Dư Chu Chu không biết những ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình và sự im lặng kỳ lạ này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Ngay lúc cô còn chưa kịp ý thức thì đã thốt ra câu đó rồi, không ngờ lại khiến mấy người này có biểu cảm phức tạp như vậy.
Dư Chu Chu vẫn nhớ lúc cô chị họ nhỏ của mình hoảng hốt ôm cái kéo vào lòng, cho dù tình cảm giữa cô và Dư Đình Đình vẫn rất bình thường, cộng thêm lần trước Dư Đình Đình coi thường người yêu nhỏ của cô khiến quan hệ giữa hai người càng thêm căng thẳng. Nhưng mà, giờ phút này, cô cực kỳ bất bình thay Dư Đình Đình.
Dư Chu Chu giỏi đoán lòng người là vì sức tưởng tượng luôn dồi dào của cô. Suy bụng ta ra bụng người.
Nếu bây giờ là Minami giơ cao món quà mà mình tặng cho Kazuya thì sao?
Cô sẽ nổi giận ngay lập tức.
Dư Chu Chu bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, đứng bên ngoài đám người.
Thế giới được bao phủ bởi tuyết yên lặng đến kỳ lạ, ngay cả tiếng cười đùa ầm ĩ của đám nhóc chơi ném tuyết dường như cũng bị ngăn ở ngoài bởi một cái lồng thủy tinh. Lúc lên lớp tám, khi làm bài tập lý, Dư Chu Chu đọc được một đề mục mới biết được, những lỗ hổng trong tuyết mới rơi có tác dụng hấp thụ âm thanh. Khoảnh khắc đó, cô nhìn chằm chằm vào ngòi bút bi, cái ngày tuyết rơi hồi lớp năm như tái hiện lại trước mắt.
Một cô gái rụt rè đánh vỡ sự im lặng: “Lẽ nào… hộp quà này… là của bạn?”
Dư Chu Chu đã nghĩ ra một đống lý do để thoái thác, kết quả là, câu hỏi này khiến cô hoàn toàn muốn ngất.
Của tôi?
Điều khiến cô càng choáng váng hơn là, Lâm Dương vốn chỉ đứng một bên quan sát lại tỏ vẻ mừng rỡ, lao tới chỗ Lăng Tường Xuyến giật hộp quà về. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu sửa lại dây lưng hơi lộn xộn như thật, sau đó làm bộ nghiêm túc, thản nhiên nói, “Nên chơi ở đâu thì tới đó chơi đi, đừng có nhiều chuyện như thế được không?”
Những lời này chẳng giống phong cách cư xử với nữ sinh của Lâm Dương lúc bình thường chút nào. Cậu chưa bao giờ nói con gái nhiều chuyện, lắm lời, đáng ghét như những nam sinh khác. Dù có lạnh lùng thì cậu vẫn giữ lễ độ, chí ít biểu hiện bên ngoài là vậy.
Vậy nên khi cậu vừa dứt lời, mấy cô bé xung quanh đều ngẩn người, nét mặt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, có mấy người đã ngoan ngoãn tản ra rồi. Mấy cô nhóc tùy tùng đứng sau lưng Lăng Tường Xuyến cũng do dự kéo tay áo cô ta, “Xuyến Xuyến… đi thôi.”
Lăng Tường Xuyến không nhúc nhích, tiếng thở sâu của cô khá rõ, lồng ngực phập phồng, không biết là đang tủi thân hay giận dữ, hay là cái gì khác. Cô không nhìn Lâm Dương mà lại nhìn Dư Chu Chu, nhìn thật gắt gao.
Lăng Tường Xuyến rất xinh, gương mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng hây hây đỏ, lại còn có một đôi mắt phượng. Về sau khi lên cấp hai, Dư Chu Chu tình cờ đọc được mấy chữ “mặt tựa hoa đào” trong sách, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Lăng Tường Xuyến.
Cô nhận ra cô gái này, và tin rằng cô ấy cũng nhận ra cô. Lăng Tường Xuyến và Dư Chu Chu đều là ủy viên của liên đội, ngày thường, hoặc là đi họp hoặc là tổ chức hoạt động, hai người vẫn hay gặp nhau.
Nhưng mà, trước giờ bọn họ chưa từng nói nhiều với nhau.
Sự im lặng, tránh né giữa Dư Chu Chu và Lâm Dương là do đôi bên dồn hết sức, song không khí giữa Dư Chu Chu và Lăng Tưởng Xuyến thì khó mà nói rõ, nhưng lại không thể đi sâu tìm hiểu.
Có lẽ do cô ấy là bạn tốt của Lâm Dương, thế nên… cũng giống Tưởng Xuyên, đều phải cách xa mình một chút. Dư Chu Chu nghĩ thế, nhớ tới nguyên nhân ẩn dấu đằng sau, mặc dù có chút đau nhói thoáng qua nhưng cô vẫn im lặng tiếp nhận, tiếp nhận ánh mắt kiêu ngạo mang chút thăm dò vẫn thường hướng về phía mình trong các cuộc họp Đội của Lăng Tường Xuyến.
Cô không biết, thực ra cô chỉ đoán đúng một nửa.
Cô sớm đã quên mất, năm đó là ai đã nhét tờ lịch của Tứ hoàng phi vào tay mình, cũng đã quên, dưới ánh nắng chiều, là ai dẫn theo một đoàn phi tần, quan lại, cung nữ, thái giám đuổi giết mình và hoàng đế.
Thực ra những trò chơi khi còn bé không cần quá để trong lòng, nhưng rõ ràng là Lăng Tường Xuyến còn chưa đủ trưởng thành để buông bỏ chuyện này.
Dư Chu Chu chưa từng nghĩ tới, một cuộc đảo chính cung đình hồi còn bé, đến sau cùng lại thực sự thay đổi vận mệnh của mỗi người.
“Cái này không phải của bạn.” Giọng điệu của Lăng Tường Xuyến có chút hung dữ.
Trực giác về một thứ không lương thiện vừa trôi qua lại hiện lên sau lưng Dư Chu Chu lần nữa. Chính là cảm giác ấy —— cảm giác lúc nhìn lén ở cửa nhà vệ sinh, thực ra khi Lăng Tường Xuyến cầm hộp quà, dẫn một đám người chạy tới, cô ta đã biết hộp quà đó là của ai từ trước rồi.
Dư Chu Chu im lặng.
Loại im lặng này là một thứ tư chất sẵn có, lại được mài dũa thường xuyên nên càng thêm sắc sảo. Khi gặp phải khó khăn, cô vẫn thường giữ im lặng.
Im lặng là cách đem quyền lựa chọn và nỗi khó xử quẳng cho đối phương vốn đang nóng lòng như lửa đốt, là không chịu trách nhiệm, là tránh né tổn thương.
Với Lâm Dương, tôi tuyệt đối không nói quà đó là của tôi. Đối với bạn, tôi tuyệt đối không nói đó là quà của Dư Đình Đình.
Đối phương sẽ lý giải sự im lặng của mình thế nào —— là chột dạ, ngầm thừa nhận, là ngượng ngùng, hay là bực mình?
Quyền lựa chọn nằm trong tay mấy người. Dư Chu Chu nghiêng đầu cười nhạt, không tỏ vẻ gì cả.
Thiện Khiết Khiết từng vô ý nói rằng, Chu Chu, cậu hơi giống anh trai tớ.
Trần Án?
Dư Chu Chu và Thiện Khiết Khiết chưa bao giờ nhắc tới Trần Án, dù sao anh cũng lớn hơn bọn họ nhiều, anh đã là học sinh lớp 11 rồi, là người của một thế giới hoàn toàn khác.
Dư Chu Chu mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Thiện Khiết Khiết lập tức nhảy dựng lên chỉ vào nụ cười của cô, nói, cậu xem đi, chính là thế đấy! Cậu đúng là quá giống anh ấy, lúc nào cũng là thái độ này…
Thái độ này? Dư Chu Chu dở khóc dở cười nhưng đáy lòng đã có chút thay đổi, khi Thiện Khiết Khiết nói cô giống Trần Án.
Chính lúc này, Lâm Dương cau mày xua xua tay với Lăng Tường Xuyến: “Cậu mau đi chơi đi, để lát nữa là tuyết tan hết đấy.”
Tuyết tan hết đấy… Kiểu nói vớ vẩn thế này đúng là nhục nhã lớn nhất đối với Lăng Tường Xuyến. Cô nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh lại nét mặt, cố gắng không lộ ra vẻ căm hận cho đám nữ sinh bên cạnh tóm được sơ hở. Cô chỉ cười mím chi, ra vẻ bà tám nói với mấy nữ sinh khác: “Rút thôi, rút thôi, vợ chồng son nhà người ta cuống cả lên rồi, chúng ta chỉ là bóng đèn thôi!”
Bấy giờ, mấy cô bé kia mới bật cười rồi rời đi, họ túm lại thì thầm với nhau, vừa đi vừa không ngừng ngoảnh đầu lại.
Dư Chu Chu hoàn toàn thờ ơ với cái từ “vợ chồng son”, nhưng Lâm Dương lại tiến hành bước giải thích “càng tô càng đen” kinh điển với mấy nữ sinh kia: “Nói bậy bạ gì đó? Ai với ai là vợ chồng son cơ?!”
“Là cậu và Dư Chu Chu ấy, xấu hổ rồi à?” Một nữ sinh cười rộ lên, âm cuối còn chưa nói hết đã bị Lăng Tường Xuyến vội vàng kéo đi.
Rốt cuộc xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Sợ tuyết đọng trên găng tay làm ướt giấy gói, Lâm Dương đã cởi găng ra, ôm cái hộp không lớn không nhỏ kia vào trong lòng, mặt đỏ ửng, hai mắt đảo khắp bốn phía, hắng giọng mấy lần vẫn không nói được chữ nào.
“Cậu…”
“Quà không phải của tớ.”
Từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh Dư Chu Chu vốn chưa nói câu nào rốt cuộc cũng mở miệng.
Giọng nói trong trẻo rõ ràng, không chút nhấp nhô.
Đầu vai Lâm Dương vốn căng lên vì hồi hộp bỗng chốc chùng xuống.
“Sao cơ?”
“Quà không phải của tớ.”
“Vậy sao ban nãy cậu lại…” Giọng điệu của Lâm Dương có chút tức giận. Dư Chu Chu ngạc nhiên nhìn cậu, không hiểu người đứng trước mặt ăn nhầm thuốc gì.
Có lẽ cô cũng hiểu láng máng. Nếu không cô cũng chẳng lừa Lâm Dương rằng món quà kia là của cô.
Hình như chính cô cũng rất chắc chắn, Lâm Dương vốn chẳng có thái độ gì với món quà kia nhất định sẽ vì hiểu lầm mà bênh vực cô.
Tin chắc đến thế, từ tận trong tiềm thức. Cứ tự nhiên mà vậy, chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân.
Dư Chu Chu chợt bị suy nghĩ trong đầu dọa sợ, cô cuống quít đè lại ý nghĩ vừa nổi lên ấy, giả bộ không hề nhìn thấy chân tướng.
“Tớ làm gì nào?” Cô tránh ánh mắt của cậu.
“Sao cậu lại nói…” Lâm Dương ngẩn người, đúng rồi, Dư Chu Chu có nói đó là quà của cô đâu.
“Tớ cũng giống cậu, cảm thấy bọn họ không nên tự tiện động vào đồ của người khác thôi.”
Dư Chu Chu nở nụ cười vô tội.
Lâm Dương bỗng cảm thấy thật phẫn nộ, một loại phẫn nộ không rõ lý do, hộp quà bị tay cậu ép lại đến suýt biến dạng. Dư Chu Chu nhìn chằm chằm vào cái hộp, nhẹ nhàng nói: “Cậu nhẹ tay chút, cái hộp sắp hỏng rồi.”
“Liên quan quái gì đến cậu!” Lâm Dương cắn răng nói khẽ nhưng vẫn giảm lực tay xuống.
Hai người nhìn nhau không nói, im lặng một hồi lâu. Lâm Dương chợt cười gượng, sau đó cúi đầu, nhanh chóng mở lớp giấy gói ra. Trước ánh mắt kinh ngạc của Dư Chu Chu, cậu lấy ra một quả táo màu tím được bọc trong bọt biển màu trắng.
Quả táo màu tím bằng pha lê nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, ánh lên những tia sáng nho nhỏ, nhìn rất đẹp.
Quả táo đẹp quá. Dư Chu Chu định khen ngợi món quà nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Trực giác nói cho cô biết, nếu giờ cô nói thế, có lẽ Lâm Dương sẽ ném quả táo ra ngoài tường ngay lập tức.
Một tờ giấy nhỏ rơi khỏi hộp, Dư Chu Chu cúi người nhặt lên đưa cho Lâm Dương. Cô chẳng định nhìn lén nhưng tờ giấy đó không được gấp lại, chỉ quét mắt qua đã nhìn thấy nội dung.
Chỉ có hai hàng chữ.
“Sinh nhật vui vẻ
Cậu luôn là Liên đội trưởng xuất sắc nhất trong lòng tớ.”
Không có ký tên.
Lòng Dư Chu Chu bỗng mềm xuống, giống như đã chạm vào tâm sự tinh tế nhất của cô chị họ.
Lâm Dương lại kinh ngạc hồi lâu: “Người đó là ai vậy?”
Dư Chu Chu mỉm cười: “Cô ấy không muốn để cậu biết thì cậu cũng không cần biết, như vậy thật tốt.”
Thật quá tốt đẹp.
Nhưng Lâm Dương lại giật giật khóe miệng: “… Sinh nhật của tớ vào tháng ba…”
Dư Chu Chu sửng sốt, ai mà biết tình báo của Dư Đình Đình lại không đúng điệu như thế?
Cô lắp bắp một hồi, “Cái này… cậu… cậu cứ coi như là sinh nhật âm lịch…”
“Sinh nhật của tớ vào mùa xuân! Nhà cậu sinh nhật âm lịch và dương lịch cách nhau cả nửa năm à?!”
Dư Chu Chu bật cười, đôi mắt híp lại như vành trăng non, giống như lần đầu gặp gỡ ở nhà trẻ, cô mượn lời Lâm Dương vừa dùng để đuổi khéo Lăng Tường Xuyến, đáp lễ cậu.
“Sợ gì, tuyết sắp tan rồi.”
Mùi thuốc súng ban nãy tan dần, Lâm Dương cũng cúi đầu, dịu dàng nhìn tờ giấy trong tay cười cười. Dư Chu Chu ngước mắt nhìn bầu trời xám nhạt nhưng không còn quá nặng nề, cuối cùng cũng dám nói ra.
“Quả táo đẹp quá.” Cô cười.
Sau đó cô ngẩng đầu lên mới thấy, chẳng biết từ lúc nào, ba mẹ của Lâm Dương đã đứng ở cổng sau, im lặng nhìn bọn họ.
Nhìn quả táo và hộp quà trong tay hai người.
Lâm Dương chợt hoảng loạn trong giây lát
“Lâu rồi không gặp, Chu Chu… cháu đã lớn thế này rồi.” Mẹ Lâm Dương khẽ mỉm cười.
Dư Chu Chu vẫn nhớ lúc cô chị họ nhỏ của mình hoảng hốt ôm cái kéo vào lòng, cho dù tình cảm giữa cô và Dư Đình Đình vẫn rất bình thường, cộng thêm lần trước Dư Đình Đình coi thường người yêu nhỏ của cô khiến quan hệ giữa hai người càng thêm căng thẳng. Nhưng mà, giờ phút này, cô cực kỳ bất bình thay Dư Đình Đình.
Dư Chu Chu giỏi đoán lòng người là vì sức tưởng tượng luôn dồi dào của cô. Suy bụng ta ra bụng người.
Nếu bây giờ là Minami giơ cao món quà mà mình tặng cho Kazuya thì sao?
Cô sẽ nổi giận ngay lập tức.
Dư Chu Chu bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, đứng bên ngoài đám người.
Thế giới được bao phủ bởi tuyết yên lặng đến kỳ lạ, ngay cả tiếng cười đùa ầm ĩ của đám nhóc chơi ném tuyết dường như cũng bị ngăn ở ngoài bởi một cái lồng thủy tinh. Lúc lên lớp tám, khi làm bài tập lý, Dư Chu Chu đọc được một đề mục mới biết được, những lỗ hổng trong tuyết mới rơi có tác dụng hấp thụ âm thanh. Khoảnh khắc đó, cô nhìn chằm chằm vào ngòi bút bi, cái ngày tuyết rơi hồi lớp năm như tái hiện lại trước mắt.
Một cô gái rụt rè đánh vỡ sự im lặng: “Lẽ nào… hộp quà này… là của bạn?”
Dư Chu Chu đã nghĩ ra một đống lý do để thoái thác, kết quả là, câu hỏi này khiến cô hoàn toàn muốn ngất.
Của tôi?
Điều khiến cô càng choáng váng hơn là, Lâm Dương vốn chỉ đứng một bên quan sát lại tỏ vẻ mừng rỡ, lao tới chỗ Lăng Tường Xuyến giật hộp quà về. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu sửa lại dây lưng hơi lộn xộn như thật, sau đó làm bộ nghiêm túc, thản nhiên nói, “Nên chơi ở đâu thì tới đó chơi đi, đừng có nhiều chuyện như thế được không?”
Những lời này chẳng giống phong cách cư xử với nữ sinh của Lâm Dương lúc bình thường chút nào. Cậu chưa bao giờ nói con gái nhiều chuyện, lắm lời, đáng ghét như những nam sinh khác. Dù có lạnh lùng thì cậu vẫn giữ lễ độ, chí ít biểu hiện bên ngoài là vậy.
Vậy nên khi cậu vừa dứt lời, mấy cô bé xung quanh đều ngẩn người, nét mặt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, có mấy người đã ngoan ngoãn tản ra rồi. Mấy cô nhóc tùy tùng đứng sau lưng Lăng Tường Xuyến cũng do dự kéo tay áo cô ta, “Xuyến Xuyến… đi thôi.”
Lăng Tường Xuyến không nhúc nhích, tiếng thở sâu của cô khá rõ, lồng ngực phập phồng, không biết là đang tủi thân hay giận dữ, hay là cái gì khác. Cô không nhìn Lâm Dương mà lại nhìn Dư Chu Chu, nhìn thật gắt gao.
Lăng Tường Xuyến rất xinh, gương mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng hây hây đỏ, lại còn có một đôi mắt phượng. Về sau khi lên cấp hai, Dư Chu Chu tình cờ đọc được mấy chữ “mặt tựa hoa đào” trong sách, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Lăng Tường Xuyến.
Cô nhận ra cô gái này, và tin rằng cô ấy cũng nhận ra cô. Lăng Tường Xuyến và Dư Chu Chu đều là ủy viên của liên đội, ngày thường, hoặc là đi họp hoặc là tổ chức hoạt động, hai người vẫn hay gặp nhau.
Nhưng mà, trước giờ bọn họ chưa từng nói nhiều với nhau.
Sự im lặng, tránh né giữa Dư Chu Chu và Lâm Dương là do đôi bên dồn hết sức, song không khí giữa Dư Chu Chu và Lăng Tưởng Xuyến thì khó mà nói rõ, nhưng lại không thể đi sâu tìm hiểu.
Có lẽ do cô ấy là bạn tốt của Lâm Dương, thế nên… cũng giống Tưởng Xuyên, đều phải cách xa mình một chút. Dư Chu Chu nghĩ thế, nhớ tới nguyên nhân ẩn dấu đằng sau, mặc dù có chút đau nhói thoáng qua nhưng cô vẫn im lặng tiếp nhận, tiếp nhận ánh mắt kiêu ngạo mang chút thăm dò vẫn thường hướng về phía mình trong các cuộc họp Đội của Lăng Tường Xuyến.
Cô không biết, thực ra cô chỉ đoán đúng một nửa.
Cô sớm đã quên mất, năm đó là ai đã nhét tờ lịch của Tứ hoàng phi vào tay mình, cũng đã quên, dưới ánh nắng chiều, là ai dẫn theo một đoàn phi tần, quan lại, cung nữ, thái giám đuổi giết mình và hoàng đế.
Thực ra những trò chơi khi còn bé không cần quá để trong lòng, nhưng rõ ràng là Lăng Tường Xuyến còn chưa đủ trưởng thành để buông bỏ chuyện này.
Dư Chu Chu chưa từng nghĩ tới, một cuộc đảo chính cung đình hồi còn bé, đến sau cùng lại thực sự thay đổi vận mệnh của mỗi người.
“Cái này không phải của bạn.” Giọng điệu của Lăng Tường Xuyến có chút hung dữ.
Trực giác về một thứ không lương thiện vừa trôi qua lại hiện lên sau lưng Dư Chu Chu lần nữa. Chính là cảm giác ấy —— cảm giác lúc nhìn lén ở cửa nhà vệ sinh, thực ra khi Lăng Tường Xuyến cầm hộp quà, dẫn một đám người chạy tới, cô ta đã biết hộp quà đó là của ai từ trước rồi.
Dư Chu Chu im lặng.
Loại im lặng này là một thứ tư chất sẵn có, lại được mài dũa thường xuyên nên càng thêm sắc sảo. Khi gặp phải khó khăn, cô vẫn thường giữ im lặng.
Im lặng là cách đem quyền lựa chọn và nỗi khó xử quẳng cho đối phương vốn đang nóng lòng như lửa đốt, là không chịu trách nhiệm, là tránh né tổn thương.
Với Lâm Dương, tôi tuyệt đối không nói quà đó là của tôi. Đối với bạn, tôi tuyệt đối không nói đó là quà của Dư Đình Đình.
Đối phương sẽ lý giải sự im lặng của mình thế nào —— là chột dạ, ngầm thừa nhận, là ngượng ngùng, hay là bực mình?
Quyền lựa chọn nằm trong tay mấy người. Dư Chu Chu nghiêng đầu cười nhạt, không tỏ vẻ gì cả.
Thiện Khiết Khiết từng vô ý nói rằng, Chu Chu, cậu hơi giống anh trai tớ.
Trần Án?
Dư Chu Chu và Thiện Khiết Khiết chưa bao giờ nhắc tới Trần Án, dù sao anh cũng lớn hơn bọn họ nhiều, anh đã là học sinh lớp 11 rồi, là người của một thế giới hoàn toàn khác.
Dư Chu Chu mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Thiện Khiết Khiết lập tức nhảy dựng lên chỉ vào nụ cười của cô, nói, cậu xem đi, chính là thế đấy! Cậu đúng là quá giống anh ấy, lúc nào cũng là thái độ này…
Thái độ này? Dư Chu Chu dở khóc dở cười nhưng đáy lòng đã có chút thay đổi, khi Thiện Khiết Khiết nói cô giống Trần Án.
Chính lúc này, Lâm Dương cau mày xua xua tay với Lăng Tường Xuyến: “Cậu mau đi chơi đi, để lát nữa là tuyết tan hết đấy.”
Tuyết tan hết đấy… Kiểu nói vớ vẩn thế này đúng là nhục nhã lớn nhất đối với Lăng Tường Xuyến. Cô nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh lại nét mặt, cố gắng không lộ ra vẻ căm hận cho đám nữ sinh bên cạnh tóm được sơ hở. Cô chỉ cười mím chi, ra vẻ bà tám nói với mấy nữ sinh khác: “Rút thôi, rút thôi, vợ chồng son nhà người ta cuống cả lên rồi, chúng ta chỉ là bóng đèn thôi!”
Bấy giờ, mấy cô bé kia mới bật cười rồi rời đi, họ túm lại thì thầm với nhau, vừa đi vừa không ngừng ngoảnh đầu lại.
Dư Chu Chu hoàn toàn thờ ơ với cái từ “vợ chồng son”, nhưng Lâm Dương lại tiến hành bước giải thích “càng tô càng đen” kinh điển với mấy nữ sinh kia: “Nói bậy bạ gì đó? Ai với ai là vợ chồng son cơ?!”
“Là cậu và Dư Chu Chu ấy, xấu hổ rồi à?” Một nữ sinh cười rộ lên, âm cuối còn chưa nói hết đã bị Lăng Tường Xuyến vội vàng kéo đi.
Rốt cuộc xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Sợ tuyết đọng trên găng tay làm ướt giấy gói, Lâm Dương đã cởi găng ra, ôm cái hộp không lớn không nhỏ kia vào trong lòng, mặt đỏ ửng, hai mắt đảo khắp bốn phía, hắng giọng mấy lần vẫn không nói được chữ nào.
“Cậu…”
“Quà không phải của tớ.”
Từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh Dư Chu Chu vốn chưa nói câu nào rốt cuộc cũng mở miệng.
Giọng nói trong trẻo rõ ràng, không chút nhấp nhô.
Đầu vai Lâm Dương vốn căng lên vì hồi hộp bỗng chốc chùng xuống.
“Sao cơ?”
“Quà không phải của tớ.”
“Vậy sao ban nãy cậu lại…” Giọng điệu của Lâm Dương có chút tức giận. Dư Chu Chu ngạc nhiên nhìn cậu, không hiểu người đứng trước mặt ăn nhầm thuốc gì.
Có lẽ cô cũng hiểu láng máng. Nếu không cô cũng chẳng lừa Lâm Dương rằng món quà kia là của cô.
Hình như chính cô cũng rất chắc chắn, Lâm Dương vốn chẳng có thái độ gì với món quà kia nhất định sẽ vì hiểu lầm mà bênh vực cô.
Tin chắc đến thế, từ tận trong tiềm thức. Cứ tự nhiên mà vậy, chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân.
Dư Chu Chu chợt bị suy nghĩ trong đầu dọa sợ, cô cuống quít đè lại ý nghĩ vừa nổi lên ấy, giả bộ không hề nhìn thấy chân tướng.
“Tớ làm gì nào?” Cô tránh ánh mắt của cậu.
“Sao cậu lại nói…” Lâm Dương ngẩn người, đúng rồi, Dư Chu Chu có nói đó là quà của cô đâu.
“Tớ cũng giống cậu, cảm thấy bọn họ không nên tự tiện động vào đồ của người khác thôi.”
Dư Chu Chu nở nụ cười vô tội.
Lâm Dương bỗng cảm thấy thật phẫn nộ, một loại phẫn nộ không rõ lý do, hộp quà bị tay cậu ép lại đến suýt biến dạng. Dư Chu Chu nhìn chằm chằm vào cái hộp, nhẹ nhàng nói: “Cậu nhẹ tay chút, cái hộp sắp hỏng rồi.”
“Liên quan quái gì đến cậu!” Lâm Dương cắn răng nói khẽ nhưng vẫn giảm lực tay xuống.
Hai người nhìn nhau không nói, im lặng một hồi lâu. Lâm Dương chợt cười gượng, sau đó cúi đầu, nhanh chóng mở lớp giấy gói ra. Trước ánh mắt kinh ngạc của Dư Chu Chu, cậu lấy ra một quả táo màu tím được bọc trong bọt biển màu trắng.
Quả táo màu tím bằng pha lê nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, ánh lên những tia sáng nho nhỏ, nhìn rất đẹp.
Quả táo đẹp quá. Dư Chu Chu định khen ngợi món quà nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Trực giác nói cho cô biết, nếu giờ cô nói thế, có lẽ Lâm Dương sẽ ném quả táo ra ngoài tường ngay lập tức.
Một tờ giấy nhỏ rơi khỏi hộp, Dư Chu Chu cúi người nhặt lên đưa cho Lâm Dương. Cô chẳng định nhìn lén nhưng tờ giấy đó không được gấp lại, chỉ quét mắt qua đã nhìn thấy nội dung.
Chỉ có hai hàng chữ.
“Sinh nhật vui vẻ
Cậu luôn là Liên đội trưởng xuất sắc nhất trong lòng tớ.”
Không có ký tên.
Lòng Dư Chu Chu bỗng mềm xuống, giống như đã chạm vào tâm sự tinh tế nhất của cô chị họ.
Lâm Dương lại kinh ngạc hồi lâu: “Người đó là ai vậy?”
Dư Chu Chu mỉm cười: “Cô ấy không muốn để cậu biết thì cậu cũng không cần biết, như vậy thật tốt.”
Thật quá tốt đẹp.
Nhưng Lâm Dương lại giật giật khóe miệng: “… Sinh nhật của tớ vào tháng ba…”
Dư Chu Chu sửng sốt, ai mà biết tình báo của Dư Đình Đình lại không đúng điệu như thế?
Cô lắp bắp một hồi, “Cái này… cậu… cậu cứ coi như là sinh nhật âm lịch…”
“Sinh nhật của tớ vào mùa xuân! Nhà cậu sinh nhật âm lịch và dương lịch cách nhau cả nửa năm à?!”
Dư Chu Chu bật cười, đôi mắt híp lại như vành trăng non, giống như lần đầu gặp gỡ ở nhà trẻ, cô mượn lời Lâm Dương vừa dùng để đuổi khéo Lăng Tường Xuyến, đáp lễ cậu.
“Sợ gì, tuyết sắp tan rồi.”
Mùi thuốc súng ban nãy tan dần, Lâm Dương cũng cúi đầu, dịu dàng nhìn tờ giấy trong tay cười cười. Dư Chu Chu ngước mắt nhìn bầu trời xám nhạt nhưng không còn quá nặng nề, cuối cùng cũng dám nói ra.
“Quả táo đẹp quá.” Cô cười.
Sau đó cô ngẩng đầu lên mới thấy, chẳng biết từ lúc nào, ba mẹ của Lâm Dương đã đứng ở cổng sau, im lặng nhìn bọn họ.
Nhìn quả táo và hộp quà trong tay hai người.
Lâm Dương chợt hoảng loạn trong giây lát
“Lâu rồi không gặp, Chu Chu… cháu đã lớn thế này rồi.” Mẹ Lâm Dương khẽ mỉm cười.
/126
|