Ánh mắt Quân Vô Vọng quá nóng bỏng khiến Tô Tiểu Ái mặt đỏ tim đập, đứng khẩn trương ở cửa phòng tắm! Cô không dám lại gần Quân Vô Vọng, chỉ dám đứng từ xa, lo lắng.
Dường như Quân Vô Vọng là một con sói xám lớn, còn cô là cô bé quàng khăn đỏ, chỉ cần cô bước qua, sẽ ngay lập tức bị con sói xám Quân Vô Vọng này nuốt chửng, không còn đường thoát!
"Lại đây." Quân Vô Vọng vẫy tay với Tô Tiểu Ái, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, mang theo một loại "cảm xúc" đặc thù nào đó.
Tô Tiểu Ái do dự một chút, trong lòng có chút không cam lòng nhưng cũng đầy ngượng ngùng, cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng vẫn là chân trần, bước đi chậm rãi về phía Quân Vô Vọng từng bước một.
Ký ức đêm qua khiến cô càng đến gần Quân Vô Vọng lại càng căng thẳng! Hai tay nắm chặt làn váy.
So với Tô Tiểu Ái khẩn trương, Quân Vô Vọng tựa như một vị vua, thong dong mà trầm ổn ngồi ở mép giường, không cần hành động, chỉ cần ra lệnh, chờ con mồi chậm rãi đến gần!
Một bước lại một bước...
Tô Tiểu Ái cảm thấy, mỗi một bước đi, tim của cô lại đập nhanh hơn… cả người cô khẩn trương đến mức sắp cứng đờ!
Cuối cùng… trước khi toàn thân cô cứng đờ, cô rốt cuộc đã đến trước mặt Quân Vô Vọng!
Quân Vô Vọng giơ tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên bả vai Tô Tiểu Ái, kéo dây áo ngủ của cô, nhẹ nhàng trượt xuống bả vai...
Bộ đồ ngủ của Tô Tiểu Ái lặng lẽ trượt xuống đất, chất liệu mềm mại tạo thành một đống bên chân của cô...
...
Tô Tiểu Ái nằm sấp trên giường thở hổn hển, cuộc “chiến đấu” lần thứ ba vừa mới kết thúc… hiện tại, cánh tay mệt mỏi của cô cũng không muốn động đậy!
Cô rất bực bội! Cô không hiểu!
Rõ ràng Quân Vô Vọng là một người rất lạnh lùng! Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị, giọng điệu không có nhiệt độ và cảm xúc! Rõ ràng là một tảng băng biết di chuyển! Rõ ràng ban ngày là một người lạnh lùng như vậy! Tại sao đến buổi tối lại nhiệt tình đến mức như vậy chứ?
Nhiệt tình đến mức người ta không chịu nổi!
Chẳng lẽ anh là một người có hai tính cách, một tính cách ban ngày, một tính cách ban đêm sao? Hai tính cách cùng tồn tại? Bị bệnh tâm thần phân liệt?
Tục ngữ có câu: Bệnh xà tinh!
Cô nghĩ, cuối cùng cô cũng biết tại sao sau khi cô mắng anh rồi lại bỏ trốn, anh vẫn muốn cưới cô! Bởi vì anh là một người có "bệnh xà tinh", không cưới được vợ, những người phụ nữ khác đều không muốn lấy anh, mà cô không thể không lấy… nếu công ty của cha mẹ cô không gặp vấn đề, cô tuyệt đối sẽ không lấy anh!
Lúc Tô Tiểu Ái đang miên man suy nghĩ, một bàn tay ôm eo cô, bàn tay kia dùng sức, thân thể đau nhức của cô liền xoay tròn một cái, ngã vào một cái ôm ấm áp.
Tô Tiểu Ái cứng đờ người, ngẩng đầu, mặt đỏ nước mắt lưng tròng nhìn Quân Vô Vọng, đáng thương nói: "Đừng… tôi… đau quá…”
Quân Vô Vọng cúi đầu nhìn Tô Tiểu Ái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt long lanh, dáng vẻ vô cùng đáng yêu!
Thế nhưng...
"Ai nói còn muốn tiếp tục?" Quân Vô Vọng nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Đừng tự mình đa tình.”
...
Tự mình đa tình?
Tô Tiểu Ái bị mấy chữ này làm cho tức giận đến mức không thở nổi! Anh nói cô tự đa tình? Nếu không phải “cái đó” của anh đang cứng ngắc và chống vào bụng cô, cô thật sự sẽ tự đa tình mà nghĩ anh còn muốn sao?
Bảo cô không nên tự đa tình? Vậy anh trước tiên hãy thu lại “vũ khí” của mình… đừng cứ thế mà “tấn công”! Nếu như vậy, cô chắc chắn sẽ không tự đa tình nữa!
Tô Tiểu Ái tức giận đến mức muốn đá Quân Vô Vọng mấy phát cho hả giận, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình… Cô nhịn! Nếu cô thật sự đá Quân Vô Vọng, nói không chừng anh sẽ không cho tập đoàn Tô thị vay tiền!
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! Lúc cần phải giả vờ ngoan ngoãn thì phải giả vờ ngoan ngoãn thôi!
/60
|