Thứ bảy, không cần đi học, Tô Tiểu Ái ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, cảm giác cơ thể như được hồi phục sau một đêm dài!
Sau khi rửa mặt xong, cô bước xuống lầu, cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều.
"Cô chủ, cô dậy rồi, có đói không? Tôi đã bảo giúp việc chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi." Quản gia cung kính hỏi, ông chú quản gia khoảng tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc bộ vest lịch sự, trước ngực đeo đồng hồ bỏ túi, thêm cặp kính mắt, dáng vẻ rất chuyên nghiệp và trang nhã.
Tô Tiểu Ái gật đầu nhẹ, "Chuẩn bị đơn giản thôi, không cần cầu kỳ."
"Được." Quản gia đáp lại, sau đó xoay người đi xuống dưới bếp để chuẩn bị.
Quân Tử Yến lúc này đang ngồi chơi game trên máy tính trong phòng khách.
Tô Tiểu Ái đi qua, liếc mắt nhìn một cái… là một trò chơi khá hot, cùng rất phổ biến!
Tô Tiểu Ái đứng ở phía sau nhìn một hồi… bĩu môi, quả nhiên là dở tệ! Quân Tử Yến chơi quá kém!
"Quân Tử Yến, cậu chơi kém thế này, cha cậu biết không?" Tô Tiểu Ái ngồi cạnh Quân Tử Yến, cười hỏi.
Quân Tử Yến tức giận trừng mắt nhìn cô một cái: "Cô mới chơi kém.”
"Thi một trận không?" Tô Tiểu Ái nhướng mày.
"Được." Mắt Quân Tử Yến sáng rực nhìn Tô Tiểu Ái.
"Thua thì mất gì? Thắng thì được gì?" Tô Tiểu Ái hỏi.
Quân Tử Yến nháy mắt mấy cái nói: "Thua thì cô ly hôn với cha tôi, thắng thì cô được ở lại nhà họ Quân.”
...
"Đổi cái khác đi, chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định! Như vậy đi, tôi thắng thì cậu nói tôi đẹp, sau đó nói với cha cậu rằng cậu rất yêu tôi, thích tôi làm mẹ kế của cậu, ở trước mặt cha cậu nói tôi vừa xinh đẹp lại dịu dàng, cậu thắng thì tôi khen cậu đẹp trai." Tô Tiểu Ái vừa cười vừa nói.
...
Quân Tử Yến trợn mắt liếc Tô Tiểu Ái một cái, cảm thấy mẹ kế nhỏ này thật sự là quá ngốc nghếch! Loại cá cược này cũng nghĩ ra được, ngây thơ vô tri!
"Được, một lời đã định." Quân Tử Yến đồng ý.
Tô Tiểu Ái đắc ý nhướng mày.
Tô Tiểu Ái và Quân Tử Yến ngồi cạnh nhau, đăng nhập vào trò chơi, bắt đầu chơi...
Một lát sau...
"A..." Quân Tử Yến tức giận quát to một tiếng, tay suýt chút nữa ném cả chiếc máy tính ra ngoài! Cậu trừng mắt nhìn vào màn hình, không thể tin nổi... cậu thua rồi!
Tô Tiểu Ái không kiềm được sự đắc ý, khuôn mặt cô nở nụ cười hả hê khi nhìn Quân Tử Yến, cô mỉm cười, giả vờ nghiêm túc rồi nói: "Quân Tử Yến, nhanh lên, nhanh nói tôi đẹp đi, nói tôi là người đẹp nhất thế gian, nhanh lên, nhanh lên."
...
Quân Tử Yến tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Ái, xem đi, người này quả nhiên là mẹ kế độc ác! Lại bắt cậu nói những lời trái lương tâm như vậy, thật sự là quá không biết xấu hổ!
Huhu... cậu thật khổ mà!
"Có thể… không…" Quân Tử Yến muốn hỏi có thể không nói không.
Tô Tiểu Ái nhìn Quân Tử Yến cười lạnh: "Ha ha… Tôi đã sớm biết cậu sẽ không giữ lời, trẻ con mà, chỉ là nói chơi thôi, tôi cũng không coi lời nói của trẻ con là thật, trêu cậu thôi!”
Lời nói của Quân Tử Yến mắc kẹt ở trong cổ họng không nói ra được! Cậu cau mày tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Ái, hừ… cô đang khích tướng, cậu biết, ý trong lời nói của Tô Tiểu Ái là khinh thường cậu, tuyệt đối không thể để cho mẹ kế xem thường cậu!
Nói thì nói, lời trái lương tâm thì nhắm mắt lại nói vậy, dù sao cũng không ngứa không đau!
Hừ...
"Cô rất đẹp, cô là "cô gái ngốc nghếch"* đẹp nhất thế gian." Quân Tử Yến mặt không biểu cảm nói.
*Cô gái ngốc nghếch có cách phát âm giống cô gái xinh đẹp, đều là meinu.
Tô Tiểu Ái đắc ý nhìn Quân Tử Yến, bỏ đi, cũng không thể yêu cầu quá nhiều ở Quân Tử Yến, cậu có thể khen cô đẹp đã là không tệ rồi!
"Nhớ đấy, lát nữa phải khen tôi thông minh và xinh đẹp trước mặt cha cậu đó." Tô Tiểu Ái dặn dò Quân Tử Yến.
Quân Tử Yến tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Ái, người phụ nữ không biết xấu hổ, bắt cậu nói lời trái lòng!
/60
|