Trung - Việt: Linh Thần
(Truyện đã sắp đến hồi gay cấn!!)
- --
“Đây là con sứa đột nhiên xuất hiện ở hố xanh một tuần trước, sinh vật này được gọi là sứa Minh Hà*, đã tuyệt chủng lâu lắm rồi, nhưng trong tư liệu lịch sử của con người cũng chưa từng xuất hiện loại to lớn thế này, nó là một chủng mới... không thể được sinh ra từ trái đất nơi nơi đầy rẫy viruss được, e rằng nó đến từ ngoài hành tinh. Sinh vật này không bị nhiễm vật chất tối, có lẽ nó có thể trở thành cứu tinh của con người.” Trong video, Mikael nói từng câu từng chữ.
Ngoài hành tinh?
Medusa híp mắt, giơ tay ra ấn nút tua nhanh, chẳng mấy chốc hình ảnh trong màn hình trở nên hỗn loạn, thủy tinh vỡ nát, nước nhấn chìm cả phòng thí nghiệm, tiếng súng tứ bề, đạn bay khắp nơi, người đột biến tung hoành khắp nơi, chẳng thấy rõ được gì, anh từ từ tua lại, dừng ở một đoạn phim, cau mày khó tin.
Ngay giây phút thủy tinh vỡ... mấy xúc tua màu tím xuyên qua vết nứt, quấn lấy đầu một vệ binh trong căn cứ, mà ngay sau đó, như thể gã bị thứ gì đó điều khiển, nổ súng trong phòng thí nghiệm, nã súng điên cuồng, hành động này khiến những người ca biến dị bị nhốt kia từ từ thoát khỏi lồng giam, trong thoáng chốc căn cứ thí nghiệm trở thành địa ngục trần gian.
Anh nhìn thời gian góc trên bên trái, hai tháng trước.
“Nếu để tôi gặp được thứ đó... nhất định tôi sẽ dùng ngư lôi cho nó nổ thành từng mảnh.” Selan rít từng chữ qua kẽ răng, chất lỏng màu trắng lại thấm ra từ cổ: “Tôi không quan tâm nó có trở thành cứu tinh của con người không, tôi muốn nó chết.”
Medusa nhìn bên cổ cậu ta thêm vài lần, dường như Selan cảm nhận được, lập tức kéo cổ áo lên một chút, vẻ mặt khôi phục lại vẻ ôn hòa khiêm nhường thường ngày, thản nhiên nói: “Có vấn đề gì muốn hỏi nữa không, Đại úy Medusa? Tôi phải cảnh báo anh, nếu đã biết những điều này thì phải quản cái miệng của mình thật tốt. Tuy dòng họ tôi đã không còn như trước kia, nhưng bí mật giết một hai phản đồ cũng rất dễ dàng.”
“Rõ.” Medusa gật đầu, đi sang một bên, rút túi chân không trong người ra, dùng sương lạnh đóng băng xong thì bỏ vào hòm y tế cỡ nhỏ.
“Đại úy, đó là thứ gì?” Vừa đóng hòm y tế lại, tiếng Archer đã truyền đến từ sau lưng, Medusa cứng đờ: “Không có gì, mẫu viruss vừa được lấy ra.”
“Đại úy... anh, anh bị thương rồi.”
Anh quay đầu lại, bị Archer nắm tay kéo vào một góc không ai thấy, chỉ chỉ gáy anh, vẻ mặt căng thẳng: “Đại úy, anh bị lúc nào vậy?”
Medusa sờ sờ sau gáy, sau gáy chợt đau nhói, hình như có hai cái lỗ nhỏ, nhưng đã kết vảy rồi. Đồ chó... do Celuecus cắn anh mà ra chứ đâu.
Anh hơi lúng túng, lắc đầu: “Không sao, ban nãy bắt người cá... bị nó cắn, không phải người đột biến.”
“Tôi băng bó cho anh.” Archer thở phào, lấy thuốc ra, Medusa gật đầu, để cậu ấy bôi thuốc cho mình rồi lại băng bó bằng bằng băng vải, sau đó hai người lấy thức ăn và nước uống ra cùng nhau ăn.
“Chốc người cá kia ở ngoài như vậy có đủ chặt không? Nó có trốn nữa không?” Archer hỏi: “Nếu không thì tôi trông thay anh nhé? Anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Medusa lắc đầu: “Cậu quên rồi ai, hắn không cho ai đến gần, để lát tự tôi đút vậy.”
Muốn chạy, ban nãy Celuecus có cơ hội để chạy rồi, dựa vào sức mạnh của hắn hiện tại... một mình anh không thể không chế được hắn, đến cả thứ trên tay này...
Medusa liếc nhìn tay trái, nhớ trước đó Celuecus giữ lấy nó, tâm trạng chợt chùng xuống. Anh phải học khống chế thứ này mới được, nó đã có thể phong ấn Celuecus dưới sông băng, chắc chắn có sức mạnh khống chế hắn. Hình như... mỗi lần trong lòng anh xuất hiện sát ý với Celuecus, với cả lúc tính mạng của anh bị đe dọa nó cũng có phản ứng, khống chế bằng suy nghĩ sao?
Anh híp mắt, đi sang một bên, cầm thích quân đội ra đột ngột đâm về phía tay mình, soạt một tiếng, trên da chợt có cảm giác được bao phủ, tim anh chợt nảy lên
Quả nhiên... Không những có sát ý mạnh mà còn phải gặp tổn thương có tính chân thật.
Vì sao, nguyên nhân thứ này lúc linh lúc không.
Trước đó đâm xuyên qua ngực Celuecus... xem ra, là rất muốn giết chết hắn. Celuecus... rốt cuộc trước đó hắn đã trải qua điều gì.
Anh nghĩ lung tung, tựa vào tường ngồi xuống, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi như núi đè ập đến, ngủ say lúc nào không hay.
Nóng.
Hơi nóng hừng hực quấn lấy cả cơ thể, như thiêu như đốt, Medusa thở dồn dập, mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa. Bên trong đồ tác chiến ướt đẫm, dính vào người khó chịu vô cùng, khỏi cần nói anh cũng biết ai giở trò quỷ. Anh bực bội nghĩ thầm, con cá chó này, ban ngày đã giày vò anh rồi, đến cả đêm cũng không để anh được yên.
Trách anh không cho ăn đúng giờ?
Đã mệt mỏi mà còn nóng bức, anh cũng chẳng ngủ nổi nữa. Nhìn dáo dác xung quanh, tất cả đều ngủ cả rồi, đến cả hai binh lính trực đêm cũng vậy. Anh liếc mắt một vòng, phát hiện thiếu nhiều người, mấy binh sĩ của hạm đội và Ron không ở đây, rõ ràng đã đi tìm Niga rồi.
Anh đánh thức binh lính trực đêm dậy, thấp giọng nói: “Tôi ra ngoài một chút.”
Mở cửa ra, anh rủ mắt nhìn xuống dưới.
Celuecus vẫn ở tại chỗ, không giống trong tưởng tượng của anh, anh rất yên tĩnh, dựa vào lan can, đuôi vàng rũ trong nước, tóc đen xõa trên đất.
Một tia sáng chiếu từ mái vòm căn cứ trên hang xanh kia, hắt lên mặt hắn, vẽ nên đường nét rõ ràng phác họa bằng mực nước đậm màu.
Lúc này anh mới chú ý, Celuecus thật sự còn tuấn tú hơn lần đầu anh gặp hắn. Đường nét thiếu niên đã trở nên rõ ràng hơn, đường nét gương mặt sắc bén hệt như vách núi bờ biển Babylon, từ xương gò má đến cằm không có chút dư thừa, gương mặt thế này, lúc hắn yên tĩnh nhắm mắt lộ rõ vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, dù có dãi khóa, cũng có dáng vẻ kiêu ngạo liếc nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, phiến vảy vàng kim phản chiếu lên làn da màu đồng cổ của hắn, hệt như tượng Thần Mặt Trời Ai Cập được người người đặt trên tế đàn quỳ lễ.
Nô lệ của anh... trước khi trở thành nô lệ của anh, rốt cuộc hắn là tồn tại thế nào.
Medusa nhìn hắn chăm chú một lúc mới thu lại cảm xúc.
Không sao, chỉ cần hắn vẫn gọi anh là chủ nhân, thần phục dưới chân anh, Celuecus từng là tồn tại thế nào cũng không quan trọng.
Anh từ từ xuống bậc thềm, rút một cây thịt bò ra, xé bao ra. Tiếng động thế này không quấy rầy Celuecus, hắn vẫn nhắm mắt. Medusa nhìn gương mặt đang ngủ của hắn, có lẽ là vì mặt nước hố xanh vừa rộng vừa trống trải sau lưng hắn, có lẽ là vì tia sáng duy nhất chiếu lên người hắn trong bóng đêm, cũng có lẽ là những câu Selan đã nói với anh, anh thấy được vẻ hiu quạnh sâu thẳm trên người Celuecus.
Hắn đến nơi này tìm đồng loại của mình sao?
Nhưng rõ ràng hắn chỉ có thể tìm được những thi thể biến dị kia. Celuecus là người cá còn sống cuối cùng trên thế giới này sao? Chắc chắn hắn rất cô đơn.
Đây là nguyên nhân Celuecus muốn bên cạnh anh sao? Dù bị khóa lại, trở thành nô lệ của anh, cũng không muốn sống cô đơn trong đêm tối?
... Một vị Thần Mặt Trời tỏa sáng một mình trong đêm tối, chắc chắn rất lạnh.
Nghĩ vậy, ma xui quỷ khiến anh lại giơ tay về phía đầu Celuecus, ngay lúc chạm vào tóc hắn, cổ tay anh “bộp” một tiếng, bị bàn tay có màng nóng rẫy giữ lấy. Anh ngạc nhiên, lùi về sau theo bản năng, chân bị cái đuôi cá ẩm ướt quân chân, không kịp đề phòng rơi vào trong nước với Celuecus.
“Chủ... nhân?” Đuôi cá to quấn lấy eo anh, ép anh đến gần cơ thể Celuecus, dường như hắn bừng tỉnh từ trong mơ, đôi mắt xanh lục xanh thẳm, hệt như một khu rừng sâu thẳm âm u dụ dỗ người ta bước vào, hàng mi đen dày còn vương giọt nước, nhỏ lên mặt.
Dáng vẻ thế này thật sự khiến hắn khó lòng liên hệ Celuecus với thú hoang động dục lung tung với anh trước đó. Ngủ một giấc đã bình thường lại rồi?
Anh nửa tin nửa ngờ, giữ cằm Celuecus nhìn vào mắt hắn, Celuecus chớp chớp mắt, chưa kịp để anh nhìn rõ đã cúi đầu nịnh nọt liếm ngón tay anh, răng nanh lóe lên giữa đôi môi, cất giọng khàn khàn: “Chủ nhân, đói.”
Anh vỗ vỗ đuôi cá đang quấn lấy eo mình, quở trách: “Buông tôi ra trước đã.”
Hình như Celuecus đói lắm rồi, cúi đầu kề sát tay cầm que dinh dưỡng của anh, ngửi ngửi một chốc, giơ vuốt nắm lấy cổ tay anh, thưởng thức đồ ăn trên tay anh.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn rất cao, xương ngón tay cứng rắn thon dài, đã như bàn tay to của một chàng trai thành niên rồi, có thể nắm trọn tay anh, khiến Medusa chợt nảy sinh cảm giác bất an, vô thức muốn rụt tay về, nhưng lại bị bàn tay có màng nắm chặt hơn.
Hắn ăn xong cả que dinh dưỡng lại bắt đầu liếm ngón tay anh, vốn dĩ đây là thói quen của Celuecus, anh cũng đã quen rồi, nhưng lúc này, đầu lưỡi mềm mại nóng rẫy, lại có gai thịt cọ cọ qua giữa kẻ tay anh, khiến Medusa cứ nhớ đến cảm giác bị nó xâm lược chiếm cứ khoang miệng.
Toàn thân anh tê rần, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng bùng nổ: “Đừng liếm.”
“Vẫn đói.”
Hắn ngẩng đầu, anh vô tình thấy được khóe môi Celuecus hơi cong lên cực kỳ vui vẻ, khiến anh không thể đoán được có phải đó là ảo giác của anh không.
Nhưng anh vẫn cảnh giác, miết cổ hắn, đè hắn lên bậc thềm sau lưng: “Cậu cười cái gì?”
Celuecus bị anh miết ngẩng đầu lên, lộ ra đường nét cằm sắc bén, trái táo chuyển động, cất giọng khàn khàn: “Tôi... không có... cười, chủ nhân.”
Anh đang nghi ngờ gì, Celuecus bỡn cợt anh sao? Nhưng dường như không có lợi ích gì. Medusa xoa mày, buông tay ra, thấy trái cổ người cá hơi nhúc nhích, đôi mắt xanh lục nhìn lên, con ngươi rất tối, lông mi ướt át.
Vừa hoang dã, vừa yêu kiều, mê hoặc khó nói, giống như đầm lầy mãng xà ma chiếm cứ.
Giẫm phải khoản không, mãi mãi chẳng thể trở mình.
Khóe môi Celuecus hơi hé ra, nhìn anh chăm chút.
Dường như đang quyến rũ anh hôn lên.
Medusa bị suy nghĩ vô lý này thiêu đốt, trái tim chợt đập dồn dập, đẩy hắn ra, mới phát hiệu đuôi cá vàng kim vẫn quấn chặt lấy anh, lòng bàn tay anh trên ngực Celuecus trượt xuống, khoảng cách rất gần, dường như là mũi chạm mũi môi kề môi, đụng chạm như có như không, dường như vướng vít thật sự.
“Buông ra.” Cảm giác hoảng hốt ấy lại đến, anh chống lên mặt đất cạnh đầu Celuecus, siết chặt xích khóa. Không biết đồ chó này đã qua kỳ động dục chưa, tuyệt, không thể để hắn dính lấy mình như trước, lỡ đâu nhận nhầm anh là bạn đời thật thì dở người.
Celuecus nhìn bóng dáng bên trên, tầm mắt lượn lờ đuổi theo từng giọt nước đang len lỏi vào cổ áo đối phương, híp đôi mắt lại, từ từ buông lỏng đuôi đang quấn chặt lấy anh.
Medusa thở phào, nắm lấy lan can bò lên ngay. Nước trên người tuôn xuống như mưa, khó chịu vô cùng, đột nhiên anh nhớ đến gì đó bèn kéo khóa ra, cởi đồ tác chiến xuống, ném lên đầu Celuecus.
“Chẳng phải trên người cậu có lửa sao? Hong khô giúp tôi.”
Celuecus cứng đờ chốc lát mới kéo thứ nồng đượm mùi hormone quyến rũ phủ trên đầu mình xuống, cảnh tượng trước mắt khiến hô hấp hắn lại trở nên nặng nề.
Ánh trăng chiếu rọi trên tấm lưng trắng nõn tuyệt vời của chàng trai, từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc bạch kim, chạy xuống theo sống lưng, len lỏi vào hõm lưng.
Dường như anh chẳng thấy việc mình cởi trần trước mặt người cá giống đực vừa động dục với mình có gì không ổn, Medusa ngồi xuống tựa lan can, mở bình nước quân dụng ra. Uống mấy ngụm mới nhận ra Celuecus chẳng hề nhúc nhích, anh nhìn hắn một cái, phát hiện đồ tác chiến trên người hắn đang tỏa khói trắng.
“...”
Hình như... nửa người trên cũng có chức năng tương tự.
Đây đúng là một di động... ồ không, là lò nướng trôi dưới nước!
Thế có thể BBQ trên đuôi Celuecus luôn không? Medusa tưởng tượng cảnh đó, không nhịn được mỉm cười, chạm vào đôi mắt xanh lục đang trở nên âm u. Rõ ràng, Celuecus chẳng cảm thấy mình buồn cười chút nào.
Anh lại nổi hứng trêu hắn, lấy ra một que dinh dưỡng, cúi người vỗ mặt hắn: “Vẫn đói à? Một que thịt bò cũng không phải phần ăn của cậu.”
Celuecus cầm chặt tay anh, cắn nuốt như sói như hổ. Đương nhiên hắn đói chết đi được. Nơi quỷ này làm gì có đồ ăn. Chẳng để hắn bắt đầu liếm tay anh, Medusa đã rụt tay lại: “Lần kế phải đợi về tàu chiến mới có thể ăn.”
Celuecus ngước mắt nhìn sang, đôi mắt xanh lục lóe lên: “Quay... về?”
Medusa híp mắt: “Sao, cậu không muốn về với tôi? Nhìn vùng biển này thử xem, có nơi để cậu sống sao? Có thể hang xanh này là một chỗ, nhưng ở đây có đồng loại của cậu và sinh vật sống khác không? Hay cậu định dựa vào mấy con mồi là quái vật đột biến toàn là độc kia sao? Nếu cậu cũng biến thành như thế thì tôi sẽ đau lòng.”
Medusa sờ đuôi cá vàng kim ngâm trong nước, bị hắn giữ cổ tay. Celuecus ngẩng đầu đến gần anh hơn, híp đôi mắt xanh lục: “Anh đang... quan tâm tôi?”
Lại là... trạng thái vô cùng nghiêm túc ấy. Anh vẫn không thể quen với điều này, Medusa điều chỉnh vẻ mặt mình, dịu dàng cười với hắn.
“Đương nhiên, tôi là chủ nhân của cậu, tôi từng nói rồi, tôi sẽ thương cậu như cha cậu vậy.” Medusa giữ mặt hắn, dịu dàng xoa tai hình cánh của hắn như trước: “Celuecus, cậu tin tôi không?”
“Cha... ruột?” Dường như Celuecus chợt sững sờ, mỗi lần nghe thấy từ này, đáy mắt hắn thoáng vẻ phức tạp khó phân biệt được, dù anh đã tiếp xúc với Celuecus lâu rồi, nhưng anh vẫy khó phân biệt được rốt cược những cảm xúc nơi đáy mắt hắn là gì, chỉ cảm thấy cổ tay mình bị bàn tay có màng nóng hổi siết chặt hơn, đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú: “Cha... tôi, chưa từng thương tôi, người đó chán ghét tôi, xem tôi là nỗi nhục.”
Medusa thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Celuecus nhắc quá khứ của mình với anh. Giống như điều anh thấy trong mơ... quả nhiên thời thơ ấu của tên này không tốt, đến cả cha cũng...
Nên hắn mới dựa dẫm anh như vậy, vì tuổi thơ thiếu tình thương sao?
Anh không khỏi dịu giọng hơn: “Cậu không thích từ này thì sau này không nhắc là được.”
Bàn tay có màng lại siết chặt.
Làm gì? Anh cau mày, thấy Celuecus nhìn anh chăm chú: “Ai... neka...”
“Aineka?” Medusa ngạc nhiên, sao tự dưng Celuecus lại nhắc đến cậu ấy?
“Anh... thích... hắn?”
Rõ ràng Celuecus đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Frukz. Medusa khó hiểu cau mày: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Trả lời... tôi...” Đôi mắt xanh lục tối lại.
Medusa nhìn hắn chằm chằm, trong lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ, Celuecus tra hỏi anh như thể anh là phạm nhân vậy... Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào thân phận gì, lập trường gì mà tra hỏi? Là thú cưng và nô lệ của anh để thắc mắt... có phải anh có thú cưng mới không?
Ồ, đúng rồi, có những chú chó được nuôi lâu cũng sẽ ghen.
Thật là hài hước.
Thậm chí Medusa lười trả lời, chỉ cười giễu, nhẹ nhàng vỗ má hắn, nhìn đôi mắt xanh lục kia lại tối hơn, có dòng nước ngầm gì đó trào dâng muốn tràn ra, Celuecus nhìn anh chằm chằm, bàn tay có màng vịn hai bên người anh, tạo thành gông cùm đầy cảm giác đàn áp, dường như muốn vây anh trong lòng: “Trả lời tôi!”
Medusa ngạc nhiên, phản rồi à... dám ép hỏi anh?
Cảm giác bất an thôi thúc anh chạm vào thích quân đội sau eo, ngón cái đâm vào phần đỉnh. Nếu Celuecus cả gan không phục tùng... anh sẽ cho hắn nếm chút dạy dỗ. Máu rỉ ra từ đầu ngón tay, thứ quấn trên cổ tay rục rịch tỉnh lại.
—
Chú thích:
*冥河水母: sứa Minh Hà là mình để theo Hán Việt, là một loài sứa khổng lồ. (Search: 'Stygiomedusa gigantea' để biết thêm chi tiết). Là một loài thuộc chi sứa khổng lồ dưới biển sâu. Là loài sứa hiếm thấy, trong vòng 110 năm, con người chỉ thấy nó được 116 lần. Được coi là một trong những động vật săn mồi không xương sống lớn nhất trong hệ thống sinh thái dưới biển sâu.
(Truyện đã sắp đến hồi gay cấn!!)
- --
“Đây là con sứa đột nhiên xuất hiện ở hố xanh một tuần trước, sinh vật này được gọi là sứa Minh Hà*, đã tuyệt chủng lâu lắm rồi, nhưng trong tư liệu lịch sử của con người cũng chưa từng xuất hiện loại to lớn thế này, nó là một chủng mới... không thể được sinh ra từ trái đất nơi nơi đầy rẫy viruss được, e rằng nó đến từ ngoài hành tinh. Sinh vật này không bị nhiễm vật chất tối, có lẽ nó có thể trở thành cứu tinh của con người.” Trong video, Mikael nói từng câu từng chữ.
Ngoài hành tinh?
Medusa híp mắt, giơ tay ra ấn nút tua nhanh, chẳng mấy chốc hình ảnh trong màn hình trở nên hỗn loạn, thủy tinh vỡ nát, nước nhấn chìm cả phòng thí nghiệm, tiếng súng tứ bề, đạn bay khắp nơi, người đột biến tung hoành khắp nơi, chẳng thấy rõ được gì, anh từ từ tua lại, dừng ở một đoạn phim, cau mày khó tin.
Ngay giây phút thủy tinh vỡ... mấy xúc tua màu tím xuyên qua vết nứt, quấn lấy đầu một vệ binh trong căn cứ, mà ngay sau đó, như thể gã bị thứ gì đó điều khiển, nổ súng trong phòng thí nghiệm, nã súng điên cuồng, hành động này khiến những người ca biến dị bị nhốt kia từ từ thoát khỏi lồng giam, trong thoáng chốc căn cứ thí nghiệm trở thành địa ngục trần gian.
Anh nhìn thời gian góc trên bên trái, hai tháng trước.
“Nếu để tôi gặp được thứ đó... nhất định tôi sẽ dùng ngư lôi cho nó nổ thành từng mảnh.” Selan rít từng chữ qua kẽ răng, chất lỏng màu trắng lại thấm ra từ cổ: “Tôi không quan tâm nó có trở thành cứu tinh của con người không, tôi muốn nó chết.”
Medusa nhìn bên cổ cậu ta thêm vài lần, dường như Selan cảm nhận được, lập tức kéo cổ áo lên một chút, vẻ mặt khôi phục lại vẻ ôn hòa khiêm nhường thường ngày, thản nhiên nói: “Có vấn đề gì muốn hỏi nữa không, Đại úy Medusa? Tôi phải cảnh báo anh, nếu đã biết những điều này thì phải quản cái miệng của mình thật tốt. Tuy dòng họ tôi đã không còn như trước kia, nhưng bí mật giết một hai phản đồ cũng rất dễ dàng.”
“Rõ.” Medusa gật đầu, đi sang một bên, rút túi chân không trong người ra, dùng sương lạnh đóng băng xong thì bỏ vào hòm y tế cỡ nhỏ.
“Đại úy, đó là thứ gì?” Vừa đóng hòm y tế lại, tiếng Archer đã truyền đến từ sau lưng, Medusa cứng đờ: “Không có gì, mẫu viruss vừa được lấy ra.”
“Đại úy... anh, anh bị thương rồi.”
Anh quay đầu lại, bị Archer nắm tay kéo vào một góc không ai thấy, chỉ chỉ gáy anh, vẻ mặt căng thẳng: “Đại úy, anh bị lúc nào vậy?”
Medusa sờ sờ sau gáy, sau gáy chợt đau nhói, hình như có hai cái lỗ nhỏ, nhưng đã kết vảy rồi. Đồ chó... do Celuecus cắn anh mà ra chứ đâu.
Anh hơi lúng túng, lắc đầu: “Không sao, ban nãy bắt người cá... bị nó cắn, không phải người đột biến.”
“Tôi băng bó cho anh.” Archer thở phào, lấy thuốc ra, Medusa gật đầu, để cậu ấy bôi thuốc cho mình rồi lại băng bó bằng bằng băng vải, sau đó hai người lấy thức ăn và nước uống ra cùng nhau ăn.
“Chốc người cá kia ở ngoài như vậy có đủ chặt không? Nó có trốn nữa không?” Archer hỏi: “Nếu không thì tôi trông thay anh nhé? Anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Medusa lắc đầu: “Cậu quên rồi ai, hắn không cho ai đến gần, để lát tự tôi đút vậy.”
Muốn chạy, ban nãy Celuecus có cơ hội để chạy rồi, dựa vào sức mạnh của hắn hiện tại... một mình anh không thể không chế được hắn, đến cả thứ trên tay này...
Medusa liếc nhìn tay trái, nhớ trước đó Celuecus giữ lấy nó, tâm trạng chợt chùng xuống. Anh phải học khống chế thứ này mới được, nó đã có thể phong ấn Celuecus dưới sông băng, chắc chắn có sức mạnh khống chế hắn. Hình như... mỗi lần trong lòng anh xuất hiện sát ý với Celuecus, với cả lúc tính mạng của anh bị đe dọa nó cũng có phản ứng, khống chế bằng suy nghĩ sao?
Anh híp mắt, đi sang một bên, cầm thích quân đội ra đột ngột đâm về phía tay mình, soạt một tiếng, trên da chợt có cảm giác được bao phủ, tim anh chợt nảy lên
Quả nhiên... Không những có sát ý mạnh mà còn phải gặp tổn thương có tính chân thật.
Vì sao, nguyên nhân thứ này lúc linh lúc không.
Trước đó đâm xuyên qua ngực Celuecus... xem ra, là rất muốn giết chết hắn. Celuecus... rốt cuộc trước đó hắn đã trải qua điều gì.
Anh nghĩ lung tung, tựa vào tường ngồi xuống, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi như núi đè ập đến, ngủ say lúc nào không hay.
Nóng.
Hơi nóng hừng hực quấn lấy cả cơ thể, như thiêu như đốt, Medusa thở dồn dập, mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa. Bên trong đồ tác chiến ướt đẫm, dính vào người khó chịu vô cùng, khỏi cần nói anh cũng biết ai giở trò quỷ. Anh bực bội nghĩ thầm, con cá chó này, ban ngày đã giày vò anh rồi, đến cả đêm cũng không để anh được yên.
Trách anh không cho ăn đúng giờ?
Đã mệt mỏi mà còn nóng bức, anh cũng chẳng ngủ nổi nữa. Nhìn dáo dác xung quanh, tất cả đều ngủ cả rồi, đến cả hai binh lính trực đêm cũng vậy. Anh liếc mắt một vòng, phát hiện thiếu nhiều người, mấy binh sĩ của hạm đội và Ron không ở đây, rõ ràng đã đi tìm Niga rồi.
Anh đánh thức binh lính trực đêm dậy, thấp giọng nói: “Tôi ra ngoài một chút.”
Mở cửa ra, anh rủ mắt nhìn xuống dưới.
Celuecus vẫn ở tại chỗ, không giống trong tưởng tượng của anh, anh rất yên tĩnh, dựa vào lan can, đuôi vàng rũ trong nước, tóc đen xõa trên đất.
Một tia sáng chiếu từ mái vòm căn cứ trên hang xanh kia, hắt lên mặt hắn, vẽ nên đường nét rõ ràng phác họa bằng mực nước đậm màu.
Lúc này anh mới chú ý, Celuecus thật sự còn tuấn tú hơn lần đầu anh gặp hắn. Đường nét thiếu niên đã trở nên rõ ràng hơn, đường nét gương mặt sắc bén hệt như vách núi bờ biển Babylon, từ xương gò má đến cằm không có chút dư thừa, gương mặt thế này, lúc hắn yên tĩnh nhắm mắt lộ rõ vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, dù có dãi khóa, cũng có dáng vẻ kiêu ngạo liếc nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, phiến vảy vàng kim phản chiếu lên làn da màu đồng cổ của hắn, hệt như tượng Thần Mặt Trời Ai Cập được người người đặt trên tế đàn quỳ lễ.
Nô lệ của anh... trước khi trở thành nô lệ của anh, rốt cuộc hắn là tồn tại thế nào.
Medusa nhìn hắn chăm chú một lúc mới thu lại cảm xúc.
Không sao, chỉ cần hắn vẫn gọi anh là chủ nhân, thần phục dưới chân anh, Celuecus từng là tồn tại thế nào cũng không quan trọng.
Anh từ từ xuống bậc thềm, rút một cây thịt bò ra, xé bao ra. Tiếng động thế này không quấy rầy Celuecus, hắn vẫn nhắm mắt. Medusa nhìn gương mặt đang ngủ của hắn, có lẽ là vì mặt nước hố xanh vừa rộng vừa trống trải sau lưng hắn, có lẽ là vì tia sáng duy nhất chiếu lên người hắn trong bóng đêm, cũng có lẽ là những câu Selan đã nói với anh, anh thấy được vẻ hiu quạnh sâu thẳm trên người Celuecus.
Hắn đến nơi này tìm đồng loại của mình sao?
Nhưng rõ ràng hắn chỉ có thể tìm được những thi thể biến dị kia. Celuecus là người cá còn sống cuối cùng trên thế giới này sao? Chắc chắn hắn rất cô đơn.
Đây là nguyên nhân Celuecus muốn bên cạnh anh sao? Dù bị khóa lại, trở thành nô lệ của anh, cũng không muốn sống cô đơn trong đêm tối?
... Một vị Thần Mặt Trời tỏa sáng một mình trong đêm tối, chắc chắn rất lạnh.
Nghĩ vậy, ma xui quỷ khiến anh lại giơ tay về phía đầu Celuecus, ngay lúc chạm vào tóc hắn, cổ tay anh “bộp” một tiếng, bị bàn tay có màng nóng rẫy giữ lấy. Anh ngạc nhiên, lùi về sau theo bản năng, chân bị cái đuôi cá ẩm ướt quân chân, không kịp đề phòng rơi vào trong nước với Celuecus.
“Chủ... nhân?” Đuôi cá to quấn lấy eo anh, ép anh đến gần cơ thể Celuecus, dường như hắn bừng tỉnh từ trong mơ, đôi mắt xanh lục xanh thẳm, hệt như một khu rừng sâu thẳm âm u dụ dỗ người ta bước vào, hàng mi đen dày còn vương giọt nước, nhỏ lên mặt.
Dáng vẻ thế này thật sự khiến hắn khó lòng liên hệ Celuecus với thú hoang động dục lung tung với anh trước đó. Ngủ một giấc đã bình thường lại rồi?
Anh nửa tin nửa ngờ, giữ cằm Celuecus nhìn vào mắt hắn, Celuecus chớp chớp mắt, chưa kịp để anh nhìn rõ đã cúi đầu nịnh nọt liếm ngón tay anh, răng nanh lóe lên giữa đôi môi, cất giọng khàn khàn: “Chủ nhân, đói.”
Anh vỗ vỗ đuôi cá đang quấn lấy eo mình, quở trách: “Buông tôi ra trước đã.”
Hình như Celuecus đói lắm rồi, cúi đầu kề sát tay cầm que dinh dưỡng của anh, ngửi ngửi một chốc, giơ vuốt nắm lấy cổ tay anh, thưởng thức đồ ăn trên tay anh.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn rất cao, xương ngón tay cứng rắn thon dài, đã như bàn tay to của một chàng trai thành niên rồi, có thể nắm trọn tay anh, khiến Medusa chợt nảy sinh cảm giác bất an, vô thức muốn rụt tay về, nhưng lại bị bàn tay có màng nắm chặt hơn.
Hắn ăn xong cả que dinh dưỡng lại bắt đầu liếm ngón tay anh, vốn dĩ đây là thói quen của Celuecus, anh cũng đã quen rồi, nhưng lúc này, đầu lưỡi mềm mại nóng rẫy, lại có gai thịt cọ cọ qua giữa kẻ tay anh, khiến Medusa cứ nhớ đến cảm giác bị nó xâm lược chiếm cứ khoang miệng.
Toàn thân anh tê rần, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng bùng nổ: “Đừng liếm.”
“Vẫn đói.”
Hắn ngẩng đầu, anh vô tình thấy được khóe môi Celuecus hơi cong lên cực kỳ vui vẻ, khiến anh không thể đoán được có phải đó là ảo giác của anh không.
Nhưng anh vẫn cảnh giác, miết cổ hắn, đè hắn lên bậc thềm sau lưng: “Cậu cười cái gì?”
Celuecus bị anh miết ngẩng đầu lên, lộ ra đường nét cằm sắc bén, trái táo chuyển động, cất giọng khàn khàn: “Tôi... không có... cười, chủ nhân.”
Anh đang nghi ngờ gì, Celuecus bỡn cợt anh sao? Nhưng dường như không có lợi ích gì. Medusa xoa mày, buông tay ra, thấy trái cổ người cá hơi nhúc nhích, đôi mắt xanh lục nhìn lên, con ngươi rất tối, lông mi ướt át.
Vừa hoang dã, vừa yêu kiều, mê hoặc khó nói, giống như đầm lầy mãng xà ma chiếm cứ.
Giẫm phải khoản không, mãi mãi chẳng thể trở mình.
Khóe môi Celuecus hơi hé ra, nhìn anh chăm chút.
Dường như đang quyến rũ anh hôn lên.
Medusa bị suy nghĩ vô lý này thiêu đốt, trái tim chợt đập dồn dập, đẩy hắn ra, mới phát hiệu đuôi cá vàng kim vẫn quấn chặt lấy anh, lòng bàn tay anh trên ngực Celuecus trượt xuống, khoảng cách rất gần, dường như là mũi chạm mũi môi kề môi, đụng chạm như có như không, dường như vướng vít thật sự.
“Buông ra.” Cảm giác hoảng hốt ấy lại đến, anh chống lên mặt đất cạnh đầu Celuecus, siết chặt xích khóa. Không biết đồ chó này đã qua kỳ động dục chưa, tuyệt, không thể để hắn dính lấy mình như trước, lỡ đâu nhận nhầm anh là bạn đời thật thì dở người.
Celuecus nhìn bóng dáng bên trên, tầm mắt lượn lờ đuổi theo từng giọt nước đang len lỏi vào cổ áo đối phương, híp đôi mắt lại, từ từ buông lỏng đuôi đang quấn chặt lấy anh.
Medusa thở phào, nắm lấy lan can bò lên ngay. Nước trên người tuôn xuống như mưa, khó chịu vô cùng, đột nhiên anh nhớ đến gì đó bèn kéo khóa ra, cởi đồ tác chiến xuống, ném lên đầu Celuecus.
“Chẳng phải trên người cậu có lửa sao? Hong khô giúp tôi.”
Celuecus cứng đờ chốc lát mới kéo thứ nồng đượm mùi hormone quyến rũ phủ trên đầu mình xuống, cảnh tượng trước mắt khiến hô hấp hắn lại trở nên nặng nề.
Ánh trăng chiếu rọi trên tấm lưng trắng nõn tuyệt vời của chàng trai, từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc bạch kim, chạy xuống theo sống lưng, len lỏi vào hõm lưng.
Dường như anh chẳng thấy việc mình cởi trần trước mặt người cá giống đực vừa động dục với mình có gì không ổn, Medusa ngồi xuống tựa lan can, mở bình nước quân dụng ra. Uống mấy ngụm mới nhận ra Celuecus chẳng hề nhúc nhích, anh nhìn hắn một cái, phát hiện đồ tác chiến trên người hắn đang tỏa khói trắng.
“...”
Hình như... nửa người trên cũng có chức năng tương tự.
Đây đúng là một di động... ồ không, là lò nướng trôi dưới nước!
Thế có thể BBQ trên đuôi Celuecus luôn không? Medusa tưởng tượng cảnh đó, không nhịn được mỉm cười, chạm vào đôi mắt xanh lục đang trở nên âm u. Rõ ràng, Celuecus chẳng cảm thấy mình buồn cười chút nào.
Anh lại nổi hứng trêu hắn, lấy ra một que dinh dưỡng, cúi người vỗ mặt hắn: “Vẫn đói à? Một que thịt bò cũng không phải phần ăn của cậu.”
Celuecus cầm chặt tay anh, cắn nuốt như sói như hổ. Đương nhiên hắn đói chết đi được. Nơi quỷ này làm gì có đồ ăn. Chẳng để hắn bắt đầu liếm tay anh, Medusa đã rụt tay lại: “Lần kế phải đợi về tàu chiến mới có thể ăn.”
Celuecus ngước mắt nhìn sang, đôi mắt xanh lục lóe lên: “Quay... về?”
Medusa híp mắt: “Sao, cậu không muốn về với tôi? Nhìn vùng biển này thử xem, có nơi để cậu sống sao? Có thể hang xanh này là một chỗ, nhưng ở đây có đồng loại của cậu và sinh vật sống khác không? Hay cậu định dựa vào mấy con mồi là quái vật đột biến toàn là độc kia sao? Nếu cậu cũng biến thành như thế thì tôi sẽ đau lòng.”
Medusa sờ đuôi cá vàng kim ngâm trong nước, bị hắn giữ cổ tay. Celuecus ngẩng đầu đến gần anh hơn, híp đôi mắt xanh lục: “Anh đang... quan tâm tôi?”
Lại là... trạng thái vô cùng nghiêm túc ấy. Anh vẫn không thể quen với điều này, Medusa điều chỉnh vẻ mặt mình, dịu dàng cười với hắn.
“Đương nhiên, tôi là chủ nhân của cậu, tôi từng nói rồi, tôi sẽ thương cậu như cha cậu vậy.” Medusa giữ mặt hắn, dịu dàng xoa tai hình cánh của hắn như trước: “Celuecus, cậu tin tôi không?”
“Cha... ruột?” Dường như Celuecus chợt sững sờ, mỗi lần nghe thấy từ này, đáy mắt hắn thoáng vẻ phức tạp khó phân biệt được, dù anh đã tiếp xúc với Celuecus lâu rồi, nhưng anh vẫy khó phân biệt được rốt cược những cảm xúc nơi đáy mắt hắn là gì, chỉ cảm thấy cổ tay mình bị bàn tay có màng nóng hổi siết chặt hơn, đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú: “Cha... tôi, chưa từng thương tôi, người đó chán ghét tôi, xem tôi là nỗi nhục.”
Medusa thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Celuecus nhắc quá khứ của mình với anh. Giống như điều anh thấy trong mơ... quả nhiên thời thơ ấu của tên này không tốt, đến cả cha cũng...
Nên hắn mới dựa dẫm anh như vậy, vì tuổi thơ thiếu tình thương sao?
Anh không khỏi dịu giọng hơn: “Cậu không thích từ này thì sau này không nhắc là được.”
Bàn tay có màng lại siết chặt.
Làm gì? Anh cau mày, thấy Celuecus nhìn anh chăm chú: “Ai... neka...”
“Aineka?” Medusa ngạc nhiên, sao tự dưng Celuecus lại nhắc đến cậu ấy?
“Anh... thích... hắn?”
Rõ ràng Celuecus đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Frukz. Medusa khó hiểu cau mày: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Trả lời... tôi...” Đôi mắt xanh lục tối lại.
Medusa nhìn hắn chằm chằm, trong lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ, Celuecus tra hỏi anh như thể anh là phạm nhân vậy... Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào thân phận gì, lập trường gì mà tra hỏi? Là thú cưng và nô lệ của anh để thắc mắt... có phải anh có thú cưng mới không?
Ồ, đúng rồi, có những chú chó được nuôi lâu cũng sẽ ghen.
Thật là hài hước.
Thậm chí Medusa lười trả lời, chỉ cười giễu, nhẹ nhàng vỗ má hắn, nhìn đôi mắt xanh lục kia lại tối hơn, có dòng nước ngầm gì đó trào dâng muốn tràn ra, Celuecus nhìn anh chằm chằm, bàn tay có màng vịn hai bên người anh, tạo thành gông cùm đầy cảm giác đàn áp, dường như muốn vây anh trong lòng: “Trả lời tôi!”
Medusa ngạc nhiên, phản rồi à... dám ép hỏi anh?
Cảm giác bất an thôi thúc anh chạm vào thích quân đội sau eo, ngón cái đâm vào phần đỉnh. Nếu Celuecus cả gan không phục tùng... anh sẽ cho hắn nếm chút dạy dỗ. Máu rỉ ra từ đầu ngón tay, thứ quấn trên cổ tay rục rịch tỉnh lại.
—
Chú thích:
*冥河水母: sứa Minh Hà là mình để theo Hán Việt, là một loài sứa khổng lồ. (Search: 'Stygiomedusa gigantea' để biết thêm chi tiết). Là một loài thuộc chi sứa khổng lồ dưới biển sâu. Là loài sứa hiếm thấy, trong vòng 110 năm, con người chỉ thấy nó được 116 lần. Được coi là một trong những động vật săn mồi không xương sống lớn nhất trong hệ thống sinh thái dưới biển sâu.
/137
|