Thấy Tu Hồng Miễn hồi lâu không đáp lại, nàng có chút kỳ quái nghiêng đầu nhìn hắn, "Tại sao không nói chuyện?"
"Dung nhi, ngươi cùng Thiện Xá. . . . . ." Tu Hồng Miễn không biết nên hỏi như thế nào, hắn luôn không biết phải biểu đạt những lời nói như thế nào.
"Chúng ta chỉ là bạn bè." Nàng vẫn luôn cho là hắn là loại người cuồng vọng đến mức không thèm để ý tới người khác, thì ra là hắn cũng chỉ bình thường như vậy, là Thiện Xá làm cho hắn thấy cảm giác của nguy cơ sao?
Có chút hài lòng, rốt cuộc hắn cũng biết phải quan tâm tới nàng.
"Nhưng hắn ta cũng nghĩ như vậy sao?"
Những lời này của Tu Hồng Miễn khiến nàng không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy, Thiện Xá cũng nghĩ như vậy sao? Hình như nàng vẫn chỉ lo để ý tới cảm thụ của mình thôi.
Một đường nhàn nhã cùng Tu Hồng Miễn ở trên ngựa, từ từ đi về phía trước, nàng có cảm giác cứ như thế này thì tốt hơn rất nhiều so với lúc điên cuồng một mình trên lưng ngựa.
Cho tới bây giờ nàng vẫn có thói quen bất cứ cái gì cũng làm một mình, có lẽ hiện tại nàng thật sự nên thử một chút cảm giác của hai người.
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng, hắn cũng không ngại, có lẽ hắn là người mà nàng có thể phó thác.
Nàng xấu hổ dùng một tay sờ lên mặt mình, lại không tự chủ được nóng lên.
Tay nàng cứng đờ, cẩn thận sờ tới sờ lui trên người.
Cái đao đó không thấy nữa? !
Nàng hồi tưởng lại những lời Thiện Xá nói, hắn nói hoa Hàm Tiếu có thể kích thích sự tăng trưởng của các cơ quan trong cơ thể, cho nên Thái hậu và Tu Hồng Miễn mới có điên cuồng tìm kiếm nó như vậy, bởi vì nó vừa vặn có thể chữa khỏi bệnh không phát triển của Bân nhi.
Nhưng mà các cơ quan trong cơ thể nàng đều đang hoạt động rất tốt, cho nên sau khi gia tăng mãnh liệt, liền vội vã kết thúc sứ mạng của nó.
Không trách được thân thể của nàng lại muốn nghỉ ngơi nhanh như vậy, chỉ vì hoa Hàm Tiếu làm tăng thêm sự tăng trưởng của chúng.
Cứ theo đà này tiếp diễn, thì da nàng sẽ bị hao tổn, rồi sẽ mau chóng chết đi, khi đó sẽ biến thành một lão thái thái cả người đầy nếp nhăn? !
Trong lòng nàng một hồi mất mác, hắn không nên nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng.
"Tu ~ nếu về sau ta có việc gì thì ngươi hãy chém ta một đao."
Cảm giác Tu Hồng Miễn phía sau lưng nàng run lên, "Ngươi không sao chứ?"
Nàng lắc đầu một cái, "Không có việc gì."
Tu Hồng Miễn chắc chắn sẽ không làm tổn thương nàng, hơn nữa nếu nàng nói cho hắn biết, hắn còn có thể ngăn cản người khác làm tổn thương nàng.
Nàng gật đầu một cái, nếu đã như vậy, chi bằng để người khác làm thay.
Trong đầu nàng nhất thời xuất hiện một người, nếu như không phải là Lục gia, chỉ sợ da nàng bây giờ da đã bắt đầu có nếp nhăn rồi.
Nàng đang cười gian, đột nhiên đầu bị Tu Hồng Miễn cốc một cái.
"Ngươi lại đang tính cái mưu ma chước quỷ gì ?"
"Không có a!" Nàng lập tức phản bác.
"Tu ~"
"Ân."
"Nếu như dung mạo ta trở nên rất xấu xí, ngươi còn muốn ta không?" Mặc dù biết rõ câu trả lời của hắn là "Sẽ" , nhưng nàng vẫn muốn hỏi, dù sao cái thứ ngôn ngữ ngọt ngào này, cũng sẽ là tình tiết cẩu huyết của bất cứ đôi tình nhân nào.
"Ngươi đã lớn lên như vậy, còn có thể xấu xí hơn được nữa sao?"
Tiếng nói của Tu Hồng Miễn mang theo tiếng cười truyền đến, nàng chưa từng nghe qua hắn lại có những lúc nói chuyện thoải mái như thế.
Nhưng lời nói của hắn lại làm cho nàng tức giận đến mức suýt té ngựa, nàng thích hỏi như vậy thì làm sao? Dầu gì nàng cũng coi như là một mỹ nữ đi!
"Ngươi cảm thấy ta rất xấu xí sao!"
"Nếu như lấy tất cả nét mặt Tần phi của trẫm mà nói, ít nhất ngươi là người có vẻ mặt khoa trương nhất ."
Nàng ngẫm nghĩ, đúng thế, hình như cái gì hề gì của nàng cũng bị hắn nhìn thấy qua.
"Nhưng cái ta nói là một nữ nhân thực sự xấu xí! Ví dụ như mặt rỗ, hay là trên mặt có một cái mụn ruồi thật lớn, hoặc là diện mạo rất dị dạng ấy…. ."
"Đủ rồi, hậu cung của trẫm không phải là trại khuyết tật."
Khóe miệng nàng run lên, ít nhất thì hậu cung của hắn cũng là một đoàn thể, đặc biệt chứa chấp những nhân sĩ có khuynh hướng tàn tật.
"Dung nhi, ngươi cùng Thiện Xá. . . . . ." Tu Hồng Miễn không biết nên hỏi như thế nào, hắn luôn không biết phải biểu đạt những lời nói như thế nào.
"Chúng ta chỉ là bạn bè." Nàng vẫn luôn cho là hắn là loại người cuồng vọng đến mức không thèm để ý tới người khác, thì ra là hắn cũng chỉ bình thường như vậy, là Thiện Xá làm cho hắn thấy cảm giác của nguy cơ sao?
Có chút hài lòng, rốt cuộc hắn cũng biết phải quan tâm tới nàng.
"Nhưng hắn ta cũng nghĩ như vậy sao?"
Những lời này của Tu Hồng Miễn khiến nàng không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy, Thiện Xá cũng nghĩ như vậy sao? Hình như nàng vẫn chỉ lo để ý tới cảm thụ của mình thôi.
Một đường nhàn nhã cùng Tu Hồng Miễn ở trên ngựa, từ từ đi về phía trước, nàng có cảm giác cứ như thế này thì tốt hơn rất nhiều so với lúc điên cuồng một mình trên lưng ngựa.
Cho tới bây giờ nàng vẫn có thói quen bất cứ cái gì cũng làm một mình, có lẽ hiện tại nàng thật sự nên thử một chút cảm giác của hai người.
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng, hắn cũng không ngại, có lẽ hắn là người mà nàng có thể phó thác.
Nàng xấu hổ dùng một tay sờ lên mặt mình, lại không tự chủ được nóng lên.
Tay nàng cứng đờ, cẩn thận sờ tới sờ lui trên người.
Cái đao đó không thấy nữa? !
Nàng hồi tưởng lại những lời Thiện Xá nói, hắn nói hoa Hàm Tiếu có thể kích thích sự tăng trưởng của các cơ quan trong cơ thể, cho nên Thái hậu và Tu Hồng Miễn mới có điên cuồng tìm kiếm nó như vậy, bởi vì nó vừa vặn có thể chữa khỏi bệnh không phát triển của Bân nhi.
Nhưng mà các cơ quan trong cơ thể nàng đều đang hoạt động rất tốt, cho nên sau khi gia tăng mãnh liệt, liền vội vã kết thúc sứ mạng của nó.
Không trách được thân thể của nàng lại muốn nghỉ ngơi nhanh như vậy, chỉ vì hoa Hàm Tiếu làm tăng thêm sự tăng trưởng của chúng.
Cứ theo đà này tiếp diễn, thì da nàng sẽ bị hao tổn, rồi sẽ mau chóng chết đi, khi đó sẽ biến thành một lão thái thái cả người đầy nếp nhăn? !
Trong lòng nàng một hồi mất mác, hắn không nên nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng.
"Tu ~ nếu về sau ta có việc gì thì ngươi hãy chém ta một đao."
Cảm giác Tu Hồng Miễn phía sau lưng nàng run lên, "Ngươi không sao chứ?"
Nàng lắc đầu một cái, "Không có việc gì."
Tu Hồng Miễn chắc chắn sẽ không làm tổn thương nàng, hơn nữa nếu nàng nói cho hắn biết, hắn còn có thể ngăn cản người khác làm tổn thương nàng.
Nàng gật đầu một cái, nếu đã như vậy, chi bằng để người khác làm thay.
Trong đầu nàng nhất thời xuất hiện một người, nếu như không phải là Lục gia, chỉ sợ da nàng bây giờ da đã bắt đầu có nếp nhăn rồi.
Nàng đang cười gian, đột nhiên đầu bị Tu Hồng Miễn cốc một cái.
"Ngươi lại đang tính cái mưu ma chước quỷ gì ?"
"Không có a!" Nàng lập tức phản bác.
"Tu ~"
"Ân."
"Nếu như dung mạo ta trở nên rất xấu xí, ngươi còn muốn ta không?" Mặc dù biết rõ câu trả lời của hắn là "Sẽ" , nhưng nàng vẫn muốn hỏi, dù sao cái thứ ngôn ngữ ngọt ngào này, cũng sẽ là tình tiết cẩu huyết của bất cứ đôi tình nhân nào.
"Ngươi đã lớn lên như vậy, còn có thể xấu xí hơn được nữa sao?"
Tiếng nói của Tu Hồng Miễn mang theo tiếng cười truyền đến, nàng chưa từng nghe qua hắn lại có những lúc nói chuyện thoải mái như thế.
Nhưng lời nói của hắn lại làm cho nàng tức giận đến mức suýt té ngựa, nàng thích hỏi như vậy thì làm sao? Dầu gì nàng cũng coi như là một mỹ nữ đi!
"Ngươi cảm thấy ta rất xấu xí sao!"
"Nếu như lấy tất cả nét mặt Tần phi của trẫm mà nói, ít nhất ngươi là người có vẻ mặt khoa trương nhất ."
Nàng ngẫm nghĩ, đúng thế, hình như cái gì hề gì của nàng cũng bị hắn nhìn thấy qua.
"Nhưng cái ta nói là một nữ nhân thực sự xấu xí! Ví dụ như mặt rỗ, hay là trên mặt có một cái mụn ruồi thật lớn, hoặc là diện mạo rất dị dạng ấy…. ."
"Đủ rồi, hậu cung của trẫm không phải là trại khuyết tật."
Khóe miệng nàng run lên, ít nhất thì hậu cung của hắn cũng là một đoàn thể, đặc biệt chứa chấp những nhân sĩ có khuynh hướng tàn tật.
/267
|