Tu Hồng Miễn nghe câu hỏi của người trong ngực, ánh mắt nhìn về phương xa, suy nghĩ trôi dạt về quá khứ, khi đó hắn vẫn còn rất nhỏ.
"Miễn nhi " một vị mỹ phụ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm yếu ớt, không một chút biểu lộ ra bệnh tình của nàng.
"Mẫu hậu ~" Thanh âm non nớt của Tu Hồng Miễn vang lên, ngay sau đó đi tới bên cạnh mẫu hậu.
"Miễn nhi ~ cầm lấy thứ này."
Tu Hồng Miễn nhận lấy đồ mẫu hậu đưa tới, mở ra xem, là một bức họa.
Trên bức họa là một phụ nhân đang phơi phơi quần áo.
"Bức tranh này là do ai vẽ thế ạ?"
Người mỹ phụ lộ một nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi, "Giữ gìn cẩn thận, nhất định con phải giữ gìn nó thật cẩn thận."
Nhìn Tu Hồng Miễn bé nhỏ trước mắt, người mỹ phụ có chút đau lòng, nó vẫn còn nhỏ như thế, nàng thật sự không đành lòng bỏ nó lại một mình.
"Mẫu hậu, đây là người nào vẽ thế ạ?" Tu Hồng Miễn vẫn tò mò hỏi .
Bức họa này rất đẹp mắt, hắn thích vô cùng.
"Chuyện này. . . . . . Là mẫu hậu . . . . . . Trượng phu sở tác."
"Là phụ vương sao?"
Người mỹ phụ chua xót cười cười, không biết phải nói với một Tu Hồng Miễn nhỏ bé như thế nào.
Phải biết là một phụ nhân, ngay sau khi trượng phu mới qua đời không lâu đã tái giá với người khác, đeo trên lưng một thứ tai tiếng ghê tởm như thế nào. Không biết sau khi Miễn nhi hiểu chuyện rồi, sẽ đối đãi với nàng như thế nào?
"Miễn, mẫu hậu kể cho con một câu chuyện cũ nhé."
Tu Hồng Miễn đối với phản ứng khác lạ của Mẫu hậu mình không phát hiện ra tí gì, hắn còn nhỏ, thật sự rất nhỏ, hắn chỉ là một đứa bé đơn thuần thích nghe mẫu hậu kể chuyện xưa.
"Ngày trước có một cặp phu thê, bọn họ vô cùng thương yêu nhau, sau khi kết hôn không lâu, liền sinh được một nhi tử khả ái. Nhưng nhi tử của hai người lại mắc một chứng bệnh lạ, vĩnh viễn không thể trưởng thành, bọn họ bị dọa cho sợ hãi, cho rằng đứa bé kia là một quái vật. Bọn họ đem đứa bé khóa vào trong phòng củi, chỉ cung cấp cho hắn đầy đủ nước uống và cơm ăn mỗi ngày. Sau đó. . . . . . Bởi vì. . . . . . Một chút nguyên nhân, trượng phu của nàng bị bỏ tù. Nàng khổ sở cực kỳ, hi vọng có thể cùng trượng phu của nàng đồng cam cộng khổ. Nhưng trượng phu của nàng lại lựa chọn một mình rời đi, để lại nàng, với một nỗi đau không nguôi. "Người mỹ phụ nói tới chỗ này, trong mắt ngậm đầy nước mắt. Nàng oán, nàng oán trượng phu của nàng tại sao bỏ lại nàng, để cho nàng một mình sống trên cõi đời thừa nhận tất cả áp lực của dư luận. Hắn cũng không biết, một mình nàng như vậy nàng, nàng cũng không thể hạnh phúc, thật sự không hạnh phúc, nàng tình nguyện cùng hắn vui vẻ chết đi.
"Miễn nhi ~ về sau nếu như con gặp phải một người con gái có thể khiến con yêu thật lòng, thì nhất định phải nắm lấy tay nàng thật chặt, không thể buông ra, cho dù là địa ngục, cũng phải đi xuống cùng nàng, biết không?"
"Cái gì gọi là thật lòng yêu?" Những lời này đối với một đứa trẻ mới có mấy tuổi như Tu Hồng Miễn mà nói, vô cùng khó hiểu.
Người mỹ phụ cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào cho rõ ràng, thật ra thì Tu Hồng Miễn còn quá nhỏ để nói đến những chuyện như vậy, nhưng nàng biết, nàng đã không còn bao nhiêu thời gian.
"Nhìn vào ánh mắt của nàng, ánh mắt chắc chắn sẽ không gạt người, khi con tìm được người mà con thích nhất, khi con nhìn thấy ánh mắt của nàng con sẽ thấy nó đẹp cỡ nào."
Tu Hồng Miễn yên lặng suy ngẫm, rồi hắn nhìn về phía người trong ngực .
Nàng hay ghen tị, không thích hắn chung đụng với những nữ nhân khác; nàng không dịu dàng, luôn thích cùng hắn tranh giành giường ngủ; nàng dã man, có gì không vừa ý sẽ lập tức phát tiết ra ngoài, cho dù là cắn hắn hai cái nàng cũng sẽ rất hài lòng; nàng so đo, chuyện gì cũng bất chấp có thù oán thì phải trả; nàng rất thích nói dối, nhưng không bao giờ tính toán gì hết . . . . . Hình như nàng có tất cả những khuyết điểm của nữ nhân mà hắn ghét, đáng tiếc khi tất cả những khuyết điểm này tập hợp, lại thành nữ nhân đáng yêu của hắn.
Hắn nắm tay nàng thật chặt, sẽ không bao giờ buông ra, không phải sao?
"Miễn nhi " một vị mỹ phụ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm yếu ớt, không một chút biểu lộ ra bệnh tình của nàng.
"Mẫu hậu ~" Thanh âm non nớt của Tu Hồng Miễn vang lên, ngay sau đó đi tới bên cạnh mẫu hậu.
"Miễn nhi ~ cầm lấy thứ này."
Tu Hồng Miễn nhận lấy đồ mẫu hậu đưa tới, mở ra xem, là một bức họa.
Trên bức họa là một phụ nhân đang phơi phơi quần áo.
"Bức tranh này là do ai vẽ thế ạ?"
Người mỹ phụ lộ một nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi, "Giữ gìn cẩn thận, nhất định con phải giữ gìn nó thật cẩn thận."
Nhìn Tu Hồng Miễn bé nhỏ trước mắt, người mỹ phụ có chút đau lòng, nó vẫn còn nhỏ như thế, nàng thật sự không đành lòng bỏ nó lại một mình.
"Mẫu hậu, đây là người nào vẽ thế ạ?" Tu Hồng Miễn vẫn tò mò hỏi .
Bức họa này rất đẹp mắt, hắn thích vô cùng.
"Chuyện này. . . . . . Là mẫu hậu . . . . . . Trượng phu sở tác."
"Là phụ vương sao?"
Người mỹ phụ chua xót cười cười, không biết phải nói với một Tu Hồng Miễn nhỏ bé như thế nào.
Phải biết là một phụ nhân, ngay sau khi trượng phu mới qua đời không lâu đã tái giá với người khác, đeo trên lưng một thứ tai tiếng ghê tởm như thế nào. Không biết sau khi Miễn nhi hiểu chuyện rồi, sẽ đối đãi với nàng như thế nào?
"Miễn, mẫu hậu kể cho con một câu chuyện cũ nhé."
Tu Hồng Miễn đối với phản ứng khác lạ của Mẫu hậu mình không phát hiện ra tí gì, hắn còn nhỏ, thật sự rất nhỏ, hắn chỉ là một đứa bé đơn thuần thích nghe mẫu hậu kể chuyện xưa.
"Ngày trước có một cặp phu thê, bọn họ vô cùng thương yêu nhau, sau khi kết hôn không lâu, liền sinh được một nhi tử khả ái. Nhưng nhi tử của hai người lại mắc một chứng bệnh lạ, vĩnh viễn không thể trưởng thành, bọn họ bị dọa cho sợ hãi, cho rằng đứa bé kia là một quái vật. Bọn họ đem đứa bé khóa vào trong phòng củi, chỉ cung cấp cho hắn đầy đủ nước uống và cơm ăn mỗi ngày. Sau đó. . . . . . Bởi vì. . . . . . Một chút nguyên nhân, trượng phu của nàng bị bỏ tù. Nàng khổ sở cực kỳ, hi vọng có thể cùng trượng phu của nàng đồng cam cộng khổ. Nhưng trượng phu của nàng lại lựa chọn một mình rời đi, để lại nàng, với một nỗi đau không nguôi. "Người mỹ phụ nói tới chỗ này, trong mắt ngậm đầy nước mắt. Nàng oán, nàng oán trượng phu của nàng tại sao bỏ lại nàng, để cho nàng một mình sống trên cõi đời thừa nhận tất cả áp lực của dư luận. Hắn cũng không biết, một mình nàng như vậy nàng, nàng cũng không thể hạnh phúc, thật sự không hạnh phúc, nàng tình nguyện cùng hắn vui vẻ chết đi.
"Miễn nhi ~ về sau nếu như con gặp phải một người con gái có thể khiến con yêu thật lòng, thì nhất định phải nắm lấy tay nàng thật chặt, không thể buông ra, cho dù là địa ngục, cũng phải đi xuống cùng nàng, biết không?"
"Cái gì gọi là thật lòng yêu?" Những lời này đối với một đứa trẻ mới có mấy tuổi như Tu Hồng Miễn mà nói, vô cùng khó hiểu.
Người mỹ phụ cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào cho rõ ràng, thật ra thì Tu Hồng Miễn còn quá nhỏ để nói đến những chuyện như vậy, nhưng nàng biết, nàng đã không còn bao nhiêu thời gian.
"Nhìn vào ánh mắt của nàng, ánh mắt chắc chắn sẽ không gạt người, khi con tìm được người mà con thích nhất, khi con nhìn thấy ánh mắt của nàng con sẽ thấy nó đẹp cỡ nào."
Tu Hồng Miễn yên lặng suy ngẫm, rồi hắn nhìn về phía người trong ngực .
Nàng hay ghen tị, không thích hắn chung đụng với những nữ nhân khác; nàng không dịu dàng, luôn thích cùng hắn tranh giành giường ngủ; nàng dã man, có gì không vừa ý sẽ lập tức phát tiết ra ngoài, cho dù là cắn hắn hai cái nàng cũng sẽ rất hài lòng; nàng so đo, chuyện gì cũng bất chấp có thù oán thì phải trả; nàng rất thích nói dối, nhưng không bao giờ tính toán gì hết . . . . . Hình như nàng có tất cả những khuyết điểm của nữ nhân mà hắn ghét, đáng tiếc khi tất cả những khuyết điểm này tập hợp, lại thành nữ nhân đáng yêu của hắn.
Hắn nắm tay nàng thật chặt, sẽ không bao giờ buông ra, không phải sao?
/267
|