"Rốt cuộc cậu đã trở lại, thật tốt quá!" Tony đem văn kiện đưa cho người đàn ông bên tay phải, tay trái nhận ly cà phê nóng hổi, "Cậu tới xem một chút, tôi mới vừa tranh thủ kiểm tra lại để đảm bảo tình hình vẫn tốt, miễn là ở đây. . . . . ." Câu nói của anh ta còn chưa kết thúc thì đột nhiên phát hiện Quách Khả Du đang ở trong phòng.
Thù Lăng Vân từ chối ly cà phê anh ta đưa, cầm tập văn kiện kia xem xét, ánh mắt sau gọng kiếng màu vàng rất lạnh lùng, nghiêm túc và chuyên chú.
"Tại sao anh mang cô ấy đến đây?" Tony rốt cuộc không nhịn được hỏi.
"Cô ấy là trợ lý đặc biệt của tôi."
"Trợ lý đặc biệt? Trong hội nghị chat webcam cô ta còn ngủ gà ngủ gật!" Hắn cố ý hắng họng, đổi thành tiếng Trung nhìn Quách Khả Du lắc đầu một cái nói: "Cô không nên tới đây."
"Anh có thể nói bằng tiếng Anh, tôi nghe được." Ngược lại khi Tony nói bằng tiếng Trung rất nặng, cô lại chẳng hiểu gì hết!
"Xin hỏi có phải anh không hài lòng với năng lực công tác của tôi phải không?"
"Là ai không hài lòng ai?" Cuộc chiến tranh vẫn chưa bắt đầu, thì một giọng nói già nua vang lên ở ngoài cửa, người bước vào chính là cha của Thù Lăng Vân.
"Cha, sao cha lại tới đây vào lúc này?" Thù Lăng Vân lập tức tiến lên, vô cùng cung kính đỡ cha mình đi vào trong.
"Buổi triển lãm đặc biệt cũng gần tới rồi, cha không yên lòng, nên tới đây xem xét một chút!"
"Cha, buổi triển lãm có con và Tony . . . . . ."
"Khụ. . . . . . Ở công ty, hãy gọi ta là ‘tổng giám đốc điều hành’!" Ông lão lầu bầu.
"Dạ! Tổng giám đốc điều hành."
Thù Lăng Vân đối với người cha đầu tóc bạc trắng này, quả thực tôn kính không còn lời nào để tả, đối với yêu cầu của ông từ trước đến giờ không bao giờ phản ứng, chỉ sợ cha hắn yêu cầu hắn nhanh chóng kết hôn mà thôi.
"Tony, cậu không hài lòng cô gái này ở điểm nào?"
"Báo cáo tổng giám đốc điều hành, tôi không hài lòng giới tính của cô ta."
"Oh ——" Quách Khả Du cố tình kéo giọng nói thật dài, dùng vẻ mặt giống như bừng tỉnh hiểu ra nhìn Tony và Thù Lăng Vân, "Anh xem thường năng lực của phụ nữ phải không?"
"Dĩ nhiên không phải!" Tony phản bác, đỡ ông Thù từ tay Thù Lăng Vân, ngồi vào ghế sa lon, "Ý của tôi là, chuyện ở đây có chút phiền toái, cô đi theo như thế, tôi sợ sẽ gây phiền nhiễu cho Lăng Vân."
"Tại sao lại gây phiền nhiễu? Để cô gái đáng yêu này về nhà ở, Lăng Vân bận bịu việc của nó, hai việc này căn bản không liên quan đến nhau, có phiền nhiễu gì đâu?" Ông lão dường như rất thích bộ dạng của Quách Khả Du.
"Tổng giám đốc điều hành, ngài về trước đi ạ, khi con làm xong việc, sẽ đưa Khả Du về ăn cơm, có được hay không?"
"OK!" Quanh năm ở nước ngoài, tính khí của ông lão cũng rất thoải mái, ngoan ngoãn để quản gia hộ tống về nhà, trước khi đi, vẫn không quên dặn dò Quách Khả Du mấy câu: "Cô bé con, tối nay đừng quên về nhà ăn cơm!"
"Dạ! Tổng giám đốc điều hành."
Ông lão vừa đi, đôi chân mày của Thù Lăng Vân đã giãn ra lại nhíu chặt lại lần nữa.
Thời gian này, tập đoàn Lượng Bích Tư, bao gồm cả chi nhánh công ty Đài Loan, nhận được thư đe dọa nhiều không kể xiết, từ ngữ bên trong càng ngày càng hung tợn, cũng càng ngày càng khoa trương, vì vậy, sự kiện những tên áo đen lần trước đã nằm trong dự liệu của hắn.
Nếu ở Đài Loan đã xuất hiện tình trạng này, thì ở Pháp nhất định càng nguy hiểm hơn.
Tony nói không sai, có lẽ lần này mang theo Quách Khả Du là quyết định sai lầm, trong trạng thái địch trong tối ta ngoài sáng, cô giống như mục tiêu di động!
Tony nhìn Thù Lăng Vân đang lâm vào trầm tư, càng nghĩ càng không hiểu, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không thể tin được cho tới bây giờ Thù Lăng Vân luôn tỉnh táo với mọi chuyện, lại cũng bị tình yêu làm cho mê muội!
Chỉ có điều, nói đi thì nói lại, dung mạo cô gái này thật sự rất động lòng người, không cần cô ấy nói gì, chỉ cần đứng ở đàng kia, cũng đủ vui tai vui mắt rồi.
Anh ta nheo đôi mắt màu xanh lam, chăm chú nhìn bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn của Quách Khả Du, không khỏi bội phục ánh mắt nhìn người của Thù Lăng Vân. Khó trách cha Thù vừa nhìn thấy cô lần đầu tiên, cũng rất hài lòng về cô gái này.
Quách Khả Du liếc thấy người đàn ông phương Tây này từ đầu đến cuối cứ nhìn mình chòng chọc, cảm thấy rất khó chịu!
Anh ta vừa mới nói cái gì? Cô sẽ liên lụy Thù Lăng Vân? Tại sao có thể nói cô như vậy? Chẳng lẽ trước lúc xuất phát, thù Lăng Vân không có thông báo cho anh ta biết, sự tích cô khống chế những tên áo đen kia sao?
Thù Lăng Vân ngồi ở trên ghế sa lon, một tay đang chống cằm, thưởng thức vẻ biến hóa trên khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của cô, hiểu cô vì bị Tony xem thường mà cảm thấy uất ức.
"Bộc lộ tài năng cho cậu ta xem một chút, cho cậu ta biết sự lợi hại của em!" Hắn nói.
"Tại sao? Mắt cá chân của em vẫn chưa có hoàn toàn phục hồi như cũ, động tác không thể quá mạnh."
"Anh không mong muốn em bị uất ức." Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Uất ức".
Quách Khả Du đảo mắt vòng vòng, nhún nhún vai nói: "Thôi."
Tony thấy hai người nói chuyện không hiểu ra sao, không nhiều phản ứng đến hắn cửa, anh ta rút ra một chiếc khăn tay, vung mấy cái, một vệ sĩ lập tức cung kính tiến lên.
"Đi đăng ký chuyến máy bay gần nhất, lập tức đưa cô ấy về Đài Loan." Anh ta mong rằng Quách Khả Du không nên ở đây, tránh cho những phần tử xấu xa động đến cô.
Cái . . . . . . Cái gì? Muốn đưa cô về Đài Loan? Cô vừa mới đến xong!
Quách Khả Du nghĩ người đàn ông Pháp này lại muốn cô mất thêm mấy chục giờ đồng hồ máy bay quay trở về nữa, trong lòng lửa giận cháy bừng bừng. Cô càng nghĩ càng giận, quay người một cái, đầu tiên là đá đổ một cái đèn rất tao nhã cổ kính.
Oa? Cô thật không ngờ, mình đã nhiều năm không có luyện tập mấy chiêu võ phòng thân rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn tác dụng như vậy!
Cô vung vẩy tay chân, tiếp theo đá nghiêng sang bên cạnh, dưới cái nhìn kinh ngạc và chăm chú của Tony và người làm, đá bay thêm một chiếc bình sứ khác.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên lanh lảnh, tất cả đèn bàn và bình sứ đều bị phá thành những mảnh vụn nằm rải rác trên mặt đất.
Hai người làm thân thể cứng ngắc, đứng bất động sững sờ tại chỗ. Sắc mặt của Tony trở nên tái nhợt hơn cả tuyết, đôi mắt màu xanh nước biển như bị giáng một đòn nặng nhìn chằm chằm những mảnh vụn trên mặt đất, gần như quên thở.
Tiếp theo, anh ta từ từ cúi người xuống, nhặt những mảnh vụn trên mặt đất lên, sau đó từ từ quay sang Quách Khả Du, sau một thời gian dài, giống như bị mất kiểm soát gào khóc lên:
"Oa. . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . . Ô. . . . . ."
Tony ngồi chồm hổm trên mặt đất gom góp các mảnh vụn, nước mắt chảy như mưa, vẻ mặt giống như cha mẹ chết, miệng không ngừng lảm nhảm.
"Bây giờ có tin tưởng tôi có khả năng tự bảo vệ mình không?"
Quách Khả Du có chút khó hiểu nhìn Tony đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, giống như anh ta đang nói xin lỗi với tổ tông mười tám đời nhà anh ta vậy.
"Em nên cách xa cậu ta một chút, không thôi bị cậu ta giết đấy!"
Thù Lăng Vân ung dung ngẩng mặt lên tử tập tài liệu dày cộm nặng nề, sau khi quan sát tình hình, lại cúi đầu, tiếp tục xem xét tập tài liệu quan trọng của hắn.
"Anh ta . . . . . Tại sao lại khóc rất đau lòng như vậy?"
"Em vừa mới đá bể bình sứ, là bảo vật gia truyền của nhà cậu ấy."
"À!" Quách Khả Du ngượng nghịu cúi đầu, mười đầu ngón tay xoắn vào nhau, "Em có thể bồi thường cho anh ta?"
"Em cho rằng em có dư tiền sao?"
"Ách. . . . . . Đúng nha!"
Thù Lăng Vân từ chối ly cà phê anh ta đưa, cầm tập văn kiện kia xem xét, ánh mắt sau gọng kiếng màu vàng rất lạnh lùng, nghiêm túc và chuyên chú.
"Tại sao anh mang cô ấy đến đây?" Tony rốt cuộc không nhịn được hỏi.
"Cô ấy là trợ lý đặc biệt của tôi."
"Trợ lý đặc biệt? Trong hội nghị chat webcam cô ta còn ngủ gà ngủ gật!" Hắn cố ý hắng họng, đổi thành tiếng Trung nhìn Quách Khả Du lắc đầu một cái nói: "Cô không nên tới đây."
"Anh có thể nói bằng tiếng Anh, tôi nghe được." Ngược lại khi Tony nói bằng tiếng Trung rất nặng, cô lại chẳng hiểu gì hết!
"Xin hỏi có phải anh không hài lòng với năng lực công tác của tôi phải không?"
"Là ai không hài lòng ai?" Cuộc chiến tranh vẫn chưa bắt đầu, thì một giọng nói già nua vang lên ở ngoài cửa, người bước vào chính là cha của Thù Lăng Vân.
"Cha, sao cha lại tới đây vào lúc này?" Thù Lăng Vân lập tức tiến lên, vô cùng cung kính đỡ cha mình đi vào trong.
"Buổi triển lãm đặc biệt cũng gần tới rồi, cha không yên lòng, nên tới đây xem xét một chút!"
"Cha, buổi triển lãm có con và Tony . . . . . ."
"Khụ. . . . . . Ở công ty, hãy gọi ta là ‘tổng giám đốc điều hành’!" Ông lão lầu bầu.
"Dạ! Tổng giám đốc điều hành."
Thù Lăng Vân đối với người cha đầu tóc bạc trắng này, quả thực tôn kính không còn lời nào để tả, đối với yêu cầu của ông từ trước đến giờ không bao giờ phản ứng, chỉ sợ cha hắn yêu cầu hắn nhanh chóng kết hôn mà thôi.
"Tony, cậu không hài lòng cô gái này ở điểm nào?"
"Báo cáo tổng giám đốc điều hành, tôi không hài lòng giới tính của cô ta."
"Oh ——" Quách Khả Du cố tình kéo giọng nói thật dài, dùng vẻ mặt giống như bừng tỉnh hiểu ra nhìn Tony và Thù Lăng Vân, "Anh xem thường năng lực của phụ nữ phải không?"
"Dĩ nhiên không phải!" Tony phản bác, đỡ ông Thù từ tay Thù Lăng Vân, ngồi vào ghế sa lon, "Ý của tôi là, chuyện ở đây có chút phiền toái, cô đi theo như thế, tôi sợ sẽ gây phiền nhiễu cho Lăng Vân."
"Tại sao lại gây phiền nhiễu? Để cô gái đáng yêu này về nhà ở, Lăng Vân bận bịu việc của nó, hai việc này căn bản không liên quan đến nhau, có phiền nhiễu gì đâu?" Ông lão dường như rất thích bộ dạng của Quách Khả Du.
"Tổng giám đốc điều hành, ngài về trước đi ạ, khi con làm xong việc, sẽ đưa Khả Du về ăn cơm, có được hay không?"
"OK!" Quanh năm ở nước ngoài, tính khí của ông lão cũng rất thoải mái, ngoan ngoãn để quản gia hộ tống về nhà, trước khi đi, vẫn không quên dặn dò Quách Khả Du mấy câu: "Cô bé con, tối nay đừng quên về nhà ăn cơm!"
"Dạ! Tổng giám đốc điều hành."
Ông lão vừa đi, đôi chân mày của Thù Lăng Vân đã giãn ra lại nhíu chặt lại lần nữa.
Thời gian này, tập đoàn Lượng Bích Tư, bao gồm cả chi nhánh công ty Đài Loan, nhận được thư đe dọa nhiều không kể xiết, từ ngữ bên trong càng ngày càng hung tợn, cũng càng ngày càng khoa trương, vì vậy, sự kiện những tên áo đen lần trước đã nằm trong dự liệu của hắn.
Nếu ở Đài Loan đã xuất hiện tình trạng này, thì ở Pháp nhất định càng nguy hiểm hơn.
Tony nói không sai, có lẽ lần này mang theo Quách Khả Du là quyết định sai lầm, trong trạng thái địch trong tối ta ngoài sáng, cô giống như mục tiêu di động!
Tony nhìn Thù Lăng Vân đang lâm vào trầm tư, càng nghĩ càng không hiểu, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không thể tin được cho tới bây giờ Thù Lăng Vân luôn tỉnh táo với mọi chuyện, lại cũng bị tình yêu làm cho mê muội!
Chỉ có điều, nói đi thì nói lại, dung mạo cô gái này thật sự rất động lòng người, không cần cô ấy nói gì, chỉ cần đứng ở đàng kia, cũng đủ vui tai vui mắt rồi.
Anh ta nheo đôi mắt màu xanh lam, chăm chú nhìn bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn của Quách Khả Du, không khỏi bội phục ánh mắt nhìn người của Thù Lăng Vân. Khó trách cha Thù vừa nhìn thấy cô lần đầu tiên, cũng rất hài lòng về cô gái này.
Quách Khả Du liếc thấy người đàn ông phương Tây này từ đầu đến cuối cứ nhìn mình chòng chọc, cảm thấy rất khó chịu!
Anh ta vừa mới nói cái gì? Cô sẽ liên lụy Thù Lăng Vân? Tại sao có thể nói cô như vậy? Chẳng lẽ trước lúc xuất phát, thù Lăng Vân không có thông báo cho anh ta biết, sự tích cô khống chế những tên áo đen kia sao?
Thù Lăng Vân ngồi ở trên ghế sa lon, một tay đang chống cằm, thưởng thức vẻ biến hóa trên khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của cô, hiểu cô vì bị Tony xem thường mà cảm thấy uất ức.
"Bộc lộ tài năng cho cậu ta xem một chút, cho cậu ta biết sự lợi hại của em!" Hắn nói.
"Tại sao? Mắt cá chân của em vẫn chưa có hoàn toàn phục hồi như cũ, động tác không thể quá mạnh."
"Anh không mong muốn em bị uất ức." Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Uất ức".
Quách Khả Du đảo mắt vòng vòng, nhún nhún vai nói: "Thôi."
Tony thấy hai người nói chuyện không hiểu ra sao, không nhiều phản ứng đến hắn cửa, anh ta rút ra một chiếc khăn tay, vung mấy cái, một vệ sĩ lập tức cung kính tiến lên.
"Đi đăng ký chuyến máy bay gần nhất, lập tức đưa cô ấy về Đài Loan." Anh ta mong rằng Quách Khả Du không nên ở đây, tránh cho những phần tử xấu xa động đến cô.
Cái . . . . . . Cái gì? Muốn đưa cô về Đài Loan? Cô vừa mới đến xong!
Quách Khả Du nghĩ người đàn ông Pháp này lại muốn cô mất thêm mấy chục giờ đồng hồ máy bay quay trở về nữa, trong lòng lửa giận cháy bừng bừng. Cô càng nghĩ càng giận, quay người một cái, đầu tiên là đá đổ một cái đèn rất tao nhã cổ kính.
Oa? Cô thật không ngờ, mình đã nhiều năm không có luyện tập mấy chiêu võ phòng thân rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn tác dụng như vậy!
Cô vung vẩy tay chân, tiếp theo đá nghiêng sang bên cạnh, dưới cái nhìn kinh ngạc và chăm chú của Tony và người làm, đá bay thêm một chiếc bình sứ khác.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên lanh lảnh, tất cả đèn bàn và bình sứ đều bị phá thành những mảnh vụn nằm rải rác trên mặt đất.
Hai người làm thân thể cứng ngắc, đứng bất động sững sờ tại chỗ. Sắc mặt của Tony trở nên tái nhợt hơn cả tuyết, đôi mắt màu xanh nước biển như bị giáng một đòn nặng nhìn chằm chằm những mảnh vụn trên mặt đất, gần như quên thở.
Tiếp theo, anh ta từ từ cúi người xuống, nhặt những mảnh vụn trên mặt đất lên, sau đó từ từ quay sang Quách Khả Du, sau một thời gian dài, giống như bị mất kiểm soát gào khóc lên:
"Oa. . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . . Ô. . . . . ."
Tony ngồi chồm hổm trên mặt đất gom góp các mảnh vụn, nước mắt chảy như mưa, vẻ mặt giống như cha mẹ chết, miệng không ngừng lảm nhảm.
"Bây giờ có tin tưởng tôi có khả năng tự bảo vệ mình không?"
Quách Khả Du có chút khó hiểu nhìn Tony đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, giống như anh ta đang nói xin lỗi với tổ tông mười tám đời nhà anh ta vậy.
"Em nên cách xa cậu ta một chút, không thôi bị cậu ta giết đấy!"
Thù Lăng Vân ung dung ngẩng mặt lên tử tập tài liệu dày cộm nặng nề, sau khi quan sát tình hình, lại cúi đầu, tiếp tục xem xét tập tài liệu quan trọng của hắn.
"Anh ta . . . . . Tại sao lại khóc rất đau lòng như vậy?"
"Em vừa mới đá bể bình sứ, là bảo vật gia truyền của nhà cậu ấy."
"À!" Quách Khả Du ngượng nghịu cúi đầu, mười đầu ngón tay xoắn vào nhau, "Em có thể bồi thường cho anh ta?"
"Em cho rằng em có dư tiền sao?"
"Ách. . . . . . Đúng nha!"
/15
|