Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc

Chương 7

/15


Quách Khả Du bất đắc dĩ chạy xuống dưới lầu, giúp Thù Lăng Vân mua ly cà phê, khi cô mua xong cà phê, vội vã chạy tới cửa thang máy thì thang máy sớm đã khép lại.

"Đáng chết!"

Cô âm thầm la một tiếng, đột nhiên phát hiện, đã trễ thế này còn ai tới công ty nữa? Cô ngẩng đầu lên, nhìn tầng lầu mà thang máy dừng lại, chính là phòng làm việc của Thù Lăng Vân!

Đột nhiên, một dự cảm chẳng lành thoáng qua tâm trí, cô hoảng loạn ấn phím lên lầu. . . . . .

Khi thang máy mở ra, cô liếc thấy mấy bóng đen nhanh chóng đi vào phòng thư ký, khiến cô lập tức cảnh giác rằng có chuyện kỳ lạ.

Cô chậm rãi đi về phía trước, cầm tay nắm cửa phòng thư ký, vặn mở ra ——

Năm người đàn ông áo đen vừa nghe có thanh âm mở cửa, tất cả đều xoay người lại, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Nhưng, đến khi bọn hắn định thần nhìn lại, phát hiện đi tới là một cô gái xinh đẹp thì vẻ khẩn trương trên mặt năm người thoáng chốc biến mất, thay vào đó, là những tiếng cười gằn không có ý tốt.

"Thật không nghĩ tới, đang làm công việc buồn bực muốn chết này, lại có chương trình giúp vui!" Một người đàn ông áo đen trong số đó nhìn chằm chằm vào Quách Khả Du, ánh mắt này, giống như muốn nhìn thấu qua dáng người uyển chuyển của cô.

"Đi ra khóa cửa, tránh cho có người đi vào." Người đàn ông áo đen có vẻ là chỉ huy ra lệnh.

"Công việc chính quan trọng hơn, trước hết đem con bé này trói lại, chúng ta đi vào xử lý tên Thù đó trước đã."

Quách Khả Du trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn năm người đang đứng trước mắt.

Ông trời nha!

Không nghĩ tới trong phim ảnh thường thường thấy những đoạn ngắn, cư nhiên bây giờ sự thật lại xảy ra trước mắt cô! Hiện tại việc cô phải làm là nhanh chóng thông báo cho Thù Lăng Vân đang trong phòng làm việc.

"Cứu mạng a. . . . . ." Cô mở miệng kêu to, hy vọng có thể khiến thù Lăng Vân đề cao cảnh giác.

Có điều là, năm người đàn ông áo đen này cư nhiên không sợ cô kêu cứu, ngược lại cười nhạt vài tiếng, nghiêm chỉnh tản ra, một người kèm chặt Quách Tử Du, những người còn lại tới chặn ở cửa, chuẩn bị trong thời gian ngắn nhất thực hiện xong yêu cầu của chủ, bắt cóc tổng giám đốc tập đoàn Lượng Bích Tư.

Không lâu sau, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc được mở ra, bởi vì đưa lưng về phía ánh sáng nên bóng dáng cao lớn của Thù Lăng Vân có vẻ vô cùng khổng lồ, thoáng chốc trấn áp mọi người, bao gồm cả Quách Khả Du.

Đôi mắt tối đen của hắn lóe lên những cảm xúc không tên, tầm mắt sắc bén xoay một vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ của Quách Khả Du, không khí thù địch bắt đầu nổi lên.

"Mấy vị đêm khuya tới chơi, có gì chỉ bảo sao?" Giọng nói của hắn bình tĩnh mang theo mấy phần lạnh lùng, khiến tất cả những người hiện diện vô thức nổi hết da gà.

"Chỉ vì nhận sự ủy thác của người, muốn mời anh đi nghỉ mát, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian."

Tên áo đen dẫn đầu dù sao cũng là người lãnh đạo, hắn rất nhanh liền khôi phục thần sắc tỉnh táo, vén áo khoác lên, lộ ra một khẩn súng bên hông, muốn Thù Lăng Vân ngoan ngoãn hợp tác, nếu không kết quả không thể lường trước được.

"Xem ra, có người không muốn tôi quay về Pháp. . . . . ." Thù Lăng Vân lập tức đoán ra, chuyện này có liên quan đặc biệt đến việc tổ chức triển lãm công ty bách hóa.

Những tên áo đen đứng cạnh tên thủ lĩnh dường như có chút không kiên nhẫn: "Xin mời Thù tiên sinh đừng làm khó dễ cho chúng tôi, xe đang ở dưới lầu, hãy ngoan ngoãn đi theo chúng tôi!"

"Đúng a! Mau mau giải quyết xong công việc, tôi muốn tìm một nơi, có thể cùng cô bé xinh đẹp này hàn huyên một chút." Một tên trong đám áo đen đó cất tiếng cười dâm đãng, còn động tay đông chân sờ lên vòng eo mềm mại của Quách Khả Du.

Cơn tức giận đang chứa đầy bụng của Quách Khả Du nổi lên, cô đang lo không có nơi phát tiết, tự nhiên bây giờ lại gặp gỡ đám người hung ác này, mặc dù cô không biết võ thuật chính thống là cái gì, nhưng dù chỉ học qua mấy chiêu thức mà các cô gái dùng để phòng thân, cũng đã từng vài lần đoạt giải xuất sắc, mấy tên ngu ngốc không biết sống chết này gặp gỡ cô, coi như bọn chúng gặp xui xẻo!

Quách Khả Du mặt không biến sắc nâng bàn tay nhỏ bé lên, thuận thế đem cà phê đang cầm trong tay hắt ra ngoài, cà phê nóng hổi kéo lê trên không trung thành một đường vòng cung, chính xác rơi vào cái miệng của tên áo đen vừa thốt ra những lời nói dâm đãng.

Tên kia bị phỏng oa oa kêu to, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, không biết là bị phỏng đỏ lên, hay là bởi vì giận tím mặt mà đỏ lên.

Hắn không có nghĩ đến cô gái nhỏ bé này lại dám phản kháng, tức đến gần như phát điên.

"Gái điếm thúi! Tao không xé mày ra thì không chịu được."

Quách Khả Du đứng ngay ngắn lại, hừ lạnh một tiếng, xoay người, nhắm ngay phần bụng của hắn, hung hăng đá ra.

Chỉ thấy một giây trước vẻ mặt hắn còn dữ tợn lưu manh, trong nháy mắt liền thay đổi thành ngây ngất đê mê, giống như con gián chết ngồi phịch trên mặt đất, còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

"Về sau tát vào miệng cho sạch sẽ!" Quách Khả Du cảnh cáo nói, đột nhiên phát giác mắt cá chân là lạ, cô cúi đầu thoáng nhìn, tiếp theo nhướng mày, "Hỏng bét, mình quên chân trái không thể dùng lực, ai da! Mắt cá chân của tôi vừa sưng….."

Cô ngồi xổm người xuống, vuốt ve mắt cá chân của mình đang sưng to lên.

"Có nặng lắm không?" Thù Lăng Vân lập tức bước nhanh tới vẻ quan tâm.

"Không có gì đáng ngại, là bệnh cũ."

"Em không việc gì là tốt rồi, tiền thuốc thang ghi vào tài khoản công ty, nghỉ ngơi đi, những người này, để anh dọn dẹp là được rồi."

Thù Lăng Vân thận trọng đỡ Quách Khả Du ngồi xuống một bên, dường như hoàn toàn không đem đám người áo đen quanh mình để vào trong mắt.

"Mẹ nó, đừng xem thường người khác!" Hành động của hắn lập tức chọc giận mọi người.

Tên cầm đầu rút khẩu súng bên hông ra, chỉa về hướng Thù Lăng Vân, dự định trói con dê béo này lại, đi đổi lấy tiền.

"Lăng Vân, cẩn thận!" Quách Khả Du kêu lên.

Chỉ thấy Thù Lăng Vân nhanh chóng xoay người, đá vào súng của tên kia, tiếp theo, nghe cạch một tiếng, khẩu súng rơi xuống, tên áo đen cũng nhanh chóng nằm co quắp trên mặt đất.

Những tên áo đen còn lại hoàn toàn không có nghĩ đến hắn là người luyện võ, liếc nhìn nhau, chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn không chống cự lại được sự cám dỗ của tiền bạc, cắn răng lao về phía Thù Lăng Vân.

Trả lại? !

Lông mày Thù Lăng Vân khẽ cau lại, vung liên tục mấy quyền, hai ba lần liền đem ba tên kia đánh nằm dài trên mặt đất, tiếng gào khóc vang lên không ngừng.

Hắn gẩy gẩy những sợi tóc trước trán bởi vì đánh nhau mà xốc xếch, thái độ nhàn nhã cùng tiếng gào khóc dưới đất hình thành một bức tranh đối lập rõ ràng.

"Em không sao chứ?" Xoay người, Thù Lăng Vân mỉm cười hỏi thăm Quách Khả Du, sau đó bàn tay nhẹ nhàng lướt qua eo cô.

"Không sao. . . . . ."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Bên ngoài cửa sổ máy bay, ánh trăng lấp lánh rơi rớt như một rương đá quý bị lật đổ.

Bên trong buồng máy bay, tiếp viên hàng không bắt đầu đưa thức uống, đệm, cơ trưởng máy bay dùng Anh ngữ nhắc nhở địa điểm đến của hành trình này và thời gian bay cần thiết.

Quách Khả Du ngồi cạnh cửa sổ, bàn tay nhỏ bé chống lấy cằm, một đôi mắt to ngập nước có chút hoang mang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Thù Lăng Vân ngồi bên cạnh cô, từ khi lên máy bay vẫn trầm lặng không nói. Hắn hơi ngửa đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi tay nhẹ nhàng đặt ở hai bên tay vịn, hai chân bắt chéo nhau, phong thái thoải mái giống như ngồi trong phòng khách nhà mình.

Vì cuộc triển lãm đặc biệt, hắn phải ngàn dặm xa xôi quay về Pháp, tự mình xử lý tất cả mọi vấn đề của buổi triển lãm đặc biệt, căn cứ vào hợp đồng công việc, tự nhiên cô cũng phải đi theo.

Lúc trước mấy tên bắt cóc bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, dưới sự thẩm vấn của Thù Lăng Vân, thừa nhận là có người cho một khoản tiền thưởng rất lớn, muốn bắt cóc hắn, ngăn cản buổi triển lãm đặc biệt diễn ra, cũng nhân tiện răn đe Thù Lăng Vân, khả năng sẽ có lần bắt cóc sau phát sinh.

Nghĩ tới tính mạng của Thù Lăng Vân lúc nào cũng có thể bị uy hiếp, cô không khỏi lo lắng cho hắn. Về phần tại sao lại lo lắng cho hắn? Cô cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

"Em đang vò nát cuốn tạp chí." Âm thanh lười biếng vang lên bên tai cô.

Chỉ trải qua vài chục phút ngủ thiêm thiếp, mà sự mệt mỏi trên mặt Thù Lăng Vân đã biến mất không còn thấy tăm hơi.

Mạch suy nghĩ đang dạo chơi của Quách Khả Du liền quay trở lại, mới phát hiện mình suy nghĩ đến mức mê mẩn, đến nỗi tạp chí trong tay sớm bị cô vò đến nhăn nhúm .

"Anh có biết ai đang làm trò quỷ hay không?" Cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Thù Lăng Vân, hỏi.

Đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng trở nên trong suốt: "Lần này tham gia cạnh tranh các nhà sản xuất và cửa hàng tư nhân đã vượt quá con số một trăm, tổng số cổ đông dự đoán cũng hơn một ngàn người, thêm vào đó là số nhân viên của bọn họ. . . . . ."

"Đủ rồi! Em hiểu!” Cô hơi nắm được tình hình, "Ý của anh là, người đồng ý bỏ tiền bắt cóc anh, nhiều đến đếm không hết sao?"

"Thương trường như chiến trường, thủ đoạn làm ăn của mỗi người khác nhau." Thù Lăng Vân kín đáo trả lời.

Vì lợi ích cá nhân, có vài người có thể bất chấp hậu quả, chuyện vừa xảy ra chỉ là “chút lòng thành”, những chuyện lớn hơn hắn đều đã gặp, chỉ có điều bản thân là một người làm ăn, nếu như không thể bình tĩnh đối phó với mọi chuyện, thì căn bản hắn không thể tồn tại đến bây giờ.

Quách Khả Du thở dài, "Làm ăn thật đúng là không dễ dàng gì!"

Cô cũng hiểu manh mối không nhiều, nghi phạm lại nhiều như sao trên trời, tạm thời tìm chưa ra thủ phạm đứng phía sau, nên cũng chỉ có thể yên lặng xem xét biến hóa.

Dù sao, nhiệm vụ lần này không thành công, nếu như đối phương thật sự cố ý muốn phá hoại, thì sẽ lộ cái đuôi hồ ly ra ngay!

"Nói đi thì nói lại, lá gan của anh thật đúng là lớn, biết rõ ràng có người muốn bắt cóc anh, nhưng vẫn kiên quyết phải về Pháp." Cô có chút sợ nói.

Đêm đó nếu không có Thù Lăng Vân, không biết mình có toàn thân mà rời khỏi đó hay không?

"Nói đến đây anh mới nhớ tới, không nghĩ tới miếng võ phòng thân của em lại luyện tốt như vậy!" Hắn nhìn nhất cử nhất động của cô, thanh âm mềm mại vô cùng, "Anh nghĩ, em đã đủ năng lực làm vệ sĩ riêng của anh, tùy lúc tùy chỗ có thể giúp anh rồi."

"Ý của anh là, lượng công việc của em lại tăng lên? Có tăng lương hay không? Lần trước tiền thuốc thang em còn chưa có tính với anh đấy! Sau này trở về em mới phát hiện, đôi giày cao gót cũng hư, đôi giày này trị giá 2500 đồng đấy!"

Thù Lăng Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, "Anh sẽ không bạc đãi em."

Cô hài lòng gật đầu một cái, ngay sau đó lấy Notebook ra, giúp Thù Lăng Vân chỉnh sửa lại tài liệu.

"Cám ơn anh."

Thù Lăng Vân liếc nhìn cô một cái, sau đó lấy ra một xấp văn kiện, dường như hắn mãi mãi không làm hết việc.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Bóng đêm càng ngày càng đậm, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một mảng tối đen như mực, rất nhiều hành khách cũng tắt đèn xem báo, hoặc tiến vào mộng đẹp.

Mặc dù chỗ ngồi khoang thương gia tương đối rộng rãi, nhưng so ra sự thoải mái vẫn thua giường nhà mình, Quách Khả Du khi ngủ cả người đau nhức, không ngừng xoay chuyển bên phải rồi lại bên trái, tìm không ra tư thế ngủ khiến cô có cảm giác thoải mái.

Trong khoang máy bay, ánh đèn càng ngày càng mờ, khi ánh mắt mông lung của cô mở ra thì lại phát hiện Thù Lăng Vân bên cạnh vẫn còn ở vùi đầu chăm chú pano quảng cáo buổi triển lãm đặc biệt.

Hắn dường như nhận thấy cô không thoải mái, đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn như cũ cong lên một đường cong cười như không cười.

"Quá nửa đêm rồi, lạnh không?"

"Vâng, có chút."

Lông mi của cô rung động, nhắm mắt lại lần nữa, không lâu sau, cảm thấy hắn quan tâm cởi áo khoác ra, đắp lên hai vai trần của cô.

Có lẽ do không thường đi máy bay, nên quần áo ấm của Quách Khả Du cất hết trong va li. Thù Lăng Vân thì ngược lại, bởi vì thường bay tới bay lui khắp châu Âu vì công tác, nên lúc nào cũng sẵn sàng một cái áo khoác, lúc này vừa vặn cần dùng đến.

"Dựa vào vai anh ngủ đi!"

Thù Lăng Vân nhích người ghé sát tai cô nói khẽ, bàn tay dầy ấm cùng lúc kéo đầu cô dựa lên vai mình, để cô có thể nằm thoải mái một chút.

Quách Khả Du mặc dù ngủ mơ mơ màng màng, nhưng biết động tác như thế là quá mức thân mật, cô hé miệng muốn phản kháng thì đầu ngón tay người đàn ông đã di chuyển đến sau đầu cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp cái cổ.

"Xuỵt ——" Ngón tay hắn đặt lên đôi môi mỏng, nói nhẹ nhàng: "Vừa xuống máy bay thì phải lập tức bắt đầu công việc, em nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi chút đi!"

Bàn tay đang xoa bóp trên cổ cô, lặng lẽ di chuyển đến khuôn mặt, đầu ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng phớt qua đôi mắt, gò má, rồi đôi môi đỏ mềm mại quyến rũ của cô. . . . . .

"Uhm. . . . . ." Cô vô ý thức khẽ rên, khuôn mặt nhỏ bé rúc vào bên cổ của hắn, giống như một cô mèo nhỏ ham ngủ nhẹ nhàng ma sát, hấp thu mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc này.

Ánh mắt Thù Lăng Vân trở nên vô cùng dịu dàng, đó không phải là cảm xúc hắn vẫn ngụy trang thường ngày, mà là sự dịu dàng rất thật.

Hắn chậm rãi cúi đầu, làn môi nhẹ nhàng ma sát bên tai cô, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Khả Du, anh không có ý định thả em đi nha."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Thời tiết mùa hè ở Paris nhẹ nhàng, mát mẻ và lãng mạn hơn, so với thành phố Đài Bắc bận rộn có sự khác biệt rất lớn.

Quách Khả Du theo thù Lăng Vân đi ra đại sảnh phi trường De Gaulle, bên ngoài đã có người đang chờ từ sớm.

Chờ họ là một người đàn ông trang phục chỉnh tề, đeo găng tay trắng, từ đồng phục đến thái độ đều là cẩn thận kỹ lưỡng, ngay cả tư thế đứng bên cạnh xe, cũng giống như bức tượng điêu khắc.

Nhìn thấy hai người Thù Lăng Vân, người đàn ông lập tức mở cửa xe cho họ.

"Không nghĩ tới kiểu cách đón anh cũng thật long trọng!"

Quách Khả Du ngồi vào trong xe, lập tức chắc lưỡi hít hà vì nội thất sang trọng bên trong, thậm chí cô còn có thể thoải mái dãn gân dãn cốt!

"Đây là hứng thú của Tony, hắn là dòng dõi quý tộc, nên đặc biệt thích phô trương hào nhoáng như vậy." Thù Lăng Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, ra hiệu cho tài xế lái xe.

"Dòng dõi? Cũng không phải là chó đi!" Quách Khả Du le lưỡi, bướng bỉnh nhạo báng.

"Đừng nói lung tung."

Thù Lăng Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Quách Khả Du, trong tình cảnh có người thứ ba, động tác thân mật như vậy, khiến khuôn mặt nhỏ bé của Quách Khả Du khẽ nóng lên.

Xe chạy rất nhanh đến trụ sở chính của tập đoàn Lượng Bích Tư ở Pháp, không giống với nơi làm việc đơn giản ở Đài Bắc, nội thất của tập đoàn Lượng Bích Tư ở Pháp, chắc chắn lại do Tony thiết kế và chọn lựa, nên được trang hoàng xanh vàng rực rỡ, chung quanh đều nhìn thấy những tác phẩm nghệ thuật được chế tác thủ công rất tinh tế, trên sàn nhà còn trải một tấm thảm lông dày cộm rất rực rỡ.

Mấy nhân viên thấy Thù Lăng Vân, chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó lại tiếp tục chúi đầu vào công việc.

Dọc theo đường đi, Quách Khả Du nhìn thấy mấy chủ quản đã gặp ở hội nghị chat webcam lần trước, mấy người kia nhìn thấy cô, có vẻ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lần này Thù Lăng Vân cư nhiên mang cô đến Pháp công tác.

Về phần người thích phô trương lãng phí ấy - Tony, từ đầu đến cuối không thấy xuất hiện chào đón, chỉ ở trong phòng làm việc, thái độ còn ‘lớn’ hơn ông chủ Thù Lăng Vân này.

Gõ cửa phòng làm việc, không đợi bên trong truyền ra tiếng trả lời, Thù Lăng Vân đã đẩy cửa bước vào, theo sau lưng vẫn là Quách Khả Du kinh ngạc không thôi với phòng làm việc lộng lẫy sang trọng như vậy.

/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status