"Theo như nhu cầu, xin lỗi, Tiêu Mặc Ninh, tôi cảm thấy cuộc cá cược này rất nhàm chán. Cuộc gọi cuối cùng của tôi là gọi là Tiêu Mặc Thần, dù anh có bí ẩn ra sao thì anh ấy cũng sẽ tìm ra."
Tiêu Mặc Ninh bắt cóc cô vì muốn uy hiếp Tiêu Mặc Thần, cho nên hiện tại cô vẫn an toàn.
Hắn đốt thêm một điếu thuốc, xem ra là rất nghiện thuốc, ánh mắt thông qua làn khói trắng nhìn về phái Cố Noãn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Noãn Noãn... không phải anh cả nói em, chứ em thiếu tự tin về bản thân như vậy sao? Em không muốn biết em trai tốt của tôi yêu em đến mức nào sao?"
Cố Noãn kéo ghế sô pha, ngồi đối diện Tiêu Mặc Ninh: "Anh cả, câu này cũng không đúng, cho dù Mặc Thần yêu tôi, tôi cũng không nghĩ rằng anh ấy sẽ dùng Hưng Thịnh để đổi lấy. Anh cả tính toán bước này xem ra đã uổng công."
"Nếu em dâu đã nói như vậy anh cả cũng không có gì để nói. Em dâu thật sự quá coi thường em trai của tôi rồi, em nghĩ trong tay nó chỉ có Hưng Thịnh thôi sao? Em thật ngây thơ...xem ra em trai của tôi giấu giếm lừa gạt em đủ sâu.."
Cố Noãn bình tĩnh kiên định nói: "Mặc kệ như lời anh cả nói anh ấy giấu tôi chuyện gì, tôi đều tin tưởng anh ấy."
Tiêu Mặc Ninh dập tắt điếu thuốc trong tay: "Em dâu nói câu này... hơi sớm... về sau này sẽ hối hận."
Cố Noãn cụp mắt xuống, siết chặt bàn tay, một lát sau ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Tôi sẽ không."
Sắc mặt Tiêu Mặc Ninh không có gì thay đổi, nhìn Cố Noãn với nụ cười đầy giễu cợt, Cố Noãn quay mặt đi, không muốn nhìn thấy nụ cười của hắn, nụ cười đó khiến cô cảm thấy.... Hoảng hốt.
Tiêu Mặc Ninh nhàn nhã cầm điện thoại lên, vừa nói: "Nếu em dâu không muốn gọi điện thoại cho Tiêu Mặc Thần... vậy thì hai đứa con của em dâu..."
Cố Noãn cả kinh, nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì? Hai đứa nhỏ kia tên là Bảo Bảo và Bối Bối phải không? Tôi muốn mời bọn nhỏ đến chơi, tôi là bác bọn chúng, coi như là gặp mặt đi."
Cố Noãn đứng lên, cảnh giác nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Được, tôi đồng ý sẽ gọi điện cho Tiêu Mặc Thần."
Tiêu Mặc Ninh ném điện thoại cho cô: "Ba giờ sau để Tiêu Mặc Thần mang hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến đây, hơn nữa đồng ý ngày mai cử hành đại hội cổ đông đem Hưng Thịnh giao lại cho tôi, tôi tin chuyện này, không khó lắm."
Cố Noãn cầm điện thoại trong tay, mím môi nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Ba giờ, anh có quá nóng vội không? Đây là trấn nhỏ, từ thành phố đến đây cũng ba giờ lái xe, anh đang muốn gây khó dễ à?"
"Ba giờ có chút vội vàng, nhưng tôi tin tưởng em trai tốt của tôi nhất định làm được.
Sau khi nhận điện thoại của Cố Noãn, Tiêu Mặc Thần như là đoán trước được, anh nhẹ giọng an ủi cô: "Noãn Noãn, đừng sợ, anh sẽ sớm tìm được em, còn Tiêu Mặc Ninh...hắn muốn Hưng Thịnh, liền đưa cho hắn đi."
"Nhưng..."
"Noãn Noãn, không có gì có thể... trong tim anh, bao nhiêu cái Hưng Thịnh cũng không sánh bằng em....".
Sau khi cúp máy, Tiêu Mặc Thần nhếch môi cười, trên con đường tối tăm yên tĩnh, người đàn ông lên xe, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vô lăng, trên môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Vài phút sau, Cảnh Dương gọi đến.
"Nhị gia, mọi thứ đã làm xong."
"Tốt."
"Nhị gia... Lục phu nhân nói muốn gặp ngài."
"Tôi hiểu rồi."
Tiêu Mặc Ninh ơi là Tiêu Mặc Ninh, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao.
Anh mắt Tiêu Mặc Thần ẩn trong bóng tối lóe lên một tia nham hiểm.
Ba giờ trôi qua, Cố Noãn vừa lo lắng vừa cảm thấy ngọt ngào. Cô thật vì lời nói của Cố Minh Châu và Tiêu Mặc Ninh mà có chút nghi ngờ, nhưng anh ngay cả Hưng Thịnh cũng không cần, cô còn muốn hoài nghi điều gì nữa.
Hưng Thịnh là tâm huyết của anh, nhưng vì cô, ngay cả Hưng Thịnh anh cũng không cần.
Cố Minh Châu đi vào bên trong nói: "Mặc Ninh ca ca, Tiêu Mặc Thần ở dưới lầu, hắn nói rằng anh nên tự mình đi xuống."
Tiêu Mặc Ninh đứng lên nhìn Cố Noãn cười đắc ý: "Em dâu, theo tôi đi xuống. Tôi đã nói lần cá cược này tôi nhất định sẽ thắng."
Cố Noãn đi theo phía sau Tiêu Mặc Ninh, Cố Minh Châu nhìn cô chằm chằm, cô ta nhé một tờ giấy vào tay Cố Noãn: "Chị Noãn Noãn thân yêu, cô về sau có chuyện gì muốn hỏi, liền gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ vui lòng nói cho cô."
"Không cần."
Cố Noãn như muốn ném tờ giấy đi nhưng Cố Minh Châu ngăn lại: "Chị Noãn Noãn, không cần gấp, tôi tin về sau cô sẽ cần đến nó."
Nói xong, giọng nói Cố Minh Châu tràn ngập tiếng cười.
Giao dịch xong, Tiêu Mặc Thần ôm lấy cô đặt vào xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Ánh mắt Tiêu Mặc Ninh lướt qua cô, dường như đang nói bọn họ sẽ lại gặp nhau.
"Mặc Thần..."
Cố Noãn muốn nói cái gì đó.
Tiêu Mặc Thần xoa đầu cô: "Ngoan, ngủ một chút, anh đưa em về nhà."
Cố Noãn có chút buồn ngủ, cô muốn tìm khách sạn ngủ lại nhưng Tiêu Mặc Thần nhất quyết muốn đưa cô về nhà.
Khi Cố Noãn tỉnh lại là chiều hôm sau, bên cạnh đã không có người, cô tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu.
Dì Châu nhìn thấy cô liền nói: "Phu nhân tỉnh rồi."
"Dì Châu, Mặc Thần đâu rồi?"
"Thiếu gia buổi trưa đã rời đi, còn nhờ dì nói là cậu ấy có việc muốn đi T thành, muốn phu nhân ở nhà nghỉ ngơi."
Cố Noãn có chút thất vọng, không ngờ Tiêu Mặc Thần lại đi T thành.
Đến tối, dỗ hai đứa bé ngủ xong, Cố Noãn quay về phòng ngủ nhìn điện thoại, muốn gọi cho anh nhưng sợ làm phiền anh.
Đến sáng tỉnh lại, Cố Noãn kiểm tra điện thoại, trong lòng có chút thất vọng, tin nhắn hoặc cuộc gọi đều không có.
Suốt một tuần qua, Tiêu Mặc Thần không gọi điện hay gửi tin nhắn cho cô, Cố Noãn ép mình không nghĩ nhiều, có thể Tiêu Mặc Thần quá bận, cho nên không có thời gian gọi cho cô, nhưng mà... cũng một tuần rồi.
Dù bận cách mấy anh cũng tìm được thời gian.
Nhưng đêm nay, cô không có ngủ yên... sợ anh xảy ra chuyện gì đó.
Cô không nhịn được, xuống lầu dùng điện thoại của biệt thự gọi cho Tiêu Mặc Thần, điện thoại tiếp thông, Cố Noãn chưa kịp mở miệng, đã nghe giọng của Cảnh Dương.
"Dì Châu, có chuyện gì à?"
Cố Noãn cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Cảnh Dương, là tôi."
"Phu nhân?" - Cảnh Dương dò hỏi: "Phu nhân, nhị gia không tiện nghe điện thoại... điện thoại của ngài ấy để ở chổ tôi...mong phu nhân thứ lỗi..."
"Anh ấy... rất bận sao?"
Cảnh Dương đáp: "Nhị gia đúng là gặp phải chút vấn đề khó giải quyết."
Cố Noãn cắn môi: "Được, vậy tôi cúp máy đây, tôi cũng không có chuyện gì quan trọng."
"Phu nhân, hiện tại nhị gia đang bận, chờ Nhị gia xong việc, tôi sẽ gửi lời để nhị gia gọi về cho phu nhân."
Thành phố T.
Hộp đêm lớn nhất.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha màu đỏ trên tay cầm một ly rượu vang, chất lỏng gợi cảm khiến những ngón tay anh thêm trắng nõn và thon dài, bên cạnh có một người đàn ông khác.
Giọng người đàn ông mang theo rượu chát khàn khàn: "Những chuyện cho cậu làm, thế nào rồi?".
Người đàn ông bên kia mỉm cười cầm lên ly rượu, cụng vào ly trên tay Tiêu Mặc Thần: "Chuyện nhị ca phân phó, tất nhiên đã sớm xong rồi, anh yên tâm, lần này chứng cứ vô cùng xác thực, Tiêu Mặc Ninh khó mà thoát được.
Nhưng mà nhị ca, tâm anh thât to lớn, thật sự giao Hưng Thịnh cho hắn, mặc dù vào tay hắn sẽ không tồn tại được bao lâu."
Tiêu Mặc Thần cười nhẹ: "Dù sao hắn cũng là anh cả của tôi, cho hắn cũng là tâm ý của người em trai. Trước khi mất ông nội đã nói gì đó để hắn bỏ đi, và cũng nói với tôi hãy bỏ qua cho hắn một lần, không nghĩ đến, hắn không thể thay đổi."
"Đúng rồi, anh thật sự yêu nữ nhân bên cạnh anh sao?" - Người đàn ông kia uống một ngụm rượu đỏ: "Tôi nghe
Đông Khiêm nói, anh là thật sự động tâm."
"Chuyện của tôi, không tốn sức cậu quan tâm."
"Nhị ca, anh nói cái gì vậy? Tôi cũng muốn gặp chị dâu, tôi một mực chỉ ở T thành, làm sao có thể gặp đây."
Người đàn ông kia như đùa giỡn cười vài tiếng, sau đó mới có chút nghiêm túc: "Nhị ca, anh phải biết dì Lục sẽ không đồng ý, người vợ tương lai mà dì ấy chọn cho anh dường như là... vị tiểu thư Vinh gia. Anh cũng đừng quên,
Vinh Giang Linh biết thân phận của anh, nhiều năm như vậy vẫn ở sau lưng anh giúp anh giấu giếm bí mật, đều lặng lẽ ủng hộ anh. Thời gian trước, một mực ở nước M sống cùng Luc phu nhân một thời gian."
Tiêu Mặc Thần nhúng vai: "Vậy thì sao?"
Buối tối Tiêu Mặc Thần quay về khách sạn ở T thành.
Cảnh Dương đưa điện thoại cho anh: "Nhị gia, tối nay phu nhân gọi cho ngài..."
Tiêu Mặc Thần gật đầu: "Tôi biết rồi."
Anh bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong liền lau những giọt nước trên tóc. Cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lúc, mở điện thoại lên gọi đi.
Cố Noãn bên này nhìn thấy người gọi tới, trong lòng vui mừng, lập tức kết nối, cong môi phàn nàn: "Mặc Thần, sao bây giờ mới gọi cho em?"
Tiêu Mặc Thần cười nói: "Anh không gọi cho em nhưng em có thể gọi cho anh. Chẳng phải em đợi đến bây giờ mới chịu gọi cho anh sao?"
Cố Noãn hừ một tiếng: "Anh thật là, Tiêu Mặc Thần, hóa ra là anh muốn em chủ động gọi cho anh."
Sự lo lắng của cô liền được thả lỏng.
"Noãn Noãn, mấy ngày nay em có nhớ anh không?".
"Em mới không có nhớ anh." - Mặt Cố Noãn ửng đỏ: "Em ở nhà một mình không sao, nhưng anh đột nhiên rời đi, em có chút lo lắng."
"Em không cần phải lo lắng, nhưng mà vợ ơi, sau này em đi theo anh, e rằng sẽ không thể có cuộc sống tốt như trước nữa."
Cố Noãn cười nói: "Được, em sẽ nuôi anh."
Tiêu Mặc Thần tâm tình vui vẻ: "Vậy anh phải ôm thật chặt đùi vợ."
Sau đó lại nói: "Bảo Bảo và Bối Bối sao rồi? Bây giờ chắc bọn trẻ đã đi ngủ. Nửa tháng sau anh sẽ quay về, khi về anh có chuyện muốn nói với em."
"Ừm, bọn trẻ đã ngủ rồi." - Nửa tháng, lâu như vậy, cô ngồi xuống giường: "Mặc Thần..."
"Còn gọi anh là Mặc Thần?"
"Không gọi là Mặc Thần..." - Cố Noãn nói xong, trong lòng cô nhảy một cái, nhẹ nhàng gọi: "Chồng~"
"Ùm." - Tiêu Mặc Thần đi tới cửa sổ, giọng hơi khàn khàn: "Gọi thêm lần nữa."
Giọng cô ngày càng nhỏ hơn: "Chồng~"
Khuôn mặt đẹp trai mang theo vẻ bình yên, nhưng trong đôi mắt đen láy lại có những gợn sóng, nghe giọng nói dịu dàng bên kia, chậm rãi nói: "Noãn Noãn, khi nào anh về sẽ đưa em đi gặp người lớn, sau đó sẽ ấn định ngày tổ chức hôn lễ, được không?"
Cố Noãn nhỏ giọng: "Nhanh như vậy à, được, tất cả nghe theo anh..."
Tiêu Mặc Ninh bắt cóc cô vì muốn uy hiếp Tiêu Mặc Thần, cho nên hiện tại cô vẫn an toàn.
Hắn đốt thêm một điếu thuốc, xem ra là rất nghiện thuốc, ánh mắt thông qua làn khói trắng nhìn về phái Cố Noãn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Noãn Noãn... không phải anh cả nói em, chứ em thiếu tự tin về bản thân như vậy sao? Em không muốn biết em trai tốt của tôi yêu em đến mức nào sao?"
Cố Noãn kéo ghế sô pha, ngồi đối diện Tiêu Mặc Ninh: "Anh cả, câu này cũng không đúng, cho dù Mặc Thần yêu tôi, tôi cũng không nghĩ rằng anh ấy sẽ dùng Hưng Thịnh để đổi lấy. Anh cả tính toán bước này xem ra đã uổng công."
"Nếu em dâu đã nói như vậy anh cả cũng không có gì để nói. Em dâu thật sự quá coi thường em trai của tôi rồi, em nghĩ trong tay nó chỉ có Hưng Thịnh thôi sao? Em thật ngây thơ...xem ra em trai của tôi giấu giếm lừa gạt em đủ sâu.."
Cố Noãn bình tĩnh kiên định nói: "Mặc kệ như lời anh cả nói anh ấy giấu tôi chuyện gì, tôi đều tin tưởng anh ấy."
Tiêu Mặc Ninh dập tắt điếu thuốc trong tay: "Em dâu nói câu này... hơi sớm... về sau này sẽ hối hận."
Cố Noãn cụp mắt xuống, siết chặt bàn tay, một lát sau ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Tôi sẽ không."
Sắc mặt Tiêu Mặc Ninh không có gì thay đổi, nhìn Cố Noãn với nụ cười đầy giễu cợt, Cố Noãn quay mặt đi, không muốn nhìn thấy nụ cười của hắn, nụ cười đó khiến cô cảm thấy.... Hoảng hốt.
Tiêu Mặc Ninh nhàn nhã cầm điện thoại lên, vừa nói: "Nếu em dâu không muốn gọi điện thoại cho Tiêu Mặc Thần... vậy thì hai đứa con của em dâu..."
Cố Noãn cả kinh, nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì? Hai đứa nhỏ kia tên là Bảo Bảo và Bối Bối phải không? Tôi muốn mời bọn nhỏ đến chơi, tôi là bác bọn chúng, coi như là gặp mặt đi."
Cố Noãn đứng lên, cảnh giác nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Được, tôi đồng ý sẽ gọi điện cho Tiêu Mặc Thần."
Tiêu Mặc Ninh ném điện thoại cho cô: "Ba giờ sau để Tiêu Mặc Thần mang hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến đây, hơn nữa đồng ý ngày mai cử hành đại hội cổ đông đem Hưng Thịnh giao lại cho tôi, tôi tin chuyện này, không khó lắm."
Cố Noãn cầm điện thoại trong tay, mím môi nhìn Tiêu Mặc Ninh: "Ba giờ, anh có quá nóng vội không? Đây là trấn nhỏ, từ thành phố đến đây cũng ba giờ lái xe, anh đang muốn gây khó dễ à?"
"Ba giờ có chút vội vàng, nhưng tôi tin tưởng em trai tốt của tôi nhất định làm được.
Sau khi nhận điện thoại của Cố Noãn, Tiêu Mặc Thần như là đoán trước được, anh nhẹ giọng an ủi cô: "Noãn Noãn, đừng sợ, anh sẽ sớm tìm được em, còn Tiêu Mặc Ninh...hắn muốn Hưng Thịnh, liền đưa cho hắn đi."
"Nhưng..."
"Noãn Noãn, không có gì có thể... trong tim anh, bao nhiêu cái Hưng Thịnh cũng không sánh bằng em....".
Sau khi cúp máy, Tiêu Mặc Thần nhếch môi cười, trên con đường tối tăm yên tĩnh, người đàn ông lên xe, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vô lăng, trên môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Vài phút sau, Cảnh Dương gọi đến.
"Nhị gia, mọi thứ đã làm xong."
"Tốt."
"Nhị gia... Lục phu nhân nói muốn gặp ngài."
"Tôi hiểu rồi."
Tiêu Mặc Ninh ơi là Tiêu Mặc Ninh, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao.
Anh mắt Tiêu Mặc Thần ẩn trong bóng tối lóe lên một tia nham hiểm.
Ba giờ trôi qua, Cố Noãn vừa lo lắng vừa cảm thấy ngọt ngào. Cô thật vì lời nói của Cố Minh Châu và Tiêu Mặc Ninh mà có chút nghi ngờ, nhưng anh ngay cả Hưng Thịnh cũng không cần, cô còn muốn hoài nghi điều gì nữa.
Hưng Thịnh là tâm huyết của anh, nhưng vì cô, ngay cả Hưng Thịnh anh cũng không cần.
Cố Minh Châu đi vào bên trong nói: "Mặc Ninh ca ca, Tiêu Mặc Thần ở dưới lầu, hắn nói rằng anh nên tự mình đi xuống."
Tiêu Mặc Ninh đứng lên nhìn Cố Noãn cười đắc ý: "Em dâu, theo tôi đi xuống. Tôi đã nói lần cá cược này tôi nhất định sẽ thắng."
Cố Noãn đi theo phía sau Tiêu Mặc Ninh, Cố Minh Châu nhìn cô chằm chằm, cô ta nhé một tờ giấy vào tay Cố Noãn: "Chị Noãn Noãn thân yêu, cô về sau có chuyện gì muốn hỏi, liền gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ vui lòng nói cho cô."
"Không cần."
Cố Noãn như muốn ném tờ giấy đi nhưng Cố Minh Châu ngăn lại: "Chị Noãn Noãn, không cần gấp, tôi tin về sau cô sẽ cần đến nó."
Nói xong, giọng nói Cố Minh Châu tràn ngập tiếng cười.
Giao dịch xong, Tiêu Mặc Thần ôm lấy cô đặt vào xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Ánh mắt Tiêu Mặc Ninh lướt qua cô, dường như đang nói bọn họ sẽ lại gặp nhau.
"Mặc Thần..."
Cố Noãn muốn nói cái gì đó.
Tiêu Mặc Thần xoa đầu cô: "Ngoan, ngủ một chút, anh đưa em về nhà."
Cố Noãn có chút buồn ngủ, cô muốn tìm khách sạn ngủ lại nhưng Tiêu Mặc Thần nhất quyết muốn đưa cô về nhà.
Khi Cố Noãn tỉnh lại là chiều hôm sau, bên cạnh đã không có người, cô tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu.
Dì Châu nhìn thấy cô liền nói: "Phu nhân tỉnh rồi."
"Dì Châu, Mặc Thần đâu rồi?"
"Thiếu gia buổi trưa đã rời đi, còn nhờ dì nói là cậu ấy có việc muốn đi T thành, muốn phu nhân ở nhà nghỉ ngơi."
Cố Noãn có chút thất vọng, không ngờ Tiêu Mặc Thần lại đi T thành.
Đến tối, dỗ hai đứa bé ngủ xong, Cố Noãn quay về phòng ngủ nhìn điện thoại, muốn gọi cho anh nhưng sợ làm phiền anh.
Đến sáng tỉnh lại, Cố Noãn kiểm tra điện thoại, trong lòng có chút thất vọng, tin nhắn hoặc cuộc gọi đều không có.
Suốt một tuần qua, Tiêu Mặc Thần không gọi điện hay gửi tin nhắn cho cô, Cố Noãn ép mình không nghĩ nhiều, có thể Tiêu Mặc Thần quá bận, cho nên không có thời gian gọi cho cô, nhưng mà... cũng một tuần rồi.
Dù bận cách mấy anh cũng tìm được thời gian.
Nhưng đêm nay, cô không có ngủ yên... sợ anh xảy ra chuyện gì đó.
Cô không nhịn được, xuống lầu dùng điện thoại của biệt thự gọi cho Tiêu Mặc Thần, điện thoại tiếp thông, Cố Noãn chưa kịp mở miệng, đã nghe giọng của Cảnh Dương.
"Dì Châu, có chuyện gì à?"
Cố Noãn cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Cảnh Dương, là tôi."
"Phu nhân?" - Cảnh Dương dò hỏi: "Phu nhân, nhị gia không tiện nghe điện thoại... điện thoại của ngài ấy để ở chổ tôi...mong phu nhân thứ lỗi..."
"Anh ấy... rất bận sao?"
Cảnh Dương đáp: "Nhị gia đúng là gặp phải chút vấn đề khó giải quyết."
Cố Noãn cắn môi: "Được, vậy tôi cúp máy đây, tôi cũng không có chuyện gì quan trọng."
"Phu nhân, hiện tại nhị gia đang bận, chờ Nhị gia xong việc, tôi sẽ gửi lời để nhị gia gọi về cho phu nhân."
Thành phố T.
Hộp đêm lớn nhất.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha màu đỏ trên tay cầm một ly rượu vang, chất lỏng gợi cảm khiến những ngón tay anh thêm trắng nõn và thon dài, bên cạnh có một người đàn ông khác.
Giọng người đàn ông mang theo rượu chát khàn khàn: "Những chuyện cho cậu làm, thế nào rồi?".
Người đàn ông bên kia mỉm cười cầm lên ly rượu, cụng vào ly trên tay Tiêu Mặc Thần: "Chuyện nhị ca phân phó, tất nhiên đã sớm xong rồi, anh yên tâm, lần này chứng cứ vô cùng xác thực, Tiêu Mặc Ninh khó mà thoát được.
Nhưng mà nhị ca, tâm anh thât to lớn, thật sự giao Hưng Thịnh cho hắn, mặc dù vào tay hắn sẽ không tồn tại được bao lâu."
Tiêu Mặc Thần cười nhẹ: "Dù sao hắn cũng là anh cả của tôi, cho hắn cũng là tâm ý của người em trai. Trước khi mất ông nội đã nói gì đó để hắn bỏ đi, và cũng nói với tôi hãy bỏ qua cho hắn một lần, không nghĩ đến, hắn không thể thay đổi."
"Đúng rồi, anh thật sự yêu nữ nhân bên cạnh anh sao?" - Người đàn ông kia uống một ngụm rượu đỏ: "Tôi nghe
Đông Khiêm nói, anh là thật sự động tâm."
"Chuyện của tôi, không tốn sức cậu quan tâm."
"Nhị ca, anh nói cái gì vậy? Tôi cũng muốn gặp chị dâu, tôi một mực chỉ ở T thành, làm sao có thể gặp đây."
Người đàn ông kia như đùa giỡn cười vài tiếng, sau đó mới có chút nghiêm túc: "Nhị ca, anh phải biết dì Lục sẽ không đồng ý, người vợ tương lai mà dì ấy chọn cho anh dường như là... vị tiểu thư Vinh gia. Anh cũng đừng quên,
Vinh Giang Linh biết thân phận của anh, nhiều năm như vậy vẫn ở sau lưng anh giúp anh giấu giếm bí mật, đều lặng lẽ ủng hộ anh. Thời gian trước, một mực ở nước M sống cùng Luc phu nhân một thời gian."
Tiêu Mặc Thần nhúng vai: "Vậy thì sao?"
Buối tối Tiêu Mặc Thần quay về khách sạn ở T thành.
Cảnh Dương đưa điện thoại cho anh: "Nhị gia, tối nay phu nhân gọi cho ngài..."
Tiêu Mặc Thần gật đầu: "Tôi biết rồi."
Anh bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong liền lau những giọt nước trên tóc. Cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lúc, mở điện thoại lên gọi đi.
Cố Noãn bên này nhìn thấy người gọi tới, trong lòng vui mừng, lập tức kết nối, cong môi phàn nàn: "Mặc Thần, sao bây giờ mới gọi cho em?"
Tiêu Mặc Thần cười nói: "Anh không gọi cho em nhưng em có thể gọi cho anh. Chẳng phải em đợi đến bây giờ mới chịu gọi cho anh sao?"
Cố Noãn hừ một tiếng: "Anh thật là, Tiêu Mặc Thần, hóa ra là anh muốn em chủ động gọi cho anh."
Sự lo lắng của cô liền được thả lỏng.
"Noãn Noãn, mấy ngày nay em có nhớ anh không?".
"Em mới không có nhớ anh." - Mặt Cố Noãn ửng đỏ: "Em ở nhà một mình không sao, nhưng anh đột nhiên rời đi, em có chút lo lắng."
"Em không cần phải lo lắng, nhưng mà vợ ơi, sau này em đi theo anh, e rằng sẽ không thể có cuộc sống tốt như trước nữa."
Cố Noãn cười nói: "Được, em sẽ nuôi anh."
Tiêu Mặc Thần tâm tình vui vẻ: "Vậy anh phải ôm thật chặt đùi vợ."
Sau đó lại nói: "Bảo Bảo và Bối Bối sao rồi? Bây giờ chắc bọn trẻ đã đi ngủ. Nửa tháng sau anh sẽ quay về, khi về anh có chuyện muốn nói với em."
"Ừm, bọn trẻ đã ngủ rồi." - Nửa tháng, lâu như vậy, cô ngồi xuống giường: "Mặc Thần..."
"Còn gọi anh là Mặc Thần?"
"Không gọi là Mặc Thần..." - Cố Noãn nói xong, trong lòng cô nhảy một cái, nhẹ nhàng gọi: "Chồng~"
"Ùm." - Tiêu Mặc Thần đi tới cửa sổ, giọng hơi khàn khàn: "Gọi thêm lần nữa."
Giọng cô ngày càng nhỏ hơn: "Chồng~"
Khuôn mặt đẹp trai mang theo vẻ bình yên, nhưng trong đôi mắt đen láy lại có những gợn sóng, nghe giọng nói dịu dàng bên kia, chậm rãi nói: "Noãn Noãn, khi nào anh về sẽ đưa em đi gặp người lớn, sau đó sẽ ấn định ngày tổ chức hôn lễ, được không?"
Cố Noãn nhỏ giọng: "Nhanh như vậy à, được, tất cả nghe theo anh..."
/75
|