Mặc dù Yên Chi là người rất lớn mật, nhưng bây giờ gặp chuyện này mặt cũng không khỏi hơi đỏ lên. Mặt Triệu Trấn càng đỏ đến quái dị, trước giờ anh ta chưa từng liều lĩnh như thế, có lẽ là bởi vì ở bên cạnh Yên Chi nên mới vậy.
Tim Triệu Trấn đột nhiên thịch một cái, không biết từ lúc nào mình đã trở nên không giống mình nữa, rất nhiều thứ trước đây luôn mông lung mơ hồ, hiện tại càng lúc càng rõ ràng. Nghĩ đoạn, Triệu Trấn quay đầu nhìn về phía Yên Chi, bắt gặp sắc hồng thoáng hiện trên gương mặt nàng, trong lòng Triệu Trấn lại bắt đầu nhộn nhạo.
Hai người im lặng không nói lời nào, nghe tiếng nói. “Người trẻ tuổi như vậy là bình thường, huống chi đang tân hôn. Muốn trách phải trách ta và ông tuổi tác đã già, lại không được cùng mỹ nhân phóng ngựa cho người khắp kinh thành đều thấy”.
Người vừa hô hào ban nãy liền bật cười. “Đúng lắm, quả thật người trẻ tuổi không giống chúng ta”.
Nghe bọn họ nói đùa, Yên Chi cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn, ngẫm nghĩ nàng nhảy xuống ngựa, nhẹ giọng nói với Triệu Trấn. “Anh gặp hoạ, tự anh thu dọn”.
Từ lúc nào cái này trở thành hoạ của mình vậy? Triệu Trấn rất muốn hỏi Yên Chi, nhưng nhìn thần sắc Yên Chi mất tự nhiên, Triệu Trấn cũng không nghĩ hỏi nữa, nhìn Yên Chi đi vào trong Triệu phủ. Triệu Trấn xuống ngựa chắp quyền. “Việc này là ta lỗ mãng, không nghĩ tới…”.
Chưa dứt lời, đã có người hơi lớn tuổi một chút vỗ lên vai Triệu Trấn. “Người trẻ tuổi vốn nên như thế, cần gì giải thích. Ai mà chẳng có thời thanh niên?”. Vừa thốt ra, những người chung quanh đồng loạt cười vang, Triệu Trấn càng đỏ bừng mặt.
Giữa đám người, trong tiếng cười, có người lặng lẽ siết chặt tay. Mấy ngày trước được mời đến Vinh An quận vương phủ dự tiệc, cứ tưởng không thấy được Yên Chi, không ngờ chẳng những nhìn thấy, mà lại thấy trong tình cảnh hiện tại. Người người nói câu chúc mừng vợ chồng Triệu Trấn, lọt vào lỗ tai hắn như bả đao đâm vào tim. Yên Chi, sao nàng lại vô tình như vậy, quên hết ân ái ngày xưa của chúng ta? Nàng phải biết lúc trước ta bất đắc dĩ cỡ nào. Lời mẫu thân đại nhân chẳng lẽ ta không nghe ư? Mấy năm nay ta chưa từng quên nàng, ôm hy vọng nàng cũng như thế, không ngờ, chẳng những nàng đã lại tô son vẽ mày gả đi lần nữa, còn làm bộ không quen biết ta. Yên Chi, rốt cuộc tâm của nàng làm bằng gì?
Chu Đại lang càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng nổi giận, nhưng mặc kệ là thương tâm hay giận dữ đều không thể hiện ra ngoài. Chung quy gia thế họ Triệu không phải thứ hắn có thể đắc tội nổi.
Triệu Trấn miễn cưỡng xã giao vài câu, liền cáo từ vào phủ.
Quản gia tiến lên. “Chư vị xin mời, bằng không chư vị đứng ở đây, lát nữa Quận vương biết được sẽ trách tội tiểu nhân làm việc không tốt”. Nói xong quản gia còn cố ý bày ra mặt khổ, một vị thường tự khanh có vai trò cao nhất trong đám người lên tiếng. “Không ngại. Nếu Quận vương trách tội, ông cứ nói chi tiết là được. Quận vương cũng sẽ vui vẻ thấy vợ chồng Triệu Đại lang ân ái”.
Quản gia cố ý vỗ trán. “Đúng vậy nhỉ, sao tiểu nhân lại quên điều này? Phải nhờ đại nhân nhắc nhở, đáng chết đáng chết”. Cười cười nói nói, bọn họ cũng sôi nổi lên ngựa, rời khỏi Vinh An quận vương phủ.
Chu Đại lang cưỡi ngựa đến, lên ngựa tay nắm dây cương nhưng vẫn lâm vào trầm mặc. Người đồng hành với hắn vẫn luôn mồm nói về vợ chồng Yên Chi, đang nói cao hứng, không nghe Chu Đại lang đáp lời, mới ngẩng lên nhìn hắn, cười. “Chu huynh, biết huynh đang buồn bực điều gì, tuy có câu nam ưa vợ sau, nữ trọng chồng trước, nhưng mỗi người mỗi khác”.
“Ta không hề buồn bực điều đó, chỉ là…”. Chu Đại lang miễn cưỡng thốt ra, vẫn cảm thấy lòng mình đau như thế, trái tim chứa đựng toàn là Yên Chi, nhưng Yên Chi đã vứt bỏ hắn như giày rách. Chu Đại lang muốn phú một bài thơ đến biểu đạt trong lòng đắng cay.
Người đồng hành nhếch miệng cười, không nói gì nữa, thẳng đến ngã rẽ, hai người mới tự ai nấy bái biệt. Chu Đại lang sắp về tới nhà mới sựt nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là thu mua một tiểu tư để giao thư của hắn cho Yên Chi, thổ lộ một mảnh thâm tình. Đáng tiếc đáng tiếc, Chu Đại lang nhíu chặt chân mày, nhưng vẫn còn lần sau. Trong mắt hắn lại dâng lên hy vọng, nhìn Sử thị ra nghênh đón có vẻ thuận mắt hơn bình thường.
“Quận vương, khách đã đi hết”. Phù phu nhân được quản gia báo lại, cười tủm tỉm đi vào thư phòng tìm Triệu Khuông Nghĩa.
Triệu Khuông Nghĩa ừm một tiếng, nói. “Thật là trời cũng giúp ta. Lúc ra ngoài, bọn họ vừa hay gặp vợ chồng Đại lang trở về. Vợ chồng Đại lang là…”. Nói đoạn, Triệu Khuông Nghĩa cũng cảm thấy có chút khó tin, vợ chồng bọn họ thế nhưng cùng cưỡng một con ngựa về, Triệu Khuông Nghĩa cảm thấy chuyện như vậy không phải tác phong của Triệu Trấn.
Phù phu nhân cười mỉa. “Có gì mà không thể, vợ chồng son trẻ, lúc tình nồng khó tránh khỏi làm việc tuỳ hứng”. Triệu Khuông Nghĩa nói. “Phải. Chu Đại lang kia, hôm nay tìm tiểu tư nào?”.
Phù phu nhân đáp. “So sánh, không phải tôi bất công Đại lang, nhưng Chu Đại lang hắn là cái bao cỏ, mấy lần muốn tìm tiểu tư mua chuộc, lời nói tới miệng lại nuốt xuống”.
“Mới lần đầu, về sau sẽ bạo dạn hơn. Nếu hắn thật khôn khéo lõi đời thì lại không tốt”. Triệu Khuông Nghĩa chép miệng. Khôn khéo lõi đời sẽ biết cân nhắc lợi hại, không dám truyền thư từ gì vào cho Yên Chi, đương nhiên sẽ không đạt được mục đích của bọn họ.
Phù phu nhân cười cười, thấu hiểu lòng người sẽ tự nhiên rõ ràng hết thảy.
•
Yên Chi vào phủ xong, theo lễ tiết đến vấn an Đỗ lão thái quân, nhìn Đỗ lão thái quân tươi cười, Yên Chi luôn cảm thấy Đỗ lão thái quân biết gì đó, vội vàng nói mấy câu liền thoái lui. Đỗ lão thái quân cũng không định giữ lại, chờ nàng rời đi, mới quay sang nói với bà lão. “Đây là chuyện tốt, nhìn nhìn thần sắc con bé, rất khác bình thường”.
Bà lão thấy ánh mắt Đỗ lão thái quân vui đến mức cười díp cả lại. Bà lão cũng tủm tỉm. “Nhìn vợ chồng Đại lang nồng thắm, Lão thái quân cũng nên an tâm”.
Đỗ lão thái quân gật gù. “Ta cũng không còn lại bao năm nữa, có thể nhìn thấy bọn họ chưởng quản nhà này trước khi chết cũng đủ rồi”.
Bà lão đáp lời, sau đó hỏi. “Chỉ là Tứ nương tử bên kia đã biết gì chưa?”. Đỗ lão thái quân nghe nhắc tới cháu gái, chân mày không khỏi cau lại, vốn đứa cháu gái này là đứa bà yên tâm nhất, vì sao hiện tại ngược lại biến thành đứa bà lo lắng nhất?
Bà lão gặp Đỗ lão thái quân nhíu mày, tiếp tục nói. “Thật ra, đàn ông nạp người mình ưa thích cũng là bình thường. Có điều Hoàng gia không so được với thân áo vải”.
Đỗ lão thái quân nhắm mắt lại. “Cứ xem xem thôi, xem là ham mới mẻ hay thâm tình thật sự. Nếu là mê sắc tạm thời, cũng không có gì ghê gớm. Còn nếu…”. Đỗ lão thái quân không kết thúc câu, chỉ thở dài một tiếng. Thật sự tình thâm ý trọng, lại muốn cưới Triệu nữ hòng duy trì hoàng quyền, thiên hạ làm gì có sự dễ ăn như thế?
“Về sau không cho làm vậy nữa”. Yên Chi về phòng, gặp Triệu Trấn đã chờ tại kia, nhớ tới ban nãy, Yên Chi vội trấn tĩnh bản thân, thốt lên với Triệu Trấn.
Yên Chi chưa nói hết câu, Triệu Trấn đã nhớ đến ban nãy ôm eo nàng, trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt, còn có da thịt mềm mại, cảm giác không giống ngày thường. Lập tức Triệu Trấn mặt đỏ tai hồng, miệng khô lưỡi khô, không thể hồi đáp, rót một chén trà lạnh dốc cạn.
Thấy anh ta như vậy, Yên Chi cũng không biết nghĩ thế nào, nói tiếp một câu. “Không cho nuôi tâm tư xấu, chúng ta đã cam kết”. Tâm tư xấu? Tâm tư như thế nào là xấu? Triệu Trấn còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời lại cảm thấy trà lạnh mất tác dụng, lại muốn châm chén nữa.
Yên Chi đè lại tay Triệu Trấn, không cho anh ta rót trà. “Có nghe không, không cho nuôi tâm tư xấu. Chúng ta đã thoả thuận, chờ ba năm sau anh tìm được người trong lòng, tôi sẽ rời khỏi nhà anh”.
Đúng vậy, lúc trước đã nói xong, Triệu Trấn yên lặng tâm niệm, khi đó Triệu Trấn cảm thấy đây là chủ ý tốt, nhưng vì sao hiện tại lại cảm thấy thật tồi. Ngẩng đầu nhìn gương mặt Yên Chi, mặt nàng mang nét hờn giận, thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn bình thường. Thì ra Yên Chi là mỹ nhân vui hay giận đều đẹp. Triệu Trấn mơ hồ nhận ra từ lúc ban đầu nàng đã vô cùng mỹ miều.
Yên Chi chờ Triệu Trấn trả lời, không nghe gì, chỉ thấy Triệu Trấn thẫn thờ nhìn mình không chớp mắt. Yên Chi không khỏi huơ tay qua lại trước mặt anh ta, Triệu Trấn bừng tỉnh, ho nhẹ hai tiếng mới nói. “Tôi không có tâm tư gì xấu cả”.
Vậy thì tốt, Yên Chi ngồi xuống ghế, nói với anh ta. “Về sau anh không cần lo lắng nhiều, tôi hiểu biết Đại đệ đệ, về phần Nguyên tiêu, mẹ tôi sẽ dạy dỗ thằng bé thật tốt”.
Yên Chi ngồi, Triệu Trấn cũng thuận thế ngồi xuống. “Cô phải biết lòng người dễ đổi, Đại đệ đệ hiện tại chưa gặp qua phú quý, chờ sau này biết mùi, khó tránh khỏi sinh lòng dị chí. Giống như muội muội tôi, vốn tôi cũng tưởng thiên hạ chẳng có gì đả động được nó, rốt cuộc nào ngờ, nó vì hậu vị, thế nhưng chấp nhận sống thoả hiệp như thế”.
Nhắc tới Triệu Quỳnh Hoa, Triệu Trấn không khỏi trở nên thương tâm, mặc dù trong lòng đã tự dặn mình mấy trăm bận, đó là sự lựa chọn của chính Triệu Quỳnh Hoa. Vậy mà ngày ấy ở trà lâu, nhìn ánh mắt Sài Húc và Lý Tố Nga tình tứ qua lại, Triệu Trấn thấy rõ, muội muội anh ta chỉ có thể đứng bên lề rộng lượng nhìn xem. Muội muội anh ta lẽ ra phải là người kiêu ngạo tuỳ hứng nhất các cô con gái họ Triệu.
Triệu Trấn khép hờ mắt, Yên Chi hiểu nỗi thống khổ của anh ta, đưa tay vuốt nhẹ lên vai Triệu Trấn trấn an. “Anh ở đây thương tâm khổ sở còn cô ấy không chịu nghe thì có tác dụng gì đâu? Giống như sau này, Đại đệ đệ có thay đổi thật đi nữa, gây bất lợi cho Nguyên tiêu, thì cũng là chuyện của sau này. Hiện tại Đại đệ đệ vẫn là Đại đệ đệ, chẳng lẽ tôi nên vì chuyện chưa xảy ra trong tương lai mà lo lắng u sầu ư?”.
Tim Triệu Trấn đột nhiên thịch một cái, không biết từ lúc nào mình đã trở nên không giống mình nữa, rất nhiều thứ trước đây luôn mông lung mơ hồ, hiện tại càng lúc càng rõ ràng. Nghĩ đoạn, Triệu Trấn quay đầu nhìn về phía Yên Chi, bắt gặp sắc hồng thoáng hiện trên gương mặt nàng, trong lòng Triệu Trấn lại bắt đầu nhộn nhạo.
Hai người im lặng không nói lời nào, nghe tiếng nói. “Người trẻ tuổi như vậy là bình thường, huống chi đang tân hôn. Muốn trách phải trách ta và ông tuổi tác đã già, lại không được cùng mỹ nhân phóng ngựa cho người khắp kinh thành đều thấy”.
Người vừa hô hào ban nãy liền bật cười. “Đúng lắm, quả thật người trẻ tuổi không giống chúng ta”.
Nghe bọn họ nói đùa, Yên Chi cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn, ngẫm nghĩ nàng nhảy xuống ngựa, nhẹ giọng nói với Triệu Trấn. “Anh gặp hoạ, tự anh thu dọn”.
Từ lúc nào cái này trở thành hoạ của mình vậy? Triệu Trấn rất muốn hỏi Yên Chi, nhưng nhìn thần sắc Yên Chi mất tự nhiên, Triệu Trấn cũng không nghĩ hỏi nữa, nhìn Yên Chi đi vào trong Triệu phủ. Triệu Trấn xuống ngựa chắp quyền. “Việc này là ta lỗ mãng, không nghĩ tới…”.
Chưa dứt lời, đã có người hơi lớn tuổi một chút vỗ lên vai Triệu Trấn. “Người trẻ tuổi vốn nên như thế, cần gì giải thích. Ai mà chẳng có thời thanh niên?”. Vừa thốt ra, những người chung quanh đồng loạt cười vang, Triệu Trấn càng đỏ bừng mặt.
Giữa đám người, trong tiếng cười, có người lặng lẽ siết chặt tay. Mấy ngày trước được mời đến Vinh An quận vương phủ dự tiệc, cứ tưởng không thấy được Yên Chi, không ngờ chẳng những nhìn thấy, mà lại thấy trong tình cảnh hiện tại. Người người nói câu chúc mừng vợ chồng Triệu Trấn, lọt vào lỗ tai hắn như bả đao đâm vào tim. Yên Chi, sao nàng lại vô tình như vậy, quên hết ân ái ngày xưa của chúng ta? Nàng phải biết lúc trước ta bất đắc dĩ cỡ nào. Lời mẫu thân đại nhân chẳng lẽ ta không nghe ư? Mấy năm nay ta chưa từng quên nàng, ôm hy vọng nàng cũng như thế, không ngờ, chẳng những nàng đã lại tô son vẽ mày gả đi lần nữa, còn làm bộ không quen biết ta. Yên Chi, rốt cuộc tâm của nàng làm bằng gì?
Chu Đại lang càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng nổi giận, nhưng mặc kệ là thương tâm hay giận dữ đều không thể hiện ra ngoài. Chung quy gia thế họ Triệu không phải thứ hắn có thể đắc tội nổi.
Triệu Trấn miễn cưỡng xã giao vài câu, liền cáo từ vào phủ.
Quản gia tiến lên. “Chư vị xin mời, bằng không chư vị đứng ở đây, lát nữa Quận vương biết được sẽ trách tội tiểu nhân làm việc không tốt”. Nói xong quản gia còn cố ý bày ra mặt khổ, một vị thường tự khanh có vai trò cao nhất trong đám người lên tiếng. “Không ngại. Nếu Quận vương trách tội, ông cứ nói chi tiết là được. Quận vương cũng sẽ vui vẻ thấy vợ chồng Triệu Đại lang ân ái”.
Quản gia cố ý vỗ trán. “Đúng vậy nhỉ, sao tiểu nhân lại quên điều này? Phải nhờ đại nhân nhắc nhở, đáng chết đáng chết”. Cười cười nói nói, bọn họ cũng sôi nổi lên ngựa, rời khỏi Vinh An quận vương phủ.
Chu Đại lang cưỡi ngựa đến, lên ngựa tay nắm dây cương nhưng vẫn lâm vào trầm mặc. Người đồng hành với hắn vẫn luôn mồm nói về vợ chồng Yên Chi, đang nói cao hứng, không nghe Chu Đại lang đáp lời, mới ngẩng lên nhìn hắn, cười. “Chu huynh, biết huynh đang buồn bực điều gì, tuy có câu nam ưa vợ sau, nữ trọng chồng trước, nhưng mỗi người mỗi khác”.
“Ta không hề buồn bực điều đó, chỉ là…”. Chu Đại lang miễn cưỡng thốt ra, vẫn cảm thấy lòng mình đau như thế, trái tim chứa đựng toàn là Yên Chi, nhưng Yên Chi đã vứt bỏ hắn như giày rách. Chu Đại lang muốn phú một bài thơ đến biểu đạt trong lòng đắng cay.
Người đồng hành nhếch miệng cười, không nói gì nữa, thẳng đến ngã rẽ, hai người mới tự ai nấy bái biệt. Chu Đại lang sắp về tới nhà mới sựt nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là thu mua một tiểu tư để giao thư của hắn cho Yên Chi, thổ lộ một mảnh thâm tình. Đáng tiếc đáng tiếc, Chu Đại lang nhíu chặt chân mày, nhưng vẫn còn lần sau. Trong mắt hắn lại dâng lên hy vọng, nhìn Sử thị ra nghênh đón có vẻ thuận mắt hơn bình thường.
“Quận vương, khách đã đi hết”. Phù phu nhân được quản gia báo lại, cười tủm tỉm đi vào thư phòng tìm Triệu Khuông Nghĩa.
Triệu Khuông Nghĩa ừm một tiếng, nói. “Thật là trời cũng giúp ta. Lúc ra ngoài, bọn họ vừa hay gặp vợ chồng Đại lang trở về. Vợ chồng Đại lang là…”. Nói đoạn, Triệu Khuông Nghĩa cũng cảm thấy có chút khó tin, vợ chồng bọn họ thế nhưng cùng cưỡng một con ngựa về, Triệu Khuông Nghĩa cảm thấy chuyện như vậy không phải tác phong của Triệu Trấn.
Phù phu nhân cười mỉa. “Có gì mà không thể, vợ chồng son trẻ, lúc tình nồng khó tránh khỏi làm việc tuỳ hứng”. Triệu Khuông Nghĩa nói. “Phải. Chu Đại lang kia, hôm nay tìm tiểu tư nào?”.
Phù phu nhân đáp. “So sánh, không phải tôi bất công Đại lang, nhưng Chu Đại lang hắn là cái bao cỏ, mấy lần muốn tìm tiểu tư mua chuộc, lời nói tới miệng lại nuốt xuống”.
“Mới lần đầu, về sau sẽ bạo dạn hơn. Nếu hắn thật khôn khéo lõi đời thì lại không tốt”. Triệu Khuông Nghĩa chép miệng. Khôn khéo lõi đời sẽ biết cân nhắc lợi hại, không dám truyền thư từ gì vào cho Yên Chi, đương nhiên sẽ không đạt được mục đích của bọn họ.
Phù phu nhân cười cười, thấu hiểu lòng người sẽ tự nhiên rõ ràng hết thảy.
•
Yên Chi vào phủ xong, theo lễ tiết đến vấn an Đỗ lão thái quân, nhìn Đỗ lão thái quân tươi cười, Yên Chi luôn cảm thấy Đỗ lão thái quân biết gì đó, vội vàng nói mấy câu liền thoái lui. Đỗ lão thái quân cũng không định giữ lại, chờ nàng rời đi, mới quay sang nói với bà lão. “Đây là chuyện tốt, nhìn nhìn thần sắc con bé, rất khác bình thường”.
Bà lão thấy ánh mắt Đỗ lão thái quân vui đến mức cười díp cả lại. Bà lão cũng tủm tỉm. “Nhìn vợ chồng Đại lang nồng thắm, Lão thái quân cũng nên an tâm”.
Đỗ lão thái quân gật gù. “Ta cũng không còn lại bao năm nữa, có thể nhìn thấy bọn họ chưởng quản nhà này trước khi chết cũng đủ rồi”.
Bà lão đáp lời, sau đó hỏi. “Chỉ là Tứ nương tử bên kia đã biết gì chưa?”. Đỗ lão thái quân nghe nhắc tới cháu gái, chân mày không khỏi cau lại, vốn đứa cháu gái này là đứa bà yên tâm nhất, vì sao hiện tại ngược lại biến thành đứa bà lo lắng nhất?
Bà lão gặp Đỗ lão thái quân nhíu mày, tiếp tục nói. “Thật ra, đàn ông nạp người mình ưa thích cũng là bình thường. Có điều Hoàng gia không so được với thân áo vải”.
Đỗ lão thái quân nhắm mắt lại. “Cứ xem xem thôi, xem là ham mới mẻ hay thâm tình thật sự. Nếu là mê sắc tạm thời, cũng không có gì ghê gớm. Còn nếu…”. Đỗ lão thái quân không kết thúc câu, chỉ thở dài một tiếng. Thật sự tình thâm ý trọng, lại muốn cưới Triệu nữ hòng duy trì hoàng quyền, thiên hạ làm gì có sự dễ ăn như thế?
“Về sau không cho làm vậy nữa”. Yên Chi về phòng, gặp Triệu Trấn đã chờ tại kia, nhớ tới ban nãy, Yên Chi vội trấn tĩnh bản thân, thốt lên với Triệu Trấn.
Yên Chi chưa nói hết câu, Triệu Trấn đã nhớ đến ban nãy ôm eo nàng, trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt, còn có da thịt mềm mại, cảm giác không giống ngày thường. Lập tức Triệu Trấn mặt đỏ tai hồng, miệng khô lưỡi khô, không thể hồi đáp, rót một chén trà lạnh dốc cạn.
Thấy anh ta như vậy, Yên Chi cũng không biết nghĩ thế nào, nói tiếp một câu. “Không cho nuôi tâm tư xấu, chúng ta đã cam kết”. Tâm tư xấu? Tâm tư như thế nào là xấu? Triệu Trấn còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời lại cảm thấy trà lạnh mất tác dụng, lại muốn châm chén nữa.
Yên Chi đè lại tay Triệu Trấn, không cho anh ta rót trà. “Có nghe không, không cho nuôi tâm tư xấu. Chúng ta đã thoả thuận, chờ ba năm sau anh tìm được người trong lòng, tôi sẽ rời khỏi nhà anh”.
Đúng vậy, lúc trước đã nói xong, Triệu Trấn yên lặng tâm niệm, khi đó Triệu Trấn cảm thấy đây là chủ ý tốt, nhưng vì sao hiện tại lại cảm thấy thật tồi. Ngẩng đầu nhìn gương mặt Yên Chi, mặt nàng mang nét hờn giận, thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn bình thường. Thì ra Yên Chi là mỹ nhân vui hay giận đều đẹp. Triệu Trấn mơ hồ nhận ra từ lúc ban đầu nàng đã vô cùng mỹ miều.
Yên Chi chờ Triệu Trấn trả lời, không nghe gì, chỉ thấy Triệu Trấn thẫn thờ nhìn mình không chớp mắt. Yên Chi không khỏi huơ tay qua lại trước mặt anh ta, Triệu Trấn bừng tỉnh, ho nhẹ hai tiếng mới nói. “Tôi không có tâm tư gì xấu cả”.
Vậy thì tốt, Yên Chi ngồi xuống ghế, nói với anh ta. “Về sau anh không cần lo lắng nhiều, tôi hiểu biết Đại đệ đệ, về phần Nguyên tiêu, mẹ tôi sẽ dạy dỗ thằng bé thật tốt”.
Yên Chi ngồi, Triệu Trấn cũng thuận thế ngồi xuống. “Cô phải biết lòng người dễ đổi, Đại đệ đệ hiện tại chưa gặp qua phú quý, chờ sau này biết mùi, khó tránh khỏi sinh lòng dị chí. Giống như muội muội tôi, vốn tôi cũng tưởng thiên hạ chẳng có gì đả động được nó, rốt cuộc nào ngờ, nó vì hậu vị, thế nhưng chấp nhận sống thoả hiệp như thế”.
Nhắc tới Triệu Quỳnh Hoa, Triệu Trấn không khỏi trở nên thương tâm, mặc dù trong lòng đã tự dặn mình mấy trăm bận, đó là sự lựa chọn của chính Triệu Quỳnh Hoa. Vậy mà ngày ấy ở trà lâu, nhìn ánh mắt Sài Húc và Lý Tố Nga tình tứ qua lại, Triệu Trấn thấy rõ, muội muội anh ta chỉ có thể đứng bên lề rộng lượng nhìn xem. Muội muội anh ta lẽ ra phải là người kiêu ngạo tuỳ hứng nhất các cô con gái họ Triệu.
Triệu Trấn khép hờ mắt, Yên Chi hiểu nỗi thống khổ của anh ta, đưa tay vuốt nhẹ lên vai Triệu Trấn trấn an. “Anh ở đây thương tâm khổ sở còn cô ấy không chịu nghe thì có tác dụng gì đâu? Giống như sau này, Đại đệ đệ có thay đổi thật đi nữa, gây bất lợi cho Nguyên tiêu, thì cũng là chuyện của sau này. Hiện tại Đại đệ đệ vẫn là Đại đệ đệ, chẳng lẽ tôi nên vì chuyện chưa xảy ra trong tương lai mà lo lắng u sầu ư?”.
/76
|