Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 661

/769


Dương Túc Phong siết chặt cây liễu, nghiến răng nói:

- Đám vương bát đản này, ta phải cho bọn chúng biết tay.

Y thực sự nổi giận rồi. Thống soái tối cao rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Chính đang nổi giận đùng đùng nghĩ phải giải quyết đám rác rưởi của Quốc An tự này như thế nào, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có mấy người đi tới, dẫn đầu là 3 tên hòa thượng, nhìn trang phục hẳn là người của từ Quốc An tự.

Ở phía sau bọn chúng có 2 người khiêng một ông già, bên cạnh ông già có một người thanh niên, ông già kia hiển nhiên là có bệnh, sắc mặt vàng vọt, hơi thở thoi thóp, người thanh niên kia mặt mũi âu sầu, bước chân tập tễnh. Dương Túc Phong vừa nhìn thấy mấy tên hòa thượng đó đã thấy ngứa mắt, béo như con heo, đâu còn dáng vẻ của người xuất gia.

Chỉ thấy một tên nói liến thoắng bên tai ông già kia, hình như nói ông ta tích lũy công đức không đủ, cho nên bệnh của ông ta chưa thể khỏi được, nếu như lần này ông ta có thể thắp cây hương lớn nhất trước cửa phật, bệnh tình khẳng định sẽ chuyển biến tốt hơn nhiều.

Hắn lại còn miêu tả hương khói ở Quốc An tự linh nghiệm như thế nào, sống động y như thực. Người thanh niên kia khuyên ông già nên đi mời y sinh, nhưng ông già kia lại hoàn toàn nghe theo tên hòa thượng bép múp xúi giục, quyết tâm muốn thắp hai cây hương tốt nhất, phải phù hộ cho mình và thê tử.

Hai cây hương lớn, tức là bằng với một ngàn hai trăm kim tệ, đó không phải là một món tiền nhỏ, cho dù là người làm ăn bình thường cũng không trả nổi. Nhưng tên hòa thượng béo múp lại không hề nhắc tới giá tiền, chỉ không ngừng ca ngợi công đức, lừa ông già vào bẫy, cho dù ông ta có mang theo 1 vạn kim tệ khẳng định cũng sẽ bị bóp nặn sạch sành sanh.

Đợi bọn họ từ bên cạnh đi qua, Dương Túc Phong không nhịn được nói:

- Lão nhân gia,ông có bệnh thì nên đi tìm y sinh, thắp hương cũng vô dụng thôi, phật tổ có bệnh cũng phải đi tìm thầy thuốc mà, phương trượng của Quốc An tự thì có tác dụng chó gì.

Ông già và người thanh niên đều quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong, không biết y vì sao lại nói lời này. Tên hòa thượng béo múp và hai tên tiểu hòa thượng khác liền vây lấy, ánh mắt nhìn Dương Túc Phong rất bất thiện, mặt mày lạnh lùng nói:

- Người thanh niên, cậu từ đâu tới? Phật ở trên cao, cẩn thận họa từ miệng mà ra.

Hai tên hòa thượng trẻ tuổi bày ra bộ dạng muốn đánh nhau. Dương Túc Phong không ngờ bọn chúng lại có thể ngang ngược như thế, cơn giận cũ còn chưa tan, lúc này cơn mới lại trào lên, mỉa mai nói:

- Sao nào? Muốn đánh nhau à? Người xuất gia sao có thể hành động tùy tiện như thế?

Tên hòa thượng bép múp lắc lư đầu nói:

- A di đà phật, ngươi là nghiệt chướng từ đâu chạy ra, lại dám biến thành hình người mê hoặc bách tính. Đồ đệ, bắt lấy y mang về giao cho phật tổ phổ độ chúng sinh.

Hai tên tiểu hòa thượng nhất tề rống lên, lập tức động thủ, có chút tinh thần nghé con không sợ hổ.

Dương Túc Phong vốn đã nổi giận, nhưng lúc này ngược lại không tức giận nữa, chỉ cười hì hì nhìn bọn chúng, giống như nhìn một đám hề đang diễn trò vậy.

Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược cũng vừa tức mình vừa buồn cười, giữa ban ngày ban mặt, hòa thượng Quốc An tự lại dám ngông cuồng như thế, đúng là chán sống rồi.

Úc Thủy Lan Nhược tuổi trẻ khí thịnh, vừa ra tay là đánh cho hai tên hòa thượng ngã xõng xoài, tên hòa thượng béo múp cũng bị nàng bắt lấy, đạp ngã trước mặt Dương Túc Phong. Dương Túc Phong lửa giận rất vượng, không nhịn được mà bồi thêm hai cước, chửi:

- Mẹ nó chứ, còn lợn rác rưởi nhà ngươi, đúng là làm nhục thánh minh của phật tổ.

Y vô ý đá văng vạt áo cà sa của hòa thượng đó, làm Tiêu Tử Phong hô lên kinh ngạc, tiếp đó đi tới xé áo của hai tên hòa thượng khác, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, cũng không đợi lệnh của Dương Túc Phong liến điểm huyệt, ba tên hòa thượng táng mạng tại chỗ. Dương Túc Phong biết có chuyện cổ quái, nhưng không nói gì, ông già và người thanh niên sợ điếng người, kết quả toàn bộ bị Tiêu Tử Phong đánh ngất.

Tiêu Tử Phong ghé sát tai Dương Túc Phong nói:

- Phong, vấn đề phật giáo này không phải chàng có thể giải quyết ở đây được, chúng ta ít nhất phải trở về nha môn tổng đốc hãy nói. Những kẻ này khẳng định là phỉ tặc, bọn chúng ẩn cư ở chùa miếu là để tránh né chúng ta truy bắt, 3 tên hòa thượng này đều có liên hệ mật thiết với hắc đạo, thiếp nhận ra dấu hiệu của bọn chúng.

Dương Túc Phong thở ra, cũng bình tĩnh trở lại, nghe Tiêu Tử Phong nói như vậy, mày liền cau lại, Tiêu Tử Phong nói không sai, vấn đề phật giáo từ thời đế quốc Đường Xuyên đã vô cùng nghiêm trọng. Chuyện thu tiền như của Quốc An tự còn dụ dỗ người dân vô tri diễn ra ở rất nhiều chùa miếu, bất quá chỉ không nổi cộm như ở Quốc An tự mà thôi. Vốn nghĩ thông rồi, cũng không thấy có vấn đề gì lớn, nếu như đệ tử phật môn để tiền lọt vào mắt, vứt bỏ tín ngưỡng đối với sự ổn định của quân Lam Vũ mà nói còn có cái lợi, nhưng bọn chúng nếu còn câu kết với cả phỉ tặc, thì vấn đề trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Vấn đề tông giáo Dương Túc Phong xưa nay đều không muốn can thiệp quá nhiều, đa phần là để cho tự nhiên phát triển. Y mặc dù không tin phật, bất quá cũng không tới mức diệt phật, cả đám đông mỹ nữ trong Vị Ương cung thì quá nửa đều tin phật, ví dụ như Thập Tứ công chúa, các nàng đều là tín đồ phật môn khá thành kính, chỉ có điều không tu hành ở chùa miếu mà thôi.

Tới ngay cả hai nàng bên cạnh, cũng ít nhiều tin tưởng một chút, y sống cùng các nàng lâu rồi, thiện cảm đối với phật giáo ít nhiều gì cũng có.Vốn vào thời gian đầu thành lập đế quốc Lam Vũ, đã có một bộ phận quan viên muốn yêu cầu hạn chế sự phát triển của phật giáo,yêu cầu trừ bỏ đặc quyền của chùa miếu, thanh lý tài sản của bọn họ. Lý do chủ yếu của các quan viên này là sư tăng không nộp thuế, không làm việc, là sâu mọt của xa hội.

Theo thống kê không đầy đủ, vào chừng năm 1700 thiên nguyên, đế quốc Đường Xuyên có tổng cộng mấy trăm vạn tăng nhân, chùa miếu lớn nhỏ có 10 vạn cái, khống chế hơn trăm vạn mẫu lúa tốt, tạo thành gánh nặng cho xã hội.

Dương Túc Phong khi đó cũng chẳng để ý cho lắm, dù sao ở phương diện này cũng không hiểu nhiều, theo nguyên tắc cẩn thận, y liền gác xuống không xử lý. Chuyện tông giáo luôn rất phức tạp, lúc còn ở dịa cầu y đã biết rồi, nhưng hôm này bị người ta bóp nặn mất 600 kim tệ, còn bị người ta hô chém giết, đốm lửa trong lòng lập tức bùng lên. Tục ngữ nói, tức giận sinh lớn gan, dùng để hình dung tâm tình của Dương Túc Phong lúc này rất chính xác.

Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược xử lý thi thể, rồi lại đưa ông già và người thanh niên cùng hai kiệu phu toàn bộ uy hiếp tới nha môn tổng đốc. Mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, Dương Túc Phong đã gọi Văn Thanh tới, khí thế hùng hổ quát:

- Đi, phái người tới rỡ Quốc An tự cho ta, tất cả hòa thượng toàn bộ nhốt vào trong đại lao, tra khảo từng tên, xem rốt cuộc có bao nhiêu phỉ tặc, thuộc về loạn đảng nào, nếu là phỉ tặc giết hết, nếu không phải là phỉ tặc áp giải tới Ninh Xuyên đạo là đường sắt.

Văn Thanh giật bắn mình, không biết vì sao Dương Túc Phong nổi giận như thế, hắn nguyên là tri phủ của địa khu Mỹ Ni Tư, sau này được Dương Túc Phong đề bạt làm tổng đốc Việt Xuyên đạo, lòng trung thành với Dương Túc Phong không cần hoài nghi. Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Dương Túc Phong nổi giận như thế, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức phái quân đi bắt người, tự mình ở bên cạnh cẩn thận chờ đợi. Dương Túc Phong còn chưa nguôi giận, đi hai vòng trong phòng, lại gọi Viên Ánh Lạc tới, phân phó:

- Khởi thảo điện báo, phát vế Ni Lạc Thần, bảo Cổ Địch Sâm dùng danh nghĩa của ta ban bố mệnh lệnh, chỉnh đồn gắt gao những chùa miếu này.

Viên Ánh Lạc chẳng hiểu ra làm sao, nghi hoặc nhìn Dương Túc Phong thầm nghĩ, chẳng phải chàng tới Minh Na Tư Đặc Lai để tọa trấn chỉ huy chiến đấu sao? Thế nào lại chạy tới đây chỉnh đốn phật miếu rồi. Bất quá tất nhiên không dám nói gì, chỉ lặng lẽ bắt đầu ghi chép. Trong cơn thịnh nộ, Dương Túc Phong ban bố một loạt mệnh lệnh chỉnh đốn chùa miếu:

- Thứ nhất, lệnh khắp đế quốc, tất cả tăng nhân phật môn trong vòng một tháng phải tới nha môn đăng ký, xác định rõ ràng thân phận của mình, không đăng ký coi như xuất gia phi pháp, cấu kết với loạn đảng phỉ tặc, bắt đi lao động khổ sai.

- Thứ hai, lệnh khắp đế quốc, tất cả tài sản chùa miếu, đăng ký toàn bộ, nhất luật tịch thu, người xuất gia trong đất nước phải dựa vào bố thí để sống, tất cả đất đai ruộng nương đều tịch thu hết, mỗi một ngôi chùa tối đa không quá 30 tăng nhân, số dư ra phải hoàn tục hết, nghiêm cấm tự xây dựng chùa miếu, muốn không làm mà có ăn à? Đừng có mơ, à, câu cuối đó đừng ghi vào điện nhé.

- Thứ ba, lệnh khắp đế quốc, sau này phàm có người muốn xuất gia, cần phải được quan phủ phê chuẩn bằng văn bản, nghiêm cấm các chùa miếu tự thu tăng chúng, nếu không xử lý như mưu phản, phát hiện tên nào giết tên đó, giết từ phương trượng trở đi.

- Thứ tư, lệnh khắp đế quốc, nghiêm cấm chùa miếu rời khỏi nơi của mình đi tuyên truyền tông giào, kẻ vi phạm xử lý nhe loạn tặc.

- Thứ năm, lệnh khắp đế quốc, tất cả chùa miếu chỉ cho phép thu quyên tặng đồ ăn, không nhận kim ngân hàng hóa, nếu phát hiện xử lý như tập trung tiền tài tạo phản.

Văn Thanh lúc này mới hiểu thì ra thống soái tối cao có thù sau như biển với phật môn. Mấy mệnh lệnh này hạ xuống, không phải hạn chế phật giáo mà là điển hình diệt phật môn rồi, đây là một đại sự cực lớn.

Hạn chế phật giáo thì không phải hắn không tán đồng, nhưng hành động của Dương Túc Phong quá lớn, hơn nữa khí thế hung dữ như vậy, vạn nhất gây loạn.....

Dương Túc Phong còn đi lòng vòng, xem xem có nghĩ ra điều thứ sáu không. Văn Thanh nhắm chuẩn thời cơ quỳ sụp xuống nói:

- Phong lĩnh, ngài nên cân nhắc kỹ.

Dương Túc Phong còn rất điên tiết, lạnh lùng nói:

- Suy nghĩ cái rắm, vừa rồi ta đã bảo ngươi lập tức đi chấp hành.

Văn Thanh vội vàng nói:

- Tất cả tăng nhân của Quốc An tự buổi tối sẽ bị bắt hết, không sót tên nào. Nhưng Phong lĩnh, thuộc hạ liều mạng nói một câu, dục tốc bất đạt, chuyện hạn chế phật giáo này cần phải làm từng bước một... T

Dương Túc Phong căng bản không nghe hắn.

Viên Ánh Lạc hỏi:

- Phong lĩnh, có còn nữa không?

Dương Túc Phong nói:

- Hết rồi, đợi ta nghĩ ra rồi lại tăng thêm, con mẹ nó lũ vương bát đản này chứ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Viên Ánh Lạc rón rén rời đi. Dương Túc Phong vẫn đi đi lại lại, Văn Thanh quỳ trên mặt đất không dám nói gì.

Hiện giờ Dương Túc Phong đang trong cơn điên, hăn nói gì cũng vô dụng.

Bức điện của Dương Túc Phong, đã khơi lên cơn sóng ngầm trong đế quốc Lam Vũ, bức điện vừa mới gửi tới kinh đô, đưa tới tay chính vụ viện đại thần Cổ Địch Sâm liền bị hắn tạm thời gác lại. Trải qua suy nghĩ cẩn thận hai tiếng đồng hồ, Cổ Địch Sâm gửi điện trả cho Dương Túc Phong, thẳng thắn nói:" Hiện giờ thời cơ hạn chế phật giáp chưa chín mùi, một số phương pháp cũng có chỗ cực đoan, phải tính kế lâu dài."

Trong nội bộ đế quốc Lam Vũ, cũng chỉ có Cổ Địch Sâm có lá gan và năng lực bác bỏ mệnh lệnh của Dương Túc Phong như thế. Không phải Cổ Địch Sâm không tán thành hạn chế phật giáo, hắn cũng cho rằng hiện giờ phật giáo mang lại cho quốc gia không ít vấn đề, một số vấn đề không chỉ phật giáo mới có, mà các tông giáo khác cũng tồn tại.

Nếu như hạn chế phát triển tông giáp, thì không thể chỉ lấy phật giáo ra khai đao, huống chi hiện giờ đế quốc Lam Vũ còn chưa có nhiều sức lực để giải quyết vấn đề tông giáo. Sau đó trong điện báo, Cổ Địch Sâm liệt ra mấy lí do không thể nóng vội hạn chế tông giáo phát triển, tông giáo đúng là tồn tại rất nhiều tệ nạn, nhưng không thể chỉ bởi vì trong tông giáo có một nhóm nhỏ có vấn đề mà vác gậy đập chết bọn họ, khi có thể lợi dụng thì nên lợi dụng.

Đại Vũ trị thủy, có thể khai thông thì nên khai thông, kiên quyết không thể chặn, cũng chính là đạo lý này.

Cổ Địch Sâm bình tĩnh cho rằng, có mấy phương diện dưới đây Dương Túc Phong nên cân nhắc lại:

- Thứ nhất, hiện giờ công tác trọng điểm của Quân Lam Vũ là đánh trận ở tiền phương và kiết thiết kinh tế ở hậu phương, không có quá nhiều tinh lực đi can thiệp quy mô lớn vào chuyện tông giáo, nếu như quá gấp gáp thành hỏng việc, hành động quá cực đoan thì vật cùng tức phản, không thể có được hiệu quả lý tưởng. Hiện giờ quân Lam Vũ tác chiến với quân Y Lan ở hành lang Á Sâm, quân Mã Toa ở Minh Na Tư Đặc Lai, ở Âm Nguyệt Hoàng Triều, liên minh Ca Nhã lại còn đánh nhau với bộ tộc đương địa, phương bắc còn có hải tặc Ca Âu. Nhiều chiến tuyến như thế đã làm hậu cần của quân Lam Vũ kéo căng như giây đàn, lúc nào cũng có thể bị đứt, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngoài ra, công tác xây dựng lại của đế quốc Lam Vũ cùng là việc lâu dài, vô cùng gian nan, hiện giờ vùng Ninh Minh Việt đều cần rất nhiều sức lực và tài chính, mới có thể mau chóng khôi phục lại diện mạo ban đầu. Đồng thời quân Lam Vũ cùng đã thành công thu lại Quảng Xuyên đạo và Ngô Xuyên đạo ở hành lang Á Sâm, công tác xây dựng lại hai khu vực này cũng cần vô số tài chính và vật lực.

Một số khu vực khống chế sớm nhất cũng cần đầu tư thêm tài chính và sức lực, mới thỏa mãn nhu cầu phát triển, công tác kiến thiết áp đảo tất cả, ngàn vạn lần không thể lấy tông giá ra xử lý vào lúc này. Cổ Địch Sâm không khách khí cho rằng Dương Túc Phong đưa ra chính sách kia trong cơn thịnh nộ, khẳng định sẽ làm tất cả hòa thượng trong thiên hạ đều chó cùng dứt giậu, tăng thêm nhân tố bất ổn định vô ích cho xã hội, đây là điều hoàn toàn không cần thiết.

Việc kiết thiết trước tiên là phải cần hoàn cảnh xã hội ổn định, vỗ yên lòng dân, tất cả mọi hành động đều phải tiến hành xoay quanh mục đích này, tuyệt đối không nên vì nhân tố nhỏ nào đó mà làm cả xa hội, lòng người bất an, đây là chuyện không có lợi ích gì.

Điều thứ 2, tính nguy hại của Phật giáo không lớn như miêu tả của Dương Túc Phong, Cổ Địch Sâm không biết Dương Túc Phong bị cái gì kích thích, nhưng theo con số mà hắn có, hiện giờ tổ chức tông giáo trong khu vực quân Lam Vũ khống chế hiện này, trừ cực ít dư nghiệt XÍch Luyện giáo và Ma Ni giáo ra, không còn ai muốn đối đầu với quân Lam Vũ.

Ngược lại bọn họ còn muốn xích lại gần với quân Lam Vũ, hi vọng có thể cống hiến sức lực của mình trong công tác kiến thiết của quân Lam Vũ.

Đương nhiên mục đích làm như vậy cũng là bọn họ chỉ nghĩ cho sự sinh tồn lâu dài của mình, tránh gặp phải vận mệnh giống như thời Y Lan vương Tiêu Trầm trước kia. Còn về phần phỉ tặc ẩn nấp trong chùa miếu, Cổ Địch Sâm cho rằng hoàn toàn không cần thiết phải càn qua, chỉ cần chính phủ các cấp gây áp lực với chùa miếu, khẳng định bọn họ sẽ chủ động giao nộp phần tử phản loạn ra, trừ phi những chùa miếu đó bị loạn đảng khống chế.

Thực tế điều này rất ít, các chùa miếu đều có đạo sinh tồn riêng của mình, quân Lam Vũ hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo để có thể đạt được hiệu quả tốt hơn. Ngược lại đều dùng thủ đoạn quyết liệt của Dương Túc Phong, nói không chừng ngược lại ép cho các chùa miếu đó phải liên kết với phỉ tặc, như thế sẽ càng thêm đau đầu.

Thứ 3, cũng là điều quan trọng nhất, hành vi vơ vét của cải của các chùa miếu kỳ thực không phải là chuyện xấu, đương nhiên đó là với cao tầng của đế quốc Lam Vũ thôi. Loại hiện tượng này vừa vặn nói rõ phật giáo hoặc các tông giáo khác không có nguy hại với đế quốc Lam Vũ, bọn họ đã đánh mất đi tín ngưỡng của mình, trong mắt chỉ có quyền lực và tiền tài.

Đối với loại tổ chức tông giáo này, đế quốc Lam Vũ dễ khống chế nhất, bọn họ cũng sẽ vô cùng khôn ngoan, kiên quyết liên kết chặt chẽ với quân Lam Vũ, duy trì lợi ích của mình. Hành vi vơ vét của cái với người dân phổ thông mà nói khiến cho họ vô cùng phản cảm, bọn họ khẳng định sẽ bị các chùa miếu này lừa gạt mà dần dần rời xa tín ngưỡng của chúng. Ngược lại nếu như các chùa miếu đều giống như Xích Luyện giáo, Ma Ni giáo lúc đầu không thu tiền, chỉ giảng tín ngưỡng mới là đáng sợ nhất, tôn giáo như vậy mới là ẩn họa với đế quốc Lam Vũ.

Tông giáo bị tiền bạc ăn mòn, đối với người thống trị mà nói là dễ khống chế nhất, mất đi tín ngưỡng bọn họ chỉ có thể dựa vào kẻ thống trị mà sinh tồn, vì họ đã đánh mất đi cơ sở quần chúng. Có tiền tự nhiên sẽ có ham muốn, có tranh đấu vô tận, lúc đó đoàn kết chỉ là một câu nói thừa, tổ chức không đoàn kết thì làm sao có đủ sức uy hiếp đế quốc Lam Vũ được.

Xích Luyện giáo và Ma Ni giáo khi xưa sở dĩ có thể thu hút được nhiều giáo chúng như thế, đồng thời xúi bẩy bọn họ tham gia bạo loạn vì lãnh đạo của bọn chúng không thu tiền, chỉ có tín ngưỡng cao thượng được vô số người tôn kính và yêu quý.

Nhưng về sau,cùng với việc cao tầng của bọn chúng bắt đầu tha hóa, bắt đầu bất chấp thủ đoạn vơ vét của cải, chúng dần dần mất đi cơ sở quần chúng, trở thành một con hổ giấy, bị quân Lam Vũ đẩy một cái đã đổ. Cổ Địch Sâm nói thẳng thừng, phóng mắt ra toàn thế giới hiện nay, chỉ có Thánh điện của đế quốc TInh Hà còn là tông giáo có tính uy hiếp, giáo đồ của thánh điện hiện giờ vẫn sinh hoạt như sư khổ hạnh, dù bọn chúng đã nắm quyền lực tối cao, nhưng không bị quyền lực tiền tài làm mờ mắt. Tổ chức tông giáo như vậy mới là đáng sợ nhất, nguyên nhân căn bản làm Thánh Điện đứng vững bao năm.

Tín ngưỡng cường liệt của giáo tông Thánh Điện làm bọn họ sẵn sàng hi sinh tính mạng vì thánh điện, cho nên các quốc gia xung quanh mới kiêng kỵ với Thánh Điện như vậy, bởi vì sức mạnh của tín ngưỡng là vô cùng lớn, một khi để bọn họ truyền bá đi, sẽ thành nhân tố trọng yếu gây mất ổn định xã hội. Sự thực trong bao nhiêu tổ chức tông giáo, năng lực lãnh đạo và tổ chức của phật giáo là yếu nhất, bản thân tín ngưỡng của phật giáo là vô tranh. Trải qua nhiều lần hành động diệt phật trước kia, tính nguy hại của phật giáo đã hoàn toàn bị xóa sạch, chỉ còn lại người thú tu thân dưỡng tính, không tranh với đời, đặc quyền và địa vị từng có đã bị tước đoạt hết.

Trên lịch sử phát triển của phật giáo, chuyện công khai đối đầu với chính quyền là rất ít, tuyệt đại đa số người thống trị đều cho rằng phật giáo là tôn giáo mềm mỏng nhất, nghe lời nhất. Nếu như bất chấp hậu quả tiêu diệt phật giáo, dùng tông giáo khác thay thế phật giáo hiệu quả sẽ càng tệ hơn, hoàn toàn được không bằng mất.

Thứ tư, hạn chế phật giáo trước tiên phải mở rộng vô thần, mà không phải là đuổi tận giết sạch phạt giáo. Tông giáo nói tới cùng chỉ là một loại tín ngưỡng, một loại gửi gắm tâm linh, chỉ tồn tại trong tâm, tín đồ phật giáo có thể bị tiêu diệt, nhưng tư tưởng phật giáp thì vĩnh viễn không thể tiêu diệt. Phổ biến tinh thần duy vật chủ nghĩa, lấy nó áp chế, lấp đầy chỗ trống trong tinh thần người dân, tránh khỏi bị tư tưởng tông giáo khác chiếm chỗ, mới đạt được hiệu quả lý tưởng nhất, mới đạt được hiệu quả căn bản nhất.

Nếu không, dù diệt phật giáo, thậm chí Đạo giáo, thủy chung cũng sẽ có tông giáo khác sinh ra..


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status