Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 660

/769


Thuyền gia và lão bà đều đang ở trong phòng của mình thay y phục, tất nhiên không nghe thấy, thật ra cho dù bọn họ nghe được cũng không hiểu ý của nàng.

Ai mà có thể ngờ được, người thanh niên như gà nhúng nước này là thống soái tối cao của quân Lam Vũ chứ?

Dương Túc Phong ngẩn người ra, nhớ tới chuyện này đúng là có liên quan tới mình, công khai chiêu mộ nữ binh đúng là do mình nói.

Thì ra là do thông báo chiêu binh của quân Lam Vũ đã làm cô nương này động tâm, cho nên mới khóc lóc gây chuyện muốn đi tham gia quân Lam Vũ, nhưng cha mẹ cô đều cảm thấy chuyện này không thể được, nên kiên quyết không đồng ý.

Nhà thuyền còn uy hiếp muốn đánh gãy chân cô, kết quả làm cô nương này muốn tự tử.

Trước kia, quân đội bình thường không chiêu mộ nữ nhân, chuyện Hoa Mộc Lan đại bộ phận đều là do người đời sau hư cấu.

Đương nhiên, nếu như muốn đi để nấu cơm,thì nữ nhân nào cũng có phần.

Quân Lam Vũ thì tương đối ngoại lệ, khác rất nhiều các phương quân đội thời đại binh khí lạnh, Quân Lam Vũ có nhiều ban ngành như ban cơ yếu, ban y liệu, ban thông tin vẫn cần số lượng nữ nhân nhất định. Đây cũng chính là nguyên nhân trong thông báo chiêu binh của Quân Lam Vũ đặc biệt chỉ rõ muốn chiêu mộ nữ binh. Sau khi phát hiện ra tin tức này từ thông báo chiêu binh, một số cô gái loại như Hoa Mộc Lan khao khát làm lính, lập tức cảm thấy mình có cơ hội quang minh chính đại tham quân, tất nhiên là không chịu bỏ qua.

Nhưng trong thông báo chiêu binh của Quân Lam Vũ cũng ghi rõ, một trong những điều kiện nhận nữ binh là phải được cha mẹ đồng ý, phải có cha mẹ ký tên Quân Lam Vũ mới chính thức đón vào.

Nữ nhi của nhà thuyền tên là Nhu Lam, bởi vì cha mẹ cô không đồng ý, cho nên mới gây chuyện lớn như thế. Dương Túc Phong không tiện nói gì về chuyện này, khi trước sở dĩ đặc biệt ghi rõ điều kiện này là vì không muốn gây chuyện hiểu lầm như "Quân Lam Vũ lừa bán thiếu nữ".... tránh cho những kẻ có dụng tâm khác lợi dụng vu khống.

Cô nương Nhu Lam nếu như muốn tòng quân thì phải thuyết phục cha mẹ mình,chuyện này y không giúp được, chỉ đành ngồi hong lửa không nói lời nào.

Hong lửa kỳ thực là một chuyện rất khó chịu, nhất là muốn làm khô y phục của mình, Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược thì khỏi cần phải nói, các nàng có thể nhờ ngọn lửa yểm hộ, vận nội công làm cho y phục khô cong.

Chỉ có Dương Túc Phong là hong lửa thực sự, nói là hong y phục chẳng bằng nói là hong người, đúng là khổ sơ, trên trán toàn là mồ hôi.

Không may là 2 cô vợ đều không lo y bị bệnh, dù sao mấy loại bệnh nhỏ như cảm mạo, các nàng có thể phẩy tay một cái là có thể chữa khỏi, bởi thế không có chút " thương hương tiếc ngọc" nào, thậm chí về sau căn bản mặc kệ Dương Túc Phong thế nào, sang bênh cạnh trò chuyện với Nhu Lam.

Hai nàng an ủi, cổ vũ Nhu Lam, thiếu chút nữa còn vỗ ngực bảo đảm rồi. Phu thê nhà thuyền thì đang bận làm cơm, chuẩn bị chiêu đãi khách ăn trưa, thực ra đã tới giờ trà chiều rồi. Dương Túc Phong nhìn thấy phu thê nhà thuyền phản đối kịch liệt, trông rất đáng thương, không kìm được nói:

- Tham quân cũng chẳng phải chuyện gì hay, có thể bị chết. Nếu như có việc khác để làm, thì làm việc đó thì hơn.

Lão bà nhà thuyền hưởng ứng nói:

- Đúng thế đấy. Năm trước khi đánh trận không biết chết bao nhiêu người, Nhị Cẩu Tử nhà hàng xóm tới giờ vẫn còn chưa thấy về. Tiểu Tam về rồi, nhưng mất một cái chân, mắt cũng không nhìn thấy cái gì nữa....

Không ngờ cô nàng Nhu Lam rất quật cường, nóng nảy nói:

- Con muốn tòng quân, nhất định tham gia Quân Lam Vũ,mà không phải là quân đội khác. Chết thì có gì ghê gớm,nếu như có thể thấy được Dương Túc Phong, con chết cũng đáng.

Dương Túc Phong thiếu chút nữa đã ngã vào đống lửa, lập tức ngậm miệng lại. Hóa ra thông báo tuyển quân là do Tài Tiêm Tiêm khởi thảo, với văn tài của nàng, tất nhiên là đem Quân Lam Vũ trở thành vô cùng vĩ đại, vô cùng thiện lương, vô cùng chính trực, hoàn toàn là hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa, gánh vác trọng trách lịch sử cứu vớt quần chúng ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Chỉ cần là người bình thường, sau khi nhìn thấy thông báo đó, khẳng định sẽ bị cảm nhiễm, máu nóng sục sôi, hận không thể lập tức trở thanh một thành viên của Quân Lam Vũ.

Vị cô nương Nhu Lam này xem ra cũng là như thế. Bất kể phu thê nhà thuyền khuyên thế nào, Nhu Lam kiên quyết không theo, quyết tâm ngày mai muốn vào thành thử vận may, không còn cách nào khác, già không chống lại trẻ,vì thế chỉ đành đồng ý.

Dương Túc Phong không tiện nói gì, cẩn thận sợ bị Nhu Lam nhìn thấy khuôn mặt thật, chỉ im lặng hong khô y phục, con khủng long nhỏ này xem ra tính khí rất nóng nảy. Một lúc sau, thức ăn đã làm xong,mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm, kỳ thực cũng chẳng có mấy món, chỉ một chút thịt khô, còn lại đều là rau cỏ.

Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược đều ăn sung mặc sướng quen rồi, thức ăn như vậy tất nhiên là không ăn nổi, chỉ chấm đũa chút thôi. Ngược lại với Dương Túc Phong thì lại ăn ngon lành, còn cùng nhà thuyền tán gẫu chuyện cuộc sống hàng ngày, hỏi tình hình sinh sống của những người dân khác.

Hai nàng biết mục đích của y, vì thế cũng ở bên cạnh phối hợp, đúng là thu hoạch được không ít tư liệu. Nhìn chung báo cáo của Văn Thanh đúng là có vấn đề, rất nhiều chỗ thiếu sót mà báo cáo không đề cập tới, nhất là liên quan đến phương diện cuộc sống người dân.

Tất nhiên chuyện này có nguyên nhân chiến tranh phá hoại, cũng có vấn đề tác phong quan liêu, quan viên giống như Văn Thanh trong số đông đảo quan viên của đế quốc Lam Vũ mặc dù không thể nói là xuất sắc, nhưng cũng tính là khá tốt. Những nơi mà hắn chú ý tới, vẫn là những nơi mà có thể để hắn có được thành tích, đối với dân sinh đương nhiên không đủ coi trọng.

Chuyện này đương nhiên không thể trách một mình Văn Thanh, muốn trách cũng phải trách chủ nghĩa quan liêu của chính phủ, nhất là chính phủ độc tài, muốn làm đến nơi đến chốn ở phương diện này là không thể.

Mặc dù quan viên cơ sở của đế quốc Lam Vũ là do tuyển cử mà ra, nhưng tới cấp tổng đốc này lại do bộ thống soái tối cao trực tiếp bổ nhiệm, đứng ở góc độ của Văn Thanh, chỉ có lấy lòng Dương Túc Phong, lấy lòng bộ thống soái tối cao thì mới có tiền đồ.

Càng nghĩ càng khó chịu, Dương Túc Phong ăn cơm xong liền cáo biệt nhà thuyền. Lúc này mưa cũng đã dần ngừng lại rồi, ba người đi dọc theo Tây Hồ, chuẩn bị trở về nha môn phủ tổng đốc, khi đi qua phía nam Tây Hồ, Tiêu Tử Phong không biết nhìn thấy cái gì, ngạc nhiên thốt lên:

- Ý? Cái miếu nhỏ Quốc An tự kia không ngờ lại phát triển lớn như thế này rồi.

Úc Thủy Lan Nhược cũng ngạc nhiên nói:

- Đúng thế, thật lợi hại. Năm năm trước khi tôi đi qua đây, vẫn còn vắng vẻ lắm, hiện giờ hương khói xem ra rất thịnh vượng. Vĩnh Tâm đại sư đúng là có chút bản lĩnh. Sau lưng có người nói ông ta là phần tử tha hóa của Phật môn, làm mất mặt Phật tổ, nhưng có thể làm một tòa miếu rách phát triển lên thế này, không phải là chuyện dễ dàng gì đâu....

Dương Túc Phong nhìn theo ánh mắt của hai nàng, quả nhiên thấy trên ngọn núi phía trước, có một ngôi chùa quy mô hùng vĩ, hương khói lượn lờ, đúng là có dấu hiệu của thánh địa phật môn. Ở xung quanh chùa còn làm rất nhiều con đường nhỏ rải đá, thông tới bốn phương tám hướng, trông vô cùng to lớn.

Mặc dù lúc này đã là buổi chiều, bất quá vẫn còn không tí hương khách từ phương xa tới dâng hương, nhìn dáng vẻ những hương khách này thì đại bộ phận là người bên ngoài.

Hải Thiên Phật Quốc cũng tin phật, Úc Thủy Lan Nhược lúc này cũng khơi lên hứng thú, không kìm được muốn vào bên trong xem xem, bởi thế cũng ra sức dụ dỗ Dương Túc Phong.

Đảo mắt một cái, nàng liền tìm được một cái cớ cực tốt:

- Chúng ta vào thắp hương cầu phúc cho Thập Tứ công chúa, chúc cô ấy mẹ tròn con vuông.

Ngày Thập Tứ công chúa sinh nở sắp tới, nhưng Dương Túc Phong vẫn còn ở Minh Na Tư Lai Đặc, xem ra 1,2 tháng nữa mới trở về được, khẳng định là không kịp nhìn con ra đời rồi.

Hiện giờ Úc Thủy Lan Nhược lấy chuyện này ra nói, Trăm phần trăm là Dương Túc Phong không thể cự tuyệt, quả nhiên nói tới chuyện này, Dương Túc Phong đồng ý ngay lập tức. Tiêu Tử Phong cũng có chút duyên với cửa phật, nên cũng gật đầu đồng ý.

Ba người chậm rãi dọc theo con đường rải đá đi tới, nhìn xung quanh cũng có không ít hương khách tới đây, nghe khẩu âm của bọn họ, đúng là người bên ngoài. Vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, thì ra đều nghe ở đâu đó nói hương hỏa ở đây đặc biệt linh nghiệm, nhất là ở phương diện phù hộ làm ăn hưng vượng,bởi thế đều bỏ ra thời gian hẹn nhau kết bạn đi tới dâng hương.

Tiến vào cửa Quốc An tự, phát hiện ra bên trong hương hỏa rất vượng, ở trước đại môn, đặt 7 chiếc lư hương cực lớn, mỗi một cái phải có đường kính trên 2 mét, bên trong cắm chi chít trên trăm cây hương lớn nhỏ.

Những cây hương lớn kia, Dương Túc Phong chưa từng nhìn thấy bao giờ, màu vàng vàng, mỗi cây cao cả mét, cây lớn to bằng cổ tay, cây nhỏ to bằng ngón tay cái, trông cực kỳ khí thế, rất nhiều người ở bên cạnh ngửa đầu chiêm ngưỡng.

Tri khách tăng của Quốc An tự vô cùng nhiệt tình, nhìn thấy Dương Túc Phong đi tới, ân cần mời bọn họ ký tên kỷ niệm. Tri khách tăng của chùa có liền mấy người, nhìn thấy khách đi vào đều tỏ ra nhiệt tình, nụ cười thân thiết, nói năng khéo léo, cho người ta cảm giác mình là người khách tôn quý nhất của chùa vậy, làm trong lòng rất dễ chịu. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Được tri khách tăng tâng bốc khen ngợi, tâm tình của Dương Túc Phong dần dần tốt hơn, mặc dù biết rõ vị hòa thượng này chỉ vỗ mông ngựa mình, nhưng cảm giác vẫn rất thư thái. Dù sao nơi đây cũng là thánh địa phật môn mà, hoàn toàn khác với triều đình, vì thế ngay ngắn chỉnh tề ký tên mình vào, tên y là Đường Nhân, y là Đường Nhân quá đúng rồi còn gì nữa.

Tri khách tăng lại cười tươi rói mời hai nàng ký tên, hai nàng đều chỉ sang Dương Túc Phong, ý tứ hắn là lão đại,mình chỉ là tùy tùng mà thôi,vì thế tri khách tăng bỏ qua, thái độ đối với Dương Túc Phong càng thêm nhiệt tình. Hắn ta càng thêm ân cần đưa Dương Túc Phong tới lư hương chính giữa, chỉ nén hương chi chít trên đó nói:

- Không biết thí chủ thích cây hương thế nào? Càng to càng biểu thị được lòng thành kính, thí chủ thân phận càng cao....

Dương Túc Phong sướng tai chỉ ngay cây to nhất:

- Cái này đi.

Tri khách tăng liền tán dương Dương Túc Phong rất có phật duyên.

Điều này làm Dương Túc Phong vốn đối với phật giáo chẳng có cảm tình gì, cũng không khỏi thấy phật giáo kỳ thực cũng rất tốt, hận không thể có cây hương cao hơn, tốt nhất là một cái càng cao, to càng tốt.

Chốc lát sau, co một tiểu si di mang lửa tới, thắp cây hương lớn nhất lên, tức thì thu hút rất nhiều ánh mắt của hương khách xung quanh.

Dương Túc Phong lòng đầy cao hứng, khom lưng vái 3 cái rồi xoay người rời đi. Tri khách tăng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:

- Đa tạ thí chủ, công đức của cây hương này tổng cộng 600 kim tệ.

Dương Túc Phong ngẩn người ra, không nghe rõ lắm. Tri khách tăng cũng không để ý, cười nói:

- Cây hương này là cây lớn nhất trong chùa chúng tôi, giá là 600 kim tệ, thí chủ có lòng thành như vậy....

Dương Túc Phong hết sức ngạc nhiên, đầu óc còn chưa theo kịp, chỉ ngạc nhiên nói:

- Đắt vậy sao?

Tri khách tăng cười tươi rói nói:

- Quốc An tự chúng tôi là ngôi chùa nổi tiếng nhất chu vi trăm dặm quanh đây, còn được bình chọn là mười ngôi chùa lớn nhất vào năm 1730 thiên nguyên, Vĩnh Tâm đại sư của chúng tôi là kỳ tài hiếm có trong phật môn, 3 tuổi biết đọc tứ thư ngũ kinh, 8 tuổi đã dám dạy trẻ 7,8,9....

Lời phía sau nói gì Dương Túc Phong nghe không rõ, tóm lại là đều tự khoe khoang khoác lác, đem Quốc An tự ứng với trời cao, linh nghiệm thế nào, cho dù có trở về đại lục Y Vân, phật pháp của phương trượng Vĩnh Tâm đại sư cũng có thể phù hộ cho y.

Dương Túc Phong dần tỉnh ngộ ra, thì ra mình bị tên hòa thượng giảo hoạt này bóp nặn rồi, một cây hương tới 600 kim tệ, không bằng các ngươi đi cướp cho xong, cái gì mà thánh địa phật môn, rõ ràng là làm thịt người ta.

Tri khách tăng vẫn lải nhải không thôi, Dương Túc Phong không kìm được quay lại nhìn tấm biển, cái chữ quỷ quái đó y căn bản không nhận ra, bất quá đoán hẳn là ba chữ Quốc An tự.

Lúc này đại lục bảo điện trang nghiêm nhìn trở thành vô cùng dữ tợn, lư hương nhang khói lượn lờ, nhưng nhìn lại thấy vô cùng khủng bố, như có thể có quái thú từ bên trong lao ra tóm lấy. Tri khách tăng thấy Dương Túc Phong do dự, nụ cười càng thêm mờ ám, rất hiểu lòng người nói:

- Nếu như thí chủ không mang theo đủ kim tệ cũng không sao, chúng tôi có tiệm cầm đồ chuyên môn, thí chủ trên người nếu như có đồ trâu báu trân quý gì đó, có thể cầm để chi tiêu, nếu như không có ngân phiếu cũng được, lấy châu báu dâng cho phật tổ, càng thể hiện lòng thành kính....

Dương Túc Phong biết mình bị mắc lừa rồi, Quốc An tự muốn làm thịt mình, bóp nặn 600 kim tệ trên người mình, com mẹ nó, mình cũng được tính là người tinh minh, đi khắp thiên hạ rộng lớn cũng chưa từng bị ai lừa qua, không ngờ làm thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ lại bị hòa thượng trong một cái miếu nho nhỏ lừa.

Xung quanh nhiều người, không thể tranh chấp với bọn họ, đúng là nguy hiểm, nếu để bại lộ thân phận thì hậu quả càng tệ hơn. Lúc này xung quanh đã có mấy hương khách, đều hiếu kỳ nhìn sang bên này, hiển nhiên là bị cây hương 600 kim tệ này thu hút rồi.

Khi bọn họ tiến vào,tri khách tăng nhiệt tình như thế, ân cần từng ly từng tí, chỉ dẫn từng bước, nhưng không hề nói tới giá hương, đợi ngươi mắc bẫy rồi mới chơi cho một phát, để ngươi không thể không thừa nhận sự thực này.

Chẳng trách Quốc An tự có thể thay da đổi thịt trong thời gian ngắn, thì ra con mẹ nó đã thương nghiệp hóa phật tổ rồi, vì tiền tài quả thật không từ thủ đoạn. Úc Thủy Lan Nhược không nỡ nhìn Dương Túc Phong bị quẫn bách như thế, liền chen tới, nhíu mày nói:

- Một cây hương mà thôi, sao lại đắt như thế?

Tri khách tăng tựa hồ sớm đã thành thạo đối phó với cục diện này thế nào, thong thả nói:

- Đó là lòng thành của thí chủ, phật nói, tâm thành nhân thành, thí chủ là người đại phú đại quý....

Lúc này ở bên cạnh có mấy hương khách tới gần, có người làm bộ chỉ chỉ chỏ chỏ vào Dương Túc Phong, nói với vẻ thần bí:

- Người này xem ra tưởng là công tử phú gia, thì ra là đồ giả mạo....

Có một hương khách khác nhỏ giọng nói phụ họa:

- Đúng thế, thắp hương còn không chịu trả tiền, không biết là tên nhà quê ở đâu ra?

Hắn nói rất nhỏ, nhưng vừa vặn để Dương Túc Phong nghe thấy. Dương Túc Phong bất giác đỏ mặt, muốn phát tác nhưng bất quá vẫn cố nhịn xuống, trò con nít này đương nhiên có thể nhìn rõ, nhưng không tiện chỉnh trị bọn chúng. Úc Thủy Lan Nhược cũng muốn phát tác tại chỗ lấy vũ lực thể hiện uy phong, cuối cùng bị Dương Túc Phong giữa lại.

Một người khách khác lại nhỏ giọng nói:

- Đúng thế, hôm đó tôi cũng thấy một kẻ thắp hương không chịu trả tiền, kết quả là tới cuối năm trong nhà gặp họa, cả nhà sáu người giờ chết 3 rồi, đó chính là hậu quả việc lừa phật tổ, lẽ trời vằng vặc, báo ứng tức thì, ài thắp hương mà không chịu trả tiền......

Sắc mặt Úc Thủy Lan Nhược trở nên rất khó coi, muốn cho tay vào lòng rút nhuyễn kiếm ra đại khai sát giới, lúc này nàng cũng đã nhìn ra hương khách xung quanh cũng là một bọn, mục đích là ép Dương Túc Phong móc tiền ra.

Bất kể là nàng hay Dương Túc Phong, đã khi nào phải chịu uất ức như thế, huống chi Dương Túc Phong còn là thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ.

May mà Tiêu Tử Phong móc ra 600 kim tệ giao cho tri khách tăng, đồng thời giữa lấy tay của Úc Thủy Lan Nhược, ý bảo nàng không nên hành động tùy tiện.

Dương Túc Phong xoay người bỏ đi, khuôn mặt xám xịt, bên đường có một cái lư hương nhỏ bị y đá văng, tro hương bay mù mịt, khiến cho không ít người vây quanh, đương nhiên cũng có mấy tên hòa thượng cười lạnh. Hai nàng vội đi theo, có điều cũng không dám nói gì, tới bên Tây Hồ, Dương Túc Phong càng nghĩ càng không chịu nổi, đá một phát vào cây liễu ở bên cạnh, làm cây liễu nhỏ đáng thương gần như bị gãy đôi, nó mới tới cái thế giới này có được 4,5 năm thôi. Phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, đúng là càng nghĩ càng phẫn nộ.

Tiêu Tử Phong thở dài dịu dàng nói:

- Khi vào Quốc An tự, thiếp đã thấy có vấn đề rồi, những tên tri khách tăng đó có ánh mắt quá lợi hại, chuyên môn đi tìm những kẻ thích phung phí ra tay. Mồm mép đúng là rất khéo léo, người bình thường chắc chắn bị mắc lừa, những hương khách tiến vào khẳng định đều bị bọn chúng bắt chẹt cho không còn lấy một xu. May mà chàng còn bỏ đi đó, nếu không còn tiến vào trong còn nhiều thủ đoạn hơn nữa để moi hết tiền của chàng.

Úc Thủy Lan Nhược hiếu kỳ nói"

- Hả? Bên trong vẫn còn?

Tiêu Tử Phong cười lạnh khinh miệt nói:

- Ta đã nói tên gia hỏa Vĩnh Tâm này có bản lĩnh gì mà làm Quốc An tự hoan thai thoát cốt được, thì ra là loại thủ đoạn này, mắt chỉ có tiền thì phật tổ gì cũng thành tiền hết. Nếu như chàng còn tiếp tục đi vào khẳng định là còn tính số, giải mộng, cầu phúc mua đồ kỷ niệm.... như vậy có mất tiền không chứ? ÔI thật bi ai.....


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status