- Lão tử là đầu long vị thành niên, các ngươi cũng phải thấy điều đó chứ?
Ma Tước từ trên trời rơi xuống, cái mông đem mấy hành thi đập bể, nhìn về mấy người Kinh Lôi ở phía xa, ai oán nói.
Tử Văn Thành cười hắc hắc, đưa tay ra nói:
- Thật ra tay của ta vẫn đang ngứa ngáy, đáng tiếc là cái mông của ta không dùng được như của ngươi! Thật hâm mộ ngươi!
- Kết thúc công việc thôi. Đại thúc khử độc cho hắn đi!
Kinh Lôi không thèm liếc mắt nhìn hắn, bay thẳng về phía lão Tạp rồi nói.
Một dòng nước trong suốt, bay tới đánh thẳng vào cái mũi của Ma Tước.
- Tạp đại thúc, ta xin ngươi đừng làm như vậy được không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ngoại trừ Phỉ Lệ Ti a di, ta không quen bị lão nhân gia nào bắn như vậy!
Ma Tước ôm đầu, bi phẫn chu lên.
- Ngươi cắn đầu quái vật, cho tới bây giờ miệng vẫn còn thối. Phải rửa sạch sẽ một chút!
Nét mặt già nua của lão Tạp nhất thời đỏ lên, đưa tay lên, một dòng nước mạnh bắn tới Ma Tước, rất nhanh bao phủ lên toàn bộ người nó.
- Lão thật sự là khỏe. Ma Tước ta thật đáng thương!
Tiểu Tạp nhìn dòng nước bắn trên không, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Giết nhiều hành thi như vậy nhưng cũng không tìm được chút đầu mối nào! Các tiểu ưng rốt cuộc là ở chỗ nào?
Lưu Vân nhìn chiến trường hỗn loạn, nặng nề thở dài.
Nhóm cứu viện đã đi loanh quanh ở trong núi hơn nửa ngày, gặp phải vô số hành thi. Dưới sự phối hợp chặt chẽ của Ma Tước cùng ba người Ngải Phật Sâm, các cuộc đụng độ được tiến hành một cách rất ung dung, thoải mái. Nhưng trong lòng Lưu Vân đang nóng như lửa đốt. Hắn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Trên chiến trường, đặc biệt hành động cứu viện nguy hiểm như vậy, thời gian chính là tính mạng. Hắn tin tưởng các Hắc Ưng đội viên bị bao vây có thể dựa vào địa hình trong núi mà trốn tránh hành thi nhưng hắn sợ bọn họ bởi vì tuyệt vọng mà buông tha: Trên chiến trường tàn khốc, cảm giác tử vong luôn ám ảnh, bao phủ, mang đến sự sợ hãi thật lớn đối với bọn họ, thậm chí còn sợ hãi hơn cả sự tử vong của bản thân.
- Các huynh đệ, nhớ kỹ ta đã từng nói với các ngươi! Các ngươi là thành viên của Hắc Ưng, không thể dễ dàng buông bỏ!
Lưu Vân nhìn ngọn núi phía xa, lẩm bẩm trong mồm.
- Lão đại đừng lo lắng. Bọn họ là binh lính của ta. Mỗi một người đều từng bị ta hành hạ chết khiếp. Chức nghiệp của bọn họ quyết định lúc nào cũng phải sóng vai đi cùng tử thần cho nên bọn họ càng hiểu rõ sứ đáng quý, đáng trân trọng của tính mạng. Ta nghĩ trên đời này không có một người lính nào hiểu được làm như thế nào để sống sót hơn bọn họ! Ta tin tưởng bọn họ có thể kiên trì!
Thủy Hàn cùng lão binh Tây Tư dẫn đường đi tới bên cạnh Lưu Vân, trầm giọng nói.
- Ta cũng tin tưởng bọn hắn. Chỉ mong bọn họ cũng tin tưởng ta giống như ta tin tưởng bọn họ!
Lưu Vân nói.
- Trên chiến trường, tính mạng của những binh lính bình thường cũng giống như hòn đá ở trên mặt đất. Ngươi là một tướng quân đặc biệt. Nếu như ta là binh lính của ngươi, cho dù có chết cũng không nuối tiếc!
Lão binh Tây Tư khập khiễng đi tới.
- Là một lão binh, có thể nhìn thấy ngươi ở nơi địa ngục này đã là một kỳ tích. Ta tin tưởng binh lính của ngươi cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
Nghe xong hai người nói, tâm tình Lưu Vân tựa hồ cũng tốt hơn một chút. Nhớ tới tao ngộ của bản thân, hắn không khỏi cười nói:
- Ta thấy hình như mình là con tư sinh của vận mệnh nữ thần. Trước mắt thì nàng đối với ta không tồi.
Lão binh nghe vậy cũng cười, ánh mắt dừng lại ở trên chiến trường:
- Từ trên người tướng quân đại nhân ta nhìn thấy một con đường sáng.
Lưu Vân nói:
- Huyết thần giáo bạo hành, cần phải kích động cổ vũ ý chí phản kháng. Ta không thể mang tới con đường sáng cho người Tây Tư. Chỉ có dân chúng Tây Tư dũng cảm đứng lên, lúc đó sự đen tối mới bị quét đi.
Lão binh lắc đầu.
- Ít nhất ngươi cũng là một ngọn đèn dẫn đường.
Lưu Vật chỉ Ngải Phật Sâm.
- Đó mới chính thức là ngọn đèn chiếu sáng Tây Tư!
Lão binh nhìn về phía Ngải Phật Sâm, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang.
- Lão nhân gia, tương lai ngươi sẽ rõ.
Lưu Vân cười nói.
- Đại thúc, ngươi biết trong ngọn núi này có chỗ nào hiểm yếu không?
Vẫn lẳng lặng lắng nghe hai người nói chuyện, Thủy Hàn đột nhiên hỏi.
Lưu Vân nghe vậy không khỏi bừng tỉnh, xua tan mây mù trong đầu, cũng nói.
- Tốt nhất là nơi quái vật không thể nào tới!
Lão binh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Lúc ta trẻ tuổi thường xuyên đến ngọn núi này. Những chỗ mà mọi người có thể đi lên thì ta đều mang bọn ngươi đi tìm. Chỗ con người không thể lên được, binh lính của ngươi có thể đi tới không?
- Bọn họ có thể!
Lưu Vân cùng Thủy Hàn đồng thanh nói.
- Trong núi này có hai vách núi chưa từng có người đi tới. Nếu các ngươi nói như vậy thì ta sẽ mang bọn ngươi đi xem một chút!
Lão binh nói.
Tiểu tổ cứu viện nhanh chóng đi theo lão nhân này tới trước một vách núi. Ma Tước đem đám người Lưu Vân lên đỉnh núi, nhưng tiểu tổ cứu viện không có phát hiện dấu vết có người.
- Nơi này có thể là hy vọng cuối cùng của chúng ta!
Đứng trước một vách núi khác, nhìn vách núi hiểm trở, tâm tình Lưu Vân trầm trọng tới cực điểm. Tìm khắp trên đỉnh núi vừa rồi nhưng không có phát hiện tung tích đội viên nào, hắn thậm chí còn nghĩ cho dù là người đã chết cũng phải tìm thấy tàn phiến của Hắc Ưng chiến giáp.
Vừa lên đỉnh núi, Lưu Vân cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, tất cả hy vọng dường như tan biến vào lúc này.
Đây là một vách núi làm cho người ta tuyệt vọng. Trên đỉnh núi không có cây cổ thụ nào, không có một bụi cây nào, cũng không có nguồn nước nào. Chỉ có loạn thạch và loạn thạch, thỉnh thoảng có một vài bụi cỏ dại, ương ngạnh sinh trưởng, tựa hồ nói lên sự gian khổ của cuộc sống. Ở nơi này cũng không có tung tích dã thú, thậm chí ngay cả một con phi điểu cũng không có. Chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương cùng gió gào thét, tàn phá bừa bãi.
- Có lẽ trên người bọn họ có lương khô.
Ngải Phật Sâm nhìn khuôn mặt đau khổ của Lưu Vân, nhẹ giọng an ủi.
- Thời gian nửa tháng.
- Không có nước, con người chỉ sống tối đa 7 ngày!
- Có lẽ trên người bọn họ có nước.
Lưu Vân khổ sở lắc đầu:
- Có lẽ!
Sau khi toàn bộ tiểu tổ cứu viện lên tới đỉnh núi, Lưu Vân như một đầu dã thú bị thương, gào rú ra lệnh.
- Tìm từng tấc đất cho ta! Mặc kệ sống chết, nhất định phải tìm thấy bọn họ, đưa bọn họ về nhà!
Ma Tước từ trên trời rơi xuống, cái mông đem mấy hành thi đập bể, nhìn về mấy người Kinh Lôi ở phía xa, ai oán nói.
Tử Văn Thành cười hắc hắc, đưa tay ra nói:
- Thật ra tay của ta vẫn đang ngứa ngáy, đáng tiếc là cái mông của ta không dùng được như của ngươi! Thật hâm mộ ngươi!
- Kết thúc công việc thôi. Đại thúc khử độc cho hắn đi!
Kinh Lôi không thèm liếc mắt nhìn hắn, bay thẳng về phía lão Tạp rồi nói.
Một dòng nước trong suốt, bay tới đánh thẳng vào cái mũi của Ma Tước.
- Tạp đại thúc, ta xin ngươi đừng làm như vậy được không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ngoại trừ Phỉ Lệ Ti a di, ta không quen bị lão nhân gia nào bắn như vậy!
Ma Tước ôm đầu, bi phẫn chu lên.
- Ngươi cắn đầu quái vật, cho tới bây giờ miệng vẫn còn thối. Phải rửa sạch sẽ một chút!
Nét mặt già nua của lão Tạp nhất thời đỏ lên, đưa tay lên, một dòng nước mạnh bắn tới Ma Tước, rất nhanh bao phủ lên toàn bộ người nó.
- Lão thật sự là khỏe. Ma Tước ta thật đáng thương!
Tiểu Tạp nhìn dòng nước bắn trên không, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Giết nhiều hành thi như vậy nhưng cũng không tìm được chút đầu mối nào! Các tiểu ưng rốt cuộc là ở chỗ nào?
Lưu Vân nhìn chiến trường hỗn loạn, nặng nề thở dài.
Nhóm cứu viện đã đi loanh quanh ở trong núi hơn nửa ngày, gặp phải vô số hành thi. Dưới sự phối hợp chặt chẽ của Ma Tước cùng ba người Ngải Phật Sâm, các cuộc đụng độ được tiến hành một cách rất ung dung, thoải mái. Nhưng trong lòng Lưu Vân đang nóng như lửa đốt. Hắn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Trên chiến trường, đặc biệt hành động cứu viện nguy hiểm như vậy, thời gian chính là tính mạng. Hắn tin tưởng các Hắc Ưng đội viên bị bao vây có thể dựa vào địa hình trong núi mà trốn tránh hành thi nhưng hắn sợ bọn họ bởi vì tuyệt vọng mà buông tha: Trên chiến trường tàn khốc, cảm giác tử vong luôn ám ảnh, bao phủ, mang đến sự sợ hãi thật lớn đối với bọn họ, thậm chí còn sợ hãi hơn cả sự tử vong của bản thân.
- Các huynh đệ, nhớ kỹ ta đã từng nói với các ngươi! Các ngươi là thành viên của Hắc Ưng, không thể dễ dàng buông bỏ!
Lưu Vân nhìn ngọn núi phía xa, lẩm bẩm trong mồm.
- Lão đại đừng lo lắng. Bọn họ là binh lính của ta. Mỗi một người đều từng bị ta hành hạ chết khiếp. Chức nghiệp của bọn họ quyết định lúc nào cũng phải sóng vai đi cùng tử thần cho nên bọn họ càng hiểu rõ sứ đáng quý, đáng trân trọng của tính mạng. Ta nghĩ trên đời này không có một người lính nào hiểu được làm như thế nào để sống sót hơn bọn họ! Ta tin tưởng bọn họ có thể kiên trì!
Thủy Hàn cùng lão binh Tây Tư dẫn đường đi tới bên cạnh Lưu Vân, trầm giọng nói.
- Ta cũng tin tưởng bọn hắn. Chỉ mong bọn họ cũng tin tưởng ta giống như ta tin tưởng bọn họ!
Lưu Vân nói.
- Trên chiến trường, tính mạng của những binh lính bình thường cũng giống như hòn đá ở trên mặt đất. Ngươi là một tướng quân đặc biệt. Nếu như ta là binh lính của ngươi, cho dù có chết cũng không nuối tiếc!
Lão binh Tây Tư khập khiễng đi tới.
- Là một lão binh, có thể nhìn thấy ngươi ở nơi địa ngục này đã là một kỳ tích. Ta tin tưởng binh lính của ngươi cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
Nghe xong hai người nói, tâm tình Lưu Vân tựa hồ cũng tốt hơn một chút. Nhớ tới tao ngộ của bản thân, hắn không khỏi cười nói:
- Ta thấy hình như mình là con tư sinh của vận mệnh nữ thần. Trước mắt thì nàng đối với ta không tồi.
Lão binh nghe vậy cũng cười, ánh mắt dừng lại ở trên chiến trường:
- Từ trên người tướng quân đại nhân ta nhìn thấy một con đường sáng.
Lưu Vân nói:
- Huyết thần giáo bạo hành, cần phải kích động cổ vũ ý chí phản kháng. Ta không thể mang tới con đường sáng cho người Tây Tư. Chỉ có dân chúng Tây Tư dũng cảm đứng lên, lúc đó sự đen tối mới bị quét đi.
Lão binh lắc đầu.
- Ít nhất ngươi cũng là một ngọn đèn dẫn đường.
Lưu Vật chỉ Ngải Phật Sâm.
- Đó mới chính thức là ngọn đèn chiếu sáng Tây Tư!
Lão binh nhìn về phía Ngải Phật Sâm, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang.
- Lão nhân gia, tương lai ngươi sẽ rõ.
Lưu Vân cười nói.
- Đại thúc, ngươi biết trong ngọn núi này có chỗ nào hiểm yếu không?
Vẫn lẳng lặng lắng nghe hai người nói chuyện, Thủy Hàn đột nhiên hỏi.
Lưu Vân nghe vậy không khỏi bừng tỉnh, xua tan mây mù trong đầu, cũng nói.
- Tốt nhất là nơi quái vật không thể nào tới!
Lão binh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Lúc ta trẻ tuổi thường xuyên đến ngọn núi này. Những chỗ mà mọi người có thể đi lên thì ta đều mang bọn ngươi đi tìm. Chỗ con người không thể lên được, binh lính của ngươi có thể đi tới không?
- Bọn họ có thể!
Lưu Vân cùng Thủy Hàn đồng thanh nói.
- Trong núi này có hai vách núi chưa từng có người đi tới. Nếu các ngươi nói như vậy thì ta sẽ mang bọn ngươi đi xem một chút!
Lão binh nói.
Tiểu tổ cứu viện nhanh chóng đi theo lão nhân này tới trước một vách núi. Ma Tước đem đám người Lưu Vân lên đỉnh núi, nhưng tiểu tổ cứu viện không có phát hiện dấu vết có người.
- Nơi này có thể là hy vọng cuối cùng của chúng ta!
Đứng trước một vách núi khác, nhìn vách núi hiểm trở, tâm tình Lưu Vân trầm trọng tới cực điểm. Tìm khắp trên đỉnh núi vừa rồi nhưng không có phát hiện tung tích đội viên nào, hắn thậm chí còn nghĩ cho dù là người đã chết cũng phải tìm thấy tàn phiến của Hắc Ưng chiến giáp.
Vừa lên đỉnh núi, Lưu Vân cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, tất cả hy vọng dường như tan biến vào lúc này.
Đây là một vách núi làm cho người ta tuyệt vọng. Trên đỉnh núi không có cây cổ thụ nào, không có một bụi cây nào, cũng không có nguồn nước nào. Chỉ có loạn thạch và loạn thạch, thỉnh thoảng có một vài bụi cỏ dại, ương ngạnh sinh trưởng, tựa hồ nói lên sự gian khổ của cuộc sống. Ở nơi này cũng không có tung tích dã thú, thậm chí ngay cả một con phi điểu cũng không có. Chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương cùng gió gào thét, tàn phá bừa bãi.
- Có lẽ trên người bọn họ có lương khô.
Ngải Phật Sâm nhìn khuôn mặt đau khổ của Lưu Vân, nhẹ giọng an ủi.
- Thời gian nửa tháng.
- Không có nước, con người chỉ sống tối đa 7 ngày!
- Có lẽ trên người bọn họ có nước.
Lưu Vân khổ sở lắc đầu:
- Có lẽ!
Sau khi toàn bộ tiểu tổ cứu viện lên tới đỉnh núi, Lưu Vân như một đầu dã thú bị thương, gào rú ra lệnh.
- Tìm từng tấc đất cho ta! Mặc kệ sống chết, nhất định phải tìm thấy bọn họ, đưa bọn họ về nhà!
/372
|