Tin tức thắng lợi nhanh chóng bay nhanh truyền khắp đại lục, thần thoại bất bại của Huyết thần giáo đã bị đánh đổ. Quan trọng hơn chính là đã cổ vũ quân tâm của dân chúng và quân nhân trên toàn đại lục.
Cuộc chiến ở Uy Ni thành đã làm tổn thất mấy ngàn Huyết Ma cùng vô số hành thi, bởi vậy Huyết thần giáo không thể không điều chỉnh lại phương thức tác chiến, nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ sản xuất Huyết Ma cùng độc huyết.
Nhưng quân dân Tây Tư cũng tổn thất thảm trọng. Nhìn vô số thân nhân biến mất trước mặt mình, trong lòng người Tây Tư cảm thấy bi thương cùng phẫn nộ. Bọn họ đều chờ đợi một người có thể lãnh đạo bọn họ giành lấy tự do, vì cuộc sống an toàn mà mọi người đều hăng hái chiến đấu.
Bên ngoài Lạp Mạn thành, ở gần biên giới Thú nhân, Phong đang phẫn nộ đứng ở đó. Phía trước hắn là vô số thi thể binh lính thú nhân, có một số bị biến thành hành thi hoặc là bị Huyết Ma gây thương tích, sau đó lại bị đồng loại tự tay chém giết. Vài khẩu ma đạo đại pháo yên lặng nằm gần đó, bị gió thổi vang lên những tiếng ù ù.
Nếu không phải vừa rồi hắn hạ lệnh bắt đầu dùng ma đạo pháo thì đứng ở bên cạnh hắn không phải là mấy trăm binh lính mà là mấy trăm cỗ thi thể hoặc là hành thi.
Phẫn nộ, nhục nhã cùng sự thấp thỏm lo lắng, Phong quay trở về bên cạnh Minh Lạc phục mệnh.
- Nói như vậy ngươi phải dựa vào ma đạo pháo mới có thể bảo vệ những người này?
Từ thanh âm của Minh Lạc không nghe ra là hắn giận hay buồn hay vui nhưng từ vẻ mặt của hắn có thể nhận thấy lúc này hắn đang phẫn nộ.
- Đúng vậy.
Phong cũng không dám giải thích nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn.
Minh Lạc đột nhiên cười.
Phong thầm cảm thấy may mắn, nói:
- Ngài tha thứ cho ta?
- Tha thứ? Tha thứ cho ngươi? Tha thứ vì ngươi không để cho toàn quân bị diệt mà tự tiện sử dụng ma đạo pháo sao?
Minh Lạc lãnh đạm, thờ ơ nói.
Từ sự tức giận này có thể thấy được thái độ của Minh Lạc. Không nói gì nữa, Phong quả quyết vung đao tự đoạn một cánh tay để tạ tội. Trong cả quá trình hắn cắn chặt hàm răng không rên một tiếng nào.
- Được rồi. Nếu là ma đạo đại pháo cứu bọn họ một mạng, vậy để cho bọn họ vinh quang chết đi, để bọn họ không thể tiết lộ vũ khí bí mật của chúng ta.
Phong đã sớm đoán được sẽ gặp phải chuyện này nên yên lặng bước tới nhặt cánh tay cụt bước nhanh ra ngoài. Đi giết chết những người may mắn sống sót. Phong đi rồi Minh Lạc gọi một người đến truyền đạt mệnh lệnh hắn muốn cùng hai quốc gia khác kết minh.
Không lâu sau đó ở một tửu quán bên trong Lạp Mạn thành, một thú nhân binh lính cả người nhếch nhác đang đi tới. Hắn không ngừng uống rượu ừng ực, khuôn mặt hắn dần dần có chút huyết sắc. Có thể nói hôm nay hắn đã chứng kiến hai nơi địa ngục nhân gian. Đầu tiên là đối mặt với sự tiến công như thủy triều của Huyết thần giáo, sau khi kết thúc chiến đấu không lâu thì tướng quân của bọn họ lại vô tình giơ đồ đao nhằm vào bọn họ. Hắn là người duy nhất sống sót trong mấy trăm người đó.
Một mạch chạy đến thành, không nghĩ tới lại có người hảo tâm mua rượu cho hắn uống.
Không lâu sau hắn đã khôi phục lại tinh thần, nói :
- Ta bảo này bằng hữu, ngươi cũng đừng bảo ta khoác lác. Huyết thần giáo nọ làm cho người ta thật sự sợ hãi. Chúng ta nhiều người như vậy, đánh không có bao lâu, nếu không có cái kia …. Cái kia…
Quả thật hắn không biết gọi cái ma đạo đại pháo kia như thế nào, cho nên hắn liền lấy ngón tay vẽ ra bộ dáng đại khai. Cái vật đó thật là đáng sợ. Còn nói hắn sợ hãi như thế nào khi nhìn thấy đồng tộc bị giết hại. Cuối cùng “Bùm” một cái, say túy lúy, ngã xuống bàn.
..........
Trải quả suốt một ngày một đêm khổ cực bôn ba, Lưu Vân rốt cuộc cũng dẫn theo tiểu đội cứu viện chạy tới chân núi Lai Tây Á. Nhưng mà nơi này sớm đã bị hành thi chiếm giữ, không chỉ nói tìm người, mà ngay cả việc lên núi cũng là một nhiệm vụ khó khăn.
Nhìn thấy đám người Lưu Vân tới, Ma Tước cùng Kinh Lôi đã đi tới trước thám thính vội đáp xuống trước mặt mọi người:
- Lão đại, chúng ta đã quan sát tại không trung ba ngày, không có phát hiện tung tích đội viên. Khắp nơi đều là hành thi, mỗi lần rớt xuống đều giẫm chết thật nhiều hành thi.
Đang lo lắng trong lòng nên Lưu Vân không thèm đếm xỉa gì tới sự tức giận của Ma Tước, hướng Kinh Lôi hỏi:
- Có phát hiện đường khác để lên núi không?
Kinh Lôi lắc đầu, nghĩ lại một chú rồi mở miệng nói:
- Không tìm được đường lên núi nhưng chúng ta phát hiện một thôn trang không có người, hơn nữa ở bên trong còn phát hiện vài bộ quần áo của bọn họ.
- Mang ta đi xem một chút.
Nói đây là thôn trang thì thật sự có chút miễn cưỡng. Mấy chục gian phòng ốc xiêu vẹo, có phòng thì bung cả cửa trên mặt đất, có phòng thì bị nhiều lỗ thủng lớn. Thậm chí có phòng đã sụp đổ hoàn toàn, nhìn từ phía xa lại thì không khác gì mấy ngôi mộ.
Lưu Vân run run dùng hai tay cầm quần áo của mấy tiểu ưng lên, hầu hết đã bị xé rách hết thành những mảnh vải nhỏ. Lưu Vân dường như có thể chứng kiến mấy gương mặt non nớt, trong lúc nhất thời cảm thấy yết hầu bị vật gì đó chặn lại, không thể nói thành lời. Các đội viên khác đều yên lặng đứng ở bên cạnh Lưu Vân, cảm thụ được sự bi thương của hắn.
- Chờ chút, im lặng!
Lưu Vân đột nhiên khoát tay bảo mọi người tận lực giảm hô hấp xuống.
- Khụ khụ.
Loáng thoáng có hai tiếng ho khan, lần này tất cả mọi người đều nghe thấy.
Tất cả các đội viên thoáng mừng như điên, có người có nghĩa là có hi vọng! Cẩn thận tìm kiếm, sợ kinh động người nọ, Lưu Vân ra lệnh cho các đội viên lùi lại một chút, dẫn theo mấy người đi tới trước cánh cửa còn tương đối hoàn hảo kia, gõ lên cửa phòng.
Sau một tiếng binh binh bang bang, cửa mở ra, lộ ra thân thể của một lão già.
Trên người lão già hết sức rách nát, râu mép đã lâu không có cạo, dài tới tận cổ, cả người xanh xao vàng vọt, thiếu dinh dưỡng trầm trọng, giọng nói yếu ớt:
- Người trong thôn đều chết hết rồi, nếu tới tìm người thân thì trở về đi thôi.
Chứng kiến người xuất hiện không phải là một trong số các thành viên của tiểu ưng, Lưu Vân có chút thất vọng nhưng vẫn hy vọng từ trên người lão già này nghe được một chút tin tức có ích.
- Thật không dám dấu diếm, ta là quân đoàn trưởng Lưu Vân của Hắc Ưng quân đoàn, muốn hỏi thăm lão vài chuyện.
Để cho lão nhân không nghi ngờ, Lưu Vân nói ra thân phận của mình. Ai ngờ lão nhân vừa nghe xong hắn nói liền xầm mặt xuống, muốn đóng cửa lại.
Tử Văn Thành nhanh chóng bước lên, giữ lấy cửa, có chút bất mãn nói:
- Lão nhân gia, lão như thế nào lại không nói đạo lý vậy. Lão đại chúng ta thật lòng muốn hỏi thăm lão vài chuyện, lão như thế nào lại trở mặt như vậy.
Thật ra cũng không thể trách lão. Bởi vì lão từng bị quân đội Hỏa Vân làm bị thương khiến cho một cái chân bị què. Do đó làm sao lão có thể vui vẻ với Lưu Vân được?
Lưu Vân trừng mắt nhìn Tử Văn Thành một cái, thành khẩn nói:
- Lão nhân gia, ta nhìn thấy lão có thành kiến đối với ta. Nhưng hiện tại lấy đại cục làm trọng. Ta tới đây để tìm người, rất có thể mang lại trợ giúp thật lớn cho việc chống lại Huyết thần giáo.
- Sao? Quân đoàn trưởng các hạ muốn tìm kiếm nhân vật trọng yếu nào ở đây. Nói cho ta nghe một chút.
Mặc dù ngữ khí vẫn còn bất hảo nhưng cuối cùng lão nhân cũng mở cửa, khập khiễng đi vào trong phòng.
Trong phòng không có đèn, cửa sổ cũng không mở, chỉ có ánh sáng tuy nhất từ nóc nhà chiếu vào. Lão nhân cầm lấy một cái chén sứt uống nước, nhìn Lưu Vân như đang chờ đợi hắn mở miệng.
Lưu Vân trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
- Lần này ta tới đây để tìm kiếm mấy tiểu tử dưới tay ta mất tích ở chỗ này. Ta vừa mới ở bên ngoài tìm được một ít quần áo của bọn hắn cho nên nghĩ lão có thể đã gặp qua bọn họ.
- Hừ. Hóa ra quân đoàn trưởng tìm mấy tướng quân mất tích. Không chỉ nói ta không biết, cho dù ta nhìn qua cũng không nói cho ngươi chút tin tức nào.
Lưu Vân vội vàng áp chế tâm tình đang kích động của các đội viên, khẽ nói:
- Lão nhân gia, bọn họ không phải tướng quân.
- Đó là thân nhân của ngươi?
Lão già lại hỏi.
- Không. Bọn họ chỉ là năm quân nhân bình thưuờng. Hơn 80 tiểu tử nhưng chỉ có 5 người sống sót!
Lão già đứng lên, nắm lấy cái bàn gỗ, thanh âm khàn khàn:
- Cái gì? Một quân đoàn trưởng như ngươi lại mạo hiểm vì 5 binh lính bình thường mà đến nơi này?
Không để ý tới sự coi thường của lão già, Lưu Vân tiếp tục nói:
- Bọn họ là những binh lính bình thường nhưng bọn hắn là sự vinh quang của chúng ta. Bọn hắn biết rõ kết cục phải chết nhưng vẫn tới đây để sưu tầm tư liệu quý giá.
- Hồ đồ, quả thực là hồ đồ! Ngươi có biết nếu như chẳng may ngươi chết ở chỗ này, quân đoàn của ngươi sẽ do ai chỉ huy, dân chúng đại lục không có quân đoàn của các ngươi thì làm sao có thể đối kháng với Huyết thần giáo!
Lão nhân phẫn nộ nói. Lão là một lão binh, vì chiến tranh mà hy sinh đối với lão mà nói là một chuyện bình thường, đó là một chức trách của người quân nhân.
- Ta không quản được nhiều như vậy. Chỉ cần ta nghĩ đến ở trong vô số hành thi có năm tiểu tử đang nhìn lên bầu trời, khát vọng có người đến giải cứu bọn họ thì ta không lúc nào cảm thấy bình yên. Bọn họ cũng có cha mẹ, bọn họ cũng giống ta, có quyền được sống. Ta là quân đoàn trưởng của bọn họ, ta phải thực hiện trách nhiệm của ta!
Lưu Vân cũng rống lên, vành mắt có chút đỏ hoe.
Lão già hoàn toàn động dung, nhìn Lưu Vân thật lâu rồi bất đắc dĩ ngồi xuống nói:
- Được rồi. Nếu bọn họ như ngươi suy nghĩ thì hiện tại bọn họ chắc đang trón ở trong núi. May mắn là ta biết được một con đường nhỏ để lên núi. Tuy không dám cam đoan là không có hành thi nhưng ít ra số lượng sẽ không nhiều.
Bồi tiếp lão nhân uống chén nước xong, Tử Văn Thành cùng A Húc dìu lão nhân lên núi. Ma Tước cùng Kinh Lôi đảm nhiệm hành động trinh sát ở không trung, các đội viên khác thì bảo vệ lão Tạp cùng tiểu Tạp, đi theo ở phía sau.
Bọn họ nhanh chóng đi tới con đường nhỏ mà lão giả đã nói. Con đường quoanh co khúc khuỷu không nhìn thấy phía cuối.
- Gọi đầu long kia xuống đi. Hắn cứ như vậy thì không thể đi qua sơn động được.
Lão nhân nhìn Ma Tước. Cho tới bây giờ lão vẫn chưa từng thấy qua cự long, hiện tại sắp chết lại được nhìn thấy một đầu long. Lão đã thỏa mãn một trong những nguyện vọng lớn nhất trong đời.
- Đường thật khó đi, không biết có thể tìm được 5 tiểu tử nọ không.
Cuộc chiến ở Uy Ni thành đã làm tổn thất mấy ngàn Huyết Ma cùng vô số hành thi, bởi vậy Huyết thần giáo không thể không điều chỉnh lại phương thức tác chiến, nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ sản xuất Huyết Ma cùng độc huyết.
Nhưng quân dân Tây Tư cũng tổn thất thảm trọng. Nhìn vô số thân nhân biến mất trước mặt mình, trong lòng người Tây Tư cảm thấy bi thương cùng phẫn nộ. Bọn họ đều chờ đợi một người có thể lãnh đạo bọn họ giành lấy tự do, vì cuộc sống an toàn mà mọi người đều hăng hái chiến đấu.
Bên ngoài Lạp Mạn thành, ở gần biên giới Thú nhân, Phong đang phẫn nộ đứng ở đó. Phía trước hắn là vô số thi thể binh lính thú nhân, có một số bị biến thành hành thi hoặc là bị Huyết Ma gây thương tích, sau đó lại bị đồng loại tự tay chém giết. Vài khẩu ma đạo đại pháo yên lặng nằm gần đó, bị gió thổi vang lên những tiếng ù ù.
Nếu không phải vừa rồi hắn hạ lệnh bắt đầu dùng ma đạo pháo thì đứng ở bên cạnh hắn không phải là mấy trăm binh lính mà là mấy trăm cỗ thi thể hoặc là hành thi.
Phẫn nộ, nhục nhã cùng sự thấp thỏm lo lắng, Phong quay trở về bên cạnh Minh Lạc phục mệnh.
- Nói như vậy ngươi phải dựa vào ma đạo pháo mới có thể bảo vệ những người này?
Từ thanh âm của Minh Lạc không nghe ra là hắn giận hay buồn hay vui nhưng từ vẻ mặt của hắn có thể nhận thấy lúc này hắn đang phẫn nộ.
- Đúng vậy.
Phong cũng không dám giải thích nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn.
Minh Lạc đột nhiên cười.
Phong thầm cảm thấy may mắn, nói:
- Ngài tha thứ cho ta?
- Tha thứ? Tha thứ cho ngươi? Tha thứ vì ngươi không để cho toàn quân bị diệt mà tự tiện sử dụng ma đạo pháo sao?
Minh Lạc lãnh đạm, thờ ơ nói.
Từ sự tức giận này có thể thấy được thái độ của Minh Lạc. Không nói gì nữa, Phong quả quyết vung đao tự đoạn một cánh tay để tạ tội. Trong cả quá trình hắn cắn chặt hàm răng không rên một tiếng nào.
- Được rồi. Nếu là ma đạo đại pháo cứu bọn họ một mạng, vậy để cho bọn họ vinh quang chết đi, để bọn họ không thể tiết lộ vũ khí bí mật của chúng ta.
Phong đã sớm đoán được sẽ gặp phải chuyện này nên yên lặng bước tới nhặt cánh tay cụt bước nhanh ra ngoài. Đi giết chết những người may mắn sống sót. Phong đi rồi Minh Lạc gọi một người đến truyền đạt mệnh lệnh hắn muốn cùng hai quốc gia khác kết minh.
Không lâu sau đó ở một tửu quán bên trong Lạp Mạn thành, một thú nhân binh lính cả người nhếch nhác đang đi tới. Hắn không ngừng uống rượu ừng ực, khuôn mặt hắn dần dần có chút huyết sắc. Có thể nói hôm nay hắn đã chứng kiến hai nơi địa ngục nhân gian. Đầu tiên là đối mặt với sự tiến công như thủy triều của Huyết thần giáo, sau khi kết thúc chiến đấu không lâu thì tướng quân của bọn họ lại vô tình giơ đồ đao nhằm vào bọn họ. Hắn là người duy nhất sống sót trong mấy trăm người đó.
Một mạch chạy đến thành, không nghĩ tới lại có người hảo tâm mua rượu cho hắn uống.
Không lâu sau hắn đã khôi phục lại tinh thần, nói :
- Ta bảo này bằng hữu, ngươi cũng đừng bảo ta khoác lác. Huyết thần giáo nọ làm cho người ta thật sự sợ hãi. Chúng ta nhiều người như vậy, đánh không có bao lâu, nếu không có cái kia …. Cái kia…
Quả thật hắn không biết gọi cái ma đạo đại pháo kia như thế nào, cho nên hắn liền lấy ngón tay vẽ ra bộ dáng đại khai. Cái vật đó thật là đáng sợ. Còn nói hắn sợ hãi như thế nào khi nhìn thấy đồng tộc bị giết hại. Cuối cùng “Bùm” một cái, say túy lúy, ngã xuống bàn.
..........
Trải quả suốt một ngày một đêm khổ cực bôn ba, Lưu Vân rốt cuộc cũng dẫn theo tiểu đội cứu viện chạy tới chân núi Lai Tây Á. Nhưng mà nơi này sớm đã bị hành thi chiếm giữ, không chỉ nói tìm người, mà ngay cả việc lên núi cũng là một nhiệm vụ khó khăn.
Nhìn thấy đám người Lưu Vân tới, Ma Tước cùng Kinh Lôi đã đi tới trước thám thính vội đáp xuống trước mặt mọi người:
- Lão đại, chúng ta đã quan sát tại không trung ba ngày, không có phát hiện tung tích đội viên. Khắp nơi đều là hành thi, mỗi lần rớt xuống đều giẫm chết thật nhiều hành thi.
Đang lo lắng trong lòng nên Lưu Vân không thèm đếm xỉa gì tới sự tức giận của Ma Tước, hướng Kinh Lôi hỏi:
- Có phát hiện đường khác để lên núi không?
Kinh Lôi lắc đầu, nghĩ lại một chú rồi mở miệng nói:
- Không tìm được đường lên núi nhưng chúng ta phát hiện một thôn trang không có người, hơn nữa ở bên trong còn phát hiện vài bộ quần áo của bọn họ.
- Mang ta đi xem một chút.
Nói đây là thôn trang thì thật sự có chút miễn cưỡng. Mấy chục gian phòng ốc xiêu vẹo, có phòng thì bung cả cửa trên mặt đất, có phòng thì bị nhiều lỗ thủng lớn. Thậm chí có phòng đã sụp đổ hoàn toàn, nhìn từ phía xa lại thì không khác gì mấy ngôi mộ.
Lưu Vân run run dùng hai tay cầm quần áo của mấy tiểu ưng lên, hầu hết đã bị xé rách hết thành những mảnh vải nhỏ. Lưu Vân dường như có thể chứng kiến mấy gương mặt non nớt, trong lúc nhất thời cảm thấy yết hầu bị vật gì đó chặn lại, không thể nói thành lời. Các đội viên khác đều yên lặng đứng ở bên cạnh Lưu Vân, cảm thụ được sự bi thương của hắn.
- Chờ chút, im lặng!
Lưu Vân đột nhiên khoát tay bảo mọi người tận lực giảm hô hấp xuống.
- Khụ khụ.
Loáng thoáng có hai tiếng ho khan, lần này tất cả mọi người đều nghe thấy.
Tất cả các đội viên thoáng mừng như điên, có người có nghĩa là có hi vọng! Cẩn thận tìm kiếm, sợ kinh động người nọ, Lưu Vân ra lệnh cho các đội viên lùi lại một chút, dẫn theo mấy người đi tới trước cánh cửa còn tương đối hoàn hảo kia, gõ lên cửa phòng.
Sau một tiếng binh binh bang bang, cửa mở ra, lộ ra thân thể của một lão già.
Trên người lão già hết sức rách nát, râu mép đã lâu không có cạo, dài tới tận cổ, cả người xanh xao vàng vọt, thiếu dinh dưỡng trầm trọng, giọng nói yếu ớt:
- Người trong thôn đều chết hết rồi, nếu tới tìm người thân thì trở về đi thôi.
Chứng kiến người xuất hiện không phải là một trong số các thành viên của tiểu ưng, Lưu Vân có chút thất vọng nhưng vẫn hy vọng từ trên người lão già này nghe được một chút tin tức có ích.
- Thật không dám dấu diếm, ta là quân đoàn trưởng Lưu Vân của Hắc Ưng quân đoàn, muốn hỏi thăm lão vài chuyện.
Để cho lão nhân không nghi ngờ, Lưu Vân nói ra thân phận của mình. Ai ngờ lão nhân vừa nghe xong hắn nói liền xầm mặt xuống, muốn đóng cửa lại.
Tử Văn Thành nhanh chóng bước lên, giữ lấy cửa, có chút bất mãn nói:
- Lão nhân gia, lão như thế nào lại không nói đạo lý vậy. Lão đại chúng ta thật lòng muốn hỏi thăm lão vài chuyện, lão như thế nào lại trở mặt như vậy.
Thật ra cũng không thể trách lão. Bởi vì lão từng bị quân đội Hỏa Vân làm bị thương khiến cho một cái chân bị què. Do đó làm sao lão có thể vui vẻ với Lưu Vân được?
Lưu Vân trừng mắt nhìn Tử Văn Thành một cái, thành khẩn nói:
- Lão nhân gia, ta nhìn thấy lão có thành kiến đối với ta. Nhưng hiện tại lấy đại cục làm trọng. Ta tới đây để tìm người, rất có thể mang lại trợ giúp thật lớn cho việc chống lại Huyết thần giáo.
- Sao? Quân đoàn trưởng các hạ muốn tìm kiếm nhân vật trọng yếu nào ở đây. Nói cho ta nghe một chút.
Mặc dù ngữ khí vẫn còn bất hảo nhưng cuối cùng lão nhân cũng mở cửa, khập khiễng đi vào trong phòng.
Trong phòng không có đèn, cửa sổ cũng không mở, chỉ có ánh sáng tuy nhất từ nóc nhà chiếu vào. Lão nhân cầm lấy một cái chén sứt uống nước, nhìn Lưu Vân như đang chờ đợi hắn mở miệng.
Lưu Vân trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
- Lần này ta tới đây để tìm kiếm mấy tiểu tử dưới tay ta mất tích ở chỗ này. Ta vừa mới ở bên ngoài tìm được một ít quần áo của bọn hắn cho nên nghĩ lão có thể đã gặp qua bọn họ.
- Hừ. Hóa ra quân đoàn trưởng tìm mấy tướng quân mất tích. Không chỉ nói ta không biết, cho dù ta nhìn qua cũng không nói cho ngươi chút tin tức nào.
Lưu Vân vội vàng áp chế tâm tình đang kích động của các đội viên, khẽ nói:
- Lão nhân gia, bọn họ không phải tướng quân.
- Đó là thân nhân của ngươi?
Lão già lại hỏi.
- Không. Bọn họ chỉ là năm quân nhân bình thưuờng. Hơn 80 tiểu tử nhưng chỉ có 5 người sống sót!
Lão già đứng lên, nắm lấy cái bàn gỗ, thanh âm khàn khàn:
- Cái gì? Một quân đoàn trưởng như ngươi lại mạo hiểm vì 5 binh lính bình thường mà đến nơi này?
Không để ý tới sự coi thường của lão già, Lưu Vân tiếp tục nói:
- Bọn họ là những binh lính bình thường nhưng bọn hắn là sự vinh quang của chúng ta. Bọn hắn biết rõ kết cục phải chết nhưng vẫn tới đây để sưu tầm tư liệu quý giá.
- Hồ đồ, quả thực là hồ đồ! Ngươi có biết nếu như chẳng may ngươi chết ở chỗ này, quân đoàn của ngươi sẽ do ai chỉ huy, dân chúng đại lục không có quân đoàn của các ngươi thì làm sao có thể đối kháng với Huyết thần giáo!
Lão nhân phẫn nộ nói. Lão là một lão binh, vì chiến tranh mà hy sinh đối với lão mà nói là một chuyện bình thường, đó là một chức trách của người quân nhân.
- Ta không quản được nhiều như vậy. Chỉ cần ta nghĩ đến ở trong vô số hành thi có năm tiểu tử đang nhìn lên bầu trời, khát vọng có người đến giải cứu bọn họ thì ta không lúc nào cảm thấy bình yên. Bọn họ cũng có cha mẹ, bọn họ cũng giống ta, có quyền được sống. Ta là quân đoàn trưởng của bọn họ, ta phải thực hiện trách nhiệm của ta!
Lưu Vân cũng rống lên, vành mắt có chút đỏ hoe.
Lão già hoàn toàn động dung, nhìn Lưu Vân thật lâu rồi bất đắc dĩ ngồi xuống nói:
- Được rồi. Nếu bọn họ như ngươi suy nghĩ thì hiện tại bọn họ chắc đang trón ở trong núi. May mắn là ta biết được một con đường nhỏ để lên núi. Tuy không dám cam đoan là không có hành thi nhưng ít ra số lượng sẽ không nhiều.
Bồi tiếp lão nhân uống chén nước xong, Tử Văn Thành cùng A Húc dìu lão nhân lên núi. Ma Tước cùng Kinh Lôi đảm nhiệm hành động trinh sát ở không trung, các đội viên khác thì bảo vệ lão Tạp cùng tiểu Tạp, đi theo ở phía sau.
Bọn họ nhanh chóng đi tới con đường nhỏ mà lão giả đã nói. Con đường quoanh co khúc khuỷu không nhìn thấy phía cuối.
- Gọi đầu long kia xuống đi. Hắn cứ như vậy thì không thể đi qua sơn động được.
Lão nhân nhìn Ma Tước. Cho tới bây giờ lão vẫn chưa từng thấy qua cự long, hiện tại sắp chết lại được nhìn thấy một đầu long. Lão đã thỏa mãn một trong những nguyện vọng lớn nhất trong đời.
- Đường thật khó đi, không biết có thể tìm được 5 tiểu tử nọ không.
/372
|