Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng quật cường của Cố Tiểu Tây rời đi, ánh mắt trầm lắng chốc lát, sau đó treo túi lưới lên xe rồi đi về điểm thanh niên trí thức, bây giờ là giờ cơm, anh dễ dàng mang lương thực vừa mua vào nhà.
Tống Kim An hơi ngạc nhiên: “Thiếu Ngu, anh phải tự nấu cơm sao?”
Yến Thiếu Ngu lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không để ý nhiều, cầm túi lưới ngồi xuống bàn bên kia, ăn cơm.
Cố Tiểu Tây đã nói đến mức này, anh không có khả năng thực sự ném cơm đi.
Vừa mở nắp hộp cơm ra, một mùi thơm nồng nặc của cơm xộc vào mũi, cơm trắng như tuyết được bao bọc bởi một lớp trứng gà, bên trong còn có cà rốt, dưa chuột, nấm hương cắt nhỏ, đủ màu sắc trộn lẫn vào một chỗ, nhìn rất đẹp mắt.
Yến Thiếu Ngu im lặng trong chốc lát, sau đó anh cầm đũa lên gắp một đũa cơm đưa vào miệng, mặn nhạt vừa phải, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được.
Hoàng Thịnh ngửi mùi thơm trong không khí, chỉ cảm thấy trong miệng không còn mùi vị.
Lúc này, thanh niên trí thức bên cạnh Hoàng Thịnh nhìn thoáng qua bóng lưng của Yến Thiếu Ngu, bỗng nhiên nói với Tống Kim An: “Anh Năm, nếu không em trả một ít tiền, để sau này biên tập Cố lo liệu đồ ăn cho chúng ta nhé? Em thấy tay nghề của cô ấy cũng rất tốt, nấu cơm thật là thơm!”
Nói xong, thanh niên trí thức tóc ngắn tên là Vu Kiến Quốc chép miệng.
Thôi Hòa Kiệt cau mày nhìn về phía Tống Kim An, gã đã nghe Hạ Lam Chương nói, tay nghề của Cố Tiểu Tây có thể so với đầu bếp trong tiệm cơm Quốc Doanh, nếu cô ấy có thể nấu cơm cho thanh niên trí thức, gã cũng có thể đi theo thưởng thức đồ ăn thức uống.
Chẳng qua, gã biết tính cách của Cố Tiểu Tây dầu muốn không ăn, chỉ sợ sẽ không bằng lòng làm đầu bếp nữ.
Ánh mắt của Bùi Dịch cũng rất phức tạp, anh ta luôn cảm thấy chỉ một đêm không tới đã xảy ra rất nhiều chuyện mà anh ta không biết.
Lần đầu tiên về đơn vị gặp được Cố Tiểu Tây, anh ta đã cảm thấy đồng chí nữ này không tầm thường, ngoại hình xinh đẹp chỉ là một phần, điều khiến anh ta thực sự tôn trọng cô là thái độ bình tĩnh khi đối mặt với tất cả mọi chuyện của cô.
Anh ta không biết, một cô gái trẻ tuổi, chỉ chưa đến hai mươi tuổi sao có thể sống như một người trung niên.
Vu Kiến Quốc không nhận được câu trả lời của Tống Kim An, liền mong đợi nhìn anh ta: “Anh Năm?”
Tống Kim An cười khổ lắc đầu: “Đừng nghĩ đến chuyện đó, biên tập Cố có công việc riêng của mình, làm sao có thể đến nấu cơm cho nhiều người như vậy, cô ấy là một đồng chí nữ, nếu làm quá nhiều việc sẽ mệt mỏi.”
Hơn nữa, anh ta cũng mơ hồ nhận ra thái độ của Cố Tiểu Tây dành cho Yến Thiếu Ngu rất đặc biệt.
Nếu như cô thực sự chỉ là giống như anh ta nghĩ, đồng tình với Yến Thiếu Ngu bị “cô lập”, cũng không nên để ý anh như vậy, thậm chí còn hỏi thăm cả người thân trong nhà anh, thái độ này, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
Chẳng lẽ cô thực sự thích Thiếu Ngu sao?
Cái suy nghĩ này khiến Tống Kim An cảm thấy có chút ghen tuông không thể giải thích được, cảm giác này rất xa lạ, anh ta cảm thấy nó không thích hợp lắm.
Tuy nhiên, anh ta theo bản năng nghĩ Cố Tiểu Tây không phải là người sẽ yêu người khác từ cái nhìn đầu tiên, trong này nhất định có bí mật nào đó mà anh ta không biết, so với tìm lý do để thoái thác, anh ta cảm thấy suy nghĩ này của mình cảng thêm thuyết phục hơn.
Vu Kiến Quốc thở dài, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.
Anh ta mấp máy môi, nhưng nửa ngày vẫn không thể nói ra được một lời.
Thật ra ba chữ “Yến Thiếu Ngu” này khá xa lạ với đám người bọn họ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh ở trong lòng họ cũng chỉ là “anh ba”, đáng tiếc từ lâu anh đã không có khả năng chịu được chức vị này.
Vu Kiến Quốc hơi thất vọng, anh ta đưa tay lên sờ đầu mình.
Cuộc nói chuyện của bọn họ đều lọt vào tai Yến Thiếu Ngu, chẳng qua anh không có ý kiến gì.
Lúc đó, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: Tay nghề của Cố Tiểu Tây thật sự rất tốt.
Tống Kim An hơi ngạc nhiên: “Thiếu Ngu, anh phải tự nấu cơm sao?”
Yến Thiếu Ngu lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không để ý nhiều, cầm túi lưới ngồi xuống bàn bên kia, ăn cơm.
Cố Tiểu Tây đã nói đến mức này, anh không có khả năng thực sự ném cơm đi.
Vừa mở nắp hộp cơm ra, một mùi thơm nồng nặc của cơm xộc vào mũi, cơm trắng như tuyết được bao bọc bởi một lớp trứng gà, bên trong còn có cà rốt, dưa chuột, nấm hương cắt nhỏ, đủ màu sắc trộn lẫn vào một chỗ, nhìn rất đẹp mắt.
Yến Thiếu Ngu im lặng trong chốc lát, sau đó anh cầm đũa lên gắp một đũa cơm đưa vào miệng, mặn nhạt vừa phải, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được.
Hoàng Thịnh ngửi mùi thơm trong không khí, chỉ cảm thấy trong miệng không còn mùi vị.
Lúc này, thanh niên trí thức bên cạnh Hoàng Thịnh nhìn thoáng qua bóng lưng của Yến Thiếu Ngu, bỗng nhiên nói với Tống Kim An: “Anh Năm, nếu không em trả một ít tiền, để sau này biên tập Cố lo liệu đồ ăn cho chúng ta nhé? Em thấy tay nghề của cô ấy cũng rất tốt, nấu cơm thật là thơm!”
Nói xong, thanh niên trí thức tóc ngắn tên là Vu Kiến Quốc chép miệng.
Thôi Hòa Kiệt cau mày nhìn về phía Tống Kim An, gã đã nghe Hạ Lam Chương nói, tay nghề của Cố Tiểu Tây có thể so với đầu bếp trong tiệm cơm Quốc Doanh, nếu cô ấy có thể nấu cơm cho thanh niên trí thức, gã cũng có thể đi theo thưởng thức đồ ăn thức uống.
Chẳng qua, gã biết tính cách của Cố Tiểu Tây dầu muốn không ăn, chỉ sợ sẽ không bằng lòng làm đầu bếp nữ.
Ánh mắt của Bùi Dịch cũng rất phức tạp, anh ta luôn cảm thấy chỉ một đêm không tới đã xảy ra rất nhiều chuyện mà anh ta không biết.
Lần đầu tiên về đơn vị gặp được Cố Tiểu Tây, anh ta đã cảm thấy đồng chí nữ này không tầm thường, ngoại hình xinh đẹp chỉ là một phần, điều khiến anh ta thực sự tôn trọng cô là thái độ bình tĩnh khi đối mặt với tất cả mọi chuyện của cô.
Anh ta không biết, một cô gái trẻ tuổi, chỉ chưa đến hai mươi tuổi sao có thể sống như một người trung niên.
Vu Kiến Quốc không nhận được câu trả lời của Tống Kim An, liền mong đợi nhìn anh ta: “Anh Năm?”
Tống Kim An cười khổ lắc đầu: “Đừng nghĩ đến chuyện đó, biên tập Cố có công việc riêng của mình, làm sao có thể đến nấu cơm cho nhiều người như vậy, cô ấy là một đồng chí nữ, nếu làm quá nhiều việc sẽ mệt mỏi.”
Hơn nữa, anh ta cũng mơ hồ nhận ra thái độ của Cố Tiểu Tây dành cho Yến Thiếu Ngu rất đặc biệt.
Nếu như cô thực sự chỉ là giống như anh ta nghĩ, đồng tình với Yến Thiếu Ngu bị “cô lập”, cũng không nên để ý anh như vậy, thậm chí còn hỏi thăm cả người thân trong nhà anh, thái độ này, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
Chẳng lẽ cô thực sự thích Thiếu Ngu sao?
Cái suy nghĩ này khiến Tống Kim An cảm thấy có chút ghen tuông không thể giải thích được, cảm giác này rất xa lạ, anh ta cảm thấy nó không thích hợp lắm.
Tuy nhiên, anh ta theo bản năng nghĩ Cố Tiểu Tây không phải là người sẽ yêu người khác từ cái nhìn đầu tiên, trong này nhất định có bí mật nào đó mà anh ta không biết, so với tìm lý do để thoái thác, anh ta cảm thấy suy nghĩ này của mình cảng thêm thuyết phục hơn.
Vu Kiến Quốc thở dài, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.
Anh ta mấp máy môi, nhưng nửa ngày vẫn không thể nói ra được một lời.
Thật ra ba chữ “Yến Thiếu Ngu” này khá xa lạ với đám người bọn họ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh ở trong lòng họ cũng chỉ là “anh ba”, đáng tiếc từ lâu anh đã không có khả năng chịu được chức vị này.
Vu Kiến Quốc hơi thất vọng, anh ta đưa tay lên sờ đầu mình.
Cuộc nói chuyện của bọn họ đều lọt vào tai Yến Thiếu Ngu, chẳng qua anh không có ý kiến gì.
Lúc đó, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: Tay nghề của Cố Tiểu Tây thật sự rất tốt.
/1150
|