Không hiểu ra sao cả! Ta thấy ngươi không phải là đang tưới phân, mà đang tự mình ăn phân đó!
Vũ Đại Đầu nhịn không nổi, nghĩ Hoàng Hiếu cố làm ra vẻ huyền bí.
Sở Vân không khỏi nhíu mày. Hắn cũng không biết trong hồ lô của Hoàng Hiếu rốt cuộc là có giấu cái gì.
- Ai…
Hoàng Hiếu thở dài lắc đầu, nói với Sở Vân:
- Là ta đánh giá cao ngươi, Ngươi bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi.
- Hoàng Hiếu đại thúc!
Khương Tiểu Bối nóng nảy giậm chân nói:
- Người lại nữa rồi. Thật vất vả mới có người muốn mời chào người, người sao lại bệnh cũ tái phát vậy?
- Ha ha ha… Ta thật sự là nhìn không ra. Hoàng tiên sinh có thể giải thích một chút được không?
Sở Vân cười cười. Hắn biết Hoàng Hiếu này tình tình đích thực là có chút cực đoan, bởi vậy cũng lơ đễnh.
“Cười mà sao có thể đẹp như vậy?”
Khương Tiểu Bối ngẩn ngơ, cảm thấy dáng tươi cười của Sở Vân như là núi băng dưới mặt trời, khiến nàng nhịn không được như ngừng thở.
Hoàng Hiếu vừa cho muôi vào thùng phân múc phân lên, vừa nói:
- Không nhập vào hoàn cảnh, sao có thể nhìn ra được môn đạo?
- Nhập vào hoàn cảnh?
Sở Vân cảm thấy lời nói có thâm ý sâu sắc. Hắn ngưng thần nhìn về phía vườn rau, cảm giác chân tướng vốn đang ở trong sương mù dày đặc đã dần dần hé mở.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một trận ầm ĩ. Thiết Ngao dẫn hơn mười vị thân binh đang đi tới đây.
Hai ngươi đối mặt.
- Sao hắn lại ở chỗ này?
Hai nghi vấn giống nhau đồng thời nổi lên trong lòng Sở Vân và Thiết Ngao.
- Thiết… Thiết Ngao…Thiết đảo chủ?
Con ngươi Khương Tiểu Bối phút chốc mở lớn. Nàng cảm thấy cực độ không thể tưởng tượng được. Ngày hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy? Vì sao ngay cả Thiết đảo chủ Thiết Ngao của Thiết gia cũng đến mời Hoàng Hiếu đại thúc?
- Ta biết rõ Hoàng Hiếu này, là bởi vì “Cẩm nang diệu kế” trong giáo viện. Sở Vân hắn vì sao cũng tới thử?
Thiết Ngao nhìn về phía Sở Vân. Hắn biết hành trình tới Thải Hồng Đảo lần này mười phần là sẽ tranh đấu cùng Sở Vân. Nhưng thật không ngờ, hai người lại đối mặt nhanh như vậy.
- Trong lịch sử, Hoàng Hiếu chính là lựa chọn xuất sĩ cho Thiết Ngao. Chỉ là quá trình cụ thể trong đó ta lại không được biết.
Nhìn thấy Thiết Ngao, trong lòng Sở Vân cũng hồi hộp một chút. Hắn ngược lại không phải là e ngại Thiết Ngao, mà là lo lắng đại tướng Hoàng Hiếu sẽ bị Thiết Ngao cướp mất.
- Sao lại thối như vậy?
Ánh mắt Thiết Ngao như đao phong, xẹt qua trên người Sở Vân. Bỗng nhiên mũi hắn khẽ giật, ngửi thấy mùi thối trong không khí, khóe mắt nhất thời co quắp một chút.
- Vị hán tử này, phiền ngươi thông báo cho chủ nhân Hoàng Hiếu của ngươi một chút, nói Thiếu đảo chủ Thiết gia Thiết Ngao cố ý tới chơi, mời hắn chung sức thống trị thiên hạ.
Thiết Ngao chợt phát hiện Hoàng Hiếu, chắp tay với hắn. Hắn tưởng lầm người trước mắt này chỉ là nô bộc của Hoàng Hiếu.
Hoàng Hiếu hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý Thiết Ngao, chuyên chú vào công việc tưới phân, ném Thiết Ngao ở một bên.
- Ngươi…
Đây là lần đầu tiên Thiết Ngao bị người không để ý như vậy. Nếu đổi là trước đây chỉ sợ đã sớm phát tác. Chỉ là từ khi tập kích bất ngờ thất bại, tính cách của hắn đã trở nên ổn trọng rất nhiều, lại chắp tay với Hoàng Hiếu, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
Hoàng Hiếu vẫn mắc điếc tai ngơ như trước.
- Thiếu đảo chủ, hắn chính là Hoàng Hiếu…
Thiếu niên dẫn đường làm thuê cho hắn rốt cục nhịn không được mở miệng nói.
- Ách, nguyên lai các hạ chính là Hoàng Hiếu.
Thần tình xấu hổ chợt lóe lên trên mặt Thiết Ngao.
- Thực sự là thất lễ!
Hắn lập tức ôm quyền tạ lỗi nói.
Hoàng Hiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, dùng muôi múc phân chỉ vào đất trồng rau:
- Ngươi có nhìn ra cái gì không?
- Nhìn cái gì?
Thiết Ngao sửng sốt.
- Phàm phu tục tử.
Hoàng Hiếu hừ lạnh một tiếng.
- Lộn xộn cái gì vậy?
Thiết Ngao cảm thấy không hiểu ra sao cả. Đang muốn đặt câu hỏi, Hoàng Hiếu lại hạ lệnh trục khách:
- Đều đi thôi. Ngày mai trở lại.
Nói xong, liền vung cái muôi múc phân, đẩy mọi người ra cửa.
Bịch!
Cửa lớn một lần nữa khép lại. Tất cả mọi người mắt to trừng mắt nhỏ. Sở Vân và Thiết Ngao liếc nhau, đều hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Các tùy tùng cũng đều trợn mắt há hốc miệng. Sở Vân và Thiết Ngao là hai nhân vật phong vân, chiếm vị trí đỉnh phong trong Chư Tinh Quần Đảo hiện nay, là thiếu niên anh hùng trong thế hệ thứ hai. Vậy mà đồng loạt bị Hoàng Hiếu cự tuyệt.
- Hoàng Hiếu này, một mực tự so mình với Gia Cát Minh đây. Rõ ràng là đang làm trò hề muốn được ba lần đến mời.
Thiếu niên dẫn đường cho Thiết Ngao khinh thường cười nhạo nói.
Ngày xưa Quốc chủ Giang Hán Giang Triết Minh vì muốn chống lại Sở Bá Vương, biết được trên Thải Hồng Đảo có đại tài Gia Cát Minh, liền ba lần đăng môn bái phỏng. Gia Cát Minh ba lần hỏi Giang Triết Minh, mỗi một lần hỏi đều khiến người được hỏi á khẩu không trả lời được, xấu hổ trở ra.
Giang Triết Minh bởi vậy triệt để thừa nhận Gia Cát Minh là đại tài kinh thiên. Tới lần thứ ba, hắn quỳ lạy tại chỗ, khẩn thiết mời Gia Cát Minh xuống núi tương trợ.
Gia Cát Minh khó xử gật đầu. Giang Triết Minh nhất thời đại hỷ, phong hắn làm tướng. Từ đó về sau mở ra một đoạn giai thoại quân thần, đến nay vẫn được thế nhân bàn luận say sưa.
- Hoàng Hiếu này, bản lĩnh không đủ, kiêu ngạo ngược lại có thừa. Bình thường tự so mình với Gia Cát Minh. Mỗi một lần đều làm trò hề muốn ba lần tới. Vốn không có bao nhiêu người mời chào hắn, cho nên hơn bốn mươi năm qua, hắn vẫn còn ở lại trong túp lều tranh này.
Thiếu niên dẫn đường tiếp tục mỉa mai nói.
Khương Tiểu Bối cãi lại:
- Cũng không thể nói như vậy. Hoàng Hiếu đại thúc kỳ thực là người tốt, chẳng qua là tính tình có chút quái dị mà thôi.
Nàng càng nói, âm điệu càng nhỏ dần, đến cuối cùng nhỏ gần như không nghe thấy.
Rất hiển nhiên, những lời này căn bản là xuất phát từ nội tâm thiện lương của nàng, bản thân nàng cũng hiểu được rất thiếu sức thuyết phục.
Các tùy tùng nhất thời ồ cả lên. Vũ Đại Đầu càng sốt ruột nói với Sở Vân:
- Thiếu đảo chủ, hạng người mua danh chuộc tiếng kiểu này, không cần cũng được. Trên đảo còn nhiều nhân vật cấp bậc thượng tướng có thể mời chào. Chúng ta hành động nhanh lên một chút, càng trễ càng không ổn a.
Tâm tư Sở Vân vẫn đặt trên người Hoàng Hiếu. Ba thần tướng sở dĩ xưng là “Thần tướng”, là bởi vì bọn họ và các tướng lĩnh khác nhau, có những điểm khác nhau so với thường nhân. Biểu hiện ra ngoài chung quy có thể làm cho người khác sợ hãi thán phục, cảm thấy tương đối thần kỳ.
Vũ Đại Đầu nhịn không nổi, nghĩ Hoàng Hiếu cố làm ra vẻ huyền bí.
Sở Vân không khỏi nhíu mày. Hắn cũng không biết trong hồ lô của Hoàng Hiếu rốt cuộc là có giấu cái gì.
- Ai…
Hoàng Hiếu thở dài lắc đầu, nói với Sở Vân:
- Là ta đánh giá cao ngươi, Ngươi bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi.
- Hoàng Hiếu đại thúc!
Khương Tiểu Bối nóng nảy giậm chân nói:
- Người lại nữa rồi. Thật vất vả mới có người muốn mời chào người, người sao lại bệnh cũ tái phát vậy?
- Ha ha ha… Ta thật sự là nhìn không ra. Hoàng tiên sinh có thể giải thích một chút được không?
Sở Vân cười cười. Hắn biết Hoàng Hiếu này tình tình đích thực là có chút cực đoan, bởi vậy cũng lơ đễnh.
“Cười mà sao có thể đẹp như vậy?”
Khương Tiểu Bối ngẩn ngơ, cảm thấy dáng tươi cười của Sở Vân như là núi băng dưới mặt trời, khiến nàng nhịn không được như ngừng thở.
Hoàng Hiếu vừa cho muôi vào thùng phân múc phân lên, vừa nói:
- Không nhập vào hoàn cảnh, sao có thể nhìn ra được môn đạo?
- Nhập vào hoàn cảnh?
Sở Vân cảm thấy lời nói có thâm ý sâu sắc. Hắn ngưng thần nhìn về phía vườn rau, cảm giác chân tướng vốn đang ở trong sương mù dày đặc đã dần dần hé mở.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một trận ầm ĩ. Thiết Ngao dẫn hơn mười vị thân binh đang đi tới đây.
Hai ngươi đối mặt.
- Sao hắn lại ở chỗ này?
Hai nghi vấn giống nhau đồng thời nổi lên trong lòng Sở Vân và Thiết Ngao.
- Thiết… Thiết Ngao…Thiết đảo chủ?
Con ngươi Khương Tiểu Bối phút chốc mở lớn. Nàng cảm thấy cực độ không thể tưởng tượng được. Ngày hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy? Vì sao ngay cả Thiết đảo chủ Thiết Ngao của Thiết gia cũng đến mời Hoàng Hiếu đại thúc?
- Ta biết rõ Hoàng Hiếu này, là bởi vì “Cẩm nang diệu kế” trong giáo viện. Sở Vân hắn vì sao cũng tới thử?
Thiết Ngao nhìn về phía Sở Vân. Hắn biết hành trình tới Thải Hồng Đảo lần này mười phần là sẽ tranh đấu cùng Sở Vân. Nhưng thật không ngờ, hai người lại đối mặt nhanh như vậy.
- Trong lịch sử, Hoàng Hiếu chính là lựa chọn xuất sĩ cho Thiết Ngao. Chỉ là quá trình cụ thể trong đó ta lại không được biết.
Nhìn thấy Thiết Ngao, trong lòng Sở Vân cũng hồi hộp một chút. Hắn ngược lại không phải là e ngại Thiết Ngao, mà là lo lắng đại tướng Hoàng Hiếu sẽ bị Thiết Ngao cướp mất.
- Sao lại thối như vậy?
Ánh mắt Thiết Ngao như đao phong, xẹt qua trên người Sở Vân. Bỗng nhiên mũi hắn khẽ giật, ngửi thấy mùi thối trong không khí, khóe mắt nhất thời co quắp một chút.
- Vị hán tử này, phiền ngươi thông báo cho chủ nhân Hoàng Hiếu của ngươi một chút, nói Thiếu đảo chủ Thiết gia Thiết Ngao cố ý tới chơi, mời hắn chung sức thống trị thiên hạ.
Thiết Ngao chợt phát hiện Hoàng Hiếu, chắp tay với hắn. Hắn tưởng lầm người trước mắt này chỉ là nô bộc của Hoàng Hiếu.
Hoàng Hiếu hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý Thiết Ngao, chuyên chú vào công việc tưới phân, ném Thiết Ngao ở một bên.
- Ngươi…
Đây là lần đầu tiên Thiết Ngao bị người không để ý như vậy. Nếu đổi là trước đây chỉ sợ đã sớm phát tác. Chỉ là từ khi tập kích bất ngờ thất bại, tính cách của hắn đã trở nên ổn trọng rất nhiều, lại chắp tay với Hoàng Hiếu, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
Hoàng Hiếu vẫn mắc điếc tai ngơ như trước.
- Thiếu đảo chủ, hắn chính là Hoàng Hiếu…
Thiếu niên dẫn đường làm thuê cho hắn rốt cục nhịn không được mở miệng nói.
- Ách, nguyên lai các hạ chính là Hoàng Hiếu.
Thần tình xấu hổ chợt lóe lên trên mặt Thiết Ngao.
- Thực sự là thất lễ!
Hắn lập tức ôm quyền tạ lỗi nói.
Hoàng Hiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, dùng muôi múc phân chỉ vào đất trồng rau:
- Ngươi có nhìn ra cái gì không?
- Nhìn cái gì?
Thiết Ngao sửng sốt.
- Phàm phu tục tử.
Hoàng Hiếu hừ lạnh một tiếng.
- Lộn xộn cái gì vậy?
Thiết Ngao cảm thấy không hiểu ra sao cả. Đang muốn đặt câu hỏi, Hoàng Hiếu lại hạ lệnh trục khách:
- Đều đi thôi. Ngày mai trở lại.
Nói xong, liền vung cái muôi múc phân, đẩy mọi người ra cửa.
Bịch!
Cửa lớn một lần nữa khép lại. Tất cả mọi người mắt to trừng mắt nhỏ. Sở Vân và Thiết Ngao liếc nhau, đều hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Các tùy tùng cũng đều trợn mắt há hốc miệng. Sở Vân và Thiết Ngao là hai nhân vật phong vân, chiếm vị trí đỉnh phong trong Chư Tinh Quần Đảo hiện nay, là thiếu niên anh hùng trong thế hệ thứ hai. Vậy mà đồng loạt bị Hoàng Hiếu cự tuyệt.
- Hoàng Hiếu này, một mực tự so mình với Gia Cát Minh đây. Rõ ràng là đang làm trò hề muốn được ba lần đến mời.
Thiếu niên dẫn đường cho Thiết Ngao khinh thường cười nhạo nói.
Ngày xưa Quốc chủ Giang Hán Giang Triết Minh vì muốn chống lại Sở Bá Vương, biết được trên Thải Hồng Đảo có đại tài Gia Cát Minh, liền ba lần đăng môn bái phỏng. Gia Cát Minh ba lần hỏi Giang Triết Minh, mỗi một lần hỏi đều khiến người được hỏi á khẩu không trả lời được, xấu hổ trở ra.
Giang Triết Minh bởi vậy triệt để thừa nhận Gia Cát Minh là đại tài kinh thiên. Tới lần thứ ba, hắn quỳ lạy tại chỗ, khẩn thiết mời Gia Cát Minh xuống núi tương trợ.
Gia Cát Minh khó xử gật đầu. Giang Triết Minh nhất thời đại hỷ, phong hắn làm tướng. Từ đó về sau mở ra một đoạn giai thoại quân thần, đến nay vẫn được thế nhân bàn luận say sưa.
- Hoàng Hiếu này, bản lĩnh không đủ, kiêu ngạo ngược lại có thừa. Bình thường tự so mình với Gia Cát Minh. Mỗi một lần đều làm trò hề muốn ba lần tới. Vốn không có bao nhiêu người mời chào hắn, cho nên hơn bốn mươi năm qua, hắn vẫn còn ở lại trong túp lều tranh này.
Thiếu niên dẫn đường tiếp tục mỉa mai nói.
Khương Tiểu Bối cãi lại:
- Cũng không thể nói như vậy. Hoàng Hiếu đại thúc kỳ thực là người tốt, chẳng qua là tính tình có chút quái dị mà thôi.
Nàng càng nói, âm điệu càng nhỏ dần, đến cuối cùng nhỏ gần như không nghe thấy.
Rất hiển nhiên, những lời này căn bản là xuất phát từ nội tâm thiện lương của nàng, bản thân nàng cũng hiểu được rất thiếu sức thuyết phục.
Các tùy tùng nhất thời ồ cả lên. Vũ Đại Đầu càng sốt ruột nói với Sở Vân:
- Thiếu đảo chủ, hạng người mua danh chuộc tiếng kiểu này, không cần cũng được. Trên đảo còn nhiều nhân vật cấp bậc thượng tướng có thể mời chào. Chúng ta hành động nhanh lên một chút, càng trễ càng không ổn a.
Tâm tư Sở Vân vẫn đặt trên người Hoàng Hiếu. Ba thần tướng sở dĩ xưng là “Thần tướng”, là bởi vì bọn họ và các tướng lĩnh khác nhau, có những điểm khác nhau so với thường nhân. Biểu hiện ra ngoài chung quy có thể làm cho người khác sợ hãi thán phục, cảm thấy tương đối thần kỳ.
/1102
|