Huyết Thát dẫn theo mọi người phóng xuống dưới lòng đất. Thực lực của hắn rất mạnh, tiện tay phóng ra một huyền khí, đã có thể làm cho bùn đất phía trước hóa thành hư vô, tạo thành một thông đạo cực lớn phía dưới mặt đất, giống như đi trên đất bằng.
Có Huyết Thát ở phía trước mở đường, đám người Tề đại nhân càng ung dung, thản nhiên bay theo phía sau.
Già Khôn đi theo phía sau dẫn theo Tiêu Lãng. Hiển nhiên hắn không mong nhận được bảo vật gì. Hắn chỉ hy vọng sau khi Tề đại nhân thu được lợi, có thể dẫn hắn rời khỏi đại lục Thần Hồn cằn cỗi này, đi về gia tộc ở Thiên Châu.
Tại Thiên Châu hắn mới có thể có cơ hội lấy được huyền thạch, thực lực tăng cao, mới có thể trở thành cường giả chân chính.
Lăng mộ trong lòng đất nằm ngay dưới Huyết Đế Thành vạn mét. Lấy tốc độ của mọi người rất nhanh sẽ xuyên qua. Khi tới gần lăng mộ trong lòng đất, Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành liếc mắt nhìn nhau. Mắt hai người đều sáng lên.
- Cấm chế cổ!
Thành chủ Thần Hồn Thành nhẹ giọng khẽ nói một tiếng. Trong mắt nàng loé lên một chút bất đắc dĩ. Khó trách nàng đến đại lục Thần Hồn hơn mười năm cũng không phát hiện ra nơi này. Bởi vì bên ngoài lăng mộ trong lòng đất có cổ cấm chế. Nếu không tới gần căn bản không phát hiện được.
Tề đại nhân lại trở nên kích động. Hắn không nghĩ tới đuổi theo thành chủ Thần Hồn Thành tới địa phương cằn cỗi này lại bất ngờ có thể tìm được bảo vật?
Nơi có cấm chế cổ, bên trong chắc chắn có bảo vật. Chỉ xem là bảo vật tốt hay xấu mà thôi. Nếu như nơi này là lăng mộ của một vị cường giả thời thượng cổ, hắn sẽ trở nên giàu có...
Vèo!
Huyết Thát phá tan vách đá, bay về vào trong lăng mộ trong lòng đất đầu tiên. Những người còn lại lập tức đuổi theo. Tiêu Lãng lại một lần nữa đi tới quảng trường trong lòng đất này.
- Xì xì!
Không có bất ngờ, vô số Thảo Đằng điên cuồng lao về phía mọi người. Thảo Đằng che kín bầu trời, không nhìn thấy giới hạn. Trên trần nhà, dưới sàn nhà, trái phải trước sau thậm chí trên vách đá đều nhìn thấy Thảo Đằng. Trong tầm mắt của mọi người chỉ có một mảnh ánh sáng xanh lục.
- Mị linh? Quả nhiên có bảo vật, ha ha ha!
Tề đại nhân cất tiếng cười to. Trong lăng mộ bình thường đều có hung thú hoặc là loại cây cỏ biến thành tinh mị linh canh giữ. Người canh giữ càng cao cấp, bảo vật thường sẽ càng trân quý.
Nhiều Thảo Đằng như vậy mặc dù thực lực không cao, nhưng thắng cũng khó thắng được. Trong này tuyệt đối là lăng mộ của một cường giả thời thượng cổ. Nhưng không biết cấp bậc thế nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tề đại nhân liếc mắt nhìn về phía thành chủ Thần Hồn Thành. Thành chủ Thần Hồn Thành bất đắc dĩ bay về phía trước. Trên người nàng tản mát ra vô số lớp sương mù dày giống như khí lưu màu trắng. Mà những Thảo Đằng này khi gặp phải khí lưu thi nhau hóa thành bột mịn. Bên cạnh mọi người xuất hiện một chân không, cực kỳ an toàn.
Có thành chủ Thần Hồn Thành ra tay, tất nhiên không cần Huyết Thát và Già Khôn ra tay nữa. Huyết Thát không lập tức dẫn theo Tiêu Lãng rời đi, trái lại trầm mặc đi theo mọi người.
Hiển nhiên hắn cũng cảm thấy tò mò và khát vọng đối với trọng bảo bên trong. Cho dù không được chia, có thể liếc mắt nhìn cũng được. Hắn đã thèm nhỏ dãi đối với những bảo vật trong này suốt mấy năm dài.
Quảng trường rất lớn. Lần trước Tiêu Lãng tới đây đã bay suốt nửa canh giờ. Chỉ có điều lần này có thành chủ Thần Hồn Thành ra tay, chỉ trong thoáng chốc, mọi người đã tới cửa lớn của nội điện.
Điều vô cùng quỷ dị chính là, chờ tới khi mọi người đến bên ngoài cửa lớn, những Thảo Đằng này lại tự động lui ra, chui vào trong vách tường lòng đất trần nhà, biến mất không thấy hình bóng...
- Ba vị đại nhân, bỉ nhân đến nơi đây cũng không dám tiến vào. Ta cảm giác bên trong vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cửa lớn này cũng mở không ra...
Vẻ mặt Huyết Thát cung kính bẩm báo. Tề đại nhân lại lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Trên cửa lớn này có cấm chế cổ. Ngươi chỉ là một Chúng Sinh cửu trọng nho nhỏ, còn chưa tới đỉnh phong, có thể mở ra được mới là chuyện lạ. Già Linh ngươi đi đánh nổ cấm chế cho ta!
Huyết Thát liên tục cười khổ gật đầu. Hắn thực sự đã thử công kích cửa lớn, nhưng lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Tề đại nhân chắp tay ra phía sau, chứng tỏ không muốn ra tay. Thành chủ Thần Hồn Thành bất đắc dĩ bay về phía cửa lớn, sau đó tay ngọc nhẹ nhàng vỗ một cái.
Một ánh hào quang từ trong lòng bàn tay của nàng sáng lên, giống như đom đóm trong trời đêm. Ngay lập tức, một gợn sóng trong từ trong lòng bàn tay nàng lan ra lao về phía cửa lớn.
Vù!
Cửa lớn màu đen sáng lên hào quang bảy màu. Một uy áp nào đó bao phủ ở trong đại điện, Già Khôn cảm giác được một khí tức mạnh mẽ. Huyết Thát lại giống như gặp đại địch, sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau.
Còn mắt Tiêu Lãng đột ngột co lại. Bởi vì hắn không cảm giác thấy nửa điểm uy áp. Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Già Khôn và Huyết Thát, suy tư.
- Ồ...
Thành chủ Thần Hồn Thành và Tề đại nhân đều lộ vẻ kinh ngạc. Lực công kích của thành chủ Thần Hồn Thành thế nào, hai người đều hiểu rất rõ ràng. Không ngờ nó lại hoàn toàn không có phản ứng?
Vèo!
Thành chủ Thần Hồn Thành hiển nhiên không tin tà. Lần này, ánh sáng trong lòng bàn phát ra mãnh liệt hơn. Nàng lại đánh ra một sóng gợn. Gợn sóng không phải có màu gần như trong suốt, mà là màu trắng. Sóng gợn kia vừa ra, không gian đều khẽ run rẩy. Tiêu Lãng cảm giác bị đè ép, suýt nữa thổ huyết.
Ầm!
Cửa lớn khẽ rung lên. Hào quang bảy màu lại sáng lên. Lần này uy áp phát ra càng lớn, cũng làm cho thành chủ Thần Hồn Thành phải lui về phía sau hai bước. Nhưng mà... Cửa lớn vẫn không bị phá!
Phụt...
Già Khôn và Huyết Thát đồng thời bị cỗ uy áp này chấn động đến mức bay ngược ra ngoài. Hai người phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ nhìn cánh cửa lớn kia. Ngay cả Tề đại nhân cũng thoáng biến sắc.
- Lui về phía sau. Ta đến đây!
Trên người Tề đại nhân đột nhiên phát ra một hào quang màu nâu. Toàn thân phát ra khí thế trùng thiên. Huyết Thát và Già Khôn bị ép có chút nghẹt thở.
Tiêu Lãng càng không thể nói nổi. Máu tươi chậm rãi tràn qua khóe miệng hắn.
Tề đại nhân chỉ bằng khí thế, lại khiến Tiêu Lãng bị thương. Điều này thể hiện sự chênh lệch về mặt thực lực giữa hai người. Nếu như khí thế của hắn trực tiếp bao phủ Tiêu Lãng, sợ là có thể trực tiếp giết chết hắn. Lực lượng cường giả, không ngờ khủng bố như thế!
- A!
Hai tay Tề đại nhân kết ấn mấy lần, thay đổi nhanh như tia chớp. Tốc độ kết ấn nhanh đến mức Tiêu Lãng chỉ có thể nhìn thấy những tàn ảnh. Tiếp theo trong tay của hắn đột ngột bắn ra một cột trụ ánh sáng. Cột sáng vừa ra, thiên địa dường như biến sắc. Trong mắt mọi người chỉ còn lại cột sáng kia. Một khí tức hủy thiên diệt địa phát ra.
Giờ phút này, dù Tiêu Lãng ở cách đó ngàn mét vẫn có thể cảm giác được cực kỳ rõ ràng. Hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu như Tề đại nhân dùng công kích này đánh vào trong Thần Hồn Thành, sợ là nửa Thần Hồn Thành có khả năng sẽ biến thành đống đổ nát...
Ầm!
Cột sáng lóe lên một cái, trong chớp mắt đập đến phía trên cửa lớn. Toàn bộ lăng mộ trong lòng đất đều lay động. Trên cánh cửa lớn lập tức phát ra hào quang, khiến ba người Tiêu Lãng và Già Khôn, Huyết Thát đều không mở mắt ra được. Hơn nữa ba người đồng thời bị sóng năng lượng khủng bố kia đánh bay ra ngoài cách xa mấy ngàn mét.
Phụt!
Già Khôn và Huyết Thát lại thổ huyết. Sắc mặt Tiêu Lãng xám lại giống như tro tàn, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh vỡ. Hắn đau đến mức trên trán đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chỉ có điều giờ phút này hắn vẫn bị Già Khôn hạn chế, không thể động đậy.
Thảo Đằng màu xanh lục lại xuất hiện, Già Khôn lập tức mang theo Tiêu Lãng bay trở về. Huyết Thát cũng bất chấp chữa thương đuổi theo.
- Cái này không phải là cấm chế cổ thông thường. Trời ạ... Ta thực lực Chư Vương lục trọng, còn không phá được cấm chế này sao? Trong này rốt cuộc có cái gì vậy?
Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành cũng bị đẩy lui lại phía sau mấy chục mét. Tề đại nhân không dám tin tưởng lắc đầu nói. Hào quang trong mắt hắn càng sáng rực.
Cấm chế cường đại như vậy, bên trong tuyệt đối phải có bảo tàng cấp độ nghịch thiên. Cho dù mình không phá ra được, trở lại bẩm báo với gia tộc, cũng được xem là một công lớn.
- Đại nhân, đại nhân... Nếu đã chứng thực có bảo tàng siêu cấp, thuộc hạ xin cáo lui trước!
Huyết Thát không dám xem tiếp. Cấm chế cường đại như vậy, bên trong không biết còn có nguy hiểm gì. Hắn có chút thực lực như vậy, cho dù đi theo vào bên trong sợ là cũng sẽ phải chịu chết. Tốt nhất vẫn nên bắt Tiêu Lãng về, trở lại xử tử công khai là được. Hắn đã hoàn toàn hết hy vọng với bảo vật này.
Tề đại nhân khoát tay áo, căn bản không thèm để ý tới hắn. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía cửa lớn, suy nghĩ nên làm sao để phá giải cấm chế này. Già Khôn xem như đã nhận được chỉ thị, nhấc Tiêu Lãng lên chuẩn bị ném cho Tông chủ Huyết Tông, để hắn cút đi.
Tiêu Lãng đột nhiên lại nhếch miệng nở nụ cười, phun ra một búng máu nói:
- Đại nhân, ta có biện pháp mở cửa lớn. Chỉ có điều đại nhân nhất định phải bảo đảm an toàn cho ta. Còn nữa... Giúp ta giết Tông chủ Huyết Tông!
- Hả?
Mắt Tề đại nhân lóe lên hào quang. Ngay cả thành chủ Thần Hồn Thành cũng lộ vẻ kinh ngạc. Mà giờ phút này sắc mặt Tông chủ Huyết Tông Huyết Thát trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt.
Có Huyết Thát ở phía trước mở đường, đám người Tề đại nhân càng ung dung, thản nhiên bay theo phía sau.
Già Khôn đi theo phía sau dẫn theo Tiêu Lãng. Hiển nhiên hắn không mong nhận được bảo vật gì. Hắn chỉ hy vọng sau khi Tề đại nhân thu được lợi, có thể dẫn hắn rời khỏi đại lục Thần Hồn cằn cỗi này, đi về gia tộc ở Thiên Châu.
Tại Thiên Châu hắn mới có thể có cơ hội lấy được huyền thạch, thực lực tăng cao, mới có thể trở thành cường giả chân chính.
Lăng mộ trong lòng đất nằm ngay dưới Huyết Đế Thành vạn mét. Lấy tốc độ của mọi người rất nhanh sẽ xuyên qua. Khi tới gần lăng mộ trong lòng đất, Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành liếc mắt nhìn nhau. Mắt hai người đều sáng lên.
- Cấm chế cổ!
Thành chủ Thần Hồn Thành nhẹ giọng khẽ nói một tiếng. Trong mắt nàng loé lên một chút bất đắc dĩ. Khó trách nàng đến đại lục Thần Hồn hơn mười năm cũng không phát hiện ra nơi này. Bởi vì bên ngoài lăng mộ trong lòng đất có cổ cấm chế. Nếu không tới gần căn bản không phát hiện được.
Tề đại nhân lại trở nên kích động. Hắn không nghĩ tới đuổi theo thành chủ Thần Hồn Thành tới địa phương cằn cỗi này lại bất ngờ có thể tìm được bảo vật?
Nơi có cấm chế cổ, bên trong chắc chắn có bảo vật. Chỉ xem là bảo vật tốt hay xấu mà thôi. Nếu như nơi này là lăng mộ của một vị cường giả thời thượng cổ, hắn sẽ trở nên giàu có...
Vèo!
Huyết Thát phá tan vách đá, bay về vào trong lăng mộ trong lòng đất đầu tiên. Những người còn lại lập tức đuổi theo. Tiêu Lãng lại một lần nữa đi tới quảng trường trong lòng đất này.
- Xì xì!
Không có bất ngờ, vô số Thảo Đằng điên cuồng lao về phía mọi người. Thảo Đằng che kín bầu trời, không nhìn thấy giới hạn. Trên trần nhà, dưới sàn nhà, trái phải trước sau thậm chí trên vách đá đều nhìn thấy Thảo Đằng. Trong tầm mắt của mọi người chỉ có một mảnh ánh sáng xanh lục.
- Mị linh? Quả nhiên có bảo vật, ha ha ha!
Tề đại nhân cất tiếng cười to. Trong lăng mộ bình thường đều có hung thú hoặc là loại cây cỏ biến thành tinh mị linh canh giữ. Người canh giữ càng cao cấp, bảo vật thường sẽ càng trân quý.
Nhiều Thảo Đằng như vậy mặc dù thực lực không cao, nhưng thắng cũng khó thắng được. Trong này tuyệt đối là lăng mộ của một cường giả thời thượng cổ. Nhưng không biết cấp bậc thế nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tề đại nhân liếc mắt nhìn về phía thành chủ Thần Hồn Thành. Thành chủ Thần Hồn Thành bất đắc dĩ bay về phía trước. Trên người nàng tản mát ra vô số lớp sương mù dày giống như khí lưu màu trắng. Mà những Thảo Đằng này khi gặp phải khí lưu thi nhau hóa thành bột mịn. Bên cạnh mọi người xuất hiện một chân không, cực kỳ an toàn.
Có thành chủ Thần Hồn Thành ra tay, tất nhiên không cần Huyết Thát và Già Khôn ra tay nữa. Huyết Thát không lập tức dẫn theo Tiêu Lãng rời đi, trái lại trầm mặc đi theo mọi người.
Hiển nhiên hắn cũng cảm thấy tò mò và khát vọng đối với trọng bảo bên trong. Cho dù không được chia, có thể liếc mắt nhìn cũng được. Hắn đã thèm nhỏ dãi đối với những bảo vật trong này suốt mấy năm dài.
Quảng trường rất lớn. Lần trước Tiêu Lãng tới đây đã bay suốt nửa canh giờ. Chỉ có điều lần này có thành chủ Thần Hồn Thành ra tay, chỉ trong thoáng chốc, mọi người đã tới cửa lớn của nội điện.
Điều vô cùng quỷ dị chính là, chờ tới khi mọi người đến bên ngoài cửa lớn, những Thảo Đằng này lại tự động lui ra, chui vào trong vách tường lòng đất trần nhà, biến mất không thấy hình bóng...
- Ba vị đại nhân, bỉ nhân đến nơi đây cũng không dám tiến vào. Ta cảm giác bên trong vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cửa lớn này cũng mở không ra...
Vẻ mặt Huyết Thát cung kính bẩm báo. Tề đại nhân lại lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Trên cửa lớn này có cấm chế cổ. Ngươi chỉ là một Chúng Sinh cửu trọng nho nhỏ, còn chưa tới đỉnh phong, có thể mở ra được mới là chuyện lạ. Già Linh ngươi đi đánh nổ cấm chế cho ta!
Huyết Thát liên tục cười khổ gật đầu. Hắn thực sự đã thử công kích cửa lớn, nhưng lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Tề đại nhân chắp tay ra phía sau, chứng tỏ không muốn ra tay. Thành chủ Thần Hồn Thành bất đắc dĩ bay về phía cửa lớn, sau đó tay ngọc nhẹ nhàng vỗ một cái.
Một ánh hào quang từ trong lòng bàn tay của nàng sáng lên, giống như đom đóm trong trời đêm. Ngay lập tức, một gợn sóng trong từ trong lòng bàn tay nàng lan ra lao về phía cửa lớn.
Vù!
Cửa lớn màu đen sáng lên hào quang bảy màu. Một uy áp nào đó bao phủ ở trong đại điện, Già Khôn cảm giác được một khí tức mạnh mẽ. Huyết Thát lại giống như gặp đại địch, sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau.
Còn mắt Tiêu Lãng đột ngột co lại. Bởi vì hắn không cảm giác thấy nửa điểm uy áp. Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Già Khôn và Huyết Thát, suy tư.
- Ồ...
Thành chủ Thần Hồn Thành và Tề đại nhân đều lộ vẻ kinh ngạc. Lực công kích của thành chủ Thần Hồn Thành thế nào, hai người đều hiểu rất rõ ràng. Không ngờ nó lại hoàn toàn không có phản ứng?
Vèo!
Thành chủ Thần Hồn Thành hiển nhiên không tin tà. Lần này, ánh sáng trong lòng bàn phát ra mãnh liệt hơn. Nàng lại đánh ra một sóng gợn. Gợn sóng không phải có màu gần như trong suốt, mà là màu trắng. Sóng gợn kia vừa ra, không gian đều khẽ run rẩy. Tiêu Lãng cảm giác bị đè ép, suýt nữa thổ huyết.
Ầm!
Cửa lớn khẽ rung lên. Hào quang bảy màu lại sáng lên. Lần này uy áp phát ra càng lớn, cũng làm cho thành chủ Thần Hồn Thành phải lui về phía sau hai bước. Nhưng mà... Cửa lớn vẫn không bị phá!
Phụt...
Già Khôn và Huyết Thát đồng thời bị cỗ uy áp này chấn động đến mức bay ngược ra ngoài. Hai người phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ nhìn cánh cửa lớn kia. Ngay cả Tề đại nhân cũng thoáng biến sắc.
- Lui về phía sau. Ta đến đây!
Trên người Tề đại nhân đột nhiên phát ra một hào quang màu nâu. Toàn thân phát ra khí thế trùng thiên. Huyết Thát và Già Khôn bị ép có chút nghẹt thở.
Tiêu Lãng càng không thể nói nổi. Máu tươi chậm rãi tràn qua khóe miệng hắn.
Tề đại nhân chỉ bằng khí thế, lại khiến Tiêu Lãng bị thương. Điều này thể hiện sự chênh lệch về mặt thực lực giữa hai người. Nếu như khí thế của hắn trực tiếp bao phủ Tiêu Lãng, sợ là có thể trực tiếp giết chết hắn. Lực lượng cường giả, không ngờ khủng bố như thế!
- A!
Hai tay Tề đại nhân kết ấn mấy lần, thay đổi nhanh như tia chớp. Tốc độ kết ấn nhanh đến mức Tiêu Lãng chỉ có thể nhìn thấy những tàn ảnh. Tiếp theo trong tay của hắn đột ngột bắn ra một cột trụ ánh sáng. Cột sáng vừa ra, thiên địa dường như biến sắc. Trong mắt mọi người chỉ còn lại cột sáng kia. Một khí tức hủy thiên diệt địa phát ra.
Giờ phút này, dù Tiêu Lãng ở cách đó ngàn mét vẫn có thể cảm giác được cực kỳ rõ ràng. Hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu như Tề đại nhân dùng công kích này đánh vào trong Thần Hồn Thành, sợ là nửa Thần Hồn Thành có khả năng sẽ biến thành đống đổ nát...
Ầm!
Cột sáng lóe lên một cái, trong chớp mắt đập đến phía trên cửa lớn. Toàn bộ lăng mộ trong lòng đất đều lay động. Trên cánh cửa lớn lập tức phát ra hào quang, khiến ba người Tiêu Lãng và Già Khôn, Huyết Thát đều không mở mắt ra được. Hơn nữa ba người đồng thời bị sóng năng lượng khủng bố kia đánh bay ra ngoài cách xa mấy ngàn mét.
Phụt!
Già Khôn và Huyết Thát lại thổ huyết. Sắc mặt Tiêu Lãng xám lại giống như tro tàn, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh vỡ. Hắn đau đến mức trên trán đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chỉ có điều giờ phút này hắn vẫn bị Già Khôn hạn chế, không thể động đậy.
Thảo Đằng màu xanh lục lại xuất hiện, Già Khôn lập tức mang theo Tiêu Lãng bay trở về. Huyết Thát cũng bất chấp chữa thương đuổi theo.
- Cái này không phải là cấm chế cổ thông thường. Trời ạ... Ta thực lực Chư Vương lục trọng, còn không phá được cấm chế này sao? Trong này rốt cuộc có cái gì vậy?
Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành cũng bị đẩy lui lại phía sau mấy chục mét. Tề đại nhân không dám tin tưởng lắc đầu nói. Hào quang trong mắt hắn càng sáng rực.
Cấm chế cường đại như vậy, bên trong tuyệt đối phải có bảo tàng cấp độ nghịch thiên. Cho dù mình không phá ra được, trở lại bẩm báo với gia tộc, cũng được xem là một công lớn.
- Đại nhân, đại nhân... Nếu đã chứng thực có bảo tàng siêu cấp, thuộc hạ xin cáo lui trước!
Huyết Thát không dám xem tiếp. Cấm chế cường đại như vậy, bên trong không biết còn có nguy hiểm gì. Hắn có chút thực lực như vậy, cho dù đi theo vào bên trong sợ là cũng sẽ phải chịu chết. Tốt nhất vẫn nên bắt Tiêu Lãng về, trở lại xử tử công khai là được. Hắn đã hoàn toàn hết hy vọng với bảo vật này.
Tề đại nhân khoát tay áo, căn bản không thèm để ý tới hắn. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía cửa lớn, suy nghĩ nên làm sao để phá giải cấm chế này. Già Khôn xem như đã nhận được chỉ thị, nhấc Tiêu Lãng lên chuẩn bị ném cho Tông chủ Huyết Tông, để hắn cút đi.
Tiêu Lãng đột nhiên lại nhếch miệng nở nụ cười, phun ra một búng máu nói:
- Đại nhân, ta có biện pháp mở cửa lớn. Chỉ có điều đại nhân nhất định phải bảo đảm an toàn cho ta. Còn nữa... Giúp ta giết Tông chủ Huyết Tông!
- Hả?
Mắt Tề đại nhân lóe lên hào quang. Ngay cả thành chủ Thần Hồn Thành cũng lộ vẻ kinh ngạc. Mà giờ phút này sắc mặt Tông chủ Huyết Tông Huyết Thát trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt.
/1202
|