Giữa không trung, hai thân ảnh giống như hai con chim yến nhắm hướng đông bay đi. Tư thái của Mộc Phỉ tuyệt mỹ, động tác Mộc Tiểu Yêu nhẹ nhàng. Nếu như phía dưới có người có thể nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối sẽ cho hai người là tiên nữ hạ phàm.
- Tiểu thư, chuyện này tiểu thư...
Mộc Phỉ quay mặt nhìn khuôn mặt hờ hững của Mộc Tiểu Yêu một lát, giờ phút này vẫn không rõ hôm nay có phải thần kinh tiểu thư không ổn, lại đi nói với Tiêu Lãng mấy câu nói như vậy.
- Ta làm rất thành công, không phải sao?
Mộc Tiểu Yêu lại không phản đối xoay đầu lại, trên mặt đầy ý cười. Nàng cười khẽ một tiếng nói:
- Chí ít ta không uổng phí hơn một tháng này. Tiêu Lãng nạy lại một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, ta xem như đã làm một chuyện tốt!
Phỉ Di bất đắc dĩ thở dài nói:
- Làm việc tốt... Tiểu thư, cho dù tiểu thư làm việc tốt, cũng không thể dùng danh dự bản thân ra để nói đùa. Nếu như để cho các công tử phía bên Thiên Châu nghe thấy những lời này, còn không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Thân thể Mộc Tiểu Yêu quay một vòng trong không gian, động tác phiêu dật như tiên. Nàng rung rung đôi vai cười nói:
- Bọn họ làm sao có khả năng biết được? Ngươi cho rằng Tiêu Lãng có thể đi quá biển Thần Hồn tới Thiên Châu sao? Cho dù hắn đi tới đuọc Thiên Châu, có thể còn sống để đi đến Thần Khải Phủ sao? Ha ha, đừng nói nữa Phỉ Di. Việc này đến đây là kết thúc. Chúng ta làm sao đi tìm ca ca đây?
- Tìm ca ca tiểu thư rất đơn giản. Ta đã xác định được giờ phút này ca ca tiểu thư đang ở trong một tông phái có tên là Ẩn Tông ở Chiến Vương Triều! Thời gian không có nhiều. Chúng ta đừng chơi nữa, trực tiếp đi Ẩn Tông đi!
Phỉ Di căn dặn một tiếng, sau đó đột nhiên tăng tốc, giống như một tia chớp phá không gian bay về hướng Chiến Vương Triều.
Trong con ngươi của Mộc Tiểu Yêu lộ ra một chút hưng phấn. Thân thể nàng lóe lên đuổi theo Mộc Phỉ bay về hướng Chiến Vương Triều.
Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu bay hết tốc lực. Hai người lại không hề che giấu khí thế của mình. Tốc độ cả hai vượt qua cường giả Chiến Đế gấp mấy lần. Chỉ trong thời gian hơn nửa ngày, hai người đã bay đến bên trên đế đô.
Khí thế cường đại như thế, lập tức khiến vô số cường giả trong Chiến Vương Triều chú ý. Ba đại quốc sư phóng lên trời trước tiên. Một lão thái giám lưng còng bên trong hoàng cung cũng chậm rãi bay lên, ánh mắt tập trung vào hai người trên không trung.
Mộc Phỉ không nhìn bốn tên cường giả Chiến Đế, bay vút tới không trung phía trên đế đô đứng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lẽo, giống như một vị nữ Chiến Thần. Ánh mắt của nàng quét qua bốn phía, sau đó lạnh lùng mở miệng nói:
- Hoàng đế Chiến Vương Triều đi ra một chút!
Tiếng nói của Mộc Phỉ không lớn không nhỏ, nhưng vang vọng ở trong tai ngàn vạn người bên trong đế đô thành. Vô số người bị dọa thân thể run lên, chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Vô số người lại nổi giận lên, thi nhau bay lên trời, huyền khí vờn quanh muốn phát ra công kích, muốn chém nát nữ tử điên khùng không tôn trọng hoàng đế đang đứng trên không trung kia.
Vèo!
Một bóng người còn nhanh hơn so với bọn họ. Người này thân hình cao lớn, mặc long bào minh hoàng, khí thế uy nghi. Đó chính là Vân Phi Dương. Vô số thân ảnh đang bay lên trời có chút dừng lại, sau đó lại càng nhanh chóng bay lên trên không trung hơn. Giờ phút này không thể hiện lòng trung thành của mình, vậy còn chờ tới khi nào nữa?
Chỉ có điều... khiến bọn họ há hốc mồm chính là, Vân Phi Dương lại một mình bay lên giữa không trung, sau đó cúi người hành lễ về phía nữ tử điên khùng kia:
- Vân Phi Dương bái kiến đại nhân!
- Đại.. đại... đại nhân?
Các Chiến Vương, Chiến Hoàng vừa nãy phóng ra sát khí đều sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch. Thân thể đang lao đi trong không trung vội vàng dừng lại, thu lại sát khí vừa mới thả ra. Có thể làm cho Vân Phi Dương cúi đầu gọi đại nhân, người này chẳng lẽ là thành chủ Thần Hồn Thành sao?
Mấy người Đông Phương Bạch không bay lên. Các nàng tất nhiên biết người này không phải là thành chủ Thần Hồn Thành. Các nàng còn biết người này còn cường đại hơn so với thành chủ Thần Hồn Thành.
Chỉ cần người này muốn động thủ, dựa vào một mình nàng đã có thể san bằng đế đô thành bình địa. Cho nên ba người không bay lên, chỉ ở giữa không trung hơi cúi người, chậm rãi chờ đợi tình hình tiến triển.
Mộc Phỉ dường như lười phí lời với những nhân vật nhỏ như vậy. Mộc Tiểu Yêu một câu nói không nói, thậm chí con mắt cũng không thèm liếc mọi người một cái. Mộc Phỉ lạnh lùng nói ra ý định của mình:
- Dẫn chúng ta đi Ẩn Tông!
Lời của Mộc Phỉ nói khiến Vân Phi Dương và mấy vị đại cường giả Chiến Đế thoáng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hai cường giả thần bí này tới tìm người, không phải đến để tiêu diệt Chiến Vương Triều.
Nhưng rất nhiều người lại xuất hiện nghi ngờ. Ẩn Tông là gì? Vì sao hai người này tìm Ẩn Tông, lại phải hỏi Vân Phi Dương?
- Hai vị đại nhân xin mời đi theo ta. Bên trong hoàng cung có Truyền tống trận!
Vân Phi Dương cung kính dùng tay ra hiệu mời. Thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh bay về phía một cung điện bên trong hoàng cung. Mộc Phỉ thoáng nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu một chút. Sau đó hai người ung dung bay về phía bên trong hoàng cung.
Trong một cung điện rất lớn, Vân Phi Dương cung kính đứng ở cửa. Mộc Tiểu Yêu và Mộc Phỉ không nhìn hắn trực tiếp đi vào. Bên trong không có thứ gì, chỉ có một Truyền tống trận cực lớn.
- Hai vị đại nhân, đây là Truyền tống trận truyền tống tới Ẩn Tông. Không biết hai vị đại nhân đi Ẩn Tông có chuyện gì quan trọng? Có lẽ có chỗ cần ta hỗ trợ...
Vân Phi Dương cùng theo vào, vẻ mặt tươi cười, giờ phút này làm gì có uy nghi của hoàng đế nữa. Nhìn hắn thật sự có cảm giác đã biến thành lão thái giám cả ngày tươi cười nịnh nọt.
Hắn không thể không cẩn thận. Thực lực hai người này quá mạnh mẽ. Không cần phải nói hai người kia tuyệt đối là đến từ bên kia biển Thần Hồn. Người có thể ngang qua biển Thần Hồn đi tới đại lục Thần Hồn, bất kỳ người nào cũng có thể diệt Chiến Vương Triều.
Hắn lời còn chưa nói hết, Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu đã tiến vào Truyền tống trận. Mộc Phỉ tùy ý bắn ra một huyền khí. Truyền tống trận lập tức sáng lên. Nàng lại không cần Vân Phi Dương hỗ trợ, tự mình dễ dàng mở Truyền tống trận ra.
Bạch quang lấp lánh. Hai thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Khuôn mặt Vân Phi Dương cũng trở nên âm trầm. Hắn không biết hai người này đi Ẩn Tông làm gì? Nhưng nếu như một khi Ẩn Tông có chuyện, cục diện tốt đẹp vừa được tạo dựng tại Chiến Vương Triều sẽ lập tức bị phá vỡ.
Veo!
Lão thái giám và ba đại quốc sư hóa thành ba đạo tàn ảnh bay đến bên ngoài cung điện. Vẻ mặt bọn họ đều lo lắng không yên nhìn Vân Phi Dương. Vân Phi Dương có chút phiền não khoát tay áo.
Là phúc thì không phải là họa. Là họa thì tránh không khỏi. Hắn lại khôi phục uy nghi bá chủ một đời, căn dặn:
- Truyền chỉ xuống, chuyện ngày hôm nay cấm bàn luận, bằng không giết chết không cần luận tội. Các ngươi đi xuống đi!
Thánh chỉ của Vân Phi Dương rất nhanh đã được truyền khắp toàn thành. Không người nào còn dám nói chuyện. Chỉ có điều vô số võ giả vừa lo lắng lại vừa có phần hưng phấn. Lo lắng vì hai cường giả cường đại này đến khiến người ta sợ hãi, liệu bọn họ có mang đến ác mộng cho Chiến Vương Triều hay không? Hưng phấn chính là lần đầu tiên bọn họ biết võ giả còn có thể cường đại đến mức độ như vậy. Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu đến đã mở ra cho mọi người một khung trời mới, nhìn thấy một thế giới võ đạo thần bí.
Trên thực tế, giờ phút này con dân đế đô của Ẩn đế cũng như thế. Bọn họ vừa lo lắng lại vừa hưng phấn.
Hắn đoán không lầm. Tiểu Đao thật sự là chủng tộc cường đại bên kia biển Thần Hồn. Giờ phút này người trong gia tộc của bọn họ đã tìm tới cửa. Tuy rằng hắn không biết Tiểu Đao là con cháu đích tôn hay trong chi thứ của gia tộc kia, nhưng ít ra hắn từng làm sư phụ của Tiểu Đao một thời gian, có một đoạn nhân tình.
Điều khiến hắn lo lắng chính là, sắc mặt hai nữ tử này dường như không tốt lắm? Đặc biệt là thiếu phụ xinh đẹp kia, trên người lại mơ hồ có sát ý?
Truyền tống trận rất lâu không sáng lên. Mọi người trong Ẩn Tông tất nhiên đã bị kinh động. Mọi người đi ra khỏi cung điện bạch ngọc, lại nhìn thấy hai nữ tử xa lạ.
Tiêu Thanh Y và Tiểu Đao, Thiện Lão rõ ràng có chút thất vọng. Các nàng còn tưởng rằng Tiêu Lãng trở lại.
Ầm!
Vẻ thất vọng của ba người còn chưa biến mất, trong nháy mắt, con ngươi liền co lại. Bởi vì các nàng nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp kia đột ngột bắn ra một khí lưu trong suốt. Sau đó Ẩn đế vô cùng cường đại trực tiếp bay ra ngoài, đập vào một toà cung điện, tạo thành một lổ thủng khổng lồ...
- Tên ngu xuẩn nhà ngươi cho Đao thiếu hiệp dùng đan dược rác rưởi sao?
Mộc Phỉ nổi giận đùng đùng mắng một câu. Sau đó ánh mắt nàng cung kính nhìn về phía Tiểu Đao, đột ngột quỳ một gối xuống nói:
- Mộc Phỉ tham kiến Đao thiếu hiệp!
Sau khi đi vào, Mộc Tiểu Yêu vẫn sững sờ nhìn Tiểu Đao. Trong đôi mắt của nàng mơ hồ có ánh nước. Nàng đi từng bước về phía Tiểu Đao, thản nhiên cười nói:
- Ca, ca đã chịu khổ rồi. Tiểu Yêu đến đưa ca về nhà!
- Tiểu thư, chuyện này tiểu thư...
Mộc Phỉ quay mặt nhìn khuôn mặt hờ hững của Mộc Tiểu Yêu một lát, giờ phút này vẫn không rõ hôm nay có phải thần kinh tiểu thư không ổn, lại đi nói với Tiêu Lãng mấy câu nói như vậy.
- Ta làm rất thành công, không phải sao?
Mộc Tiểu Yêu lại không phản đối xoay đầu lại, trên mặt đầy ý cười. Nàng cười khẽ một tiếng nói:
- Chí ít ta không uổng phí hơn một tháng này. Tiêu Lãng nạy lại một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, ta xem như đã làm một chuyện tốt!
Phỉ Di bất đắc dĩ thở dài nói:
- Làm việc tốt... Tiểu thư, cho dù tiểu thư làm việc tốt, cũng không thể dùng danh dự bản thân ra để nói đùa. Nếu như để cho các công tử phía bên Thiên Châu nghe thấy những lời này, còn không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Thân thể Mộc Tiểu Yêu quay một vòng trong không gian, động tác phiêu dật như tiên. Nàng rung rung đôi vai cười nói:
- Bọn họ làm sao có khả năng biết được? Ngươi cho rằng Tiêu Lãng có thể đi quá biển Thần Hồn tới Thiên Châu sao? Cho dù hắn đi tới đuọc Thiên Châu, có thể còn sống để đi đến Thần Khải Phủ sao? Ha ha, đừng nói nữa Phỉ Di. Việc này đến đây là kết thúc. Chúng ta làm sao đi tìm ca ca đây?
- Tìm ca ca tiểu thư rất đơn giản. Ta đã xác định được giờ phút này ca ca tiểu thư đang ở trong một tông phái có tên là Ẩn Tông ở Chiến Vương Triều! Thời gian không có nhiều. Chúng ta đừng chơi nữa, trực tiếp đi Ẩn Tông đi!
Phỉ Di căn dặn một tiếng, sau đó đột nhiên tăng tốc, giống như một tia chớp phá không gian bay về hướng Chiến Vương Triều.
Trong con ngươi của Mộc Tiểu Yêu lộ ra một chút hưng phấn. Thân thể nàng lóe lên đuổi theo Mộc Phỉ bay về hướng Chiến Vương Triều.
Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu bay hết tốc lực. Hai người lại không hề che giấu khí thế của mình. Tốc độ cả hai vượt qua cường giả Chiến Đế gấp mấy lần. Chỉ trong thời gian hơn nửa ngày, hai người đã bay đến bên trên đế đô.
Khí thế cường đại như thế, lập tức khiến vô số cường giả trong Chiến Vương Triều chú ý. Ba đại quốc sư phóng lên trời trước tiên. Một lão thái giám lưng còng bên trong hoàng cung cũng chậm rãi bay lên, ánh mắt tập trung vào hai người trên không trung.
Mộc Phỉ không nhìn bốn tên cường giả Chiến Đế, bay vút tới không trung phía trên đế đô đứng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lẽo, giống như một vị nữ Chiến Thần. Ánh mắt của nàng quét qua bốn phía, sau đó lạnh lùng mở miệng nói:
- Hoàng đế Chiến Vương Triều đi ra một chút!
Tiếng nói của Mộc Phỉ không lớn không nhỏ, nhưng vang vọng ở trong tai ngàn vạn người bên trong đế đô thành. Vô số người bị dọa thân thể run lên, chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Vô số người lại nổi giận lên, thi nhau bay lên trời, huyền khí vờn quanh muốn phát ra công kích, muốn chém nát nữ tử điên khùng không tôn trọng hoàng đế đang đứng trên không trung kia.
Vèo!
Một bóng người còn nhanh hơn so với bọn họ. Người này thân hình cao lớn, mặc long bào minh hoàng, khí thế uy nghi. Đó chính là Vân Phi Dương. Vô số thân ảnh đang bay lên trời có chút dừng lại, sau đó lại càng nhanh chóng bay lên trên không trung hơn. Giờ phút này không thể hiện lòng trung thành của mình, vậy còn chờ tới khi nào nữa?
Chỉ có điều... khiến bọn họ há hốc mồm chính là, Vân Phi Dương lại một mình bay lên giữa không trung, sau đó cúi người hành lễ về phía nữ tử điên khùng kia:
- Vân Phi Dương bái kiến đại nhân!
- Đại.. đại... đại nhân?
Các Chiến Vương, Chiến Hoàng vừa nãy phóng ra sát khí đều sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch. Thân thể đang lao đi trong không trung vội vàng dừng lại, thu lại sát khí vừa mới thả ra. Có thể làm cho Vân Phi Dương cúi đầu gọi đại nhân, người này chẳng lẽ là thành chủ Thần Hồn Thành sao?
Mấy người Đông Phương Bạch không bay lên. Các nàng tất nhiên biết người này không phải là thành chủ Thần Hồn Thành. Các nàng còn biết người này còn cường đại hơn so với thành chủ Thần Hồn Thành.
Chỉ cần người này muốn động thủ, dựa vào một mình nàng đã có thể san bằng đế đô thành bình địa. Cho nên ba người không bay lên, chỉ ở giữa không trung hơi cúi người, chậm rãi chờ đợi tình hình tiến triển.
Mộc Phỉ dường như lười phí lời với những nhân vật nhỏ như vậy. Mộc Tiểu Yêu một câu nói không nói, thậm chí con mắt cũng không thèm liếc mọi người một cái. Mộc Phỉ lạnh lùng nói ra ý định của mình:
- Dẫn chúng ta đi Ẩn Tông!
Lời của Mộc Phỉ nói khiến Vân Phi Dương và mấy vị đại cường giả Chiến Đế thoáng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hai cường giả thần bí này tới tìm người, không phải đến để tiêu diệt Chiến Vương Triều.
Nhưng rất nhiều người lại xuất hiện nghi ngờ. Ẩn Tông là gì? Vì sao hai người này tìm Ẩn Tông, lại phải hỏi Vân Phi Dương?
- Hai vị đại nhân xin mời đi theo ta. Bên trong hoàng cung có Truyền tống trận!
Vân Phi Dương cung kính dùng tay ra hiệu mời. Thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh bay về phía một cung điện bên trong hoàng cung. Mộc Phỉ thoáng nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu một chút. Sau đó hai người ung dung bay về phía bên trong hoàng cung.
Trong một cung điện rất lớn, Vân Phi Dương cung kính đứng ở cửa. Mộc Tiểu Yêu và Mộc Phỉ không nhìn hắn trực tiếp đi vào. Bên trong không có thứ gì, chỉ có một Truyền tống trận cực lớn.
- Hai vị đại nhân, đây là Truyền tống trận truyền tống tới Ẩn Tông. Không biết hai vị đại nhân đi Ẩn Tông có chuyện gì quan trọng? Có lẽ có chỗ cần ta hỗ trợ...
Vân Phi Dương cùng theo vào, vẻ mặt tươi cười, giờ phút này làm gì có uy nghi của hoàng đế nữa. Nhìn hắn thật sự có cảm giác đã biến thành lão thái giám cả ngày tươi cười nịnh nọt.
Hắn không thể không cẩn thận. Thực lực hai người này quá mạnh mẽ. Không cần phải nói hai người kia tuyệt đối là đến từ bên kia biển Thần Hồn. Người có thể ngang qua biển Thần Hồn đi tới đại lục Thần Hồn, bất kỳ người nào cũng có thể diệt Chiến Vương Triều.
Hắn lời còn chưa nói hết, Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu đã tiến vào Truyền tống trận. Mộc Phỉ tùy ý bắn ra một huyền khí. Truyền tống trận lập tức sáng lên. Nàng lại không cần Vân Phi Dương hỗ trợ, tự mình dễ dàng mở Truyền tống trận ra.
Bạch quang lấp lánh. Hai thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Khuôn mặt Vân Phi Dương cũng trở nên âm trầm. Hắn không biết hai người này đi Ẩn Tông làm gì? Nhưng nếu như một khi Ẩn Tông có chuyện, cục diện tốt đẹp vừa được tạo dựng tại Chiến Vương Triều sẽ lập tức bị phá vỡ.
Veo!
Lão thái giám và ba đại quốc sư hóa thành ba đạo tàn ảnh bay đến bên ngoài cung điện. Vẻ mặt bọn họ đều lo lắng không yên nhìn Vân Phi Dương. Vân Phi Dương có chút phiền não khoát tay áo.
Là phúc thì không phải là họa. Là họa thì tránh không khỏi. Hắn lại khôi phục uy nghi bá chủ một đời, căn dặn:
- Truyền chỉ xuống, chuyện ngày hôm nay cấm bàn luận, bằng không giết chết không cần luận tội. Các ngươi đi xuống đi!
Thánh chỉ của Vân Phi Dương rất nhanh đã được truyền khắp toàn thành. Không người nào còn dám nói chuyện. Chỉ có điều vô số võ giả vừa lo lắng lại vừa có phần hưng phấn. Lo lắng vì hai cường giả cường đại này đến khiến người ta sợ hãi, liệu bọn họ có mang đến ác mộng cho Chiến Vương Triều hay không? Hưng phấn chính là lần đầu tiên bọn họ biết võ giả còn có thể cường đại đến mức độ như vậy. Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu đến đã mở ra cho mọi người một khung trời mới, nhìn thấy một thế giới võ đạo thần bí.
Trên thực tế, giờ phút này con dân đế đô của Ẩn đế cũng như thế. Bọn họ vừa lo lắng lại vừa hưng phấn.
Hắn đoán không lầm. Tiểu Đao thật sự là chủng tộc cường đại bên kia biển Thần Hồn. Giờ phút này người trong gia tộc của bọn họ đã tìm tới cửa. Tuy rằng hắn không biết Tiểu Đao là con cháu đích tôn hay trong chi thứ của gia tộc kia, nhưng ít ra hắn từng làm sư phụ của Tiểu Đao một thời gian, có một đoạn nhân tình.
Điều khiến hắn lo lắng chính là, sắc mặt hai nữ tử này dường như không tốt lắm? Đặc biệt là thiếu phụ xinh đẹp kia, trên người lại mơ hồ có sát ý?
Truyền tống trận rất lâu không sáng lên. Mọi người trong Ẩn Tông tất nhiên đã bị kinh động. Mọi người đi ra khỏi cung điện bạch ngọc, lại nhìn thấy hai nữ tử xa lạ.
Tiêu Thanh Y và Tiểu Đao, Thiện Lão rõ ràng có chút thất vọng. Các nàng còn tưởng rằng Tiêu Lãng trở lại.
Ầm!
Vẻ thất vọng của ba người còn chưa biến mất, trong nháy mắt, con ngươi liền co lại. Bởi vì các nàng nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp kia đột ngột bắn ra một khí lưu trong suốt. Sau đó Ẩn đế vô cùng cường đại trực tiếp bay ra ngoài, đập vào một toà cung điện, tạo thành một lổ thủng khổng lồ...
- Tên ngu xuẩn nhà ngươi cho Đao thiếu hiệp dùng đan dược rác rưởi sao?
Mộc Phỉ nổi giận đùng đùng mắng một câu. Sau đó ánh mắt nàng cung kính nhìn về phía Tiểu Đao, đột ngột quỳ một gối xuống nói:
- Mộc Phỉ tham kiến Đao thiếu hiệp!
Sau khi đi vào, Mộc Tiểu Yêu vẫn sững sờ nhìn Tiểu Đao. Trong đôi mắt của nàng mơ hồ có ánh nước. Nàng đi từng bước về phía Tiểu Đao, thản nhiên cười nói:
- Ca, ca đã chịu khổ rồi. Tiểu Yêu đến đưa ca về nhà!
/1202
|