Thẩm Bội Tuyền sắp xếp tìm một địa điểm trong toà án để mở phiên toà. Để bảo đảm Uông Ánh Quân không bị thương tổn, Nghiêm Sĩ Dương tự mình dẫn người đến toà án bố trí.
Trong tòa án có cách bí mật để bảo vệ an toàn cho nhân chứng khi mở phiên toà. Với trường hợp nhân chứng không thể lộ diện thì sẽ được sắp xếp ở trong này tránh để bị cáo phát hiện.
Mặc dù nhân chứng ra tòa, nhưng sẽ đợi trong phòng nhỏ phía sau toà án, nhân chứng có thể thấy được toàn cảnh phiên toà. Căn phòng nhỏ ngăn cách với toà án bằng một vách ngăn, vách ngăn đó là tấm kính thủy tinh trong suốt.
Xuyên thấu qua kính thủy tinh, nhân chứng bí mật có thể nhìn thấy tòa án, nhưng trên tòa án mọi người sẽ không thấy được nhân chứng, nhân chứng nói chuyện thông qua loại microphone đặc chế, giọng nói sẽ thay đổi, nên không ai phân biệt được.
Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn lo lắng, bởi vì Tiểu Quân không phải là nhân chứng bí mật, Đường Vinh nhận ra cô, cho dù trốn hay dùng microphone nói chuyện thì Đường Vinh vẫn biết đó là cô.
Cho nên anh vẫn không hài lòng với kính thuỷ tinh có thể nhìn thấy tòa án, bảo người trở lại dán thêm một lớp giấy cách nhiệt, để tránh cho Đường Vinh ở trên toà án có cơ hội đe doạ Tiểu Quân.
Mặc dù trong lòng anh biết, việc để cho bị cáo đối chất rất quan trọng, Tiểu Tuyền quyết định như vậy cũng không sai, nhưng anh vẫn lo lắng cho Tiểu Quân, lo lắng đến không biết nên làm thế nào cho phải.
Rốt cuộc cũng tới ngày mở phiên toà tiếp theo, khoảng cách so với phiên toà trước là mười ngày. Mười ngày này, tinh thần của Tiểu Quân đã khôi phục không ít.
Nhưng khi Nghiêm Sĩ Dương chính miệng nói cho cô biết, phải ra tòa giáp mặt đối chất với Đường Vinh thì cô vẫn bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, lần mở phiên toà này không công khai, những người không liến quan sẽ không được dự thính.
Hình như có một phần lớn nội tình Tiểu Quân vẫn không muốn nói với anh. Anh vì điều tra chuyện này, đã hỏi rất nhiều người, bao gồm cha mẹ của Tiểu Quân, những người đã từng bày sắc mặt không tốt với anh.
Nhưng cha mẹ Tiểu Quân cũng nói, bọn họ cũng không biết rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn cho rằng Đường Vinh và Tiểu Quân là vị hôn phu, vị hôn thê. . . . . .
Năm đó cũng do Đường Vinh dẫn Tiểu Quân về nhà nói muốn ở chung với Tiểu Quân, muốn kết hôn với Tiểu Quân, kêu Tiểu Quân đừng đi học nữa, mà gả cho anh ta. . . . . . Bọn họ cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . .
Nhưng nếu như thật như vậy, tại sao Tiểu Quân lại có vết thương chồng chất. . . . . . Cái gì Tiểu Quân cũng không chịu nói. . . . . . Giống như không thể nói…….
Ngồi ở chỗ của Chánh án, Thẩm Bội Tuyền nhìn bốn phía, phát hiện tấm kính thủy tinh, phía sau là căn phòng nhỏ, ắt hẳn Tiểu Quân đang ở bên trong.
"Được rồi! Người bị hại đã đến đúng không?" Nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương, anh gật đầu.
Theo lệ thường, khi ra tòa, nhân chứng phải xác nhận thân phận, nhưng Thẩm Bội Tuyền tính bỏ qua trình tự này. Nếu A Dương đã xác nhận thân phận, cô cũng không bận tâm nữa.
"Chánh án, làm sao chúng tôi biết người phía sau căn phòng có phải là cô Uông Ánh Quân hay không?"
"Vậy luật sư có ý kiến gì?"
"Ít nhất cũng phải xác nhận thân phận!" Trên mặt luật sư mang theo nụ cười không có ý tốt: “Có thể để cho tôi trò chuyện với cô ấy hay không?"
"Mẹ nó, mày đừng có quá đáng!"
"Kiểm sát viên" Thẩm Bội Tuyền ngăn Nghiêm Sĩ Dương lại, nhìn luật sư: “Luật sư muốn nói gì với cô ấy?"
"Vì muốn xác định trong phòng nhỏ có phải là cô Uông Ánh Quân không, có biết thân chủ tôi hay không, tôi muốn xin cô chỉ ra trong hiện trường ai là Đường Vinh." Luật sư nhìn về tấm kính thủy tinh nói: “Xin cô nói cho tôi biết, thân chủ tôi, Đường Vinh, hôm nay mặc tây trang màu gì?"
". . . . . ."
Đường Vinh đột nhiên xoay người, nhìn bề ngoài là muốn để cho người trong phòng nhỏ thấy rõ tây trang anh đang mặc, nhưng đồng thời cũng có thể nhìn thấy nét mặt, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh ta.
Microphone đã mở, nhưng lại là một sự tĩnh lặng.
Nghiêm Sĩ Dương rất sốt ruột, anh đương nhiên chú ý thấy Đường Vinh cố ý xoay người, điều này rõ ràng là muốn dọa người!
Thẩm Bội Tuyền đột nhiên nói chuyện: “Ngừng! Bị cáo ngồi thẳng, không cần lãng phí thời gian, chờ khi bắt đầu đối chất, nội dung nói ra có chính xác hay không, tự nhiên có thể xác định có phải người bị hại không, không cần dùng phương thức này."
"Nhưng. . . . . ."
"Yên lặng! Bây giờ bắt đầu tiến hành thẩm lý."
Thấy Đường Vinh bị buộc phải ngồi đúng tư thế, vị trí, Nghiêm Sĩ Dương thở phào nhẹ nhõm. Thật may Tiểu Tuyền giúp một tay, không cho Đường Vinh ngay từ đầu đã hù dọa Tiểu Quân.
"Kiểm sát viên đã tỏ rõ lập trường khởi tố, lần này mở phiên toà là nhằm vào việc bị cáo cho rằng khởi tố không hợp pháp, cho nên do bên bị cáo bắt đầu đối chất, luật sư của bị cáo có thể bắt đầu, xin chú ý ngôn từ."
Luật sư đứng lên, trong lúc nhất thời không biết nên đi tới trước mặt ai để đối chất, đành phải đứng ở vị trí, nhìn vào chỗ ngồi của Thẩm Bội Tuyền. "Đầu tiên, tôi muốn hỏi, người trong phòng có biết hôm nay mình dùng thân phận gì đến đây hay không?"
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe được âm thanh nho nhỏ từ microphone: “Tôi. . . . . . Bọn họ nói, tôi là nhân chứng. . . . . ."
"Bọn họ nói, bọn họ là ai? Người nào nói với cô như vậy?"
"A Dương. . . . . . Không phải, là kiểm sát viên . . . . . ."
"Kiểm sát viên nói cô là nhân chứng, cho nên cô không cảm thấy mình là người bị hại? Cô cho rằng mình chỉ là nhân chứng? Có phải là ý này hay không?"
"Tôi. . . . . ."
"Trả lời tôi!"
"Kháng nghị!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận rống: “Hung cái gì? Con mẹ nó, mày hung cái gì?"
Thẩm Bội Tuyền nhanh chóng xử lý: “Kháng nghị hữu hiệu, luật sư bị cáo chú ý âm lượng, kiểm sát viên cũng chú ý ngôn từ."
"Được! Có phải cô từng theo thân chủ của tôi, Đường Vinh, lên giường ân ái hay không?"
". . . . . . Đúng . . . . ."
Câu trả lời này làm Nghiêm Sĩ Dương sợ hết hồn, Thẩm Bội Tuyền đang nhìn hồ sơ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhất thời nhìn nhau.
Tại sao Tiểu Quân lại nói "Đúng"?! Nói như vậy chẳng phải chứng tỏ cô tự nguyện sao?
Cô nói cô từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái. . . . . . Không phải là bị cường bạo sao? Nếu như là bị cường bạo, cô sẽ phải phủ nhận cách nói "ân ái". . . . . .
"Chuyện diễn ra ở đâu?"
". . . . . ."
"Không thể quá lớn tiếng, nếu không sẽ doạ nhân chứng." Luật sư cười giễu cợt một tiếng: “Xin cô nói cho tôi biết, xảy ra ở đâu?"
"Ở trong nhà anh ta. . . . . ."
"Cô từng ở trong nhà của thân chủ tôi, cùng thân chủ tôi lên giường ân ái, hôm nay cô tới đây với thân phận là nhân chứng, không phải là người bị hại, tự nhiên cũng không phải tố cáo." Nhìn về phía Thẩm Bội Tuyền: “Chánh án, tôi đã hỏi xong."
Thẩm Bội Tuyền trầm mặc: “Cho nên bên biện cho là. . . . . ."
"Bên biện vẫn thỉnh cầu xin tòa án không thụ lí đơn kiện của kiểm sát viên, bởi vì cô Uông Ánh Quân không cảm thấy mình là người bị hại, lại thừa nhận rằng cô ấy và thân chủ tôi chỉ là xảy ra hành vi tình dục, những điều này cho thấy người bị hại không cho là mình bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ!"
"Chuyện cô Uông bị thương là sự thật, nhưng tôi cho rằng đó chỉ là thương tổn khi quan hệ, cho dù muốn truy tố, cũng phải do cô Uông nói ra."
Nghiêm Sĩ Dương hít sâu, đứng lên: “Theo ghi chép, khi được thẩm vấn, người bị hại đã nói cô bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ, bị làm nhục, còn bị khắc chữ trên người, Chánh án. . . . . ."
"Chánh án, về phần tự bạch, tôi cực kỳ nghi ngờ tính chân thật của nó, xin toà án loại bỏ chứng cứ." Luật sư bổ sung: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, kiểm sát viên khởi tố không hợp pháp. Muốn kiện hay không cũng là do người bị hại nói, mà tội danh này cũng không phải là cưỡng chế, ép buộc quan hệ, nhiều nhất chỉ là tội xúc phạm thôi."
Đường Vinh nở nụ cười, thế cuộc trước mắt cho thấy kiểm sát viên không có phần thắng, anh ta đắc chí vừa lòng, cảm giác luật sư mình mời tới thật sự rất giỏi.
"Cô chắc có muốn kiện không?" Đường Vinh nói: “Tiểu Quân, cô muốn kiện tôi sao? Cô muốn kiện thì cứ kiện! Tôi không quan trọng việc đó, Tiểu Quân. . . . . ."
". . . . . ."
"Cô dám kiện thì kiện đi!"
Đầu kia của microphone truyền đến tiếng thở run rẩy, Nghiêm Sĩ Dương càng thêm tức giận, tức đến muốn nổi đoá, nhưng ngay khi anh định đứng lên nói những lời thô tục, thì Thẩm Bội Tuyền lại lên tiếng trước.
"Bị cáo, bị cáo vừa mới nói gì? ‘Cô dám kiện thì kiện đi’? Ở trên tòa án của tôi, ở trước mặt tôi, bị cáo lại dám đe doạ người bị hại? Bị cáo cho rằng ba quan toà chúng tôi đều chết hết rồi sao?"
Rất hiếm khi thấy Thẩm Bội Tuyền nổi đoá, đến Nghiêm Sĩ Dương còn ngây ngẩn cả người, ngay cả Uông Ánh Quân đang ngồi bên trong cũng sững sờ.
Luật sư bị cáo có cảm giác không ổn, vốn định đứng lên xin tha thứ, nhưng Thẩm Bội Tuyền hoàn toàn không cho anh ta cơ hội. Cô và quan toà hai bên trao đổi ý kiến, hai vị quan toà kia cũng đồng ý.
Cô dọn dẹp hồ sơ: “Phiên toà hôm nay tới đây kết thúc, nghỉ ngơi mười phút, sau đó sẽ mở phiên toà giam giữ. Bị cáo liều lĩnh như vậy, ở trên toà mà dám đe doạ người bị hại, giờ đã có đủ yếu tố để yêu cầu giam giữ."
Tinh thần của Nghiêm Sĩ Dương biến chuyển, tay anh nắm chặt, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui mừng. Ông trời! Tiểu Tuyền rốt cuộc có hành động rồi.
Sắc mặt Đường Vinh thay đổi, sắc mặt của luật sư cũng thay đổi, chỉ thấy luật sư không ngừng khuyên giải Đường Vinh, hai người châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì.
Nghiêm Sĩ Dương vui mừng đến nỗi chỉ muốn nhảy dựng lên, chỉ kém chút không có hét lên, mới nghĩ muốn lên động viên Tiểu Tuyền, thì phát hiện cô đã cùng hai quan toà đi ra khỏi tòa án.
Làm tốt lắm!
Đây mới là Thẩm Bội Tuyền, ha ha. . . . . .
Trong tòa án có cách bí mật để bảo vệ an toàn cho nhân chứng khi mở phiên toà. Với trường hợp nhân chứng không thể lộ diện thì sẽ được sắp xếp ở trong này tránh để bị cáo phát hiện.
Mặc dù nhân chứng ra tòa, nhưng sẽ đợi trong phòng nhỏ phía sau toà án, nhân chứng có thể thấy được toàn cảnh phiên toà. Căn phòng nhỏ ngăn cách với toà án bằng một vách ngăn, vách ngăn đó là tấm kính thủy tinh trong suốt.
Xuyên thấu qua kính thủy tinh, nhân chứng bí mật có thể nhìn thấy tòa án, nhưng trên tòa án mọi người sẽ không thấy được nhân chứng, nhân chứng nói chuyện thông qua loại microphone đặc chế, giọng nói sẽ thay đổi, nên không ai phân biệt được.
Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn lo lắng, bởi vì Tiểu Quân không phải là nhân chứng bí mật, Đường Vinh nhận ra cô, cho dù trốn hay dùng microphone nói chuyện thì Đường Vinh vẫn biết đó là cô.
Cho nên anh vẫn không hài lòng với kính thuỷ tinh có thể nhìn thấy tòa án, bảo người trở lại dán thêm một lớp giấy cách nhiệt, để tránh cho Đường Vinh ở trên toà án có cơ hội đe doạ Tiểu Quân.
Mặc dù trong lòng anh biết, việc để cho bị cáo đối chất rất quan trọng, Tiểu Tuyền quyết định như vậy cũng không sai, nhưng anh vẫn lo lắng cho Tiểu Quân, lo lắng đến không biết nên làm thế nào cho phải.
Rốt cuộc cũng tới ngày mở phiên toà tiếp theo, khoảng cách so với phiên toà trước là mười ngày. Mười ngày này, tinh thần của Tiểu Quân đã khôi phục không ít.
Nhưng khi Nghiêm Sĩ Dương chính miệng nói cho cô biết, phải ra tòa giáp mặt đối chất với Đường Vinh thì cô vẫn bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, lần mở phiên toà này không công khai, những người không liến quan sẽ không được dự thính.
Hình như có một phần lớn nội tình Tiểu Quân vẫn không muốn nói với anh. Anh vì điều tra chuyện này, đã hỏi rất nhiều người, bao gồm cha mẹ của Tiểu Quân, những người đã từng bày sắc mặt không tốt với anh.
Nhưng cha mẹ Tiểu Quân cũng nói, bọn họ cũng không biết rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn cho rằng Đường Vinh và Tiểu Quân là vị hôn phu, vị hôn thê. . . . . .
Năm đó cũng do Đường Vinh dẫn Tiểu Quân về nhà nói muốn ở chung với Tiểu Quân, muốn kết hôn với Tiểu Quân, kêu Tiểu Quân đừng đi học nữa, mà gả cho anh ta. . . . . . Bọn họ cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . .
Nhưng nếu như thật như vậy, tại sao Tiểu Quân lại có vết thương chồng chất. . . . . . Cái gì Tiểu Quân cũng không chịu nói. . . . . . Giống như không thể nói…….
Ngồi ở chỗ của Chánh án, Thẩm Bội Tuyền nhìn bốn phía, phát hiện tấm kính thủy tinh, phía sau là căn phòng nhỏ, ắt hẳn Tiểu Quân đang ở bên trong.
"Được rồi! Người bị hại đã đến đúng không?" Nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương, anh gật đầu.
Theo lệ thường, khi ra tòa, nhân chứng phải xác nhận thân phận, nhưng Thẩm Bội Tuyền tính bỏ qua trình tự này. Nếu A Dương đã xác nhận thân phận, cô cũng không bận tâm nữa.
"Chánh án, làm sao chúng tôi biết người phía sau căn phòng có phải là cô Uông Ánh Quân hay không?"
"Vậy luật sư có ý kiến gì?"
"Ít nhất cũng phải xác nhận thân phận!" Trên mặt luật sư mang theo nụ cười không có ý tốt: “Có thể để cho tôi trò chuyện với cô ấy hay không?"
"Mẹ nó, mày đừng có quá đáng!"
"Kiểm sát viên" Thẩm Bội Tuyền ngăn Nghiêm Sĩ Dương lại, nhìn luật sư: “Luật sư muốn nói gì với cô ấy?"
"Vì muốn xác định trong phòng nhỏ có phải là cô Uông Ánh Quân không, có biết thân chủ tôi hay không, tôi muốn xin cô chỉ ra trong hiện trường ai là Đường Vinh." Luật sư nhìn về tấm kính thủy tinh nói: “Xin cô nói cho tôi biết, thân chủ tôi, Đường Vinh, hôm nay mặc tây trang màu gì?"
". . . . . ."
Đường Vinh đột nhiên xoay người, nhìn bề ngoài là muốn để cho người trong phòng nhỏ thấy rõ tây trang anh đang mặc, nhưng đồng thời cũng có thể nhìn thấy nét mặt, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh ta.
Microphone đã mở, nhưng lại là một sự tĩnh lặng.
Nghiêm Sĩ Dương rất sốt ruột, anh đương nhiên chú ý thấy Đường Vinh cố ý xoay người, điều này rõ ràng là muốn dọa người!
Thẩm Bội Tuyền đột nhiên nói chuyện: “Ngừng! Bị cáo ngồi thẳng, không cần lãng phí thời gian, chờ khi bắt đầu đối chất, nội dung nói ra có chính xác hay không, tự nhiên có thể xác định có phải người bị hại không, không cần dùng phương thức này."
"Nhưng. . . . . ."
"Yên lặng! Bây giờ bắt đầu tiến hành thẩm lý."
Thấy Đường Vinh bị buộc phải ngồi đúng tư thế, vị trí, Nghiêm Sĩ Dương thở phào nhẹ nhõm. Thật may Tiểu Tuyền giúp một tay, không cho Đường Vinh ngay từ đầu đã hù dọa Tiểu Quân.
"Kiểm sát viên đã tỏ rõ lập trường khởi tố, lần này mở phiên toà là nhằm vào việc bị cáo cho rằng khởi tố không hợp pháp, cho nên do bên bị cáo bắt đầu đối chất, luật sư của bị cáo có thể bắt đầu, xin chú ý ngôn từ."
Luật sư đứng lên, trong lúc nhất thời không biết nên đi tới trước mặt ai để đối chất, đành phải đứng ở vị trí, nhìn vào chỗ ngồi của Thẩm Bội Tuyền. "Đầu tiên, tôi muốn hỏi, người trong phòng có biết hôm nay mình dùng thân phận gì đến đây hay không?"
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe được âm thanh nho nhỏ từ microphone: “Tôi. . . . . . Bọn họ nói, tôi là nhân chứng. . . . . ."
"Bọn họ nói, bọn họ là ai? Người nào nói với cô như vậy?"
"A Dương. . . . . . Không phải, là kiểm sát viên . . . . . ."
"Kiểm sát viên nói cô là nhân chứng, cho nên cô không cảm thấy mình là người bị hại? Cô cho rằng mình chỉ là nhân chứng? Có phải là ý này hay không?"
"Tôi. . . . . ."
"Trả lời tôi!"
"Kháng nghị!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận rống: “Hung cái gì? Con mẹ nó, mày hung cái gì?"
Thẩm Bội Tuyền nhanh chóng xử lý: “Kháng nghị hữu hiệu, luật sư bị cáo chú ý âm lượng, kiểm sát viên cũng chú ý ngôn từ."
"Được! Có phải cô từng theo thân chủ của tôi, Đường Vinh, lên giường ân ái hay không?"
". . . . . . Đúng . . . . ."
Câu trả lời này làm Nghiêm Sĩ Dương sợ hết hồn, Thẩm Bội Tuyền đang nhìn hồ sơ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhất thời nhìn nhau.
Tại sao Tiểu Quân lại nói "Đúng"?! Nói như vậy chẳng phải chứng tỏ cô tự nguyện sao?
Cô nói cô từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái. . . . . . Không phải là bị cường bạo sao? Nếu như là bị cường bạo, cô sẽ phải phủ nhận cách nói "ân ái". . . . . .
"Chuyện diễn ra ở đâu?"
". . . . . ."
"Không thể quá lớn tiếng, nếu không sẽ doạ nhân chứng." Luật sư cười giễu cợt một tiếng: “Xin cô nói cho tôi biết, xảy ra ở đâu?"
"Ở trong nhà anh ta. . . . . ."
"Cô từng ở trong nhà của thân chủ tôi, cùng thân chủ tôi lên giường ân ái, hôm nay cô tới đây với thân phận là nhân chứng, không phải là người bị hại, tự nhiên cũng không phải tố cáo." Nhìn về phía Thẩm Bội Tuyền: “Chánh án, tôi đã hỏi xong."
Thẩm Bội Tuyền trầm mặc: “Cho nên bên biện cho là. . . . . ."
"Bên biện vẫn thỉnh cầu xin tòa án không thụ lí đơn kiện của kiểm sát viên, bởi vì cô Uông Ánh Quân không cảm thấy mình là người bị hại, lại thừa nhận rằng cô ấy và thân chủ tôi chỉ là xảy ra hành vi tình dục, những điều này cho thấy người bị hại không cho là mình bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ!"
"Chuyện cô Uông bị thương là sự thật, nhưng tôi cho rằng đó chỉ là thương tổn khi quan hệ, cho dù muốn truy tố, cũng phải do cô Uông nói ra."
Nghiêm Sĩ Dương hít sâu, đứng lên: “Theo ghi chép, khi được thẩm vấn, người bị hại đã nói cô bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ, bị làm nhục, còn bị khắc chữ trên người, Chánh án. . . . . ."
"Chánh án, về phần tự bạch, tôi cực kỳ nghi ngờ tính chân thật của nó, xin toà án loại bỏ chứng cứ." Luật sư bổ sung: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, kiểm sát viên khởi tố không hợp pháp. Muốn kiện hay không cũng là do người bị hại nói, mà tội danh này cũng không phải là cưỡng chế, ép buộc quan hệ, nhiều nhất chỉ là tội xúc phạm thôi."
Đường Vinh nở nụ cười, thế cuộc trước mắt cho thấy kiểm sát viên không có phần thắng, anh ta đắc chí vừa lòng, cảm giác luật sư mình mời tới thật sự rất giỏi.
"Cô chắc có muốn kiện không?" Đường Vinh nói: “Tiểu Quân, cô muốn kiện tôi sao? Cô muốn kiện thì cứ kiện! Tôi không quan trọng việc đó, Tiểu Quân. . . . . ."
". . . . . ."
"Cô dám kiện thì kiện đi!"
Đầu kia của microphone truyền đến tiếng thở run rẩy, Nghiêm Sĩ Dương càng thêm tức giận, tức đến muốn nổi đoá, nhưng ngay khi anh định đứng lên nói những lời thô tục, thì Thẩm Bội Tuyền lại lên tiếng trước.
"Bị cáo, bị cáo vừa mới nói gì? ‘Cô dám kiện thì kiện đi’? Ở trên tòa án của tôi, ở trước mặt tôi, bị cáo lại dám đe doạ người bị hại? Bị cáo cho rằng ba quan toà chúng tôi đều chết hết rồi sao?"
Rất hiếm khi thấy Thẩm Bội Tuyền nổi đoá, đến Nghiêm Sĩ Dương còn ngây ngẩn cả người, ngay cả Uông Ánh Quân đang ngồi bên trong cũng sững sờ.
Luật sư bị cáo có cảm giác không ổn, vốn định đứng lên xin tha thứ, nhưng Thẩm Bội Tuyền hoàn toàn không cho anh ta cơ hội. Cô và quan toà hai bên trao đổi ý kiến, hai vị quan toà kia cũng đồng ý.
Cô dọn dẹp hồ sơ: “Phiên toà hôm nay tới đây kết thúc, nghỉ ngơi mười phút, sau đó sẽ mở phiên toà giam giữ. Bị cáo liều lĩnh như vậy, ở trên toà mà dám đe doạ người bị hại, giờ đã có đủ yếu tố để yêu cầu giam giữ."
Tinh thần của Nghiêm Sĩ Dương biến chuyển, tay anh nắm chặt, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui mừng. Ông trời! Tiểu Tuyền rốt cuộc có hành động rồi.
Sắc mặt Đường Vinh thay đổi, sắc mặt của luật sư cũng thay đổi, chỉ thấy luật sư không ngừng khuyên giải Đường Vinh, hai người châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì.
Nghiêm Sĩ Dương vui mừng đến nỗi chỉ muốn nhảy dựng lên, chỉ kém chút không có hét lên, mới nghĩ muốn lên động viên Tiểu Tuyền, thì phát hiện cô đã cùng hai quan toà đi ra khỏi tòa án.
Làm tốt lắm!
Đây mới là Thẩm Bội Tuyền, ha ha. . . . . .
/32
|