Kim Ngọc vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có 1 con bướm bay đến đậu lên bức họa của Giang Tiểu Lâu, không khỏi trố mắt há mồm. Lại cẩn thận nhìn kỹ, trên bức họa có vài chiếc lá lan, 2 đóa hoa lan, kết cấu ngắn gọn, đặc biệt là 2 đóa hoa lan vô cùng tươi tắn, hoa lá hòa nhau mà không bị che lấp, nét bút nhỏ nhắn mềm mại nhưng lại không như nữ tử yếu đuối, mà thể hiện vẻ trầm ổn trôi chảy, kiên cường mạnh mẽ. Không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Quả thật là hoa đẹp, tranh đẹp, ngay cả bướm cũng bị thu hút đến, đúng là ta đã tìm được bảo bối rồi. Chẳng trách cả Dương Các lão cũng không ngừng tán dương. Chỉ là, tại sao hoa lan muội vẽ lại không có gốc?”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Bản thân muội cũng không có gốc để nương tựa, không có nhà để về, cho dù vẽ ra gốc, thì cũng chẳng biết sinh trưởng ở đâu.”
Kim Ngọc nghe vậy chấn động, không khỏi tinh tế đánh giá thần thái của đối phương, lại không nhìn ra chút đầu mối nào, trong lòng nàng trào lên nỗi bất an không tên, nhưng vẫn cười nói: “Được, mọi thứ đều làm theo lời muội.”
Tiểu Điệp đưa Kim Ngọc ra ngoài, lúc đi ra ngưỡng cửa, theo bản năng Kim Ngọc quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, Tiểu Lâu đã cúi đầu xuống trải tờ giấy ra, đôi mắt cúi thấp xuống sáng rực kiều diễm, ẩn chứa làn thu thủy trong vắt. Cảnh tượng này như tranh vẽ, từ từ nở rộ trong lòng Kim Ngọc một chút hoài nghi dao động, nhưng chỉ thoáng qua liền thôi.
Nữ tử đơn bạc yếu ớt, như một tờ giấy chỉ cần có gió là bị thổi bay, sao có thể gây nên sóng gió gì.
Nàng tự cười nhạo sự lo ngại của chính mình, rồi lại nhẹ giọng nói: “Trông chừng nàng ta thật tốt, nếu như có gì sai sót, cẩn thận da của ngươi”
Tiểu Điệp bị ánh mắt như rắn độc của Kim Ngọc làm cho hoảng sợ, vội vã cúi đầu: “Vâng.”
Trong phòng, Giang Tiểu Lâu ngước mắt lên, mím môi thật chặt, đôi mắt lóe sáng, tâm tư như có sóng ngầm nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh.
Kim Ngọc cho rằng nàng sẽ trốn tránh, nhưng Giang Tiểu Lâu không như vậy. Trước kia, khi bất hạnh của cuộc đời đè nặng lên vai nàng, nàng chưa từng phản kháng, chỉ 1 mực bao dung, khi đối mặt với rủi ro, thì phản ứng đầu tiên là nhẫn nại.
Nhưng sau đó nàng mới biết, lùi một bước kết quả không phải là trời cao biển rộng, mà là vạn kiếp bất phục. Đáng thương chính là, cho đến khi nằm vào trong quan tài nàng mới biết, nội tâm của nàng luôn bất an, dao động. Tần Tư đã từng nói nàng là một cô gái nhu nhược, nàng liền biến mình trở thành người như hắn mong muốn, thỏa mãn với những gì người khác cho mình, không nhìn thấy nguy cơ đến trước mắt, cũng không nhìn thấy bất hạnh của bản thân, khi bị người ta đẩy vào tuyệt cảnh thậm chí cũng không có dũng khí đứng lên chống cự.
Mà hiện tại, trước mặt nàng không có ánh sáng để đi, cho dù nàng phải vượt qua hết chông gai, chảy máu không ngừng, nhịn đau nhịn khổ cũng phải kiên cường chống chọi đến cùng, mạnh mẽ khai phá một con đường cho mình.
Quốc Sắc Thiên Hương lầu, đèn đuốc huy hoàng kèm theo tiếng ca hát tuôn đổ ào ào qua các khung cửa như nước chảy không ngừng, một chiếc xe ngựa hoa lệ vững vàng dừng lại trước cửa, rõ ràng không có hộ vệ gõ chiêng dẹp đường, nhưng phản phất vô hình trung vẫn có uy thế to lớn, người đi đường vẫn dồn dập né tránh.
“Vệ công công, đã đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu.” Một thanh âm to khỏe vang lên, từ trong xe ngựa bước xuống một mỹ nam tử, cái trán đầy đặn, lông mày rậm rạp, đôi mắt dài, sống mũi cao thẳng, chính là Tạ Liên Thành.
Theo tiếng nói của hắn vang ra, từ trong xe ngựa bước ra một trung niên nam tử da mặt trắng bóc, một thân trường bào màu xanh nhạt, đôi giày vải màu đen, quần áo đặc biệt mộc mạc, cùng Tạ Liên Thành sóng vai tiến vào Quốc Sắc Thiên Hương lầu.
Tạ Liên Thành mới vừa vào đến chính sảnh, Kim Ngọc liền vội vàng tiến đến, trên đầu cài trâm hoa quyên tinh xảo, bên dưới mặc váy đại hồng la, người còn chưa tới, mùi thơm đã nức mũi, âm thanh mang theo mười phần rạng rỡ: “Tạ công tử chịu đến ủng hộ, Quốc Sắc Thiên Hương lầu đúng là có rồng đến nhà tôm.”
Tạ gia là cự phú, lại là hoàng thương, có nguồn gốc sâu sa với hoàng thất, người ngoài tuy rằng không biết rõ nguồn gốc, nhưng cũng biết rõ Tạ gia tuyệt đối không phải thương gia bình thường, ngay cả người xưa nay mắt cao hơn đầu như Kim Ngọc cũng phải hết sức lấy lòng.
Tạ Liên Thành tựa như nhìn vào không khí, nhẹ nhàng phủi bàn tay sơn móng đỏ của Kim Ngọc ra, cười nói: “Kim lão bản, khách chính hôm nay không phải ta.”
Kim Ngọc liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn đã nhận ra thân phận của người trung niên mặt trắng đứng bên cạnh là gì, không khỏi mỉm cười. Ở Đại Chu, hoàng đế rất sủng ái và tin tưởng thái giám, những đại thái giám trong cung lại càng đặc biệt, từ thời khai quốc hoàng đế ban thưởng cung nữ cho thái giám Vương Sung làm phu nhân, về sau những đại thái giám có tên tuổi trong cung hầu như ai cũng có 1 vị chính thất phu nhân, tuy không được phong cáo mệnh, nhưng cũng không khác gì những chủ mẫu đương gia trong những gia đình bình thường khác, cho nên đối với việc thái giám xuất hiện ở nơi phong nguyệt Kim Ngọc cũng không lấy làm ngạc nhiên, huống chi không phải ai tới đây cũng là để trêu hoa ghẹo nguyệt, đa phần là đến bàn chuyện làm ăn, hai vị ở trước mắt này hiển nhiên chính là như vậy. Nụ cười của nàng càng thêm rực rỡ: “Vậy thì, mời hai vị vào bên trong.”
Vừa vào đến đại sảnh Quốc Sắc Thiên Hương lầu, chỉ thấy toàn bộ phòng khách được bố trí cách điệu tao nhã, tráng lệ, trong đại sảnh đã đầy khách khoảng tám phần, đều là những người mặc hoa phục, không giàu sang cũng cao quý, đại đa số đều ôm mỹ nhân trong tay ngâm thơ đối câu, vui vẻ dùng tiệc. Trên ghế ở giữa có một vị nữ tử mỹ mạo sắc mặt trắng mịn đang ngồi, tay ôm nguyệt cầm, nhẹ nhàng gảy dây đàn, đôi môi hé mở, cất tiếng hát triền miên. Ở các bàn khác, những tỳ nữ qua lại người nào cũng vóc dáng yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, thật là một cảnh tượng thanh nhã phong lưu, khiến người ta không thể nào cảm thấy chán ghét được.
Nhìn thấy mấy người họ đi vào, tất cả mọi ánh mắt đều quét đến bên này.
“Tạ công tử.”
“Là Tạ công tử.”
“Đàn lang đến rồi...”
Ở Đại Chu, từ ngữ hình dung mỹ nam tử tốt nhất chính là đàn lang, ở trong mắt các cô nương từng thấy qua vô số người đẹp, người có thể xưng là đàn lang thì hiếm hoi vô cùng. Trong nháy mắt khi toàn bộ phòng khách nhìn thấy Tạ Liên Thành, khắp nơi đều vang lên âm thanh hưng phấn, còn có người đang lạch bạch chạy lên lầu muốn đi gọi người đến chào hỏi, toàn bộ không khí đều tràn ngập một loại cảm giác ngưỡng mộ kích động.
Tạ Liên Thành chậm rãi đi tới, dưới ánh nến sáng rực càng tăng thêm vẻ đẹp như ngọc, rạng rỡ như trăng sáng, mái tóc đen kịt đổ dài, da như lãnh ngọc, mắt đen như mực, sóng mắt nhẹ nhàng lấp lóe dáng vẻ tuấn lãng tuyệt trần, nhìn một cái như muốn đoạt hồn phách người.
Có thể nói là dáng người như ngọc, tư thế vô song.
Có những khách làng chơi không quen thuộc Tạ Liên Thành đều sáng mắt lên, bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm vị công tử xa lạ đẹp trai này.
Kim Ngọc nhẹ giọng nói: “Mời hai vị vào phòng riêng ngồi.”
Tạ Liên Thành đối với tất cả đã từ lâu không còn cảm thấy kinh ngạc, cùng Vệ công công nhẹ nhàng ngồi xuống, bỏ ngoài tai tất cả bình luận của người khác. Hai người thương nghị xong chính sự, Vệ công công có hứng thú khá cao, đặc biệt mời người đến hát khúc. Chỉ một lát sau đã có bốn thiếu nữ thanh xuân tiến vào phòng, trên y phục thêu hoa mẫu đơn vàng, vẻ mỹ lệ dị thường, bốn người chia ra cầm đàn tỳ bà, đàn cổ, sáo ngọc, tiêu, đồng thời mỉm cười quỳ gối hành lễ, sau đó bắt đầu biểu diễn.
Vệ công công nhìn một chút, cao hứng nói: “Người và khúc nhạc đều không tệ, nghe nói Quốc Sắc Thiên Hương lầu mỹ nhân như mây, nhưng ta thấy chẳng qua cũng thế này thôi.”
Bốn nữ tử này đều xem như trên mức khá, nhưng trong cung tiên nữ quốc sắc cỡ nào mà không có, chẳng trách Vệ công công xem như là chuyện thường. Tạ Liên Thành cười cười, không tỏ rõ ý kiến. Hoài An đứng sau lưng hắn trợn to hai mắt, thầm nghĩ vị công công này cũng rất xét nét.
Bốn thiếu nữ sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, người đứng đầu nở nụ cười xinh đẹp: “Ngài có điều chưa biết, người bình thường như chúng tiểu nữ chỉ được ở bên ngoài góp vui, còn các cô nương nhất đẳng ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu ai cũng như thiên tiên, màn kịch hay còn ở phía sau. Tiên sinh nếu không tin, chờ lát nữa Đào Yêu cô nương mới nổi danh gần đây của chúng tôi đến biểu diễn, ngài nhìn là biết ngay.”
Vệ công công khẽ mỉm cười: “Ha, vậy ta phải chờ xem mới được.”
Đại Chu truyền tới đời thứ năm, quân vương sáng suốt, dân chúng no đủ, khắp nơi đều là cảnh tươi tốt.
Đương kim thiên tử thích âm nhạc, các quý tộc cũng tranh nhau noi theo phong độ của thiên tử, dân gian cũng hưng thịnh mấy chuyện này.
Từ xưa đến nay tài tử đều không tách rời với giai nhân, triều này văn phong cởi mở, quan to quý nhân, tài tử danh lưu đều tự cho mình là phong lưu, những chuyện như du lịch, đãi tiệc, ngâm thơ đều không thể tách rời được giai nhân phong lưu bầu bạn, mà Quốc Sắc Thiên Hương lầu chính là nơi tuyệt vời nhất, người đời ai cũng biết nhất đẳng mỹ nhân ở đây so với phi tần trong cung còn muốn đẹp hơn, chuyến này Vệ Hoành đương nhiên cũng có lòng hiếu kỳ, nếu như có thể, tìm một tuyệt sắc giai nhân…tương lai nói không chừng có thể có tác dụng lớn.
Lầu hai thiết kế xảo diệu, từng phòng riêng độc lập nhau. Khách mời ở trong phòng riêng có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, người ngoài lại không thể nhìn vào trong, đúng là rất có tâm thiết kế.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cổ cầm vang động, Vệ công công hướng về dưới lầu nhìn tới. Lúc này không chỉ ở các phòng riêng có đầy khách, ngay cả dưới lầu cũng đã ngồi đầy danh môn công tử, cự phú hào khách, vây quanh một sân khấu nhỏ. Người người đều là những đại nhân vật cao quý trong kinh thành, nhưng đều mỏi mắt ngóng trông, như muốn dài cổ.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Bản thân muội cũng không có gốc để nương tựa, không có nhà để về, cho dù vẽ ra gốc, thì cũng chẳng biết sinh trưởng ở đâu.”
Kim Ngọc nghe vậy chấn động, không khỏi tinh tế đánh giá thần thái của đối phương, lại không nhìn ra chút đầu mối nào, trong lòng nàng trào lên nỗi bất an không tên, nhưng vẫn cười nói: “Được, mọi thứ đều làm theo lời muội.”
Tiểu Điệp đưa Kim Ngọc ra ngoài, lúc đi ra ngưỡng cửa, theo bản năng Kim Ngọc quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, Tiểu Lâu đã cúi đầu xuống trải tờ giấy ra, đôi mắt cúi thấp xuống sáng rực kiều diễm, ẩn chứa làn thu thủy trong vắt. Cảnh tượng này như tranh vẽ, từ từ nở rộ trong lòng Kim Ngọc một chút hoài nghi dao động, nhưng chỉ thoáng qua liền thôi.
Nữ tử đơn bạc yếu ớt, như một tờ giấy chỉ cần có gió là bị thổi bay, sao có thể gây nên sóng gió gì.
Nàng tự cười nhạo sự lo ngại của chính mình, rồi lại nhẹ giọng nói: “Trông chừng nàng ta thật tốt, nếu như có gì sai sót, cẩn thận da của ngươi”
Tiểu Điệp bị ánh mắt như rắn độc của Kim Ngọc làm cho hoảng sợ, vội vã cúi đầu: “Vâng.”
Trong phòng, Giang Tiểu Lâu ngước mắt lên, mím môi thật chặt, đôi mắt lóe sáng, tâm tư như có sóng ngầm nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh.
Kim Ngọc cho rằng nàng sẽ trốn tránh, nhưng Giang Tiểu Lâu không như vậy. Trước kia, khi bất hạnh của cuộc đời đè nặng lên vai nàng, nàng chưa từng phản kháng, chỉ 1 mực bao dung, khi đối mặt với rủi ro, thì phản ứng đầu tiên là nhẫn nại.
Nhưng sau đó nàng mới biết, lùi một bước kết quả không phải là trời cao biển rộng, mà là vạn kiếp bất phục. Đáng thương chính là, cho đến khi nằm vào trong quan tài nàng mới biết, nội tâm của nàng luôn bất an, dao động. Tần Tư đã từng nói nàng là một cô gái nhu nhược, nàng liền biến mình trở thành người như hắn mong muốn, thỏa mãn với những gì người khác cho mình, không nhìn thấy nguy cơ đến trước mắt, cũng không nhìn thấy bất hạnh của bản thân, khi bị người ta đẩy vào tuyệt cảnh thậm chí cũng không có dũng khí đứng lên chống cự.
Mà hiện tại, trước mặt nàng không có ánh sáng để đi, cho dù nàng phải vượt qua hết chông gai, chảy máu không ngừng, nhịn đau nhịn khổ cũng phải kiên cường chống chọi đến cùng, mạnh mẽ khai phá một con đường cho mình.
Quốc Sắc Thiên Hương lầu, đèn đuốc huy hoàng kèm theo tiếng ca hát tuôn đổ ào ào qua các khung cửa như nước chảy không ngừng, một chiếc xe ngựa hoa lệ vững vàng dừng lại trước cửa, rõ ràng không có hộ vệ gõ chiêng dẹp đường, nhưng phản phất vô hình trung vẫn có uy thế to lớn, người đi đường vẫn dồn dập né tránh.
“Vệ công công, đã đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu.” Một thanh âm to khỏe vang lên, từ trong xe ngựa bước xuống một mỹ nam tử, cái trán đầy đặn, lông mày rậm rạp, đôi mắt dài, sống mũi cao thẳng, chính là Tạ Liên Thành.
Theo tiếng nói của hắn vang ra, từ trong xe ngựa bước ra một trung niên nam tử da mặt trắng bóc, một thân trường bào màu xanh nhạt, đôi giày vải màu đen, quần áo đặc biệt mộc mạc, cùng Tạ Liên Thành sóng vai tiến vào Quốc Sắc Thiên Hương lầu.
Tạ Liên Thành mới vừa vào đến chính sảnh, Kim Ngọc liền vội vàng tiến đến, trên đầu cài trâm hoa quyên tinh xảo, bên dưới mặc váy đại hồng la, người còn chưa tới, mùi thơm đã nức mũi, âm thanh mang theo mười phần rạng rỡ: “Tạ công tử chịu đến ủng hộ, Quốc Sắc Thiên Hương lầu đúng là có rồng đến nhà tôm.”
Tạ gia là cự phú, lại là hoàng thương, có nguồn gốc sâu sa với hoàng thất, người ngoài tuy rằng không biết rõ nguồn gốc, nhưng cũng biết rõ Tạ gia tuyệt đối không phải thương gia bình thường, ngay cả người xưa nay mắt cao hơn đầu như Kim Ngọc cũng phải hết sức lấy lòng.
Tạ Liên Thành tựa như nhìn vào không khí, nhẹ nhàng phủi bàn tay sơn móng đỏ của Kim Ngọc ra, cười nói: “Kim lão bản, khách chính hôm nay không phải ta.”
Kim Ngọc liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn đã nhận ra thân phận của người trung niên mặt trắng đứng bên cạnh là gì, không khỏi mỉm cười. Ở Đại Chu, hoàng đế rất sủng ái và tin tưởng thái giám, những đại thái giám trong cung lại càng đặc biệt, từ thời khai quốc hoàng đế ban thưởng cung nữ cho thái giám Vương Sung làm phu nhân, về sau những đại thái giám có tên tuổi trong cung hầu như ai cũng có 1 vị chính thất phu nhân, tuy không được phong cáo mệnh, nhưng cũng không khác gì những chủ mẫu đương gia trong những gia đình bình thường khác, cho nên đối với việc thái giám xuất hiện ở nơi phong nguyệt Kim Ngọc cũng không lấy làm ngạc nhiên, huống chi không phải ai tới đây cũng là để trêu hoa ghẹo nguyệt, đa phần là đến bàn chuyện làm ăn, hai vị ở trước mắt này hiển nhiên chính là như vậy. Nụ cười của nàng càng thêm rực rỡ: “Vậy thì, mời hai vị vào bên trong.”
Vừa vào đến đại sảnh Quốc Sắc Thiên Hương lầu, chỉ thấy toàn bộ phòng khách được bố trí cách điệu tao nhã, tráng lệ, trong đại sảnh đã đầy khách khoảng tám phần, đều là những người mặc hoa phục, không giàu sang cũng cao quý, đại đa số đều ôm mỹ nhân trong tay ngâm thơ đối câu, vui vẻ dùng tiệc. Trên ghế ở giữa có một vị nữ tử mỹ mạo sắc mặt trắng mịn đang ngồi, tay ôm nguyệt cầm, nhẹ nhàng gảy dây đàn, đôi môi hé mở, cất tiếng hát triền miên. Ở các bàn khác, những tỳ nữ qua lại người nào cũng vóc dáng yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, thật là một cảnh tượng thanh nhã phong lưu, khiến người ta không thể nào cảm thấy chán ghét được.
Nhìn thấy mấy người họ đi vào, tất cả mọi ánh mắt đều quét đến bên này.
“Tạ công tử.”
“Là Tạ công tử.”
“Đàn lang đến rồi...”
Ở Đại Chu, từ ngữ hình dung mỹ nam tử tốt nhất chính là đàn lang, ở trong mắt các cô nương từng thấy qua vô số người đẹp, người có thể xưng là đàn lang thì hiếm hoi vô cùng. Trong nháy mắt khi toàn bộ phòng khách nhìn thấy Tạ Liên Thành, khắp nơi đều vang lên âm thanh hưng phấn, còn có người đang lạch bạch chạy lên lầu muốn đi gọi người đến chào hỏi, toàn bộ không khí đều tràn ngập một loại cảm giác ngưỡng mộ kích động.
Tạ Liên Thành chậm rãi đi tới, dưới ánh nến sáng rực càng tăng thêm vẻ đẹp như ngọc, rạng rỡ như trăng sáng, mái tóc đen kịt đổ dài, da như lãnh ngọc, mắt đen như mực, sóng mắt nhẹ nhàng lấp lóe dáng vẻ tuấn lãng tuyệt trần, nhìn một cái như muốn đoạt hồn phách người.
Có thể nói là dáng người như ngọc, tư thế vô song.
Có những khách làng chơi không quen thuộc Tạ Liên Thành đều sáng mắt lên, bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm vị công tử xa lạ đẹp trai này.
Kim Ngọc nhẹ giọng nói: “Mời hai vị vào phòng riêng ngồi.”
Tạ Liên Thành đối với tất cả đã từ lâu không còn cảm thấy kinh ngạc, cùng Vệ công công nhẹ nhàng ngồi xuống, bỏ ngoài tai tất cả bình luận của người khác. Hai người thương nghị xong chính sự, Vệ công công có hứng thú khá cao, đặc biệt mời người đến hát khúc. Chỉ một lát sau đã có bốn thiếu nữ thanh xuân tiến vào phòng, trên y phục thêu hoa mẫu đơn vàng, vẻ mỹ lệ dị thường, bốn người chia ra cầm đàn tỳ bà, đàn cổ, sáo ngọc, tiêu, đồng thời mỉm cười quỳ gối hành lễ, sau đó bắt đầu biểu diễn.
Vệ công công nhìn một chút, cao hứng nói: “Người và khúc nhạc đều không tệ, nghe nói Quốc Sắc Thiên Hương lầu mỹ nhân như mây, nhưng ta thấy chẳng qua cũng thế này thôi.”
Bốn nữ tử này đều xem như trên mức khá, nhưng trong cung tiên nữ quốc sắc cỡ nào mà không có, chẳng trách Vệ công công xem như là chuyện thường. Tạ Liên Thành cười cười, không tỏ rõ ý kiến. Hoài An đứng sau lưng hắn trợn to hai mắt, thầm nghĩ vị công công này cũng rất xét nét.
Bốn thiếu nữ sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, người đứng đầu nở nụ cười xinh đẹp: “Ngài có điều chưa biết, người bình thường như chúng tiểu nữ chỉ được ở bên ngoài góp vui, còn các cô nương nhất đẳng ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu ai cũng như thiên tiên, màn kịch hay còn ở phía sau. Tiên sinh nếu không tin, chờ lát nữa Đào Yêu cô nương mới nổi danh gần đây của chúng tôi đến biểu diễn, ngài nhìn là biết ngay.”
Vệ công công khẽ mỉm cười: “Ha, vậy ta phải chờ xem mới được.”
Đại Chu truyền tới đời thứ năm, quân vương sáng suốt, dân chúng no đủ, khắp nơi đều là cảnh tươi tốt.
Đương kim thiên tử thích âm nhạc, các quý tộc cũng tranh nhau noi theo phong độ của thiên tử, dân gian cũng hưng thịnh mấy chuyện này.
Từ xưa đến nay tài tử đều không tách rời với giai nhân, triều này văn phong cởi mở, quan to quý nhân, tài tử danh lưu đều tự cho mình là phong lưu, những chuyện như du lịch, đãi tiệc, ngâm thơ đều không thể tách rời được giai nhân phong lưu bầu bạn, mà Quốc Sắc Thiên Hương lầu chính là nơi tuyệt vời nhất, người đời ai cũng biết nhất đẳng mỹ nhân ở đây so với phi tần trong cung còn muốn đẹp hơn, chuyến này Vệ Hoành đương nhiên cũng có lòng hiếu kỳ, nếu như có thể, tìm một tuyệt sắc giai nhân…tương lai nói không chừng có thể có tác dụng lớn.
Lầu hai thiết kế xảo diệu, từng phòng riêng độc lập nhau. Khách mời ở trong phòng riêng có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, người ngoài lại không thể nhìn vào trong, đúng là rất có tâm thiết kế.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cổ cầm vang động, Vệ công công hướng về dưới lầu nhìn tới. Lúc này không chỉ ở các phòng riêng có đầy khách, ngay cả dưới lầu cũng đã ngồi đầy danh môn công tử, cự phú hào khách, vây quanh một sân khấu nhỏ. Người người đều là những đại nhân vật cao quý trong kinh thành, nhưng đều mỏi mắt ngóng trông, như muốn dài cổ.
/291
|