Ai cũng biết bà chủ của Quốc Sắc Thiên Hương lầu là Kim Ngọc thủ đoạn siêu quần, người tự mình đào tạo không chỉ có tướng mạo tài năng xuất chúng, thơ từ ca vũ không món nào không giỏi, người tầm thường đừng nói là mới đến uống trà, muốn được nhìn một cái cũng không dễ. Hơn nữa Kim Ngọc có người ở trong triều đình chống lưng, dĩ nhiên Quốc Sắc Thiên Hương lầu sẽ ngồi vững ở cái ghế đầu trong chốn phong nguyệt ở kinh thành này. Ngày xưa nếu có nhất đẳng cô nương biểu diễn thì sẽ không còn chỗ ngồi, càng không cần nói đến màn biểu diễn hôm nay lại là của Đào Yêu cô nương đang nổi danh khắp nơi.
Rất nhanh trên đài liền xuất hiện một vị mỹ nhân áo trắng, trên tay một chiếc đàn cổ. Nàng có thân hình tinh tế như liễu, tóc đen bóng loáng, dưới sự chú ý của mọi người gương mặt ửng hồng, mi mắt buông thấp, trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra chút phong tình, khiến mọi người yêu thích. Mọi người cho rằng nàng chính là Đào Yêu, đúng lúc đang ca ngợi thì lại xuất hiện vị vị mỹ nhân mặc áo đỏ, tóc của nàng toàn bộ được buộc cao trên đỉnh đầu, bên hông buộc dây ngũ sắc, đôi mắt lấp lánh, diễm quang bắn ra bốn phía, thoải mái nhìn về phía mọi người, trong bộ nam phục tỏ rõ tư thế hiên ngang.
Hai người này dáng dấp không khác nhau chút nào, rõ ràng là một đôi song sinh. Hai người một người gảy đàn, một người múa kiếm, cô gái mặc áo trắng tiếng đàn uyển chuyển trôi chảy, vừa thanh u vừa thoát tục, cô gái áo đỏ dáng người trác tuyệt, sợi dây ngũ sắc bên hông theo động tác của nàng tung bay như nước, theo tiếng đàn bỗng nhiên vút cao, kiếm chiêu của cô gái áo đỏ càng ngày càng tiêu sái, thân hình yểu điệu mạnh mẽ như du long, kiếm quang sáng chói làm người ta hoa mắt. Hai người phối hợp không mộtkẽ hở, mọi người nhìn đến không kịp, liên tục khen hay.
Tiếng đàn “tanh” một tiếng kết thúc, cô gái áo đỏ đột nhiên thu kiếm, ánh kiếm dừng lại đột ngột, như trường giang đại hải bình lặng sau cơn giông bão.
Cặp song sinh này một văn một võ, một tĩnh một động, một văn nhã một hào hiệp, một ngượng ngùng một phóng khoáng, quả thật là có sở trường riêng, chiếm hết phong quang, khách trong cả sảnh đường đều lấy làm thích thú. Tiếng khen như sấm dậy vang bốn phía, người người tán tụng, công tử Thẩm Trường An của Vi Bá hầu lớn tiếng khen ngợi: “Hay, hay cho một đôi giai nhân tuyệt sắc, Quốc Sắc Thiên Hương lầu quả nhiên không tầm thường.”
Thiếu tướng quân Vương Hạc của Phiêu Kỵ phủ tướng quân, và công tử Ngô Tử Đô của Hộ bộ thượng thư phủ cũng đến tìm vui, tiếng vỗ tay vang động trời.
Các vị công tử này đều là khách quen trong chốn phong lưu, có thể khiến cho họ khen ngợi dĩ nhiên là không phải người tầm thường.
Vệ công công thấy vậy, cũng không khỏi “chà chà” hai tiếng, hỏi cô gái tiếp khách: “Đúng thực là thú vị, bên dưới đó ai là Đào Yêu?”
Nữ tử mỉm cười: “Tiên sinh đừng nóng ruột, Đào Yêu cô nương của chúng tôi không phải nữ tử phàm tục có thể so sánh, ngài đừng gấp, cứ xem thêm một chút đi.”
Tạ Liên Thành lại chỉ cúi đầu thưởng thức trà, đối với tất cả đều làm như không thấy.
Mở màn đã đạt đến cao độ như thế, Đào Yêu biểu diễn thế nào cũng rất khó vượt qua, đây là đại kỵ. Theo lý mà nói, người kinh nghiệm phong phú như Kim Ngọc sẽ không phạm phải sai lầm này, hay là nàng ta thật sự có lòng tin với Đào Yêu như thế?
Không riêng Tạ Liên Thành nghĩ vậy, rất cả mọi người đều nghĩ như vậy, có thể đứng trên đôi sinh đôi này, không biết Đào Yêu cô nương sẽ phong tình cỡ nào, không khí của hiện trường càng bị đun nóng hơn nữa.
Ngay tại lúc này, phía bên phải sân khấu, từ sau tấm bình phong có một nữ tử nhẹ nhàng buớc ra, trên mặt che một tầng lụa mỏng, trong tay cầm đàn tỳ bà. Mọi người ở đây nghi hoặc nhất thời, tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng vang lên, nhịp điệu không nhanh không chậm, nàng nâng cả người lên, gấu váy như du long lượn bay, chậm rãi đong đưa.
Vòng eo của nàng vô cùng mềm mại, khi thì gảy tỳ bà, khi thì lấy tì bà làm đạo cụ xoay tròn, trang sức trên cánh tay xoay theo động tác của nàng “đinh đang” vang vọng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ mị hoặc, thân thể mềm mại như liễu gần như vô lực.
Hóa ra là tỳ bà vũ, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nhịp điệu bắt đầu từ chậm biến thành nhanh, từ yếu trở nên mạnh mẽ. Trong chốc lát, nàng nhấc chân dẫm xuống đất, đem đàn xoay ra sau lưng. Chỉ nghe đàn tỳ bà đột nhiên phát ra âm thanh mạnh mẽ liên tiếp, âm thanh hòa tấu cao vút, chấn động đến mức tai của Tạ Liên Thành cảm thấy ê ẩm. Hắn không tự chủ được đưa mắt nhìn xuống dưới, nhìn thấy rõ ràng đàn tỳ bà trong tay nữ tử trên sân khấu đang lơ lửng ở phía sau lưng, lại vẫn như cũ phát ra âm thanh như tiên âm dưới những ngón tay nhỏ dài như ngọc, nàng vừa khảy đàn vừa múa, thân hình càng ngày càng mềm mại uyển chuyển, lả lướt như gió.
“Nàng đây là…”Thẩm Trường An ở dưới đài lẩm bẩm, lại giống như đang hướng về mọi người chung quanh mà hỏi.
“Là Phản đàn tỳ bà! Phản đàn tỳ bà”. Ngô Tử Đô tranh trước vỗ tay: “ Hay, quả thật là tuyệt diệu.”
Mọi người ở đây đều biết, trong Lang Nha tự có một bức bích họa ngàn năm dài đến 10 mét, bên trên miêu tả lịch sử tứ đại mỹ nhân. Bức thứ nhất chính là mỹ nhân Phi Thiên nương theo tiên nhạc uyển chuyển nhảy múa điệu Phản đàn tỳ bà. Từng có vũ cơ có ý đồ mô phỏng lại cảnh tượng trên bức họa, nhưng mà muốn nhảy điệu này không chỉ cần có vũ điệu tuyệt diệu, càng phải giỏi đàn tỳ bà. Không phải không ai nhảy được, nhưng cuối cùng lại giống như vẽ hổ không thành lại hóa ra chó, chỉ được bề ngoài mà không được thần thái. Chỉ có Đào Yêu cô nương lại có thể mô phỏng ra tuyệt kỹ đàn tỳ bà của Phi Thiên một cách linh động như thế, đúng là khiến người ta phải ca tụng.
Khi Giang Tiểu Lâu dùng cái tên Đào Yêu biểu diễn tuyệt kỹ Phản đàn tỳ bà, toàn bộ Quốc Sắc Thiên Hương lầu đều kinh ngạc và ngưỡng mộ không ngừng, thời gian dường như ngừng lại, mọi người há hốc miệng nhìn vũ cơ trên sân khấu, hoàng toàn quên đi lên tiếng.
Giang Tiểu Lâu chưa từng quan tâm đến những chấn động dưới đài, vũ điệu của nàng càng lúc càng nhanh, có lúc khom lưng xoay người, có lúc bước chân nhẹ nhàng, tiếng đàn thanh thoát, kỹ thuật nhảy rực rỡ, như là một đóa mẫu đơn xinh đẹp, sự diễm lệ cuồng loạn làm sôi trào huyết quản những người đang theo dõi, tất cả đều tình nguyện đắm chìm trong từng vũ đạo của nàng, nàng trông như một vầng ráng chiều rực rỡ chói lọi, muôn người chú ý.
Cho đến lúc mọi người đều há mồm trợn mắt, Giang Tiểu Lâu đột nhiên ném tỳ bà, Vương Hạc bắt được, ôm tỳ bà trong tay ngơ ngác nhìn nàng, hầu như ngây dại.
Chiếc vòng vàng trên cánh tay nhỏ nhắn của nàng được rút ra, ống tay áo vốn được cột gọn lại đột nhiên đổ xuống, điệu múa của nàng đột nhiên biến hóa, từ cao vút trở nên nhu hòa, từ ác liệt trở nên phiêu dật, rõ ràng là Trường Ca thủy tụ trên bức mỹ nhân đồ thứ hai. Trong khoảnh khắc, nàng vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện ra điệu Thúy điểu lâm thủy, Du long kinh mộng, Thùy liên chiếu ảnh và Lăng tuyết phân phi, tổng cộng bốn cảnh tượng được miêu tả trên bức bích họa. Vũ điệu biến ảo, tiết tấu hài hòa, quả thật là mềm mại vô cùng, xinh đẹp cực điểm, trang nhã cực điểm.
Hai mắt Thẩm Trường An ngơ ngác: “Nhìn thần thái vũ điệu này của nàng, chẳng khác gì bản trường ca trên bức bích họa được tái sinh.”
Ngô Tử Đô gật đầu liên tục: “Là thơ lại là múa, hiếm thấy trên đời.”
Trong giây lát đó, Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, ngửa đầu xé ống tay áo, lần thứ hai biến hóa vũ điệu dưới con mắt mọi người . Thân thể của nàng đung đưa theo từng bước chân, tựa như phù vân giữa không trung, lại như chuồn chuồn đạp nước, lại càng giống như sóng không ngừng đánh vào bờ biển, phảng phất giống như tiên nữ dưới long cung bay tới bay lui trên sóng, tư thế bay lượn trôi chảy sảng khoái.
“Là Lăng ba vũ, bức bích họa thứ 3.” Vệ công công ở trong phòng riêng nheo mắt lại.
Khi mọi người nhìn đến say mê, tiếng đàn đệm du dương bỗng biến thành tiếng tiêu u lạnh, nghe tiêu điều rậm rạp, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng xoay người, đột nhiên cởi bỏ bộ hoa phục màu vàng, lộ ra bộ đồ màu trắng dịu dàng bên trong, trong phảng phất điệu nhảy cũng biến thành một mảng lá rụng trong gió thu, mỹ lệ mà thê lương, đẹp đến nỗi lòng người tan nát.
Bây giờ nàng một thân áo trắng, so với bộ cẩm y hoa phục lúc nãy, hoàn toàn trái ngược.
Ánh nến sáng rực trên đài, nàng đứng đón gió, tay áo phấp phới. Ngón tay mở ra như hoa sen, cánh tay nhỏ nhắn như thân sen, không ngừng dẫn dắt, lại không ngừng tách rời.
Một màn vũ điệu triền miên bi thương, dùng ngôn ngữ thân thể yểu điệu để thể hiện được sự tuyệt vọng của linh hồn trong suốt như nước, như xuân tuyết ấm áp dưới ánh mặt trời, như sương đọng trên cánh hoa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phản chiếu sự mỹ lệ cuối cùng của sinh mệnh.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng sống động trước mắt, chập chờn mờ ảo, phảng phất nhìn thấy như một mảnh tơ lụa mỹ lệ trước mặt, hoa sen thanh diễm bị vò nát, sự hắc ám chậm rãi nuốt lấy vẻ đẹp cuối cùng. Vũ đạo của nàng lặng lẽ, giống như cánh hoa đã mất đi linh hồn.
Vũ đạo của nàng là lời hát, là khóc thét, là thống khổ, là thở dài. Tỏa ra mùi thơm hoa sen, mùi hương ngàn năm tràn ngập không trung, như sự kiêu ngạo của người được sủng ái duy nhất, lại như cất giấu tất cả khổ hạnh nhân sinh.
Mọi người hoàn toàn bị thần phục trong sự mỹ lệ tuyệt vọng này, ai nấy đều mở to mắt.
Câu chuyện “Liên Y” không phải truyền thuyết, nàng xuất hiện, ở trên sân khấu này, chính là một “Liên Y” thật sự.
Mọi người mải miết nhìn, có người bị vũ điệu này khơi dậy những tâm sự không tên, trong mắt đột nhiên có lệ quang.
Chỉ có Tạ Liên Thành ngơ ngác nhìn, như đang nhìn vào tận đáy lòng Giang Tiểu Lâu.
Nàng xinh đẹp rực rỡ như vậy, Tạ Liên Thành lại rõ ràng nhìn thấy bên trong sự rực rỡ đẹp đẽ đó là những ưu thương tận xương tủy.
Tuyệt vọng, đau thương, bi phẫn, dường như muốn được giải thoát nhưng lại bị ràng buộc gắt gao. Những vết thương toàn thân vẫn ngang ngược hành hạ, giữa tuyệt vọng âm u ẩn chứa những oán giận mãnh liệt.
Trong lúc mọi người hồn bay phách lạc, tiếng tiêu đột ngột đứt đoạn, thân thể Giang Tiểu Lâu như lưu vân bay xuống. Cả người nàng chậm rãi nằm rạp trên mặt đất, thật giống như một con uyên ương đã mất đi người yêu, một mình chết đi.
Yên tĩnh hài hòa như vậy, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu buông xuống, che lại tình cảm trong đáy mắt.
Ánh mắt Tạ Liên Thành khẽ lay động, lẩm bẩm :”Là “Cái chết của Liên Y””.
Phi Thiên, Trường Ca, Vân Thường, Liên Y chính là tứ đại mỹ nhân trong bức bích họa ở Lang Gia tự. Phi Thiên phản nghịch rực rỡ, phản đàn tỳ bà; Trường Ca mềm mại trang nhã, thủy tụ khuynh thành; Vân Thường phiêu dật hào hiệp; lăng ba vi bộ; cộng thêm phong thái trác tuyệt nhưng thê lương đến cực điểm chính là Cái chết của Liên Y ở màn cuối cùng, kể về độc môn vũ đạo của bốn vị tuyệt đại giai nhân, chính là cuộc đời rực rỡ sáng lạc đầy đặc sắc của các nàng.
Giang Tiểu Lâu lúc này lúc khác, biến đổi liên tục, phong tình thái độ cực kỳ chân thật, trong giây lát làm cho mọi người được tận mắt ngắm nhìn bốn vị tuyệt sắc mỹ nhân đã sớm không còn, thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của nam nhân, đúng là phong lưu vô cùng, thích thú vô cùng.
Vệ công công là người đã gặp qua biết bao mỹ nhân, sau khi chiêm ngưỡng màn múa của Giang Tiểu Lâu, lại trở nên không nói được lời nào. Sau một lúc rất lâu, hắn mới thở dài nói rằng: “Ta không còn gì để nói. Ta chưa từng nghĩ đến có một người có thể hội tụ vẻ đẹp của thiên hạ, cũng chưa từng thấy được màn biểu diễn đặc sắc như vậy, cô gái thế này, sao có thể lưu lạc phong trần chứ?”
Tạ Liên Thành nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, lộ ra biểu hiện suy tư.
Còn Vương Hạc đang si ngốc ôm đàn tỳ bà lẩm bẩm: “Có mỹ nhân thế này, có khác gì tuyệt sắc trong thiên hạ đều nằm trong lòng.”
Mọi người lúc này mới đột nhiên thức tỉnh, phát hiện mình đã quên vỗ tay, nhất thời tiếng vỗ tay nhiệt liệt làm cho nóc nhà muốn lật tung.
Đúng vào lúc này, cửa phòng Phú quý hải đường ở hầu hai đột nhiên mở ra, một nam tử áo tím chậm rãi cất bước. Người này mặt trắng môi đỏ, phong lưu cao quý, đôi mắt tựa như cười mà không cười, tựa như giận mà không giận.
Đôi mắt dài, đôi môi mỏng, nụ cười câu hồn, nhẹ nhàng yếu ớt mà tuyệt sắc đến khiến người ta nghẹt thở, lại mang theo khí chất nham hiểm hoa lệ, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Trên người hắn có một loại sức mạnh thần bí, khiến người ta không kìm lòng được bị hấp dẫn, bị mê hoặc. Đó giống như thuốc phiện thơm ngát, là lưỡi đao dính độc, là khúc nhạc tiêu hồn, trong lúc đoạt hồn người vẫn không chút biến sắc.
Hắn vừa xuất hiện, hoa lệ chói mắt đến mức khiến cho chung quanh đều trở nên ảm đạm.
Trong chớp mắt, cả sảnh đường im bặt, yên tĩnh cực kỳ.
Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu lên, chỉ liếc mắt qua một cái, trong lòng nhấc lên cơn sóng thần. Cho dù thiên địa nứt toác, dù cho nước biển chảy ngược, nàng cũng sẽ không quên người này.
Tử y hầu, Tiêu Quan Tuyết.
Rất nhanh trên đài liền xuất hiện một vị mỹ nhân áo trắng, trên tay một chiếc đàn cổ. Nàng có thân hình tinh tế như liễu, tóc đen bóng loáng, dưới sự chú ý của mọi người gương mặt ửng hồng, mi mắt buông thấp, trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra chút phong tình, khiến mọi người yêu thích. Mọi người cho rằng nàng chính là Đào Yêu, đúng lúc đang ca ngợi thì lại xuất hiện vị vị mỹ nhân mặc áo đỏ, tóc của nàng toàn bộ được buộc cao trên đỉnh đầu, bên hông buộc dây ngũ sắc, đôi mắt lấp lánh, diễm quang bắn ra bốn phía, thoải mái nhìn về phía mọi người, trong bộ nam phục tỏ rõ tư thế hiên ngang.
Hai người này dáng dấp không khác nhau chút nào, rõ ràng là một đôi song sinh. Hai người một người gảy đàn, một người múa kiếm, cô gái mặc áo trắng tiếng đàn uyển chuyển trôi chảy, vừa thanh u vừa thoát tục, cô gái áo đỏ dáng người trác tuyệt, sợi dây ngũ sắc bên hông theo động tác của nàng tung bay như nước, theo tiếng đàn bỗng nhiên vút cao, kiếm chiêu của cô gái áo đỏ càng ngày càng tiêu sái, thân hình yểu điệu mạnh mẽ như du long, kiếm quang sáng chói làm người ta hoa mắt. Hai người phối hợp không mộtkẽ hở, mọi người nhìn đến không kịp, liên tục khen hay.
Tiếng đàn “tanh” một tiếng kết thúc, cô gái áo đỏ đột nhiên thu kiếm, ánh kiếm dừng lại đột ngột, như trường giang đại hải bình lặng sau cơn giông bão.
Cặp song sinh này một văn một võ, một tĩnh một động, một văn nhã một hào hiệp, một ngượng ngùng một phóng khoáng, quả thật là có sở trường riêng, chiếm hết phong quang, khách trong cả sảnh đường đều lấy làm thích thú. Tiếng khen như sấm dậy vang bốn phía, người người tán tụng, công tử Thẩm Trường An của Vi Bá hầu lớn tiếng khen ngợi: “Hay, hay cho một đôi giai nhân tuyệt sắc, Quốc Sắc Thiên Hương lầu quả nhiên không tầm thường.”
Thiếu tướng quân Vương Hạc của Phiêu Kỵ phủ tướng quân, và công tử Ngô Tử Đô của Hộ bộ thượng thư phủ cũng đến tìm vui, tiếng vỗ tay vang động trời.
Các vị công tử này đều là khách quen trong chốn phong lưu, có thể khiến cho họ khen ngợi dĩ nhiên là không phải người tầm thường.
Vệ công công thấy vậy, cũng không khỏi “chà chà” hai tiếng, hỏi cô gái tiếp khách: “Đúng thực là thú vị, bên dưới đó ai là Đào Yêu?”
Nữ tử mỉm cười: “Tiên sinh đừng nóng ruột, Đào Yêu cô nương của chúng tôi không phải nữ tử phàm tục có thể so sánh, ngài đừng gấp, cứ xem thêm một chút đi.”
Tạ Liên Thành lại chỉ cúi đầu thưởng thức trà, đối với tất cả đều làm như không thấy.
Mở màn đã đạt đến cao độ như thế, Đào Yêu biểu diễn thế nào cũng rất khó vượt qua, đây là đại kỵ. Theo lý mà nói, người kinh nghiệm phong phú như Kim Ngọc sẽ không phạm phải sai lầm này, hay là nàng ta thật sự có lòng tin với Đào Yêu như thế?
Không riêng Tạ Liên Thành nghĩ vậy, rất cả mọi người đều nghĩ như vậy, có thể đứng trên đôi sinh đôi này, không biết Đào Yêu cô nương sẽ phong tình cỡ nào, không khí của hiện trường càng bị đun nóng hơn nữa.
Ngay tại lúc này, phía bên phải sân khấu, từ sau tấm bình phong có một nữ tử nhẹ nhàng buớc ra, trên mặt che một tầng lụa mỏng, trong tay cầm đàn tỳ bà. Mọi người ở đây nghi hoặc nhất thời, tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng vang lên, nhịp điệu không nhanh không chậm, nàng nâng cả người lên, gấu váy như du long lượn bay, chậm rãi đong đưa.
Vòng eo của nàng vô cùng mềm mại, khi thì gảy tỳ bà, khi thì lấy tì bà làm đạo cụ xoay tròn, trang sức trên cánh tay xoay theo động tác của nàng “đinh đang” vang vọng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ mị hoặc, thân thể mềm mại như liễu gần như vô lực.
Hóa ra là tỳ bà vũ, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nhịp điệu bắt đầu từ chậm biến thành nhanh, từ yếu trở nên mạnh mẽ. Trong chốc lát, nàng nhấc chân dẫm xuống đất, đem đàn xoay ra sau lưng. Chỉ nghe đàn tỳ bà đột nhiên phát ra âm thanh mạnh mẽ liên tiếp, âm thanh hòa tấu cao vút, chấn động đến mức tai của Tạ Liên Thành cảm thấy ê ẩm. Hắn không tự chủ được đưa mắt nhìn xuống dưới, nhìn thấy rõ ràng đàn tỳ bà trong tay nữ tử trên sân khấu đang lơ lửng ở phía sau lưng, lại vẫn như cũ phát ra âm thanh như tiên âm dưới những ngón tay nhỏ dài như ngọc, nàng vừa khảy đàn vừa múa, thân hình càng ngày càng mềm mại uyển chuyển, lả lướt như gió.
“Nàng đây là…”Thẩm Trường An ở dưới đài lẩm bẩm, lại giống như đang hướng về mọi người chung quanh mà hỏi.
“Là Phản đàn tỳ bà! Phản đàn tỳ bà”. Ngô Tử Đô tranh trước vỗ tay: “ Hay, quả thật là tuyệt diệu.”
Mọi người ở đây đều biết, trong Lang Nha tự có một bức bích họa ngàn năm dài đến 10 mét, bên trên miêu tả lịch sử tứ đại mỹ nhân. Bức thứ nhất chính là mỹ nhân Phi Thiên nương theo tiên nhạc uyển chuyển nhảy múa điệu Phản đàn tỳ bà. Từng có vũ cơ có ý đồ mô phỏng lại cảnh tượng trên bức họa, nhưng mà muốn nhảy điệu này không chỉ cần có vũ điệu tuyệt diệu, càng phải giỏi đàn tỳ bà. Không phải không ai nhảy được, nhưng cuối cùng lại giống như vẽ hổ không thành lại hóa ra chó, chỉ được bề ngoài mà không được thần thái. Chỉ có Đào Yêu cô nương lại có thể mô phỏng ra tuyệt kỹ đàn tỳ bà của Phi Thiên một cách linh động như thế, đúng là khiến người ta phải ca tụng.
Khi Giang Tiểu Lâu dùng cái tên Đào Yêu biểu diễn tuyệt kỹ Phản đàn tỳ bà, toàn bộ Quốc Sắc Thiên Hương lầu đều kinh ngạc và ngưỡng mộ không ngừng, thời gian dường như ngừng lại, mọi người há hốc miệng nhìn vũ cơ trên sân khấu, hoàng toàn quên đi lên tiếng.
Giang Tiểu Lâu chưa từng quan tâm đến những chấn động dưới đài, vũ điệu của nàng càng lúc càng nhanh, có lúc khom lưng xoay người, có lúc bước chân nhẹ nhàng, tiếng đàn thanh thoát, kỹ thuật nhảy rực rỡ, như là một đóa mẫu đơn xinh đẹp, sự diễm lệ cuồng loạn làm sôi trào huyết quản những người đang theo dõi, tất cả đều tình nguyện đắm chìm trong từng vũ đạo của nàng, nàng trông như một vầng ráng chiều rực rỡ chói lọi, muôn người chú ý.
Cho đến lúc mọi người đều há mồm trợn mắt, Giang Tiểu Lâu đột nhiên ném tỳ bà, Vương Hạc bắt được, ôm tỳ bà trong tay ngơ ngác nhìn nàng, hầu như ngây dại.
Chiếc vòng vàng trên cánh tay nhỏ nhắn của nàng được rút ra, ống tay áo vốn được cột gọn lại đột nhiên đổ xuống, điệu múa của nàng đột nhiên biến hóa, từ cao vút trở nên nhu hòa, từ ác liệt trở nên phiêu dật, rõ ràng là Trường Ca thủy tụ trên bức mỹ nhân đồ thứ hai. Trong khoảnh khắc, nàng vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện ra điệu Thúy điểu lâm thủy, Du long kinh mộng, Thùy liên chiếu ảnh và Lăng tuyết phân phi, tổng cộng bốn cảnh tượng được miêu tả trên bức bích họa. Vũ điệu biến ảo, tiết tấu hài hòa, quả thật là mềm mại vô cùng, xinh đẹp cực điểm, trang nhã cực điểm.
Hai mắt Thẩm Trường An ngơ ngác: “Nhìn thần thái vũ điệu này của nàng, chẳng khác gì bản trường ca trên bức bích họa được tái sinh.”
Ngô Tử Đô gật đầu liên tục: “Là thơ lại là múa, hiếm thấy trên đời.”
Trong giây lát đó, Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, ngửa đầu xé ống tay áo, lần thứ hai biến hóa vũ điệu dưới con mắt mọi người . Thân thể của nàng đung đưa theo từng bước chân, tựa như phù vân giữa không trung, lại như chuồn chuồn đạp nước, lại càng giống như sóng không ngừng đánh vào bờ biển, phảng phất giống như tiên nữ dưới long cung bay tới bay lui trên sóng, tư thế bay lượn trôi chảy sảng khoái.
“Là Lăng ba vũ, bức bích họa thứ 3.” Vệ công công ở trong phòng riêng nheo mắt lại.
Khi mọi người nhìn đến say mê, tiếng đàn đệm du dương bỗng biến thành tiếng tiêu u lạnh, nghe tiêu điều rậm rạp, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng xoay người, đột nhiên cởi bỏ bộ hoa phục màu vàng, lộ ra bộ đồ màu trắng dịu dàng bên trong, trong phảng phất điệu nhảy cũng biến thành một mảng lá rụng trong gió thu, mỹ lệ mà thê lương, đẹp đến nỗi lòng người tan nát.
Bây giờ nàng một thân áo trắng, so với bộ cẩm y hoa phục lúc nãy, hoàn toàn trái ngược.
Ánh nến sáng rực trên đài, nàng đứng đón gió, tay áo phấp phới. Ngón tay mở ra như hoa sen, cánh tay nhỏ nhắn như thân sen, không ngừng dẫn dắt, lại không ngừng tách rời.
Một màn vũ điệu triền miên bi thương, dùng ngôn ngữ thân thể yểu điệu để thể hiện được sự tuyệt vọng của linh hồn trong suốt như nước, như xuân tuyết ấm áp dưới ánh mặt trời, như sương đọng trên cánh hoa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phản chiếu sự mỹ lệ cuối cùng của sinh mệnh.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng sống động trước mắt, chập chờn mờ ảo, phảng phất nhìn thấy như một mảnh tơ lụa mỹ lệ trước mặt, hoa sen thanh diễm bị vò nát, sự hắc ám chậm rãi nuốt lấy vẻ đẹp cuối cùng. Vũ đạo của nàng lặng lẽ, giống như cánh hoa đã mất đi linh hồn.
Vũ đạo của nàng là lời hát, là khóc thét, là thống khổ, là thở dài. Tỏa ra mùi thơm hoa sen, mùi hương ngàn năm tràn ngập không trung, như sự kiêu ngạo của người được sủng ái duy nhất, lại như cất giấu tất cả khổ hạnh nhân sinh.
Mọi người hoàn toàn bị thần phục trong sự mỹ lệ tuyệt vọng này, ai nấy đều mở to mắt.
Câu chuyện “Liên Y” không phải truyền thuyết, nàng xuất hiện, ở trên sân khấu này, chính là một “Liên Y” thật sự.
Mọi người mải miết nhìn, có người bị vũ điệu này khơi dậy những tâm sự không tên, trong mắt đột nhiên có lệ quang.
Chỉ có Tạ Liên Thành ngơ ngác nhìn, như đang nhìn vào tận đáy lòng Giang Tiểu Lâu.
Nàng xinh đẹp rực rỡ như vậy, Tạ Liên Thành lại rõ ràng nhìn thấy bên trong sự rực rỡ đẹp đẽ đó là những ưu thương tận xương tủy.
Tuyệt vọng, đau thương, bi phẫn, dường như muốn được giải thoát nhưng lại bị ràng buộc gắt gao. Những vết thương toàn thân vẫn ngang ngược hành hạ, giữa tuyệt vọng âm u ẩn chứa những oán giận mãnh liệt.
Trong lúc mọi người hồn bay phách lạc, tiếng tiêu đột ngột đứt đoạn, thân thể Giang Tiểu Lâu như lưu vân bay xuống. Cả người nàng chậm rãi nằm rạp trên mặt đất, thật giống như một con uyên ương đã mất đi người yêu, một mình chết đi.
Yên tĩnh hài hòa như vậy, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu buông xuống, che lại tình cảm trong đáy mắt.
Ánh mắt Tạ Liên Thành khẽ lay động, lẩm bẩm :”Là “Cái chết của Liên Y””.
Phi Thiên, Trường Ca, Vân Thường, Liên Y chính là tứ đại mỹ nhân trong bức bích họa ở Lang Gia tự. Phi Thiên phản nghịch rực rỡ, phản đàn tỳ bà; Trường Ca mềm mại trang nhã, thủy tụ khuynh thành; Vân Thường phiêu dật hào hiệp; lăng ba vi bộ; cộng thêm phong thái trác tuyệt nhưng thê lương đến cực điểm chính là Cái chết của Liên Y ở màn cuối cùng, kể về độc môn vũ đạo của bốn vị tuyệt đại giai nhân, chính là cuộc đời rực rỡ sáng lạc đầy đặc sắc của các nàng.
Giang Tiểu Lâu lúc này lúc khác, biến đổi liên tục, phong tình thái độ cực kỳ chân thật, trong giây lát làm cho mọi người được tận mắt ngắm nhìn bốn vị tuyệt sắc mỹ nhân đã sớm không còn, thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của nam nhân, đúng là phong lưu vô cùng, thích thú vô cùng.
Vệ công công là người đã gặp qua biết bao mỹ nhân, sau khi chiêm ngưỡng màn múa của Giang Tiểu Lâu, lại trở nên không nói được lời nào. Sau một lúc rất lâu, hắn mới thở dài nói rằng: “Ta không còn gì để nói. Ta chưa từng nghĩ đến có một người có thể hội tụ vẻ đẹp của thiên hạ, cũng chưa từng thấy được màn biểu diễn đặc sắc như vậy, cô gái thế này, sao có thể lưu lạc phong trần chứ?”
Tạ Liên Thành nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, lộ ra biểu hiện suy tư.
Còn Vương Hạc đang si ngốc ôm đàn tỳ bà lẩm bẩm: “Có mỹ nhân thế này, có khác gì tuyệt sắc trong thiên hạ đều nằm trong lòng.”
Mọi người lúc này mới đột nhiên thức tỉnh, phát hiện mình đã quên vỗ tay, nhất thời tiếng vỗ tay nhiệt liệt làm cho nóc nhà muốn lật tung.
Đúng vào lúc này, cửa phòng Phú quý hải đường ở hầu hai đột nhiên mở ra, một nam tử áo tím chậm rãi cất bước. Người này mặt trắng môi đỏ, phong lưu cao quý, đôi mắt tựa như cười mà không cười, tựa như giận mà không giận.
Đôi mắt dài, đôi môi mỏng, nụ cười câu hồn, nhẹ nhàng yếu ớt mà tuyệt sắc đến khiến người ta nghẹt thở, lại mang theo khí chất nham hiểm hoa lệ, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Trên người hắn có một loại sức mạnh thần bí, khiến người ta không kìm lòng được bị hấp dẫn, bị mê hoặc. Đó giống như thuốc phiện thơm ngát, là lưỡi đao dính độc, là khúc nhạc tiêu hồn, trong lúc đoạt hồn người vẫn không chút biến sắc.
Hắn vừa xuất hiện, hoa lệ chói mắt đến mức khiến cho chung quanh đều trở nên ảm đạm.
Trong chớp mắt, cả sảnh đường im bặt, yên tĩnh cực kỳ.
Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu lên, chỉ liếc mắt qua một cái, trong lòng nhấc lên cơn sóng thần. Cho dù thiên địa nứt toác, dù cho nước biển chảy ngược, nàng cũng sẽ không quên người này.
Tử y hầu, Tiêu Quan Tuyết.
/291
|