Vô Tự Thiên Thư

Chương 33: BÍ MẬT HOÀNG BỘI

/230


“ Di, sao nơi này lại có yêu khí?” Bỗng nhiên có một thanh âm kêu lên, thanh âm này thập phần vang xa, Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, thoáng tra xét, thì phát hiện đúng là từ trong Vô Tự Thiên Thư truyền ra, hắn vội vàng nhìn những người đang đi bên trái rồi phải, vốn không có ai chú ý tới thanh âm này.

“ Không cần tìm, Tiểu Khai đạo hữu.” Thanh âm trong Vô Tự Thiên Thư lại truyền ra: “ Bọn họ nghe không được chúng ta nói chuyện đâu.”

Tiểu Khai gật gật đầu, bỗng nhiên hiểu được, nguyên lai bốn lão nhân này cũng giống như Vạn Yêu Vương Tiểu Quan, có thể cùng mình trực tiếp thông qua tâm linh mà nói chuyện, mình đã nhỏ máu vào trong sách, đó chính là môi giới thành lập sự liên lạc.

“ Sao các ngươi lại biết tên của ta?” Tiểu Khai có điểm tò mò.

“ A a, Tiểu Khai đạo hữu, chúng ta mặc dù không ra được, nhưng những chuyện xảy ra bên ngoài chúng ta đề có thể nghe được, nguyên lai nơi này vốn không phải là ma giới, ngươi cũng không phải ma tốt, bất quá bây giờ tu chân giới thật sự là quá yếu, chưởng môn nhân sáu đại môn phái kia, vậy mà chỉ có trình độ nhị lưu mà thôi. Ai, thật sự là một đời không bằng một đời a.” Ngữ khí lão nhân thật cảm khái.

“ Ngươi nói làm sao có yêu khí?” Tiểu Khai có vẻ khẩn trương, mặc dù hắn vừa ở Hoàng Sơn Thiên Đô Ẩn Phong làm ra danh tiếng thật lớn, nhưng hắn tự biết mình, mình vốn không có nguyên khí, lại không có pháp bảo công kích, càng không có phi kiếm, tay không yếu ớt, đừng nói yêu quái, cho dù là một lưu manh đô con đầu đường xó chợ đều có thể uy hiếp được mình.

Cho nên Phong Ma Khẩu Quyết lúc linh lúc không kia mà chỉ có trời biết, tốt nhất là không nên nói ra.

“ Đúng là cô gái giống như búp bê ở phía trước kia.” Tiểu Khai cũng không biết là lão nhân nào đang nói chuyện, thanh âm của bốn lão nhân này căn bản là giống nhau như đúc: “ Khẳng định có yêu quái đang đi theo sau lưng cô ta, ta phỏng chừng trên người cô ta có bảo bối.”

“ Cái gì bảo bối?” Tiểu Khai nói: “ Cảm giác được sao?”

“ Không được, cảm giác không ra.” Lão nhân nói: “ Phỏng chừng bảo bối kia cũng không có gì tốt lắm, nếu không chúng ta đã sớm phát hiện ra rồi.”

“ Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Khai có chút khó xử: “ Có cần nhắc nhở cô ấy hay không?”

Hắn vốn không nghĩ muốn có quan hệ gì với Hoàng Bội, ngay từ lần đầu tiên gặp Hoàng Bội, Hoàng Bội chưa từng có nét mặt tốt đẹp với hắn, sau đó tiếp xúc thêm vài lần, mỗi lần đều có một bộ dáng khinh miệt và khinh thường, Tiểu Khai có ngu xuẩn thế nào cũng biết Hoàng Bội chán ghét mình, nhưng dù sao hắn cũng có tấm lòng đồng tình và chính nghĩa, vừa nghe nói nàng bị yêu quái theo dõi, liền nhịn không được mà muốn đi làm chuyện tốt.

“ Nhắc nhở cô ta cũng vô dụng.” Lão nhân nói: “ Ta muốn hành hiệp trượng nghĩa, có làm cũng không lưu tên họ, ta xem ngươi hay là nên lặng lẽ đi theo phía sau, nếu yêu quái xuất hiện, ngươi trực tiếp bắt lấy yêu quái là được.”

“ Ta bắt yêu quái?” Tiểu Khai thất thanh nói: “ Yêu quái không bắt ta là đã cảm ơn trời đất rồi.”

“ Hắc hắc, đừng sợ, có chúng ta đây.” Bốn lão nhân nở nụ cười: “ Thực lực của chúng ta bây giờ mặc dù không có đến một phần mười, bất quá đối phó với mấy thứ nhị lưu này thì rất nhẹ nhàng. Huống chi, không phải ngươi còn có Phong Ma Khẩu Quyết hay sao?”

Tiểu Khai nghĩ nghĩ, vẫn lo lắng, nói: “ Ngươi cam đoan ta không có nguy hiểm?”

“ Yên tâm đi.” Lão nhân vỗ ngực nói: “ Có chúng ta ở đây, bảo đảm ngươi bình yên vô sự, nào, trước tiên cho ngươi lá phù này, ngươi đem nó dán tại mi tâm là được.”

Tiểu Khai nhất thời cảm thấy trong tay có một vật, cúi đầu nhìn thấy, nguyên lai là một miếng tròn đen đen, thoạt nhìn không giống sợi chỉ cũng không giống sợi dây, cũng không biết do tài liệu gì chế thành, hắn dán vào giữa trán, tiểu viên phiến tựa hồ như có lực hấp dẫn, liền dính ngay vào giữa trán.

“ Miếng Ẩn Thân Phù chỉ dùng chân nguyên của chúng ta biến thành, độ tinh thuần phi thường cao, bây giờ ngươi đã ẩn thân rồi.” Lão nhân đắc ý nói: “ Yên tâm được rồi, cứ đi theo sau, phù chú của chúng ta, tuyệt đối người tu chân của hiện tại không có khả năng phá giải được.”

Tiểu Khai cảm thấy mới mẻ, nhịn không được vươn tay ra, ở trước mặt mỗi người đi đường quơ tay liên tục, quả nhiên không ai có phản ứng, hắn liền đến bên một người đi bên phải, vỗ lên đầu hắn, người nọ kinh ngạc kêu: “ Di” một tiếng, quay đầu lại, nhìn không thấy ai đã hạ thủ, lập tức chửi váng lên: “ Là ai đang giỡn mặt lão tử? Có gan đứng ra!”

Tâm trạng đùa giỡn của Tiểu Khai nổi lên, vừa chuyển đầu, lại gặp sau lưng có một người, vì vậy giữ chặt cánh tay của hắn, dùng sức kéo tới.

Trong mắt mọi người thì nhìn thấy người nọ đang vươn tay ra, một quyền đánh thẳng vào bụng người đang mắng chửi, một quyền này mặc dù không có lực, nhưng người đang mắng chửi chợt nổi giận, quát to một tiếng: “ Nguyên lai là ngươi trêu ta!” Rồi nhất thời đánh tới.

Người hiện đại chỉ trong lúc xô xát bằng miệng và mâu thuẫn nhỏ kỳ lạ như vậy, người kia mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng còn chưa kịp nói chuyện đã bị đối phương đánh một quyền vào bụng, nhất thời nổi giận, lớn tiếng nói: “ Đúng là ta đánh đó, vậy làm sao?”

Vừa dứt lời thì cũng đá ra một cước.

“ Có người đánh nhau rồi, có người đánh nhau rồi!” Đám người chung quanh ầm ầm tản ra, nhường một khoảng trống chừng ba thước, hai đại nam nhân đã quấn vào nhau đấm đá. Còn Tiểu Khai đã sớm trốn đi.

“ Sư tỷ, sư tỷ, mau nhìn, có người đang đánh nhau.” Tư Mã Thính Tuyết chạy đến bên cạnh Hoàng Bội, nói lấy lòng: “ Chúng ta có đi xem không?”

Hoàng Bội cau mày, quay đầu nhìn đám người liếc mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “ Muốn xem thì ngươi đi xem đi, ta đi trước.”

Tư Mã Thính Tuyết xấu hổ, nhưng vẫn gượng gạo cười nói: “ Đương nhiên là ta đi theo sư tỷ rồi, những người này chỉ biết đánh nhau quần ẩu, ảnh hưởng phố thị, thật sự là không có tư cách, chúng ta là đệ tử Nga Mi đương nhiên không thể theo chân giống như bọn họ.”

Hoàng Bội dùng ánh mắt châm chọc chế nhạo nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: “ Sư đệ là người có tu dưỡng như vậy, tự nhiên sẽ không đánh nhau quần ẩu, ảnh hưởng phố thị.” Nàng vốn cực mỹ, nở nụ cười, đã giống như trăm hoa đua nở, làm Tư Mã Thính Tuyết lập tức ngây người ngẩn ngơ, miệng mở ra, cơ hồ cả nước miếng đều cũng chảy xuống, vội vàng nuốt ngụm nước bọt, hắc hắc cười nói: “ Đương nhiên, đương nhiên, ta như thế nào có thể làm mất đi mặt mũi của sư tỷ a.”

Trong mắt Hoàng Bội ánh cười chế giễu càng nhiều, chậm rãi nói: “ Ta nhớ rõ hồi trước, phái Nga Mi ta có một đệ tử rất có tu dưỡng, đã trộm lén chạy xuống phòng mát xa dưới chân núi lăn lộn một đêm, khi trời sáng vẫn còn cùng người ta đánh nhau một trận, bị người đánh cho mặt mày sưng húp, nếu không phải sư phó trùng hợp đi ngang qua, còn không biết kết quả sẽ như thế nào.”

Gương mặt của Tư Mã Thính Tuyết đen thui, há to mồm, rốt cuộc nói không ra lời.

Tiểu Khai tránh sang một bên, nhìn thấy cảnh này cảm thấy thích thú, nghe những lời này thật sự là vô cùng thống khoái, nhìn thấy hình dáng kinh ngạc của Tư Mã Thính Tuyết, nếu không phải vì muốn giữ bí mật, có lẽ đã sớm cười ha ha.

Nhưng đột nhiên, Hoàng Bội bỗng thay đổi sắc mặt, kề đôi môi đỏ hồng đến sát bên tai Tư Mã Thính Tuyết, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “ Sư đệ, người ta đang nói giỡn với ngươi, ngươi không phải lại tức giận chứ?”

Trong ấn tượng của Tiểu Khai, Hoàng Bội, luôn lãnh nhược băng sương, hình tượng như hoa đào hoa lý, nhưng hôm nay lại nở nụ cười, đôi mày như vẽ, đôi môi đỏ mọng, răng trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo đến không thể hình dung, chẳng những ánh mắt tràn đầy lực sát thương trước nay chưa từng có, âm thanh ngọt ngào êm ái, Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp không sao tả nổi, làm cho trong lòng xuất hiện ra ý nghĩ mơ hồ.

Tư Mã Thính Tuyết như chạm phải lửa, hoàn toàn tiếp nhận lực sát thương cường đại của Hoàng Bội, càng lập tức ý loạn tình mê, bất tri bất giác miệng đã mở rộng, một dòng nước miếng lặng yên chảy xuống, ngơ ngác nói: “ Không tức giận, đương nhiên không tức giận, chỉ cần sư tỷ có thể cười một cái, Thính Tuyết có tan xương nát thịt cũng không nửa câu oán hận.”

Hoàng Bội gật gật đầu nói: “ Tốt lắm, ta muốn ngươi giúp ta làm việc, ngươi có nguyện ý đáp ứng không?”

Tư Mã Thính Tuyết trịnh trọng gật đầu: “ Sư tỷ cứ phân phó, vô luận sự tình gì, Thính Tuyết dù có vào biển lửa, cũng không hề chối từ!”

“ Hì hì...” Hoàng Bội cười khẽ: “ Thật ư, cái gì cũng đều nguyện ý?”

“ Đương nhiên.” Tư Mã Thính Tuyết không chút chần chờ nói: “ Chỉ cần Thính Tuyết có thể làm được, Thính Tuyết tuyệt không chối từ.”

Khuôn mặt của Hoàng Bội bỗng nhiên lạnh lùng: “ Nếu ta muốn ngươi giết chết sư phó, chẳng lẽ ngươi cũng nguyện ý hay sao?”

Tư Mã Thính Tuyết sửng sờ, lại nhìn vẻ kiều mỵ của Hoàng Bội, trong lòng một trận mơ hồ, bất tri bất giác gật đầu: “ Nguyện ý!”

Vẻ mặt Hoàng Bội lập tức đại biến, hiển nhiên trong nội tâm đang có tâm lý tranh đấu kịch liệt. Tư Mã Thính Tuyết giương mắt nhìn chằm chằm gương mặt đang tươi cười như hoa, tâm tư toàn bộ đã bị nàng hấp dẫn, hoàn toàn như lọt vào mê võng.

Tiểu Khai ở bên cạnh cũng không dám hít thở, hắn bỗng nhiên phát hiện, chính mình hình như có thể nghe được chuyện bí ẩn gì đó.

Qua chừng vài phút, khuôn mặt Hoàng Bội bỗng nhiên thay đổi, lại nở nụ cười: “ Bỏ đi, không nói chuyện cười này nữa, sư đệ, chúng ta đi thôi, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta phải nhanh hơn một chút.”

Bây giờ trời đã tối, ánh đêm bàng bạc đã bắt đầu lặng lẽ bao phủ xuống, Hoàng Bội nói xong những lời này thì không nói nữa, bước chân cũng không nhanh hơn, nhưng tốc độ cũng đã tăng cao, thân hình như nước chảy mây trôi, phiêu phiêu ung dung, Tiểu Khai thấy rõ ràng, mặc dù nàng ra vẻ đang bước đi, nhưng vốn không hề chạm chân xuống đất, chỉ như đang đạp trên gió, Tư Mã Thính Tuyết hiển nhiên còn chưa tu luyện được như vậy, bắt đầu thì có thể cùng đi, nhưng sau đó thì chỉ còn có thể chạy, mặc dù chạy đến thở hồng hộc, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng băng sương của Hoàng Bội thì lại không dám nói ra một tiếng : “ Không”, chỉ có thể luống cuống tay chân chạy theo phía sau, phát ra tiếng hít thở hổn hển.

Cho nên Tiểu Khai, hắn còn không bằng Tư Mã Thính Tuyết, đã sớm bị rơi tuột lại phía xa, vẻ mặt khổ sở nhìn theo bóng người phía trước, hỏi: “ Bây giờ làm sao bây giờ?”

“ Ngươi thật vô dụng.” Một lão nhân nói: “ Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy người tu chân yếu nhược như ngươi vậy, ngươi quả thật yếu nhược đến kinh thiên động địa.”

“ Ta kháo, đừng nói lời vô nghĩa.” Tiểu Khai nói: “ Ngươi còn không hỗ trợ ta sẽ không theo.”

“ Nha, cho ngươi đây.” Lão nhân nói vừa xong, trong tay Tiểu Khai lại trống rỗng xuất hiện hai miếng giấy nhỏ: “ Đây là thần hành phù chú, có thể ban ngày đi ngàn dặm ban đêm vượt tám trăm dặm, ta nói Tiểu Khai đạo hữu, ngươi phải biết rằng, phù chú chúng ta cho ngươi bây giờ đều phải dùng nguyên khí ngưng tụ ra, làm tổn thương thân thể, ngươi không thể luôn đòi hỏi chúng ta nha!”

“ Hứ, nhìn ngươi nhỏ mọn như vậy đó.” Tiểu Khai vừa nói vừa thuận tay dán hai miếng giấy lên hai chân: “ Nhiều lắm thì tối nay trở về lại cho các ngươi thêm vài giọt máu nữa.”

Thần hành phù chú một khi dán vào, Tiểu Khai nhất thời cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, hai chân tràn ngập lực lượng, đi tới phía trước vài bước, gió nhẹ theo bên người phất qua, thế đã bay ra ngoài hơn ba bốn thước xa.

Đây là lần đầu tiên thể nghiệm qua tư vị thế này, Tiểu Khai chỉ cảm thấy sảng khoái, dưới chân không ngừng, chân đạp gió mà đi, không đến vài phút thì đã vượt qua hai người phía trước.

Đại khái hơn mười phút, dựa theo tốc độ đi đường, ít nhất đã đi hơn mười dặm đường, Hoàng Bội và Tư Mã Thính Tuyết cuối cùng dừng chân lại, địa phương này cũng là một mảnh hoang vu dã ngoại, những cây cỏ dại ngang hông, gió đêm thổi qua nhè nhẹ vang khẽ.

“ Kỳ quái, bọn họ muốn làm gì?” Tiểu Khai đang tò mò, chỉ thấy trong tay Hoàng Bội xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết, một kiếm điểm vào hư không ngay trước mặt, chợt phát ra “ thương” một tiếng va chạm vào sắt thép.

Sau một khắc, trước mắt trở nên sáng sủa, phảng phất như một tầng vải vô hình bị giật ra, ở trước mặt mấy người trống rỗng xuất hiện một gian nhà cỏ.

“ Sư tỷ quả nhiên công lực thâm hậu!” Tư Mã Thính Tuyết lập tức vỗ mông ngựa, chỉ tiếc gương mặt Hoàng Bội lạnh như băng như sương, phảng phất như không có nghe thấy.

Gian nhà cỏ thoạt nhìn đổ nát, tựa hồ như tùy lúc có thể sụp đổ xuống, những sợi cỏ như rơi rải rác, nhìn thế nào cũng là một gian phòng cũ nát sắp sập, nhưng Tiểu Khai rất rõ ràng, một địa phương kỳ quái như vậy, một gian nhà kỳ quái như thế, khẳng định cũng có chuyện cổ quái rất lớn.

Quả nhiên, gian nhà cỏ này vừa hiện hình, chợt nghe bên trong vang lên một thanh âm lạnh lùng nói: “ Ngươi lại đây làm gì?”

Thanh âm này thập phần thê lương mà hung ác, phảng phất như cất giấu cừu hận thật sâu, nhưng Tiểu Khai nghe ra, kỳ thật thanh âm này cũng rất dễ nghe, nhu mỹ mà thanh thúy, không hề thua kém âm sắc nhu hòa đến mức tận cùng của chưởng môn Lưu Vân Thủy Tạ Lam Điền Ngọc.

“ Chào tiền bối, tại hạ chính là đệ tử Nga Mi chưởng môn Tuyết Phong tên Hoàng Bội, phụng mệnh đem đan dược đến đây cho tiền bối.” Thanh âm Hoàng Bội không mang theo chút cảm tình, trên mặt không chút dao động, nhưng giờ phút này Tiểu Khai đang ở trước mặt nàng, thấy được rõ ràng một tia tâm tình cực nhỏ đang ba động.

“ Ân, tim đập nhanh hơn hai mươi nhịp, huyết mạch lưu động nhanh hơn, nữ búp bê này đang khẩn trương.” Một lão nhân lập tức làm ra phán đoán: “ Hôm nay tới không uổng nha, hôm nay có náo nhiệt để nhìn, ha ha..”

Tiểu Khai có chút ít kỳ quái: “ Không phải nói người tu chân vô dục vô cầu hay sao, sao lại còn thích xem náo nhiệt như vậy?”

“ Hứ, ai nói là vô cầu chứ?” Lão nhân từ tốn nói: “ Người tu chân chính là một loại người có dục vọng cực kỳ mãnh liệt, vì trường sinh bất lão, vì đắc đạo phi thăng thiên giới, bọn họ có thể nhẫn nhục tận cùng, hơn trăm năm mà như một ngày bế quan tu luyện, ở niên đại ngày xưa của chúng ta, chọn lựa đệ tử truyền nhân nặng yếu nhất chính là những ai có dục vọng mãnh liệt cầu sống và nghị lực cứng cỏi, ngươi còn nói người tu chân vô cầu, chẳng lẽ thế đạo này thật sự lạc hậu đến nước này sao? Cư nhiên ngay cả yêu cầu cơ bản nhất của người tu chân cũng không hiểu được?”

Tiểu Khai há to miệng, ú ớ nói: “ Ta đây..chẳng phải là phi thường không thích hợp để tu luyện đó a?”

“ Điểm này không thể nghi vấn.” Lão nhân không ngại đả kích Tiểu Khai: “ Ngươi là dạng người thích ăn ngon lại không có chí lớn, tham tài háo sắc, căn bản là sỉ nhục của tu chân giới.”

“ Kháo, tin hay không ta sẽ giáo huấn các ngươi, đừng quên các ngươi đang trong tay ta.” Tiểu Khai nổi giận: “ Nói chuyện không thể uyển chuyển một chút sao?”

“ Hắc hắc, cũng được, cũng được.” Lão nhân chẳng những không sợ hãi, ngược lại vỗ tay cười rộ lên: “ Như vậy còn có điểm khí phách, điều này cũng có chút giống người tu chân rồi, tiếp tục cố gắng lên.”

Tiểu Khai lập tức không lời để nói.

Ở trong phòng trầm mặc khoảng vài phút, mới truyền đến thanh âm thê lương kia: “ Ngươi không phải là Tuyết Phong đáng chém ngàn đao kia! Ngươi là đồ đệ của Tuyết Phong?”

“ Đúng vậy, tiền bối.” Hoàng Bội bình tĩnh nói.

“ Ngươi...ngươi nói ngươi gọi là Hoàng Bội?” Thanh âm trong phòng bỗng nhiên có chút kích động: “ Ngươi họ Hoàng?”

“ Đúng vậy, tiền bối.” Đôi mày của Hoàng Bội cau mạnh, sau đó chậm rãi giãn ra, thản nhiên nói: “ Tiền bối có gì chỉ giáo?”

Gian nhà bỗng nhiên run rẩy lên, đây không phải là một chỗ run rẩy, mà là cả gian nhà cũng cùng run lên, ngay cả lớp cỏ bên ngoài cũng chớp lên, lúc này, run lên chừng năm phút mới nghe được thanh âm run giọng nói: “ Ngươi năm nay...phải hai mươi ba tuổi? Ngươi sinh ngày tám tháng tư? Sau mông ngươi có ba dấu màu đen?”

Tiểu Khai thấy rõ ràng, một chút tâm tình ba động của Hoàng Bội càng mãnh liệt, khóe miệng tiên nhuận bỗng khẽ nhúc nhích, sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, còn lộ ra vài phần kinh ngạc: “ Ngươi làm sao biết?”

“ Hống!” Trong phòng truyền ra một thanh âm như dã thú đang hống lên, cả gian phòng dao động kịch liệt, Tiểu Khai có chút sợ hãi, lặng lẽ né ra xa, chợt nghe bốn lão nhân cười lên: “ Tiểu Khai đạo hữu, đừng sợ đừng sợ, có chúng ta tại đây, ngươi không có việc gì đâu.”

“ Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Tiểu Khai nói: “ Nơi này chẳng lẽ có dã thú?”

“ Đương nhiên không có.” Một lão nhân cười nói: “ Tiếng hống vừa rồi, chính là do nữ nhân trong phòng phát ra, chắc là nàng ta đang bi phẫn tới cực điểm mới có thể phát ra thanh âm như vậy, cho nên gian nhà cỏ này cũng không phải là nhà cỏ bình thường, mà là một trận pháp cực kỳ lợi hại, tu vi của nữ nhân trong phòng cực cao, nhưng bởi vì gian nhà cỏ này bị giam cấm năng lực cường đại, nàng vô luận thế nào cũng không cách nào tránh thoát đi ra.”

“ Cao bao nhiêu?” Tiểu Khai thất kinh: “ Chẳng lẽ so với Tuyết Phong chưởng môn còn cao hơn nữa?”

“ Điểm này không hề nghi vấn.” Một lão nhân nói: “ Gian nhà cỏ này rõ ràng là một kiện pháp bảo, nếu ta sở liệu không kém, tên là Kim Quang Đỉnh, chính là một món đồ bảo bối nổi danh của phái Nga Mi.”

“ Phái Nga Mi Kim Quang Đỉnh...” Tiểu Khai thì thào tự nói: “ Chẳng lẽ là Tuyết Phong chưởng môn nhốt nữ nhân này ở đây sao?”

Hắn vừa suy tư, lại không biết lão nhân đang nói chuyện trong Vô Tự Thiên Thư cũng đang gãi tai, thì thào lẩm bẩm: “ Di, kỳ quái, sao ta lại nhớ tới phái Nga Mi, ta sao lại nhớ rõ Kim Quang Đỉnh? Vì cái gì ta lại thấy quen thuộc như vậy? Nha, ta tựa hồ như nhớ tới cái gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cái gì cũng nghĩ không ra!”

Ba lão nhân khác cũng khẩn trương nhìn hắn, sáu nắm tay niết chặt lắc hắn: “ Cố gắng nghĩ đi, cố gắng nghĩ, nhất định sẽ nhớ chúng ta là ai!”

Trước tiên không nói Tiểu Khai, lại nói trước cửa nhà cỏ, Tư Mã Thính Tuyết mắt thấy Hoàng Bội tựa hồ đang ngẩn người, nhịn không được đánh bạo lôi kéo ống tay áo của nàng: “ Sư tỷ, nơi này giống như rất nguy hiểm, chúng ta trước tiên nên lui trước a...”

Hoàng Bội chợt phản ứng mạnh, hung hăng hất mạnh tay hắn, lớn tiếng quát: “ Ai mượn ngươi kéo ta? Cút ngay cho ta!” Nàng vốn là người lạnh lùng, một lần phản ứng này chợt thất thố, Tiểu Khai nhìn thấy trong mắt, càng cảm thấy nơi này có cái gì đó bí mật.

Gương mặt Tư Mã Thính Tuyết đỏ bừng, luôn miệng nói: “ Dạ, dạ..” rồi quả nhiên thành thật lui ra phía sau, hai mắt vẫn khẩn trương nhìn gian nhà cỏ đang lay động ngày càng mãnh liệt, trong lòng quyết định chủ ý, chỉ cần xuất hiện nguy hiểm, nhất định trước tiên phải bảo vệ cho nữ thần của mình, dù phải liều một mạng, cũng không để cho Hoàng Bội bị hao tổn.

Nhà cỏ kịch liệt run rẩy chừng hơn mười phút, cuối cùng dừng lại, người trong đó như thở hổn hển, bỗng lạnh lùng nói: “ Hoàng Bội, Tuyết Phong thu ngươi làm đồ đệ, có từng yêu cầu ngươi làm ra hành động gì mà lén lút không dám đối mặt người khác hay không?”

Hoàng Bội cung kính nói: “ Sư thúc đối với ta ân trọng như núi, phái Nga Mi chúng ta càng là thánh địa của người tu chân, làm sao có thể đi làm cái gì mà không dám gặp người chứ.”

Nghe nói như thế, người trong phòng cười lạnh liên tục, trong tiếng cười ẩn chứa sự khinh bỉ hèn mọn không hề che giấu, Tư Mã Thính Tuyết đã sớm nhịn không được nữa, lúc này lớn tiếng mắng: “ Ngươi là người chẳng biết tốt xấu, sư phó tìm vô số tâm huyết, thu thập thiên hạ linh dược, mới luyện thành một viên Tạo Hóa Đan, mệnh lệnh chúng ta phải toàn lực tới tặng cho ngươi, đúng là vì cho ngươi kéo dài mười năm tuổi thọ, ngươi không hồi báo, ngược lại cứ nói xấu sư phó ta, rốt cuộc có tư tâm ra sao?”

“ Hừ ,hừ, hồi báo?” Thanh âm kia cười lạnh nói: “ Ngươi chỉ biết là hắn tìm vô số tâm huyết, ngươi lại không biết hắn từng làm chuyện gì đối với ta, chỉ một viên Tạo Hóa Đan này có thể đền bù hay sao? Mười năm tuổi thọ này, sao lại có thể đền bù được cả đời xuân sắc của ta?”

“ Hay, hay, ngươi nói, sư phó rốt cuộc đã làm cái gì?” Tư Mã Thính Tuyết đã nổi giận.

“ Hừ hừ, ta đang muốn nói với ngươi, hắn đã làm ra chuyện không bằng cầm thú.” Thanh âm của nữ nhân âm trầm nói: “ Ba mươi năm trước, chưởng môn tốt của các ngươi...”

Hoàng Bội cau mày, trầm giọng nói: “ Được rồi sư đệ, cái gì cũng không cần nói, ta đưa Tạo Hóa Đan cho bà ta, chúng ta đi thôi.”

“ Ta không cần!” Thanh âm trong phòng như bị bệnh thần kinh kêu to lên: “ Ta không cần ăn cái gì Tạo Hóa Đan, ta không cần sống thêm nữa, nha đầu, ngươi cất đan dược cho mình đi, tương lai ngươi sẽ dùng nó đó!”

“ Hừ, ngươi nói không cần thì không cần sao?” Hoàng Bội tiến lên từng bước, tay giương lên, một viên hạt châu màu đỏ như lửa bay nhanh tới cửa phòng bắn vào trong.

“ Ta không cần là không cần, lấy trở về đi!” Trong phòng có một cỗ lực lượng vô hình mạnh vọt đi ra, nhất thời đem đan dược lao ra khỏi phòng, hướng tới Tư Mã Thính Tuyết bay đi.

Tư Mã Thính Tuyết đã tu luyện vài ngày, vẫn còn có điểm đạo hạnh, nhanh tay lẹ mắt, liền chộp đan dược trong tay, nhất thời một cỗ lực mạnh vọt tới, hắn lui từng bước, rồi lại tiếp tục lui thêm, rốt cuộc không ổn định được thân thể: “ Đăng, đăng, đăng.”, lại lui mười bảy, mười tám bước, cuối cùng mới ổn định lại được, há miệng ra “oa” một tiếng, một ngụm máu tươi phun lên mặt đất.

“ Ti!” Tiểu Khai hít sâu một hơi, nữ nhân trong nhà cỏ này, tùy tiện một kích như thế mà lại có uy lực kinh khủng, xem ra quả nhiên giống như lão nhân nói, tu vi cực cao.

....

“ Ta không cần thứ Tạo Hóa Đan đáng chết này, các ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa!” Nữ nhân trong phòng rống to: “ Ngươi đi nói cho Tuyết Phong đê tiện kia, ta chỉ cần hoa, ta muốn hoa! Đem hoa đến cho ta!”


/230

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status