Trở Về Năm 1988

Chương 75 - Đã trở lại

/182


Buổi sáng hôm nay, Cao Lương bán xong đồ ăn, cùng bà Vương, Thu Lan về đến nhà. Còn chưa vào sân, bà Vương theo thói quen mà nhìn dưới tàng cây, nói: "Xem ra A Bưu còn chưa có bán xong." Thông thường A Bưu bán xong đồ ăn sẽ tới nơi này của Cao Lương, có đôi khi so với bọn còn về sớm hơn, có đôi khi lại muộn hơn.

Tầm mắt Cao Lương lại thoáng qua Lý gia, bởi vì cô phát hiện bên kia hành lang có bóng người, thân ảnh thoạt nhìn cực kì quen thuộc, cô sợ hãi kêu ra tiếng: "Anh Tuấn Nghị?!" Lý Tuấn Nghị đã trở lại, làm cô không tin vào đôi mắt của mình.

Lý Tuấn Nghị từ trong nhà sải bước ra: "Bà, Cao Lương, cháu đã trở về."

Bà Vương kích động không thôi, run rẩy chạy tới chỗ cháu trai: "Tuấn Nghị đã trở lại đấy sao. Sao đã trở lại? Cũng không báo trước một tiếng."

Trong tay Cao Lương còn cầm nguyên liệu nấu ăn mua hôm nay, có hơi nặng, cô không chạy lên nghênh đón giống bà Vương, chỉ là lòng tràn đầy vui mừng mà nhìn Lý Tuấn Nghị đang ôm bà vào trong ngực, sao anh đã trở lại, hoàn toàn không lộ chút gió nào, đây là muốn tạo bất ngờ cho mình sao?

Đang lúc hai bà cháu vui mừng gặp lại, một thanh âm đột nhiên vang lên: "Mẹ."

Tất cả mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy Khuông Tú Mẫn đang đứng trên hành lang, xa xa mà nhìn bọn họ. Cao Lương kinh ngạc vạn phần: "Dì, dì cũng đã trở lại?" Lý Tuấn Nghị cùng mẹ đều trở lại, sao trùng hợp như vậy, đồng thời về đến nhà? Bởi vì cô không nghĩ đến mẹ con bọn họ cùng nhau trở về, rốt cuộc hai người một nam một bắc, căn bản không cùng đường.

Khuông Tú Mẫn xa xa mà gật đầu, coi như chào hỏi mấy người Cao Lương.

Lý Tuấn Nghị đã buông bà ra, lại giúp Cao Lương xách đồ vật, anh nhìn Vương Thu Lan một cái, nói: "Đây là Thu Lan đi? Xin chào, tôi là Lý Tuấn Nghị. Để tôi xách cho." Cao Lương có nhắc tới chuyện Thu Lan trong thư gửi Lý Tuấn Nghị

Vương Thu Lan có chút ngượng ngùng gật gật đầu: "Xin chào anh Tuấn Nghị, cứ để em xách, không nặng." Tuy rằng cô cũng không quen Lý Tuấn Nghị, nhưng cũng thường nghe mọi người nói về hắn, còn biết hắn là bạn Cao Lương.

Lý Tuấn Nghị thấy đồ trong tay cô không quá nhiều, cũng không kiên trì. Cao Lương nói với Lý Tuấn Nghị: "Sao dì cũng về rồi? Hai người về cùng nhau sao?"

Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương, nói: "Anh trở về cùng mẹ."

Vẻ mặt Cao Lương mê mang, sao lại thế này, bọn họ đâu cùng đường? "Dì qua thăm anh à?" Chỉ có khả năng này.

Lý Tuấn Nghị "Ừm" một tiếng, không nói nữa, cầm theo đồ vật đi vào nhà Cao Lương. Cao Lương vội mở cửa ra, sau đó bảo Lý Tuấn Nghị để đồ vào tủ đông trước: "Ít nhiều nhờ anh mua cái tủ đông này cho em, bằng không mùa hè này cũng không biết làm như thế nào."

Lý Tuấn Nghị chỉ cười cười. Người đang yêu rất mẫn cảm, trực giác nói cho Cao Lương biết tâm tình bạn trai không tốt lắm, nhìn thấy mình cũng không vui như lần trước, phát sinh chuyện gì? "Vừa đến nhà sao?"

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Vừa đến."

Vương Thu Lan cất đồ xong vội chạy nhanh ra ngoài, không quấy rầy đôi tình nhân này. Trong phòng chỉ còn lại Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị, Cao Lương nhỏ giọng nâng lên đôi mắt nhìn Lý Tuấn Nghị, đôi mắt anh có tơ máu, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, Cao Lương có chút đau lòng, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt tiều tụy của anh: "Anh làm sao vậy? Có phải quá mệt mỏi không?"

Lý Tuấn Nghị bắt lấy tay cô, giang hai tay cánh tay ôm lấy người, cúi đầu cọ cọ: "Hừm, đừng nói chuyện, cho anh ôm một cái."

Trong lòng Cao Lương đột nhiên dâng lên một cổ bi thương, bởi vì cô cảm nhận được cảm xúc thương tâm nồng đậm từ Lý Tuấn Nghị, nâng đôi tay lên, ôm lấy eo Tuấn Nghị, cho anh thêm sức lực, cũng hấp thu năng lượng từ anh.

Không biết qua bao lâu, Cao Lương cảm thấy tim không phải của mình nữa, Lý Tuấn Nghị mới buông cô ra. Cao Lương ngẩng đầu nhìn đôi mắt Lý Tuấn Nghị, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Thân thể anh có khỏe không?" Không phải là thân thể xảy ra chuyện gì chứ?

Lý Tuấn Nghị đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Không phải vấn đề sức khỏe. Nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, từ từ anh sẽ nói cụ thể cho em, chúng ta đi ra ngoài đi."

Cao Lương giơ tay nhìn thời gian, sắp 11 giờ rồi: "Nha, em nên nấu cơm, chốc lát San San cùng Cường Cường sẽ tan học. Nhà anh cũng ăn ở đây đi."

Lý Tuấn Nghị ừ một tiếng: "Đã lâu không ăn món em nấu, thật nhớ."

Cao Lương vội nấu cơm, phát hiện Thu Lan đã nấu cơm: "Cảm ơn Thu Lan." Cô quay trở lại phòng, lấy thức ăn trưa nay từ tủ đông.

Tâm tình bà Vương hiển nhiên không tồi, bởi vì cháu trai và con dâu đều đã trở lại, hơn nữa con dâu nói tháng sau con trai cũng sẽ được điều chuyển về đây, đến lúc đó sẽ đón bà qua ở cùng. Bà hưng phấn chạy tới nói chuyện này cùng Cao Lương, Cao Lương cũng vui vẻ cho bà, rốt cuộc bà không phải ở quê một mình nữa.

Cao Lương ở trong phòng bếp xử lý đồ ăn, Lý Tuấn Nghị cũng muốn đến hỗ trợ, Cao Lương nói: "Không cần anh hỗ trợ, anh mau nghỉ ngơi một chút, lát làm xong em gọi anh."



Lý Tuấn Nghị cũng không kiên trì: "Vậy được, anh đi tắm trước một cái."

Bà Vương vẫn luôn hưng phấn mặc sức tưởng tượng tình cảnh sống cùng con trai: "Lương Lương, có khả năng chú cháu sẽ được phân về tỉnh, từ trước tới nay bà còn chưa lên tỉnh, đến lúc đó không biết có quen không nữa?"

Cao Lương cười nói: "Sẽ quen thôi, bà, tỉnh cũng không khác quê mình lắm, thói quen sinh hoạt cũng giống nhau. Nói chuyện cũng không khó nghe, bà đi qua khẳng định có thể thích ứng."

Bà Vương nhìn cửa phòng bếp, tin Khuông Tú Mẫn không ở chỗ đó, đè thấp thanh âm nói: "Kỳ thật bà có điểm lo lắng khi ở chung cùng mẹ Tuấn Nghị."

Cao Lương sửng sốt, cô vẫn luôn cảm thấy Khuông Tú Mẫn làm người cũng không tệ lắm, bà Vương cũng phi thường tốt, mẹ chồng nàng dâu sao khó ở chung: "Sẽ không, bà, dì rất tốt với bà."

Bà Vương thở dài: "Mẹ Tuấn Nghị không thường ở nhà, mỗi năm chỉ trở về mấy ngày, đương nhiên sẽ có gì không tốt. Thời gian dài, mới biết được hợp hay không hợp."

Cao Lương do dự một chút nói: "Bà ơi, nếu không quen ở cùng chú dì, liền trở về ở cùng chúng cháu."

Bà Vương vừa nghe lời này cười mị mắt: "Đúng vậy, bà hợp với cháu dâu, con dâu không thích bà, bà liền ở cùng cháu dâu."

Nháy mắt Cao Lương hồng hết tai, bà nghĩ cũng quá nhanh, cô còn lâu mới kết hôn.

Không bao lâu Khuông Tú Mẫn cũng tới, nói: "Tuấn Nghị nói trưa ăn ở nhà cháu, thật là ngại quá, thêm phiền toái cho cháu rồi."

Cao Lương cười nói: "Không phiền toái ạ, dì, dù sao cháu cũng phải làm."

Bà Vương nói: "Mẹ ăn ở nhà Lương Lương một năm, trong nhà đã lâu không tổ chức ăn một bữa đầy đủ."

Khuông Tú Mẫn nói: "Mẹ, ngày mai con đi mua đồ ăn, mỗi ngày đều ăn ở nhà Cao Lương rất ngại."

Cao Lương cũng không biết nói tiếp như thế nào, bà Vương cười nói: "Cũng có thể, các con đều trở lại, chúng ta liền tự mình nấu đi. Ngày thường mẹ ăn một mình cũng không dễ nấu, liền đi theo mấy đứa ăn cơm."

Khuông Tú Mẫn nói với Cao Lương: "Cảm ơn cháu Cao Lương vẫn luôn giúp dì chăm sóc bà."

Cao Lương vội nói: "Không cần khách khí ạ, bà cũng giúp cháu không ít."

Khuông Tú Mẫn nhìn một chút: "Có cái gì cần dì giúp không? Để dì làm."

Cao Lương nói: "Dì, chúng cháu đều chuẩn bị gần xong rồi, hiện tại còn chút chuyện, dì đừng để dơ tay, cứ để cháu. Dì ngồi xe lửa cả đêm, dì cũng đi nghỉ ngơi một chút đi."

Bà Vương cũng nói đi nghỉ. Khuông Tú Mẫn liền thu tay, gật gật đầu đi ra ngoài.

Lúc ăn cơm Cao Lương phát hiện không khí giữa Lý Tuấn Nghị và mẹ anh có điểm kỳ quái, cơ hồ không giao lưu gì, anh chỉ nói chuyện với bà, với mình, thậm chí còn nói chuyện cùng Cao San, Cao Cường, Lưu Bưu, lại không nói chuyện với mẹ một câu. Trực giác Cao Lương thấy không thích hợp, nhưng cô cũng không quen thuộc hình thức ở chung của hai mẹ con, cho nên cũng chưa nói cái gì. Nhưng bà Vương, lúc ăn cơm đều khen ngợi trù nghệ của Cao Lương, người có khả năng, lời này rõ ràng là nói cho con dâu nghe, Khuông Tú Mẫn cũng sẽ theo ý mẹ chồng khen Cao Lương vài câu, bất quá cũng nhìn ra được tâm tình không quá cao.

Cao Lương không biết mẹ con bọn họ là quá mỏi mệt, hay là phát sinh chuyện gì, chuyện này chỉ có thể tìm cơ hội hỏi Lý Tuấn Nghị.

Ăn xong cơm trưa, Lưu Bưu đi về, Cao San, Cao Cường và Thu Lan đều đi ngủ trưa. Cao Lương không có đi ngủ, cô đưa mắt ra hiệu cho Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị đợi những người khác đều đi rồi, mới nói với Cao Lương: "Em cũng đi ngủ đi."

Cao Lương nhìn hắn: "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Anh không nói rõ ràng, em ngủ không được."

Lý Tuấn Nghị nhìn nhìn bốn phía: "Hiện tại nói chuyện không tiện, buổi tối anh sẽ nói cho em."

Cao Lương mím môi: "Anh nói cho em trước, là chuyện tốt hay chuyện xấu."



Lý Tuấn Nghị nghĩ nghĩ, sau đó cười một chút: "Không tính là chuyện xấu."

Cao Lương nghe anh nói như vậy, mới thoáng thả lỏng chút: "Vậy em đi ngủ trưa, anh cũng đi nghỉ ngơi đi."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu, duỗi tay vuốt vuốt tóc mái cho Cao Lương: "Đi đi."

Cao Lương lưu luyến mỗi bước đi về phòng, Lý Tuấn Nghị thấy cô vào phòng, lúc này mới xoay người về nhà.

Cao Lương cho rằng chính mình ngủ không được, nhưng ngoài ý muốn ngủ rất sâu, đại khái là bởi vì Lý Tuấn Nghị nói không phải chuyện xấu, côp thả lỏng. Cơm chiều vẫn ăn ở nhà Cao Lương, Khuông Tú Mẫn cũng tới hỗ trợ, lần này Cao Lương không có cự tuyệt. Ăn xong cơm chiều, Cao Lương cùng Thu Lan đi tới tiệm làm thịt kho, Lý Tuấn Nghị tự nhiên đi cùng.

Khuông Tú Mẫn nhìn bóng dáng con trai, nói với mẹ chồng: "Mẹ, Tuấn Nghị cùng Cao Lương có chuyện gì à?"

Bà Vương cười: "Giờ con mới nhìn ra? Hai đứa nó đã xác định quan hệ từ tết, khi đó Tuấn Nghị sinh bệnh nằm viện, vẫn là Cao Lương đi chăm sóc thằng bé."

Khuông Tú Mẫn nhíu mày: "Nó sinh bệnh sao con không biết, Tuấn Nghị không viết thư nói cho chúng con."

Bà Vương nói: "Khả năng thằng bé sợ các con lo lắng đi. Nó cũng không nói cho mẹ, vẫn là tiểu Chu làm cùng nó nói cho mẹ biết. Đứa nhỏ Tuấn Nghị này từ nhỏ đã như vậy, bị ủy khuất, bị ăn khổ, đều không muốn nói, luôn tự mình chống đỡ, bởi vì nó cảm thấy ba là quân nhân, nó phải học tập theo tấm gương của ba, không sợ khổ không sợ mệt."

Khuông Tú Mẫn nghe mẹ chồng nói như vậy, trong lòng không khỏi thập phần áy náy, Tuấn Nghị trưởng thành cơ hồ là thiếu hụt tình cảm ba mẹ, đối với đứa con trai này, bà để nó thua thiệt quá nhiều, hiện giờ hắn vất vả gây dựng sự nghiệp, sự nghiệp cũng phát triển, chính mình lại còn bắt hắn nhường cho tiền đồ của ba, từ bỏ sự nghiệp của mình, bà cảm thấy mình quá ích kỷ. Nghĩ đến đây, lòng Khuông Tú Mẫn tràn đầy tự trách, không nên xúc động đi tìm Tuấn Nghị.

Cao Lương làm xong nước thịt kho, nói với Thu Lan cùng Lưu Bưu: "Tôi với anh Tuấn Nghị đi tới chỗ anh Dương một chuyến, hai người hỗ trợ trông lửa nhé, chúng ta trở về trễ chút."

Thu Lan gật đầu: "Được, chị Lương cũng đi đi."

Lý Tuấn Nghị đẩy xe đạp, vỗ vỗ khung trước, nói với Cao Lương: "Đi lên đi, anh đèo em."

Cao Lương nhìn anh cười: "Em ngồi phía sau."

Lý Tuấn Nghị nói: "Ngồi phía trước, chúng ta dễ nói chuyện, em ngồi phía sau anh không nghe rõ em nói gì."

Cao Lương nghe vậy, liền không kiên trì, buổi tối cửa hàng đều đóng cửa, cũng không có người quen, cô trực tiếp ngồi vào trong lòng ngực Lý Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị chậm rãi đạp xe, ở trên đường cái chậm rãi đi, gió đêm phơ phất, đưa tới cơn gió lạnh lẽo đầu thu. Cao Lương chỉ cần thoáng động một chút, là có thể đụng tới cằm hoặc ngực của Lý Tuấn Nghị, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Lý Tuấn Nghị, làm cho cô có điểm tâm viên ý mã, nhưng cô vẫn có tập trung: "Anh lần này trở về rốt cuộc là vì cái gì?"

Lý Tuấn Nghị đem mũi để sát vào tóc Cao Lương, còn có thể ngửi được mùi thơm của dầu gội: "Anh về mang em đi Quảng Châu."

Cao Lương có chút ngây người: "A?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Ba anh muốn chuyển nghề, em biết đi?"

"Dạ. Em biết." Mẹ anh trở về chính là vì việc này.

Lý Tuấn Nghị tiếp tục nói: "Đơn vị ba anh được phân về cần thẩm tra chính trị, sau đó liền kiểm tra được chuyện anh tham gia kinh thương. Chính sách quốc gia yêu cầu con cái cán bộ không thể kinh thương."

Trong lòng Cao Lương chợt lạnh: "Vậy làm sao bây giờ?" Chuyện này làm cô bất ngờ.

Lý Tuấn Nghị thở dài nói: "Nếu anh tiếp tục kinh thương, ba anh có khả năng không được điều về đơn vị liên quan tới kinh thương."

Cao Lương nóng nảy: "Vậy anh cũng không thể không mở xưởng." Mỗi lần gặp cô đều có thể nhìn ra Lý Tuấn Nghị rất kiêu ngạo và tự hào về sự nghiệp bản thân, đây chính là tâm huyết cùng kiêu ngạo của anh, không thể bởi vì nguyên nhân này mà từ bỏ chứ.

"Cho nên anh đã suy nghĩ một biện pháp, vẫn mở xưởng, nhưng quyền sở hữu lại không thể là của anh. Anh nghĩ, đem cổ phần nhà xưởng chuyển giao hết cho em, anh chỉ là người làm công, làm công cho em, được không?" Đây là kết quả hắn suy nghĩ mấy ngày nay.

"Cái gì?!" Cao Lương vừa nghe lời này, đột nhiên quay đầu, nếu không phải Lý Tuấn Nghị phản ứng nhanh chóng, cái trán của cô thiếu chút nữa liền đụng vào cằm hắn.

/182

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status