[Tôi thích cậu]
Cách ngày thi tuyển sinh một ngày, tôi đi đến lớp học của mình.
Lớp học quen thuộc, bạn học thân thuộc, thầy giáo thân quen, bảng đen quen mắt, trên đó còn viết, cách ngày thi tuyển sinh còn có 0 ngày.
Chỗ ngồi của tôi trống không, bên trên tích một tầng bụi mờ, xem ra đã mấy ngày rồi không có ai chạm đến.
Vì là ngày cuối cùng nên mọi người cũng không giống ngày thường, đem đầu vùi vào đống sách vở tài liệu lớn trên bàn.
Có người đang viết lưu bút, có người đang ôm nhau thành đống mà vẫn giả vờ hì hì chảy nước mắt, còn có người đang thu dọn sách vở chuẩn bị đi về nhà.
Có mấy thằng con trai vui vẻ đùa giỡn, không cẩn thẩn đụng ngã bàn của rôi. Chiếc bàn ngã xuống đất phát ra một âm thanh rất lớn, phòng học huyên náo trong nháy mắt lặng xuống, gần như tất cả mọi người đều hướng về chỗ ngồi của tôi.
Một thằng con trai trong số đó phá vỡ bầu không khí bị đè nén này, nói với đứa đã đụng ngã bàn của tôi, “Còn không mau chóng dựng cái bàn đó dậy, coi chừng buổi tối Giang Dương tìm mày đấy!”
Nó vừa nói vừa thè lưỡi ra bắt chước ma quỷ, “Ai cho ngươi đụng vào bàn của ta... ... ai cho ngươi đụng vào bàn của ta... ... ...”
Cả lớp cười lớn.
Sau khi cười xong, mọi người ai làm chuyện nấy, phải làm gì thì làm chuyện đó, chiếc bàn vẫn chẳng ai dựng dậy.
Mấy đứa con trai đụng ngã bàn của tôi, chính là mấy thằng anh em hay cùng tôi cúp tiết đi đánh dota.
Tôi chán chường rời khỏi chỗ đó.
Thật ra cũng chẳng có gì.
Tôi cũng không phải là Trương Quốc Vinh, ai có thể mãi mãi khắc ghi tôi một đời, mỗi khi có người nói ra lời sỉ nhục tôi thì sẽ căm giận tức tối đứng ra bênh vực tôi chứ?
Tôi trở về lớp của Tiền Tiểu Đạo. Dựa vào bức tường nơi cửa lớp, xuyên qua cửa sổ, nhìn vào Tiền Tiểu Đạo ngồi phía cuối dãy đang chăm chú ghi chép bài vở.
Cậu ta thỉnh thoảng đưa tay lên nâng nâng mắt kính, tư thế cầm bút giống như một đứa học sinh tiểu học, dáng vẻ đần độn đến chịu không nổi.
Tôi nhìn cậu ta không chớp mắt, cho đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với tôi.
Tôi dùng khẩu hình quở mắng cậu ta, “Học hành đàng hoàng vào.”
Cậu ta ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn lên bảng đen.
Lý Tong Teo không cho tôi bước vào lớp học của họ, tôi cũng không thể giúp cậu ta ăn gian được nữa, chỉ đành giám sát cậu ta nghiêm túc học hành.
Được nửa tiết học, hiệu trưởng bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa lớp của bọn họ, nói nhỏ với giáo viên một câu. Mộ Dung Tuyền bị kêu ra ngoài.
Nhớ không lầm thì, Mộ Dung Tuyền hình như là cháu gái của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng luôn đối với cô ta như viên minh châu trên tay, cho nên khiến cho tính nết con bé trở nên cực kỳ ngang ngược khi ở trong trường học.
Vẻ mặt của hiệu trưởng nhìn qua cũng chẳng có chút hiền từ gì, kéo Mộ Dung Tuyền qua một bên, trầm giọng nói, “Ông nghe giáo viên chủ nhiệm của cháu nói, kỳ thi tháng lần trước, cháu ở trong lớp lại chỉ được có hạng năm?”
Lại. Chỉ. Được. Có. Hạng. Năm.
Hiệu trưởng đại nhân, ngài khiến cho cái đứa trước giờ luôn xếp hàng thứ năm từ dưới đến lên là em làm sao mà chịu nổi đây?
Mộ Dung Tuyền đổi hẳn tính nết ngang ngược thường ngày, yên lặng cúi thấp đầu, một tiếng cũng không dám hó hé.
Tôi nhìn vị hiệu trưởng trong mắt người ngoài xem cháu gái mình như một viên minh châu kia vung tay lên, hung hăng tát lên mặt của Mộ Dung Tuyền, “Không thi được hạng nhất, mày để mặt mũi ông mày ở đâu? Kêu ông mày trước mặt nhân viên làm sao mà ngóc đầu lên nổi? Mấy ngày này đừng về nhà nữa, ở trong trường này tăng cường học tập cho ta! Một tuần sau ta sẽ kiểm tra mày một lần, nếu như dám làm sai một câu thì hè này mày khỏi mơ bước vào nhà một bước!”
Mộ Dung Tuyền cắn môi không nói, hiệu trưởng lớn tiếng quát. “Nghe rõ rồi thì thưa một tiếng cho ta!”
“Cháu biết rồi.” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi.
Hiệu trưởng nhìn xung quanh, xác định là không có ai nhìn thấy cảnh ban nãy mới hung hăng trợn mắt nhìn Mộ Dung Tuyền, “Đồ bỏ đi, vô tích sự!” Sau đó liền phủi tay rời khỏi.
Khóe miệng Mộ Dung Tuyền trầy xước, con bé không về lớp học mà lảo đảo chạy ra phía dãy lầu lớp học. Mặt trời chói chang thiêu đốt da thịt của con bé, nung đến đôi má đỏ ửng lên.
Con bé trực tiếp chạy về phía sân tập, nhặt quả bóng trên mặt đất lên, ném rổ mà chẳng ra dáng chút nào.
Phải nói là tôi rất hay thấy con bé ném rổ. Bất kể là tiết thể dục hay là thời gian ngoài giờ học, thú tiêu khiển duy nhất của con bé chính là luyện ném rổ. Thân hình thấp bé ném bóng lên rổ tỏ ra vô cùng trầy trật, nhưng con bé cứ như bị quỷ nhập, không ngừng lặp đi lặp lại. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng con nhỏ sẽ bị trúng nắng mất.
Tôi đến lớp của Tiền Tiểu Đạo, đi đến chỗ ngồi của cậu ta, nói, “Đến sân tập.”
Cậu ta khiếp sợ nhìn tôi, hạ thấp giọng nói, “Sao anh lại vào lớp vậy, thầy Lý mà biết thì...”
“Bớt nói nhảm, đến sân tập.” Tôi sốt ruột nói.
Tiền Tiểu Đạo mù mờ bị tôi hối thúc chạy đến sân tập, nhìn thấy con bé Mộ Dung Tuyền đang phát khùng liền hiểu ngay lập tức. Cậu ta mau chóng chạy lên trước, giành lấy trái bóng trong tay của con bé, hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Mộ Dung Tuyền giơ tay lên bưng kín mặt, không để cho Tiền Tiểu Đạo nhìn thấy vết thương và nước mắt trên mặt mình, “Đưa bóng cho tôi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tiền Tiểu Đạo dè dặt hỏi.
“Tôi kêu ông trả bóng lại cho tôi!” Mộ Dung Tuyền hét lớn, nhào lên muốn giành lại bóng. Kết quả thân người lảo đảo một cái, cả người mềm oặt rơi vào ngực Tiền Tiểu Đạo.
“Anh Giang Dương đã đồng ý với tôi, anh ấy đã đồng ý với tôi là sẽ dạy tôi ném rổ.” Mộ Dung Tuyền lẩm bẩm tự nói với mình, ánh mắt ngưng tụ tại nơi tôi đang đứng. Nhưng tôi biết rõ rằng con bé nhìn không thấy tôi. “Tôi vẫn mãi ghi nhớ trong tim, nhưng anh ấy thì đã quên mất.”
Ánh mắt của Tiền Tiểu Đạo ngưng trọng lại, ôm chặt lấy Mộ Dung Tuyền, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Hôm đó trời mưa rất lớn. Vì thành tích môn thể dục của tôi rất kém nên lúc tan học bị ông nội phạt ra ngoài sân ném rổ, ném không vào rổ được mười trái thì sẽ không được phép về nhà. Làm cách nào tôi cũng ném không trúng, mệt đến nỗi ngồi bệt xuống mặt đất lầy lội nước mưa. Anh Giang Dương bung dù che trên đầu tôi, nhặt lấy quả bóng bị mưa xối ướt sũng, dễ như trở bàn tay mà ném bóng vào trong rổ. Anh ấy cười với tôi mà rằng, ném rổ thật sự rất dễ, có cần anh dạy cho em không?”
“Anh ấy rõ ràng đã đồng ý sẽ dạy tôi ném rổ, thế mà sang ngày thứ hai đã quên béng mất tôi. Tôi lặng lẽ đi theo sau lưng anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nhìn tôi một cái, có thể nhớ ra những lời anh ấy đã nói với tôi. Tôi cố gắng luyện ném rổ, hy vọng khi đã ném được cực kỳ thuần thục rồi thì sẽ đích thân ném cho anh ấy xem, nói cho anh ấy biết, không cần anh ấy dạy thì tôi cũng có thể làm được rất tốt.”
“Anh ấy không nhớ ra những lời đã nói với tôi, không nhớ được gương mặt của tôi, không nhớ được tên của tôi, anh ấy chẳng nhớ gì cả.” Mộ Dung Tuyền vùi đầu vào trong lòng của Tiền Tiểu Đạo, khàn giọng nói, “Tôi vẫn chưa ném bóng cho anh ấy xem, tôi vẫn còn chưa nói cho anh ấy biết, em thích anh.”
Hôm đó mưa rất lớn.
Mộ Dung Tuyền cả người đều ướt đẫm, tóc của con bé che kín hết cả mặt, ngay cả tướng mạo tôi cũng nhìn không rõ.
Tôi cho rằng đó chỉ là một trò đùa nho nhỏ.
Tôi cho rằng đó chỉ là một cô nhóc thất tình đang nổi khùng, ngày hôm sau thì sẽ “sau cơn mưa trời lại sáng”, vui vẻ mà làm lành với bạn trai, như chưa từng có gì xảy ra.
“Anh ấy biết.” Tiền Tiểu Đạo dịu dàng an ủi Mộ Dung Tuyền, “Nói không chừng, lúc này anh ấy đang đứng kế bên cậu, đang nhìn cậu nữa đấy.”
Mộ Dung Tuyền dừng động tác lau nước mắt lại, rùng mình một cái, trừng mắt nhìn Tiền Tiểu Đạo, “Không biết an ủi người khác thì biến qua một bên!”
Tiền Tiểu Đạo không hề nhúc nhích, duy trì tư thế ôm Mộ Dung Tuyền.
Mộ Dung Tuyền đẩy cậu ta một hồi, cậu ta càng ôm chặt hơn.
“Ông muốn chết hả?” Mộ Dung Tuyền nghiêm mặt.
“Tôi thích cậu.” Tiền Tiểu Đạo nhìn thẳng vào Mộ Dung Tuyền, nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Mộ Dung Tuyền lúng túng, gương mặt đỏ bừng ấp úng nói, “Ông ngậm miệng cho tôi.”
“Cho dù cậu không thích tôi, nhìn thấy tôi là ghét, nghĩ trăm cách để chơi tôi, thì tôi cũng vẫn thích cậu, Mộ Dung Tuyền.” Giọng điệu của Tiền Tiểu Đạo rất kiên định.
____________ Hình như không còn chuyện của tôi nữa thì phải?!
Tôi hắng giọng, xoay người lại, hai tay nhét vào túi quần, đầu không chuyển mà rời khỏi.
[Chị gái]
Chủ nhật, tôi tự ý chủ trương đến nhà Giang Dương.
Giơ món đồ dinh dưỡng giá rẻ lên, tôi gõ cửa nhà anh ta.
Cha mẹ của Giang Dương rất hoan nghênh tôi đến, vừa gọt trái cây lại rót nước ngọt cho tôi. Giang Dương đã mất được một khoảng thời gian, gương mặt hai bác vẫn còn mang nét đau buồn, nhưng rõ ràng đã vơi bớt được ít nhiều.
Chỉ có chị gái của Giang Dương là Giang Nam, lặng lẽ ngồi một bên lật album hình.
Qua ánh sáng nơi khóe mắt, tôi liếc thấy quyển album đó toàn bộ là hình của Giang Dương.
Giang Nam để tóc ngắn ngang vai, trông chỉ lớn hơn tôi vài tuổi. Chị ấy mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, gương mặt tái xanh tiều tụy.
Em có thể xem cuốn album đó không?” Tôi dè dặt hỏi.
Giang Nam không lên tiếng, đưa cuốn album qua cho tôi.
Cuốn album này lưu giữ lại những tấm hình từ nhỏ đến lớn của Giang Dương.
Giang Dương lúc bốn tuổi ôm lấy món súng đồ chơi tự động, Giang Dương lúc mười tuổi mặc đồ rằn ri cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc, Giang Dương lúc 15 tuổi mặc áo sơ mi trắng đang cau mày.
Tôi ngẩng đầu, nhìn bước tường ngay chính giữa phòng khách đang treo bức di ảnh trắng đen của Giang Dương.
Giang Dương trong tấm ảnh bình thản chăm chú nhìn tôi, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Đây là, Giang Dương của tuổi 18.
Tấm ảnh này luôn luôn nhắc nhở tôi, Giang Dương đã chết rồi, thật sự là đã chết rồi, xác đã bị thiêu thành tro, bị chôn sâu vào trong lòng đất. Anh ta sẽ không thể phục sinh, cũng chẳng thể trùng sinh. Tuy rằng giờ phút này anh ta đang ngồi trên xà đu nơi sân tập, một mình lúc ẩn lúc hiện đợi tới sáng ngày thứ hai để xuất hiện trước mặt tôi, nhưng thật sự là anh ta đã chết rồi.
(Phục sinh và trùng sinh đều là “sống lại”, nhưng phục sinh là sống lại tại ngay thời điểm người đó chết, còn trùng sinh là sống lại vào thời điểm trước khi người đó chết - đọc thêm thể loại truyện trùng sinh để hiểu rõ hơn.)
Nghĩ đến đây, lồng ngực của tôi lại khó chịu.
Còn chị gái ruột của Giang Dương, ngay bây giờ đang ngồi đối diện với tôi. Nhìn kỹ mà nói thì mặt mày của chị ấy cực kỳ giống Giang Dương, ngay đến động tác cau mày cũng rất giống.
Chị ấy có thể biết được lý do mà Giang Dương tự sát không nhỉ?!
Không đợi tôi lên tiếng hỏi, Giang Nam đã chủ động mở miệng nói, “Chị đã hỏi rất nhiều người rồi, cả bạn học và bạn bè của Giang Dương, tất cả đều nói rằng, lý do mà em chị tự sát đều bởi vì đứa bạn gái lăng nhăng kia.”
Không phải như vậy.
Có thể nhận ra Giang Nam vô cùng đau lòng. Bởi vì tự sát, có nghĩa là đối với xã hội loài người mất đi hết toàn bộ nhung nhớ, là ích kỷ vứt bỏ tất cả những người, những việc mà bản thân không thể nào buông bỏ được, là không hề nghĩ lại mà một mình lao vào cái chết.
Chị ấy cho rằng, đứa em ruột của mình đã dứt khoát bỏ lại người cha, người mẹ đã dứt ruột đẻ ra mình, mà chỉ đơn giản bởi vì một đứa bạn gái lăng nhăng.
Mặc dù chỉ có tôi biết đó không phải là sự thật.
“Nếu như em nói cho chị biết Giang Dương không phải vì Viên Lễ mà tự sát thì chị có tin không?” Thừa dịp hai bác không có ở đây, tôi gom dũng khí lại, hạ thấp giọng nói với Giang Nam.
Giang Nam sửng người, đôi mắt tràn đầy kinh hãi.
“Em có thể vào phòng của Giang Dương xem một tí không?” Tôi nói.
Giang Nam chỉ chỉ căn phòng ngủ phía Nam.
Phòng ngủ của Giang Dương cực kỳ sạch sẽ. Vừa nãy từ bác gái mà tôi biết được, nơi này mỗi ngày đều do Giang Nam quét dọn.
Theo tính cách của Giang Dương thì chắc là anh ta sẽ không có thói quen viết nhật ký, nếu như có thể tìm thấy card điện thoại lúc còn sống của anh, tra một chút nhật ký cuộc gọi và tin nhắn thì chắc có thể tìm thấy chút manh mối nào đó. Nói không chừng, trong điện thoại còn có thể có lời trăng trối gì đó nữa.
“Lúc nó nhảy lầu, điện thoại cũng bị rơi vỡ nát, đã bị cảnh sát dọn dẹp rồi.” Giang Nam đi theo vào, nói.
Tôi chán nản thở dài, nhìn gương mặt của Giang Nam hằn rõ sự mất mát hơn cả tôi, đột nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ, sau đó tôi nói, “Chị có muốn gặp Giang Dương một chút, không, phải nói là, chị có muốn nói chuyện với anh ấy không?”
... ... ...
Ngày hôm sau, lúc tôi đưa Giang Nam đến trước mặt Giang Dương, nét mặt của Giang Dương cứ như là nhìn thấy quỷ.
“Tôi cảm thấy nhân lúc anh còn chưa đầu thai để cho anh được gặp người nhà của mình một chút, cho nên tôi đã nói tất cả mọi chuyện của chúng ta cho chị gái anh biết. Chị ấy tin tôi, hơn nữa còn muốn gặp anh nữa. Chắc là anh cũng rất nhớ chị ấy phải không?” Tôi cười với Giang Dương.
Anh ta nhanh bước quay đầu trở về, “Đột nhiên nhớ ra tao còn có việc, đi trước đây!”
“Này!” Tôi nhanh chân đuổi theo anh ta, “Anh đang cảm thấy ngại ngùng à?”
“Cả nhà mày mới ngại ngùng!” Giang Dương chửi, “Ông đây chỉ không am hiểu việc nói chuyện với chị mình bằng thân phận một hồn ma thôi!”
Tôi bất đắc dĩ cười cười, “Yên tâm đi, tôi sẽ làm máy truyền lời cho hai người.”
Dưới những câu nói bất tận của tôi, cuối cùng thì Giang Dương cũng bị dụ đi tới.
“Hiện giờ Giang Dương đang ở bên cạnh em.” Tôi nói với Giang Nam.
Giang Nam nhìn về hướng Giang Dương đứng, bán tín bán nghi nói, “Tiểu Dương, em ở đây thật sao?”
“Đúng vậy.” Giang Dương lẩm bẩm.
“Anh ấy nói đúng vậy.” Tôi nói.
“Chị có thể hỏi vài câu để xác nhận một chút không?” Giang Nam vẫn giữ thái độ ngờ vực. Dù sao thì cái chuyện hoang đường này không phải là người bình thường nào cũng có thể chấp nhận trong chốc lát được.
“Được ạ.” Tôi nói.
“Có một năm, vào hè, cha mẹ vì vấn đề công việc nên đều vắng nhà, cơm trưa đều do chị nấu. Một hôm, nhà hết sạch rau, còn chị thì lười xuống nhà đi mua, sau đó chị nấu món gì cho em?” Giang Nam nghiêm túc nói.
“Giang Dương, trả lời nhanh đi!” Tôi thúc giục.
“Vỏ dưa hấu xào ớt xanh.” Giang Dương xụ mặt nói.
Tôi theo đó lặp lại một lần. Sau khi nhìn thấy Giang Nam gật đầu tỏ vẻ đáp án chính xác, khóe miệng của tôi co rúm muốn cười, nhưng bị Giang Dương hung hăng trừng mắt nên tôi lập tức nén lại.
“Còn có, lúc cấp ba chị yêu đương với một nam sinh cùng lớp, sau khi bị em phát hiện, câu đầu tiên em nói với chị là gì?” Giang Nam tiếp tục hỏi.
Mặt tôi tràn đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào Giang Dương.
“... ... ... Hắn ta có chỗ nào tốt hơn em!” Gương mặt Giang Dương đầy lúng túng.
Lần này tôi nhịn không nổi nữa, phụt cười thành tiếng.
Ở trước mặt chị gái, Giang Dương tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn dễ thương.
Sau mấy lần xác nhận, Giang Nam cuối cùng cũng tin vào sự tồn tại của Giang Dương.
Chị ấy sững sờ trong chốc lát, giống như trong lòng đã trải qua sự tranh đấu vô cùng gian nan, rồi sau đó lảo đảo ngồi phịch xuống băng ghế, như đang lẩm bẩm tự nói với bản thân, lại giống như đang nói với Giang Dương, “Em rốt cuộc là tại sao mà tự sát.. ... tại sao... ... ... rốt cuộc là tại sao... ... ... ... ...”
Tôi bước lên trước an ủi chị ấy, “Chị ơi, hôm qua không phải em nói với chị rồi sao, Giang Dương quên mất lý do tự sát rồi, chúng ta không nên ép anh ấy nữa được không?”
“Quên hết rồi thì sao? Cái đồ phản bội!” Giang Nam khóc rống lên, hét về phía Giang Dương đang đứng, “Em không phải đã nói nếu sau này không có ai lấy chị thì sẽ nuôi chị suốt đời sao? Em nuôi đi! Nhanh nuôi đi nào!”
Giang Dương chầm chậm ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, cúi gằm mặt xuống.
“Giang Dương...” Tôi đưa tay ra muốn vỗ lên vai của anh ta, nhưng nhớ đến vô số lần vồ hụt trước đây, vẫn là chán nản thu tay về.
“Tao với chị ấy ở bên nhau từ nhỏ, quan hệ lúc nào cũng giống như nước với lửa. Lúc nhỏ luôn là cả hai giành đồ chơi của nhau, tao giành không được thì lại khóc rống lên, mẹ tao lập tức sẽ chạy đến tóm lấy món đồ chơi trong tay của chị, vừa dỗ tao vừa nhét đồ chơi vào tay tao. Chị ấy giận dỗi đi về phòng của mình, không chịu ăn cơm cũng không xem phim hoạt hình, cho đến khi tao chịu không được mà đem đồ chơi trả cho chị thì chị ấy mới vui vẻ mà đi xem phim hoạt hình.”
“Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có những trận cãi nhau, đánh nhau nhỏ, nhưng trước sau gì cả hai vẫn là chị em thân mật khắng khít.
“Tao nghĩ rằng mình sẽ tận mắt chứng kiến chị ấy tìm được một công việc vừa ý, quen biết một người bạn trai tốt đẹp, bước vào lễ đường, tận mắt nhìn thấy chị ấy mặc chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp, kéo lấy tên chú rể may như trúng độc đắc đó mà bắt đầu cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của mình.”
“Nhưng tao lại ở vào cái thời khắc mọi việc vẫn còn là ẩn số, vĩnh viễn dừng lại ở cái tuổi 18, dừng lại ở sân trường cấp ba.”
“Thậm chí tao còn không thể đợi đến ngày chị ấy tốt nghiệp đại học.”
“... ... Rốt cuộc tại sao lại trở thành như thế này?”
Giang Dương ngẩng đầu nhìn tôi, giống như một chú cún con đang đợi chờ được vỗ về, yếu ớt ngồi trước mặt tôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Thật muốn ôm lấy anh ấy.
Nhưng, dù có thế nào thì cũng không chạm vào được.
Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng dường như lại cách xa tận chân trời.
“Tất cả đều sẽ tốt thôi.” Tôi nói.
Tâm trạng của Giang Nam dần dần ổn định, theo sự gợi ý của tôi, chị ấy tiến đến gần Giang Dương, nức nở nói, “Công ty của ba đã vượt qua khủng hoảng rồi, mẹ cũng khỏe hơn lúc đầu nhiều rồi, không còn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt nữa, chỉ là nếu thỉnh thoảng nhắc đến em thì mọi người vẫn còn kìm lòng không được mà rơi nước mắt. Điều khiến cho ba mẹ không thể quên được đó chính là lý do tự sát của em, mọi người đều từng cho rằng em vì chuyện của Viên Lễ và thằng nhóc Trần gia nhà kế bên, nhưng những lời của Tiểu Đạo đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của chị.”
Giang Nam cười với Giang Dương, mặc dù chị ấy nhìn không thấy được anh ta, “Quên rồi cũng chẳng sao, cố gắng nhớ lại là được rồi, thật sự nghĩ không ra thì vẫn còn có chị và Tiểu Đạo ở đây. Sau này mỗi ngày chị đều sẽ đến trường học để thăm em, cho đến ngày em tìm ra được lý do tự sát của mình rồi yên tâm đi đầu thai, lúc đó chị cũng sẽ tự mình đưa tiễn em.”
“... ... Ừm.” Giang Dương cười lên, giống như tấm hình trắng đen treo trong phòng khách nhà họ, khóe miệng khẽ cong lên, giống một nụ cười đểu, lại giống như nụ cười phát ra từ nội tâm, mang theo sự ấm áp.
Tôi cũng cười theo.
Tất thảy đều sẽ tốt thôi.
Người đã chết sẽ yên tâm đầu thai, người còn sống sẽ quý trọng hiện tại.
Điều tiên quyết là, nếu như ngày hôm sau tôi không vô ý đi qua phòng làm việc của thầy Lý, nghe thấy cuộc đối thoại của Giang Nam và thầy Lý.
“Tôi đã đáp ứng em Tiền Tiểu Đạo, nếu như Giang Dương không vào phòng học của chúng tôi thì sẽ nương tay cho cậu ta.” Giọng của thầy Lý.
“Đây là sự tự giác của một người mang thân phận thầy giáo như thầy sao? Mặc kệ một hồn ma nhảy lầu tự sát đi dạo quanh tại trường học? Làm sao mà thầy biết nó không đi làm hại những học sinh khác ngoài Tiền Tiểu Đạo?” Giọng của Giang Nam.
“Cái này... ... ... ...”
“Giang Dương là em trai của em, em là người có tư cách nhất để cầu xin thầy diệt trừ nó. Cho dù hồn phi phách tán thì cũng hơn là làm cái loại cô hồn dã quỷ này.”
Tôi giật lùi mấy bước, bị bức tường lạnh như băng ở sau lưng ngăn lại.
________ Sau này mỗi ngày chị đều sẽ tới thăm em, cho đến ngày em tìm ra được lý do tự sát, yên tâm đi đầu thai, lúc đó chị cũng sẽ tự mình đưa tiễn em.
Cho đến ngày em đầu thai, chị sẽ tự mình đưa tiễn em.
Tự mình, đưa tiễn.
Hết chương 6
Cách ngày thi tuyển sinh một ngày, tôi đi đến lớp học của mình.
Lớp học quen thuộc, bạn học thân thuộc, thầy giáo thân quen, bảng đen quen mắt, trên đó còn viết, cách ngày thi tuyển sinh còn có 0 ngày.
Chỗ ngồi của tôi trống không, bên trên tích một tầng bụi mờ, xem ra đã mấy ngày rồi không có ai chạm đến.
Vì là ngày cuối cùng nên mọi người cũng không giống ngày thường, đem đầu vùi vào đống sách vở tài liệu lớn trên bàn.
Có người đang viết lưu bút, có người đang ôm nhau thành đống mà vẫn giả vờ hì hì chảy nước mắt, còn có người đang thu dọn sách vở chuẩn bị đi về nhà.
Có mấy thằng con trai vui vẻ đùa giỡn, không cẩn thẩn đụng ngã bàn của rôi. Chiếc bàn ngã xuống đất phát ra một âm thanh rất lớn, phòng học huyên náo trong nháy mắt lặng xuống, gần như tất cả mọi người đều hướng về chỗ ngồi của tôi.
Một thằng con trai trong số đó phá vỡ bầu không khí bị đè nén này, nói với đứa đã đụng ngã bàn của tôi, “Còn không mau chóng dựng cái bàn đó dậy, coi chừng buổi tối Giang Dương tìm mày đấy!”
Nó vừa nói vừa thè lưỡi ra bắt chước ma quỷ, “Ai cho ngươi đụng vào bàn của ta... ... ai cho ngươi đụng vào bàn của ta... ... ...”
Cả lớp cười lớn.
Sau khi cười xong, mọi người ai làm chuyện nấy, phải làm gì thì làm chuyện đó, chiếc bàn vẫn chẳng ai dựng dậy.
Mấy đứa con trai đụng ngã bàn của tôi, chính là mấy thằng anh em hay cùng tôi cúp tiết đi đánh dota.
Tôi chán chường rời khỏi chỗ đó.
Thật ra cũng chẳng có gì.
Tôi cũng không phải là Trương Quốc Vinh, ai có thể mãi mãi khắc ghi tôi một đời, mỗi khi có người nói ra lời sỉ nhục tôi thì sẽ căm giận tức tối đứng ra bênh vực tôi chứ?
Tôi trở về lớp của Tiền Tiểu Đạo. Dựa vào bức tường nơi cửa lớp, xuyên qua cửa sổ, nhìn vào Tiền Tiểu Đạo ngồi phía cuối dãy đang chăm chú ghi chép bài vở.
Cậu ta thỉnh thoảng đưa tay lên nâng nâng mắt kính, tư thế cầm bút giống như một đứa học sinh tiểu học, dáng vẻ đần độn đến chịu không nổi.
Tôi nhìn cậu ta không chớp mắt, cho đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với tôi.
Tôi dùng khẩu hình quở mắng cậu ta, “Học hành đàng hoàng vào.”
Cậu ta ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn lên bảng đen.
Lý Tong Teo không cho tôi bước vào lớp học của họ, tôi cũng không thể giúp cậu ta ăn gian được nữa, chỉ đành giám sát cậu ta nghiêm túc học hành.
Được nửa tiết học, hiệu trưởng bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa lớp của bọn họ, nói nhỏ với giáo viên một câu. Mộ Dung Tuyền bị kêu ra ngoài.
Nhớ không lầm thì, Mộ Dung Tuyền hình như là cháu gái của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng luôn đối với cô ta như viên minh châu trên tay, cho nên khiến cho tính nết con bé trở nên cực kỳ ngang ngược khi ở trong trường học.
Vẻ mặt của hiệu trưởng nhìn qua cũng chẳng có chút hiền từ gì, kéo Mộ Dung Tuyền qua một bên, trầm giọng nói, “Ông nghe giáo viên chủ nhiệm của cháu nói, kỳ thi tháng lần trước, cháu ở trong lớp lại chỉ được có hạng năm?”
Lại. Chỉ. Được. Có. Hạng. Năm.
Hiệu trưởng đại nhân, ngài khiến cho cái đứa trước giờ luôn xếp hàng thứ năm từ dưới đến lên là em làm sao mà chịu nổi đây?
Mộ Dung Tuyền đổi hẳn tính nết ngang ngược thường ngày, yên lặng cúi thấp đầu, một tiếng cũng không dám hó hé.
Tôi nhìn vị hiệu trưởng trong mắt người ngoài xem cháu gái mình như một viên minh châu kia vung tay lên, hung hăng tát lên mặt của Mộ Dung Tuyền, “Không thi được hạng nhất, mày để mặt mũi ông mày ở đâu? Kêu ông mày trước mặt nhân viên làm sao mà ngóc đầu lên nổi? Mấy ngày này đừng về nhà nữa, ở trong trường này tăng cường học tập cho ta! Một tuần sau ta sẽ kiểm tra mày một lần, nếu như dám làm sai một câu thì hè này mày khỏi mơ bước vào nhà một bước!”
Mộ Dung Tuyền cắn môi không nói, hiệu trưởng lớn tiếng quát. “Nghe rõ rồi thì thưa một tiếng cho ta!”
“Cháu biết rồi.” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi.
Hiệu trưởng nhìn xung quanh, xác định là không có ai nhìn thấy cảnh ban nãy mới hung hăng trợn mắt nhìn Mộ Dung Tuyền, “Đồ bỏ đi, vô tích sự!” Sau đó liền phủi tay rời khỏi.
Khóe miệng Mộ Dung Tuyền trầy xước, con bé không về lớp học mà lảo đảo chạy ra phía dãy lầu lớp học. Mặt trời chói chang thiêu đốt da thịt của con bé, nung đến đôi má đỏ ửng lên.
Con bé trực tiếp chạy về phía sân tập, nhặt quả bóng trên mặt đất lên, ném rổ mà chẳng ra dáng chút nào.
Phải nói là tôi rất hay thấy con bé ném rổ. Bất kể là tiết thể dục hay là thời gian ngoài giờ học, thú tiêu khiển duy nhất của con bé chính là luyện ném rổ. Thân hình thấp bé ném bóng lên rổ tỏ ra vô cùng trầy trật, nhưng con bé cứ như bị quỷ nhập, không ngừng lặp đi lặp lại. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng con nhỏ sẽ bị trúng nắng mất.
Tôi đến lớp của Tiền Tiểu Đạo, đi đến chỗ ngồi của cậu ta, nói, “Đến sân tập.”
Cậu ta khiếp sợ nhìn tôi, hạ thấp giọng nói, “Sao anh lại vào lớp vậy, thầy Lý mà biết thì...”
“Bớt nói nhảm, đến sân tập.” Tôi sốt ruột nói.
Tiền Tiểu Đạo mù mờ bị tôi hối thúc chạy đến sân tập, nhìn thấy con bé Mộ Dung Tuyền đang phát khùng liền hiểu ngay lập tức. Cậu ta mau chóng chạy lên trước, giành lấy trái bóng trong tay của con bé, hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Mộ Dung Tuyền giơ tay lên bưng kín mặt, không để cho Tiền Tiểu Đạo nhìn thấy vết thương và nước mắt trên mặt mình, “Đưa bóng cho tôi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tiền Tiểu Đạo dè dặt hỏi.
“Tôi kêu ông trả bóng lại cho tôi!” Mộ Dung Tuyền hét lớn, nhào lên muốn giành lại bóng. Kết quả thân người lảo đảo một cái, cả người mềm oặt rơi vào ngực Tiền Tiểu Đạo.
“Anh Giang Dương đã đồng ý với tôi, anh ấy đã đồng ý với tôi là sẽ dạy tôi ném rổ.” Mộ Dung Tuyền lẩm bẩm tự nói với mình, ánh mắt ngưng tụ tại nơi tôi đang đứng. Nhưng tôi biết rõ rằng con bé nhìn không thấy tôi. “Tôi vẫn mãi ghi nhớ trong tim, nhưng anh ấy thì đã quên mất.”
Ánh mắt của Tiền Tiểu Đạo ngưng trọng lại, ôm chặt lấy Mộ Dung Tuyền, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Hôm đó trời mưa rất lớn. Vì thành tích môn thể dục của tôi rất kém nên lúc tan học bị ông nội phạt ra ngoài sân ném rổ, ném không vào rổ được mười trái thì sẽ không được phép về nhà. Làm cách nào tôi cũng ném không trúng, mệt đến nỗi ngồi bệt xuống mặt đất lầy lội nước mưa. Anh Giang Dương bung dù che trên đầu tôi, nhặt lấy quả bóng bị mưa xối ướt sũng, dễ như trở bàn tay mà ném bóng vào trong rổ. Anh ấy cười với tôi mà rằng, ném rổ thật sự rất dễ, có cần anh dạy cho em không?”
“Anh ấy rõ ràng đã đồng ý sẽ dạy tôi ném rổ, thế mà sang ngày thứ hai đã quên béng mất tôi. Tôi lặng lẽ đi theo sau lưng anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nhìn tôi một cái, có thể nhớ ra những lời anh ấy đã nói với tôi. Tôi cố gắng luyện ném rổ, hy vọng khi đã ném được cực kỳ thuần thục rồi thì sẽ đích thân ném cho anh ấy xem, nói cho anh ấy biết, không cần anh ấy dạy thì tôi cũng có thể làm được rất tốt.”
“Anh ấy không nhớ ra những lời đã nói với tôi, không nhớ được gương mặt của tôi, không nhớ được tên của tôi, anh ấy chẳng nhớ gì cả.” Mộ Dung Tuyền vùi đầu vào trong lòng của Tiền Tiểu Đạo, khàn giọng nói, “Tôi vẫn chưa ném bóng cho anh ấy xem, tôi vẫn còn chưa nói cho anh ấy biết, em thích anh.”
Hôm đó mưa rất lớn.
Mộ Dung Tuyền cả người đều ướt đẫm, tóc của con bé che kín hết cả mặt, ngay cả tướng mạo tôi cũng nhìn không rõ.
Tôi cho rằng đó chỉ là một trò đùa nho nhỏ.
Tôi cho rằng đó chỉ là một cô nhóc thất tình đang nổi khùng, ngày hôm sau thì sẽ “sau cơn mưa trời lại sáng”, vui vẻ mà làm lành với bạn trai, như chưa từng có gì xảy ra.
“Anh ấy biết.” Tiền Tiểu Đạo dịu dàng an ủi Mộ Dung Tuyền, “Nói không chừng, lúc này anh ấy đang đứng kế bên cậu, đang nhìn cậu nữa đấy.”
Mộ Dung Tuyền dừng động tác lau nước mắt lại, rùng mình một cái, trừng mắt nhìn Tiền Tiểu Đạo, “Không biết an ủi người khác thì biến qua một bên!”
Tiền Tiểu Đạo không hề nhúc nhích, duy trì tư thế ôm Mộ Dung Tuyền.
Mộ Dung Tuyền đẩy cậu ta một hồi, cậu ta càng ôm chặt hơn.
“Ông muốn chết hả?” Mộ Dung Tuyền nghiêm mặt.
“Tôi thích cậu.” Tiền Tiểu Đạo nhìn thẳng vào Mộ Dung Tuyền, nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Mộ Dung Tuyền lúng túng, gương mặt đỏ bừng ấp úng nói, “Ông ngậm miệng cho tôi.”
“Cho dù cậu không thích tôi, nhìn thấy tôi là ghét, nghĩ trăm cách để chơi tôi, thì tôi cũng vẫn thích cậu, Mộ Dung Tuyền.” Giọng điệu của Tiền Tiểu Đạo rất kiên định.
____________ Hình như không còn chuyện của tôi nữa thì phải?!
Tôi hắng giọng, xoay người lại, hai tay nhét vào túi quần, đầu không chuyển mà rời khỏi.
[Chị gái]
Chủ nhật, tôi tự ý chủ trương đến nhà Giang Dương.
Giơ món đồ dinh dưỡng giá rẻ lên, tôi gõ cửa nhà anh ta.
Cha mẹ của Giang Dương rất hoan nghênh tôi đến, vừa gọt trái cây lại rót nước ngọt cho tôi. Giang Dương đã mất được một khoảng thời gian, gương mặt hai bác vẫn còn mang nét đau buồn, nhưng rõ ràng đã vơi bớt được ít nhiều.
Chỉ có chị gái của Giang Dương là Giang Nam, lặng lẽ ngồi một bên lật album hình.
Qua ánh sáng nơi khóe mắt, tôi liếc thấy quyển album đó toàn bộ là hình của Giang Dương.
Giang Nam để tóc ngắn ngang vai, trông chỉ lớn hơn tôi vài tuổi. Chị ấy mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, gương mặt tái xanh tiều tụy.
Em có thể xem cuốn album đó không?” Tôi dè dặt hỏi.
Giang Nam không lên tiếng, đưa cuốn album qua cho tôi.
Cuốn album này lưu giữ lại những tấm hình từ nhỏ đến lớn của Giang Dương.
Giang Dương lúc bốn tuổi ôm lấy món súng đồ chơi tự động, Giang Dương lúc mười tuổi mặc đồ rằn ri cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc, Giang Dương lúc 15 tuổi mặc áo sơ mi trắng đang cau mày.
Tôi ngẩng đầu, nhìn bước tường ngay chính giữa phòng khách đang treo bức di ảnh trắng đen của Giang Dương.
Giang Dương trong tấm ảnh bình thản chăm chú nhìn tôi, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Đây là, Giang Dương của tuổi 18.
Tấm ảnh này luôn luôn nhắc nhở tôi, Giang Dương đã chết rồi, thật sự là đã chết rồi, xác đã bị thiêu thành tro, bị chôn sâu vào trong lòng đất. Anh ta sẽ không thể phục sinh, cũng chẳng thể trùng sinh. Tuy rằng giờ phút này anh ta đang ngồi trên xà đu nơi sân tập, một mình lúc ẩn lúc hiện đợi tới sáng ngày thứ hai để xuất hiện trước mặt tôi, nhưng thật sự là anh ta đã chết rồi.
(Phục sinh và trùng sinh đều là “sống lại”, nhưng phục sinh là sống lại tại ngay thời điểm người đó chết, còn trùng sinh là sống lại vào thời điểm trước khi người đó chết - đọc thêm thể loại truyện trùng sinh để hiểu rõ hơn.)
Nghĩ đến đây, lồng ngực của tôi lại khó chịu.
Còn chị gái ruột của Giang Dương, ngay bây giờ đang ngồi đối diện với tôi. Nhìn kỹ mà nói thì mặt mày của chị ấy cực kỳ giống Giang Dương, ngay đến động tác cau mày cũng rất giống.
Chị ấy có thể biết được lý do mà Giang Dương tự sát không nhỉ?!
Không đợi tôi lên tiếng hỏi, Giang Nam đã chủ động mở miệng nói, “Chị đã hỏi rất nhiều người rồi, cả bạn học và bạn bè của Giang Dương, tất cả đều nói rằng, lý do mà em chị tự sát đều bởi vì đứa bạn gái lăng nhăng kia.”
Không phải như vậy.
Có thể nhận ra Giang Nam vô cùng đau lòng. Bởi vì tự sát, có nghĩa là đối với xã hội loài người mất đi hết toàn bộ nhung nhớ, là ích kỷ vứt bỏ tất cả những người, những việc mà bản thân không thể nào buông bỏ được, là không hề nghĩ lại mà một mình lao vào cái chết.
Chị ấy cho rằng, đứa em ruột của mình đã dứt khoát bỏ lại người cha, người mẹ đã dứt ruột đẻ ra mình, mà chỉ đơn giản bởi vì một đứa bạn gái lăng nhăng.
Mặc dù chỉ có tôi biết đó không phải là sự thật.
“Nếu như em nói cho chị biết Giang Dương không phải vì Viên Lễ mà tự sát thì chị có tin không?” Thừa dịp hai bác không có ở đây, tôi gom dũng khí lại, hạ thấp giọng nói với Giang Nam.
Giang Nam sửng người, đôi mắt tràn đầy kinh hãi.
“Em có thể vào phòng của Giang Dương xem một tí không?” Tôi nói.
Giang Nam chỉ chỉ căn phòng ngủ phía Nam.
Phòng ngủ của Giang Dương cực kỳ sạch sẽ. Vừa nãy từ bác gái mà tôi biết được, nơi này mỗi ngày đều do Giang Nam quét dọn.
Theo tính cách của Giang Dương thì chắc là anh ta sẽ không có thói quen viết nhật ký, nếu như có thể tìm thấy card điện thoại lúc còn sống của anh, tra một chút nhật ký cuộc gọi và tin nhắn thì chắc có thể tìm thấy chút manh mối nào đó. Nói không chừng, trong điện thoại còn có thể có lời trăng trối gì đó nữa.
“Lúc nó nhảy lầu, điện thoại cũng bị rơi vỡ nát, đã bị cảnh sát dọn dẹp rồi.” Giang Nam đi theo vào, nói.
Tôi chán nản thở dài, nhìn gương mặt của Giang Nam hằn rõ sự mất mát hơn cả tôi, đột nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ, sau đó tôi nói, “Chị có muốn gặp Giang Dương một chút, không, phải nói là, chị có muốn nói chuyện với anh ấy không?”
... ... ...
Ngày hôm sau, lúc tôi đưa Giang Nam đến trước mặt Giang Dương, nét mặt của Giang Dương cứ như là nhìn thấy quỷ.
“Tôi cảm thấy nhân lúc anh còn chưa đầu thai để cho anh được gặp người nhà của mình một chút, cho nên tôi đã nói tất cả mọi chuyện của chúng ta cho chị gái anh biết. Chị ấy tin tôi, hơn nữa còn muốn gặp anh nữa. Chắc là anh cũng rất nhớ chị ấy phải không?” Tôi cười với Giang Dương.
Anh ta nhanh bước quay đầu trở về, “Đột nhiên nhớ ra tao còn có việc, đi trước đây!”
“Này!” Tôi nhanh chân đuổi theo anh ta, “Anh đang cảm thấy ngại ngùng à?”
“Cả nhà mày mới ngại ngùng!” Giang Dương chửi, “Ông đây chỉ không am hiểu việc nói chuyện với chị mình bằng thân phận một hồn ma thôi!”
Tôi bất đắc dĩ cười cười, “Yên tâm đi, tôi sẽ làm máy truyền lời cho hai người.”
Dưới những câu nói bất tận của tôi, cuối cùng thì Giang Dương cũng bị dụ đi tới.
“Hiện giờ Giang Dương đang ở bên cạnh em.” Tôi nói với Giang Nam.
Giang Nam nhìn về hướng Giang Dương đứng, bán tín bán nghi nói, “Tiểu Dương, em ở đây thật sao?”
“Đúng vậy.” Giang Dương lẩm bẩm.
“Anh ấy nói đúng vậy.” Tôi nói.
“Chị có thể hỏi vài câu để xác nhận một chút không?” Giang Nam vẫn giữ thái độ ngờ vực. Dù sao thì cái chuyện hoang đường này không phải là người bình thường nào cũng có thể chấp nhận trong chốc lát được.
“Được ạ.” Tôi nói.
“Có một năm, vào hè, cha mẹ vì vấn đề công việc nên đều vắng nhà, cơm trưa đều do chị nấu. Một hôm, nhà hết sạch rau, còn chị thì lười xuống nhà đi mua, sau đó chị nấu món gì cho em?” Giang Nam nghiêm túc nói.
“Giang Dương, trả lời nhanh đi!” Tôi thúc giục.
“Vỏ dưa hấu xào ớt xanh.” Giang Dương xụ mặt nói.
Tôi theo đó lặp lại một lần. Sau khi nhìn thấy Giang Nam gật đầu tỏ vẻ đáp án chính xác, khóe miệng của tôi co rúm muốn cười, nhưng bị Giang Dương hung hăng trừng mắt nên tôi lập tức nén lại.
“Còn có, lúc cấp ba chị yêu đương với một nam sinh cùng lớp, sau khi bị em phát hiện, câu đầu tiên em nói với chị là gì?” Giang Nam tiếp tục hỏi.
Mặt tôi tràn đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào Giang Dương.
“... ... ... Hắn ta có chỗ nào tốt hơn em!” Gương mặt Giang Dương đầy lúng túng.
Lần này tôi nhịn không nổi nữa, phụt cười thành tiếng.
Ở trước mặt chị gái, Giang Dương tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn dễ thương.
Sau mấy lần xác nhận, Giang Nam cuối cùng cũng tin vào sự tồn tại của Giang Dương.
Chị ấy sững sờ trong chốc lát, giống như trong lòng đã trải qua sự tranh đấu vô cùng gian nan, rồi sau đó lảo đảo ngồi phịch xuống băng ghế, như đang lẩm bẩm tự nói với bản thân, lại giống như đang nói với Giang Dương, “Em rốt cuộc là tại sao mà tự sát.. ... tại sao... ... ... rốt cuộc là tại sao... ... ... ... ...”
Tôi bước lên trước an ủi chị ấy, “Chị ơi, hôm qua không phải em nói với chị rồi sao, Giang Dương quên mất lý do tự sát rồi, chúng ta không nên ép anh ấy nữa được không?”
“Quên hết rồi thì sao? Cái đồ phản bội!” Giang Nam khóc rống lên, hét về phía Giang Dương đang đứng, “Em không phải đã nói nếu sau này không có ai lấy chị thì sẽ nuôi chị suốt đời sao? Em nuôi đi! Nhanh nuôi đi nào!”
Giang Dương chầm chậm ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, cúi gằm mặt xuống.
“Giang Dương...” Tôi đưa tay ra muốn vỗ lên vai của anh ta, nhưng nhớ đến vô số lần vồ hụt trước đây, vẫn là chán nản thu tay về.
“Tao với chị ấy ở bên nhau từ nhỏ, quan hệ lúc nào cũng giống như nước với lửa. Lúc nhỏ luôn là cả hai giành đồ chơi của nhau, tao giành không được thì lại khóc rống lên, mẹ tao lập tức sẽ chạy đến tóm lấy món đồ chơi trong tay của chị, vừa dỗ tao vừa nhét đồ chơi vào tay tao. Chị ấy giận dỗi đi về phòng của mình, không chịu ăn cơm cũng không xem phim hoạt hình, cho đến khi tao chịu không được mà đem đồ chơi trả cho chị thì chị ấy mới vui vẻ mà đi xem phim hoạt hình.”
“Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có những trận cãi nhau, đánh nhau nhỏ, nhưng trước sau gì cả hai vẫn là chị em thân mật khắng khít.
“Tao nghĩ rằng mình sẽ tận mắt chứng kiến chị ấy tìm được một công việc vừa ý, quen biết một người bạn trai tốt đẹp, bước vào lễ đường, tận mắt nhìn thấy chị ấy mặc chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp, kéo lấy tên chú rể may như trúng độc đắc đó mà bắt đầu cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của mình.”
“Nhưng tao lại ở vào cái thời khắc mọi việc vẫn còn là ẩn số, vĩnh viễn dừng lại ở cái tuổi 18, dừng lại ở sân trường cấp ba.”
“Thậm chí tao còn không thể đợi đến ngày chị ấy tốt nghiệp đại học.”
“... ... Rốt cuộc tại sao lại trở thành như thế này?”
Giang Dương ngẩng đầu nhìn tôi, giống như một chú cún con đang đợi chờ được vỗ về, yếu ớt ngồi trước mặt tôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Thật muốn ôm lấy anh ấy.
Nhưng, dù có thế nào thì cũng không chạm vào được.
Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng dường như lại cách xa tận chân trời.
“Tất cả đều sẽ tốt thôi.” Tôi nói.
Tâm trạng của Giang Nam dần dần ổn định, theo sự gợi ý của tôi, chị ấy tiến đến gần Giang Dương, nức nở nói, “Công ty của ba đã vượt qua khủng hoảng rồi, mẹ cũng khỏe hơn lúc đầu nhiều rồi, không còn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt nữa, chỉ là nếu thỉnh thoảng nhắc đến em thì mọi người vẫn còn kìm lòng không được mà rơi nước mắt. Điều khiến cho ba mẹ không thể quên được đó chính là lý do tự sát của em, mọi người đều từng cho rằng em vì chuyện của Viên Lễ và thằng nhóc Trần gia nhà kế bên, nhưng những lời của Tiểu Đạo đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của chị.”
Giang Nam cười với Giang Dương, mặc dù chị ấy nhìn không thấy được anh ta, “Quên rồi cũng chẳng sao, cố gắng nhớ lại là được rồi, thật sự nghĩ không ra thì vẫn còn có chị và Tiểu Đạo ở đây. Sau này mỗi ngày chị đều sẽ đến trường học để thăm em, cho đến ngày em tìm ra được lý do tự sát của mình rồi yên tâm đi đầu thai, lúc đó chị cũng sẽ tự mình đưa tiễn em.”
“... ... Ừm.” Giang Dương cười lên, giống như tấm hình trắng đen treo trong phòng khách nhà họ, khóe miệng khẽ cong lên, giống một nụ cười đểu, lại giống như nụ cười phát ra từ nội tâm, mang theo sự ấm áp.
Tôi cũng cười theo.
Tất thảy đều sẽ tốt thôi.
Người đã chết sẽ yên tâm đầu thai, người còn sống sẽ quý trọng hiện tại.
Điều tiên quyết là, nếu như ngày hôm sau tôi không vô ý đi qua phòng làm việc của thầy Lý, nghe thấy cuộc đối thoại của Giang Nam và thầy Lý.
“Tôi đã đáp ứng em Tiền Tiểu Đạo, nếu như Giang Dương không vào phòng học của chúng tôi thì sẽ nương tay cho cậu ta.” Giọng của thầy Lý.
“Đây là sự tự giác của một người mang thân phận thầy giáo như thầy sao? Mặc kệ một hồn ma nhảy lầu tự sát đi dạo quanh tại trường học? Làm sao mà thầy biết nó không đi làm hại những học sinh khác ngoài Tiền Tiểu Đạo?” Giọng của Giang Nam.
“Cái này... ... ... ...”
“Giang Dương là em trai của em, em là người có tư cách nhất để cầu xin thầy diệt trừ nó. Cho dù hồn phi phách tán thì cũng hơn là làm cái loại cô hồn dã quỷ này.”
Tôi giật lùi mấy bước, bị bức tường lạnh như băng ở sau lưng ngăn lại.
________ Sau này mỗi ngày chị đều sẽ tới thăm em, cho đến ngày em tìm ra được lý do tự sát, yên tâm đi đầu thai, lúc đó chị cũng sẽ tự mình đưa tiễn em.
Cho đến ngày em đầu thai, chị sẽ tự mình đưa tiễn em.
Tự mình, đưa tiễn.
Hết chương 6
/9
|