Trong lúc Dược Thiên Sầu còn đang sủng sốt, thì đã thấy vài bóng thân ảnh phóng lên chế trụ gã đệ từ kia, xem trang phục rách nát bên ngoài thì đúng là người của Vạn Cổ Thông. Gã đệ tử quần áo rách nát vừa nhìn thấy đồng môn, khuôn mặt nhầy nhụa máu tanh liền buông lỏng xuống, hai mắt trắng dẫ chậm rãi khép vào, bất tri giác hôn mê ngất đi, theo sau nhanh chóng được khiêng trở về.
Không trung huyên náo thành một đoàn, không biết bên trong Thần Khư Cảnh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà lại bức cho đám đệ tử biến thành cái hình dạng như thế này?
Trong đám người, Đỗ Khai Nhân, Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử thoáng liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn sớm đã được ba người Đỗ Phong phân tích qua. Lúc trước nhiều ít vẫn còn không tin, nhưng lúc này bao nhiêu hoài nghi đều tan biến hết, trong lòng âm thầm vui mừng không thôi. Bằng vào tràng cảnh náo nhiệt kia, liền có thể phản kích đám người lúc trước cười nhạo bọn hắn.
Theo sau, mọi người mới nhớ tới trước khi gã đệ tử Vạn cổ Thông hôn mê bất tỉnh, dường như đã nhắc đến danh hào "Dược Thiên Sầu"! Vì sao hắn kinh sợ Dược Thiên Sầu như thế? Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là một gã tán tu được Tứ Thông thương hội thuê mướn tạm thời mà thôi, có bản lĩnh nào đáng sợ?
Ánh mắt của chúng nhân nhất thời quẳng ném lên trên người Dược Thiên Sầu...Hiện giờ không phải là ánh mắt hồ nghi chuyện tình ám muội, mà là những ánh mắt băng lạnh thấu xương dọa người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thậm chí Dược Thiên Sầu còn cảm tưởng, mục quang nóng bỏng của Vạn Linh ở phía sau, đang nhìn chằm chằm giống như muốn giải phẫu chính mình, để xem trên người mình rốt cuộc là đang chứa những bí mật gì.
May mắn tình huống này kéo dài không bao lâu, bởi vì phương hướng động khẩu Thần Khư Cảnh không ngừng phun ra từng đoàn bạch quang, hấp dẫn ánh mắt của chúng nhân. Từng nhóm đệ tử quần áo rách rưới, vết thương chất chồng, tóc tai bù xù, lục đục chạy ra bên ngoài...
Bên ngoài Thần Khư Cảnh nhất thời loạn thành một đoàn, đám người quan sát náo nhiệt trên không trung vội vàng đáp xuống bên dưới, không quản thân phận muốn đích thân chất vấn nhóm đệ tử đi ra, xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Bởi những lần trước, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống quý dị như thế này. Chúng nhân cần thận đánh giá toàn trường, liền phát hiện ra, mỗi phái tiến cửa ba mươi người tiến nhấp Thần Khư Cảnh, thế nhưng lúc này đi ra lại chẳng có môn phái nào vượt quá năm người, trình độ thê thảm liền có thể tưởng tượng ra.
Tối lo lắng nhất chính là đám người vẫn còn đang phiêu phù ở trên không trung. Bọn hắn đang nhìn chằm chằm về phía động khẩu, thần tình xanh mét, bởi vì đệ tử trong môn phái bọn hắn chưa thấy đi ra mà thời gian Thần Khư Cảnh phong bế chỉ còn lại không quá một ngày nữa thôi. Đám ngươi phiêu phù trên không trung phần lớn trong lòng đều ôm một tia hy vọng may mắn, bởi vì lúc này mới chỉ đi ra gần một vạn người!
Cần phải biết rằng mỗi lần khai mở Thần Khư Cảnh đều có hơn mười vạn đệ tử của các môn phái tiến vào ah! Dù xảy ra chuyện tình tranh chấp thì cũng phải đi ra mấy vạn người mới đúng chứ! Thoáng đưa mắt liếc nhìn đám đệ tử của những môn phái khác đã đi ra, hình dáng đều là nửa sống nửa chết, trong lòng bọn hắn lo lắng không yên!
Bọn hắn đều là người dẫn đội của các môn phái, nếu như toàn quân bị giết sạch, bọn hắn làm sao dám quay về công đạo lên trên đây. Có ai dám bảo chứng bên trong môn phái không có tử địch đối đầu, nhân cơ hội này công kích bọn hắn?
Chứng kiến thảm cảnh bên dưới, Ô Hùng đứng trên đỉnh núi phía xa khẽ cau mày, hắn chủ trì Thần Khư Cảnh chi hội đã nhiều năm qua, cho tới hôm nay đều chưa từng thấy qua các môn phái tổn thất thảm trọng như lần này. Thoáng quay đầu lại, hạ thấp ngữ khí nói: "Ngươi đích thân vào bên trong xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Gã kim bào nhân đứng phía sau lĩnh mệnh, lắc mình phóng tới trước lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh, khoát tay kêu mười gã thủ vệ đang canh gác xung quanh, cùng nhau lao vào trong động khẩu...
Lúc này ở phía bên dưới không ngừng vang lên những thanh âm chất vấn. Đúng như dự tính của Dược Thiên Sầu, bên trong Thần Khư Cảnh, nhóm đệ tử các phái sau khi tìm kiếm đủ trân bảo làm báo cáo kết quả công tác xong, liền bắt đầu kéo bè kết đảng cùng nhau chém giết cướp đoạt của người khác. Những môn phái có đệ tử yếu kém đều dần dần bị gạt bỏ.
Có tranh đấu thì dĩ nhiên phải có hy sinh, ví như có hai môn phái liên thủ đoạt bào, dù chém giết được rất nhiều thì cũng khó lòng tránh khỏi nguyên khí đại thương. Đến cuối cùng, trân bảo nắm giữ trong tay càng lúc càng nhiều, giá trị tương đương xa xỉ, lòng người khó lường, dễ dàng hướng phe đồng mình của chính mình xuống tay hạ đòn sát thủ, giành lấy hết tất cả trân bảo.
Đến khi mọi người chém giết nhau đỏ mắt, thì đã có rất nhiều người không chịu nổi thảm cảnh này, nên đã phát điên, nhưng không ai dám bước ra bên ngoài trước, dù sao không phải ai cũng may mắn như Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long, trưởng lão dẫn đội chính là phụ thân của bọn hắn.
Cho nên giết! Phải giết tiếp! Điên cuồng chém giết! Không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Giao tranh đến lúc mệt rũ rượi, gần đến thời gian Thần Khư Cành phong bế, thì lúc này mọi người mới dừng tay, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra bên ngoài Thần Khư Cảnh!
Rất nhanh, nhóm người Tiên Cung được phái vào điều tra tình hình cũng đã quay trở ra. Gã kim bào nhân dẫn đầu nhanh chóng lao lên đỉnh núi, diễn cảm nghiêm trang túc mục hướng Ô Hùng chắp tay bầm báo: "Bầm đại thống lĩnh, chúng ta vào bên trong thăm dò xung quanh, thì chứng kiến nơi nơi thi thể chất thành núi, không còn một người sống sót, phỏng chừng những người sống sót đều đã ra hết bên ngoài này rồi. Có cần thông báo cho những người kia giải tán đi hay không?"
Ô Hùng chậm rãi khoát tay, ánh mắt quét nhìn toàn trường xung quanh, thản nhiên nói: "Chờ thêm một chút đi! Còn chưa đến thời gian Thần Khư Cảnh phong bế, để cho bọn chúng chờ thêm chút nữa..."
"Tuân lệnh!" Gã kim bào nhân kia đáp ứng một tiếng, tiếp đó lẳng lặng thối lui ra phía sau Ô Hùng.
Chẳng biết là qua bao nhiêu lâu, dần dần đám đệ tử bị thương của các môn phái đều được đưa trở về. Bất quá trưởng lão dẫn đội đi tham dự Thần Khư Cảnh thì vẫn phiêu phù đứng chờ đợi. Nhất là các môn phái chưa thấy nhóm đệ tử của mình ra, vẫn ôm tâm lý may mắn vạn nhất chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Nhưng mà sự thật vô cùng tàn khốc, kỳ hạn Thần Khư Cảnh khai mở một tháng cũng đã chấm dứt, trong lòng núi mơ hồ vang vọng thanh âm đì đùng như tiếng sấm nổ. Động khẩu trước mắt bao nhiêu người đột nhiên bạo phát ra quang mang, theo sau cấp tốc thu nhỏ lại rồi biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng...
Lúc này đám người hỗn loạn bên ngoài không cần thủ vệ Tiên Cung xua đuổi cũng đã âm thầm giải tán quay về phục mệnh. Dược Thiên Sầu thổn thức lắc đầu, cũng tính quay về, nào ngờ vừa xoay người lại, thì không khỏi giật mình kinh ngạc, hắn phát hiện ra Vạn Linh đang cười dài nhìn mình, mà ba gã trưởng lão phía sau nàng cũng đang trừng mắt lạnh dán lên trên người hắn.
"Dược Thiên Sầu, ngươi muốn đi đâu!" Vạn Linh cười dài nói.
Ta không phải nam nhân của ngươi, ngươi còn muốn quàn ta sao! Dược Thiên Sầu khách khí bày ra diễn cảm tươi cười đáp: "Ta vẫn luôn ở trong cửa hàng của Ly Hỏa Cung, hiển nhiên là bây giờ sẽ quay về đó."
Vừa nói xong, liền quay đầu nhìn đám người Đỗ Phong khẽ gật đầu, ý bảo bọn hắn chờ mình một chút.
Vạn Linh chứng kiến cảnh tượng này cũng chẳng thèm quan tâm, bước dấn tới bên người Dược Thiên Sầu, hạ giọng thỏ thẻ nói: "Rất nhiều đệ tử Vạn cổ Thông chúng ta đều nhận ra ngươi, nói vậy giữa song phương đã có không ít chuyện đi. Nếu không ngại thì đến cửa hàng chúng ta một chuyến, ngươi thấy sao?"
"Ta căn bản là không quen biết bọn hắn.., ngươi không cần..." Dược Thiên Sầu xòa hai tay biện giải. Nhưng còn chưa nói dứt lời, thì đã bị Vạn Linh túm lấy cổ tay hung hăng tha đi.
Mộc thị huynh đệ thoáng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cười khổ không thôi...Xem ra lần này tiểu thư đã mang thù với Dược Thiên Sầu rồi, phỏng chừng không đùa chết hắn thì cũng sẽ không cam lòng! Ba người lắc đầu nhanh chóng phi hành đuổi theo, khiển cho đám người Đỗ Phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bất tri giác cảm thấy Dược Thiên Sầu vô cùng bí hiểm, hắn quan hệ với Vạn Linh từ khi nào? Mình không nhìn nhầm đó chứ! Vạn Linh ở trước mắt bao người, cư nhiên lại cầm tay Dược Thiên Sầu, lôi kéo hắn đi...
Không trung huyên náo thành một đoàn, không biết bên trong Thần Khư Cảnh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà lại bức cho đám đệ tử biến thành cái hình dạng như thế này?
Trong đám người, Đỗ Khai Nhân, Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử thoáng liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn sớm đã được ba người Đỗ Phong phân tích qua. Lúc trước nhiều ít vẫn còn không tin, nhưng lúc này bao nhiêu hoài nghi đều tan biến hết, trong lòng âm thầm vui mừng không thôi. Bằng vào tràng cảnh náo nhiệt kia, liền có thể phản kích đám người lúc trước cười nhạo bọn hắn.
Theo sau, mọi người mới nhớ tới trước khi gã đệ tử Vạn cổ Thông hôn mê bất tỉnh, dường như đã nhắc đến danh hào "Dược Thiên Sầu"! Vì sao hắn kinh sợ Dược Thiên Sầu như thế? Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là một gã tán tu được Tứ Thông thương hội thuê mướn tạm thời mà thôi, có bản lĩnh nào đáng sợ?
Ánh mắt của chúng nhân nhất thời quẳng ném lên trên người Dược Thiên Sầu...Hiện giờ không phải là ánh mắt hồ nghi chuyện tình ám muội, mà là những ánh mắt băng lạnh thấu xương dọa người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thậm chí Dược Thiên Sầu còn cảm tưởng, mục quang nóng bỏng của Vạn Linh ở phía sau, đang nhìn chằm chằm giống như muốn giải phẫu chính mình, để xem trên người mình rốt cuộc là đang chứa những bí mật gì.
May mắn tình huống này kéo dài không bao lâu, bởi vì phương hướng động khẩu Thần Khư Cảnh không ngừng phun ra từng đoàn bạch quang, hấp dẫn ánh mắt của chúng nhân. Từng nhóm đệ tử quần áo rách rưới, vết thương chất chồng, tóc tai bù xù, lục đục chạy ra bên ngoài...
Bên ngoài Thần Khư Cảnh nhất thời loạn thành một đoàn, đám người quan sát náo nhiệt trên không trung vội vàng đáp xuống bên dưới, không quản thân phận muốn đích thân chất vấn nhóm đệ tử đi ra, xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Bởi những lần trước, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống quý dị như thế này. Chúng nhân cần thận đánh giá toàn trường, liền phát hiện ra, mỗi phái tiến cửa ba mươi người tiến nhấp Thần Khư Cảnh, thế nhưng lúc này đi ra lại chẳng có môn phái nào vượt quá năm người, trình độ thê thảm liền có thể tưởng tượng ra.
Tối lo lắng nhất chính là đám người vẫn còn đang phiêu phù ở trên không trung. Bọn hắn đang nhìn chằm chằm về phía động khẩu, thần tình xanh mét, bởi vì đệ tử trong môn phái bọn hắn chưa thấy đi ra mà thời gian Thần Khư Cảnh phong bế chỉ còn lại không quá một ngày nữa thôi. Đám ngươi phiêu phù trên không trung phần lớn trong lòng đều ôm một tia hy vọng may mắn, bởi vì lúc này mới chỉ đi ra gần một vạn người!
Cần phải biết rằng mỗi lần khai mở Thần Khư Cảnh đều có hơn mười vạn đệ tử của các môn phái tiến vào ah! Dù xảy ra chuyện tình tranh chấp thì cũng phải đi ra mấy vạn người mới đúng chứ! Thoáng đưa mắt liếc nhìn đám đệ tử của những môn phái khác đã đi ra, hình dáng đều là nửa sống nửa chết, trong lòng bọn hắn lo lắng không yên!
Bọn hắn đều là người dẫn đội của các môn phái, nếu như toàn quân bị giết sạch, bọn hắn làm sao dám quay về công đạo lên trên đây. Có ai dám bảo chứng bên trong môn phái không có tử địch đối đầu, nhân cơ hội này công kích bọn hắn?
Chứng kiến thảm cảnh bên dưới, Ô Hùng đứng trên đỉnh núi phía xa khẽ cau mày, hắn chủ trì Thần Khư Cảnh chi hội đã nhiều năm qua, cho tới hôm nay đều chưa từng thấy qua các môn phái tổn thất thảm trọng như lần này. Thoáng quay đầu lại, hạ thấp ngữ khí nói: "Ngươi đích thân vào bên trong xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Gã kim bào nhân đứng phía sau lĩnh mệnh, lắc mình phóng tới trước lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh, khoát tay kêu mười gã thủ vệ đang canh gác xung quanh, cùng nhau lao vào trong động khẩu...
Lúc này ở phía bên dưới không ngừng vang lên những thanh âm chất vấn. Đúng như dự tính của Dược Thiên Sầu, bên trong Thần Khư Cảnh, nhóm đệ tử các phái sau khi tìm kiếm đủ trân bảo làm báo cáo kết quả công tác xong, liền bắt đầu kéo bè kết đảng cùng nhau chém giết cướp đoạt của người khác. Những môn phái có đệ tử yếu kém đều dần dần bị gạt bỏ.
Có tranh đấu thì dĩ nhiên phải có hy sinh, ví như có hai môn phái liên thủ đoạt bào, dù chém giết được rất nhiều thì cũng khó lòng tránh khỏi nguyên khí đại thương. Đến cuối cùng, trân bảo nắm giữ trong tay càng lúc càng nhiều, giá trị tương đương xa xỉ, lòng người khó lường, dễ dàng hướng phe đồng mình của chính mình xuống tay hạ đòn sát thủ, giành lấy hết tất cả trân bảo.
Đến khi mọi người chém giết nhau đỏ mắt, thì đã có rất nhiều người không chịu nổi thảm cảnh này, nên đã phát điên, nhưng không ai dám bước ra bên ngoài trước, dù sao không phải ai cũng may mắn như Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long, trưởng lão dẫn đội chính là phụ thân của bọn hắn.
Cho nên giết! Phải giết tiếp! Điên cuồng chém giết! Không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Giao tranh đến lúc mệt rũ rượi, gần đến thời gian Thần Khư Cành phong bế, thì lúc này mọi người mới dừng tay, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra bên ngoài Thần Khư Cảnh!
Rất nhanh, nhóm người Tiên Cung được phái vào điều tra tình hình cũng đã quay trở ra. Gã kim bào nhân dẫn đầu nhanh chóng lao lên đỉnh núi, diễn cảm nghiêm trang túc mục hướng Ô Hùng chắp tay bầm báo: "Bầm đại thống lĩnh, chúng ta vào bên trong thăm dò xung quanh, thì chứng kiến nơi nơi thi thể chất thành núi, không còn một người sống sót, phỏng chừng những người sống sót đều đã ra hết bên ngoài này rồi. Có cần thông báo cho những người kia giải tán đi hay không?"
Ô Hùng chậm rãi khoát tay, ánh mắt quét nhìn toàn trường xung quanh, thản nhiên nói: "Chờ thêm một chút đi! Còn chưa đến thời gian Thần Khư Cảnh phong bế, để cho bọn chúng chờ thêm chút nữa..."
"Tuân lệnh!" Gã kim bào nhân kia đáp ứng một tiếng, tiếp đó lẳng lặng thối lui ra phía sau Ô Hùng.
Chẳng biết là qua bao nhiêu lâu, dần dần đám đệ tử bị thương của các môn phái đều được đưa trở về. Bất quá trưởng lão dẫn đội đi tham dự Thần Khư Cảnh thì vẫn phiêu phù đứng chờ đợi. Nhất là các môn phái chưa thấy nhóm đệ tử của mình ra, vẫn ôm tâm lý may mắn vạn nhất chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Nhưng mà sự thật vô cùng tàn khốc, kỳ hạn Thần Khư Cảnh khai mở một tháng cũng đã chấm dứt, trong lòng núi mơ hồ vang vọng thanh âm đì đùng như tiếng sấm nổ. Động khẩu trước mắt bao nhiêu người đột nhiên bạo phát ra quang mang, theo sau cấp tốc thu nhỏ lại rồi biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng...
Lúc này đám người hỗn loạn bên ngoài không cần thủ vệ Tiên Cung xua đuổi cũng đã âm thầm giải tán quay về phục mệnh. Dược Thiên Sầu thổn thức lắc đầu, cũng tính quay về, nào ngờ vừa xoay người lại, thì không khỏi giật mình kinh ngạc, hắn phát hiện ra Vạn Linh đang cười dài nhìn mình, mà ba gã trưởng lão phía sau nàng cũng đang trừng mắt lạnh dán lên trên người hắn.
"Dược Thiên Sầu, ngươi muốn đi đâu!" Vạn Linh cười dài nói.
Ta không phải nam nhân của ngươi, ngươi còn muốn quàn ta sao! Dược Thiên Sầu khách khí bày ra diễn cảm tươi cười đáp: "Ta vẫn luôn ở trong cửa hàng của Ly Hỏa Cung, hiển nhiên là bây giờ sẽ quay về đó."
Vừa nói xong, liền quay đầu nhìn đám người Đỗ Phong khẽ gật đầu, ý bảo bọn hắn chờ mình một chút.
Vạn Linh chứng kiến cảnh tượng này cũng chẳng thèm quan tâm, bước dấn tới bên người Dược Thiên Sầu, hạ giọng thỏ thẻ nói: "Rất nhiều đệ tử Vạn cổ Thông chúng ta đều nhận ra ngươi, nói vậy giữa song phương đã có không ít chuyện đi. Nếu không ngại thì đến cửa hàng chúng ta một chuyến, ngươi thấy sao?"
"Ta căn bản là không quen biết bọn hắn.., ngươi không cần..." Dược Thiên Sầu xòa hai tay biện giải. Nhưng còn chưa nói dứt lời, thì đã bị Vạn Linh túm lấy cổ tay hung hăng tha đi.
Mộc thị huynh đệ thoáng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cười khổ không thôi...Xem ra lần này tiểu thư đã mang thù với Dược Thiên Sầu rồi, phỏng chừng không đùa chết hắn thì cũng sẽ không cam lòng! Ba người lắc đầu nhanh chóng phi hành đuổi theo, khiển cho đám người Đỗ Phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bất tri giác cảm thấy Dược Thiên Sầu vô cùng bí hiểm, hắn quan hệ với Vạn Linh từ khi nào? Mình không nhìn nhầm đó chứ! Vạn Linh ở trước mắt bao người, cư nhiên lại cầm tay Dược Thiên Sầu, lôi kéo hắn đi...
/1255
|