Nghe vậy nhất thời Dược Thiên Sầu hai mắt trợn tròn. Lý Hồng Nương cùng Thạch Tiểu Thiên trông còn hơn cà hắn. Cách đó không xa một nam từ khoảng chừng năm mươi tuổi, chạy nhanh đến liên tục hướng nàng cười bồi, và sau đó nhìn Dược Thiên Sầu quát: "Còn không nhanh đi theo ta, ách...Dược tiên sinh!"
Quản gia này tên là Thạch Thuận Thanh, chính là gia thần trong phủ tướng quân. Năm xưa cũng nhiều lần tiếp xúc qua với Dược Thiên Sầu rồi, nên hắn phi thường quen thuộc, Dược Thiên Sầu là nhân vật cỡ nào, nhiều ít hắn đều biết một chút đỉnh. Lúc này chứng kiến bộ dạng của Dược Thiên Sầu, nhất thời hắn trợn mắt không dám tin. Gần mười năm qua, chính mình đang có xu hướng già đi, thế nhưng Dược Thiên Sầu nhìn vẫn như trước, chẳng qua bên ngoài cảm giác thành thục hơn mà thôi. Cho nên hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Dược Thiên Sầu, lúc này có điểm không biết nên làm sao cho phải.
"Thuận Thanh, nơi này không phải chuyện của ngươi, ngươi đem hạ nhân ở đây đều dẫn hết đi, nhiều năm qua không gặp ta muốn nói chuyện cùng phu nhân một lát." Dược Thiên Sầu khôi phục lại tinh thần, khẽ mìm cười phân phó.
Thạch Thuận Thanh Kên tục gật đầu, nhận được sự đồng ý của Lý Hồng Nương xong, liền kéo một đám nha hoàn mang đi.
Thấy quản gia không nghe theo lời mình, nữ nhân kia phi thường tức giận, mắt hạnh tràng lên: "Phủ tướng quân này còn có quy củ nữa không..."
"Uyển Thi, không được vô lễ." Lý Hồng Nương ngăn trở không cho nàng ta nói thêm. Nữ nhân khác đứng bên cạnh dù luôn luôn im lặng, vừa quan sát hết thày mọi chuyện liền biết, tên gia đinh trước mắt này hiển nhiên không phải người đon giản. Nếu là bình thường há lại dám phân phó quản gia trong phủ tướng quân?
"Mẩu thân, đám hạ nhân trong phủ càng ngày càng không biết quy củ. Nếu không giáo huán bảo đảm ngày sau sẽ làm ra những chuyện tình lấn át chủ nhân cũng không biết chừng. Mầu thân nhân đức hiền từ không nhẫn tâm được, thì không bằng giao cho con thay mặt giải quyết đi." Nữ nhân kia vẫn tiếp tục lải nhải.
"Im miệng!" Lý Hồng Nương hướng con dâu phát ngoan thoại, ở trong án tượng của bà, Dược Thiên Sầu chính là nhân vật giống như thần tiên a! Nhớ năm xưa tùy tiện hoa lên vài đạo quang mang, liền đem đứa con trường mệt nhọc vài ngày, đây là nhân vật không thể tùy tiện đắc tội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mẹ kiếp, còn dám hung hăng lão tử bán ngươi đến Châu Phi bây giờ! Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ thầm nghĩ, theo sau vươn tay chỉ vào nữ nhân dung mạo không sai, hướng Thạch Tiểu Thiên hỏi: "Tiểu Thiên, đây là tẩu tẩu ngươi, vậy là bà nưong của Thạch Hữu Thiên hay là Thạch Án Thiên?"
Thạch Tiểu Thiên cười khố liếc mắt nhìn hắn. Thầm nghĩ, nếu ngươi không mặc trang phục hạ nhân thì làm sao gặp phải chuyện này.
Lý Hồng Nương cũng xấu hổ, nên thay mặt giới thiệu: "Xin tiên sinh đừng trách. Đây là Bao Uyển Thi tức phụ* của trường tử Hữu Thiên. Đây là Tư Đồ Tuệ, tức phụ của thứ từ Án Thiên." (*vợ, người vợ."
"Bao Uyển Thi?" Dược Thiên Sầu liếc mắt đánh giá nàng, cười lạnh nói: "Tên không họp với người! Hữu Thiên vì sao đi lấy một bà nưong chanh chua như vậy. Theo ta thấy, nên bỏ đi thôi."
Lời hắn nói không hề khách khí, khiến cho mọi người ở đây nghe xong phải líu lưỡi không thôi. Lúc này Bao Uyển Thi sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy nói: "Ngươi.., ngươi.., ngươi...Oa..."
Dược Thiên Sầu đối với nữ nhân chanh chua xưa nay không hề có cảm tình. Lời vừa nói ra mới chỉ là chọc tức một chút mà thôi. Thấy nàng còn khóc lóc, lúc này tâm tính thích náo nhiệt dâng lên, hài hước nói: "Khóc, khóc nữa đi, thanh âm vẫn còn nhỏ, khóc lớn tiếng lên một chút."
Quả nhiên Bao Uyển Nhi liền làm theo lời hắn nói. Tiếng khóc dần dần trở nên to hơn, thanh âm bén nhọn như muốn xé màng tai. Tư Đồ Tuệ ở bên cạnh khuyên giải cũng là vô dụng. Còn Lý Hồng Nương thì chỉ biết đau đầu xoa trán. Lúc này Thạch Tiểu Thiên khẩn cấp giữ chặt Dược Thiên Sầu: "Lão đại, ta xin ngươi, ngươi hạ miệng lưu tình chút điểm. Dù sao nàng cũng là đại tẩu của ta, coi như ngươi nể mặt ta được không?"
"Kẻ nào dám chòng nương tử ta khóc?" Một cỗ thanh âm giận dữ mang theo vài phần tiếu ý, từ bên ngoài cửa truyền vào. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn nhìn, theo phương hướng đại môn* có một người đang bước đến, trên đầu chụp mũ quan văn, thân mặc trường bào màu đỏ, đây không phải Thạch Hữu Thiên, trưởng từ Thạch gia thì còn là ai? Bất quá so sánh cùng trước kia, hắn có vẻ trầm ổn hơn, nhất là cặp râu mép cá kiếm, trên vành miệng.
"Oa..." Bao Uyển Thi giống như nhìn thấy cứu tinh, lau nước mắt phóng thẳng vào trong lòng Thạch Hữu Thiên. Bắt đầu kể lể ủy khuất của mình.
"Hừ! Có gia đinh hỗn hào như vậy sao? Uyển Thi nàng đừng khóc, để vi phu thay mặt nàng dạy dỗ hắn." Thạch Hữu Thiên buông thê tử ra, sải chân nước tới.
"Ha ha! Có ý tứ." Lúc này Dược Thiên Sầu cũng không nhịn được vỗ tay cười lớn: "Thạch Hữu Thiên, nhiều năm không gặp nhau. Thật không ngờ được, ngươi đã trở thành hộ hoa sứ giả. Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi định giáo huán ta như thế nào."
"lớn mật..." Sau khi Thạch Hữu Thiên bước đến thấy rõ mặt kẻ này xong, nửa câu phía sau nhất thời nghẹn ở cuống họng, khiến cho cà khuôn mặt đỏ bừng. Phục hồi lại tinh thần, hắn nâng vạt áo quan lên chạy tới hành lễ: "Hữu Thiên bái kiến tiên sinh. Nhiều năm không gặp tiên sinh vẫn mạnh khỏe chứ."
Chẳng quản chuyện vừa rồi như thế nào, bằng hữu gặp nhau vẫn là chuyện tình cao hứng. Dược Thiên Sầu vươn tay nâng hắn lên, cười nói: "Ngươi thì khá rồi! Trước có dân chúng dưới có lão bà tán tỉnh, hắc hắc! Cuộc sống gia đình bình dị trôi qua."
"Tiên sinh chê cười, Hữu Thiên ham mến mộ bất quá chỉ là tư tình nhi nữ, làm sao có thể sánh với cuộc sống thần tiên của tiên sinh được. Trải qua nhiều năm, nhưng phong thái tiên sinh vẫn như trước kia, thật sự là khiến cho Hữu Thiên hâm mộ không ngừng." Hắn nói câu này đúng là từ trong đáy lòng, năm đó tận lực theo đuổi con đưòng tu tiên, kết quà tiên môn hư ảo, đại mộng thức tỉnh, rốt cuộc cái tâm tư kia cũng chết đi. Những ngày sau đó hắn quyết tâm chuyên chú đến nghiệp quan trường và cưới vợ sinh con nỗi dõi Thạch gia. Nhưng thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện tu tiên, thường một mình tru tư cảm thán không thôi. Trong nhà có lão tam là người hắn hâm mộ nhất! Thường xuyên muốn cùng lão tam bắt chuyện.
Lúc này Bao Uyển Thi cũng không khóc nữa. Mà đang há miệng nhìn lão công, cho dù nàng có ngu ngốc hơn nữa, cũng phải biết người trước mắt này không giống như bình thường. Thạch Hữu Thiên nhìn nàng ngoắc tay nói: "Uyển Thi, mau tới bái kiến tiên sinh đi."
"A!" Bao Uyển Thi nhất thời không biết phải làm sao. Ngập ngừng bước tới, thần tình đỏ bừng nhu thuận hành lễ: "Bao Uyển Thi bái kiến tiên sinh. Vừa rồi hành động thật lỗ mãng, xin tiên sinh lượng thứ."
Tư Đồ Tuệ ở bên cạnh không cần người khác nhắc nhở, cũng đi tới hành lễ nói: "Tư Đồ Tuệ xin bái kiến tiên sinh."
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh Bao Uyển Thi một tiếng, không thèm quản tới nàng. Nhưng thật ra lại hướng Tư Đồ Tuệ nâng tay, ý bảo nàng không cần phải đa lễ, theo sau mỉm cười nói: "Ngươi là bà nưong của Án Thiên sao? Ta cùng lão công ngươi cũng tính là người quen cũ đó."
Bà nương? Lão công? Vị tiên sinh này nói chuyện có điểm thô bạo. Tư Đồ Tuệ âm thầm nghĩ, trên mặt thì cười dài gật đầu, sau đó thoái lui sang một bên.
Thạch Hữu Thiên thấy Dược Thiên Sầu đối với nương tử mình tựa như không khí. Lúc này đành phải nháy mắt nhìn tam đệ, muốn hắn cầu tình giúp. Thạch Tiểu Thiên hiểu rõ, ngoảnh mặt nhìn Dược Thiên Sầu cười dài: "Lão đại, kì thật đại tẩu tâm địa rất tốt, chẳng qua chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chút thôi. Ngươi cũng đừng tính toán với nàng."
"Đúng thế à!" Thạch Hữu Thiên phụ họa nói: "Hữu Thiên thay nương tử cáo lỗi với tiên sinh, mong tiên sinh nể tình tam đệ, tha thứ cho nương tử ta lần này."
Kì thật, Dược Thiên Sầu đâu muốn tính toán cùng kẻ phàm phu tục tử như nàng. Nhưng đôi khi gặp phải người ỷ mình là vợ quan lớn, có điểm không biết tròi cao đất dày. Vì hắn không muốn dây dưa thêm, nên cũng vẫn hăm dọa nàng: "Bao Uyển Thi, lần này nể tình huynh đệ Thạch gia.., tạm tha cho ngươi một mạng."
"Còn không mau tạ ơn tiên sinh." Thạch Hữu Thiên kéo tay lão bà của mình nói. Bao Uyển Thi ủy khuất thì miễn bàn rồi. Như thế nào ở trong nhà của mình, mình còn không bằng cà một ngoại nhân đây. Thế nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn tạ on.
"Hữu Thiên a!" Dược Thiên Sầu vỗ vai hắn thờ dài: "Ta cùng Tiểu Thiên đang muốn đến Vạn Hoa Lầu dạo chơi. Ngươi có muốn cùng đi xem náo nhiệt hay không?"
"Ách..." Thạch Tiểu Thiên nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, chột dạ nhìn lướt qua mẫu thân đang trừng mắt mình.
Tư Đồ Tuệ đứng một bên hai má trng hồng, Bao Uyển Thi thì hai mắt mở căng ra hết cỡ. Thạch Hữu Thiên nghe xong, cũng không khỏi ngây ngô nhìn Dược Thiên Sầu cười trừ, ván đề này không nên trả lời a!
Trên thực tế hắn phi thường muốn theo Dược Thiên Sầu ra ngoài dạo chơi, cũng không phải vì kĩ nữ ở Vạn Hoa Lầu, mà thuần túy chỉ là vì Dược Thiên Sầu thôi. Nhưng nương từ, mẫu thân, còn có tức phụ của nhị đệ, đều đang ở bên cạnh, kêu hắn phải trả lời Dược Thiên Sầu như thế nào đây?
Dược Thiên Sầu nheo mày hài hước nói: "Rốt cuộc ngươi có đi không? Ngây ra đó làm gì? Nói nhanh còn đi a."
Thạch Tiểu Thiên thần tình không ngừng run rẩy. Lão đại, đây là ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?
"Không cho đi!" Bao Uyển Thi dang rộng hai tay ra ngăn cản ở trước người Thạch Hữu Thiên. Mắt phượng tức giận nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Coi như ngươi giết ta, ta cũng không để hắn theo ngươi tới chỗ đó đâu."
Uy! Nhìn không ra, còn là nữ nhân mang chủ nghĩa một vợ một chồng. Dược Thiên Sầu tươi cười hớn hở: "Hữu Thiên, lão bà của ngươi không cho ngươi đi. Thôi đành vậy, Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi." Nói xong hắn nhanh chân bước ra ngoài, Thạch Tiểu Thiên cúi thấp đầu theo ở phía sau, giống như đang tìm kiến càng trên đất.
"Ui da! Tiên sinh chậm đã..." Thạch Hữu Thiên có điểm nóng nảy.
"Ngươi dám đi, ta liều mạng cùng ngươi." Bao Uyển Thi hung hăng nhảy lên trên người Thạch Hữu Thiên, tứ chi quắp chặt không cho hắn chạy theo.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng cười "ha ha" của Dược Thiên Sầu.
Tư Đồ Tuê hai mắt đăm chiêu toát ra thần tình tò mò, người này rốt cuộc mang thân phận gì...
Quản gia này tên là Thạch Thuận Thanh, chính là gia thần trong phủ tướng quân. Năm xưa cũng nhiều lần tiếp xúc qua với Dược Thiên Sầu rồi, nên hắn phi thường quen thuộc, Dược Thiên Sầu là nhân vật cỡ nào, nhiều ít hắn đều biết một chút đỉnh. Lúc này chứng kiến bộ dạng của Dược Thiên Sầu, nhất thời hắn trợn mắt không dám tin. Gần mười năm qua, chính mình đang có xu hướng già đi, thế nhưng Dược Thiên Sầu nhìn vẫn như trước, chẳng qua bên ngoài cảm giác thành thục hơn mà thôi. Cho nên hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Dược Thiên Sầu, lúc này có điểm không biết nên làm sao cho phải.
"Thuận Thanh, nơi này không phải chuyện của ngươi, ngươi đem hạ nhân ở đây đều dẫn hết đi, nhiều năm qua không gặp ta muốn nói chuyện cùng phu nhân một lát." Dược Thiên Sầu khôi phục lại tinh thần, khẽ mìm cười phân phó.
Thạch Thuận Thanh Kên tục gật đầu, nhận được sự đồng ý của Lý Hồng Nương xong, liền kéo một đám nha hoàn mang đi.
Thấy quản gia không nghe theo lời mình, nữ nhân kia phi thường tức giận, mắt hạnh tràng lên: "Phủ tướng quân này còn có quy củ nữa không..."
"Uyển Thi, không được vô lễ." Lý Hồng Nương ngăn trở không cho nàng ta nói thêm. Nữ nhân khác đứng bên cạnh dù luôn luôn im lặng, vừa quan sát hết thày mọi chuyện liền biết, tên gia đinh trước mắt này hiển nhiên không phải người đon giản. Nếu là bình thường há lại dám phân phó quản gia trong phủ tướng quân?
"Mẩu thân, đám hạ nhân trong phủ càng ngày càng không biết quy củ. Nếu không giáo huán bảo đảm ngày sau sẽ làm ra những chuyện tình lấn át chủ nhân cũng không biết chừng. Mầu thân nhân đức hiền từ không nhẫn tâm được, thì không bằng giao cho con thay mặt giải quyết đi." Nữ nhân kia vẫn tiếp tục lải nhải.
"Im miệng!" Lý Hồng Nương hướng con dâu phát ngoan thoại, ở trong án tượng của bà, Dược Thiên Sầu chính là nhân vật giống như thần tiên a! Nhớ năm xưa tùy tiện hoa lên vài đạo quang mang, liền đem đứa con trường mệt nhọc vài ngày, đây là nhân vật không thể tùy tiện đắc tội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mẹ kiếp, còn dám hung hăng lão tử bán ngươi đến Châu Phi bây giờ! Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ thầm nghĩ, theo sau vươn tay chỉ vào nữ nhân dung mạo không sai, hướng Thạch Tiểu Thiên hỏi: "Tiểu Thiên, đây là tẩu tẩu ngươi, vậy là bà nưong của Thạch Hữu Thiên hay là Thạch Án Thiên?"
Thạch Tiểu Thiên cười khố liếc mắt nhìn hắn. Thầm nghĩ, nếu ngươi không mặc trang phục hạ nhân thì làm sao gặp phải chuyện này.
Lý Hồng Nương cũng xấu hổ, nên thay mặt giới thiệu: "Xin tiên sinh đừng trách. Đây là Bao Uyển Thi tức phụ* của trường tử Hữu Thiên. Đây là Tư Đồ Tuệ, tức phụ của thứ từ Án Thiên." (*vợ, người vợ."
"Bao Uyển Thi?" Dược Thiên Sầu liếc mắt đánh giá nàng, cười lạnh nói: "Tên không họp với người! Hữu Thiên vì sao đi lấy một bà nưong chanh chua như vậy. Theo ta thấy, nên bỏ đi thôi."
Lời hắn nói không hề khách khí, khiến cho mọi người ở đây nghe xong phải líu lưỡi không thôi. Lúc này Bao Uyển Thi sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy nói: "Ngươi.., ngươi.., ngươi...Oa..."
Dược Thiên Sầu đối với nữ nhân chanh chua xưa nay không hề có cảm tình. Lời vừa nói ra mới chỉ là chọc tức một chút mà thôi. Thấy nàng còn khóc lóc, lúc này tâm tính thích náo nhiệt dâng lên, hài hước nói: "Khóc, khóc nữa đi, thanh âm vẫn còn nhỏ, khóc lớn tiếng lên một chút."
Quả nhiên Bao Uyển Nhi liền làm theo lời hắn nói. Tiếng khóc dần dần trở nên to hơn, thanh âm bén nhọn như muốn xé màng tai. Tư Đồ Tuệ ở bên cạnh khuyên giải cũng là vô dụng. Còn Lý Hồng Nương thì chỉ biết đau đầu xoa trán. Lúc này Thạch Tiểu Thiên khẩn cấp giữ chặt Dược Thiên Sầu: "Lão đại, ta xin ngươi, ngươi hạ miệng lưu tình chút điểm. Dù sao nàng cũng là đại tẩu của ta, coi như ngươi nể mặt ta được không?"
"Kẻ nào dám chòng nương tử ta khóc?" Một cỗ thanh âm giận dữ mang theo vài phần tiếu ý, từ bên ngoài cửa truyền vào. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn nhìn, theo phương hướng đại môn* có một người đang bước đến, trên đầu chụp mũ quan văn, thân mặc trường bào màu đỏ, đây không phải Thạch Hữu Thiên, trưởng từ Thạch gia thì còn là ai? Bất quá so sánh cùng trước kia, hắn có vẻ trầm ổn hơn, nhất là cặp râu mép cá kiếm, trên vành miệng.
"Oa..." Bao Uyển Thi giống như nhìn thấy cứu tinh, lau nước mắt phóng thẳng vào trong lòng Thạch Hữu Thiên. Bắt đầu kể lể ủy khuất của mình.
"Hừ! Có gia đinh hỗn hào như vậy sao? Uyển Thi nàng đừng khóc, để vi phu thay mặt nàng dạy dỗ hắn." Thạch Hữu Thiên buông thê tử ra, sải chân nước tới.
"Ha ha! Có ý tứ." Lúc này Dược Thiên Sầu cũng không nhịn được vỗ tay cười lớn: "Thạch Hữu Thiên, nhiều năm không gặp nhau. Thật không ngờ được, ngươi đã trở thành hộ hoa sứ giả. Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi định giáo huán ta như thế nào."
"lớn mật..." Sau khi Thạch Hữu Thiên bước đến thấy rõ mặt kẻ này xong, nửa câu phía sau nhất thời nghẹn ở cuống họng, khiến cho cà khuôn mặt đỏ bừng. Phục hồi lại tinh thần, hắn nâng vạt áo quan lên chạy tới hành lễ: "Hữu Thiên bái kiến tiên sinh. Nhiều năm không gặp tiên sinh vẫn mạnh khỏe chứ."
Chẳng quản chuyện vừa rồi như thế nào, bằng hữu gặp nhau vẫn là chuyện tình cao hứng. Dược Thiên Sầu vươn tay nâng hắn lên, cười nói: "Ngươi thì khá rồi! Trước có dân chúng dưới có lão bà tán tỉnh, hắc hắc! Cuộc sống gia đình bình dị trôi qua."
"Tiên sinh chê cười, Hữu Thiên ham mến mộ bất quá chỉ là tư tình nhi nữ, làm sao có thể sánh với cuộc sống thần tiên của tiên sinh được. Trải qua nhiều năm, nhưng phong thái tiên sinh vẫn như trước kia, thật sự là khiến cho Hữu Thiên hâm mộ không ngừng." Hắn nói câu này đúng là từ trong đáy lòng, năm đó tận lực theo đuổi con đưòng tu tiên, kết quà tiên môn hư ảo, đại mộng thức tỉnh, rốt cuộc cái tâm tư kia cũng chết đi. Những ngày sau đó hắn quyết tâm chuyên chú đến nghiệp quan trường và cưới vợ sinh con nỗi dõi Thạch gia. Nhưng thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện tu tiên, thường một mình tru tư cảm thán không thôi. Trong nhà có lão tam là người hắn hâm mộ nhất! Thường xuyên muốn cùng lão tam bắt chuyện.
Lúc này Bao Uyển Thi cũng không khóc nữa. Mà đang há miệng nhìn lão công, cho dù nàng có ngu ngốc hơn nữa, cũng phải biết người trước mắt này không giống như bình thường. Thạch Hữu Thiên nhìn nàng ngoắc tay nói: "Uyển Thi, mau tới bái kiến tiên sinh đi."
"A!" Bao Uyển Thi nhất thời không biết phải làm sao. Ngập ngừng bước tới, thần tình đỏ bừng nhu thuận hành lễ: "Bao Uyển Thi bái kiến tiên sinh. Vừa rồi hành động thật lỗ mãng, xin tiên sinh lượng thứ."
Tư Đồ Tuệ ở bên cạnh không cần người khác nhắc nhở, cũng đi tới hành lễ nói: "Tư Đồ Tuệ xin bái kiến tiên sinh."
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh Bao Uyển Thi một tiếng, không thèm quản tới nàng. Nhưng thật ra lại hướng Tư Đồ Tuệ nâng tay, ý bảo nàng không cần phải đa lễ, theo sau mỉm cười nói: "Ngươi là bà nưong của Án Thiên sao? Ta cùng lão công ngươi cũng tính là người quen cũ đó."
Bà nương? Lão công? Vị tiên sinh này nói chuyện có điểm thô bạo. Tư Đồ Tuệ âm thầm nghĩ, trên mặt thì cười dài gật đầu, sau đó thoái lui sang một bên.
Thạch Hữu Thiên thấy Dược Thiên Sầu đối với nương tử mình tựa như không khí. Lúc này đành phải nháy mắt nhìn tam đệ, muốn hắn cầu tình giúp. Thạch Tiểu Thiên hiểu rõ, ngoảnh mặt nhìn Dược Thiên Sầu cười dài: "Lão đại, kì thật đại tẩu tâm địa rất tốt, chẳng qua chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chút thôi. Ngươi cũng đừng tính toán với nàng."
"Đúng thế à!" Thạch Hữu Thiên phụ họa nói: "Hữu Thiên thay nương tử cáo lỗi với tiên sinh, mong tiên sinh nể tình tam đệ, tha thứ cho nương tử ta lần này."
Kì thật, Dược Thiên Sầu đâu muốn tính toán cùng kẻ phàm phu tục tử như nàng. Nhưng đôi khi gặp phải người ỷ mình là vợ quan lớn, có điểm không biết tròi cao đất dày. Vì hắn không muốn dây dưa thêm, nên cũng vẫn hăm dọa nàng: "Bao Uyển Thi, lần này nể tình huynh đệ Thạch gia.., tạm tha cho ngươi một mạng."
"Còn không mau tạ ơn tiên sinh." Thạch Hữu Thiên kéo tay lão bà của mình nói. Bao Uyển Thi ủy khuất thì miễn bàn rồi. Như thế nào ở trong nhà của mình, mình còn không bằng cà một ngoại nhân đây. Thế nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn tạ on.
"Hữu Thiên a!" Dược Thiên Sầu vỗ vai hắn thờ dài: "Ta cùng Tiểu Thiên đang muốn đến Vạn Hoa Lầu dạo chơi. Ngươi có muốn cùng đi xem náo nhiệt hay không?"
"Ách..." Thạch Tiểu Thiên nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, chột dạ nhìn lướt qua mẫu thân đang trừng mắt mình.
Tư Đồ Tuệ đứng một bên hai má trng hồng, Bao Uyển Thi thì hai mắt mở căng ra hết cỡ. Thạch Hữu Thiên nghe xong, cũng không khỏi ngây ngô nhìn Dược Thiên Sầu cười trừ, ván đề này không nên trả lời a!
Trên thực tế hắn phi thường muốn theo Dược Thiên Sầu ra ngoài dạo chơi, cũng không phải vì kĩ nữ ở Vạn Hoa Lầu, mà thuần túy chỉ là vì Dược Thiên Sầu thôi. Nhưng nương từ, mẫu thân, còn có tức phụ của nhị đệ, đều đang ở bên cạnh, kêu hắn phải trả lời Dược Thiên Sầu như thế nào đây?
Dược Thiên Sầu nheo mày hài hước nói: "Rốt cuộc ngươi có đi không? Ngây ra đó làm gì? Nói nhanh còn đi a."
Thạch Tiểu Thiên thần tình không ngừng run rẩy. Lão đại, đây là ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?
"Không cho đi!" Bao Uyển Thi dang rộng hai tay ra ngăn cản ở trước người Thạch Hữu Thiên. Mắt phượng tức giận nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Coi như ngươi giết ta, ta cũng không để hắn theo ngươi tới chỗ đó đâu."
Uy! Nhìn không ra, còn là nữ nhân mang chủ nghĩa một vợ một chồng. Dược Thiên Sầu tươi cười hớn hở: "Hữu Thiên, lão bà của ngươi không cho ngươi đi. Thôi đành vậy, Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi." Nói xong hắn nhanh chân bước ra ngoài, Thạch Tiểu Thiên cúi thấp đầu theo ở phía sau, giống như đang tìm kiến càng trên đất.
"Ui da! Tiên sinh chậm đã..." Thạch Hữu Thiên có điểm nóng nảy.
"Ngươi dám đi, ta liều mạng cùng ngươi." Bao Uyển Thi hung hăng nhảy lên trên người Thạch Hữu Thiên, tứ chi quắp chặt không cho hắn chạy theo.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng cười "ha ha" của Dược Thiên Sầu.
Tư Đồ Tuê hai mắt đăm chiêu toát ra thần tình tò mò, người này rốt cuộc mang thân phận gì...
/1255
|