Tinh Thần Châu

Chương 217: Cực phẩm gia đinh

/1255


Lúc này Lăng Phong đi tới nói: "Lão đại, mọi người bên ngoài là ta cùng Bắc Tử và Tuyên Bình đưa về. Mặc dù tư chất đều chẳng ra gì, nhưng nhiều ít có chút linh căn, không hiểu có thể sử dụng hay không?"
 
Dược Thiên Sầu hồi phục tinh thần, lúc này mới cười đáp: "Có linh căn thì tốt rồi, thiên hạ đâu có nhiều người tư chất tốt chứ. Người có tư chất tốt sớm đã bị các môn phái lớn bắt đi rồi, như thế nào còn đến phiên các ngươi. Bất quá các ngươi đem cả người già về cho ta là sao?"
 
Thạch Tiểu Thiên liếc mắt nhìn ba người một cái, âm thầm cười khổ. Lăng Phong giật mình: "Lão đại, không phải ngươi nói, mặc kệ già trẻ lớn bé càng nhiều càng tốt sao?"
 
"Ách! Ta nói thế hả?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, lập tức tỉnh ngộ: "Nga! Đúng là ta nói qua câu này. Thôi quên đi, chung quy có còn hơn không, kéo hết về đây tu luyện so với người bình thường cũng khỏe mạnh hơn. Hơn nữa đang lo không có người thu hoạch ngũ cốc cùng hoa màu...Đúng rồi, Tiểu Thiên, ngươi có rảnh thì thu hoạch cho ta ít hoa màu rau dưa và trái cây nhé, ta có việc cần dùng."
 
Đám người không rõ ràng hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Thạch Tiểu Thiên vẫn gật đầu đồng ý. Dược Thiên Sầu lại công đạo thêm: "Lăng Phong, Bắc Tử và Tuyên Bình, ba người các ngươi tiếp tục tìm kiếm người có linh căn cho ta. Vẫn như lúc trước, mặc kệ già trẻ lớn nhỏ, có bao nhiêu ta đều thu hết, tư chất kém một chút cũng không sao cả, ta sẽ có biện pháp giải quyết. Nhưng ngàn vạn lần phải nhớ kĩ, âm thầm làm việc, đừng để cho các môn phái khác phát hiện ra. Hiện giờ ta đã ly khai Phù Tiên Đảo, không ít người muốn giết ta đang thống khoái ah! Phủ tướng quân này xem như là cứ điểm, ngàn vạn lần đừng bại lộ chuyện ta ở đây."
 
"A..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, Thạch Tiểu Thiên kinh ngạc nói: "Đang bình thường, mà sao lại bị trục xuất khỏi Phù Tiên Đảo?"
 
"Bình thường cái rắm!" Dược Thiên Sầu đứng lên, vỗ bả vai Thạch Tiểu Thiên cười nói: "Tiểu Thiên, khẩu ác khí ngươi phải chịu khi ở Thanh Quang Tông, ta đã thay ngươi báo thù rồi. Chưởng môn Thanh Quang Tông - Lưu Trường Thanh và tôn tử của han là Lưu Chính Quang đều bị ta giết chết."
 
Thạch Tiểu Thiên nuốt khan nước miếng: "Lão đại, ngươi không gạt ta chứ! Ngươi làm thịt chưởng môn Thanh Quang Tông ư? Điều này sao có thể?"
 
"Me nó, ngươi thấy ta giống hạng người nói dối sao?" Dược Thiên Sầu thở dài: "Haiiz! Nếu không thịt hắn, ta có thể bị Phù Tiên Đảo trục xuất ra khỏi môn phái sao? Haiiz! Trước kia có người chống lưng, từ nay về sau chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình. Mọi người cần phải khiêm tốn làm việc à!"
 
Đám người không còn gì để nói. Nhưng vẫn có chút không quá tin tưởng, chưởng môn Thanh Quang Tông, môn phái bài danh thứ sáu trong hàng chính đạo, lại có thể dễ dàng bị người khác giết chết như thế ư?
 
"Bị trục xuất môn phái cũng tốt! Sau này ta có thể tùy tiện đến đây chơi. Đúng rồi Tiểu Thiên, trước tiên ngươi mua cho ta một bộ quần áo người bình thường. Phục sức của Phù Tiên Đảo là không thể dùng được nữa. Đi ra ngoài nhất định sẽ rước lấy nhiều phiền phức." Dược Thiên Sầu nói.
 
Thạch Tiểu Thiên nhãn tình sáng rực, nghe ngữ khí hắn nói chính là muốn thường xuyên ở đây. Lúc này cũng cao hứng đáp ứng, đi ra ngoài tìm quần áo cho hắn. Ba người Lăng Phong cũng là cao hứng. Còn Dược Thiên Sầu thì lắc mình đến bên trong hoa viên, đem nhân số hơn trăm người mang vào ô Thác Châu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
 
Chờ công đạo sự tình cho Quan Vũ xong, thì Thạch Tiểu Thiên đang cầm trong tay một bộ quần áo, cực kỳ hứng thú chạy tới nói: "Lão đại, ngươi thử xem bộ trang phục này có thích hợp không. Đây là trang phục của nhị ca ta, vóc người hắn cùng ngươi không sai biệt lắm."
 
Dược Thiên Sầu tiếp nhận vừa nhìn, áo hoa gấm, lưng đai ngọc, tính cả giày nhìn đều rất phong tao. Thế nhưng hắn lại ném ngược trở về, tức giận nói: "Ta mới bào các ngươi làm người cần phải khiêm nhường, ngươi đưa cho ta bộ trang phục này, là sợ ta không được người khác chú ý hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Làm cho ta bộ quần áo hạ nhân trong phủ tướng quân nhà ngươi là được rồi."
 
"Đem quần áo hạ nhân cho ngươi mặc?" Thạch tiểu Thiên ngạc nhiên dò hỏi. Điều này khiến cho ba người Lăng Phong nhìn xuống bộ trường bào trên người mình, đều có điểm không được tự nhiên.
 
Nhưng Dược Thiên Sầu vẫn cau mày nói: "Tiểu tử ngươi dông dài nhiều như thế làm gì, ta nói được là được."
 
Không có biện phép, Thạch Tiểu Thiên đành phải chạy đi tìm cho hắn một bộ quần áo hạ nhân mới tinh. Khi Dược Thiên Sầu trùm chiếc mũ quả dưa ở trên đỉnh đầu, mặc lên trên người trang phục vải xanh đen, thì hắn khẽ mỉm cười hài lòng: "Không sai không sai, bộ này quả nhiên là đủ khiêm tốn. Tiểu Thiên, từ hôm nay trở đi ta sẽ làm người hầu bên cạnh ngươi."
 
"Không dám, không dám!" Thạch Tiểu Thiên xua tay liên hồi. Thầm nghĩ, để ngươi làm người hầu của ta, vạn nhất ngày nào đó ngươi mất hứng, ta đến đâu tìm linh thạch cùng linh đan đây.
 
Dược Thiên Sầu khoát tay: "Đừng dài dòng, trước mặt ngoại nhân ta là người hầu của ngươi. Sau lưng thì ta vẫn là lão đại, cứ quyết định như thế đi."
 
Lăng Phong cùng hai người khác thầm trao đổi ánh mắt, rồi nói: "Tiểu Thiên, ngươi cũng mang cho chúng ta mấy bộ quần áo hạ nhân trong phủ đi."
 
"Để làm gì? Làm hạ nhân thích thú lắm sao?" Dược Thiên Sầu trừng hai mắt nói: "Có thích ta cho các ngươi đến Vạn Hoa Lầu ở kinh thành làm quy công không?"
 
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa. Ở kinh thành ngây người thời gian dài như vậy, ba người tự nhiên hiểu Vạn Hoa Lâu là cái địa phương nào.
 
"Tiểu Thiên a! Nói đến Vạn Hoa Lâu, ta còn nhớ mình chưa tới đó chơi lần nào. Nếu không bây giờ ngươi dẫn ta đi xem qua một lần nhé?" Dược Thiên Sầu chỉnh nơ hoa trên mũ, cảm khái nói. Lúc này trường kiếm sau lưng cùng mấy thứ linh tinh, đều bị hắn nhét vào trong túi trữ vật.
 
Mấy người nhìn nhau, không biết hắn đang nói thật hay đùa, xem thần tình nghiêm trang dường như không phải là đang nói chơi. Thạch Tiểu Thiên dẫn đầu hỏi: "Lão đại, ngươi muốn đến Vạn Hoa Lầu thật ư? Hắc hắc, địa phương này náo nhiệt lắm đó."
 
"Nga! Náo nhiệt lắm sao?" Dược Thiên Sầu bình thản gật đầu: "Vốn ta chỉ thuận miệng nói thôi. Ngươi đã muốn đi, người hầu như ta đây tự nhiên là phải bồi tiếp ngươi rồi. Ài! Nếu đi thì đi sớm, mau đi thôi! Đừng lãng phí thời gian nữa."
 
"Ách..." Mấy người không còn gì để nói. Trong lúc Dược Thiên Sầu phụ giúp Thạch Tiểu Thiên đi ra ngoài, vừa đi nhưng vẫn không quên quay đầu lại cành cáo ba người ở phía sau: "Ba ngươi theo làm gì? Phải làm gì thì làm đi."
 
Trụ Quốc phủ tướng quân, Dược Thiên Sầu đã từng ở hơn một năm thời gian, đối với phạm vi nơi này không thể bảo là không quen thuộc. Trong tòa phủ đệ quyền khuynh thiên hạ, hai người một trước một sau ra khỏi hoa viên, hạ nhân đi qua nhìn thấy Thạch Tiểu Thiên đều sôi nổi hành lễ, thấy tên hạ nhân ở phía sau hắn mặc đồ mới tinh, đều cảm giác lạ mắt vô cùng, âm thầm tự nhủ, gia đinh bên người tam thiếu gia là ai nhỉ, như thế nào chưa thấy qua bao giờ.
 
Thạch Tiểu Thiên ở phía trước thoải mái bước đi. Dược Thiên Sầu ở phía sau cũng thẳng lưng đi theo, khí thế này không thua kém gì chủ nhân. Thời gian hai người đi qua chính đường, thì một vị phụ nhân mỹ mạo từ bên trong nội đường bước ra, trái phải hai bên là hai nữ tử bộ dạng cũng không kém, phía sau còn có một đám nha hoàn. Thạch Tiểu Thiên hơi chậm cước bộ, thấp giọng nói: "Mầu thân ta nhận thức ngươi, mà bên cạnh mẫu thân chính là đại tẩu cùng nhị tẩu của ta. Mấy năm trước mới bước qua cửa, ngươi chưa gặp lần nào."
 
Hai bên không thể tránh khỏi chuyện đụng độ. Thạch tiểu Thiên hành lễ nói: "Mau thân! Đại tẩu, nhị tẩu."
 
Đám hạ nhân phía đối diện cũng hướng Thạch Tiểu Thiên hành lễ. Còn Lý Hồng Nương thì hòa ái nhìn nhi tử mình, bất tri giác ánh mắt lướt qua tên hạ nhân ở phía sau. Lý Hồng Nương không khỏi nao nao, kẻ này nhìn thấy mình không chào hỏi cũng không hành lễ, cư nhiên còn chắp tay đứng im.
 
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu lên nhìn nàng mỉm cười. Lúc này Lý Hồng Nương mới thấy rõ là ai, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
 
Một nữ nhân bên cạnh nàng nhìn Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Tiểu thúc, đây là gia đinh mới tới phủ sao? Như thế nào trông thấy mẫu thân mà dám không hành lễ."
 
Theo sau nữ nhân quay đầu lại, khẽ quát: "Quản gia, người nào đưa tên gia đinh này vào trong phủ? Vì sao ngay cả phép tắc cơ bản của hạ nhân đều không hiểu? Người đâu, mau dẫn hắn đi dạy dỗ quy củ."
 

/1255

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status