Sự che dấu của Hùng Lập Tân bị đôi mắt gian xảo của Doãn Đằng Nhân bắt được, con người anh ta chuyển động không nói gì.
Lâm Hiểu Tình lắc đầu: “Nhưng mà em thật sự thấy người đó, anh ta làm một động tác bắn, em lo lắm.”
“Không sai đâu, đừng lo lắng. Mọi người đều ở đây, nguy cơ đêm nay sẽ được giải trừ!” Hùng Lập Tân An an ủi cô.
“Đêm nay sẽ được giải trừ?” Mạc Tử Bắc không rõ lắm.
Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu, đem tất cả sự chú ý dồn lên trên mặt Hùng Lập Tân, quan sát biến hóa trên mặt anh ta hòng tìm ra một chút dấu vết để lại. Nhưng trên mặt Hùng Lập Tân trước sau vẫn yên bình, nhìn không ra chút biến hóa. Chỉ thấy anh ta tâm bình khí hòa nói với mọi người: “Yên tâm đi tôi đã nhờ người bạn bên cục cảnh sát. Anh ấy sẽ giúp xử lý chuyện này.”
“À!” Mạc Tử Bắc vừa nghe đến đáp án này thì không khỏi có chút thương tâm: “Tôi đối với cục cảnh sát không hy vọng nhiều lắm!” Anh không tin được bọn họ thì cũng trực tiếp nói rõ cảm giác của mình.
“Còn cái kính viễn vọng hồng ngoại đối diện, chúng ta phải xử lý như thế nào?” Doãn Đằng Nhân xem xét ánh mắt Hùng Lập Tân hỏi.
Hùng Lập Tân bí hiểm liếc nhìn anh ta, lập tức cười nói: “Hay là mọi người đi xem đi?”
Đề nghị của anh ta một chút tiêu chuẩn cũng không có, Doãn Đằng Nhân không biết anh ta cố ý hay là vô tình. “Trái lại tôi nghĩ làm thế e là lại rút dây động rừng.”
“Ha ha!” Hùng Lập Tân thực văn nhã nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”
“Tôi muốn đi xem!” Mạc Tử Bắc đột nhiên đứng lên, còn nghiêm túc nói với mọi người.
“Không phải chứ?” Doãn Đằng Nhân lắp bắp kinh hãi.
“Mình không thể để hắn ta cố tình làm bậy. Mình muốn đi tiêu diệt hắn.” Trong mắt Mạc Tử Bắc hàm chứa quyết tâm khó có thể dao động, nắm đấm để hai bên người anh xiết chặt, thân mình cũng căng lên.
“Chúng ta đây có phải chuẩn bị một chút hay không?” Doãn Đằng Nhân hỏi
“Mình và cậu cùng đi. Thân thủ của Tiểu Túc còn có thể ở lại chăm sóc Giản Tiểu Bạch. Còn hai người.”
Doãn Đằng Nhân nói với Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình: “Hai người đi về phòng bên cạnh trước đi, lỡ có người xấu đến còn có người giúp đỡ.”
Anh ta không thừa nhận là Hùng Lập Tân có bản lĩnh, nhìn Hùng Lập Tân tuy rằng cao lớn nhưng vẫn rất văn nhã giống như một thư sinh.
“Ồ! Được rồi, hai người chú ý an toàn, cẩn thận đối thủ có súng!” Hùng Lập Tân hảo tâm nhắc nhở rồi ôm bà xã về phòng bên cạnh.
Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân cũng rời khỏi phòng đi đến tòa nhà đối diện. Bởi vì đang buổi chiều mà sắc trời cũng đã sắp hoàng hôn nên tòa nhà khám bệnh đã không còn mấy người. Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân đều rất cảnh giác. Dọc đường đi đều chặt chẽ chú ý động tĩnh chung quanh cùng với nhân viên khả nghi.
Doãn Đằng Nhân trên mặt không hề cợt nhả mà trở nên nghiêm túc hẳn, bởi vì quá mức nghiêm túc mà gương mặt anh tuấn mỹ dị thường càng có vẻ khuynh quốc khuynh thành. Lúc mấy cô gái, y tá… đi ngang qua gửi lại ánh mắt ái mộ khác thường. Doãn Đằng Nhân cũng không kịp phóng điện với các cô.
Bọn họ từ cửa sau tòa nhà khám bệnh tiến vào, từ tòa nhà mười lăm tầng này không thể nhìn thấy cái kính viễn vọng đó, hai người đón thang máy đi lên. Trong thang máy rất kỳ quái, hai người bọn họ đi thẳng đến tầng mười lăm.
“Mạc, lát nữa chúng ta phải phối hợp cho tốt đấy, đừng sơ suất!” Doãn Đằng Nhân dặn anh một lần.
Mạc Tử Bắc trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, Karate của mình hơn hai mươi năm không phải luyện không, bắt được người này mình nhất định phải đánh hắn ta răng rơi đầy đất.”
“Ha ha mình cũng vậy!” Doãn Đằng Nhân cũng phụ họa theo.
Thang máy cành cạch dừng ở tầng mười lăm, Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân kẻ trước người sau ra khỏi thang máy. Lúc này một người đàn ông mặc đồ đen từ bên người bọn họ lướt qua, trên gương mặt thô tục kéo lên một nụ cười hơi mất tự nhiên, đáy mắt chớp lòe như là mắt mèo trong bóng đêm, giản xảo mà nguy hiểm. Gã ta tiến vào thang máy, cửa thang máy lại đóng lại.
Mạc Tử Bắc đột nhiên quay đầu: “Nhân, người đó!”
Doãn Đằng Nhân kinh ngạc. “Sao vậy?”
“Người kia rất kỳ quái.” Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, thang máy đã đóng lại. “Nhanh lên chúng ta đến xem cái phòng thứ tư trước đi.”
Tại phòng thứ tư, Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân vừa đi tới cửa liền phát hiện cửa sổ phòng thứ tư đã đóng chặt chỉ có cửa sổ một phòng phía sau là có một bức màn màu đen. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Mạc Tử Bắc bay lên, một cước đá văng cửa.
Một cái kính viễn vọng hồng ngoại nhìn rất đắt đỏ đang được dựng lên đối diện với nơi bọn họ nằm viện. Doãn Đằng Nhân đứng ở phía sau kính viễn vọng đưa mắt nhìn qua ống kính.
“Wow! Rõ thế, sắc nét lắm. Mình còn thấy trên nắm đấm cửa có một ruồi đầu đỏ. Trời ạ, mình phải trộm món này về chơi mới được.”
Mạc Tử Bắc nhíu mày. “Gã vừa rồi chính là người điều khiển kính viễn vọng!”
“Ờ! Cái gã kia nhìn rất thô tục?” Doãn Đằng Nhân cố gắng nhớ lại, còn tay thì đã bắt đầu tháo rời cái kính. “Mạc, cái giá này mình không cần. Mình chỉ muốn cái kính viễn vọng này, chờ mình chơi chán rồi sẽ cho con cậu chơi!”
Mạc Tử Bắc không có tâm trạng để ý tới lời ba hoa của anh ta, anh quay người lại vội vàng chạy đi: “Nhanh lên Nhân. Chúng ta phải đuổi theo hắn.”
“Rồi!” Doãn Đằng Nhân luống cuống tay chân cầm lấy kính viễn vọng rồi chạy vội ra ngoài. Thang máy đã xuống đến lầu một, Mạc Tử Bắc gấp gáp nhấn nút mở.
“Mau nhìn xem hắn ta đi đâu?” Mạc Tử Bắc kéo Doãn Đằng Nhân đi vào bên cửa sổ hành lang vừa đoạt lấy kính viễn vọng trong tay anh ta: “Để mình nhìn trước!”
Mạc Tử Bắc nhìn qua ống kính, cố gắng tìm kiếm mỗi một người đi ra khỏi tòa nhà khám bệnh nhưng vẫn không phát hiện ra người vừa rồi. Kỳ quái hắn đi cửa sau sao? Anh tự nhủ nói.
“Không nhìn thấy?”
“Ừ!” Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Chúng ta mau trở về đi, mình lo quá!”
Anh đột nhiên có chút dự cảm không lành: “Nhanh lên Nhân. Chúng ta mau trở về đi.”
Cửa thang máy mở ra, hai người lại vào thang máy.
“Người kia dường như đối với chúng ta rất hiểu biết, xem ra là đã có phòng bị, hèn gì buổi sáng sau khi cậu rời khỏi đây hắn ta liền xuống tay, xem ra không phải một người mà là một tổ chức.”
Mạc Tử Bắc ném kính viễn vọng cho anh ta, hai tay khoanh trước ngực. “Là một tổ chức. Tổ chức này còn rất chăt chẽ, xem ra rất kế hoạch, dường như là đang giám sát chúng ta. Mục đích của họ là gì?”
“Tống tiền?” Doãn Đằng Nhân liền tự mình lắc đầu phủ nhận . “Nhìn không giống, nếu vậy thì hoàn toàn có thể bắt cóc mà không phải trực tiếp xuống tay độc ác như vậy.”
“Trong đầu mình thực sự rối loạn, chuyện này so với làm ăn còn khó hơn. Mình thật sự không nghĩ ra vì sao.” Mạc Tử Bắc đã rối rắm đến sắp hộc máu rồi.
“Chị Hùng cũng bị uy hiếp là vì sao chứ?” Doãn Đằng Nhân thì thào tự nói.
“Cô ấy bị uy hiếp, ôi trời! Mình cũng không hiểu có phải chúng ta thật sự không đủ thông minh, ngu ngốc quá hay không mà không nghĩ ra vì sao.” Mạc Tử Bắc có chút ảo não.
“Việc này vốn cũng rất phức tạp, ai mà biết được! Chờ chân tướng rõ ràng chúng ta sẽ hiểu thôi. Hiện tại mình nhìn không ra nguyên cớ nhưng mà trực giác cho mình biết có liên quan đến Hùng Lập Tân. Mình cũng không biết cảm giác của mình có đúng hay không. Dù sao mình cũng không có chứng cớ.”
Lâm Hiểu Tình lắc đầu: “Nhưng mà em thật sự thấy người đó, anh ta làm một động tác bắn, em lo lắm.”
“Không sai đâu, đừng lo lắng. Mọi người đều ở đây, nguy cơ đêm nay sẽ được giải trừ!” Hùng Lập Tân An an ủi cô.
“Đêm nay sẽ được giải trừ?” Mạc Tử Bắc không rõ lắm.
Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu, đem tất cả sự chú ý dồn lên trên mặt Hùng Lập Tân, quan sát biến hóa trên mặt anh ta hòng tìm ra một chút dấu vết để lại. Nhưng trên mặt Hùng Lập Tân trước sau vẫn yên bình, nhìn không ra chút biến hóa. Chỉ thấy anh ta tâm bình khí hòa nói với mọi người: “Yên tâm đi tôi đã nhờ người bạn bên cục cảnh sát. Anh ấy sẽ giúp xử lý chuyện này.”
“À!” Mạc Tử Bắc vừa nghe đến đáp án này thì không khỏi có chút thương tâm: “Tôi đối với cục cảnh sát không hy vọng nhiều lắm!” Anh không tin được bọn họ thì cũng trực tiếp nói rõ cảm giác của mình.
“Còn cái kính viễn vọng hồng ngoại đối diện, chúng ta phải xử lý như thế nào?” Doãn Đằng Nhân xem xét ánh mắt Hùng Lập Tân hỏi.
Hùng Lập Tân bí hiểm liếc nhìn anh ta, lập tức cười nói: “Hay là mọi người đi xem đi?”
Đề nghị của anh ta một chút tiêu chuẩn cũng không có, Doãn Đằng Nhân không biết anh ta cố ý hay là vô tình. “Trái lại tôi nghĩ làm thế e là lại rút dây động rừng.”
“Ha ha!” Hùng Lập Tân thực văn nhã nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”
“Tôi muốn đi xem!” Mạc Tử Bắc đột nhiên đứng lên, còn nghiêm túc nói với mọi người.
“Không phải chứ?” Doãn Đằng Nhân lắp bắp kinh hãi.
“Mình không thể để hắn ta cố tình làm bậy. Mình muốn đi tiêu diệt hắn.” Trong mắt Mạc Tử Bắc hàm chứa quyết tâm khó có thể dao động, nắm đấm để hai bên người anh xiết chặt, thân mình cũng căng lên.
“Chúng ta đây có phải chuẩn bị một chút hay không?” Doãn Đằng Nhân hỏi
“Mình và cậu cùng đi. Thân thủ của Tiểu Túc còn có thể ở lại chăm sóc Giản Tiểu Bạch. Còn hai người.”
Doãn Đằng Nhân nói với Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình: “Hai người đi về phòng bên cạnh trước đi, lỡ có người xấu đến còn có người giúp đỡ.”
Anh ta không thừa nhận là Hùng Lập Tân có bản lĩnh, nhìn Hùng Lập Tân tuy rằng cao lớn nhưng vẫn rất văn nhã giống như một thư sinh.
“Ồ! Được rồi, hai người chú ý an toàn, cẩn thận đối thủ có súng!” Hùng Lập Tân hảo tâm nhắc nhở rồi ôm bà xã về phòng bên cạnh.
Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân cũng rời khỏi phòng đi đến tòa nhà đối diện. Bởi vì đang buổi chiều mà sắc trời cũng đã sắp hoàng hôn nên tòa nhà khám bệnh đã không còn mấy người. Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân đều rất cảnh giác. Dọc đường đi đều chặt chẽ chú ý động tĩnh chung quanh cùng với nhân viên khả nghi.
Doãn Đằng Nhân trên mặt không hề cợt nhả mà trở nên nghiêm túc hẳn, bởi vì quá mức nghiêm túc mà gương mặt anh tuấn mỹ dị thường càng có vẻ khuynh quốc khuynh thành. Lúc mấy cô gái, y tá… đi ngang qua gửi lại ánh mắt ái mộ khác thường. Doãn Đằng Nhân cũng không kịp phóng điện với các cô.
Bọn họ từ cửa sau tòa nhà khám bệnh tiến vào, từ tòa nhà mười lăm tầng này không thể nhìn thấy cái kính viễn vọng đó, hai người đón thang máy đi lên. Trong thang máy rất kỳ quái, hai người bọn họ đi thẳng đến tầng mười lăm.
“Mạc, lát nữa chúng ta phải phối hợp cho tốt đấy, đừng sơ suất!” Doãn Đằng Nhân dặn anh một lần.
Mạc Tử Bắc trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, Karate của mình hơn hai mươi năm không phải luyện không, bắt được người này mình nhất định phải đánh hắn ta răng rơi đầy đất.”
“Ha ha mình cũng vậy!” Doãn Đằng Nhân cũng phụ họa theo.
Thang máy cành cạch dừng ở tầng mười lăm, Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân kẻ trước người sau ra khỏi thang máy. Lúc này một người đàn ông mặc đồ đen từ bên người bọn họ lướt qua, trên gương mặt thô tục kéo lên một nụ cười hơi mất tự nhiên, đáy mắt chớp lòe như là mắt mèo trong bóng đêm, giản xảo mà nguy hiểm. Gã ta tiến vào thang máy, cửa thang máy lại đóng lại.
Mạc Tử Bắc đột nhiên quay đầu: “Nhân, người đó!”
Doãn Đằng Nhân kinh ngạc. “Sao vậy?”
“Người kia rất kỳ quái.” Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, thang máy đã đóng lại. “Nhanh lên chúng ta đến xem cái phòng thứ tư trước đi.”
Tại phòng thứ tư, Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân vừa đi tới cửa liền phát hiện cửa sổ phòng thứ tư đã đóng chặt chỉ có cửa sổ một phòng phía sau là có một bức màn màu đen. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Mạc Tử Bắc bay lên, một cước đá văng cửa.
Một cái kính viễn vọng hồng ngoại nhìn rất đắt đỏ đang được dựng lên đối diện với nơi bọn họ nằm viện. Doãn Đằng Nhân đứng ở phía sau kính viễn vọng đưa mắt nhìn qua ống kính.
“Wow! Rõ thế, sắc nét lắm. Mình còn thấy trên nắm đấm cửa có một ruồi đầu đỏ. Trời ạ, mình phải trộm món này về chơi mới được.”
Mạc Tử Bắc nhíu mày. “Gã vừa rồi chính là người điều khiển kính viễn vọng!”
“Ờ! Cái gã kia nhìn rất thô tục?” Doãn Đằng Nhân cố gắng nhớ lại, còn tay thì đã bắt đầu tháo rời cái kính. “Mạc, cái giá này mình không cần. Mình chỉ muốn cái kính viễn vọng này, chờ mình chơi chán rồi sẽ cho con cậu chơi!”
Mạc Tử Bắc không có tâm trạng để ý tới lời ba hoa của anh ta, anh quay người lại vội vàng chạy đi: “Nhanh lên Nhân. Chúng ta phải đuổi theo hắn.”
“Rồi!” Doãn Đằng Nhân luống cuống tay chân cầm lấy kính viễn vọng rồi chạy vội ra ngoài. Thang máy đã xuống đến lầu một, Mạc Tử Bắc gấp gáp nhấn nút mở.
“Mau nhìn xem hắn ta đi đâu?” Mạc Tử Bắc kéo Doãn Đằng Nhân đi vào bên cửa sổ hành lang vừa đoạt lấy kính viễn vọng trong tay anh ta: “Để mình nhìn trước!”
Mạc Tử Bắc nhìn qua ống kính, cố gắng tìm kiếm mỗi một người đi ra khỏi tòa nhà khám bệnh nhưng vẫn không phát hiện ra người vừa rồi. Kỳ quái hắn đi cửa sau sao? Anh tự nhủ nói.
“Không nhìn thấy?”
“Ừ!” Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Chúng ta mau trở về đi, mình lo quá!”
Anh đột nhiên có chút dự cảm không lành: “Nhanh lên Nhân. Chúng ta mau trở về đi.”
Cửa thang máy mở ra, hai người lại vào thang máy.
“Người kia dường như đối với chúng ta rất hiểu biết, xem ra là đã có phòng bị, hèn gì buổi sáng sau khi cậu rời khỏi đây hắn ta liền xuống tay, xem ra không phải một người mà là một tổ chức.”
Mạc Tử Bắc ném kính viễn vọng cho anh ta, hai tay khoanh trước ngực. “Là một tổ chức. Tổ chức này còn rất chăt chẽ, xem ra rất kế hoạch, dường như là đang giám sát chúng ta. Mục đích của họ là gì?”
“Tống tiền?” Doãn Đằng Nhân liền tự mình lắc đầu phủ nhận . “Nhìn không giống, nếu vậy thì hoàn toàn có thể bắt cóc mà không phải trực tiếp xuống tay độc ác như vậy.”
“Trong đầu mình thực sự rối loạn, chuyện này so với làm ăn còn khó hơn. Mình thật sự không nghĩ ra vì sao.” Mạc Tử Bắc đã rối rắm đến sắp hộc máu rồi.
“Chị Hùng cũng bị uy hiếp là vì sao chứ?” Doãn Đằng Nhân thì thào tự nói.
“Cô ấy bị uy hiếp, ôi trời! Mình cũng không hiểu có phải chúng ta thật sự không đủ thông minh, ngu ngốc quá hay không mà không nghĩ ra vì sao.” Mạc Tử Bắc có chút ảo não.
“Việc này vốn cũng rất phức tạp, ai mà biết được! Chờ chân tướng rõ ràng chúng ta sẽ hiểu thôi. Hiện tại mình nhìn không ra nguyên cớ nhưng mà trực giác cho mình biết có liên quan đến Hùng Lập Tân. Mình cũng không biết cảm giác của mình có đúng hay không. Dù sao mình cũng không có chứng cớ.”
/164
|