Suốt chặng đường chạy tới bệnh viện đều do Duy Đóa lái xe, chiếc xe này là gã mua cho cô.
Hình Tuế Kiến thật sự quá ngang tàng, trong từ điển của gã quả thực không có hai chữ ‘không được’.
“Em muốn nhanh chóng tới gặp Tiểu Lộng? Vậy thì hãy tự mình lái xe đi!” Gã chẳng nói thêm gì mà quăng luôn chìa khóa cho cô.
Gã đúng là kẻ mượn gió bẻ măng.
Do lâu rồi chưa lái xe nên suốt dọc đường cô rất run, mấy lần cô thắng gấp khiến người ta phải toát mồ hôi hột. Thế mà gã ngồi bên ghế phụ lại vững vàng như núi Thái Sơn, cả chân mày cũng không nhíu lại.
“Tiểu Lộng, em mau tỉnh dậy đi, là chị… là mẹ đây…” Trong phòng bệnh, Duy Đóa đem hai chữ ‘chị gái’ nuốt xuống, đổi thành chữ ‘mẹ’ êm ái.
Nghe sự khập khựng của cô, gã chỉ ngước mắt liếc thoáng qua rồi tiếp tục trầm mặc.
Những lời của cô quả thực đã làm đôi mắt Tiểu Lộng nhúc nhích!
Duy Đóa vô cùng xúc động, “Chị Ngô, Tiểu Lộng đã nghe tôi nói chuyện rồi! Con bé thật sự có phản ứng, có phải con bé sắp khỏe hay không? Có phải con bé sẽ mau chóng tỉnh dậy?” Tiểu Lộng không phải do ông trời đùa bỡn mà là niềm hạnh phúc của cuộc đời cô!
Điều dưỡng Ngô cũng mỉm cười, nhưng dựa vào kinh nghiệm thâm niên của mình, chị ta tỏ vẻ lo lắng: “Hiện giờ có thể khẳng định các liệu pháp Oxy[1] dành cho Tiểu Lộng đã đạt được hiệu quả, nhưng…” Vì quá đỗi vui sướng mà Duy Đóa phớt lờ chữ ‘nhưng’ ngập ngừng của chị Ngô.
Bàn tay Duy Đóa run rẩy sờ lên khuôn mặt của Tiểu Lộng. Tiểu Lộng vẫn nằm ngủ rất say và rất nồng. Cô sờ xuống dưới chút nữa, từ ngày Tiểu Lộng bị bệnh nằm đây đã gầy đến trơ xương. Chỉ mới vài ngày mà Tiểu Lộng đã bị bệnh tật hành hạ tới thê thảm.
“Tiểu Lộng, con mau tỉnh dậy đi!” Cô đau lòng lặp đi lặp lại.
Chị Ngô đang chuẩn bị thực phẩm đổ vào ống truyền dịch để duy trì sự sống cho Tiểu Lộng.
“Để cho tôi!” Duy Đóa ngăn chị ta lại.
“Cô Kiều, không được đâu, cô chưa quen với việc sử dụng ống truyền dịch, hãy để tôi làm đi!” Chị Ngô vội vàng nói.
Cô lắc đầu, “Chị tháo ống truyền dịch đi, tôi sẽ đút cho Tiểu Lộng ăn!” Nếu Tiểu Lộng cứ tiếp tục truyền dịch lỏng thêm vài ngày nữa, thì cô sợ rằng khi Tiểu Lộng tỉnh dậy cũng không thể đứng lên!
Vẻ mặt chị Ngô đầy kinh hoàng, “Sao làm vậy được? Bác sĩ đã dặn…”
“Hãy để cho tôi thử!” Cô nói kiên quyết.
Chị Ngô đang muốn nói tiếp, thì…
“Chị cứ rút ống truyền dịch của con bé đi, để cô ấy thử!” Hình Tuế Kiến nãy giờ ngồi im lặng, bỗng bất ngờ lên tiếng.
“Nhưng bác sĩ nói…” Chị Ngô khó xử.
Nếu bọn họ lén lút làm vậy, nhỡ bác sĩ phát hiện thì nhất định sẽ trách mắng.
“Mọi hậu quả tôi sẽ gánh vác.” Gã lạnh giọng cắt ngang.
Nếu không có việc gì, chỉ cần gã đứng đó thì với hình thể và khí thế áp đảo của gã cũng đủ làm các bác sĩ câm nín.
Gã tỏ thái độ bảo vệ khiến Duy Đóa bất giác im lặng.
Chị Ngô không còn lý do để từ chối, chị ta đành đi lên và thành thạo rút ống truyền dịch của Tiểu Lộng ra.
“Em cần gì nữa? Để chị Ngô giúp đỡ cho em.” Gã quay sang hờ hững nói với cô.
Duy Đóa khôi phục tinh thần, “Tôi muốn mua cháo, tốt nhất là cháo có ít thịt gà hoặc thịt nạc xay.”
Gã đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài mua.”
Đứng lúc này, một giọng nói ôn tồn vang lên phía sau họ: “Khỏi cần mua, tôi có mang đến.”
“Tư Nguyên!” Thấy rõ người đi tới, Duy Đóa xúc động gọi.
Cô định gọi điện báo tin vui cho anh biết trước tiên!
Tư Nguyên cầm một cái lồng giữ nhiệt đi vào.
“Mỗi lần em bận bịu đều quên ăn điểm tâm, vì vậy lúc nấu bữa sáng, anh tiện thể hầm cho em chút cháo gà.” Nào ngờ, vừa khéo lại có ích.
Tư Nguyên mở nắp ấm giữ nhiệt, mùi hương thức ăn tỏa thơm phứt khắp phòng. Trên giường bệnh, dường như Tiểu Lộng ngửi được mùi đồ ăn, ngón tay cô bé vô ý thức giật giật.
Duy Đóa càng thêm vui mừng.
“Thật đúng là một cô nhóc tham ăn!” Cảnh tượng đó làm Tư Nguyên bất giác mỉm cười, lòng anh không tránh khỏi nỗi xúc động.
“Tiểu Lộng luôn thích cháo do anh nấu.” Duy Đóa cũng cười theo.
Nếu muốn nấu nồi cháo gà thơm ngon phải mất ít nhất vài tiếng đồng hồ. Toàn bộ quá trình rất rườm rà, vì vậy làm sao mà tiện thể ? Trái tim Duy Đóa ngập tràn ấm áp.
“Đừng nói nữa, chắc Tiểu Lộng đói bụng rồi, chúng ta đút con bé ăn đi.” Tư Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô.
Quen biết nhiều năm nay làm hai người họ phân chia công việc rất ăn ý. Một người múc cháo ra chén, một người thổi nguội cháo.
Hồi Tiểu Lộng còn nhỏ khi đói thường hay nổi cáu, hễ tí là khóc lóc. Vì thế, anh luôn đứng ra giúp cô dỗ dành Tiểu Lộng.
Mười năm trước lúc vừa chuyển tới nhà trọ, cô bận đi làm mà cuộc sống lại quá áp lực, nên cô phải gởi Tiểu Lộng vào nhà trẻ. Mới bắt đầu quả thực là cơn ác mộng, ban ngày Tiểu Lộng không chịu đi nhà trẻ, bé ôm chân cô khóc mãi, khiến cô luôn đi làm trễ và bị ông chủ âm thầm phê bình thái độ làm việc. Tới buổi tối, Tiểu Lộng trằn trọc không chịu ngủ, ôm túi xách khóc tức tưởi. Tiểu Lộng làm thế vì sợ tới sáng thức dậy, thì bé phải đi nhà trẻ.
Phòng anh ở sát vách nên tới bấm chuông cửa, lúc đó trông cô mệt mỏi bơ phờ, cả người nhếch nhác và thất vọng tới mức muốn ôm Tiểu Lộng khóc chung.
“Xin lỗi anh, thật xin lỗi, tôi biết Tiểu Lộng gây ầm ĩ, xin anh rộng lượng bỏ qua.” Khi đó cô rất sợ bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng…
“Em đi ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc con bé.” Tư Nguyên bế Tiểu Lộng đang khóc nức nở đặt lên đùi mình.
“Việc này làm sao được?” Cô kinh ngạc nói.
Dù hai người gặp mặt có chào hỏi nhau, nhưng mối quan hệ giữa anh và cô chính là chủ nhà và khách thuê phòng.
“Tôi đang nghỉ hè, cũng không bài vở gì cả, thật đấy! Em cứ yên tâm đi làm, tôi sẽ trông nom Tiểu Lộng cho.”
Cô không muốn thiếu nợ ân tình nên định từ chối, nhưng bỗng dưng cô im bặt. Bởi vì, Tiểu Lộng hay lè nhè đang ngồi an ổn trong vòng tay của Tư Nguyên, nghe anh kể chuyện cổ tích. Khi đó cô mới biết, Tiểu Lộng khóc là vì bé cảm thấy cô đơn, thiếu cảm giác an toàn. Bé muốn có người quan tâm, có người yêu thương.
Một tháng sau, dưới sự giúp đỡ của Tư Nguyên, Tiểu Lộng chỉ cần đi nhà trẻ vào buổi sáng và vượt qua thời kì gian nan.
Nếu cô cho rằng đơn giản chỉ có vậy mà yên tâm thở phào nhẹ nhõm, thì cô đã nhầm. Bởi vì khi Tiểu Lộng đi nhà trẻ, bé kéo theo một số rắc rối. Ví dụ như cảm cúm, ho hen, nóng sốt…
Lúc Tiểu Lộng hai – ba tuổi cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, cô bé thường hay phát sốt, đau ốm lặt vặt… Nếu không có Tư Nguyên, cô thực sự chẳng biết phải làm sao.
Nhiều đêm hai người phải thức trắng trông chừng Tiểu Lộng. Tư Nguyên vì mải miết dỗ dành Tiểu Lộng mà hy sinh rất nhiều hoạt động trong trường đại học. Duy Đóa cũng phát hiện mình ngày càng dựa dẫm chàng thanh niên chỉ trao đi mà không cần nhận lại này. Loại tâm lý ỷ lại đó, không rõ ràng cũng chẳng chấn động lòng người, nhưng nó biến hóa từng chút từng chút một.
…
Quai hàm của Tiểu Lộng khép chặt, dùng thìa cạy cũng không ra. Duy Đóa nóng nảy thử vài lần mà vẫn thất bại, cô đưa thìa cho Tư Nguyên, anh thử vài lần rồi cũng thất bại.
“Tư Nguyên, làm sao bây giờ?” Duy Đóa gấp gáp và bó tay tới mức rối tung.
Tư Nguyên quan sát chăm chú, cuối cùng anh nhìn cô rồi nói: “Đóa, em còn nhớ hồi nhỏ có một lần Tiểu Lộng phát sốt bỏ ăn không…?”
Anh chưa nói xong mà cô đã hiểu ngay, “Em biết rồi, em biết rồi!”
Duy Đóa hớp một miếng cháo rồi dùng đầu lưỡi mình nhẹ nhàng mớm cháo qua răng cửa của Tiểu Lộng từng miếng một. Còn Tư Nguyên cầm khăn giấy cẩn thận lau chất lỏng trào ra nơi khóe môi của Tiểu Lộng.
Bọn họ phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng, cổ họng của Tiểu Lộng phát ra thứ âm thanh nuốt xuống kì diệu.
“Thành công rồi, em thành công rồi!” Duy Đóa vui sướng điên cuồng, nhảy nhót như một đứa trẻ.
Cô xoay người nhào về phía Tư Nguyên, hào hứng ôm lấy anh. Tư Nguyên cũng nở nụ cười tươi rói.
Tất cả cảnh tượng đó đều lọt vào tầm mắt của Hình Tuế Kiến.
Từ lúc tên đàn ông dịu dàng như ngọc này bước vào phòng bệnh, gã đã bị cô xem như người vô hình. Cô ôm tên đàn ông kia bằng thứ tình cảm xuất phát từ con tim. Tên đàn ông đó cũng gọi cô bằng một chữ ‘Đóa’ vô cùng thân thiết.
“Đóa Đóa, tôi đi tới công ty đây.” Gã đứng dậy, giọng gã trầm xuống khiến người ta phát run, trên người gã tản hơi lạnh toát làm người ta hoảng sợ.
Sự hiện diện mạnh mẽ của gã làm mọi vui sướng trong Duy Đóa bỗng chốc tiêu tan.
Đóa Đóa? Duy Đóa rùng mình ớn lạnh! Làm ơn đi, bình thường Hình Tuế Kiến đều gọi cả họ lẫn tên của cô, sao tự dưng hôm nay….
“Ừ, anh đi cẩn thận.”[2] Tâm trạng cô hơi căng thẳng, thần sắc trở nên nhợt nhạt.
Ngực Hình Tuế Kiến càng cháy thêm ngọn lửa dữ dội, “Chỉ có vậy thôi hả?” Gã nhíu mày đanh giọng.
Không như vậy thì gã muốn thế nào? Chả nhẽ bảo cô vui vẻ tiễn đưa gã? Mặt Duy Đóa mang đầy ngờ vực, nhưng cô không cần phải ngờ vực lâu. Bởi lẽ gã im lìm nâng cằm cô lên, rồi há miệng như con mãnh thú nuốt lấy răng môi và hơi thở của cô.
Trong phòng bệnh yên ắng tới mức cả chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Khi toàn thân cô bốc lên ngọn lửa tức giận, thì Hình Tuế Kiến đã thả cô ra.
“Tôi đi làm, em chăm sóc con gái đi.” Căn dặn xong, gã xoải bước rời khỏi.
Bạn bè à? Có quỷ mới tin!
[1]Vì liệu pháp này quá dài khó tóm tắt nên các bạn xem thêm ở đây
[2]Nguyên tác: Nhất lộ thuận phong – Thuận bườm xuôi gió… Mình thấy nó hơi quá so với ngữ cảnh nên ko để vô. Nếu các bạn ko thích sự lựa chọn của mình thì cứ mặc định chữ này trong đầu. OK? (*_*)
Hình Tuế Kiến thật sự quá ngang tàng, trong từ điển của gã quả thực không có hai chữ ‘không được’.
“Em muốn nhanh chóng tới gặp Tiểu Lộng? Vậy thì hãy tự mình lái xe đi!” Gã chẳng nói thêm gì mà quăng luôn chìa khóa cho cô.
Gã đúng là kẻ mượn gió bẻ măng.
Do lâu rồi chưa lái xe nên suốt dọc đường cô rất run, mấy lần cô thắng gấp khiến người ta phải toát mồ hôi hột. Thế mà gã ngồi bên ghế phụ lại vững vàng như núi Thái Sơn, cả chân mày cũng không nhíu lại.
“Tiểu Lộng, em mau tỉnh dậy đi, là chị… là mẹ đây…” Trong phòng bệnh, Duy Đóa đem hai chữ ‘chị gái’ nuốt xuống, đổi thành chữ ‘mẹ’ êm ái.
Nghe sự khập khựng của cô, gã chỉ ngước mắt liếc thoáng qua rồi tiếp tục trầm mặc.
Những lời của cô quả thực đã làm đôi mắt Tiểu Lộng nhúc nhích!
Duy Đóa vô cùng xúc động, “Chị Ngô, Tiểu Lộng đã nghe tôi nói chuyện rồi! Con bé thật sự có phản ứng, có phải con bé sắp khỏe hay không? Có phải con bé sẽ mau chóng tỉnh dậy?” Tiểu Lộng không phải do ông trời đùa bỡn mà là niềm hạnh phúc của cuộc đời cô!
Điều dưỡng Ngô cũng mỉm cười, nhưng dựa vào kinh nghiệm thâm niên của mình, chị ta tỏ vẻ lo lắng: “Hiện giờ có thể khẳng định các liệu pháp Oxy[1] dành cho Tiểu Lộng đã đạt được hiệu quả, nhưng…” Vì quá đỗi vui sướng mà Duy Đóa phớt lờ chữ ‘nhưng’ ngập ngừng của chị Ngô.
Bàn tay Duy Đóa run rẩy sờ lên khuôn mặt của Tiểu Lộng. Tiểu Lộng vẫn nằm ngủ rất say và rất nồng. Cô sờ xuống dưới chút nữa, từ ngày Tiểu Lộng bị bệnh nằm đây đã gầy đến trơ xương. Chỉ mới vài ngày mà Tiểu Lộng đã bị bệnh tật hành hạ tới thê thảm.
“Tiểu Lộng, con mau tỉnh dậy đi!” Cô đau lòng lặp đi lặp lại.
Chị Ngô đang chuẩn bị thực phẩm đổ vào ống truyền dịch để duy trì sự sống cho Tiểu Lộng.
“Để cho tôi!” Duy Đóa ngăn chị ta lại.
“Cô Kiều, không được đâu, cô chưa quen với việc sử dụng ống truyền dịch, hãy để tôi làm đi!” Chị Ngô vội vàng nói.
Cô lắc đầu, “Chị tháo ống truyền dịch đi, tôi sẽ đút cho Tiểu Lộng ăn!” Nếu Tiểu Lộng cứ tiếp tục truyền dịch lỏng thêm vài ngày nữa, thì cô sợ rằng khi Tiểu Lộng tỉnh dậy cũng không thể đứng lên!
Vẻ mặt chị Ngô đầy kinh hoàng, “Sao làm vậy được? Bác sĩ đã dặn…”
“Hãy để cho tôi thử!” Cô nói kiên quyết.
Chị Ngô đang muốn nói tiếp, thì…
“Chị cứ rút ống truyền dịch của con bé đi, để cô ấy thử!” Hình Tuế Kiến nãy giờ ngồi im lặng, bỗng bất ngờ lên tiếng.
“Nhưng bác sĩ nói…” Chị Ngô khó xử.
Nếu bọn họ lén lút làm vậy, nhỡ bác sĩ phát hiện thì nhất định sẽ trách mắng.
“Mọi hậu quả tôi sẽ gánh vác.” Gã lạnh giọng cắt ngang.
Nếu không có việc gì, chỉ cần gã đứng đó thì với hình thể và khí thế áp đảo của gã cũng đủ làm các bác sĩ câm nín.
Gã tỏ thái độ bảo vệ khiến Duy Đóa bất giác im lặng.
Chị Ngô không còn lý do để từ chối, chị ta đành đi lên và thành thạo rút ống truyền dịch của Tiểu Lộng ra.
“Em cần gì nữa? Để chị Ngô giúp đỡ cho em.” Gã quay sang hờ hững nói với cô.
Duy Đóa khôi phục tinh thần, “Tôi muốn mua cháo, tốt nhất là cháo có ít thịt gà hoặc thịt nạc xay.”
Gã đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài mua.”
Đứng lúc này, một giọng nói ôn tồn vang lên phía sau họ: “Khỏi cần mua, tôi có mang đến.”
“Tư Nguyên!” Thấy rõ người đi tới, Duy Đóa xúc động gọi.
Cô định gọi điện báo tin vui cho anh biết trước tiên!
Tư Nguyên cầm một cái lồng giữ nhiệt đi vào.
“Mỗi lần em bận bịu đều quên ăn điểm tâm, vì vậy lúc nấu bữa sáng, anh tiện thể hầm cho em chút cháo gà.” Nào ngờ, vừa khéo lại có ích.
Tư Nguyên mở nắp ấm giữ nhiệt, mùi hương thức ăn tỏa thơm phứt khắp phòng. Trên giường bệnh, dường như Tiểu Lộng ngửi được mùi đồ ăn, ngón tay cô bé vô ý thức giật giật.
Duy Đóa càng thêm vui mừng.
“Thật đúng là một cô nhóc tham ăn!” Cảnh tượng đó làm Tư Nguyên bất giác mỉm cười, lòng anh không tránh khỏi nỗi xúc động.
“Tiểu Lộng luôn thích cháo do anh nấu.” Duy Đóa cũng cười theo.
Nếu muốn nấu nồi cháo gà thơm ngon phải mất ít nhất vài tiếng đồng hồ. Toàn bộ quá trình rất rườm rà, vì vậy làm sao mà tiện thể ? Trái tim Duy Đóa ngập tràn ấm áp.
“Đừng nói nữa, chắc Tiểu Lộng đói bụng rồi, chúng ta đút con bé ăn đi.” Tư Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô.
Quen biết nhiều năm nay làm hai người họ phân chia công việc rất ăn ý. Một người múc cháo ra chén, một người thổi nguội cháo.
Hồi Tiểu Lộng còn nhỏ khi đói thường hay nổi cáu, hễ tí là khóc lóc. Vì thế, anh luôn đứng ra giúp cô dỗ dành Tiểu Lộng.
Mười năm trước lúc vừa chuyển tới nhà trọ, cô bận đi làm mà cuộc sống lại quá áp lực, nên cô phải gởi Tiểu Lộng vào nhà trẻ. Mới bắt đầu quả thực là cơn ác mộng, ban ngày Tiểu Lộng không chịu đi nhà trẻ, bé ôm chân cô khóc mãi, khiến cô luôn đi làm trễ và bị ông chủ âm thầm phê bình thái độ làm việc. Tới buổi tối, Tiểu Lộng trằn trọc không chịu ngủ, ôm túi xách khóc tức tưởi. Tiểu Lộng làm thế vì sợ tới sáng thức dậy, thì bé phải đi nhà trẻ.
Phòng anh ở sát vách nên tới bấm chuông cửa, lúc đó trông cô mệt mỏi bơ phờ, cả người nhếch nhác và thất vọng tới mức muốn ôm Tiểu Lộng khóc chung.
“Xin lỗi anh, thật xin lỗi, tôi biết Tiểu Lộng gây ầm ĩ, xin anh rộng lượng bỏ qua.” Khi đó cô rất sợ bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng…
“Em đi ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc con bé.” Tư Nguyên bế Tiểu Lộng đang khóc nức nở đặt lên đùi mình.
“Việc này làm sao được?” Cô kinh ngạc nói.
Dù hai người gặp mặt có chào hỏi nhau, nhưng mối quan hệ giữa anh và cô chính là chủ nhà và khách thuê phòng.
“Tôi đang nghỉ hè, cũng không bài vở gì cả, thật đấy! Em cứ yên tâm đi làm, tôi sẽ trông nom Tiểu Lộng cho.”
Cô không muốn thiếu nợ ân tình nên định từ chối, nhưng bỗng dưng cô im bặt. Bởi vì, Tiểu Lộng hay lè nhè đang ngồi an ổn trong vòng tay của Tư Nguyên, nghe anh kể chuyện cổ tích. Khi đó cô mới biết, Tiểu Lộng khóc là vì bé cảm thấy cô đơn, thiếu cảm giác an toàn. Bé muốn có người quan tâm, có người yêu thương.
Một tháng sau, dưới sự giúp đỡ của Tư Nguyên, Tiểu Lộng chỉ cần đi nhà trẻ vào buổi sáng và vượt qua thời kì gian nan.
Nếu cô cho rằng đơn giản chỉ có vậy mà yên tâm thở phào nhẹ nhõm, thì cô đã nhầm. Bởi vì khi Tiểu Lộng đi nhà trẻ, bé kéo theo một số rắc rối. Ví dụ như cảm cúm, ho hen, nóng sốt…
Lúc Tiểu Lộng hai – ba tuổi cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, cô bé thường hay phát sốt, đau ốm lặt vặt… Nếu không có Tư Nguyên, cô thực sự chẳng biết phải làm sao.
Nhiều đêm hai người phải thức trắng trông chừng Tiểu Lộng. Tư Nguyên vì mải miết dỗ dành Tiểu Lộng mà hy sinh rất nhiều hoạt động trong trường đại học. Duy Đóa cũng phát hiện mình ngày càng dựa dẫm chàng thanh niên chỉ trao đi mà không cần nhận lại này. Loại tâm lý ỷ lại đó, không rõ ràng cũng chẳng chấn động lòng người, nhưng nó biến hóa từng chút từng chút một.
…
Quai hàm của Tiểu Lộng khép chặt, dùng thìa cạy cũng không ra. Duy Đóa nóng nảy thử vài lần mà vẫn thất bại, cô đưa thìa cho Tư Nguyên, anh thử vài lần rồi cũng thất bại.
“Tư Nguyên, làm sao bây giờ?” Duy Đóa gấp gáp và bó tay tới mức rối tung.
Tư Nguyên quan sát chăm chú, cuối cùng anh nhìn cô rồi nói: “Đóa, em còn nhớ hồi nhỏ có một lần Tiểu Lộng phát sốt bỏ ăn không…?”
Anh chưa nói xong mà cô đã hiểu ngay, “Em biết rồi, em biết rồi!”
Duy Đóa hớp một miếng cháo rồi dùng đầu lưỡi mình nhẹ nhàng mớm cháo qua răng cửa của Tiểu Lộng từng miếng một. Còn Tư Nguyên cầm khăn giấy cẩn thận lau chất lỏng trào ra nơi khóe môi của Tiểu Lộng.
Bọn họ phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng, cổ họng của Tiểu Lộng phát ra thứ âm thanh nuốt xuống kì diệu.
“Thành công rồi, em thành công rồi!” Duy Đóa vui sướng điên cuồng, nhảy nhót như một đứa trẻ.
Cô xoay người nhào về phía Tư Nguyên, hào hứng ôm lấy anh. Tư Nguyên cũng nở nụ cười tươi rói.
Tất cả cảnh tượng đó đều lọt vào tầm mắt của Hình Tuế Kiến.
Từ lúc tên đàn ông dịu dàng như ngọc này bước vào phòng bệnh, gã đã bị cô xem như người vô hình. Cô ôm tên đàn ông kia bằng thứ tình cảm xuất phát từ con tim. Tên đàn ông đó cũng gọi cô bằng một chữ ‘Đóa’ vô cùng thân thiết.
“Đóa Đóa, tôi đi tới công ty đây.” Gã đứng dậy, giọng gã trầm xuống khiến người ta phát run, trên người gã tản hơi lạnh toát làm người ta hoảng sợ.
Sự hiện diện mạnh mẽ của gã làm mọi vui sướng trong Duy Đóa bỗng chốc tiêu tan.
Đóa Đóa? Duy Đóa rùng mình ớn lạnh! Làm ơn đi, bình thường Hình Tuế Kiến đều gọi cả họ lẫn tên của cô, sao tự dưng hôm nay….
“Ừ, anh đi cẩn thận.”[2] Tâm trạng cô hơi căng thẳng, thần sắc trở nên nhợt nhạt.
Ngực Hình Tuế Kiến càng cháy thêm ngọn lửa dữ dội, “Chỉ có vậy thôi hả?” Gã nhíu mày đanh giọng.
Không như vậy thì gã muốn thế nào? Chả nhẽ bảo cô vui vẻ tiễn đưa gã? Mặt Duy Đóa mang đầy ngờ vực, nhưng cô không cần phải ngờ vực lâu. Bởi lẽ gã im lìm nâng cằm cô lên, rồi há miệng như con mãnh thú nuốt lấy răng môi và hơi thở của cô.
Trong phòng bệnh yên ắng tới mức cả chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Khi toàn thân cô bốc lên ngọn lửa tức giận, thì Hình Tuế Kiến đã thả cô ra.
“Tôi đi làm, em chăm sóc con gái đi.” Căn dặn xong, gã xoải bước rời khỏi.
Bạn bè à? Có quỷ mới tin!
[1]Vì liệu pháp này quá dài khó tóm tắt nên các bạn xem thêm ở đây
[2]Nguyên tác: Nhất lộ thuận phong – Thuận bườm xuôi gió… Mình thấy nó hơi quá so với ngữ cảnh nên ko để vô. Nếu các bạn ko thích sự lựa chọn của mình thì cứ mặc định chữ này trong đầu. OK? (*_*)
/131
|