Mấy ngày nay mọi việc đều thuận lợi, thời gian liền cứ thế trôi đi. Chớp mắt ngày hè chói chang đã qua, gió nhẹ thổi lên, lá vàng rơi, mùa thu đã đến.
Ban đêm, tiểu Mai Tử vẫn như cũ lôi bạc nhà mình ra đếm, sau đó cẩn thận cất vào túi vải mình tự tay may, xòe đầu ngón tay ra đếm xem thử mùa xuân sang năm xây lại nhà mới phải tốn bao nhiêu tiền, từng nào bạc thì đủ.
Mỗi lúc như thế, Tiêu Kinh Sơn luôn nằm trên giường ngậm lấy đuôi cỏ cười nàng. Lúc đầu nàng còn ngượng ngùng, sau này dần dần cũng quen, liền nắm lấy tay nhỏ đánh hắn. Đấm rồi đánh rồi, dĩ nhiên là nháo đến trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng đương nhiên người bị bắt nạt vẫn là nàng, có lúc nàng bị hắn làm cho không còn sức để nắm tay lại nữa.
Vốn ngày trôi qua êm đềm hạnh phúc như thế, nhưng ngày không từ người nguyện. Một ngày kia huynh đệ Phúc ca chợt đến từng nhà triệu tập mọi người tụ lại trên đường cái, nói là cha hắn có chuyện muốn thông báo với mọi người.
Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn đang đi trên đường, lúc này mới phát hiện người trong thôn đều ở đây, mẹ cùng A Thu cũng ở bên trong, nhìn có vẻ rất bất an. Mai Tử nương thấy vợ chồng Mai Tử, vội vã hướng bên này đi tới.
Lúc này xung quanh đều nhốn nha nhốn nháo, mọi người rối rít nghị luận. Cha Phúc ca, cũng chính là thôn trưởng thôn Bích Thủy của bọn họ - Trần Kính Tổ đang đứng trên một gò đất cao đối diện mọi người kêu: "Mọi người bình tĩnh, nghe ta nói."
Phần lớn mọi người trong thôn đều nghe lời, trưởng thôn kêu gọi như thế, bọn họ cũng bình tĩnh trở lại.
Chỉ nghe trưởng thôn Trần Kính Tổ nói: "Các vị, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, hơn nữa hoàng ân to lớn miễn thuế cho chúng ta, mỗi nhà mỗi hộ càng lúc càng sống tốt hơn trước. Nhưng bây giờ thiên hạ lại không được thái bình như lúc trước, mọi người cũng đã biết. Hôm qua ta đi xuống trấn, nhận được tin tức là, mỗi người trong thôn Bích Thủy chúng ta phải nộp một phần thuế nhân khẩu, tất cả mọi người, không thể thiếu."
Mọi người trong thôn nghe lời này, trên mặt có chút khó coi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Trần gia Lão nhị ở giữa đám người tiếng lớn hỏi: "Mỗi người phải nộp bao nhiêu, cứ trực tiếp nói cho chúng ta biết đi." Hắn vừa nói xong, liền bị cha hắn hung hăng liếc một cái, gắt gỏng nói: "Ở đây có trưởng thôn,có cha ngươi, ngươi chen vào làm cái gì, đến lượt ngươi hỏi sao?"
Nhưng Trần gia lão Nhị vừa nói lời này ra, những người dân khác trong thôn cũng liền rối rít truy hỏi: "Rốt cuộc muốn bao nhiêu, nhiều chúng ta cũng không có a."
Trần Kính Tổ ho khan, trên mặt cũng có chút khó xử: "Theo như bộ đầu nói, mỗi người bất luận là lớn hay nhỏ, phải nộp 300 văn tiền."
Hắn lời này vừa ra, người phía dưới cơ hồ muốn nổ tung, có người không dám tin, có người oán trách, nói sao muốn nhiều như thế, nhà ai có thể có nhiều bạc trắng như vậy chứ. Có nhà đông con, nghe lời này liền giơ đầu ngón tay ra đếm, kết quả dĩ nhiên là làm cho người ta chật lưỡi hít hà, trên khuôn mặt liền chán nản.
Trần Kính Tổ thấy vậy, cũng chỉ có thể cứng rắn mặt dày nói: "Không có tiền cũng được, trong nhà có người đi xung lính, có thể lĩnh 600 văn tiền, đây là hoàng ân to lớn cho chúng ta chọn lựa, các vị có thể suy nghĩ, rốt cuộc là nộp bạc hay là đi lính."
Diêm lão út "Phi" một tiếng, mắng: "Hoàng ân to lớn cái rắm, ngươi ngoài nói những lời này còn làm được cái gì, vì sao Hoàng đế đánh giặc lại muốn tiền của chúng ta? Nói cái gì mà tạo phản? Ai làm hoàng đế liên quan gì đến chuyện của lão tử, lão tử chỉ đây muốn trồng trọt săn bắn thôi!"
Trần Kính Tổ nghe vậy cũng quát lớn: "May đây là vùng hẻo lánh xa xôi, nếu là ở bên ngoài, ngươi nói lời này mọi người liền trực tiếp xem ngươi như heo mà đem giết!"
Tính tình Diêm lão út luôn luôn bướng bỉnh, ai cũng không sợ, nghe lời này ngược lại càng rống: "Lão tử giết heo vô số, nếu sau này bị người xem như heo mà đem giết cũng chấp nhận! Nhưng mà phải nói cho ra lẽ."
Người khác thấy hai người này muốn làm ầm ĩ lên, tự nhiên vội vã chạy lại khuyên nhủ, ríu rít nói tất cả đều có thể thương lượng. Trần Kính Tổ mặc dù làm quan, nhưng ở vùng hẻo lánh xa xôi này cũng không có màu mỡ gì, tính tình lại có chút ưa mềm sợ rắn. Hắn biết tính tình Diêm lão út ngày thường bướng bỉnh, nói chuyện không ưng ý liền xách đao ra đuổi, nên cũng liền thuận theo mọi người bắc cái thang đi xuống, không nói gì nữa.
Trần Tảng chạy tới bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, nhỏ giọng gọi hắn thô thô hỏi: "Kinh Sơn huynh đệ, bên ngoài thực sự đánh giặc, lần này thu bạc cũng liền cho qua, nhưng sau này nếu lại có mấy loại thuế má đè lên giống như trước kia, cuộc sống của chúng ta thật sự là không khá nổi."
Tiêu Kinh Sơn nhìn trưởng thông đang đứng trên gò đất một chút, cau mày nói: "Cái này phải xem tình hình sau này một chút rồi mới có thể nói."
Lập tức, bất kể người thôn nhà nào cũng lên tiếng oán trách, trưởng thôn nếu đã nói vậy, cũng chỉ có thể giải tán, trở về cùng vợ con cha mẹ bàn bạc tìm cách. Trên đường trở về, Mai Tử cẩn thận nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, nàng luôn nhớ không quên những lời Tiêu Kinh Sơn nói lúc trước, cảm thấy có lẽ có một ngày nào đó, Tiêu Kinh Sơn có thể sẽ rời khỏi.
Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử bất an nhìn mình, lập tức cười: "Sao vậy, lại đang nghĩ gì thế?"
Mai Tử đưa tay cầm lấy bàn tay to của hắn: "Vài ngày nay xuống chân núi đi chợ, cũng có nghe mọi người nói đến chuyện đánh giặc, trong lòng ta rất lo lắng."
Tiêu Kinh Sơn cầm lấy tay Mai Tử, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không đánh tới đây."
Mai Tử gật gật đầu: "Ta biết, chỉ là hôm nay. . . . . ."
Tiêu Kinh Sơn kéo nàng lại, an ủi vỗ vỗ lưng nàng: "Mỗi người nộp 300 văn tiền, chúng ta bỏ ra là được."
Mai Tử "Ừ" một tiếng: "Cũng chỉ có thể làm như vậy."
Tiêu Kinh Sơn hình như nhớ tới chuyện gì, lại nói: "Đúng rồi, nàng qua nhà mẹ nàng xem một chút, mẹ nàng phải đóng 600, nàng xem một chút mẹ nàng có đủ không, không đủ thì chúng ta góp thêm vào."
Trong lòng Mai Tử mặc dù thấp thỏm, nhưng nghe hắn nói như thế, biết hắn quan tâm, vẫn nhìn hắn cười nói: "Biết rồi, ta đi xem một chút."
Mai Tử qua nhà mẹ hỏi, Mai Tử nương liền nói không cần, nói trong nhà có tiền tích góp cho tương lai A Thu cưới vợ, hôm nay có đây, lấy ra cũng đủ 600 văn tiền, chẳng qua là lấy ra như thế thật sự rất nhức nhối.
Mai Tử cũng thế, 600 tiền không nhiều không ít, nhưng mà cũng đủ chi tiêu mấy tháng, đâu có dễ dàng lấy ra. Thường ngày nàng cùng Tiêu Kinh Sơn cố gắng kiếm bạc, tích góp tích góp, thật vất vả mới tích góp được một chút, sau đó cái Hoàng đế bắn đại bác bảy ngày cũng không tới kia chỉ cần nói một câu, bọn họ liền phải móc tiền từ trong túi mình ra.
Thật ra, nàng và Tiêu Kinh Sơn nói ra cũng đỡ, dầu gì hai người cũng thường xuyên đi xuống chợ bán này bán nọ, cuộc sống cũng xem như tạm ổn. Đáng thương chính là những người suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời trong thôn, một năm không biết được đi xuống chợ bao nhiêu lần, làm ra lương thực tất cả đều để cho chính mình ăn, trong tay đâu có cái gì gọi là bạc trắng! Hôm nay chuyện xảy ra như thế, mọi người trong thôn cũng khó tránh khỏi việc phải mang lương thực đem xuống chợ bán, không biết mấy đứa trẻ nhà họ sau này còn có thể ăn no nữa không.
Buổi tối Mai Tử về đến nhà, trong lòng không vui, tâm trạng của Tiêu Kinh Sơn cũng không được tốt. Thế là trên cái bàn gỗ trong sân nhỏ, hai người cúi đầu ăn cơm, không khí có chút thê lương. Đang ăn, trưởng thôn Trần Kính Tổ đi lại đây, theo sau còn có Phúc ca đã lâu chưa gặp mặt.
Trần Kính Tổ gõ lên hàng rào gỗ đã đóng của nhà Mai Tử một cái, “khụ” một tiếng nói: "Đến thu bạc đây."
Mai Tử cúi đầu không nhìn, chỉ mãi mê cặm cụi ăn cơm. Đã từng, hai người trước mặt này đã từng làm cho nàng rất xấu hổ, mặc dù nàng đã không còn cảm thấy đau, nhưng trong tâm vẫn có sẹo. Tiêu Kinh Sơn ngước mắt liếc nhìn, tiến vào nhà mở hòm đem túi tiền hằng ngày Mai Tử vẫn dùng lấy ra, từ bên trong đếm đủ 600 văn tiền.
Hắn đi tới trước mặt Trần Kính Tổ, mặt không biểu tình đem tiền đưa choTrần Kính Tổ.
Đã nói từ trước, Trần Kính Tổ người này chỉ đơn thuần là một người nhìn sắc mặt, nếu là người có thể bắt nạt hắn liền bắt nạt, không thể trêu vào hắn liền nịnh nọt hoặc là tránh đi. Hôm nay hắn vừa nhìn liền biết Tiêu Kinh Sơn là người có bản lĩnh, tự nhiên nghĩ muốn làm quen một chút. Lập tức bỏ qua vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Kinh Sơn, Trần Kính Tổ cười ha hả nói: "Ăn cơm chiều à."
Tiêu Kinh Sơn đương nhiên biết chuyện của Mai Tử cùng hai người trước mắt này, trong lòng hắn không muốn quan tâm mấy người này, nhưng cũng không muốn quá mức bất lịch sự với bọn họ, thấy Trần Kính Tổ bắt chuyện, cũng chỉ thuận miệng nói: "Chúng ta đang ăn, Trần đại thúc đã ăn chưa?"
Gặp mặt chào hỏi hỏi người ta ăn cơm chưa, đây là thói quen của người trong núi. Trần Kính Tổ thấy sắc mặt Tiêu Kinh Sơn mặc dù không có nụ cười, nhưng cũng coi là khách khí, liền thuận theo thang tre bò lên: "Còn chưa ăn còn chưa ăn, không phải là do bận bịu chuyện trong thôn sao."
Vừa nói đôi mắt hí của Trần Kính Tổ vừa liếc vào bên trong nhìn, liếc thấy thức ăn trên bàn, vừa cười vừa nói: "Cuộc sống của các ngươi thật tốt, chỉ một bữa cơm chiều cũng có thể ăn đến món mặn như vậy."
Giọng điệu của Tiêu Kinh Sơn lãnh đạm: "Không có cách nào, chúng ta cũng chỉ có thể ăn vài dã vật bắt được trong núi."
Nói đến đây, Tiêu Kinh Sơn cho là Trần Kính Tổ sẽ không nói gì nữa, ai dè hắn lại càng đánh càng hăng, hì hì cười nhìn về phía Mai Tử: "Mai Tử trước kia nhìn cũng không xuất sắc, hôm nay trổ mã vừa uyển chuyển vừa đứng đắn, nếu không phải ở cùng một thôn, thiếu chút nữa ta cũng nhận không ra đâu, thật là một khuê nữ có phúc khí a!"
Hắn không nói đến chuyện này còn may, nay nhắc tới làm trong lòng Mai Tử hơi rỉ máu, lập tức cúi đầu không dám ngẩng lên, đũa trúc hạ xuống đâm lấy khối giò trong chén, cặp lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt lại.
Tiêu Kinh Sơn lạnh lùng liếc nhìn Phúc ca bên cạnh, hướng Trần Kính Tổ ở đối diện nói: "Mai Tử là cô nương tốt, gả cho Tiêu mỗ cũng là phúc của Tiêu mỗ ta."
Phúc ca ở bên cạnh cúi đầu, trên khuôn mặt hiện hồng, không nhìn Tiêu Kinh Sơn, cũng không nhìn Mai Tử.
Trần Kính Tổ đương nhiên cảm nhận được không khí ngượng ngùng, cũng không tiện nói nhiều nữa, cười khô khan vài tiếng, nhìn Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, cầm lấy 600 văn tiền đánh dấu vào rồi sang nhà khác.
Trước khi đi Phúc ca ngẩng đầu, xuyên qua hàng rào liếc mắt nhìn vào trong sân, đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Mai Tử đang cúi đầu ăn cơm, trong mắt hắn ảm đạm, lập tức vội vã chạy đuổi theo cha mình.
Tiêu Kinh Sơn thấy bọn họ đi, một lần nữa trở lại bên bàn gỗ ngồi xuống ăn cơm, ai dè Mai Tử lại trực tiếp quẳng xuống đôi đũa, bước nhanh vào nhà.
Tiêu Kinh Sơn nhìn cửa phòng đã đóng một cái, biết trong lòng nàng đang buồn phiền, có lẽ cần một chút thời gian để tỉnh táo lại. Tiêu Kinh Sơn nhìn chén cơm của nàng, thấy nàng ăn được cũng không sai biệt lắm, hắn cũng liền cầm lên đôi đũa tùy tiện ăn qua loa một chút, lấy nước rửa sạch bát đũa, cất bàn gỗ xong xuôi, lúc này mới đi vào nhà.
Lúc vào nhà, chỉ thấy Mai Tử đang nằm trên giường, mặt hướng vào trong cuộn người lại, giống như đang bị uất ức.
Tiêu Kinh Sơn đi qua, chạm nhẹ vào lưng nàng, người nàng lập tức run lên, uất ức nói: "Để ý ta làm gì."
Tiêu Kinh Sơn thấy vậy cười một tiếng, dứt khoát tháo giày lên giường, mặc kệ nàng vẫn vặn vẹo không ngừng ôm chặt lấy, nhẹ giọng ở bên tai nàng hỏi: "Trong lòng không thoải mái sao?"
Ban đêm, tiểu Mai Tử vẫn như cũ lôi bạc nhà mình ra đếm, sau đó cẩn thận cất vào túi vải mình tự tay may, xòe đầu ngón tay ra đếm xem thử mùa xuân sang năm xây lại nhà mới phải tốn bao nhiêu tiền, từng nào bạc thì đủ.
Mỗi lúc như thế, Tiêu Kinh Sơn luôn nằm trên giường ngậm lấy đuôi cỏ cười nàng. Lúc đầu nàng còn ngượng ngùng, sau này dần dần cũng quen, liền nắm lấy tay nhỏ đánh hắn. Đấm rồi đánh rồi, dĩ nhiên là nháo đến trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng đương nhiên người bị bắt nạt vẫn là nàng, có lúc nàng bị hắn làm cho không còn sức để nắm tay lại nữa.
Vốn ngày trôi qua êm đềm hạnh phúc như thế, nhưng ngày không từ người nguyện. Một ngày kia huynh đệ Phúc ca chợt đến từng nhà triệu tập mọi người tụ lại trên đường cái, nói là cha hắn có chuyện muốn thông báo với mọi người.
Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn đang đi trên đường, lúc này mới phát hiện người trong thôn đều ở đây, mẹ cùng A Thu cũng ở bên trong, nhìn có vẻ rất bất an. Mai Tử nương thấy vợ chồng Mai Tử, vội vã hướng bên này đi tới.
Lúc này xung quanh đều nhốn nha nhốn nháo, mọi người rối rít nghị luận. Cha Phúc ca, cũng chính là thôn trưởng thôn Bích Thủy của bọn họ - Trần Kính Tổ đang đứng trên một gò đất cao đối diện mọi người kêu: "Mọi người bình tĩnh, nghe ta nói."
Phần lớn mọi người trong thôn đều nghe lời, trưởng thôn kêu gọi như thế, bọn họ cũng bình tĩnh trở lại.
Chỉ nghe trưởng thôn Trần Kính Tổ nói: "Các vị, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, hơn nữa hoàng ân to lớn miễn thuế cho chúng ta, mỗi nhà mỗi hộ càng lúc càng sống tốt hơn trước. Nhưng bây giờ thiên hạ lại không được thái bình như lúc trước, mọi người cũng đã biết. Hôm qua ta đi xuống trấn, nhận được tin tức là, mỗi người trong thôn Bích Thủy chúng ta phải nộp một phần thuế nhân khẩu, tất cả mọi người, không thể thiếu."
Mọi người trong thôn nghe lời này, trên mặt có chút khó coi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Trần gia Lão nhị ở giữa đám người tiếng lớn hỏi: "Mỗi người phải nộp bao nhiêu, cứ trực tiếp nói cho chúng ta biết đi." Hắn vừa nói xong, liền bị cha hắn hung hăng liếc một cái, gắt gỏng nói: "Ở đây có trưởng thôn,có cha ngươi, ngươi chen vào làm cái gì, đến lượt ngươi hỏi sao?"
Nhưng Trần gia lão Nhị vừa nói lời này ra, những người dân khác trong thôn cũng liền rối rít truy hỏi: "Rốt cuộc muốn bao nhiêu, nhiều chúng ta cũng không có a."
Trần Kính Tổ ho khan, trên mặt cũng có chút khó xử: "Theo như bộ đầu nói, mỗi người bất luận là lớn hay nhỏ, phải nộp 300 văn tiền."
Hắn lời này vừa ra, người phía dưới cơ hồ muốn nổ tung, có người không dám tin, có người oán trách, nói sao muốn nhiều như thế, nhà ai có thể có nhiều bạc trắng như vậy chứ. Có nhà đông con, nghe lời này liền giơ đầu ngón tay ra đếm, kết quả dĩ nhiên là làm cho người ta chật lưỡi hít hà, trên khuôn mặt liền chán nản.
Trần Kính Tổ thấy vậy, cũng chỉ có thể cứng rắn mặt dày nói: "Không có tiền cũng được, trong nhà có người đi xung lính, có thể lĩnh 600 văn tiền, đây là hoàng ân to lớn cho chúng ta chọn lựa, các vị có thể suy nghĩ, rốt cuộc là nộp bạc hay là đi lính."
Diêm lão út "Phi" một tiếng, mắng: "Hoàng ân to lớn cái rắm, ngươi ngoài nói những lời này còn làm được cái gì, vì sao Hoàng đế đánh giặc lại muốn tiền của chúng ta? Nói cái gì mà tạo phản? Ai làm hoàng đế liên quan gì đến chuyện của lão tử, lão tử chỉ đây muốn trồng trọt săn bắn thôi!"
Trần Kính Tổ nghe vậy cũng quát lớn: "May đây là vùng hẻo lánh xa xôi, nếu là ở bên ngoài, ngươi nói lời này mọi người liền trực tiếp xem ngươi như heo mà đem giết!"
Tính tình Diêm lão út luôn luôn bướng bỉnh, ai cũng không sợ, nghe lời này ngược lại càng rống: "Lão tử giết heo vô số, nếu sau này bị người xem như heo mà đem giết cũng chấp nhận! Nhưng mà phải nói cho ra lẽ."
Người khác thấy hai người này muốn làm ầm ĩ lên, tự nhiên vội vã chạy lại khuyên nhủ, ríu rít nói tất cả đều có thể thương lượng. Trần Kính Tổ mặc dù làm quan, nhưng ở vùng hẻo lánh xa xôi này cũng không có màu mỡ gì, tính tình lại có chút ưa mềm sợ rắn. Hắn biết tính tình Diêm lão út ngày thường bướng bỉnh, nói chuyện không ưng ý liền xách đao ra đuổi, nên cũng liền thuận theo mọi người bắc cái thang đi xuống, không nói gì nữa.
Trần Tảng chạy tới bên cạnh Tiêu Kinh Sơn, nhỏ giọng gọi hắn thô thô hỏi: "Kinh Sơn huynh đệ, bên ngoài thực sự đánh giặc, lần này thu bạc cũng liền cho qua, nhưng sau này nếu lại có mấy loại thuế má đè lên giống như trước kia, cuộc sống của chúng ta thật sự là không khá nổi."
Tiêu Kinh Sơn nhìn trưởng thông đang đứng trên gò đất một chút, cau mày nói: "Cái này phải xem tình hình sau này một chút rồi mới có thể nói."
Lập tức, bất kể người thôn nhà nào cũng lên tiếng oán trách, trưởng thôn nếu đã nói vậy, cũng chỉ có thể giải tán, trở về cùng vợ con cha mẹ bàn bạc tìm cách. Trên đường trở về, Mai Tử cẩn thận nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, nàng luôn nhớ không quên những lời Tiêu Kinh Sơn nói lúc trước, cảm thấy có lẽ có một ngày nào đó, Tiêu Kinh Sơn có thể sẽ rời khỏi.
Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử bất an nhìn mình, lập tức cười: "Sao vậy, lại đang nghĩ gì thế?"
Mai Tử đưa tay cầm lấy bàn tay to của hắn: "Vài ngày nay xuống chân núi đi chợ, cũng có nghe mọi người nói đến chuyện đánh giặc, trong lòng ta rất lo lắng."
Tiêu Kinh Sơn cầm lấy tay Mai Tử, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không đánh tới đây."
Mai Tử gật gật đầu: "Ta biết, chỉ là hôm nay. . . . . ."
Tiêu Kinh Sơn kéo nàng lại, an ủi vỗ vỗ lưng nàng: "Mỗi người nộp 300 văn tiền, chúng ta bỏ ra là được."
Mai Tử "Ừ" một tiếng: "Cũng chỉ có thể làm như vậy."
Tiêu Kinh Sơn hình như nhớ tới chuyện gì, lại nói: "Đúng rồi, nàng qua nhà mẹ nàng xem một chút, mẹ nàng phải đóng 600, nàng xem một chút mẹ nàng có đủ không, không đủ thì chúng ta góp thêm vào."
Trong lòng Mai Tử mặc dù thấp thỏm, nhưng nghe hắn nói như thế, biết hắn quan tâm, vẫn nhìn hắn cười nói: "Biết rồi, ta đi xem một chút."
Mai Tử qua nhà mẹ hỏi, Mai Tử nương liền nói không cần, nói trong nhà có tiền tích góp cho tương lai A Thu cưới vợ, hôm nay có đây, lấy ra cũng đủ 600 văn tiền, chẳng qua là lấy ra như thế thật sự rất nhức nhối.
Mai Tử cũng thế, 600 tiền không nhiều không ít, nhưng mà cũng đủ chi tiêu mấy tháng, đâu có dễ dàng lấy ra. Thường ngày nàng cùng Tiêu Kinh Sơn cố gắng kiếm bạc, tích góp tích góp, thật vất vả mới tích góp được một chút, sau đó cái Hoàng đế bắn đại bác bảy ngày cũng không tới kia chỉ cần nói một câu, bọn họ liền phải móc tiền từ trong túi mình ra.
Thật ra, nàng và Tiêu Kinh Sơn nói ra cũng đỡ, dầu gì hai người cũng thường xuyên đi xuống chợ bán này bán nọ, cuộc sống cũng xem như tạm ổn. Đáng thương chính là những người suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời trong thôn, một năm không biết được đi xuống chợ bao nhiêu lần, làm ra lương thực tất cả đều để cho chính mình ăn, trong tay đâu có cái gì gọi là bạc trắng! Hôm nay chuyện xảy ra như thế, mọi người trong thôn cũng khó tránh khỏi việc phải mang lương thực đem xuống chợ bán, không biết mấy đứa trẻ nhà họ sau này còn có thể ăn no nữa không.
Buổi tối Mai Tử về đến nhà, trong lòng không vui, tâm trạng của Tiêu Kinh Sơn cũng không được tốt. Thế là trên cái bàn gỗ trong sân nhỏ, hai người cúi đầu ăn cơm, không khí có chút thê lương. Đang ăn, trưởng thôn Trần Kính Tổ đi lại đây, theo sau còn có Phúc ca đã lâu chưa gặp mặt.
Trần Kính Tổ gõ lên hàng rào gỗ đã đóng của nhà Mai Tử một cái, “khụ” một tiếng nói: "Đến thu bạc đây."
Mai Tử cúi đầu không nhìn, chỉ mãi mê cặm cụi ăn cơm. Đã từng, hai người trước mặt này đã từng làm cho nàng rất xấu hổ, mặc dù nàng đã không còn cảm thấy đau, nhưng trong tâm vẫn có sẹo. Tiêu Kinh Sơn ngước mắt liếc nhìn, tiến vào nhà mở hòm đem túi tiền hằng ngày Mai Tử vẫn dùng lấy ra, từ bên trong đếm đủ 600 văn tiền.
Hắn đi tới trước mặt Trần Kính Tổ, mặt không biểu tình đem tiền đưa choTrần Kính Tổ.
Đã nói từ trước, Trần Kính Tổ người này chỉ đơn thuần là một người nhìn sắc mặt, nếu là người có thể bắt nạt hắn liền bắt nạt, không thể trêu vào hắn liền nịnh nọt hoặc là tránh đi. Hôm nay hắn vừa nhìn liền biết Tiêu Kinh Sơn là người có bản lĩnh, tự nhiên nghĩ muốn làm quen một chút. Lập tức bỏ qua vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Kinh Sơn, Trần Kính Tổ cười ha hả nói: "Ăn cơm chiều à."
Tiêu Kinh Sơn đương nhiên biết chuyện của Mai Tử cùng hai người trước mắt này, trong lòng hắn không muốn quan tâm mấy người này, nhưng cũng không muốn quá mức bất lịch sự với bọn họ, thấy Trần Kính Tổ bắt chuyện, cũng chỉ thuận miệng nói: "Chúng ta đang ăn, Trần đại thúc đã ăn chưa?"
Gặp mặt chào hỏi hỏi người ta ăn cơm chưa, đây là thói quen của người trong núi. Trần Kính Tổ thấy sắc mặt Tiêu Kinh Sơn mặc dù không có nụ cười, nhưng cũng coi là khách khí, liền thuận theo thang tre bò lên: "Còn chưa ăn còn chưa ăn, không phải là do bận bịu chuyện trong thôn sao."
Vừa nói đôi mắt hí của Trần Kính Tổ vừa liếc vào bên trong nhìn, liếc thấy thức ăn trên bàn, vừa cười vừa nói: "Cuộc sống của các ngươi thật tốt, chỉ một bữa cơm chiều cũng có thể ăn đến món mặn như vậy."
Giọng điệu của Tiêu Kinh Sơn lãnh đạm: "Không có cách nào, chúng ta cũng chỉ có thể ăn vài dã vật bắt được trong núi."
Nói đến đây, Tiêu Kinh Sơn cho là Trần Kính Tổ sẽ không nói gì nữa, ai dè hắn lại càng đánh càng hăng, hì hì cười nhìn về phía Mai Tử: "Mai Tử trước kia nhìn cũng không xuất sắc, hôm nay trổ mã vừa uyển chuyển vừa đứng đắn, nếu không phải ở cùng một thôn, thiếu chút nữa ta cũng nhận không ra đâu, thật là một khuê nữ có phúc khí a!"
Hắn không nói đến chuyện này còn may, nay nhắc tới làm trong lòng Mai Tử hơi rỉ máu, lập tức cúi đầu không dám ngẩng lên, đũa trúc hạ xuống đâm lấy khối giò trong chén, cặp lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt lại.
Tiêu Kinh Sơn lạnh lùng liếc nhìn Phúc ca bên cạnh, hướng Trần Kính Tổ ở đối diện nói: "Mai Tử là cô nương tốt, gả cho Tiêu mỗ cũng là phúc của Tiêu mỗ ta."
Phúc ca ở bên cạnh cúi đầu, trên khuôn mặt hiện hồng, không nhìn Tiêu Kinh Sơn, cũng không nhìn Mai Tử.
Trần Kính Tổ đương nhiên cảm nhận được không khí ngượng ngùng, cũng không tiện nói nhiều nữa, cười khô khan vài tiếng, nhìn Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, cầm lấy 600 văn tiền đánh dấu vào rồi sang nhà khác.
Trước khi đi Phúc ca ngẩng đầu, xuyên qua hàng rào liếc mắt nhìn vào trong sân, đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Mai Tử đang cúi đầu ăn cơm, trong mắt hắn ảm đạm, lập tức vội vã chạy đuổi theo cha mình.
Tiêu Kinh Sơn thấy bọn họ đi, một lần nữa trở lại bên bàn gỗ ngồi xuống ăn cơm, ai dè Mai Tử lại trực tiếp quẳng xuống đôi đũa, bước nhanh vào nhà.
Tiêu Kinh Sơn nhìn cửa phòng đã đóng một cái, biết trong lòng nàng đang buồn phiền, có lẽ cần một chút thời gian để tỉnh táo lại. Tiêu Kinh Sơn nhìn chén cơm của nàng, thấy nàng ăn được cũng không sai biệt lắm, hắn cũng liền cầm lên đôi đũa tùy tiện ăn qua loa một chút, lấy nước rửa sạch bát đũa, cất bàn gỗ xong xuôi, lúc này mới đi vào nhà.
Lúc vào nhà, chỉ thấy Mai Tử đang nằm trên giường, mặt hướng vào trong cuộn người lại, giống như đang bị uất ức.
Tiêu Kinh Sơn đi qua, chạm nhẹ vào lưng nàng, người nàng lập tức run lên, uất ức nói: "Để ý ta làm gì."
Tiêu Kinh Sơn thấy vậy cười một tiếng, dứt khoát tháo giày lên giường, mặc kệ nàng vẫn vặn vẹo không ngừng ôm chặt lấy, nhẹ giọng ở bên tai nàng hỏi: "Trong lòng không thoải mái sao?"
/89
|