Tiên Lộ Chí Tôn

Chương 6 - Hàn Chủy

/10


- Ha ha ha ha. . .

Các thiếu niên của Thổ Khâu thôn vây xem thấy Trương Hổ Tử thua thảm hại, tất cả đều cười ha hả không chút kiêng kỵ. Từ Lỗi cười đến hả hê.

Dương Quân Bình cũng đang hoan hô, nhưng không phải vì Trương Hổ Tử thảm hại, mà nói:

- Thắng rồi, đại ca thắng rồi, 50 thạch tệ, hai Hoàng Ngọc quả, thắng rồi!

- Lần này không tính, đấu lại!

Rốt cuộc là thiếu niên lứa tuổi mười hai, mười ba, hai trái Hoàng Ngọc quả và 50 thạch tệ đó đủ làm cho bọn chúng đau lòng đổi ý. Không đợi Trương Hổ Tử bò dậy, một trong bốn vị đồng bạn đi theo hắn lớn tiếng la ầm lên.

Những người khác nghe vậy liền liên tiếp đánh trống reo hò, lớn tiếng ầm ĩ:

- Đấu lại! Đấu lại!

Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng lập tức mắng to:

- Nói không giữ lời, thật không biết xấu hổ!

Dương Quân Bình nhảy xuống chạy ào tới, kêu với thiếu niên vây xem bốn phía:

- Mau nhìn mau nhìn, bọn Trương Hổ Tử nói chuyện thúi lắm!

Dương Quân Sơn nhìn Trương Hổ Tử bò dậy, khó nhọc ói ra ngụm nước bùn, xấu hổ nhìn Dương Quân Sơn.

- Trương Hổ Tử, ngươi nói gì đây?

Mọi người liên tiếp nhìn Trương Hổ Tử, đã thấy hắn hô to một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Dương Quân Sơn lần nữa.

Bốn đồng bạn phía sau hắn thấy Trương Hổ Tử muốn đánh, lập tức cũng la hét nhào tới, cần phải dựa vào thế mạnh người đông đập nát bốn đứa Dương Quân Sơn.

Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng thấy thế lập tức vén tay áo tiến lên trợ giúp. Dương Quân Bình nhỏ tuổi nhất, nhưng mà tiểu tử này cũng quỷ quái nhất, thuận tay lấy ra một cái ná từ trong ngực, tùy tiện lượm một viên đá ở dưới đất, bắn vào mặt đối phương.

Khoảng cách gần như thế quả quyết không có lý gì mà thất thủ, đá mà đánh trên trán lập tức toàn tâm toàn ý một cục u bầm tím, tên kia đau đến chảy nước mắt vậy.

Dương Thiên Hải nhân cơ hội đánh một quyền, tiểu tử này kêu một tiếng Má ơi , máu từ lỗ mũi chảy ra, liền ngã xuống đất.

Một người khác lại nhân cơ hội xoay mình cúi đầu vọt tới, ôm lấy thắt lưng Dương Thiên Hải, hai người liền cùng nhào lộn trên mặt đất.

Một bên khác, Dương Bảo Lượng cũng đánh nhau cùng một thiếu niên, tiểu tử mà trước đó bị đánh máu mũi nước mắt giàn giụa miệng kêu Ô ô , cũng không biết là khóc hay là giận, vọt tới Dương Quân Bình.

Dương Quân Bình nhỏ người chân lẹ, không đợi hắn chạy ào tới đã chạy lùi ra xa, bắn ra cung bắn, nhưng một lần lại bị tiểu tử này tránh khỏi.

Nhìn thấy trận đánh trước mắt biến thành một trận hỗn chiến, tất cả thiếu niên trong thôn xem chiến đều trầm trồ khen ngợi. Từ Lỗi giơ hai túi tiền trong tay cao giọng nói:

- Ta bất luận bọn họ đánh thành thế nào, nhưng mới đó Trương Hổ Tử đã thua dưới tay Dương Quân Sơn, cái này mọi người đều nhìn thấy rồi, cho nên hai túi tiền này đều thuộc về Dương Quân Sơn, hiện Từ Lỗi ta bảo quản thay, đợi bọn họ đánh xong rồi, hai túi tiền này liền trả lại cho Dương Quân Sơn.

Vì Trương Hổ Tử do dự làm Từ Lỗi mất hứng, nhưng mà lúc này nhìn hai nhà trương, dương hỗn chiến, Từ Lỗi sẽ không đi giúp Dương Quân Sơn, có thể cho hắn bảo quản túi tiền cũng đã nể mặt mũi hắn rồi, dù sao cuộc hỗn chiến này bên Dương Quân Sơn thiếu một người, khả năng thua rất lớn, đến lúc đó nếu Trương Hổ Tử chơi xấu, thì Từ Lỗi phải đối mặt với mấy người Trương Hổ Tử.

Nhưng mấy người hầu đi sau Từ Lỗi, tu vi của họ trên Trương Hổ Tử, dĩ nhiên không sợ, huống chi hai bên đánh nhau như vậy, cho dù mấy người Trương Hổ Tử thắng, còn có thể được mấy phần khí lực?

Từ Lỗi tính toán cẩn thận, lúc này Dương Quân Sơn đang đối mặt với Trương Hổ Tử cùng người hầu của hắn đang liên thủ đánh hắn.

Hai người kia đều đã bắt đầu tu luyện Tiên Linh khiếu, hơn nữa ngoại trừ Trương Hổ Tử ra, một vị khác cũng có tu vi rất cao.

Dương Quân Sơn vốn cho rằng kiếp trước có kinh nghiệm từng trải, những đứa bé này đánh nhau với hắn hoàn toàn bị hắn dễ dàng đánh bại.

Nhưng Dương Quân Sơn lại quên bản thân mình chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, hơn nữa con đường tu luyện không thể theo lẽ thường, trước đó tuy Dương Quân Sơn chỉ cần một chiêu là có thể khống chế kinh mạch của Trương Hổ Tử, nhưng trong cơ thể Trương Hổ Tử có linh khí phản chấn, cũng làm cho ngón tay Dương Quân Sơn đau nhức. Nói cho cùng, lúc này tu vi của Dương Quân Sơn kém xa Trương Hổ Tử.

Huống chi lúc này Dương Quân Sơn đối mặt với hai người. Tuy trước đó mình đã đánh Trương Hổ Tử thảm hại, trên người không bị thương gì, duy nhất có lợi thế chính là Trương Hổ Tử hơi mất lý trí, chỉ biết nhào tới đánh mạnh, muốn đấm cho Dương Quân Sơn ngã lăn ra đất.

Dương Quân Sơn nghiêng người tránh qua cú đẩy của Trương Hổ Tử, sau đó thuận thế kéo một cái. Trương Hổ Tử tuy rằng cố gắng ổn định thân hình nhưng cũng bị ngã sấp xuống, bị Dương Quân Sơn xô loạng choạng chạy lùi ra sau ba trượng. Một người hầu khác của Trương Hổ Tử nhân cơ hội đánh vào sau lưng hắn một quyền.

Dương Quân Sơn cố gắng tránh né, nhưng trước đó do hắn cố quăng Trương Hổ Tử ra xa, nên cũng bị lực đạo trên người Trương Hổ Tử làm cho thân hình hơi chựng lại, nên một quyền đánh vào sau lưng này đã thật thật tại tại đánh vào trên vai.

Dương Quân Sơn đau nhăn mặt hít hà. Người hầu này đã bắt đầu tu luyện, tuy không bằng Trương Hổ Tử đánh thức hai Tiên Linh khiếu, nhưng khí lực cũng không thua kém Dương Quân Sơn, nếu Dương Quân Sơn không luyện được Mãng Ngưu Quyền da thịt bền chắc, một quyền này muốn khiến cho Dương Quân Sơn ngả chỏng chơ.

Người hầu thấy một quyền đánh Dương Quân Sơn khiến hắn chúi nhũi hai bước, lập tức đưa hai tay ra muốn ôm eo của hắn.

Không ngờ Dương Quân Sơn đã sớm liệu đến hắn sẽ làm như thế, ngay lúc thân mình ngã dúi về phía trước, đột nhiên chen chân về phía sau giậm một cái, chiêu này đá vào bụng của người hầu cực kỳ chính xác.

Người hầu quát to một tiếng, cúi người xuống, đau đớn xuyên thấu tim làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt, rúm ró.

Dương Quân Sơn mặc kệ, bởi vì Trương Hổ Tử bên cạnh lại muốn xông tới. Hắn vội vàng quay người lại, ngoắc ra một chiêu Mãng Ngưu Quyền theo thế Súy giác . Một quyền đập vào trên đầu người hầu. Người hầu không kịp kêu tiếng nào liền ngã xuống đất.

Trương Hổ Tử xông tới trông thấy Dương Quân Sơn tàn nhẫn, trong lòng chột dạ, rốt cuộc cũng chỉ là một cậu bé, người hơi khựng lại.

Dương Quân Sơn dò xét được sơ hở, đạp bước tiến lên, ngoắc ra chiêu Chàng giác trong Mãng Ngưu Quyền, một quyền đánh vào ngực Trương Hổ Tử. Trương Hổ Tử cảm giác ngực tức tức, trong lúc nhất thời có chút không thở nổi, đã thấy Dương Quân Sơn theo sát đá bay lên. Trên bụg của Trương Hổ Tử đột nhiên bị đòn nghiêm trọng, cả người lập tức ngả mông về phía sau ngồi chồm hổm, ôm bụng gào thét trên mặt đất.

Dương Quân Sơn đảo mắt nhìn qua hai người đã bị đánh ngã, hai đối thủ còn to lớn vạm vỡ hơn mạnh so với hắn. Nhất là thiếu niên đầu lĩnh Trương Hổ Tử lúc này đang nằm trên đất kêu rên, những người hầu lập tức dọa sợ rồi, vội vàng kêu:

- Không đánh, không đánh nữa, nhận thua!

Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng thừa dịp tinh thần đối phương đi xuống, lập tức quyền cước chiếm đủ tiện nghi rồi mới dừng tay. Dương Quân Bình vẫn còn cầm cái ná đuổi theo, người hầu của Trương Hổ Tử bị hắn bắn sắp sửa khóc lên, cho đến khi Dương Quân Sơn đi tới, bấy giờ Dương Quân Bình mới dừng lại.

Thấy bọn Dương Quân Sơn dừng lại, ba người hầu nhanh chóng tiến lên đỡ Trương Hổ Tử dậy, chợt Dương Quân Sơn chặn lại:

- Khoan, các ngươi giao tất cả thạch tệ ra đây!

Người hầu tuổi lớn hơn một chút biến sắc, nói:

- Dương Quân Sơn, tiền đánh cuộc chúng ta có, đều ở chỗ Từ Lỗi, ngươi tự đi lấy là được!

Dương Quân Sơn cười Hắc hắc , nói:

- Tiền đánh cuộc là ta và Trương Hổ Tử ước chiến, sớm đã bị ta thắng rồi, nhưng các ngươi vừa rồi lại muốn đổi ý quần đấu, ngươi xem hai huynh đệ của ta bị các ngươi đánh cho sưng mặt sưng mũi, không lấy thạch tệ của các ngươi đi thầy thuốc thì làm thế nào?

Dương Quân Sơn biết rõ, hai Hoàng Ngọc quả và năm mươi thạch tệ đều do tự bản thân Trương Hổ Tử lấy ra. 30 thạch tệ trước đó có thể coi như là của người hầu hắn, trừ những thứ này, trên người những người kia hẳn sẽ còn chút thạch tệ tiêu vặt.

Dương Quân Sơn hiện tại muốn có được thạch tệ. Hắn chuẩn bị cho chuyến đi Bách Tước sơn, một thạch tệ cũng phải tính toán một phen.

Hai người Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng phối hợp ăn ý cùng Dương Quân Sơn, nghe Dương Quân Sơn nói như thế, hai người lập tức lớn tiếng kêu la Ai u ai u , ôm mông lại nói đau bụng.

Trương Hổ Tử vùng vẫy từ dưới đất bò dậy, bụng vẫn còn đau xuyên thấu tim, mồ hôi lạnh toát ra, lớn tiếng nói:

- Dương Quân Sơn, ngươi không được hiếp người quá đáng!

Dương Quân Sơn kêu U a , cười híp mắt nói:

- Còn biết là 'Hiếp người quá đáng' sao. Vừa rồi các ngươi đông người khi phụ ít người tại sao không nói. Bớt nói nhảm, không lấy ra thì mỗi người sẽ bị ăn đòn hai trận nữa!

Đám người Trương Hổ Tử sắc mặt biến đổi, liền thấy Dương Thiên Hải và Dương Bảo Lượng hai người một trái một phải đã đứng ở hai bên Dương Quân Sơn, rõ ràng sẽ chờ Dương Quân Sơn hô một câu sẽ đánh tiếp.

Trương Hổ Tử liền cảm giác bụng của mình như muốn đau đớn trở lại, vì thế cắn chặt răng, nói:

- Đưa cho hắn!

Dương Quân Sơn cười quái dị một tiếng, nói:

- Vậy có phải hay không. Mỗi người vạch túi áo ra cho ta xem. Đúng rồi, chính là ngươi, còn muốn giấu sao, làm sao mà giấu được!

Vừa rồi Dương Quân Sơn đánh nhau cùng Trương Hổ Tử, đã sờ được trong ngực áo của người này có một vật cưng cứng, tiến lên kéo vạt áo của Trương Hổ Tử, đưa tay vào trong áo của hắn.

- Ngươi làm cái gì vậy!

Trương Hổ Tử biến sắc, vội vàng vùng vẫy, lại bị Dương Quân Sơn móc một quyền vào bụn,g lập tức cúi người xuống ho khan. Dương Quân Sơn nhân cơ hội đó chụp lấy vật giấu trong áo của Trương Hổ Tử ra.

- Cừ thật, không ngờ rằng trên người ngươi còn có vật này!

Dương Quân Sơn lấy từ ngực áo của Trương Hổ Tử một thanh chủy thủ có vỏ bao, cộng thêm chuôi thanh đồng dài chừng sáu tấc, cầm chuôi đao vừa kéo ra ngoài, một cổ hàn quang lạnh lẽo từ trong vỏ lập tức nổ bắn ra. Ngay cả Dương Quân Sơn cũng không nhịn được run rẩy một chút.

- Thật là một thanh chủy thủ tốt. Thanh này ắt là thanh bách luyện hàn quang chủy!

Dương Quân Sơn vô cùng ngưỡng mộ. Thanh này hẳn là Trương Thiết tượng tự tay chế tạo cho con trai bảo bối của y. Mặc dù không so được pháp khí bậc thấp, nhưng cũng là bảo vật chém sắt như chém bùn. May mà tiểu tử này trước đó không lấy chủy thủ ra, nếu không muốn đánh hắn ngã phải phế đi không ít sức lực.

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status