Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 99

/106


Các kiếm đồng quan chiến đều cảm thán Trương Úy quả nhiên thực lực phi phàm, hóa ra gã ẩn tàng bản lĩnh. Còn Mục Hiển và Tiêu Vô Cực cũng ngạc nhiên, thiếu niên này mỗi lần xuất kiếm đều chứa đựng ý cảnh và khí phách, nên câu nói rằng màu xanh bắt đầu từ màu lam nhưng còn hơn màu lam không phải nói khoác.

Đến lượt Bạch Chỉ Vi xuất trận, Đường Mật đã thay xong y phục quay lại. Cô bị Mộ Dung Trinh Lộ gọi tên, không kịp kể nhiều với Đường Mật, chỉ lướt qua nói vội: "Đầu to thắng rồi."

"Ừ, hay lắm, ngươi cũng phải cố lên."

Bạch Chỉ Vi nghe thấy hai tiếng "cố lên" chỉ mình hiểu được liền mỉm cười.

Phương Trật Ly đứng giữa trường đấu không nhìn thấy nụ cười của đối thủ.

Có lúc y lắng nghe cô múa kiếm, tự hỏi thiếu nữ xuất kiếm lãnh liệt quả quyết như thế trông thế nào? Có nụ cười rực rỡ như tháng Ba tuyết tan không? Nhưng nhiều lúc y chỉ muốn đấu một trận với cô.

Hai năm trước, mắt y mù, Hồ điện phán đã nói: "Tuy không nhìn thấy nhưng con vẫn đạt được thành tựu, chỉ là đừng phí thời gian ở Thục Sơn nữa, phương thức dạy dỗ ở đây không phù hợp với con hiện giờ."

Lúc đó y định bỏ đi nhưng sau cùng lại không cam lòng, dù gì y cùng được coi là người ngang với Hoàn Lan cùng Mộ Dung Phỉ. Y vẫn nhớ năm đầu tiên vào Ngự Kiếm đường, lén nhìn Hoàn Lan luyện kiếm, kiếm và thiếu niên ấy khiến y cơ hồ quên cả tồn tại của bản thân.

Đại khái từ hôm đó, y bắt đầu mong ước được đấu một trận với Hoàn Lan nhưng số phận đưa y sang hướng khác.

Nhưng vào lúc y cho rằng kiếp này không còn cơ hội thăng lên Kiếm tông khiêu chiến với Hoàn Lan thì lại nghe thấy Vương Nhĩ nói với Hoàn Lan trong giờ ngự kiếm thuật: "Kiếm pháp của nữ kiếm đồng kia xuất thủ quả quyết rất giống ngươi." Từ đó y bắt đầu chú ý đến thiếu nữ, nghe ra tiếng kiếm của cô rít giữa mớ âm thanh hỗn tạp. Bạch Chỉ Vi bạt kiếm, tiếng ngân quen thuộc với Phương Trật Ly, y cũng tuốt kiếm, hai thanh va nhau, kiếm khí tứ tán.

Chỉ một chiêu, Bạch Chỉ Vi biết ngay thiếu niên muốn đấu với mình không đơn giản. Tuy ở Nghĩa Kim điện, ai cũng bảo Phương Trật Ly lợi hại, nhưng bình thường cô nhìn y luyện kiếm cũng không thấy có gì đặc sắc, chỉ đành nói rằng có lẽ không nhận ra trình độ của một người đương nhiên người ấy xuất sắc. Nhát kiếm này của Phương Trật Ly, góc độ xuất kiếm, lực đạo và phương hướng đều chặt chẽ, hai cây kiếm va nhau, lực đạo hùng hậu dồn tới, với nội lực hiện thời của Bạch Chỉ Vi cũng thấy rúng động, buộc phải cẩn thận mười phần ứng phó.

Thoáng sau, cả hai đã đấu bốn, năm mươi hiệp, kiếm pháp đều theo lối nhanh nên chiêu nào cũng yếu hại, người xem không có thời gian ngừng nghỉ. Tiêu Vô Cực quay sang bảo Mục Hiển: "Không ngờ Ngự Kiếm đường tàng long ngọa hổ như thế, mấy hài tử này đều khá cả." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Vâng." Mục Hiển đáp đơn giản, bản thân lão cũng bất ngờ với các kiếm đồng, Phương Trật Ly đã đành, dù gì y cũng nổi tiếng từ lâu, sau đó tuy mắt mù nhưng tu luyện hai năm ở điện, công phu tự nhiên vững chắc, nhưng Bạch Chỉ Vi tiến bộ thần tốc như thế thì thật không ngờ.

Không chỉ Bạch Chỉ Vi, cả ba thiếu niên gây họa đều khiến lão phải nhìn nhận lại. Vốn lão cho rằng ba thiếu niên qua được hai kỳ thi trong một năm chắc chắn nhờ mánh khóe, song lần tỷ võ này cho thấy thực lực của cả ba. Lão nhìn sang chỗ các kiếm đồng đang quan chiến, Đường Mật và Trương Úy đang tập trung đứng cạnh nhau, tay phải đều đặt lên đốc kiếm, lòng lão chợt trầm xuống, không hiểu các thiếu niên sở hữu Loạn thế chi kiếm tiến bộ thế này có phải là việc tốt không.

Nháy mắt, hai đối thủ bên dưới đã đấu thêm hơn mười kiếm, vẫn chưa phân thắng bại. Phương Trật Ly hình như quyết định không giằng co nữa, đâm một kiếm ra, kiếm khí rít lên lảnh lót, cơ hồ dốc toàn lực. Bạch Chỉ Vi không ngờ mới thế đối phương đã xuất át chủ bài, thầm nhủ người này không kiên nhẫn gì cả, giờ mình đã tích đủ sức, tránh được đòn này là thắng.

Không ngờ cô tránh né lại tạo cho Phương Trật Ly cơ hội tra kiếm vào bao, thi thố pháp thuật, y quát to: "Thiên lôi." Y kết kim cương thủ ấn, một tia sét bổ xuống.

Ai cũng cho rằng hai kiếm đồng giao đấu hấp dẫn như thế thì thắng bại sẽ quyết định dựa trên kiếm pháp, không ngờ Phương Trật Ly lại dốc sức để thi thố pháp thuật. Chúng nhân đều biết, khi hai người đấu xáp lá cà, tuy khó lòng tìm được đủ thời gian thi triển pháp thuật nhưng một khi tìm được thì thắng bại đã định.

Đúng lúc ai cũng cho rằng Bạch Chỉ Vi cầm kiếm nên không thể dùng pháp thuật phòng ngự, tất sẽ bại thì cô vung Vụ Ẩn quay tít trên đầu, dùng kiếm thi triển phong thuẫn, chính diện đón tiếp tia sét, tiếp đó mũi kiếm xoay nhanh, lưỡi kiếm mỏng dính kề lên yết hầu Phương Trật Ly tay không vũ khí.

Phương Trật Ly bất động, mặc cho khí lạnh từ vụ ẩn tỏa kháp toàn thân, mới hỏi bằng giọng khàn khàn: "Ta không nhìn thấy, ngươi dùng pháp thuật nào phòng ngự."

"Phong thuẫn mà thôi."

"Đừng lừa người mù, phong thuẫn chỉ phòng ngự được vật thực công kích, công kích pháp thuật sao lại chặn nổi? Hà huống, ngươi một tay cầm kiếm thì thi triển thế nào được?"

"À, ngươi nhớ nhé, đấy là một thủ thuật. Dùng kiếm phụ trợ thi triển phong thuẫn, có thể mượn sức mạnh kiếm hồn để chặn pháp thuật công kích, hơn nữa, cái hay là ta không cần thu kiếm về."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, Trương Úy cùng ra khỏi Nghĩa Kim điện, liên tục nhận được lời chúc mừng của các kiếm đồng cùng điện đi qua. Cả ba cũng cười, chỉ là nhìn kỹ sẽ thấy thiếu vẻ chí đắc ý mãn của người thắng lợi.

Đi được một đoạn, Trương Úy mới buông ra một câu: "Đường Mật, chi bằng ta ở lại cùng ngươi thi."

"Đừng." Đường Mật cố ý khoa trương xua tay: "Một thiếu nữ thiên tài như ta thì điện thí có là gì. Còn đồ óc bã đậu như ngươi, may mà tránh được tử vong chi thí, còn không mau vui vẻ đứng xem, đừng có giở giọng nghĩa khí gì hết. Nếu lúc ngươi không qua được, lại cho rằng vì ta mà hy sinh thì ta không dám nhận tình cảm đó."

"Đường Mật, ta cũng không muốn đi, thiếu ngươi thì chán chết, lâu thế không gặp thì ta nhớ ngươi lắm." Bạch Chỉ Vi không giỏi biểu đạt cảm tình bằng lời lẽ, nói ra lại mang ngữ điệu đặc thù, khác nào thật sự ly biệt dài lâu.

Đường Mật giả đò gạt lệ, ôm Bạch Chỉ Vi: "Ôi, ta không đành xa các ngươi nhưng bản cô nương sẽ có ngày phải lấy người ta, thoái ẩn giang hồ, không thể ở cạnh các ngươi mãi. Hai ngươi mau nhân lúc còn được thì cũng nhanh lên, đừng có bám lấy ta, lỡ cả đại sự chung thân."

Hai người bị nó chọc cho bật cười, Bạch Chỉ Vi gí tay vào trán nó: "Đúng là lẻo mép, nói thật đi, đại sự cả đời của ngươi gửi cho ai?"

Đường Mật kêu váng lên là đau nhưng không đáp, lòng chợt ảm đạm, nhớ lại bóng màu lam đỡ một kiếm cho mình, bất giác đặt tay lên vai.

Đến tối, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi định ngủ, chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng lốp bốp, tựa hồ có viên đá đập vào. Cả hai đẩy cửa ra nhìn, trên tường có một lam y thiếu niên đang ngồi, hai chân đung đưa, toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đã thành chiêu bài.

Cả hai nhảy khỏi cửa sổ lên tường, Đường Mật cười hỏi: "Đầu to, lâu lắm mới đến."

Trương Úy cười hì hì: "Ngày mai chúng ta cùng xuất phát. Ta thấy mai mới được gặp ngươi nên dù muộn thế này cũng vẫn đến."

"Việc gì thế?"

Trương Úy móc hai cái ống trúc nhỏ từ ngực áo ra, tỏ vẻ ngượng ngùng: "Cái này, ta chuẩn bị tặng hai ngươi, chỉ là sau đó xảy ra nhiều việc, hơn nữa có người khác tặng các ngươi rồi nên ta không lấy ra."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đón lấy mở ra xem, hóa ra là cỏ Đồng quản đã khô, vì được giữ gìn cẩn thận nên màu sắc vẫn tươi tắn, giống như mới được hái xuống.

Đường Mật ném ống trúc vào ngực áo, nghiêm mặt: "Đầu to, là ngươi không đúng, năm nay rõ ràng có người thương sao lại còn tặng hai bọn ta?"

"Việc đó thì…" Trương Úy gãi đầu gãi tai: "Ký thật ta định năm nay vẫn tặng hai ngươi, vì năm ngoái ta thấy các ngươi rất vui lúc được tặng, xem ra bọn Tư Đồ Thận nói không sai, con gái càng nhận được nhiều cỏ Đồng quản càng vui. Đã vậy ta vẫn tặng cũng không sao." Gã chợt thở dài, tiếng thở dài gần như không nghe thấy, cảm giác như đang nói thì hơi ngừng lại một chút mà thôi: "Bất quá hiện giờ ta đã hiểu, họ còn chưa nói hết… Chí ít Quân Nam Phù nhận được cỏ của ta cũng không vui tí nào."

Bạch Chỉ Vi gõ ống trúc vào đầu gã: "Cái đầu to này coi như đã khai mở, không uổng công ta coi ả là kình địch. Ngươi nghe đây, chuyến này đi Thanh Nguyên tự tỷ võ, ả cũng đi, sớm tối bên nhau, hy vọng ngươi không bị sắc đẹp làm u mê đầu óc."

"Không đâu." Trương Úy đáp, chợt nghĩ nếu Đường Mật không có mặt, với cá tính của Bạch Chỉ Vi không hiểu cô sẽ gây ra chuyện gì, liền bảo: "Bạch Chỉ Vi, hy vọng ngươi không xung đột với người ta. Kỳ thật người ta cũng không xấu, làm vậy chỉ là theo ý cha."

"Ta không dám chắc, nhắc đến ả là ta lại giận. Không phải ả thì ba chúng ta không cãi nhau, Hoàn Lan cũng không đến nỗi tận giờ vẫn lơ chúng ta đi, thậm chí Đường Mật cũng không phải tự đeo phi dực vào hắc vụ cốc. Chí ít, ả thiếu ngươi một lời xin lỗi và giải thích."

Trương Úy cúi đầu hồi lâu mới nói: "Hôm đó muội ấy đã nói rồi, xin lỗi."

"Việc đó một câu xin lỗi là xong hả?" Bạch Chỉ Vi phẫn hận.

"Thôi đi Chỉ Vi." Đường Mật xua tay, ra hiệu cho cô im lặng.

Nhất thời cả ba tắt tiếng, trong lúc trầm mặc, Đường Mật phát hiện lần đầu tiên cả ba trực tiếp nhắc đến chuyện này. Nhưng dù bằng hữu có tốt đến đâu, dù có thể moi hết tim gan ra với nhau thì cũng không thể nói rõ ràng về chuyện này.

Hồi lâu sau, Trương Úy chợt lên tiếng: "Dù thế nào, ta biết các ngươi cũng đối tốt với ta."

"Đương nhiên." Đường Mật nói, vỗ vào ống trúc trên ngực: "Ta nhận nhánh cỏ này cũng không thẹn."

Trương Úy mỉm cười: "Ta cũng sẽ không để ai bắt nạt các ngươi, như việc các ngươi trút giận hộ ta trong việc Quân Nam Phù." Bạch Chỉ Vi học theo khẩu khí của Đường Mật: "Dù cả thiên hạ chống lại bọn ta thì ngươi cũng phải ủng hộ."

"Tất nhiên." Trương Úy cũng đáp với khẩu khí tương tự.

Lúc đó ánh trăng trong như nước, rải bạc lên mái ngói đen, rải lên mình mấy thiếu niên đang cười đùa.

Hôm sau, kiếm đồng Ngự Kiếm đường theo lệ dự giờ buổi sớm, Đường Mật được Mục Hiển gọi. Hóa ra Đặng Phương vì sử dụng Ly Hồn, hiện tại vẫn thần chí hồ đồ, mà đội ngũ đi Thanh Nguyên tự sắp xuất phát vào hôm nay, các vị cao thủ thương lượng rồi quyết định để Đường Mật đã biểu hiện xuất sắc đi thay Đặng Phương. Đường Mật hào hứng chạy về phòng thu thập hành lý, nhận ra con khỉ đang ủ ê ngồi trên gối, nó vẫy tay gọi: "Đi nào, chúng ta cùng đi." Nó đeo hành trang ra đến cửa Ngự Kiếm đường, Mục Hiển cùng toàn thể kiếm đồng tham gia tỷ võ thuộc Lễ Thủy điện và Tín Thổ điện, cả các điện phán đều có mặt. Bạch Chỉ Vi và Trương Úy, hai kiếm đồng thuộc Nghĩa Kim điện đứng riêng một bên càng nổi bật, nó chạy đến kéo tay Bạch Chỉ Vi: "Ha ha, ta đến đây, chúng ta cùng đi."

Bạch Chỉ Vi cũng vui mừng, song vẫn không bỏ tính dội nước lạnh vào người khác: "Đừng tưởng bở, chúng ta chỉ lên Trùng Dương điện ở Vô Lượng phong luyện tập, cách ngày đi xa lắm."

Cả toán lên Vô Lượng phong, đệ tử trẻ tuổi phù hợp yêu cầu tỷ võ ở cả tam tông đều có mặt, trong số đệ tử Thuật tông có Mộ Dung Phỉ và Âu Dương Vũ là người quen. Còn Kiếm tông vì đa số phải thủ hiếu, chỉ có mấy đệ tử mới lên năm nay như Hoàn Lan hoặc đệ tử không thuộc nhóm trực hệ của Mục Hoảng như Lý Liệt có mặt.

Thấy tất cả đã đến đủ, Tiêu Vô Cực đứng trên đài cao trong Trùng Dương điện nói với chúng nhân: "Các con đều biết tỷ võ năm năm một lần với Thanh Nguyên tự quan trọng thế nào với danh dự bản phái, nên chúng ta cần tập luyện trước một tháng rồi sẽ do Mục điện giám và chư vị điện phán dẫn các con đến Hoa Sơn tham dự. Trong lúc tập luyện, tất phải chuyên tâm, không được rời khỏi Trùng Dương điện."

Hóa ra để so sánh toàn bộ thực lực giữa Thanh Nguyên tự và Thục Sơn, song phương chọn một ngọn núi thuộc Hoa Sơn cách xa cả hai phái, tỷ thí xem bên nào lên đỉnh núi trước. Tỷ võ ước định cả thời gian cùng đến chân núi, sau đó hai bên hợp lực phong tỏa cả ngọn núi, biến đỉnh núi nằm trên cao nguyên nước Ngụy này thành nơi tỷ võ. Hoa Sơn được chọn vì thế núi hiểm trở, chỉ có hai con đường thông lên đỉnh, Thục Sơn và Thanh Nguyên tự chia ra trấn thủ, đệ tử hai phái tham dự cùng xông lên núi, bên nào lên được trước là thắng.

Quy củ là thế nên khi tập luyện, trừ chỉ dẫn võ công, thời gian dành cho thao luyện phương thức công thủ lúc đối chiến. Bốn mươi ngươi tham gia tỷ võ chia thành hai tổ, vì ở lưng chừng núi nên dễ thủ khó công, những cao thủ thực lực hơn hẳn như Lý Liệt, Mộ Dung Phỉ, Hoàn Lan đều nằm trong tổ tấn công. Tổ này dễ xảy ra biến cố nên ba kiếm đồng dự bị nhóm Đường Mật được phân công theo.

Đường Mật nghe xong danh sách chia tổ, lại thấy đau đầu, thầm nhủ sau này hàng ngày nói chuyện với Lý Liệt đã đành, còn với thằng nhóc dến giờ vẫn giận nó thì không biết làm sao. Ở Ngự Kiếm đường, vì Hoàn Lan là đệ tử đốc thúc luyện ngự kiếm thuật, cơ hội gặp mặt không nhiều, gặp hay không cũng không khó xử lắm, hiện giờ mỗi ngày đều chạm trán, quả thật bó chân bó tay. Bạch Chỉ Vi lại mang tới một tin còn xấu hơn là mấy vị điện phán thảo luận xong, quyết định đổi mấy kiếm đồng trong tổ tấn công sang tổ phòng thủ, trong số này có Quân Nam Phù.

Đường Mật bật cười, vỗ vỗ trán: "Đến rồi, đều đến rồi, đúng là không phải oan gia không gặp nhau."

Việc về Hoàn Lan mới khiến nó ấm ức nhất. Theo tính toán của nó, việc này sẽ được giải quyết êm thấm trong khi y không biết gì, ai ngờ lại tạo thành cục diện này. Nó tất nhiên cũng mặt dày đi gặp y xin lỗi, chỉ là y nghiêm mặt, nói một câu khiến nó tắt tiếng: "Đường Mật, thật ra ngươi coi ta là gì?"

Với bản lĩnh của Đường Mật, lẽ ra có thể tuôn ra vô vàn lời có cánh lay động lòng người nhưng lúc này đối diện với dáng vẻ chân thực của thiếu niên, cùng ánh mắt không thể tránh né, chợt nó không biết nói gì.

Hôm đó, nội dung thao luyện là kiếm trận, điện phán phụ trách môn này tùy ý chia hai mươi kiếm đồng thành hai tổ diễn luyện, kết quả Đường Mật, Bạch Chỉ Vi và Mộ Dung Phỉ cùng tổ; Trương Úy, Hoàn Lan và Quân Nam Phù ở tổ kia. Buổi trưa, vì hai tổ tự luyện tập trận pháp nên bình tĩnh vô sự, nhưng sau đó khi hai tổ tập cùng nhau thì Đường Mật nhận ra vị trí của Bạch Chỉ Vi phe mình tương khắc với vị trí của Quân Nam Phù. Cũng có nghĩa nếu tổ của nó muốn thắng đối phương thì Bạch Chỉ Vi tất phải đột phá được Quân Nam Phù, còn bên Quân Nam Phù muốn thắng, cô phải qua được Bạch Chỉ Vi.

Đường Mật thầm cảm thấy không ổn, không đợi nó cả nghĩ, Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan phụ trách cả trận thế đã phát hiệu lệnh, hai bên bắt đầu giao đấu.

Hai trận thế vừa giao nhau, Bạch Chỉ Vi và Quân Nam Phù đã đấu luôn, tuy Bạch Chỉ Vi thấp hơn một điện nhưng kiếm pháp lại cao hơn, vài hiệp là dần chiếm thượng phong. Nếu đổi lại người khác, trong tình huống luyện tập, thấy không đấu nổi đối thủ thì lùi lại nhưng Quân Nam Phù tuyệt đối không chịu lép trước Bạch Chỉ Vi, kiếm chiêu càng lúc càng nhanh, càng hiểm, đượm mùi giao đấu sinh tử.

Bạch Chỉ Vi nhận ra Quân Nam Phù quyết đấu với mình, nên cùng ngày càng xuất chiêu ác liệt, kiếm chiêu của cô theo lối quả quyết, chiêu nào cũng mang hàn ý quyết tử. Mấy hiệp qua đi, Quân Nam Phù bị bức đến độ mất cả vị trí.

Vị trí của Trương Úy là hiệp trợ phòng thủ cho Quân Nam Phù, thấy cô sắp thất thủ, dù đối thủ là Bạch Chỉ Vi thì gã cũng phải vung kiếm xông lên. Gần như ngày nào gã và Bạch Chỉ Vi cũng tập kiếm với nhau, cùng xem qua tranh ở bí động, nên không ai chiếm ưu thế hơn ai. Có điều hiện giờ gã và Quân Nam Phù hợp lực, vài chiêu là bức Bạch Chỉ Vi lùi lại vị trí của mình.

Lúc đó Bạch Chỉ Vi cũng không phân rõ bản thân bực tức gã giúp Quân Nam Phù hay vì bị đoạt lại vị trí vừa giành được, chỉ cảm giác cơn giận dâng lên kiếm, kiếm hồn bị chọc giận, phát ra kiếm khí lẫm liệt. Đường Mật vội vung kiếm gạt Trương Úy ra: "Đầu to, thần tiên muội muội giận rồi, ta chặn Quân Nam Phù, ngươi chặn Chỉ Vi, nếu để hai người này giao chiến, mất mạng chứ chả chơi."

Trương Úy theo lời ngăn Bạch Chỉ Vi lại, ai ngờ lúc đó cô đang giận, xuất kiếm không hề lưu tình. Đường Mật muốn hòa hoãn bớt nên vừa đánh vừa nói: "Quân Nam Phù, bất quá là luyện tập thôi, đừng tính toán thắng thua quá."

Quân Nam Phù cũng giữ chấp niệm, nổi nóng lên trong khi đối thủ là Đường Mật liền bảo: "Thua ai cũng được trừ các ngươi." Đoạn xuất thủ không hề lưu tình. Đường Mật dù là người rộng rãi nhưng sau vài chiêu, đối thủ không hề nương tay thì nó không còn gì cố kỵ nữa.

Thế trận lập tức phát sinh biến hóa.

Kiếm pháp của Đường Mật cao hơn Quân Nam Phù, Trương Úy lại nhường Bạch Chỉ Vi nên một lúc sau, gã và Quân Nam Phù mất vị trí. Hoàn Lan ở gần đó phụ trách toàn trận thấy phía mình thoái lui liền phi thân đến phòng ngự. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đấu với ba, dần bị bức lùi, Mộ Dung Phỉ phụ trách toàn cục ở trận thế của hai cô thấy lỗ hổng bên mình vừa khoét được đang dần lấp lại liền vung kiếm đến trợ giúp, cục diện trở thành ba đấu ba. Nhất thời sáu người giao đấu ngày càng kịch liệt, ngay cả chư vị điện phán và Mục Hiển đứng xem cũng bị hấp dẫn, Mục Hiển nhận ngay ra rằng năm cây Loạn thế chi kiếm đã hợp lại.

Mộ Dung Phỉ gia nhập chiến cục, thực lực phe Đường Mật và Bạch Chỉ Vi tăng hẳn, nhưng sau hơn mười hiệp chỉ chiếm thượng phong chứ không cướp được vị trí của đối phương. Mộ Dung Phỉ nóng lòng, chợt nhớ lại tình cảnh đấu với Đông Ngao. Kỳ thật hiện tại cả ba đang lợi dụng bộ pháp đã quen thuộc, lâm thời tổ thành một kiếm trận nhỏ vừa công vừa thủ, uy lực tất nhiên hơn hẳn ba người riêng lẻ.

"Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, chúng ta dùng cách đối phó với Đông Ngao." Mộ Dung Phỉ quát to với hai cô.

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đều lanh lợi, hiểu ngay dụng ý của y, cùng gạt kiếm của đối thủ, lùi lại cạnh Mộ Dung Phỉ. Kiếm pháp của cả ba không còn như lúc đấu với Đông Ngao, cộng thêm có kinh nghiệm từ lần đó, dù không luyện tập cùng nhau thì độ ăn ý đủ để vận chuyển tiểu kiếm trận trơn tru. Mộ Dung Phỉ không còn áp lực phòng thủ, kiếm nào xuất ra cũng cương mãnh vô cùng.

Trương Úy có cảm giác ba người phe mình dù xuất kiếm thế nào thì hoặc bị thân hình biến hóa như bay của Đường Mật hoặc Bạch Chỉ Vi phòng ngự mất, kiếm quang của Mộ Dung Phỉ hình như đâu đâu cũng có, áp chế chặt chẽ khiến gã không thể toàn lực xuất kiếm công kích, lúc nào cũng phải chừa lực phòng ngự.

Hoàn Lan cũng nhận ra ba người tổ đối phương khiến mình không thi thố được gì nữa, kiếm khí của Mộ Dung Phỉ hình như ngày càng mạnh, mấy lần đối kiếm, hổ khẩu của y bị chấn động tê cứng, bất giác lấy làm lạ từ bao giờ tu vi của Mộ Dung Phỉ đạt đến mức đó. Cộng thêm tiểu kiếm trận của đối phương phối hợp như thiên y vô phùng, rõ ràng thường luyện cùng nhau, không rõ ba người này thân thiết với nhau như thế từ lúc nào, bất giác y lại không vui. Vừa hay nhát kiếm của y bị Đường Mật chặn lại, Bách Vũ của Mộ Dung Phỉ áp tới, không cho y kịp thở.

Hoàn Lan nổi giận, Tuyết Thương vòng lại trả đòn Mộ Dung Phỉ không chỉ hàm chứa sức mạnh mà cả kiếm hồn chi lực. Sát na hai thanh kiếm giao nhau, Mộ Dung Phỉ cảm giác trên kiếm như bị đại lực bão lốc dồn lên, cơ hồ rớt xuống.

Y kinh hãi nhướng mày nhìn thiếu niên đối diện, trong mắt Hoàn Lan sâu thẳm, không hề có ý đùa cợt. Mộ Dung Phỉ chợt dâng lên hưng phấn khôn tả bằng lời, như thể xác nhận một việc, nhanh chóng xuất kiếm, và một lần nữa bị chấn lùi, cơ hồ suýt rớt kiếm.

Không sai. Lực đạo kinh hồn ấy khác hẳn với nội lực bản thân liên miên bất tuyệt, Hoàn Lan nhất định đã dùng tới sức mạnh kiếm hồn. Mộ Dung Phỉ xác nhận xong, vẫn không dám tin lắm. Vì Thục Sơn có quy củ bất thành văn là khi đệ tử tỷ thí không được dùng sức mạnh kiếm hồn, một khi động đến kiếm hồn chi lực, thì kiếm hồn bên thua sẽ yếu đi, còn bên thắng sẽ được tăng cường. Dùng đến kiếm hồn chi lực có nghĩa là trận tỷ thì này phải quyết thắng bại.

Đấy cũng là trận đấu y vẫn mong chờ.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status