Editor: Nguyen Hien.
Cầm thẻ mở cửa phòng đi về phòng, Đồng Niệm quan sát căn phòng qua một lần. Các thiết bị được lắp đặt trong phòng có màu sắc hòa nhã, giấy dán tường màu vàng nhạt, thảm lông màu trắng rất mịn màng.
Gian phòng có thiết kế đặc biệt, một nửa hình tròn lộ ra bên ngoài ban công, thuận tiện cho du khách ngắm cảnh. Đứng ở chỗ này nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mặt hồ ở Tây Hồ, sóng nước gợn lăn tăn, cảnh vật vô cùng đẹp.
Ở giữa phòng đặt một chiếc giường đôi thoải mái, chiếc dra giường màu trắng không dính một hạt bụi. Phòng tắm rộng rãi sáng ngời, bồn tắm màu trắng có chức năng xoa bóp, có thể mát xa cho du khách khi mệt mỏi.
Ở lối đi vào phòng còn có một quầy rượu nhỏ, đủ loại rượu thượng hạng để cho du khách thưởng thức.
Sau khi quan sát, Đồng Niệm thấy căn phòng đầy đủ thiết bị, cực kỳ hài lòng. Đồng Niệm lấy rương hành lý mở ra, treo y phục theo thứ tự trong tủ quần áo. Sắp xếp xong đồ dùng tùy thân, Đồng Niệm đẩy cửa sổ ra, hít sâu một hơi, cảm giác mỗi tế bào mạch máu trong cơ thể đều tràn đầy sức sống.
Thay bộ đồ công sở ra, Đồng Niệm tìm một cái khăn quàng cổ, đeo cái ba lô trên lưng rồi đi ra khỏi phòng, dự định đi xung quanh dạo chơi.
Đi tới quầy rượu ở đại sảnh, bên trong ghế sofa bằng da, có một người đàn ông đang ngồi gác chéo chân, từng ngón tay thon dài gõ nhẹ trên thành ghế, gương mặt tuấn tú cúi xuống, lộ ra đường cong hoàn mỹ trên gò má.
Đồng Niệm sau khi đi ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy người đàn ông đối diện, cô theo bản năng sững sờ ngạc nhiên, đang chần chừ thì thấy anh ngẩng đầu lên, nhìn sang phía cô.
“Sao lâu vậy?” Lăng Cận Dương mặc trên người chiếc áo lông dê dệt kim hở cổ màu nâu nhạt, phía dưới là chiếc quần tây màu đen, anh giơ tay liếc nhìn đồng hồ, giọng nói bực mình.
Đồng Niệm ngẩn ra, sau khi phát hiện anh là đang nói chuyện với mình, nhưng anh không phải đi làm việc sao? Tại sao ngồi ở đây đợi cô chứ?
“Anh không phải đi công tác sao?” dđl/q'd Đồng Niệm đi về phía trước, giơ tay nắm dây đeo ba lô, giọng nói hơi mất tự nhiên.
Liếc nhìn động tác khẩn trương của cô, Lăng Cận Dương nhếch môi lên, nở nụ cười: “Ngày mai mới bắt đầu làm việc, hôm nay rãnh rỗi cho nên muốn đi dạo xung quanh vui đùa một chút, em muốn đi không?”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, Đồng Niệm không khỏi bĩu môi, nghĩ thầm bản thân anh cũng hiểu quá rõ ràng đó chứ? Cố ý ngồi chờ ở đây, còn giả bộ hỏi mình có đi hay không? Dối trá!
“Tại sao không đi chứ?” Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh chằm chằm, giọng nói không vui.
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, cũng không có để ý thái độ nói chuyện của cô, nhìn thấy Đồng Niệm cất bước đi về trước, anh lấy tay lôi cô, “Đợi chút, còn có người khác nữa!”
“Ai vậy?” Đồng Niệm khó hiểu quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lăng Cận Dương lắc đầu một cái, nhìn thấy cô sốt ruột không chờ được, nụ cười sâu hơn: “Tìm người quen thuộc đường đi dẫn chúng ta đi.”
Giây lát, chỉ thấy ngoài cửa quán rượu có hai người đi tới, người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, bên cạnh còn có một cô gái, tuổi còn khá nhỏ, bộ dáng xinh đẹp.
“Tổng giám đốc.” Người đàn ông đi tới, cúi đầu chào. Anh ta định giới thiệu người bên cạnh, nhưng không nghĩ đến cô gái đã mở miệng trước.
Cô gái ngẩng mặt, đôi mắt chăm chú nhìn người đàn ông đối diện, ý cười trên khóe môi không chút nào che giấu: “Lăng tổng ngài khỏe chứ, tôi tên là Vân San.”
Nhìn thấy cô đưa tay ra, Lăng Cận Dương lịch sự cười, cũng đưa tay ra bắt tay với cô: “Chào cô.” Cảm nhận được cô gái dùng sức nắm chặt tay mình, anh nhíu mắt, nhanh chóng rút tay lại.
Đồng Niệm đứng đối diện, có thể thấy rõ hành động vừa rồi, cô liếc nhìn cô gái có tên là Vân San kia, ánh mắt thoáng qua vẻ khó chịu.
Liếc thấy ánh mắt Đồng Niệm không vui mừng, ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương thoáng qua cái gì đó, sắc mặt anh như thường, cười nói: “Vân San tiểu thư, chúng ta lần đầu tiên đến đây, làm phiền cô dẫn đường.”
“Tất nhiên rồi!” Vân San vội vàng khoát tay, nở một nụ cười rực rỡ! Sao có thể gọi là làm phiền chứ? Dẫn đường cho một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền cô cầu còn không được.
Nhưng cô gái bên cạnh anh ta là ai chứ?
Vân San liếc mắt nhìn người đứng đối diện, quan sát qua Đồng Niệm một lần, đáy lòng lạnh lùng hừ một tiếng. Không phải là trẻ tuổi xinh đẹp sao? Những thứ này cô cũng có vậy!
Lăng Cận Dương không nói thêm gì nữa, nắm tay Đồng Niệm, dẫn cô đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy bọn họ nắm tay đi ra bên ngoài, Vân San âm thầm bĩu môi, nghĩ thầm rằng mình nghĩ quả không sai, tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị đi du lịch còn mang theo tình nhân.
Hàng năm ở Hàng Châu, khắp nơi đều lộ ra không khí tươi mát, bên hồ Tây Tử, đông đảo du khách lui tới.
Ba mặt Tay Hồ xung quanh toàn là núi, Vân Sơn Tú Thủy một màu trong xanh, trời trong sóng nước gập ghềnh, sương mù bao phủ mờ mờ, bất kể cái lạnh của mưa tuyết, cảnh vật ở Tây Hồ vô cùng đẹp.
Vân San hướng dẫn du lịch, coi như rất xứng đáng với chức vụ. Dọc theo đường đi miệng cô cơ hồ không hề ngừng nói, cô nhiệt tình giới thiệu tất cả những danh lam thắng cảnh, lịch sử, nguồn gốc, kể cả những danh nhân ai thường tới đây, đều giải thích rất cặn kẽ.
Nhìn kìa!
Vân San giơ tay chỉ về phía trước, giọng nói vui vẻ: “Trước mặt chính là Đoạn Kiều”.
Đoạn Kiều là cây cầu
Cầm thẻ mở cửa phòng đi về phòng, Đồng Niệm quan sát căn phòng qua một lần. Các thiết bị được lắp đặt trong phòng có màu sắc hòa nhã, giấy dán tường màu vàng nhạt, thảm lông màu trắng rất mịn màng.
Gian phòng có thiết kế đặc biệt, một nửa hình tròn lộ ra bên ngoài ban công, thuận tiện cho du khách ngắm cảnh. Đứng ở chỗ này nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mặt hồ ở Tây Hồ, sóng nước gợn lăn tăn, cảnh vật vô cùng đẹp.
Ở giữa phòng đặt một chiếc giường đôi thoải mái, chiếc dra giường màu trắng không dính một hạt bụi. Phòng tắm rộng rãi sáng ngời, bồn tắm màu trắng có chức năng xoa bóp, có thể mát xa cho du khách khi mệt mỏi.
Ở lối đi vào phòng còn có một quầy rượu nhỏ, đủ loại rượu thượng hạng để cho du khách thưởng thức.
Sau khi quan sát, Đồng Niệm thấy căn phòng đầy đủ thiết bị, cực kỳ hài lòng. Đồng Niệm lấy rương hành lý mở ra, treo y phục theo thứ tự trong tủ quần áo. Sắp xếp xong đồ dùng tùy thân, Đồng Niệm đẩy cửa sổ ra, hít sâu một hơi, cảm giác mỗi tế bào mạch máu trong cơ thể đều tràn đầy sức sống.
Thay bộ đồ công sở ra, Đồng Niệm tìm một cái khăn quàng cổ, đeo cái ba lô trên lưng rồi đi ra khỏi phòng, dự định đi xung quanh dạo chơi.
Đi tới quầy rượu ở đại sảnh, bên trong ghế sofa bằng da, có một người đàn ông đang ngồi gác chéo chân, từng ngón tay thon dài gõ nhẹ trên thành ghế, gương mặt tuấn tú cúi xuống, lộ ra đường cong hoàn mỹ trên gò má.
Đồng Niệm sau khi đi ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy người đàn ông đối diện, cô theo bản năng sững sờ ngạc nhiên, đang chần chừ thì thấy anh ngẩng đầu lên, nhìn sang phía cô.
“Sao lâu vậy?” Lăng Cận Dương mặc trên người chiếc áo lông dê dệt kim hở cổ màu nâu nhạt, phía dưới là chiếc quần tây màu đen, anh giơ tay liếc nhìn đồng hồ, giọng nói bực mình.
Đồng Niệm ngẩn ra, sau khi phát hiện anh là đang nói chuyện với mình, nhưng anh không phải đi làm việc sao? Tại sao ngồi ở đây đợi cô chứ?
“Anh không phải đi công tác sao?” dđl/q'd Đồng Niệm đi về phía trước, giơ tay nắm dây đeo ba lô, giọng nói hơi mất tự nhiên.
Liếc nhìn động tác khẩn trương của cô, Lăng Cận Dương nhếch môi lên, nở nụ cười: “Ngày mai mới bắt đầu làm việc, hôm nay rãnh rỗi cho nên muốn đi dạo xung quanh vui đùa một chút, em muốn đi không?”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, Đồng Niệm không khỏi bĩu môi, nghĩ thầm bản thân anh cũng hiểu quá rõ ràng đó chứ? Cố ý ngồi chờ ở đây, còn giả bộ hỏi mình có đi hay không? Dối trá!
“Tại sao không đi chứ?” Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh chằm chằm, giọng nói không vui.
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, cũng không có để ý thái độ nói chuyện của cô, nhìn thấy Đồng Niệm cất bước đi về trước, anh lấy tay lôi cô, “Đợi chút, còn có người khác nữa!”
“Ai vậy?” Đồng Niệm khó hiểu quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lăng Cận Dương lắc đầu một cái, nhìn thấy cô sốt ruột không chờ được, nụ cười sâu hơn: “Tìm người quen thuộc đường đi dẫn chúng ta đi.”
Giây lát, chỉ thấy ngoài cửa quán rượu có hai người đi tới, người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, bên cạnh còn có một cô gái, tuổi còn khá nhỏ, bộ dáng xinh đẹp.
“Tổng giám đốc.” Người đàn ông đi tới, cúi đầu chào. Anh ta định giới thiệu người bên cạnh, nhưng không nghĩ đến cô gái đã mở miệng trước.
Cô gái ngẩng mặt, đôi mắt chăm chú nhìn người đàn ông đối diện, ý cười trên khóe môi không chút nào che giấu: “Lăng tổng ngài khỏe chứ, tôi tên là Vân San.”
Nhìn thấy cô đưa tay ra, Lăng Cận Dương lịch sự cười, cũng đưa tay ra bắt tay với cô: “Chào cô.” Cảm nhận được cô gái dùng sức nắm chặt tay mình, anh nhíu mắt, nhanh chóng rút tay lại.
Đồng Niệm đứng đối diện, có thể thấy rõ hành động vừa rồi, cô liếc nhìn cô gái có tên là Vân San kia, ánh mắt thoáng qua vẻ khó chịu.
Liếc thấy ánh mắt Đồng Niệm không vui mừng, ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương thoáng qua cái gì đó, sắc mặt anh như thường, cười nói: “Vân San tiểu thư, chúng ta lần đầu tiên đến đây, làm phiền cô dẫn đường.”
“Tất nhiên rồi!” Vân San vội vàng khoát tay, nở một nụ cười rực rỡ! Sao có thể gọi là làm phiền chứ? Dẫn đường cho một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền cô cầu còn không được.
Nhưng cô gái bên cạnh anh ta là ai chứ?
Vân San liếc mắt nhìn người đứng đối diện, quan sát qua Đồng Niệm một lần, đáy lòng lạnh lùng hừ một tiếng. Không phải là trẻ tuổi xinh đẹp sao? Những thứ này cô cũng có vậy!
Lăng Cận Dương không nói thêm gì nữa, nắm tay Đồng Niệm, dẫn cô đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy bọn họ nắm tay đi ra bên ngoài, Vân San âm thầm bĩu môi, nghĩ thầm rằng mình nghĩ quả không sai, tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị đi du lịch còn mang theo tình nhân.
Hàng năm ở Hàng Châu, khắp nơi đều lộ ra không khí tươi mát, bên hồ Tây Tử, đông đảo du khách lui tới.
Ba mặt Tay Hồ xung quanh toàn là núi, Vân Sơn Tú Thủy một màu trong xanh, trời trong sóng nước gập ghềnh, sương mù bao phủ mờ mờ, bất kể cái lạnh của mưa tuyết, cảnh vật ở Tây Hồ vô cùng đẹp.
Vân San hướng dẫn du lịch, coi như rất xứng đáng với chức vụ. Dọc theo đường đi miệng cô cơ hồ không hề ngừng nói, cô nhiệt tình giới thiệu tất cả những danh lam thắng cảnh, lịch sử, nguồn gốc, kể cả những danh nhân ai thường tới đây, đều giải thích rất cặn kẽ.
Nhìn kìa!
Vân San giơ tay chỉ về phía trước, giọng nói vui vẻ: “Trước mặt chính là Đoạn Kiều”.
Đoạn Kiều là cây cầu
/233
|