Thực Hoan Giả Yêu

Chương 154 - Chương 116

/233


Editor: Nguyen Hien.

Sáng sớm ba ngày sau, trên các phương tiện truyền thông đều đưa tin: “Tập đoàn Lăng thị tiếp nhận khu mỏ từ tập đoàn Hoa Đông, nhưng bởi vì nơi khai thác khoáng vật có vấn đề nên bị gác lại vô kỳ hạn…”

Tin tức này vừa tung ra, cổ phiếu Lăng thị sau một đêm giảm mạnh đến mức thấp nhất, cho đến khi bị tê liệt. Đồng thời với sự thay đổi rất nhanh của thị trường chứng khoán, đã gây tới sự chú ý của cảnh sát. Tập đoàn Lăng thị trong khoảng khắc lâm vào cảnh bị nghi ngờ kinh doanh dối trá, gây hỗn loạn.

Tất cả các dự án, kế hoạch đều được ký tên Đồng Niệm, toàn bộ mấu chốt đều chỉ thắng đến cô.

Sáng sớm tại cao ốc Lăng thị.

Mục Duy Hàm thức trắng đêm không về nhà, cùng mấy trợ lý ở văn phòng làm việc bận rộn. Cho đến khi phòng làm việc có người đẩy ra, các trợ lý đồng loạt hô lên: “Đồng tiểu thư.”

Sao em lại tới đây?

Buông trong tay cái gì đó, Mục Duy Hàm đứng dậy sãi bước đi tới, giơ tay lên đè lại bả vai cô, muốn đẩy cô ra ngoài: “Mấy ngày này em không cần xuất hiện, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Đồng Niệm đứng bất động, dõi mắt nhìn anh, chán nản nói: “Anh muốn em trốn tránh sao?”

Lấy tay hất tay anh ra, Đồng Niệm mím môi, tiễn đồng đen nhánh dao động mạnh: “Duy Hàm, em có thể trốn được bao lâu chứ?”

Những lời này hung hăng đập vào đầu Mục Duy Hàm. Đúng vậy, có thể trốn được bao lâu chứ? Chuyện lớn như thế này, có trốn cũng vô ích.

Ném túi xách trên ghế sofa, Đồng Niệm nhìn các trợ lý đang làm việc, giọng nói bình tĩnh: “Các người về nhà nghỉ ngơi đi.”

Mọi người thấy Mục Duy Hàm đồng ý, liền thu dọn đồ đạc rời đi.

Mở máy tính trên bàn làm việc lên, Đồng Niệm nhìn thị trường chứng khoán, đôi mày thanh tú nhíu chặt: “Chúng ta tổn thất bao nhiêu rồi?”

“2000 tỷ.”

Đồng Niệm vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói không giữ được bình tĩnh: “Chúng ta có thể xoay xở được bao nhiêu tiền?”

Mục Duy Hàm thở dài, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, tròng mắt hằn lên tia máu, đáy mắt thoáng qua vẻ u ám: “Nhiều nhất là 1000 tỷ.”

Như vậy là thiếu phân nữa.

“Niệm Niệm, tối hôm qua có không ít cổ đông suốt đêm đi gặp chú hai em.” Mục Duy Hàm nhíu mày, cũng không muốn giấu giếm cô.

Đồng Niệm ngẩng đầu lên, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống. Cha con nhà đó đúng là chưa từ bỏ ý định? Chẳng lẽ bọn họ nhất định muốn đối phó với cô sao? Hiện tại Lăng thị lâm vào hoàn cảnh khó khăn, người một nhà không phải cùng nhau tương trợ sao?

Đứng dậy, Đồng Niệm đi tới bên cửa sổ, nhíu mày nhìn về đám mây trắng xóa tận nơi xa, đáy lòng tràn đầy cảm xúc vô hạn: “Bọn họ thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Mục Duy Hàm bước đi tới, đứng cạnh bên người cô, mày kiếm không tự chủ nhíu lại: “Các cổ đông khẳng định sẽ gây ồn ào làm khó dễ, nhưng khó khăn nhất là giải thích cho phía bên cảnh sát. Thị trường chứng khoán thay đổi nhanh chóng, dđl/q'd tối hôm qua đã có người bắt đầu điều tra. Cái lão hồ ly của tập đoàn Hoa Đông kia, hiện giờ tất cả mọi chuyện điều chĩa mũi nhọn về phía em.”

Nghĩ đến thị trường chứng khoán, tiễn đồng trong suốt của Đồng Niệm thoáng chốc ảm đạm xuống. Thị trường chứng khoán trong một đêm giảm mạnh, không biết đã làm cho bao nhiêu gia đình tan nát, phần tội nghiệt này, cô phải thừa nhận.

Hít một hơi thật sâu, hốc mắt cô ê ẩm khó chịu, quay đầu nhìn Mục Duy Hàm trầm giọng nói: “1000 tỷ chúng ta thiếu, có cách nào mượn được không?”

“Hiện tại thị trường chứng khoán đã tê liệt, sẽ không có ngân hàng nào bão lãnh cho chúng ta vay, cho nên…” Mục Duy Hàm cau mày, đối diện với cục diện bế tắc này, quả thật là bị công kích nặng nề.

Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, hai mắt Đồng Niệm ảm đạm không có ánh sáng, cô mím môi cúi đầu, hồi lâu mới thì thầm: “Em hiểu rồi.”

Đúng như Mục Duy Hàm suy đoán, sáng sớm ngày hôm sau, đã có người tới điều tra, hơn nữa còn đưa Đồng Niệm tới đồn cảnh sát thẩm vấn.

Trong một căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, không có một bóng người.

Đồng Niệm ngồi trên một chiếc ghế, trước mặt là bàn vuông. Cô nắm chặt tay, trong lòng bàn tay rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ngồi ở trong này năm tiếng, nhưng không thấy có bất cứ người nào.

Trên bàn có một chiếc đèn lớn, chiếu sáng đến mức làm cho mắt người khác khó chịu.

Đôi mắt Đồng Niệm nhìn chằm chằm về phía trước, đối với cái loại cảm giác an tĩnh này, cả người cô đều có cảm giác đè nén, thậm chí có cảm giác bực bội giống như ai thét bên tai.

Nâng đồng hồ lên liếc nhìn lần nữa, Đồng Niệm chớp mắt, cửa phòng đóng chặt lúc này cũng được mở ra, có hai người bận đồng phục cảnh sát bước tới.

Có người bưng tới 1 ly nước đặt trước mặt cô, sau đó có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Sao rồi, nghĩ ra chưa?”

Đồng Niệm nhíu mày




/233

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status