Đại hội cổ đông của tập đoàn Lăng thị không diễn ra như dự định, chuyện này từ trước đến nay chưa hề xảy ra. Không chỉ có như thế, nhóm người cổ đông liên kết thành một giuột, dồn dập yêu cầu rút cổ phần, trong một đêm Lăng thị xảy ra sóng to gió lớn.
Nhóm người cổ đông nháo thành như vậy, nguyên nhân chủ yếu bởi vì chuyện nhà họ An. Lăng Cận Dương trước tiên giải trừ hôn ước với An Hân, sau đó lại chèn ép nhà họ An. Phần lớn cổ đông cùng An thị cũng có giao tình, hơn nữa cũng có người bên trong kích động. Mọi người dồn dập chất vấn người nắm quyền tập đoàn Lăng thị dùng thủ đoạn xử lý mọi chuyện. Hơn nữa, Lăng Cận Dương còn cố ý muốn kết hôn với Đồng Niệm, chuyện này cũng gây ra sóng gió không nhỏ.
Những nhà giàu có, xảy ra những chuyện gièm pha loại này, dĩ nhiên là tiêu điểm của thành phố Duật Phong. Những người trong cổ đông đều nhất trí cho rằng, xuất thân của Đồng Niệm không thích hợp trở thành phu nhân của tổng giám đốc, hoàn toàn không thể khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, Lăng Cận Dương còn nắm giữ chức vụ tổng giám đốc quá lâu, khiến mọi người không an tâm. Cho nên bọn họ liên kết với nhau, yêu cầu Lăng Trọng tiến hành bầu tổng giám đốc lại.
Phía trước bàn làm việc rộng rãi, Lăng Cận Dương ngồi ở bên trong ghế xoay, anh cúi đầu nhìn chằm chằm tất cả cổ đông ký tên lơn đơn kiến nghị, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, trong đôi mắt thâm thúy bốc lên một nỗi lo lắng, trong lòng cực kỳ tức giận.
Chuyện đột nhiên xảy ra lớn như vậy, nhất định là có người giở trò. Dám ở phía sau cha con bọn họ giở thủ đoạn, trừ nhị thúc ra, chỉ sợ không có ai dám lộ liễu làm như thế.
Ý đồ của Lăng Thuấn rất rõ ràng, muốn Lăng thị đổi chủ, ông đã trù tính rất nhiều năm. Ban đầu ba anh bệnh nặng, ông không có được như ý, lần này mượn chuyện nhà họ An, mua chuộc lòng người. Muốn dùng chuyện này để xoay chuyển, có thể đạt được mục đích của ông.
Nghĩ đến chỗ này, đáy mắt Lăng Cận Dương xẹt qua một tia giá lạnh. Thật may là thời điểm kiểm tra sổ sách, đã tìm được chứng cứ phạm tội của Lăng Thừa Nghiệp. Nếu không lần này anh đã lâm vào thế bị động.
Chỉ là, Mặc dù trong tay có chứng cứ của Lăng Thừa Nghiệp, nhưng những người cổ đông kia đồng loạt liên kết lại với nhau Trong lúc này chỉ sợ còn có người khác đứng phía sau điều khiển. Thời điểm này, có thể nắm giữ nhược điểm của nhiều người để giữ chặt bọn họ, đó là chuyện không có khả năng. Nếu lúc này trừng phạt nghiêm khắc, thì cũng không thể thực hiện được. Dù có chất vấn mọi người thì dù bên ngoài hay bên trong cũng liên lụy đến quá nhiều người.
Bây giờ, muốn nhanh nhất, nhất định phải giải quyết nguy cơ trước mắt, vậy chỉ có thể chuyển nhượng cổ phần mới có thể bảo toàn Lăng thị.
Lăng Cận Dương đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, hai mắt anh nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm ở phía xa, môi nhếch lên tạo thành một đường cong sắc bén.
Của phòng làm việc có người đẩy ra, Đồng Niệm bưng trà sâm đi vào, nhìn người đàn ông đứng mất hồn bên cửa sổ. Cô đặt ly trà lên bàn, nhìn trên bàn anh bày đầy đơn của cổ đông, ánh mắt cô ảm đạm xuống, cất bước đi tới phía sau anh.
Từ phía sau ôm chặt eo của anh, Đồng Niệm dán mặt cô lên lưng anh, ánh mắt buồn bã, giọng nói lộ ra tự trách: “Là em làm liên lụy đến anh, làm anh phải khó xử?”
Nghe thấy giọng nói nặng nề của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương nhướng mày, anh lấy tay kéo người phía sau đứng trước mặt mình, ôm cô vào trong ngực, ánh mắt nụ cười dịu dàng: “Thật là ngốc, chuyện tình không liên quan đến em.”
Dán sắt mặt lên ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, ánh mắt Đồng Niệm yên tĩnh lại. Cô dùng sức ôm chặt eo anh, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết: “Dù chẳng liên quan đến em đi nữa, nhưng em đều muốn cùng anh đối mặt mọi chuyện. Dù là ai cũng không thể tách rời chúng ta ra.”
Ngẩng mặt lên, Đồng Niệm nhìn vào ánh mắt của anh, trong đôi mắt nhu tình của cô tràn đầy nụ cười: “Nếu bọn họ cho rằng chuyện này có thể đã kích anh, vậy thì đặc biệt sai lầm lớn. Trong lòng em, anh là người em yêu, là người đàn ông mạnh nhất, mãi mãi là niềm kiêu ngạo của em.”
Giờ khắc này, trong ánh mắt cô tản mát ra ánh sáng sáng ngời, có thể lung lay ánh mắt của Lăng Cận Dương, ngực anh nóng lên, thoáng chốc dâng lên vô vàng cảm xúc nói không nên lời.
Nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay đều là anh bảo vệ cô, cho cô an ủi, cho cô dựa vào. Nhưng vào giờ phút này, Lăng Cận Dương bỗng nhiên có cảm giác, cô gái yếu đuối trước mắt anh, ngoài tình yêu say đắm, còn tạo ra động lực giúp anh có thêm sức mạnh.
Sâu trong đáy mắt cô có một loại tín niệm kiên định, cỗ vũ anh, khích lệ anh. Có cô hiểu anh, luôn đứng bên cạnh anh, động viên anh, từ nay về sau, cho dù có đối mặt với nhiều sóng to gió lớn anh cũng không có lo lắng. Bởi vì người con gái anh yêu sâu đặm, hiểu anh, tin tưởng anh, hơn nữa còn nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, muốn cùng anh đối mặt với tất cả khó khăn khốn khổ.
Loại tin tưởng cùng ăn ý thế này, đối với hai người yêu nhau mà nói, trân quý biết dường nào.
Ban đêm, Lăng Cận Dương lái xe trở lại Lan Uyển, cùng anh trở về còn có Đồng Niệm. Hai người bọn họ về đến nhà, chỉ thấy Lăng Trọng nghe Mục Duy Hàm báo cáo, bởi vì nhóm người cổ đông gần đây rất khác lạ, sắc mặt rất khó đoán.
Kể từ khi cổ đông muốn thay thế tổng giám đốc, mấy ngày này Lăng Trọng muốn cùng bọn họ gặp mặt, ngầm muốn mượn sức bọn họ. Nhưng lúc này đây, mọi người giống như kết hợp rất ăn ý, trốn tránh không chịu gặp.
Chuyện này khiến cho Lăng Trọng cực kỳ tức giận, ông vỗ mạnh tay lên trên bàn, giận tím mặt: “Bọn họ cũng quá đáng lắm rồi!”
Chủ tịch!
Ba!
Mục Duy Hàm cùng Lăng Cận Dương cùng lúc nói ra, chỉ sợ Lăng Trọng tức giận sẽ không tốt đến cơ thể, vội vàng khuyên nhủ ông: “Trước hết chủ tịch đừng tức giận.”
Đồng Niệm đi tới bên cạnh ông, dìu ông ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt u ám không nói gì.
“Cận Dương.” Lăng Trọng cau mày thở dài, “Chuyện này xảy ra thành như vầy, có phải là do chú hai con giở trò hai không?”
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nói chi tiết cho ông biết: “Dạ, hơn nữa chú hai đã lên kế hoạch rất lâu, lần này chuyện của các cổ đông cũng do chú nhúng tay vào.”
Khốn kiếp ——
Sắc mặt Lăng Trọng tái xanh, trong lòng cực kỳ tức giận. Những năm qua,
/233
|