Trời ạ! Số mạng đang trêu đùa anh sao? Anh và Hắc Tương Lăng chia xa bốn năm, khi anh tìm được cô thì cô lại đồng thời mang thai sinh đứa bé? !
Nếu giữa bọn họ không có cơ duyên gặp nhau này? Như vậy chẳng phải cả đời anh sẽ không được gặp con gái của mình, mà cô và con gái cũng không thể quen biết với anh?
Vừa nghĩ đến đây, anh càng thêm sợ hãi mà run rẩy.
"Ba đừng sợ, con không phải đứa bé xấu, con là Hân Nhi, con rất ngoan rất biết điều đó." Cảm nhận được run rẩy của cơ thể to lớn này, Hắc Mộc Hân ngây thơ an ủi ba .
"Không phải ba sợ, ba vì quá vui mừng. . . . . ." Lôi Thiệu Đình từ khi lớn như vậy đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên không khống chế được cảm xúc, vành mắt đỏ lên.
Nghe Lôi Thiệu Đình nói, tảng đá lớn bất an trong lòng Hắc Tương Lăng cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh tiếp nhận Hân Nhi rồi !
Nàng kích động cắn môi khóc, mà ôm nữ nhi lôi thiệu đình nhắm mắt lại, đem nội tâm phức tạp tâm tình kích động đè nén xuống .
Hắc Mộc Hân không biết vì sao mẹ lại khóc? Cũng không hiểu tại sao ta phải ôm cô chặt như vậy? Đôi mắt tò mò nhìn người lớn thân cận nhất của mình, vẻ mặt khó hiểu.
************
Trong đình viện yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống trên thân thể cao lớn của Lôi Thiệu Đình, anh đưa lưng về phía Hắc Tương Lăng, sau khi trầm mặc hồi lâu, nói ra quyết định của anh ——
"Anh muốn mang Hân Nhi về Đài Loan, ở bên cạnh anh."
"Hân Nhi không thể đi Đài Loan với anh! Anh không thể dẫn con bé đi!" Anh muốn chia rẽ cô và Hân Nhi? Làm sao có thể chứ!
Đứng ở phía sau anh, Hắc Tương Lăng đợi một chút mới mở miệng nói chuyện, không ngờ tới anh lại có tính toán như vậy.
"Anh đã bỏ lỡ lúc Hân Nhi lớn lên rồi, em còn muốn anh bỏ qua bao lâu nữa? Để Hân Nhi ở lại chỗ này, anh không thể lúc nào cũng nhìn thấy con bé." Tâm tình của anh lúc này rất phức tạp khó giải, vì Hắc Tương Lăng lựa chọn sinh hạ con gái cho anh, một đứa bé chảy trong mình dòng máu của anh.
"Lôi, bắt đầu từ bây giờ, anh có thể lấy thân phận cha ruột mà lúc nào cũng có thể gặp mặt Hân Nhi, em cũng sẽ không ngăn trở anh, nhưng xin anh đừng mang Hân Nhi từ bên cạnh em đi." Cô tuyệt đối sẽ không lấy bất kỳ lý do gì mà ngăn trở cha con gặp nhau, dù sao cô đã đồng ý với con gái, cho nó một người cha.
Nhưng cô đã nghĩ quá ngây thơ! Cô không có dự đoán được Lôi Thiệu Đình sẽ lập tức quyết định mang Hân Nhi về Đài Loan, quyết định này quá nhanh!
"Anh biết rõ em sẽ không ngăn trở anh, nếu không tối nay anh cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Nhưng em chủ động đến Đài Loan tiếp cận anh, nói lên yêu cầu muốn hẹn hò, d.d'leq'u'y'd'o'n chỉ là vì Hân Nhi thôi sao?" Không phải bởi vì yêu anh sao?
Lúc này anh đang chất vấn dụng ý của cô, hoài nghi cô qua lại với anh, thậm chí xảy ra quan hệ thân mật lần nữa, không phải vì thật sự yêu anh, mà là. . . . . .
"Em thừa nhận nguyên nhân em chủ động đến tìm anh, phần lớn là vì Hân Nhi, nhưng tình huống về sau đã thay đổi, nếu không phải vì yêu anh, em sẽ không giao mình ra lần nữa!" Anh đang hoài nghi tình cảm của cô, Hắc Tương Lăng không muốn làm cho anh hiểu lầm, cần phải giải thích rõ nhất có thể.
"Anh tin lời của em." Bóng lưng cường tráng cao ngạo ngang tàng quay lại, ánh mắt của anh sáng rỡ nhìn cô, vẻ mặt nóng nảy của cô in vào trong đáy mắt anh."Nếu như em thật sự yêu anh, thì nên để anh mang Hân Nhi về Đài Loan."
"Nếu anh mang Hân Nhi đi. . . . . . em phải làm sao đây chứ?" Hắc Tương Lăng khổ sở nhìn sắc mặt thâm trầm của anh.
"Lăng, em cũng phải cùng sống với anh ở Đài Loan! Anh muốn mang Hân Nhi trở về, cũng muốn em làm bạn với anh, một nhà ba người chúng ta phải được đoàn tụ." Nhìn vẻ mặt lo sợ không yên của cô, tim Lôi Thiệu Đình khẽ đau; thì ra cô hiểu lầm lời của anh, mới xuất hiện vẻ mặt làm đau lòng người như vậy.
"Anh có ý gì? Không phải anh muốn giành Hân Nhi với em sao. . . . . ." Tâm tình khó chịu kích động, thì ra trong kế hoạch anh nói muốn mang Hân Nhi đi, cũng có sự tồn tại của cô.
"Anh muốn Hân Nhi, càng muốn em hơn...em đừng suy nghĩ lung tung." Giọng điệu của anh chắc chắn cũng không cho nghi ngờ."Lăng, em nguyện ý đi cùng anh đến Đài Loan không?"
Quyết tâm phải có cô và Hân Nhi, cùng chung sống như một gia đình, điều này đối với người từ trước đến giờ không tính toán như anh là một lựa chọn cực lớn! Chưa từng có người phụ nữ nào có thể trói chặt anh, trừ Hắc Tương Lăng.
Từ đêm bốn năm trước, đã quyết định duyên phận của bọn họ. Bốn năm sau gặp nhau lần nữa, đến tận đến bây giờ, anh càng xác định được người mình muốn chính là cô!
Nếu hôm nay không có sự tồn tại của Hân Nhi, anh sẽ đi chậm để theo đuổi cô, cho đến khi tình cảm của hai người chín muồi, nhưng hôm nay đã có Hân Nhi khả ái, khiến anh bất chợt cực kì muốn có một gia đình.
Lựa chọn này đối với một người bị coi là lãng tử như anh, là không thể tưởng tượng nổi đến cỡ nào, nhưng anh vẫn quyết định như vậy.
Đối với quyết định này, anh sẽ không hối hận, đó là vì anh biết mình yêu cô.
"Nhưng. . . . . . Sự nghiệp của em ở đây, em không thể nói đi liền rời đi." Hắc Tương Lăng vừa mừng rỡ vừa cực kì khó khăn, trong lòng xuất hiện mong đợi của cha với cô, còn sự nghiệp lớn của nhà họ Hắc.
"Anh biết em không thể dứt bỏ tất cả ở nơi này, nhưng nếu mấy tháng trước em đã nghĩ muốn đến gần anh, đồng ý quen với anh, thậm chí đồng ý cho Hân Nhi một gia đình đầy đủ, nên chắc chắn em phải đối mặt với quyết định của anh." Bản thân là cha của đứa bé, đương nhiên anh muốn đoàn tụ với đứa bé, cùng nhau chung sống.
Đúng vậy! Anh nói không sai một chút nào!
Nhưng chuyện này cô lại không cẩn thận suy nghĩ kĩ. Lúc ấy cô chỉ suy nghĩ đến phía bên ngoài, chỉ vì cảm giác anh cho cô rất tốt, càng vì cần đền bù Hân Nhi không có cha.
Nếu giữa bọn họ không có cơ duyên gặp nhau này? Như vậy chẳng phải cả đời anh sẽ không được gặp con gái của mình, mà cô và con gái cũng không thể quen biết với anh?
Vừa nghĩ đến đây, anh càng thêm sợ hãi mà run rẩy.
"Ba đừng sợ, con không phải đứa bé xấu, con là Hân Nhi, con rất ngoan rất biết điều đó." Cảm nhận được run rẩy của cơ thể to lớn này, Hắc Mộc Hân ngây thơ an ủi ba .
"Không phải ba sợ, ba vì quá vui mừng. . . . . ." Lôi Thiệu Đình từ khi lớn như vậy đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên không khống chế được cảm xúc, vành mắt đỏ lên.
Nghe Lôi Thiệu Đình nói, tảng đá lớn bất an trong lòng Hắc Tương Lăng cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh tiếp nhận Hân Nhi rồi !
Nàng kích động cắn môi khóc, mà ôm nữ nhi lôi thiệu đình nhắm mắt lại, đem nội tâm phức tạp tâm tình kích động đè nén xuống .
Hắc Mộc Hân không biết vì sao mẹ lại khóc? Cũng không hiểu tại sao ta phải ôm cô chặt như vậy? Đôi mắt tò mò nhìn người lớn thân cận nhất của mình, vẻ mặt khó hiểu.
************
Trong đình viện yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống trên thân thể cao lớn của Lôi Thiệu Đình, anh đưa lưng về phía Hắc Tương Lăng, sau khi trầm mặc hồi lâu, nói ra quyết định của anh ——
"Anh muốn mang Hân Nhi về Đài Loan, ở bên cạnh anh."
"Hân Nhi không thể đi Đài Loan với anh! Anh không thể dẫn con bé đi!" Anh muốn chia rẽ cô và Hân Nhi? Làm sao có thể chứ!
Đứng ở phía sau anh, Hắc Tương Lăng đợi một chút mới mở miệng nói chuyện, không ngờ tới anh lại có tính toán như vậy.
"Anh đã bỏ lỡ lúc Hân Nhi lớn lên rồi, em còn muốn anh bỏ qua bao lâu nữa? Để Hân Nhi ở lại chỗ này, anh không thể lúc nào cũng nhìn thấy con bé." Tâm tình của anh lúc này rất phức tạp khó giải, vì Hắc Tương Lăng lựa chọn sinh hạ con gái cho anh, một đứa bé chảy trong mình dòng máu của anh.
"Lôi, bắt đầu từ bây giờ, anh có thể lấy thân phận cha ruột mà lúc nào cũng có thể gặp mặt Hân Nhi, em cũng sẽ không ngăn trở anh, nhưng xin anh đừng mang Hân Nhi từ bên cạnh em đi." Cô tuyệt đối sẽ không lấy bất kỳ lý do gì mà ngăn trở cha con gặp nhau, dù sao cô đã đồng ý với con gái, cho nó một người cha.
Nhưng cô đã nghĩ quá ngây thơ! Cô không có dự đoán được Lôi Thiệu Đình sẽ lập tức quyết định mang Hân Nhi về Đài Loan, quyết định này quá nhanh!
"Anh biết rõ em sẽ không ngăn trở anh, nếu không tối nay anh cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Nhưng em chủ động đến Đài Loan tiếp cận anh, nói lên yêu cầu muốn hẹn hò, d.d'leq'u'y'd'o'n chỉ là vì Hân Nhi thôi sao?" Không phải bởi vì yêu anh sao?
Lúc này anh đang chất vấn dụng ý của cô, hoài nghi cô qua lại với anh, thậm chí xảy ra quan hệ thân mật lần nữa, không phải vì thật sự yêu anh, mà là. . . . . .
"Em thừa nhận nguyên nhân em chủ động đến tìm anh, phần lớn là vì Hân Nhi, nhưng tình huống về sau đã thay đổi, nếu không phải vì yêu anh, em sẽ không giao mình ra lần nữa!" Anh đang hoài nghi tình cảm của cô, Hắc Tương Lăng không muốn làm cho anh hiểu lầm, cần phải giải thích rõ nhất có thể.
"Anh tin lời của em." Bóng lưng cường tráng cao ngạo ngang tàng quay lại, ánh mắt của anh sáng rỡ nhìn cô, vẻ mặt nóng nảy của cô in vào trong đáy mắt anh."Nếu như em thật sự yêu anh, thì nên để anh mang Hân Nhi về Đài Loan."
"Nếu anh mang Hân Nhi đi. . . . . . em phải làm sao đây chứ?" Hắc Tương Lăng khổ sở nhìn sắc mặt thâm trầm của anh.
"Lăng, em cũng phải cùng sống với anh ở Đài Loan! Anh muốn mang Hân Nhi trở về, cũng muốn em làm bạn với anh, một nhà ba người chúng ta phải được đoàn tụ." Nhìn vẻ mặt lo sợ không yên của cô, tim Lôi Thiệu Đình khẽ đau; thì ra cô hiểu lầm lời của anh, mới xuất hiện vẻ mặt làm đau lòng người như vậy.
"Anh có ý gì? Không phải anh muốn giành Hân Nhi với em sao. . . . . ." Tâm tình khó chịu kích động, thì ra trong kế hoạch anh nói muốn mang Hân Nhi đi, cũng có sự tồn tại của cô.
"Anh muốn Hân Nhi, càng muốn em hơn...em đừng suy nghĩ lung tung." Giọng điệu của anh chắc chắn cũng không cho nghi ngờ."Lăng, em nguyện ý đi cùng anh đến Đài Loan không?"
Quyết tâm phải có cô và Hân Nhi, cùng chung sống như một gia đình, điều này đối với người từ trước đến giờ không tính toán như anh là một lựa chọn cực lớn! Chưa từng có người phụ nữ nào có thể trói chặt anh, trừ Hắc Tương Lăng.
Từ đêm bốn năm trước, đã quyết định duyên phận của bọn họ. Bốn năm sau gặp nhau lần nữa, đến tận đến bây giờ, anh càng xác định được người mình muốn chính là cô!
Nếu hôm nay không có sự tồn tại của Hân Nhi, anh sẽ đi chậm để theo đuổi cô, cho đến khi tình cảm của hai người chín muồi, nhưng hôm nay đã có Hân Nhi khả ái, khiến anh bất chợt cực kì muốn có một gia đình.
Lựa chọn này đối với một người bị coi là lãng tử như anh, là không thể tưởng tượng nổi đến cỡ nào, nhưng anh vẫn quyết định như vậy.
Đối với quyết định này, anh sẽ không hối hận, đó là vì anh biết mình yêu cô.
"Nhưng. . . . . . Sự nghiệp của em ở đây, em không thể nói đi liền rời đi." Hắc Tương Lăng vừa mừng rỡ vừa cực kì khó khăn, trong lòng xuất hiện mong đợi của cha với cô, còn sự nghiệp lớn của nhà họ Hắc.
"Anh biết em không thể dứt bỏ tất cả ở nơi này, nhưng nếu mấy tháng trước em đã nghĩ muốn đến gần anh, đồng ý quen với anh, thậm chí đồng ý cho Hân Nhi một gia đình đầy đủ, nên chắc chắn em phải đối mặt với quyết định của anh." Bản thân là cha của đứa bé, đương nhiên anh muốn đoàn tụ với đứa bé, cùng nhau chung sống.
Đúng vậy! Anh nói không sai một chút nào!
Nhưng chuyện này cô lại không cẩn thận suy nghĩ kĩ. Lúc ấy cô chỉ suy nghĩ đến phía bên ngoài, chỉ vì cảm giác anh cho cô rất tốt, càng vì cần đền bù Hân Nhi không có cha.
/33
|