"Hân Nhi, con khá hơn chút nào không?" Ngồi ở cạnh giường nhỏ đáng yêu màu hồng, Hắc Tương Tăng đưa tay vuốt ve cái trán trắng nõn của con gái.
Đây là phòng ngủ của Hân Nhi, Hắc Tương Lăng ngồi ở mép giường lo lắng nhìn con gái đang bị bệnh, nội tâm vô cùng áy náy.
Trong lúc con gái bị cảm phát sốt thì cô lại ở trong khách sạn với Lôi Thiệu Đình, hoàn toàn không có trách nhiệm của người làm mẹ.
"Mẹ. . . . . . Hân Nhi lạnh quá. . . . . ." Da thịt vì phát sốt mà nóng lên, nhưng Hắc Mộc Hân lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, giọng nói non nớt không còn hơi sức, đôi mắt to linh hoạt giờ phút này hiện đầy mệt mỏi.
"Mẹ giúp con phủ thêm một cái chăn bông nha, Hân Nhi cũng sẽ đỡ lạnh." Con gái luôn luôn hoạt bát hiếu động bị bệnh, cô khổ sở lo lắng, khóe mắt xuất hiện nước mắt.
Không muốn khóc trước mặt con gái, Hắc Tương Lăng nhanh chóng rời khỏi mép giường, đi tới trước tủ treo quần áo, lấy ra một cái chăn bông dự bị từ trong tủ quần áo.
Lau hết nước mắt khóe mắt, lại trở về bên giường, giúp con gái đắp chăn bông lên, cô cúi người hôn một cái bên má con gái.
"Hân Nhi, mẹ dẫn ba mang đến đó, con có muốn trò chuyện với ba hay không?" Trong giọng nói dịu dàng, có thấp thỏm với lo lắng.
"Ba đến sao ạ? Con muốn nói chuyện với ba, con còn muốn ba xếp gỗ với con!" Hân Nhi bỗng dưng mở to cặp mắt mệt mỏi, tinh thần lập tức khôi phục được một chút."Mẹ, con muốn ba ——"
Trong mấy tháng này, mẹ vẫn nói với cô chuyện của ba, khiến Hắc Mộc Hân rất mong đợi nhìn thấy ba của mình.
"Được, con ngoan ngoãn nằm xuống đi, mẹ đi gọi ba vào, chờ Hân Nhi thân thể tốt lên rồi ba sẽ chơi xếp gỗ với Hân Nhi." Hắc Tương Lăng tự giữ bình tĩnh, thật ra cô hoàn toàn không biết sau khi Lôi Thiệu Đình biết được mình có một đứa con gái sẽ có phản ứng gì?
Vừa rồi ở trên đường cô một mực nhắc nhở anh, Hân Nhi là người cô yêu nhất trong cuộc đời, cô hi vọng Lôi Thiệu Đình cũng có thể giống cô, yêu Hân Nhi.
Lôi Thiệu Đình đồng ý, anh nói cho cô biết, chỉ cần không phải là tình địch của anh, anh sẽ thuận theo hi vọng của cô, yêu lấy người nàng yêu nhất trong cuộc đời này.
Hắc Tương Lăng xoay người ra khỏi phòng, cô đi tới trước mặt Lôi Thiệu Đình, ánh mắt kích động lại lo lắng nhìn anh.
"Hiện tại, em đồng ý để cho anh thấy Hân Nhi rồi sao?" Lôi Thiệu Đình không muốn suy đoán thêm, vì anh yêu cô, suy đoán nhiều sẽ chỉ làm mình có thêm chất vấn với cô.
Anh không muốn chất vấn người phụ nữ mình yêu, lựa chọn chờ đợi cô tự nói ra sự thật.
"Lôi, trước khi anh vào phòng gặp Hân Nhi, em muốn nói cho anh biết ——" Cô hít một hơi thật sâu, nổi lên dũng khí lớn nhất của mình, vứt bỏ hết cảm xúc giày vò giẫy giụa trong nội tâm."Hân Nhi là con gái em mang thai mười tháng sinh ra, cha của con bé. . . . . . là anh!"
Chấn động kéo đến, khiến Lôi Thiệu Đình bùng nổ kinh ngạc không thôi.
Anh không dám tin trừng mắt nhìn Hắc Tương Lăng, cặp mắt đen thâm trầm kia trừ khiếp sợ chỉ còn khiếp sợ."Em nói lại lần nữa đi! Hân Nhi là ——"
"Hân Nhi là do chúng ta có vào đêm bốn năm trước, em đã mang thai đứa bé. Nó là một bé gái, là đứa bé của em và anh." Nhìn phản ứng của anh, Hắc Tương Lăng hoàn toàn không biết rốt cuộc anh có thể tiếp nhận sự thật này hay không.
"Chúng ta. . . . . . Có một đứa bé? !"
Cái này còn khó tin hơn so với bị sét đánh ! Lôi Thiệu Đình từ trước đến giờ lý trí tỉnh táo, lần đầu không biết làm sao, không biết xử sự như thế nào.
"Lôi, mặc kệ anh có chấp nhận hay không, xem như em cầu xin ngươi, đi xem con bé một chút! Con bé biết nó có một người ba, em vừa nói cho Hân Nhi, anh sẽ vào xem nó ——" Không chắc chắn rằng anh có thể tiếp nhận sự tồn tại của Hân Nhi hay khống, Hắc Tương Lăng luôn có lòng tự ái cao, cực kì kiêu ngạo, lại nắm lấy cánh tay của anh, mềm giọng cầu khẩn.
Tâm tình của anh phức tạp, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Vẻ mặt của cô kích động, cùng với ánh mắt yếu thế này, khiến Lôi Thiệu Đình đang sững sờ tạm thời lấy lại lý trí từ trong sương mù.
"Em cùng vào với anh." Anh nắm lấy cánh tay của cô, đẩy cửa phòng ra, sải bước bước vào bên trong gian phòng.
Đi tới bên giường, anh nhìn thấy một bé gái đáng yêu xinh xắn, một cảm thụ mãnh liệt khác thường xẹt qua trái tim ——
Bé gái trước mắt, cực kỳ giống phiên bản của Hắc Tương Lăng, nhưng lại có một đôi lông mày anh vũ giống anh, và đôi con ngươi thâm thúy.
Anh nhìn mắt Hắc Mộc Hân, cảm xúc càng phức tạp thêm gấp trăm lần; mà Hắc Mộc Hân đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, trong đồng tử lộ ra ngạc nhiên và mừng rỡ rõ ràng.
Hắc Tương Lăng không nhịn được nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cô nhìn hai cha con cuối cùng cũng gặp nhau, kích động đến không thể nói lên lời.
"Ba ba ôm." Hắc Mộc Hân phá vỡ trầm mặc, cô đơn thuần không hiểu cảm xúc sôi trào của người lớn, cô nhìn ba giống như người khổng lồ, tất cả mong đợi hóa thành hưng phấn, tất cả đều hiện ra trong hai cánh tay nhỏ mảnh khảnh đang vươn ra.
Hắc Tương Lăng quay đầu nhìn phản ứng của Lôi Thiệu Đình, cô hi vọng Lôi Thiệu Đình có thể ôm con gái, nhưng đó chỉ là mong đợi của cô, cô chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi ——
Cuối cùng , người đàn ông cao lớn dừng ở bên giường, cử động.
Lôi Thiệu Đình tiến lên một bước, anh cúi xuống thân thể cao lớn run rẩy đưa cánh tay mạnh mẽ mà có lực, ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái nhỏ vào trong ngực.
"Hân Nhi. . . . . . Hân Nhi. . . . . ." Trong giọng nói của anh cũng tràn đầy run rẩy.
Vật nhỏ mềm mại trong ngực anh, là cốt nhục anh, là đứa con của anh!
Đây là phòng ngủ của Hân Nhi, Hắc Tương Lăng ngồi ở mép giường lo lắng nhìn con gái đang bị bệnh, nội tâm vô cùng áy náy.
Trong lúc con gái bị cảm phát sốt thì cô lại ở trong khách sạn với Lôi Thiệu Đình, hoàn toàn không có trách nhiệm của người làm mẹ.
"Mẹ. . . . . . Hân Nhi lạnh quá. . . . . ." Da thịt vì phát sốt mà nóng lên, nhưng Hắc Mộc Hân lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, giọng nói non nớt không còn hơi sức, đôi mắt to linh hoạt giờ phút này hiện đầy mệt mỏi.
"Mẹ giúp con phủ thêm một cái chăn bông nha, Hân Nhi cũng sẽ đỡ lạnh." Con gái luôn luôn hoạt bát hiếu động bị bệnh, cô khổ sở lo lắng, khóe mắt xuất hiện nước mắt.
Không muốn khóc trước mặt con gái, Hắc Tương Lăng nhanh chóng rời khỏi mép giường, đi tới trước tủ treo quần áo, lấy ra một cái chăn bông dự bị từ trong tủ quần áo.
Lau hết nước mắt khóe mắt, lại trở về bên giường, giúp con gái đắp chăn bông lên, cô cúi người hôn một cái bên má con gái.
"Hân Nhi, mẹ dẫn ba mang đến đó, con có muốn trò chuyện với ba hay không?" Trong giọng nói dịu dàng, có thấp thỏm với lo lắng.
"Ba đến sao ạ? Con muốn nói chuyện với ba, con còn muốn ba xếp gỗ với con!" Hân Nhi bỗng dưng mở to cặp mắt mệt mỏi, tinh thần lập tức khôi phục được một chút."Mẹ, con muốn ba ——"
Trong mấy tháng này, mẹ vẫn nói với cô chuyện của ba, khiến Hắc Mộc Hân rất mong đợi nhìn thấy ba của mình.
"Được, con ngoan ngoãn nằm xuống đi, mẹ đi gọi ba vào, chờ Hân Nhi thân thể tốt lên rồi ba sẽ chơi xếp gỗ với Hân Nhi." Hắc Tương Lăng tự giữ bình tĩnh, thật ra cô hoàn toàn không biết sau khi Lôi Thiệu Đình biết được mình có một đứa con gái sẽ có phản ứng gì?
Vừa rồi ở trên đường cô một mực nhắc nhở anh, Hân Nhi là người cô yêu nhất trong cuộc đời, cô hi vọng Lôi Thiệu Đình cũng có thể giống cô, yêu Hân Nhi.
Lôi Thiệu Đình đồng ý, anh nói cho cô biết, chỉ cần không phải là tình địch của anh, anh sẽ thuận theo hi vọng của cô, yêu lấy người nàng yêu nhất trong cuộc đời này.
Hắc Tương Lăng xoay người ra khỏi phòng, cô đi tới trước mặt Lôi Thiệu Đình, ánh mắt kích động lại lo lắng nhìn anh.
"Hiện tại, em đồng ý để cho anh thấy Hân Nhi rồi sao?" Lôi Thiệu Đình không muốn suy đoán thêm, vì anh yêu cô, suy đoán nhiều sẽ chỉ làm mình có thêm chất vấn với cô.
Anh không muốn chất vấn người phụ nữ mình yêu, lựa chọn chờ đợi cô tự nói ra sự thật.
"Lôi, trước khi anh vào phòng gặp Hân Nhi, em muốn nói cho anh biết ——" Cô hít một hơi thật sâu, nổi lên dũng khí lớn nhất của mình, vứt bỏ hết cảm xúc giày vò giẫy giụa trong nội tâm."Hân Nhi là con gái em mang thai mười tháng sinh ra, cha của con bé. . . . . . là anh!"
Chấn động kéo đến, khiến Lôi Thiệu Đình bùng nổ kinh ngạc không thôi.
Anh không dám tin trừng mắt nhìn Hắc Tương Lăng, cặp mắt đen thâm trầm kia trừ khiếp sợ chỉ còn khiếp sợ."Em nói lại lần nữa đi! Hân Nhi là ——"
"Hân Nhi là do chúng ta có vào đêm bốn năm trước, em đã mang thai đứa bé. Nó là một bé gái, là đứa bé của em và anh." Nhìn phản ứng của anh, Hắc Tương Lăng hoàn toàn không biết rốt cuộc anh có thể tiếp nhận sự thật này hay không.
"Chúng ta. . . . . . Có một đứa bé? !"
Cái này còn khó tin hơn so với bị sét đánh ! Lôi Thiệu Đình từ trước đến giờ lý trí tỉnh táo, lần đầu không biết làm sao, không biết xử sự như thế nào.
"Lôi, mặc kệ anh có chấp nhận hay không, xem như em cầu xin ngươi, đi xem con bé một chút! Con bé biết nó có một người ba, em vừa nói cho Hân Nhi, anh sẽ vào xem nó ——" Không chắc chắn rằng anh có thể tiếp nhận sự tồn tại của Hân Nhi hay khống, Hắc Tương Lăng luôn có lòng tự ái cao, cực kì kiêu ngạo, lại nắm lấy cánh tay của anh, mềm giọng cầu khẩn.
Tâm tình của anh phức tạp, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Vẻ mặt của cô kích động, cùng với ánh mắt yếu thế này, khiến Lôi Thiệu Đình đang sững sờ tạm thời lấy lại lý trí từ trong sương mù.
"Em cùng vào với anh." Anh nắm lấy cánh tay của cô, đẩy cửa phòng ra, sải bước bước vào bên trong gian phòng.
Đi tới bên giường, anh nhìn thấy một bé gái đáng yêu xinh xắn, một cảm thụ mãnh liệt khác thường xẹt qua trái tim ——
Bé gái trước mắt, cực kỳ giống phiên bản của Hắc Tương Lăng, nhưng lại có một đôi lông mày anh vũ giống anh, và đôi con ngươi thâm thúy.
Anh nhìn mắt Hắc Mộc Hân, cảm xúc càng phức tạp thêm gấp trăm lần; mà Hắc Mộc Hân đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, trong đồng tử lộ ra ngạc nhiên và mừng rỡ rõ ràng.
Hắc Tương Lăng không nhịn được nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cô nhìn hai cha con cuối cùng cũng gặp nhau, kích động đến không thể nói lên lời.
"Ba ba ôm." Hắc Mộc Hân phá vỡ trầm mặc, cô đơn thuần không hiểu cảm xúc sôi trào của người lớn, cô nhìn ba giống như người khổng lồ, tất cả mong đợi hóa thành hưng phấn, tất cả đều hiện ra trong hai cánh tay nhỏ mảnh khảnh đang vươn ra.
Hắc Tương Lăng quay đầu nhìn phản ứng của Lôi Thiệu Đình, cô hi vọng Lôi Thiệu Đình có thể ôm con gái, nhưng đó chỉ là mong đợi của cô, cô chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi ——
Cuối cùng , người đàn ông cao lớn dừng ở bên giường, cử động.
Lôi Thiệu Đình tiến lên một bước, anh cúi xuống thân thể cao lớn run rẩy đưa cánh tay mạnh mẽ mà có lực, ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái nhỏ vào trong ngực.
"Hân Nhi. . . . . . Hân Nhi. . . . . ." Trong giọng nói của anh cũng tràn đầy run rẩy.
Vật nhỏ mềm mại trong ngực anh, là cốt nhục anh, là đứa con của anh!
/33
|