“Ta sẽ gọi nha hoàn.” Doãn Thiên Lương nói.
Lục Quân Tắc đi đến bên người cô, cành tay vừa nhấc thuận tay đóng cửa sổ, hơi thấp đầu nhìn nàng: “ Thời gian ta nghỉ ngơi bị người khác nhìn liền không được.”
Doãn Thiên Lương dịch chuyển lùi về phía sau, khoảng cách gần có chút nguy hiểm. Lục Quân Tắc xoay người đi tới hướng phía giường, ngồi xuống ở mép giường nghẹo đầu liếc xéo nàng : “Chớ đề phòng ta như phòng cướp, nói sẽ không miếng cưỡng nàng, không cần làm ra biểu tình này.”
Sau đó kéo chăn ngã đầu liền ngủ, Doãn Thiên Lương hai mắt len lén nhìn, giống như ngủ say, nhưng ... người này chiếm một nửa bên giường, mình làm sao bây giờ? Nhảy vào giữa giường? Vẫn là quên đi, vạn nhất nhóm nên chút lửa thì xong rồi.
Nhưng thật ra thì nàng cũng rất muốn bổ sung thêm, xem ra là không được, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, đi một chút sẽ hoạt bát một chút? Bước đi, ở kinh thành cái nơi tấc đất tấc vàng này, biệt viện cũng không lớn, trong chốc lát đã đi xong, ngồi ở lương đình sau hoa viên, dõi mắt nhìn một chút đều là hoa tàn, nhìn thật vắng lặng.
Bầu trời còn thỉnh thoảng có chim nhạn xếp hàng bay qua, Doãn Thiên Lương liền thở dài, chim nhạn cũng biết về nhà, nàng ngay cả đường ở đâu cũng còn không có tìm cứ như vậy đần độn u mê, ga đi làm người có gia đình rồi.
Ánh mắt liếc về mấy bóng dáng lén lén lút lút của mấy nha hoàn, Doãn Thiên Lương đảo trắng dã cặp mắt, không còn hăng hái nhìn cái gì, còn không bằng trở về với đã cẩm thạch, nói đến đá cẩm thạch nàng lại nghĩ tới cái vẫn đề, chuyện động phòng nói như thế nào với mẹ chồng Quận Vương phi cho tốt đây?
Trở lại phòng, qt còn ngủ, bên trong phòng chỉ có tiếng hít thở vững vàng của anh ta, Doãn Thiên Lương liền ngồi bên cạnh bàn thỉnh thoảng liếc hai mắt qua, còn không tỉnh? Lại vừa suy nghĩ anh ta tỉnh lại mình sẽ nói thế nào với anh ta.
Đang suy nghĩ, trên giường đá cẩm thạch đã ngồi dậy, liếc mắt nhìn nàng một chút nói: “Nhìn đủ chưa?”
Á ... ......
Doãn Thiên Lương gật đầu một cái. Nhìn xem ... Không phải là một khối đá cẩm thạch rất đẹp mắt sao, kéo cái gì?
Ánh mắt Lục Quân Tắc hơi híp lại: “Tân hôn ngày thứ hai nàng đã nhìn phu quân đủ rồi, sau này làm sao bây giờ?”
Quết tâm để cho anh ta ăn bánh bao bị nghẹn, Doãn Thiên Lương rất muốn nói cho anh ta biết: có thể làm sao, thích thì nhìn thôi ... nhưng nàng không thể, quá đả thương tự ái của ngài, hơn nữa vị này còn là một Vương gia.
Lục Quân Tắc cũng đến ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn thẳng vào nàng không nói chuyện, may là da mặt Doãn Thiên Lương dày nếu là những tiểu thư khác cũng có chút gánh không được rồi.
“Quận vương, ngài nhìn cái gì?” Doãn Thiên Lương không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước, ý đồ phá vỡ cái không khí lúng túng này.
“Nhìn trở lại.” Lục Quân Tắc nói.
Dưới đáy bàn Doãn Thiên Lương nắm chặt quả đấm, thật TNND, người này a, mơ ước vẻ đẹp của nàng thì trực tiếp nói ... Nhưng trên mặt Doãn Thiên Lương vẫn còn bày ra bộ dạng ngây ngô: “A.”
“Lại có chuyện muốn nói?” Lục Quân Tắc nói.
“Ừ.” Doãn Thiên Lương còn giản bớt số từ để nói chuyện.
“Chuyện động phòng?” Lại hỏi.
“Ừ.” Doãn Thiên Lương gật đầu.
“A.” Lục Quân Tắc đơn độc một từ.
Doãn Thiên Lương liền cố ý mở trừng hai mắt nhìn anh ta, a ... có ý tứ gì? Anh đi giải quyết thì chỉ cần nói là anh biết?
“Nàng đi nói với mẹ.” Lục Quân Tắc nói.
Khống chế kích động đem ánh mắt mình trừng đến mức lớn nhất, Doãn Thiên Lương gật đầu một cái: “A.”
Rất may hiện tại ở trong tay không có búa, nếu không nàng không thể đảm bảo không đem người đàn ông này đập thành bột phấn. Mình là một người phụ nữ, ông chồng mình lại để cho mình đi nói chuyện với mẹ chồng nguyện nhân bọn họ không thể gì kia, chết ngất.
Lục Quân Tắc đứng dậy đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của anh ta Doãn Thiên Lương xem thường. Ông trời ơi, sớm biết thế mình còn không bằng gả cho Triển Vọng Phi, tên kia cũng sẽ không đem loại chuyện khó nói này giao cho mình? Từng bước sai từng bước sai quả nhiên là không thể sửa lại được.
Đến lúc ăn cơm tối, ánh mắt Quận Vương phi quét tới quét lui giữa hai người, Lục Quân Tắc mắt nhìn thẳng ăn cơm, đối với mẹ hắn nhìn cũng không nhìn lại, Doãn Thiên Lương cũng rất trấn tĩnh, không phải là nói sao, nàng không vui Quận Vương phi còn có thể ăn nàng thế nào?
Ăm cơm xong, Quận Vương phi vừa muốn mở miệng liền nghe Doãn Thiên Lương nói: “Phu nhân, mẹ, Thiên Lương có lời phải nói với ngài.”
Quận Vương phi mặt mày nghiêm túc: “Lương nhi, chuyện gì?”
Đống đá cẩm thạch này không có ý tứ muốn đi, ngồi ngay tahửng uống trà, Doãn Thiên Lương nhìn anh ta ... cũng không biết tránh đi, thật không biết người nào giáo dục đứa nhỏ này ...
“Ừ, chính là ...” Do dự một chút, Doãn Thiên Lương quyết định vẫn nói thẳng, dù sao Doãn Thiên Lương cũng là Quận chúa ngây ngô, còn có chút tình cảm thiếu sót, nói ra cũng không có người cười nàng ... đi?
“Chính là cái gì?” Quận Vương phi liếc mắt nhìn Lục Quân Tắc: “Có phải hay không Quận Tắc khi dễ con?”
“Không có, Quận vương không có khi dễ Thiên Lương. Thiên Lương muốn nói là ...” Khẽ cắn răng, bất cứ giá nào: “Thiên Lương muốn nói, ca ca tỷ tỷ của mình vẫn chưa đón dâu nên Thiên Lương cũng không thể cùng Quận vương viêm phòng.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng hình như thấy khóe miệng Lục Quân Tắc giật giật, nàng hy vọng là do trà nóng ...
Quận Vương phi không nói, nhìn Doãn Thiên Lương lại nhìn Lục Quân Tắc, hồi lâu nói: “Ta biết, hai người các con về phòng trước đi.”
Cáo lui ra ngoài, Lục Quân Tắc đi trước, Doãn Thiên Lương ở phía sau, hướng về phía bóng lưng đằng trước nhe răng trợn mắt, vẫn nghĩ anh là đàn ông cơ, phi, coi như nàng nhìn nhầm người.
Lục Quân Tắc đi đến bên người cô, cành tay vừa nhấc thuận tay đóng cửa sổ, hơi thấp đầu nhìn nàng: “ Thời gian ta nghỉ ngơi bị người khác nhìn liền không được.”
Doãn Thiên Lương dịch chuyển lùi về phía sau, khoảng cách gần có chút nguy hiểm. Lục Quân Tắc xoay người đi tới hướng phía giường, ngồi xuống ở mép giường nghẹo đầu liếc xéo nàng : “Chớ đề phòng ta như phòng cướp, nói sẽ không miếng cưỡng nàng, không cần làm ra biểu tình này.”
Sau đó kéo chăn ngã đầu liền ngủ, Doãn Thiên Lương hai mắt len lén nhìn, giống như ngủ say, nhưng ... người này chiếm một nửa bên giường, mình làm sao bây giờ? Nhảy vào giữa giường? Vẫn là quên đi, vạn nhất nhóm nên chút lửa thì xong rồi.
Nhưng thật ra thì nàng cũng rất muốn bổ sung thêm, xem ra là không được, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, đi một chút sẽ hoạt bát một chút? Bước đi, ở kinh thành cái nơi tấc đất tấc vàng này, biệt viện cũng không lớn, trong chốc lát đã đi xong, ngồi ở lương đình sau hoa viên, dõi mắt nhìn một chút đều là hoa tàn, nhìn thật vắng lặng.
Bầu trời còn thỉnh thoảng có chim nhạn xếp hàng bay qua, Doãn Thiên Lương liền thở dài, chim nhạn cũng biết về nhà, nàng ngay cả đường ở đâu cũng còn không có tìm cứ như vậy đần độn u mê, ga đi làm người có gia đình rồi.
Ánh mắt liếc về mấy bóng dáng lén lén lút lút của mấy nha hoàn, Doãn Thiên Lương đảo trắng dã cặp mắt, không còn hăng hái nhìn cái gì, còn không bằng trở về với đã cẩm thạch, nói đến đá cẩm thạch nàng lại nghĩ tới cái vẫn đề, chuyện động phòng nói như thế nào với mẹ chồng Quận Vương phi cho tốt đây?
Trở lại phòng, qt còn ngủ, bên trong phòng chỉ có tiếng hít thở vững vàng của anh ta, Doãn Thiên Lương liền ngồi bên cạnh bàn thỉnh thoảng liếc hai mắt qua, còn không tỉnh? Lại vừa suy nghĩ anh ta tỉnh lại mình sẽ nói thế nào với anh ta.
Đang suy nghĩ, trên giường đá cẩm thạch đã ngồi dậy, liếc mắt nhìn nàng một chút nói: “Nhìn đủ chưa?”
Á ... ......
Doãn Thiên Lương gật đầu một cái. Nhìn xem ... Không phải là một khối đá cẩm thạch rất đẹp mắt sao, kéo cái gì?
Ánh mắt Lục Quân Tắc hơi híp lại: “Tân hôn ngày thứ hai nàng đã nhìn phu quân đủ rồi, sau này làm sao bây giờ?”
Quết tâm để cho anh ta ăn bánh bao bị nghẹn, Doãn Thiên Lương rất muốn nói cho anh ta biết: có thể làm sao, thích thì nhìn thôi ... nhưng nàng không thể, quá đả thương tự ái của ngài, hơn nữa vị này còn là một Vương gia.
Lục Quân Tắc cũng đến ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn thẳng vào nàng không nói chuyện, may là da mặt Doãn Thiên Lương dày nếu là những tiểu thư khác cũng có chút gánh không được rồi.
“Quận vương, ngài nhìn cái gì?” Doãn Thiên Lương không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước, ý đồ phá vỡ cái không khí lúng túng này.
“Nhìn trở lại.” Lục Quân Tắc nói.
Dưới đáy bàn Doãn Thiên Lương nắm chặt quả đấm, thật TNND, người này a, mơ ước vẻ đẹp của nàng thì trực tiếp nói ... Nhưng trên mặt Doãn Thiên Lương vẫn còn bày ra bộ dạng ngây ngô: “A.”
“Lại có chuyện muốn nói?” Lục Quân Tắc nói.
“Ừ.” Doãn Thiên Lương còn giản bớt số từ để nói chuyện.
“Chuyện động phòng?” Lại hỏi.
“Ừ.” Doãn Thiên Lương gật đầu.
“A.” Lục Quân Tắc đơn độc một từ.
Doãn Thiên Lương liền cố ý mở trừng hai mắt nhìn anh ta, a ... có ý tứ gì? Anh đi giải quyết thì chỉ cần nói là anh biết?
“Nàng đi nói với mẹ.” Lục Quân Tắc nói.
Khống chế kích động đem ánh mắt mình trừng đến mức lớn nhất, Doãn Thiên Lương gật đầu một cái: “A.”
Rất may hiện tại ở trong tay không có búa, nếu không nàng không thể đảm bảo không đem người đàn ông này đập thành bột phấn. Mình là một người phụ nữ, ông chồng mình lại để cho mình đi nói chuyện với mẹ chồng nguyện nhân bọn họ không thể gì kia, chết ngất.
Lục Quân Tắc đứng dậy đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của anh ta Doãn Thiên Lương xem thường. Ông trời ơi, sớm biết thế mình còn không bằng gả cho Triển Vọng Phi, tên kia cũng sẽ không đem loại chuyện khó nói này giao cho mình? Từng bước sai từng bước sai quả nhiên là không thể sửa lại được.
Đến lúc ăn cơm tối, ánh mắt Quận Vương phi quét tới quét lui giữa hai người, Lục Quân Tắc mắt nhìn thẳng ăn cơm, đối với mẹ hắn nhìn cũng không nhìn lại, Doãn Thiên Lương cũng rất trấn tĩnh, không phải là nói sao, nàng không vui Quận Vương phi còn có thể ăn nàng thế nào?
Ăm cơm xong, Quận Vương phi vừa muốn mở miệng liền nghe Doãn Thiên Lương nói: “Phu nhân, mẹ, Thiên Lương có lời phải nói với ngài.”
Quận Vương phi mặt mày nghiêm túc: “Lương nhi, chuyện gì?”
Đống đá cẩm thạch này không có ý tứ muốn đi, ngồi ngay tahửng uống trà, Doãn Thiên Lương nhìn anh ta ... cũng không biết tránh đi, thật không biết người nào giáo dục đứa nhỏ này ...
“Ừ, chính là ...” Do dự một chút, Doãn Thiên Lương quyết định vẫn nói thẳng, dù sao Doãn Thiên Lương cũng là Quận chúa ngây ngô, còn có chút tình cảm thiếu sót, nói ra cũng không có người cười nàng ... đi?
“Chính là cái gì?” Quận Vương phi liếc mắt nhìn Lục Quân Tắc: “Có phải hay không Quận Tắc khi dễ con?”
“Không có, Quận vương không có khi dễ Thiên Lương. Thiên Lương muốn nói là ...” Khẽ cắn răng, bất cứ giá nào: “Thiên Lương muốn nói, ca ca tỷ tỷ của mình vẫn chưa đón dâu nên Thiên Lương cũng không thể cùng Quận vương viêm phòng.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng hình như thấy khóe miệng Lục Quân Tắc giật giật, nàng hy vọng là do trà nóng ...
Quận Vương phi không nói, nhìn Doãn Thiên Lương lại nhìn Lục Quân Tắc, hồi lâu nói: “Ta biết, hai người các con về phòng trước đi.”
Cáo lui ra ngoài, Lục Quân Tắc đi trước, Doãn Thiên Lương ở phía sau, hướng về phía bóng lưng đằng trước nhe răng trợn mắt, vẫn nghĩ anh là đàn ông cơ, phi, coi như nàng nhìn nhầm người.
/137
|