Thổ Phỉ Công Lược

Chương 110 - Vì Sao Vừa Gặp Mặt Liền Đánh Nhau!!!

/195


Đối với Ôn đại nhân mà nói, trên đời này có hai chuyện quan trọng nhất, thứ nhất là đọc sách, thứ hai là ăn cơm -- Đương nhiên sau khi quen biết Triệu Việt, thì lại xuất hiện thêm một chuyện quan trọng thứ ba. Gần đây vẫn luôn bận rộn các hạng việc vặt vãnh, mỗi ngày cũng không có nhiều thời gian tĩnh tâm đọc sách, đêm qua lại xảy ra chuyện mất mặt kia, nghĩ đến chuyện thứ ba cũng phải gác qua một bên, chỉ còn lại có ăn cơm là chờ đợi duy nhất, lại còn bị ép nuốt cháo thuốc. Nhớ tới chân giò nóng hổi trong cung, Ôn Liễu Niên yên lặng nuốt nước miếng, sau đó liền tiếp tục ngồi ở trong kiệu, nhìn bên ngoài ngẩn người.

Đại nhân. Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, Đến rồi.

Ôn Liễu Niên cứng ngắc dịch chuyển đứng lên, cất bước thong thả ra khỏi kiệu.

Tứ Hỉ công công vô cùng giật mình, đại nhân bị gì vậy.

Ngồi lâu, chân hơi tê. Ôn Liễu Niên đúng lúc giải thích.

Tứ Hỉ công công vội vàng đỡ hắn: Lần tới đổi kiệu khác lớn một chút.

Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, bên trong kiệu có thể có đặt một cái giường là tốt nhất, còn có thể thuận tiện ngủ một giấc.

Ái khanh đây là? Sở Uyên đang ở trong Ngự Thư phòng nghị sự với Hướng Liệt, nhìn thấy Ôn Liễu Niên chậm rãi cất bước đi vào, đáy mắt cũng có chút kinh nghi -- Lúc trước Hướng Liệt chỉ nói là bị cảm nắng, cũng không có nói đi không được a.

Bẩm Hoàng Thượng, là kiệu quá nhỏ, Ôn đại nhân tê chân. Tứ Hỉ công công ở bên cạnh giải thích dùm.

Không có việc gì là tốt. Sở Uyên nghe vậy thở phào, Cần gọi vài nội thị xoa ấn giúp ái khanh không?

Đa tạ Hoàng Thượng, không cần. Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu, Nghỉ một lúc là tốt rồi. Vốn dĩ cũng đã khó chịu rồi, nếu lại bị đặt ở trên ghế xoa ấn, thì chỉ sợ là muốn tai nạn chết người.

Vất vả ái khanh. Sở Uyên sai người đưa ghế đến cho hắn, Nhưng việc này không phải là nhỏ, chỉ sợ phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Đây cũng là chuyện thuộc bổn phận của vi thần. Ôn Liễu Niên thong thả dịch chuyển một chút, cảm thấy ghế dựa rất cứng.

Về đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia, ví như thật sự có liên quan đến Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn, ái khanh cảm thấy bước tiếp theo nên làm như thế nào? Sở Uyên hỏi.

Nhìn tình thế trước mắt, mục đích cuối cùng của đám người xiếc ảo thuật, là muốn bán tấm vải dệt màu đen kia vào cung. Ôn Liễu Niên nói, Lúc trước cũng có một phường gấm vóc trong Vương Thành đến cửa hỏi qua, nhưng ngay cả giá cũng chưa kịp nói, thì bị đối phương thả rắn đuổi ra ngoài.

Trẫm đối với nó có hứng thú, là vì nó có thể bảo hộ ngàn vạn tướng sĩ Sở quốc. Sở Uyên lắc đầu, Nhưng trong lòng trẫm không biết phải làm sao.

Hiện tại còn chưa biết tấm vải kia rốt cuộc có huyền cơ gì. Ôn Liễu Niên nói, Cho nên vi thần đề nghị tương kế tựu kế, trước đem vật mua được vào tay, sau đó lại thận trọng điều tra rõ.

Sở Uyên gật đầu, đưa mắt nhìn Hướng Liệt: Hướng thống lĩnh thấy thế nào?

Mạt tướng cũng nghĩ như vậy. Hướng Liệt nói, Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Trước tuyên tiến cung xem thử đi. Sở Uyên nói, Là người hay quỷ, trẫm cũng phải tận mắt nhìn một lần mới có thể rõ.

Dạ. Ôn Liễu Niên nói, Không bằng ngày mai thì sao? Vi thần tự mình đến thông truyền.

Được. Sở Uyên gật đầu đáp ứng, lại hỏi, Về cái người thần bí lúc trước trong Vương Thành, có động tĩnh gì hay không?

Vẫn như trước, không hề có tung tích. Hướng Liệt nói, Chỉ trong một đêm không có tung tích, thật sự giống như là chưa từng xuất hiện qua.

Ôn ái khanh có diệu kế gì không? Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên nói, Phàm hoài nghi đám nghệ nhân xiếc ảo thuật này có liên quan đếm hắn, chi bằng cứ đi theo tuyến đường này, lặng lẽ không một tiếng động nhổ củ cải lớn, không cần gây xôn xao dư luận, cũng vẫn có thể xem là mộtbbiện pháp.

Hơi chậm. Sở Uyên dựa vào trên long ỷ, hơi lắc đầu, Không bằng ái khanh nghĩ cách khác xem?

Mọi việc phải lấy dân làm gốc. Ôn Liễu Niên kiên trì, Huống hồ quân chủ Thất Tuyệt quốc cùng các nước lân cận vài ngày nữa sẽ đến Vương Thành, nếu là thấy khắp thành gà bay chó sủa bắt người, cũng chỉ có Sở quốc ta mất mặt.

Trẫm thật sự không nói lại ngươi. Sở Uyên nhướn mày.

Ôn Liễu Niên thong thả đứng lên: Thần chỉ là luận sự.

Người đâu ! Sở Uyên đột ngột lớn tiếng nói.

Ôn Liễu Niên ngẩn người, tâm nói chẳng lẽ là muốn kêu người cầm gậy đánh ta.

Lấy vài cái đệm mềm đến cho ái khanh ngồi. Sở Uyên phân phó.

Ôn Liễu Niên: ...

Nội thị rất nhanh liền ôm ba bốn đệm mềm tiến vào, đặt toàn bộ ở trên ghế Ôn Liễu Niên.

Nếu là không có việc gì, thì đừng hành lễ. Sở Uyên chậm rãi nói, Ái khanh lần lượt cứng ngắc đứng lên như vậy, trẫm nhìn cũng không đành lòng.

Ôn Liễu Niên hiếm khi lỗ tai đỏ bừng.

Chỉ có Hướng Liệt không rõ tình hình, còn đang suy nghĩ Ôn đại nhân quả thật là người đọc sách, bị cảm nắng đau thắt lưng đến bây giờ còn chưa khỏi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ba người quân thần trong ngự thư phòng lại mảy may không buồn ngủ, thẳng đến khi Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nhắc nhở, mới giật mình thấy thế nhưng đã tới gần nửa đêm.

Đã trễ thế này rồi sao. Sở Uyên đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, Hai vị ái khanh cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, có chuyện gì ngày mai lại bàn.

Hướng Liệt vốn dĩ là hộ vệ ở bên cạnh Sở Uyên, hai năm gần đây mới thăng nhiệm là tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân, bởi vậy chỗ ở cũng ở trong cung.

Hướng thống lĩnh không cần đưa tiễn. Ôn Liễu Niên nói, Ta tự mình trở về là được.

Ít nhất cũng đưa đại nhân đến cửa cung. Hướng Liệt nói, Nghĩ đến Triệu đại đương gia hẳn là đang đợi, cũng không cần dùng kiệu trong cung.

Ôn Liễu Niên cười cười, cùng hắn một đường chậm rãi đi đến cửa cung, ven đường gặp được Lưu các lão, không quên phất tay chào hỏi.

Hoàng thượng. Sở Uyên còn đang ở trong Ngự Thư phòng xem sổ con, Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, Lưu các lão cầu kiến.

Trễ như vậy, tuyên. Sở Uyên có chút buồn bực.

Lưu các lão cũng đã hơn bảy mươi tuổi, từ trước đến giờ đều là ngủ sớm dậy sớm, vẫn là chưa từng tiến cung trễ như vậy, bất quá cũng là không có chuyện gì lớn -- Nửa canh giờ trước nhận được thư khẩn cấp tám trăm dặm từ Vân Nam đưa tới, nói Tây Nam Vương gần đây thật sự là sống yên ổn, cũng không muốn nhích người đến Vương Thành tham dự hạ ý với các quốc gia xung quanh. Biết Hoàng Thượng rất để bụng đối chuyện Đoạn Bạch Nguyệt, liền tiến cung bẩm báo.

Vất vả Lưu các lão. Sở Uyên khép thư lại.

Hoàng Thượng quá lời. Lưu các lão nói, Vậy lão thần cáo lui trước.

Sở Uyên gật đầu, để Tứ Hỉ an bài người đưa các lão trở về.

Còn có một việc. Đi đến cửa Ngự Thư phòng, Lưu các lão lại dừng bước, hơi khó chịu nói, Vừa nãy ở hành lang gặp được Ôn đại nhân, hắn thế nhưng học cách đi của lão thần.

Phốc. Sở Uyên hiếm khi mà bật cười thành tiếng.

Lưu các lão còn đang để tâm vào chuyện vụn vặt: Lão thần tuy nói đi đứng không còn linh hoạt, nhưng cũng không đến mức đi lại tập tễnh, rốt cuộc có gì hay ho mà học? Đã sớm nghe nói vị đại nhân này trước đây có sở thích bắt chước cách đi của người què, không nghĩ tới lớn lên lại như thế.

Sở Uyên rất vất vả mới ngừng cười: Các lão hiểu lầm, Ôn ái khanh là không cẩn thận bị trật thắt lưng, cũng không phải có ý cười nhạo các lão.

Đúng vậy. Tứ Hỉ công công cũng ở một bên nhịn cười, Ôn đại nhân mấy ngày trước đều nằm trên giường, hôm nay vừa đỡ hơn được một chút.

Lưu các lão nhất thời thoải mái, thì ra là như vậy, đã nói chính mình đi đường vẫn là rất oai phong.

Tứ Hỉ công công đỡ Lưu các lão rời khỏi Ngự Thư phòng, lưu lại một mình Sở Uyên cười như điên, dư quang lại quét đến lá thư khẩn cấp tám trăm dặm khẩn kia.

Tây Nam Vương Đọan Bạch Nguyệt, tựa hồ từ khi chính mình mới tại vị, cho tới bây giờ quốc phú binh cường, hắn còn chưa đến qua Vương Thành một lần.

Đưa lá thư lên ngọn lửa đang nhảy nhót, trong giây lát thì chỉ còn một làn khói nhè nhẹ.

Trên trời hạ xuống một trận mưa phùn, Triệu Việt quả thật đang đợi ở bên ngoài.

Ôn Liễu Niên nhìn Hướng Liệt nói đa tạ, liền bước nhanh qua.

Gấp cái gì, cũng không sợ té ngã. Triệu Việt cầm dù che cho hắn.

Lần sau đừng đợi nữa. Ôn Liễu Niên sờ sờ gò má hắn, Hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi.

Ngươi không trở về, sao ta có thể hảo hảo nghỉ ngơi. Triệu Việt khoác lại áo choàng cho hắn, Có ăn vụng cái gì không đó?

Không có. Ôn Liễu Niên lắc đầu.

Thật không? Triệu Việt xoa bóp mặt hắn.

Ôn Liễu Niên nói: Tất nhiên là thật, ta chỉ ăn nửa miếng mứt hoa quả. Không tin có thể hôn một cái.

Triệu Việt quả thật liền cúi đầu hôn, mùi vị có chút ngọt.

Ôn Liễu Niên cười hì hì.

Triệu Việt cũng cười theo, cùng hắn thân mật trán kề trán, ôm ngang lấy người bước nhanh ra bên ngoài.

Thị vệ canh giữ cửa cung nhìn thấy, đều ở trong lòng hâm mộ, quả thật là ân ái giống như trong lời đồn.

Sau một đêm mưa phùn rả rích, thời tiết cũng mát mẻ lên không ít, Ôn Liễu Niên sáng sớm ở trong sân xoay hai vòng, cảm thấy mũi hơi ngứa: Hắt xì !

Về phòng khoác thêm y phục đi. Triệu Việt nói.

Không sao. Ôn Liễu Niên ngửa đầu nhìn xem hoa quế trên cây, Thơm thật.

Buổi chiều đi mua cho ngươi vài bình quế hoa tương. Triệu Việt rất hiểu tâm tư của hắn.

Ôn Liễu Niên nói: Lúc trước mẫu thân cũng thường xuyên sẽ làm quế hoa tương. Cũng không biết cửa hàng trong Vương Thành, có thể làm ra được hương vị giống trong nhà hay không.

Mà ở một đầu khác trên kênh đào, Ôn phu nhân đang ngồi ở bên trong thuyền lớn, vui vẻ dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sắp đến Vương Thành rồi a, sắp được nhìn thấy nhi tử.

Đều cười suốt một đường, cao hứng như vậy sao? Ôn Như Mặc ngồi ở bên giường xỏ giày.

Tất nhiên là cao hứng. Ôn phu nhân lườm hắn một cái, sau đó liền tiếp tục tính toán, Tiểu Liễu tử cũng đã trưởng thành, nếu là có thể ở có một cửa hôn nhân trong Vương Thành, vậy thì không thể tốt hơn -- Chung quy là địa phương lớn, tiểu thư nũng nịu cũng nhiều, làm con dâu rất tốt.

Hắt xì ! Lúc này đến phiên Triệu Việt hắt xì.

Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt: Ngươi cũng muốn trở về khoác thêm y phục sao?

Triệu Việt khẽ nhíu mày, sao trong lòng lại cảm thấy hơi... Chột dạ.

Sau khi nếm qua điểm tâm, Ôn Liễu Niên lại đến nhà đám nghệ nhân xiếc ảo thuật, bởi vì lúc trước đã từng nhắc qua, cho nên nghe được tin Hoàng Thượng hạ chỉ tuyên tiến cung, mọi người tuy nói trong lòng không cam nguyện, nhưng cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn, miễn cưỡng đáp ứng.

Chỉ có dân chúng bên trong Vương Thành rất không đành lòng, gần đây sao lại không thấy biểu diễn rắn vậy, chẳng lẽ là đi rồi sao, chúng ta còn chưa xem đủ.

Sau khi ngủ qua một đêm, thân thể Ôn Liễu Niên đã tốt hơn rất nhiều, thế là cũng không sốt ruột trở về, cùng Triệu Việt một đường tay trong tay đi dạo chung quanh trong thành, thuận tiện tìm quán nhỏ dùng cơm trưa.

Lão bà bà nấu mì rất thích Ôn Liễu Niên, thế là không chỉ bỏ thêm vào bên trong hơn hai muỗng hạch đào, ngay cả trứng gà cũng so với trong bát người còn lại cũng nhiều hơn, bánh bao đầy ắp, cơ hồ muốn rớt ra khỏi bát.

Ôn đại nhân trong lòng ai oán, chẳng lẽ là vừa nhìn liền biết ta ăn rất nhiều sao?

Hồi tiếp theo, Thẩm công tử thân hãm Ác Nhân cốc, Tần cung chủ huy kiếm trảm tà linh ! Trong quán trà bên cạnh, người kể chuyện vừa lên tiếng, chung quanh nhất thời vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.

Ôn Liễu Niên cũng theo nghe: Tại thành Vân Lam cũng có rất nhiều cố sự của Tần cung chủ cùng Thẩm công tử. Có chút hoài niệm.

Triệu Việt giúp hắn trộn thức ăn trong bát.

Vương tiên sinh, khi nào thì có thể kể cố sự khác a? Phía dưới có người trẻ tuổi hỏi -- Cho dù Thẩm công tử quả thật rất khiến người ta yêu thích, Tần cung chủ cũng rất oai hùng bất phàm, nhưng vài đoạn này chúng ta đều đã nghe qua rồi, nghe hoài cũng không có ý nghĩa.

Đúng vậy, mấy ngày trước ta mới từ phía Tây lại đây, chỗ đó đều có rất nhiều cố sự mới. Người khác nói, Nhân vật chính tên là Triệu công tử, nghe nói rất là anh tuấn, trên đầu giường từng nhà đều dán bức họa, giống như Táo Vương gia, chỉ tiếc không ai nguyện ý bán, ta cũng không biết lớn lên là cái dạng gì.

Khụ khụ. Ôn Liễu Niên bị sặc đến.

Triệu Việt dở khóc dở cười, quả nhiên là Vương Thành, tin tức chính là linh thông.

Ôn Liễu Niên sầu mi khổ kiểm, ngàn vạn lần đừng có truyền ra a... Nếu là giống như Thẩm công tử vừa xuất hiện liền có một đám đông chạy theo, vậy tương lai phải làm thế nào a.

Triệu Việt nhìn thấy mà buồn cười: Hối hận?

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ: Cũng không hối hận lắm. Chung quy lúc trước nếu không phải vài tiểu cố sự kia, hắn đại khái cũng sẽ không nguyện ý xuống núi tìm mình, cũng sẽ không có những chuyện về sau.

Thừa dịp bốn phía không ai chú ý, Triệu Việt kề sát lại hôn hắn, sau đó liền nắm tay đứng lên.

Ôn Liễu Niên sửng sốt: Còn chưa ăn xong.

Một đám người bên kia đang bàn tán về ta, nghĩ đến ngươi cũng không tâm tình ăn. Triệu Việt nói, Hiếm khi có thời gian, mang ngươi đến một nơi.

Là nơi nào? Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn.

Triệu Việt ôm hắn xoay người lên ngựa, để người nghiêng tựa vào trong lòng mình: Thoải mái không?

Ừm. Ôn Liễu Niên hơn phân nửa trọng lượng thân thể đều ở trên người hắn, cũng không khó chịu.

Triệu Việt vung roi ngựa, mang hắn phóng nhanh ra khỏi thành, cuối cùng vững vàng đứng ở một chỗ hoa cốc.

Một biển hoa thật lớn. Ôn Liễu Niên có chút giật mình.

Cô nương gia đều thích cài hoa, bên trong Vương Thành thủ lĩnh lại đông người, liền có thương nhân trồng phiến hoa điền này. Triệu Việt nói, Bất quá muốn xem không phải thứ này.

Vậy là cái gì? Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Triệu Việt nói: Nhắm mắt lại.

Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn nghe theo, tâm nói chẳng lẽ là muốn hôn một cái, hay là diễn cảnh màn trời chiếu đất a?

Sau đó ngay sau đó, thân thể liền đột nhiên mất khống chế, tiếng gió bên tai vang lên từng trận, giống như là đang rơi từ trên chỗ cao xuống.

Ôn Liễu Niên kinh hô lên tiếng, đầu óc cũng không kịp chuyển, thẳng đến khi lòng bàn chân đạp lên mặt đất bằng phẳng, tim còn đang đập thình thịch.

Đến rồi. Thấy hắn vẫn gắt gao nhắm mắt, Triệu Việt kề sát lại nói, Không sao chứ?

Ôn Liễu Niên run cầm cập mở mắt.

Triệu Việt mỉm cười nhìn hắn.

Ôn Liễu Niên sắc mặt tái nhợt, ngồi dưới tán cây ói đến thiên hôn địa ám.

Triệu Việt: ...

Triệu Việt: ...

Triệu Việt: ...

Vừa nãy là sao thế? Ôn Liễu Niên ngồi ở trên một tảng đá lớn, kinh hồn chưa định hỏi hắn.

Triệu Việt tháo túi rượu bên hông xuống, múc nước cho hắn súc miệng, sau đó chỉ chỉ lên phía trên: Lúc nãy chúng ta ở trên đó.

Hoa điền? Ôn Liễu Niên nói, Thế nhưng bốn phía cũng không khe núi. Rõ ràng chính là một mảnh đất bằng phẳng.

Là bờ vực, ở bên cạnh hoa điền. Triệu Việt nói.

Như vậy a. Ôn Liễu Niên cả người như nhũn ra, Còn tưởng là động đất cho nên có khe nứt.

Triệu Việt tâm tình rất là phức tạp, vì sao trong lời kịch người ta làm chính là hoa tiền nguyệt hạ(*), chính mình làm lại là dọa người ói ra?

(*) hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ nơi các cặp tình nhân nói chuyện yêu đương.

Tới đây làm gì? Ôn Liễu Niên nhìn bốn phía.

Trong lúc vô tình phát hiện. Triệu Việt nắm tay hắn, Lúc trước ở thành Thương Mang, mỗi lần trong lòng ngươi buồn phiền thì muốn đến khe suối ngồi, về sau cũng có thể tới đây, trong nước cũng có không ít cá.

Ta không phải muốn đến khe suối, mà là muốn cùng ngươi đến một nơi yên tĩnh không có ai quấy rầy. Ôn Liễu Niên rất nghiêm túc.

Không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, Triệu Việt có chút ngoài ý muốn.

Bất quá nơi này cũng rất tốt. Ôn Liễu Niên nói, Đi, chúng ta đi chung quanh xem thử.

Triệu Việt hỏi: Muốn cõng không?

Tất nhiên muốn.

Ôn Liễu Niên ghé vào trên lưng hắn, trong tay cầm một cọng cỏ đuôi mèo, ở phía trước vẫy vẫy.

Thẳng đến nửa đêm, hai người mới tay trong tay trở về phường gấm vóc. Lục Truy đang ở trong viện uống trà, gọi Triệu Việt lại nói: Chuyện bên trong tửu lâu đã không sai biệt lắm, đại đương gia tính khi nào khai trương?

Ngươi quyết định là được. Triệu Việt ngồi ở đối diện hắn.

Cả người toàn là sương sớm, đi đâu vậy? Lục Truy vươn tay sờ sờ.

Triệu Việt nói: Bờ vực dưới hoa điền.

Thế nào, có phải Ôn đại nhân rất kinh hỉ không? Lục Truy thuận miệng hỏi.

Còn chưa dứt lời, nhắc tới chuyện này, Triệu Việt nhất thời sắc mặt đen thui.

Lục Truy cảnh giác: Nếu là thất bại, vậy nhất định là ngươi làm không làm tốt. Không có liên quan tới lời đề nghị của ta.

Triệu Việt mặt không biểu tình cầm đao đứng dậy: Ngủ sớm đi.

Lục Truy ngoài ý muốn: Hôm nay cư nhiên không đánh ta?

Triệu Việt lưu cho hắn một bóng lưng: Mở tửu lâu lại đánh.

Lục nhị đương gia rất là tức ngực.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tứ Hỉ công công lại tới đón Ôn Liễu Niên, đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia cũng đi theo Hướng Liệt một đường vào cung.

Chư vị cao nhân là đến từ Nam Dương sao? Sở Uyên hỏi.

Hoàng Thượng quá khen, chúng ta không phải cao nhân, chỉ là người diễn xiếc ảo thuật kiếm miếng cơm ăn. Cao Đại Tráng trả lời, ba người còn lại bởi vì ngôn ngữ không thông, chỉ là cúi đầu đứng ở phía sau.

Lời ấy nói sai rồi, có thể dệt ra vải vóc tinh diệu như vậy, nói là cao nhân cũng không đủ. Sở Uyên chậm rãi nói, Nếu thật sự có thể bảo hộ tướng sĩ Đại Sở ta ở trên chiến trường, chư vị là người có công lớn nhất với Sở quốc, muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không đủ.

Chúng ta chỉ cầu nửa đời còn lại có thể áo cơm vô ưu. Cao Đại Tráng nói, Sẽ không tham quá nhiều tiền tài.

Quả nhiên là người nghĩa hiệp. Sở Uyên cười cười, phân phó Tứ Hỉ đem vàng nâng lên, Đây là tiền đặt cọc, hôm nay chư vị cứ mang về đi.

Đa tạ Hoàng Thượng. Cao Đại Tráng hai tay trình lên một tờ giấy, Đây là phương pháp canh cửi.

Tứ Hỉ công công bảo hắn để tờ giấy vào trong khay, xoay người dâng lên cho Sở Uyên.

Hắc vụ thiêu? Sở Uyên khẽ nhíu mày, Đây là thứ gì?

Mấu chốt canh cửi là ở đây. Cao Đại Tráng nói, Là một loại cỏ đặc hữu ở Nam Dương.

Nếu là đặc sản Nam Dương, trẫm phải đi đâu tìm? Sở Uyên bất mãn.

Hoàng Thượng không cần lo lắng. Cao Đại Tráng nói, Canh cửi cần số lượng cỏ cực ít, lần này chúng ta đến đây có mang theo một ít, nhưng cũng đủ để dệt ra trên vạn vải vóc, về sau nếu Hoàng thượng còn cần, chúng ta lại đưa đến thêm là được.

Không thể gieo trồng ở Đại Sở ta sao? Sở Uyên hỏi.

Khí hậu khác biệt quá lớn, e là không thể. Cao Đại Tráng nói, Thực không dám giấu diếm, loại cỏ này cũng là chúng ta đánh bậy đánh bạ tìm được, đừng nói ở Đại Sở, ngay cả đảo Lữ Diệp cũng trồng không được.

Còn có loại chuyện này. Sở Uyên như có suy nghĩ, Lần này tiến cung có mang theo không?

Chỉ có nhiêu đây, còn lại đều ở nhà. Cao Đại Tráng từ trong ngực lấy ra một bình sứ, Hoàng Thượng thử phái người dệt vài tấm vải trước xem.

Rất tốt. Sở Uyên gật đầu, Tuy nói không thể gieo trồng, bất quá nếu chư vị nguyện ý thu thập cỏ định kỳ đưa đến đây, cũng là không khác nhau nhiều lắm.

Cao Đại Tráng hơi cúi đầu: Tất nhiên là được .

Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh, vẫn đang thản nhiên uống trà, một câu cũng không nói.

Cao Đại Tráng đối với chuyện này thở phào -- May mắn hôm nay rất an tĩnh, còn tưởng rằng sẽ bị lăn qua lộn lại gặng hỏi một phen.

Ôn ái khanh còn có chuyện gì muốn hỏi không? Sở Uyên đột ngột hỏi.

Cao Đại Tráng tâm nhanh chóng treo ngược.

Ôn Liễu Niên nói: Bây giờ có phương pháp rồi, vẫn là dệt ra vải sớm một chút, để tránh chậm trễ chiến sự.

Trẫm cũng nghĩ như vậy. Sở Uyên gật đầu, Vậy thì vất vả ái khanh.

Hoàng Thượng quá lời. Ôn Liễu Niên nói, Tài cán vì triều đình trừ bỏ chuyện ưu phiền bình loạn, là phúc khí của vi thần.

Đợi đến khi đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia rời đi, Sở Uyên nói: Hắc vụ thiêu, ái khanh có nghe qua chưa?

Chưa nghe qua bao giờ. Ôn Liễu Niên lắc đầu.

Sở Uyên thò tay muốn mở bình sứ kia.

Hoàng Thượng hãy khoan. Ôn Liễu Niên khuyên can, Những thứ không rõ ràng, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.

Không sao. Sở Uyên cười cười, Tiểu Cẩn trước khi đi, để lại cho trẫm một bộ bao tay.

Ôn Liễu Niên kề sát nhìn nhìn, chỉ thấy trên tay phải Sở Uyên quả thực có một lớp hàng dệt mỏng manh, rất nhỏ, dưới ánh mặt trời cơ hồ trong suốt.

Có thể bách độc bất xâm. Sở Uyên mở nắp bình ra, đổ một ít vào trong lòng bàn tay, chỉ thấy là chút bột phấn màu đen, cũng không có gì ngạc nhiên.

Lấy đến dệt một cuộn vải thử xem. Ôn Liễu Niên nói, Rồi sau đó hẳn quyết định.

Sở Uyên gật đầu, tự mình đến chức cẩm tư trong cung.

Dựa theo phương thức trong tờ giấy kia, lại thêm hắc vụ thiêu, ngược lại là rất nhanh liền dệt ra vải dệt giống hệt nhau, thật sự là đao thương bất nhập, không rách không mòn.

Sở Uyên rất sảng khoái trả số ngân lượng còn lại, để đám nghệ nhân xiếc ảo thuật cũng đem cỏ hắc vụ thiêu còn thừa lại đưa vào cung, tràn đầy cả năm túi lớn, ngược lại là thật sự có thể dệt ra không ít vải.

Chức Cẩm tư hết ngày này đến ngày khác bận rộn liên tục, thậm chí ngay cả phường gấm vóc còn lại trong Vương Thành cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi dân chúng đều đang suy đoán, chẳng lẽ là Hoàng thượng chuẩn bị lấy đến đưa cho quân chủ các quốc gia khác, bằng không sao lại cần số lượng lớn như vậy.

Đều đang canh cửi? Thanh Cầu bố trí tai mắt ở trong Vương Thành tất nhiên cũng nghe được tin tức này.

Vâng. Thủ hạ gật đầu, Xem ra Sở Uyên cũng không có bất kỳ nghi ngờ.

Rất tốt. Thanh Cầu buông chén trà trong tay, Vậy Triệu Việt thì sao?

Này... Thủ hạ chần chờ, hiển nhiên như trước không có chút tiến triển.

Thanh Cầu vỗ vỗ bả vai của hắn, bước nhanh rời khỏi cửa phòng.

Trong phường gấm vóc, Hồng giáp lang đang nằm sấp ở trên bàn, thỏa mãn ăn no lắc xúc tu.

No quá đi !

Lại béo một vòng. Triệu Việt gõ gõ bối giáp nó.

Bình thường không thấy mang, vừa thấy mặt thì chê béo. Lục Truy trừng hắn một cái, May mà nó nghe không hiểu ngươi nói chuyện, bằng không chỉ sợ sớm đã cuốn bao phục bỏ nhà đi.

Triệu Việt cầm nó bỏ vào trong hộp gỗ lim.

Đại nhân đâu? Lục Truy hỏi.

Còn chưa dậy. Triệu Việt nói.

Lục Truy thức thời không hỏi nữa, còn chưa dậy, tất nhiên là bởi vì đêm qua quá mệt mỏi.

Đi thôi, đến nhìn tửu lâu một chút. Triệu Việt đứng lên bước ra ngoài, Ngày mai muốn khai trương, hôm nay đến kiểm tra lần cuối.

Giữa trưa, Ôn Liễu Niên cũng từ trên giường đứng lên, vào cung lắc lư một vòng, thuận tiện ăn bữa cơm.

Sức ăn ái khanh gần đây thật sự là càng ngày càng tốt. Sở Uyên trêu ghẹo, Trách không được Triệu đại đương gia muốn mở tửu lâu.

Ôn Liễu Niên bình tĩnh gặm thịt.

Ngày mai nghĩ đến sẽ rất náo nhiệt, trẫm đến cũng chỉ thêm phiền. Sở Uyên nói, Về sau nếu là gặp phiền toái gì, cứ việc đến tìm trẫm là được.

Đa tạ Hoàng Thượng. Ôn Liễu Niên vội vàng lau tay.

Không cần đa lễ. Sở Uyên nói, Hảo hảo ăn cơm.

Ôn Liễu Niên lại gắp một miếng thịt lớn.

Sở Uyên ở một bên nhìn hắn ăn, cảm thấy khẩu vị của mình cũng tốt hơn.

Nếu là mở tửu lâu, về sau lại muốn dùng thức ăn dụ dỗ tiến cung, chỉ e là rất khó a...

Tuy nói chỉ là một gian tửu lâu, bất quá lại là sản nghiệp đầu tiên của Triệu Việt ở Vương Thành, mọi người tất nhiên đều rất xem trọng. Dân chúng rất thích Ôn đại nhân cười tủm tỉm, cũng đều nguyện ý đến giúp đỡ, bởi vậy sáng sớm liền vây quanh không ít người, nháo ầm ĩ. Ám vệ bưng hạt dưa điểm tâm phân phát cho tiểu oa nhi, lại treo pháo ở hai bên bảng hiệu, rất là vui vẻ.

Vừa nghĩ đến công tử cùng thiếu cung chủ lập tức sẽ đến đây, tinh thần càng phấn chấn hơn, đã gần một năm không gặp a, quả thực phi thường đáng giá sờ sờ tay nhỏ.

Giữa trưa, dây pháo 'tách tách' nổ tung, dân chúng vô cùng cao hứng che lỗ tai, đợi cho tiếng pháo vang xong, thì lập tức vỗ tay nhiệt liệt.

Triệu Việt vạch trần bảng hiệu tửu lâu, chữ phía trên là do Ôn Liễu Niên tự tay viết -- Sơn Hải Cư, thứ nhất lấy sơn hào hải vị làm món ăn, thứ hai luôn đón tiếp những vị khách nơi xa xôi, thứ ba mong muốn chuyện làm ăn được thịnh vượng, còn có một tầng hàm nghĩa khác, là thề non hẹn biển không thể tách rời.

Ôn Liễu Niên ở trong đám người cười hì hì nhìn hắn, vừa mới chuẩn bị đi ra mở cửa đón khách, ám vệ liền biến sắc, đột nhiên từ trên nóc nhà lao xuống, roi sắt trong tay giơ lên cao, phát ra tiếng vang chói tai.

Dân chúng kinh hô lên tiếng, Triệu Việt thả người nhảy lên, ôm Ôn Liễu Niên ở trong lòng.

Hơn mười nam tử từ bên hông rút nhuyễn đao ra, giây lát liền cùng ám vệ chiến thành một đoàn, nhất thời tại hiện trường một mảnh hỗn loạn, Triệu Việt mang Ôn Liễu Niên lắc mình tránh thoát kẻ đánh lén, Tế Nguyệt đao ở trong không trung xẹt qua quang ảnh chói mắt.

Đại đương gia cẩn thận. Mộc Thanh Sơn kinh hô lên tiếng.

Thượng Vân Trạch lăng không một kiếm đánh rớt phi tiêu: Tiểu ngốc tử, cũng không nhìn bên cạnh mình.

Rốt cuộc đây là đám người nào? Mộc Thanh Sơn vẫn là lần đầu trải nghiệm loại tràng diện này, khó tránh khỏi có chút thất thố.

Hướng về phía đại đương gia mà đến. Thượng Vân Trạch nói, Ta đưa ngươi trở về trước.

Không được, ngươi đi hỗ trợ. Mộc Thanh Sơn sốt ruột.

Có ám vệ Truy Ảnh cung cùng hai vị đương gia ở đây, những người này không phải là đối thủ của bọn họ. Thượng Vân Trạch nói.

Dân chúng từ sớm đã chạy sạch sẽ, quan sai tuần tra bên trong Hoàng thành cũng chạy lại đây, đám người kia đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên ném ra vô số đạn sương khói, sau đó tựa như đã ước định tốt, đồng loạt đánh về phía Ôn Liễu Niên.

Triệu Việt mang theo hắn đằng không nhảy lên, dừng ở tầng hai tửu lâu, lại cảm thấy dưới chân bị sững lại.

Chỗ đó ! Ôn Liễu Niên ánh mắt sắc bén.

Một cái hố ở bên cạnh, một nhúm lửa từ bên trong bay ra ngoài.

Ba mũi tên nhọn mang theo lửa, từ nóc nhà đối diện bay tới, Triệu Việt trong lòng biết không ổn, đơn chân đạp lên rào chắn vừa định xuống lầu, mấy mai phi tiêu không biết từ đâu xuất hiện, lập tức đánh rớt ba mũi tên nhọn.

Thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, kiếm trong tay xẹt qua không khí tạo thành một luồng gió, tốc độ nhanh giống như ảo ảnh, cơ hồ chỉ là trong thời gian nháy mắt, đám người đánh lén kia liền hô đau ngã xuống đất.

Sương khói mờ nhạt bị gió thổi tán đi, một bạch y công tử đang che miệng ho khan.

Thuộc hạ tham kiến cung chủ ! Ám vệ Truy Ảnh cung đồng loạt quỳ một gối xuống đất, tiếng hét rung trời.

Thượng Vân Trạch ở bên cạnh trêu ghẹo: Bình thường không phải không quen sao?

Ám vệ vui sướng ngẩng đầu.

Đã bảo ngươi chờ rồi, nhất định muốn đi theo ta. Tần Thiếu Vũ giúp người trong lòng vỗ vỗ lưng, Có đỡ hơn chút nào không?

Ừm. Thẩm Thiên Lăng hốc mắt có chút hồng, rất sặc.

Ám vệ đáy mắt tràn ngập kích động, hai tay liều mạng cào cào mặt đất, công tử thật sự là một ngày so với một ngày càng xinh đẹp hơn, thật không hổ là người muốn dẫn chúng ta tự lập môn hộ !

Đứng lên đi. Đã lâu không gặp, Thẩm Thiên Lăng rất là cao hứng.

Chúng ta cũng rất nhớ công tử a ! Ám vệ lau nước mắt một phen, tùy thời làm tốt chuẩn bị xông lên phía trước nhiệt liệt ôm.

Tần Thiếu Vũ lạnh lùng quét mắt qua.

Ám vệ trong lòng tràn ngập không cam nguyện đành phải dừng bước, lại ngóng trông hỏi: Thiếu cung chủ đâu? Chẳng lẽ không phải là bá khí hầm hập xuất hiện đầu tiên sao, cư nhiên bị cung chủ đoạt nổi bật !

Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn lên trên.

Một cục bông màu vàng nhạt đang mở rộng cánh, bá khí hầm hập rơi xuống !

Ôn Liễu Niên vui sướng thò tay.

Tiểu Phượng Hoàng ngã bẹp ở trong lòng bàn tay của hắn, đầu óc choáng váng, sau đó liền lắc lắc đầu đứng lên, đôi mắt đậu đen rạng rỡ sáng ngời: Chíp !

Ám vệ mừng rỡ như điên, kêu ngao ngao như ong vỡ tổ nhào tới !

Thiếu thiếu thiếu thiếu thiếu cung chủ !

Ôn đại nhân. Thẩm Thiên Lăng cười hì hì chào hỏi.

Đa tạ nhị vị ra tay tương trợ. Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt một đường tiến lên.

Khách khí cái gì, chúng ta vốn là muốn đến uống rượu, thuận tiện đưa hạ lễ. Thẩm Thiên Lăng nói, Ai biết vừa vặn gặp được nhóm người này.

Quan sai tuần tra đã đem toàn bộ người đánh lén trói lại, chỉ chờ Ôn Liễu Niên xử lý.

Có thể nhờ công tử giúp một tay hay không? Ôn Liễu Niên nói.

Tất nhiên. Thẩm Thiên Lăng nói, Đại nhân có chuyện gì cứ việc nói.

Ôn Liễu Niên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu: Không thành vấn đề.

Đa tạ. Ôn Liễu Niên thở phào.

Thế là đám người đánh lén kia liền bị ám vệ cướp đi từ trong tay quan sai, lý do là chuyện trong giang hồ không nhọc chư vị đại ca hao tâm tổn trí, nếu là về sau mệt hoan nghênh đến hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang ăn hoành thánh miễn phí - Dù sao chúng ta cũng không có ý kiến.

Chúng ta cũng trở về thôi. Thẩm Thiên Lăng nói, Trên đường cũng không phải là nơi để trò chuyện.

Ôn Liễu Niên gật đầu, mọi người xoay người lên ngựa, tập thể Truy Ảnh cung ngủ đến chỗ ở tạm.

Các hạ là Triệu đại đương gia? Thẩm Thiên Lăng tự mình châm trà cho hắn, Quả thật cực kì xứng đôi với đại nhân.

Đa tạ Thẩm công tử. Triệu Việt nói, Cũng đa tạ Tần cung chủ.

Có thể thử nội lực đại đương gia một chút được không? Tần Thiếu Vũ hỏi.

Tất nhiên. Triệu Việt có chút khó hiểu, nhưng bất quá vẫn đáp ứng.

Tần Thiếu Vũ nâng chưởng đặt ở ngực hắn, người còn lại trong phòng đều hai mặt nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì.

Một lát sau, Tần Thiếu Vũ rút tay về: Lúc trước khi Hoa Đường trở về, từng nói nội lực đại đương gia có chút quái dị, nàng lại đoán không được lý do.

Cho nên thì sao? Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi.

Hôm nay ta ở phía xa nhìn, cũng biết được khi đại đương gia ra chiêu có chút không hợp với lẽ thường. Tần Thiếu Vũ nói, Nhưng là có ẩn tình gì chăng?

Triệu Việt khẽ nhíu mày: Ẩn tình?

Tần Thiếu Vũ đột ngột ra chiêu tấn công đến.

Triệu Việt trong lòng cả kinh, lắc mình muốn tránh thoát, nhưng không tự chủ được dừng một lát, bị hắn đánh trúng lui về sau mấy bước.

Uy ! Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ.

Cổ họng Triệu Việt phiếm tinh ngọt, đỡ bàn phun ra một búng máu, nhưng lại có màu tối đen.

Ôn Liễu Niên hồn phi phách tán.

Mạo phạm rồi. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng bưng trà cho hắn súc miệng.

Không sao. Triệu Việt lắc đầu, Đa tạ Tần cung chủ.

Ôn Liễu Niên hiếm khi đầu xoắn lại, vừa gặp mặt liền đánh, đánh xong còn nói cám ơn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

***

Tiểu Vũ: Chào đón gia đình Lăng nhi nào... Hơn 1/2 truyện mới xuất hiện :)) Lúc nào xuất hiện cũng rầm rộ :))

/195

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status