Thổ Phỉ Công Lược

Chương 109 - Khi Nào Mới Có Thể Ăn Chân Giò Nướng????

/195


Thượng Vân Trạch cùng Vương Chức vốn dĩ đang ở phòng thu chi nghị sự, sau khi nghe Mộc Thanh Sơn nói cũng có chút ngoài ý muốn: Hoàng thượng cũng cảm thấy hứng thú với tấm vải đen kia.

Ừm, hôm nay đại nhân đi ra ngoài là vì tìm đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia. Mộc Thanh Sơn nói, Bây giờ đang ở thư phòng, nói là có chuyện muốn tìm.

Đi thôi. Thượng Vân Trạch nói, Đến xem thử.

Vương Chức gật đầu, cùng hắn một đường đến tiền thính.

Thượng bảo chủ, Vương chưởng quầy. Ôn Liễu Niên đứng lên chào hỏi, Xin lỗi, khuya như vậy còn quấy rầy nhị vị.

Đại nhân không cần khách khí. Thượng Vân Trạch kéo ghế dựa ra, Nghe nói hôm nay đại nhân cũng đi tìm đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia?

Đúng vậy. Ôn Liễu Niên gật đầu.

Sớm biết đại nhân cũng đi, thì ta đã sớm đến dặn dò. Vương Chức thân thiết nói, Đám người kia ngôn ngữ không thông lại là người lỗ mãng, nhìn qua cũng không giống là dạng người hiền lành, đại nhân không bị dọa chứ?

Không có. Ôn Liễu Niên hỏi, Đám người kia cự tuyệt Vương chưởng quầy?

Đâu chỉ là cự tuyệt a. Vương Chức nói đến rất là đau đầu, Uổng công ta phí miệng lưỡi nói lời hay ý đẹp nửa ngày, không đáp ứng thì thôi, còn thả rắn ra dọa, may mắn có Tiểu Tam Tử kéo ta chạy nhanh, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Đã nói quả nhiên là người Man Di, vừa không hợp ý một chút liền muốn đánh người.

Thái độ cực kỳ không thân thiện sao? Ôn Liễu Niên lại hỏi một lần.

Vương Chức gật đầu.

Ôn Liễu Niên nói: Vương chưởng quầy có thể nói lại từ đầu tới đuôi, đem chuyện đã trải qua tinh tế nói một lần không?

Vương Chức có chút khó hiểu, quay đầu đưa mắt nhìn Thượng Vân Trạch, thấy hắn gật đầu, mới nói: Vài ngày trước nghe khách nhân nói trong thành có đám nghệ nhân diễn xiếc đến đây, trong tay có tấm vải đao thương bất nhập không rách không mòn, ta liền đến xem vài lần, đúng lúc bảo chủ lại nhắc tới, cảm thấy đó là cơ hội mua bán không tồi, ta liền mang theo Tiểu Tam Tử tới cửa bàn chuyện làm ăn. Bất quá thái độ đối phương cực kỳ không thân thiện, lúc đầu suýt nữa ngay cả cửa viện còn không vào được, về sau rất vất vả mới vào được, nhưng chỉ có một mình ta ở đó nói, bọn họ đều không lên tiếng, về sau một hán tử nhỏ gầy trong đó không biết nói thầm cái gì, thì có một con mãng xà cực lớn từ nóc nhà bò xuống, Tiểu Tam Tử liền nhanh chóng kéo ta rời đi. Lăn lộn mười mấy năm trên thương trường, vẫn là lần đầu trải nghiệm loại tràng diện này, chung quy lúc trước cho dù là bàn bạc không thuận lợi, ít nhất đối phương cũng nể mặt mũi, có thể nói là không có trở ngại.

Như vậy a. Ôn Liễu Niên như có suy nghĩ.

Hôm nay tình huống đại nhân thế nào? Thượng Vân Trạch hỏi.

Thái độ đối phương cũng không được tốt lắm, bất quá cũng là không cự tuyệt. Ôn Liễu Niên nói, Hơn nữa không sai biệt lắm còn sắp đàm thành.

Thật sao? Vương Chức có chút ngoài ý muốn, Đám người dầu muối không ăn như vậy, đại nhân cũng có thể nói động?

Kỳ thật cũng không phải rất khó. Ôn Liễu Niên nói, Ý của ta là, đối phương tựa hồ rất dễ dàng bị thuyết phục.

Thật à? Thượng Vân Trạch nghe đến đây thì hưng trí.

Vương Chức trong lòng kêu khổ: Bảo chủ, ta quả thật đã tận lực. Đám người kia rốt cuộc là làm sao vậy, sao chịu bán cho đại nhân, còn mình thì bị đuổi ra ngoài?

Đại nhân ra giá cao? Thượng Vân Trạch lại hỏi.

Còn chưa bàn giá. Ôn Liễu Niên lắc đầu.

Vương Chức đầu sắp bốc khói, đây...

Vương chưởng quầy đừng suy nghĩ nhiều, thế gian này cũng không có mấy ai có thể nói thắng được đại nhân. Mộc Thanh Sơn phát biểu an ủi.

Thượng Vân Trạch cười cười, cũng nói: Hơn nữa có lẽ còn phải thêm chút uy hiếp bức bách.

Thượng bảo chủ lời này nói sai rồi. Ôn Liễu Niên sửa lại cho đúng, Ta làm việc trước giờ rất nói đạo lý.

Đúng vậy. Thượng Vân Trạch gật đầu, Thổ phỉ núi Thương Mang nhất định cũng nghĩ như vậy.

Triệu Việt: ...

Sao đại nhân lại hỏi chuyện này? Mộc Thanh Sơn nói.

Cảm thấy có chút kỳ quái. Ôn Liễu Niên nói, Theo lý mà nói hẳn là không ai nguyện ý ở bên ngoài dãi gió dầm sương, xiếc ảo thuật kiếm không được mấy văn tiền, mấy người kia nhìn tuổi cũng không tính nhỏ, chẳng lẽ không phải là nên suy nghĩ tích cóp chút tiền thành thân cưới vợ sao?

Mộc Thanh Sơn nói: Có lẽ là phong tục tha hương dị quốc khác với chúng ta.

Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy. Ôn Liễu Niên nói, Cho dù không sốt ruột cưới vợ, nhưng mặc kệ tha hưởng dị quốc nào, bạc luôn khiến người ta thích, nhìn y phục Vương chưởng quầy cũng biết là kẻ có tiền, lại cực kì có thành ý, đám người kia biểu diễn xiếc là vì kiếm tiền, vì sao ngay cả giá cũng không muốn nghe, liền sốt ruột muốn đuổi người đi?

Thượng Vân Trạch nói: Vậy đại nhân thấy sao?

Hôm nay khi ta cùng Hướng thống lĩnh một đường tiến đến, cũng cảm thấy nam tử tên Cao Đại Tráng kia cử chỉ có chút kỳ quái, về phần là kì quái ở đâu, cũng không thể nói rõ được. Ôn Liễu Niên nói, Tựa hồ giống như là đang diễn trò. Lúc đầu thì trong lòng tràn ngập nghi ngờ, về sau tay chân luống cuống, có cảm giác giống như là dùng lực hơi mạnh.

Triệu Việt khẽ nhíu mày.

Cho nên ta mới tìm Vương chưởng quầy hỏi han một phen. Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, Bất quá cũng chỉ là cảm giác của ta mà thôi, không thể nói chính xác được.

Bước tiếp theo phải làm thế nào? Triệu Việt hỏi.

Đã hẹn đối phương sáng mai lại bàn. Ôn Liễu Niên nói, Đến đó trước rồi nói sau.

Thượng Vân Trạch gật đầu: Nếu là đại nhân có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói đừng ngại.

Trước đa tạ Thượng bảo chủ. Ôn Liễu Niên gật đầu, Trời cũng tối rồi, ta cũng không quấy rầy nữa, chư vị trở về nghỉ ngơi sớm một chút.

Mộc Thanh Sơn đưa mắt nhìn Ôn Liễu Niên, có chút muốn nói lại thôi, sau khi trở về phòng ngủ lục nửa ngày cầm ra một lọ thuốc mỡ, kêu người đưa đến cho Ôn Liễu Niên.

Đại nhân hôm nay nhìn qua bộ dáng tựa hồ rất vất vả a.

Hồng giáp lang từ ngoài cửa sổ bò vào, nhìn hắn thân thiết lay xúc tu.

Sao ngươi lại tới đây. Mộc Thanh Sơn bật cười thành tiếng, đặt nó ở trong lòng bàn tay cùng nhau chơi đùa, lại lấy chút vụn điểm tâm đút nó.

Thật đúng là ăn cơm bách gia(*) mà lớn lên. Thượng Vân Trạch lấy ngón tay gõ gõ cái lưng đang phát ra ánh sáng đỏ rực kia.

(*) Ý là tùm lum người cho ăn, Triệu tiểu công từ khi có Ôn tiểu thụ nuôi thả rong quá mà, đâu nhớ tới phải cho con trai ăn, toàn nhớ phải cho vợ ăn không :)))

Hồng giáp lang trên đầu dính vụn điểm tâm, lười biếng nằm sấp ở trên bàn.

Đã lâu rồi không có bị che kín a...

Một đầu khác, Triệu Việt cầm lọ dược đặt ở đầu giường: Sư gia đưa tới.

Nhìn lướt qua bình sứ màu trắng, Ôn Liễu Niên xoa xoa lỗ tai đỏ rực, nửa ngày sau mới nói: Có lẽ sư gia là muốn đưa thuốc cảm lạnh, kết quả lại lấy nhầm. Hoàn toàn có khả năng này nha.

Triệu Việt nhịn cười: Vậy muốn bôi thuốc không?

Không muốn. Ôn Liễu Niên nhanh chóng chui vào ổ chăn.

Vậy ngày mai cũng chỉ có tiếp tục nằm trên giường dưỡng thương. Triệu Việt tựa vào bên cạnh hắn.

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ: Ta tự mình làm.

Triệu Việt sảng khoái đưa lọ thuốc cho hắn.

Ôn Liễu Niên đuổi người: Ngươi đi ra ngoài.

Triệu Việt học hắn: Không.

Ôn Liễu Niên: ...

Triệu Việt cười như có như không nhìn hắn, rõ ràng là đang đùa giỡn.

Ôn Liễu Niên cảm thấy trong lòng rất là khó chịu, lúc trước rõ ràng bản thân luôn là người chiếm thượng phong, vì sao chỉ là làm một lần ở bên ngoài, thì hết thảy đều phản ngược lại?

Mu bàn tay Triệu Việt nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, ánh mắt rất ôn nhu.

Ôn Liễu Niên né tránh, tự mình ở trong ổ chăn sờ soạng bôi thuốc, một lát sau vẻ mặt cứng đờ, lấy lọ thuốc ra.

Làm sao vậy? Triệu Việt khó hiểu.

Ôn Liễu Niên đáy mắt nhanh chóng dâng lên hơi nước, thanh âm run rẩy nói: Đây đây đây thật sự là thuốc trị thương sao?

Triệu Việt lấy bình sứ nhìn thoáng qua, phía trên cũng không có tên, ngửi qua ngược lại là rất thanh mát.

Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch: Mau lên, ta muốn tắm rửa.

Triệu Việt xoay người xuống giường: Người đâu !

Một lát sau, Thượng Vân Trạch mở cửa phòng, nghi hoặc nói: Đã trễ thế này, đại đương gia còn có việc gì sao? Sao vẻ mặt lại sốt ruột thế.

Mộc Thanh Sơn ngồi trên giường, đang huân hương cho Hồng giáp lang.

Tiểu ngốc tử. Thượng Vân Trạch đi vòng vèo, Có phải ngươi đưa cho đại nhân một bình thuốc mỡ không?

Ừm. Mộc Thanh Sơn gật đầu, Dùng rất tốt, sao vậy?

Là cái gì vậy? Thượng Vân Trạch hỏi.

Thanh lương cao, khi bị sốt đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, lập tức sẽ đỡ hơn rất nhiều. Mộc Thanh Sơn nghiêm túc nói, Trước khi đi Tả hộ pháp đưa cho ta.

Thật sự chỉ là Thanh Lương cao? Thượng Vân Trạch trong lòng buồn bực, nghe qua rất bình thường a, vậy vì sao vẻ mặt Triệu Việt giống như là bị người hạ độc.

Tất nhiên là thật. Mộc Thanh Sơn xuống giường, Ta giúp ngươi tìm xem, trong ngăn tủ còn có ba lọ.

Thanh Lương cao? Triệu Việt mở to hai mắt.

Đúng vậy, chính là vật ấy, trước khi đi Tả hộ pháp để lại, hẳn là không có vấn đề. Trong tay Thượng Vân Trạch cầm một bình sứ, Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, sau đó bình tĩnh nói: Không có gì.

Không có gì? Thượng Vân Trạch rõ ràng không tin.

Thật sự không có gì. Triệu Việt nói, Đại khái là bôi nhiều quá, cho nên cảm thấy hơi choáng, cho nên ta liền đến đây hỏi một chút.

... Như thế a. Thượng Vân Trạch nửa tin nửa ngờ.

Triệu Việt xoay người bước ra ngoài: Quấy rầy bảo chủ, cáo từ.

Bên trong phòng ngủ, sau khi Ôn Liễu Niên tắm rửa xong thì bọc ở trong chăn, đáy mắt một mảnh ai lạnh.

Cư nhiên là thuốc cảm lạnh.

Chính mình suốt ngày rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Việt ôm hắn hôn hôn, thăm dò nói: Muốn tìm đại phu xem thử không?

Ngươi dám ! Ôn Liễu Niên khiếp sợ ngồi dậy, trong chớp mắt lại ngã trở về.

Được được được, không tìm đại phu. Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn, dở khóc dở cười nói, Ngàn vạn lần đừng lộn xộn nữa.

Lần đầu tiên trong đời, Ôn Liễu Niên muốn đào hố chôn mình.

Vì sao lại mất mặt xấu hổ như thế.

Sau nửa đêm, Triệu Việt cuối cùng dỗ được người ngủ, sau khi cẩn thận nhét vào ổ chăn, nhìn gương mặt kia còn phiếm chút lệ quang, cuối cùng nhịn không được bật cười.

Ôn Liễu Niên ở trong mộng tức giận, mơ mơ màng màng xoay người.

Triệu Việt từ phía sau ôm người vào trong lòng, động tác rất là ôn nhu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Liệt đã đến phường gấm vóc tìm, ngay cả điểm tâm cũng không ăn.

Đại nhân còn chưa rời giường, Hướng thống lĩnh ăn vài thứ trước đi. Mộc Thanh Sơn nói.

Hướng Liệt trong lòng buồn bực, Ôn đại nhân vẫn luôn cực kỳ đúng giờ, nếu đã ước định tốt thời gian, cũng là sẽ có mặt trước tiên, vẫn chưa bao giờ đến muộn qua.

Mộc Thanh Sơn múc cho hắn một chén chè đậu xanh.

Thân thể đại nhân không thoải mái? Hướng Liệt thân thiết, hôm qua thời tiết nóng như vậy, còn ngồi ở bên trong kiệu đi hết nửa tòa thành, đừng nói là mệt xỉu nha.

Đại khái là vậy. Mộc Thanh Sơn nói, Đêm qua, đại nhân là được đại đương gia ôm trở về.

Hướng thống lĩnh nghe vậy càng tỏ ra lo lắng.

Có thể đi được không a? Bên trong phòng ngủ, Triệu Việt kinh hồn táng đảm hỏi.

Đi được. Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch.

Không được, không được ra ngoài. Triệu Việt cưỡng chế ôm người lại.

Đi một lúc là được, sự tình chậm trễ không được. Ôn Liễu Niên từ trong lòng hắn tránh đi ra, thất tha thất thểu rời khỏi phòng ngủ.

Ám vệ gần đây đến cửa hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang ôn chuyện, hiếm khi trở về một chuyến đưa điểm tâm, kết quả vừa vặn đụng phải một màn này, thế là tâm tình quỷ dị ngồi xổm đầu tường, tập thể nhìn Ôn đại nhân bước chân thư thả rời khỏi tiểu viện.

Đại đương gia quả thực không phải người phàm.

Đại nhân. Hướng Liệt đang ở trong nhà ăn uống trà, sau khi thấy vội vàng bước ra nghênh đón, Nghe sư gia nói đại nhân hôm qua bị cảm nắng, không có việc gì đi?

Không có việc gì. Ôn Liễu Niên đi tướng hình chữ bát.

Hướng Liệt vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc.

Ôn Liễu Niên nói: Nửa đêm hôm qua choáng đầu hoa mắt, không cẩn thận té ngã lộn mèo một cái.

Có cần mời thái y chẩn trị một phen không? Hướng Liệt đánh giá, từ nội tâm phát ra nói, Đại nhân nhìn qua ngã không nhẹ a.

Ngàn vạn lần đừng nha ! Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, duỗi tay sờ sờ mũi: Đã bôi dầu thông lạc rồi, cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Vậy là tốt rồi. Hướng Liệt nói, Vậy đại nhân có thể đi ra ngoài không? Nói là hỏi Ôn Liễu Niên, nhưng mắt lại là nhìn Triệu Việt, quả thật là phi thường hiểu lý lẽ.

Chúng ta đi thôi. Ôn Liễu Niên xoay người.

Đại nhân không ăn điểm tâm sao? Mộc Thanh Sơn hỏi.

Trở về rồi ăn. Ôn Liễu Niên rất là bình tĩnh: Kiệu ở đâu?

Triệu Việt bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên ôm hắn đặt vào trong kiệu: Ta bồi ngươi.

Ôn Liễu Niên nói: Nga.

Nhìn lỗ tai hắn đỏ bừng, Triệu Việt cũng không biết bản thân nên là tâm tình gì, sau khi buông rèm kiệu Hướng Liệt cũng đi theo ra, trước khi lên ngựa cũng không quên khen ngợi: Nếu Hoàng Thượng biết đại nhân cần cù vất vả như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng.

Mau đi thôi. Ôn Liễu Niên lòng tràn ngập ai oán, thầm nghĩ sớm trở về nằm sấp trên giường.

Phàm Ôn đại nhân đã nói đi nhanh, kiệu phu tất nhiên cũng đi như bay, Ôn Liễu Niên ngồi như thế nào cũng không được thoải mái, rất vất vả đến ngoài thành, toàn thân đều là mồ hôi, tâm tình tất nhiên cũng không tốt.

Triệu Việt ôm hắn bước ra.

Hướng Liệt còn muốn nói một câu 'Thật sự là ân ái', kết quả nhìn thấy vẻ mặt Ôn Liễu Niên, cũng liền thức thời câm miệng đi gõ cửa.

Lúc này cửa viện ngược lại là được mở ra rất nhanh, như trước vẫn là Cao Đại Tráng, thái độ cũng hòa nhã hơn: Hai vị đại nhân đến. Sau khi nói xong lại đưa mắt nhìn Triệu Việt: Vị này cũng là đại nhân trong triều?

Hướng Liệt nói: Là hảo hữu Ôn đại nhân.

Mời ba vị vào. Đối phương cũng không hỏi nhiều, như cũ pha trà đến.

Các hạ suy xét rõ ràng chưa? Ôn Liễu Niên hỏi.

Suy xét rõ rồi. Cao Đại Tráng gật đầu: Chúng ta bán.

Hướng Liệt nghe vậy trong lòng vui vẻ.

Vậy thì không thể tốt hơn. Ôn Liễu Niên lấy ngón tay chấm nước trà, ở trên bàn viết một vài chữ: Chúng ta nguyện ý ra giá này.

Được. Cao Đại Tráng như trước không có dị nghị.

Rất tốt. Ôn Liễu Niên gật đầu, lại từ trong ngực lấy ra một xấp chứng từ đưa qua, Nếu là không có vấn đề, chuyện mua bán này xem như đạt thành.

Khi nào thì đưa bạc cho chúng ta? Cao Đại Tráng hỏi.

Tiền đặt cọc là ba phần, đợi đến khi các hạ nói ra phương phía, sau khi chúng ta dệt ra loại vải giống hệt nhau, lại đưa bảy phần còn lại. Ôn Liễu Niên nói, Làm ăn với triều đình, tất nhiên sẽ không sợ bội ước.

Cao Đại Tráng nói: Phương pháp hiện tại có thể đưa cho đại nhân, khi nào thì đưa bạc cho chúng ta?

Các hạ không cần thương lượng với đồng bạn giống như lúc trước sao? Ôn Liễu Niên nhắc nhở.

Không cần. Cao Đại Tráng nói, Đêm qua chúng ta đã thương lượng xong rồi.

Quả nhiên là người sảng khoái. Ôn Liễu Niên đứng lên, Vậy chờ ta trở về báo cáo với Hoàng Thượng, ước chừng nội trong ba ngày có thể tuyên triệu chư vị tiến cung diện thánh.

Còn phải tiến cung? Đối phương rất là cảnh giác.

Có thể tiến cung diện thánh, vốn là vinh hạnh cực kì lớn. Ôn Liễu Niên nói, Huống hồ Hoàng Thượng là thành tâm muốn làm ăn, chuyện mua bán này không nhỏ, tất nhiên phải đích thân gặp chư vị mới có thể yên tâm.

Nhất định phải đi sao? Cao Đại Tráng hỏi.

Nhất định phải đi. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.

Nhưng chúng ta cũng không thông tiếng Hán, cho dù là gặp được Hoàng thượng, thì có thể làm gì? Cao Đại Tráng nhíu mày.

Quân chủ các nước lân cận cũng không thông tiếng Hán, nhưng khi mọi người gặp nhau vẫn vui vẻ ấm áp như thường. Ôn Liễu Niên nói, Còn có thể ăn rất nhiều món ngon, sao lại không đi?

Cao Đại Tráng lại muốn tìm cớ đi tìm đồng bạn thương lượng, Ôn Liễu Niên cũng đã đổi đề tài: Lại nói, bản quan tựa hồ còn chưa hỏi qua, các hạ rốt cuộc từ đâu đến?

Cao Đại Tráng nói: Chỉ là một nước nhỏ, không đáng nhắc đến.

Có nhỏ thì cũng phải có tên chứ. Ôn Liễu Niên nói.

Cao Đại Tráng lắc đầu: Nơi thương tâm đó, chúng ta không muốn nói.

Ôn Liễu Niên cười cười: Nhưng ta nhất định muốn hỏi.

Đại nhân ! Cao Đại Tráng rõ ràng có chút tức giận.

Hoặc là nói không phải ta hỏi, mà là Hoàng Thượng muốn hỏi. Ôn Liễu Niên nói, Đổi vị trí, nếu là các hạ muốn làm ăn lớn với ta, nhưng mà ngay cả ta từ đâu đến cũng không rõ ràng, sao có thể an tâm đưa bạc?

Chúng ta bảo đảm nhất định có thể dệt ra vải. Cao Đại Tráng nói.

Loại bảo đảm này, ai mà nói không được. Ôn Liễu Niên nói, Huống hồ nếu chư vị muốn tiến cung diện thánh, dựa theo quy củ, cũng là phải đăng ký lai lịch cùng với tính danh.

Cao Đại Tráng tức ngực, nghe hắn nói như vậy, giống như là chính mình chủ động muốn tiến cung không bằng.

Cho nên các hạ rốt cuộc từ đâu đếm? Ôn Liễu Niên hỏi lại lần nữa, Ta cũng có thể trở về phục mệnh sớm một chút.

Đại nhân chờ một lát. Cao Đại Tráng đứng lên, vội vã rời khỏi phòng ở, sợ chậm sẽ bị giữ chặt.

Triệu Việt khẽ nhíu mày, người này thật sự đúng là có chút kỳ quái.

Hướng Liệt tuy nói cũng không rõ ràng Ôn Liễu Niên rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng biết hắn đáng tin, cũng không hỏi nhiều, vẫn ôm đao ngồi ở trên ghế, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, đại nhân hôm nay rốt cuộc là làm sao, ngồi cũng không an ổn, cứ liên tục đổi tư thế.

Triệu Việt thấy hắn chảy mồ hôi, tất nhiên là đau lòng, vừa định muốn bắt Cao Đại Tráng trở về, đối phương cũng đã tự mình đi vòng lại: Chúng ta đến từ một đảo nhỏ ở Nam Dương.

Tên là gì? Ôn Liễu Niên rất có tinh thần đánh vỡ nồi cát.

Cao Đại Tráng nói: Đảo Lữ Diệp.

Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm: Quả nhiên chưa từng nghe qua.

Cao Đại Tráng: ...

Vậy ngươi nhất định muốn hỏi !

Ôn Liễu Niên lại không có ý tứ dừng tay như vậy, lại tỉ mỉ bắt đầu gặng hỏi tính danh tuổi tác lai lịch của bọn họ, thậm chí ngay cả trong nhà có tức phụ không cũng muốn nhớ kỹ, nhìn thấy Cao Đại Tráng không kiên nhẫn, đúng lúc nhắc nhở một câu: Nếu là các hạ không phối hợp, thì không thể vào cung diện thánh, nếu là không thể diện thánh, vậy chuyện làm ăn này cũng sẽ thất bại.

Cao Đại Tráng mặt không biểu tình ngồi trở lại, nói: Ta không cưới vợ.

Không cưới vợ. Ôn Liễu Niên gật đầu, lại nói, Tuổi cũng không nhỏ, vẫn là sớm thành thân thì tốt hơn.

Cao Đại Tráng tuy nói bực bội không lên tiếng, bất quá ai cũng có thể nhìn ra được, trong đầu dự tính đang tức giận -- Bất quá lại nói, mặc cho ai bị tổ tông đào bới tìm tòi để hỏi như vậy, dự tính đều sẽ tức giận.

Càng về sau, Hướng Liệt càng tỏ ra khó hiểu. Tuy nói tiến cung diện thánh là chuyện lớn, nhưng công phu trụ cột của Hoàng Thượng không tính yếu, bên cạnh lại có vô số thị vệ cùng ảnh vệ bảo hộ, cho dù đại nhân là vì ổn thỏa, nhưng gặng hỏi như vậy cũng không tránh khỏi quá thận trọng đi -- Ngay cả cha người ta có nạp thiếp hay không cũng muốn xen vào? Nói là gặng hỏi, chi bằng nói là mấy bà cô lắm chuyên hay xăm soi nhà người ta tụ lại một chỗ, nhớ tới cái gì thì hỏi cái đó.

Một canh giờ sau, Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, vươn tay xoa xoa cổ họng, cuối cùng nói: Tạm thời hết rồi.

Cao Đại Tráng thở phào, cuối cùng cũng xong.

Sau đó lại nghe hắn bồi thêm một câu: Nếu là về sau lại nhớ tới cái gì, tiếp tục bổ sung là được.

Cao Đại Tráng trợn trừng mắt, còn muốn tiếp tục?

Cáo từ. Ôn Liễu Niên đứng lên, thân thể rõ ràng cứng đờ.

Triệu Việt ôm hắn vào trong ngực.

Ôn Liễu Niên còn đang khen ngợi: Các hạ quả thật là rất có thành ý làm ăn.

Đại nhân quá khen. Cao Đại Tráng mặt không biểu tình, thầm nghĩ đem những người này đuổi đi nhanh một chút.

Sau khi ba người đi ra ngoài cũng đã giữa trưa, mặt trời nóng cháy cũng không tiện gấp rút lên đường, thế là đi đến chỗ trà lâu lần trước, ngồi nghỉ một lúc lại uống một bình trà trước -- Vẫn luôn nói chuyện không ngừng, Ôn Liễu Niên cổ họng đã sớm khát khô.

Có thể hỏi đại nhân một chuyện hay không? Vừa mới ngồi xuống, Hướng Liệt đã mở miệng hỏi, hiển nhiên cũng là nghẹn rất lâu.

Hướng thống lĩnh là muốn hỏi ta, vì sao phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ôn Liễu Niên buông chén trà.

Hướng Liệt dừng một chút, thì ra thật sự đúng là vô nghĩa, còn tưởng bên trong có huyền cơ khác.

Bởi vì chỉ có vô nghĩa, mới có thể nhìn ra đối phương rốt cuộc có nói dối hay không. Ôn Liễu Niên cười cười, Tựa như tên lừa đảo đầu đường bán rễ cây mà nói là nhân sâm, chỉ biết trước đó soạn tốt lời làm sao mà mình có được cây nhân sâm này, nhưng trước đó sẽ không soạn hàng xóm của mình tên gì họ gì có đón dâu không, bởi vì không cần thiết, một khi đột nhiên bị người hỏi, tất nhiên sẽ ngắn ngủi do dự một phen.

Đại nhân hoài nghi bọn họ là tên lừa đảo? Hướng Liệt nhíu mày.

Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nhanh chóng trả lời ta. Ôn Liễu Niên nói, Hướng thống lĩnh có biểu ca không, tuổi tác bao nhiêu, đang làm cái gì?

Có, Vương An, tổng giáo đầu vũ quán. Hướng Liệt nói.

Ngươi xem, bởi vì là chuyện quen thuộc nhất bên cạnh mình, cho nên có thể nhanh chóng nói ra, cũng sẽ không có quá nhiều lo lắng. Ôn Liễu Niên nói, Nhưng đối phương hiển nhiên không phải như vậy, mỗi lần trả lời một vấn đề, đều sẽ tạm dừng, hơn nữa có vài chỗ còn trước sau mâu thuẫn.

Hướng Liệt ngoài ý muốn: Đại nhân có thể nhớ kĩ toàn bộ?

Tất nhiên. Ôn Liễu Niên lại xê dịch mông, tuy rằng có chút ngồi không yên, thế nhưng may mắn không có quấy nhiễu đến đầu.

Triệu Việt: ...

Đảo Lữ Diệp, Nam Dương đích xác có một đảo nhỏ như vậy. Ôn Liễu Niên nói, Bất quá thứ nhất giao thông yếu, thứ hai trên đảo cũng không có đặc sản gì quý hiếm, cho nên rất ít sẽ ghi lại.

Có vấn đề gì sao? Hướng Liệt lại hỏi.

Ví như là đến từ đảo Lữ Diệp, hẳn là không có gì mà không tiện nhắc đến, Sở quốc chỉ cùng một vài quốc gia lớn ở Nam Dương giao dịch hương liệu lá trà, rất ít giao tiếp với các nước nhỏ này. Ôn Liễu Niên nói.

Vậy vài nam tử dáng người nhỏ gầy, đích xác như là ngư dân. Hướng Liệt nói.

Ngư dân không chỉ có ở Nam Hải. Ôn Liễu Niên chậm rãi nói, Đông Hải cũng có.

Hướng Liệt trong nháy mắt cả kinh: Ý của đại nhân là?

Nam tử trung niên lúc trước ở chung quanh bao ca cơ, cùng đám người xiếc ảo thuật này là đồng thời xuất hiện. Ôn Liễu Niên nói, Không nhất định có liên hệ, nhưng cũng không hẳn là không có liên hệ.

Hướng Liệt nói: Nếu thật sự là như thế, vậy lại nhấc lên quan hệ với Đại Minh Vương, vẫn là phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới tốt.

Hôm qua lúc chúng ta đến cửa bái phỏng, đám người này nhìn như là cực kì không nguyện ý làm ăn với chúng ta, hơn nữa tính tình cũng là một người so với một người càng nóng nảy. Ôn Liễu Niên nói.

Hướng Liệt gật đầu: Đích xác là như thế.

Thế nhưng hôm nay lại đáp ứng cực kỳ sảng khoái. Ôn Liễu Niên buông chén trà.

Hướng Liệt lưu loát nói: Đó là bởi vì cách nói chuyện của đại nhân có lý, làm người ta tin phục. Chung quy cũng là trộn ở trong quan trường a.

Nếu là bị lời nói hôm qua của ta ảnh hưởng, vậy nội tâm cũng nên là cực kỳ không nguyện ý, nhất là đối với loại tính tình nóng nảy mà nói càng là như thế. Ôn Liễu Niên nói, Nhưng hôm nay khi ta cố ý kích hắn, buộc hắn nói ra một đống lời vô dụng, chỉ cần nhắc tới nếu là không phối hợp, thì chuyện làm ăn sẽ không thể thành, đối phương liền rất nhanh thỏa hiệp, Hướng thống lĩnh có cảm thấy trước sau mâu thuẫn không?

Đây... Hướng Liệt hồi ức lại một chút, cảm thấy tựa hồ đích xác như thế.

Không hợp lý đúng không? Không ai sẽ bị một chuyện bản thân không muốn làm uy hiếp đến. Ôn Liễu Niên nói: Nhưng là đổi cách suy nghĩ khác xem, đối phương kì thật rất nguyện ý làm ăn với chúng ta, hôm qua chỉ là cố ý diễn trò, vậy thì hợp lý hơn.

Hướng Liệt vẻ mặt ngưng trọng: Việc này không đơn giản, chỉ sợ phải lập tức hồi cung bẩm báo Hoàng Thượng.

Được. Ôn Liễu Niên cứng ngắc đứng lên.

Hướng Liệt: ...

Hướng thống lĩnh có thể một mình tiến cung trước hay không? Triệu Việt đỡ lấy người, Vốn dĩ bệnh còn chưa khỏi, hôm nay còn không uống thuốc.

Tất nhiên tất nhiên, cũng không vội nhất thời một lát. Hướng Liệt đáp ứng, Vậy ta trở về trước.

Ôn Liễu Niên gật đầu, nhìn hắn rời khỏi nhã gian, sau đó mới thở phào, cả người đều ghé vào trong lòng Triệu Việt.

Chúng ta cũng về nhà? Triệu Việt xoa đầu hắn, Bôi chút thuốc ngủ một giấc, sau đó lại tiến cung.

Có biết bây giờ cần làm những gì không? Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn xem hắn.

Sao? Triệu Việt lúc đầu là có chút khó hiểu, nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn hắn.

Không phải là chuyện này. Ôn Liễu Niên liếm liếm môi, tuy rằng hôn một cái cũng rất tốt, nhưng vẫn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Mau đi tìm cái tên nam tử thần bí kia, càng kéo dài, chỉ sợ phong ba sẽ càng lớn.

Triệu Việt hơi cứng ngắc.

Lại hôn một cái. Ôn Liễu Niên lại gần, vừa nãy thời gian hơi ngắn.

Triệu Việt dở khóc dở cười, ở trên môi hắn hôn một cái.

Bất quá cũng không cần quá lo lắng. Ôn Liễu Niên ngồi ở trong lòng hắn, đổi tư thế thoải mái hơn, Người thần bí kia hẳn là sẽ không dễ dàng nói thân phận của ngươi ra ngoài, bằng không cũng không cần hao tâm tổn sức muốn giết ngươi.

Vì sao? Triệu Việt hỏi.

Mặc kệ là Thanh Cầu hay là Ly Giao, muốn đều là thân phận của ngươi, chứ không phải là bản thân ngươi. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ có trước để ngươi lặng lẽ không một tiếng động biến mất, lại tìm một bù nhìn thế thân mới, đến lúc đó bọn họ mới có thể công khai, sau đó lại mượn Triệu Việt giả để đạt thành mục đích. Hiện tại nếu là để người biết ngươi là Triệu Việt, vậy hết thảy khí lực lúc trước đều uổng phí, tất nhiên sẽ không cam tâm.

Triệu Việt gật đầu: Ừm.

Ngươi cũng không cần phải quá mệt mỏi. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ một bên mắt hắn, Nửa đêm ra ngoài luyện công, bộ tưởng ta không biết sao.

Ta không cần ngủ nhiều. Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại tóc.

Vậy cũng không được. Ôn Liễu Niên kiên trì, Tỉnh thì ở bên giường nhìn ta.

Triệu Việt cười ra tiếng: Được.

Hai người ở tại trà lâu nghỉ ngơi một lúc, rồi mới một đường trở về Thượng phủ. Trên đường đi ngang qua thành trung ương, nhìn thấy một tòa mộc lầu ở phía trước đứng không ít công tượng, đang cầm búa cưa gỗ làm công, khí thế ngất trời, thế là Ôn Liễu Niên hiếu kỳ duỗi cổ nhìn: Là tửu lâu mới sao? Sau đó lại kinh ngạc, Sao nhị đương gia cũng ở đó.

Lục Truy tất nhiên sẽ ở. Triệu Việt nói, Ta mua lại gian tửu lâu này.

Mua lại? Ôn Liễu Niên mở to hai mắt, Chuyện khi nào vậy, sao ta lại không biết?

Ngươi không cần biết. Triệu Việt nói, Chờ khai trương sau này đến ăn là được.

Mời đầu bếp chưa? Ôn Liễu Niên rất quan tâm vấn đề này.

Mời rồi, từ Điệp Thúy các mời lại đây. Triệu Việt nói, Lần tới ngươi muốn ăn ngỗng kho quế hoa, thì không cần xếp hàng.

Rất tốt rất tốt. Ôn đại nhân rất hài lòng.

Lục Truy cầm bản vẽ, một bên đốc công một bên kiểm tra, trên đầu đổ đầy mồ hôi.

Lục nhị đương gia. Một tiểu tư vui vẻ chạy tới, trong tay bưng một chén trà ô mai lớm, Thời tiết nóng như vậy, mau hạ nhiệt trước.

Đa tạ. Lục Truy sờ bạc, tiểu tư xua tay nói: Triệu đại đương gia đã trả tiền rồi, nhị đương gia cứ việc uống là được.

Lục Truy ngẩn người: Lúc nãy đại đương gia cũng ở đây?

Đúng vậy, vừa mới đi rồi. Tiểu tư nói, Còn kêu ta truyền lời, nói nhị đương gia vất vả.

Lục Truy ngực khó chịu, đã đi ngang qua cũng không đến xem một chút, còn có muốn bán điểm tâm không, rõ ràng đây chính là sản nghiệp Triêu Mộ nhai !

Quả nhiên là huynh đệ như y phục.

Đại nhân trở về. Trong phường gấm vóc, Mộc Thanh Sơn như trước ở trong viện xem sổ sách uống trà, Bệnh có đỡ hơn chút nào không?

Tốt hơn nhiều. Ôn Liễu Niên bình tĩnh nói, Đa tạ sư gia quan tâm.

Dược Tả hộ pháp quả thật dùng rất tốt. Mộc Thanh Sơn lại sờ độ ấm trên hắn hắn, Đại nhân nhất định phải tiếp tục bôi.

Ôn Liễu Niên mỉm cười: Ừm.

Triệu Việt ôm hắn bước nhanh trở về phòng ngủ.

Ôn Liễu Niên buồn bã nói: Nếu ngươi dám cười --

Ta tất nhiên sẽ không cười. Triệu Việt nhấc tay thề.

Ôn Liễu Niên đá rớt giày, cam chịu nằm sấp trên giường chờ bôi thuốc.

Trước khi tiến vào trạng thái lão phu thê thành thân vài chục năm, kỳ thật cũng rất tốt.

Một chỗ ám thất u ám trong Vương Thành, nam tử trung niên lúc trước bao xuống thanh lâu phường ca đang ngồi ở bên cạnh bàn, chậm rãi uống trà -- Hết thảy đều giống như Ôn Liễu Niên suy đoán, người này chính là Thanh Cầu, thủ hạ Đại Minh Vương - Vân Đoạn Hồn năm đó, cũng là người làm chủ đứng phía sau màn sai khiến huynh đệ Mục gia trang.

Giáo chủ. Thủ hạ đứng ở bên cạnh hắn, Hôm nay Triệu Việt là Ôn Liễu Niên một đường ra cửa, bên cạnh còn có tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân - Hướng Liệt.

Cho nên không xuống tay được? Thanh Cầu nói rất chậm, ngữ điệu cũng có chút âm trầm, cùng người lúc trước ở thanh lâu có thể nói ví như hai người.

Thủ hạ cúi đầu không nói.

Trừ bỏ hắn, kế hoạch mới có thể tiến hành sớm một chút. Thanh Cầu nói, Nếu là cứ tiếp tục kéo dài, vậy phiền toái sẽ rất lớn.

Thuộc hạ đã rõ.

Qua một thời gian nữa, trong Vương Thành này sẽ có không ít người đến, hạng tép riu còn lại không đủ gây sợ hãi, nhưng Tần Thiếu Vũ lại khác. Thanh Cầu nói, Nghe nói còn có quân chủ Mộ Hàn Dạ Thất Tuyệt quốc có quan hệ rất tốt với Truy Ảnh cung, cũng không phải là người hiền lành gì.

Nhưng võ công Triệu Việt không tính thấp. Thủ hạ nói, Muốn lặng lẽ không một tiếng động xử lý hắn, chỉ sợ có chút khó khăn.

Có thể lặng lẽ không một tiếng động tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu là không thể lặng lẽ không một tiếng động, vậy thì lui một bước. Nam tử trung niên đứng lên, vẻ mặt âm ngoan nói, Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, ta chỉ muốn tính mạng của hắn !

Dạ. Thuộc hạ lĩnh mệnh, cúi đầu rời khỏi ám thất.

Buổi chiều, Ôn Liễu Niên đẩy chăn ra ngồi dậy, mơ mơ màng màng thò tay cầm y phục mặc vào, kết quả không cẩn thận cào trúng gương mặt anh tuấn của đại đương gia.

Triệu Việt nắm cổ tay hắn, ghé vào bên miệng hôn hôn.

Đừng nháo. Ôn Liễu Niên ngáp một cái, Ta muốn tiến cung.

Hoàng Thượng lại không có phái người đến tìm. Triệu Việt nói, Không thì hôm nay đừng đi?

Sự tình liên quan đến Đại Minh Vương, Hoàng Thượng không có khả năng sẽ an tâm. Ôn Liễu Niên nói, Còn đỡ hơn buổi tối triệu tiến cung, chi bằng đi bây giờ, nói không chừng còn có thể trộn lẫn đốn --

Không cho ! Triệu Việt nhíu mày.

Vậy cũng có thể trở về ngủ sớm một chút. Ôn Liễu Niên nói thầm.

Triệu Việt nói: Ăn cơm xong rồi đi.

Ôn Liễu Niên hai mắt lập lòe.

Ăn cơm xong rồi đi. Triệu Việt không có ý buông lỏng.

Ôn Liễu Niên: ...

Thế nhưng đầu bếp sẽ làm chân giò nướng sao, sẽ to bằng cái mặt sao.

Đại nhân. Mộc Thanh Sơn ở ngoài cửa sổ nói, Tứ Hỉ công công lại tới nữa.

Ngươi xem, đây cũng là không còn cách nào khác. Ôn Liễu Niên vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng rất là sốt ruột, mang giày liền chạy ra ngoài.

Chân giò nướng béo ngậy.

Chậm một chút. Triệu Việt dở khóc dở cười, lập tức chạy vài bước đến bên cạnh hắn.

Đại nhân. Tứ Hỉ công công đang ở tiền thính uống trà.

Hạ nhân đều đang cảm khái, từ khi Ôn đại nhân chuyển đến phường gấm vóc, Tứ Hỉ công công cơ hồ uống hết lá trà Vương chưởng quầy mua.

Công công thứ lỗi, bản quan đến chậm. Ôn Liễu Niên khách sáo một chút, sau đó liền chỉnh lại y phục một chút, Chúng ta tiến cung thôi.

Ngược lại là không cần gấp. Tứ Hỉ công công chặn lại nói.

Sao lại không gấp, cũng nên dùng cơm chiều rồi, giữa trưa còn chưa có ăn, Ôn Liễu Niên nuốt nước miếng.

Sau đó liền nghe Tứ Hỉ công công nói, Lúc nãy vừa ra cửa Hoàng Thượng đã phân phó qua, để đại nhân ở nhà dùng cơm trước rồi lại tiến cung.

Ôn Liễu Niên dừng một lát, lại tiếp tục tranh thủ: Kỳ thật cũng có thể vào trong cung ăn.

Triệu Việt buồn cười.

Không nên không nên. Tứ Hỉ công công liên tục lắc đầu, Hoàng Thượng nói, đợi đến khi Ôn đại nhân hết bệnh rồi, mới có thể vào trong cung ăn cơm, hiện tại chỉ có thể ăn ở nhà, để tránh cho đại đương gia tức giận.

Ôn Liễu Niên lòng tràn đầy không cam nguyện, quả thật không thể ăn chân giò nướng sao.

Triệu Việt nói: Đa tạ công công.

Đại đương gia khách khí, mau mang đại nhân đi ăn cơm đi. Tứ Hỉ công công ngồi trở lại ghế dựa, Ta lại uống chén trà, không cần gấp.

Ôn Liễu Niên ánh mắt ai oán ngồi ở nhà ăn, miệng gặm một cọng rau xanh, lúc trước rõ ràng Hoàng Thượng đã nói, chính mình tùy thời đều có thể vào trong cung ăn cơm -- Thân là Cửu Long Thiên Tử, sao lại lật lọng như thế, tín nhiệm cơ bản nhất của quân thần ở đâu?

Triệu Việt giúp hắn thổi nguội cháo, đút từng muỗng từng muỗng.

Thật đúng là làm Hoàng thượng a... Bình thường cho người ta ăn thịt cá đến vui vẻ, lúc sinh bệnh dỗ ăn cháo uống thuốc này lại để cho mình làm, cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng vừa đến lúc ăn cơm thì muốn chạy vào trong cung.

Nhớ tới lần trước vội vàng gặp qua một lần, Triệu Việt trong lòng lắc đầu, quả nhiên là sẽ không chịu thiệt.

/195

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status