Cùng lúc đó, tại Nghệ An xa xôi một người tên Tâm khác đang đứng lặng im trước khung cửa sổ nhỏ. Màn đêm đã bao trùm lên vùng quê xa xôi, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn trên bàn chiếu lên khuôn mặt trầm ngâm của anh, phản chiếu những suy tư đang chất chứa trong lòng. Bên ngoài, màn đêm sâu thằm như mở ra một thế giới khác, nơi mà những con đường mòn quanh co biến mất trong bóng tối và chỉ còn lại tiếng gió rít qua những hàng cây già cỗi.
Khung cảnh yên bình và lặng lẽ của ngôi làng dường như càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn và nặng nề trong lòng Bính Tâm. Anh ngước nhìn bầu trời đêm, qua khung cửa sổ, nơi những vì sao lấp lánh như những giọt nước mắt của thiên nhiên, xa xăm và lặng lẽ. Bính Tâm cảm nhận được một sự mâu thuẫn trong lòng mình: sự yên bình của thiên nhiên xung quanh lại không thể xoa dịu nỗi bất an đang lớn dần lên trong anh. Đó không chỉ là nỗi lo về tương lai, mà còn là một cảm giác trống rỗng, như thể anh đang lạc lối giữa một vùng đất xa lạ mà không biết đâu là đường về.
Bên trong căn phòng nhỏ, Bính Tâm lặng lẽ bước về phía chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi những trang giấy trắng vẫn nằm im lìm, chờ đợi những dòng chữ chưa kịp viết. Anh muốn viết, muốn giải tỏa những cảm xúc hỗn độn đang dồn nén, nhưng dường như ngòi bút không thể tuôn trào ra những gì anh thực sự muốn nói. Mọi thứ xung quanh, từ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cho đến tiếng gió rít bên ngoài, đều góp phần vào sự trầm lắng và nặng nề của không khí, khiến Bính Tâm cảm thấy như thể mình đang bị đè nặng bởi một gánh nặng vô hình.
Bính Tâm ngồi đó, đôi mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối ngoài khung cửa sổ, nhưng tâm trí anh lại quay trở về quá khứ, về những ngày đầu tiên anh đặt chân đến Thành phố Hồ Chí Minh. Thành phố ấy, với những ánh đèn rực rỡ và những con đường không bao giờ ngủ, đã cuốn anh vào một thế giới khác một thế giới của tham vọng, của những ước mơ lớn lao, nhưng cũng đầy rẫy những nỗi lo sợ và bất an.
Trong số những ký ức ấy, có một hình ảnh mà Bính Tâm không bao giờ có thế quên hình ảnh của cô, người con gái mà anh đã yêu với cả trái tim. Ngày đó, cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đầy chông gai của anh, là nguồn động lực giúp anh vượt qua những khó khăn và thử thách. Tình yêu của họ thật chân thành và nồng nàn, giống như hai tâm hồn trẻ đang tìm thấy nhau giữa một thế giới đầy biến động.
Nhưng rồi, Bính Tâm đã để nỗi sợ hãi len lỏi vào trong lòng mình, như một thứ độc tố ngấm dần qua từng suy nghĩ. Anh sợ rằng mình sẽ không thể thành công, rằng mọi nỗ lực rồi sẽ chỉ là vô ích. Và trên hết, anh sợ rằng mình không xứng đáng với tình yêu của cô. Cô, với vẻ đẹp dịu dàng và trái tim thuần khiết, dường như thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà anh cảm thấy mình không thể chạm tới.
Những đêm dài trằn trọc, những giờ phút căng thẳng và mệt mỏi trong công việc, đã dần dần làm anh trở nên lạnh lùng hơn. Từng chút một, Bính Tâm đẩy cô ra xa, không phải vì anh không còn yêu cô, mà vì anh sợ rằng mình sẽ làm cô thất vọng. Anh bắt đầu nói những lời cay nghiệt, xa lánh cô một cách tàn nhẫn, và cuối cùng, anh đã rời bỏ cô, không một lời giải thích, để lại một khoảng trống vô tận trong lòng cả hai.
Giờ đây, khi mọi thứ đã qua đi, Bính Tâm chỉ còn lại sự hối tiếc. Những gì anh lo sợ, rốt cuộc đã trở thành sự thật, nhưng không phải vì anh thất bại trong sự nghiệp, mà vì anh đã đánh mất điều quý giá nhất, người mà anh yêu nhất. Trong khoảnh khắc ấy, giữa màn đêm tĩnh lặng, Bính Tâm nhận ra rằng nỗi sợ hãi đã khiến anh trở thành tù nhân của chính mình, và cái giá phải trả cho điều đó là sự cô đơn sâu sắc mà anh đang phải chịu đựng.
Bính Tâm nhắm mắt lại, như muốn xua tan những ký ức u ám vẫn đeo bám anh từng ngày. Nhưng bóng đêm của quá khứ, dù đã cố gắng gạt bỏ, vẫn không ngừng len lỏi vào tâm trí anh, khiến anh đối mặt với những nỗi đau không thể nào xóa nhòa. Anh hiểu rằng quá khứ đã trôi qua và những gì đã mất sẽ mãi mãi chỉ là những bóng hình mờ nhạt trong ký ức. Nhưng cũng như những người khác, anh phải tiếp tục sống, phải học cách chấp nhận và vượt qua. Có một sức mạnh vô hình từ bên trong đang dần thức tỉnh, thôi thúc anh đứng dậy, trở nên mạnh mẽ hơn, dù lòng anh vẫn nặng trĩu những nỗi niềm chưa nguôi.
Vài ngày sau, Bính Tâm rời khỏi Nghệ An, mảnh đất thân thương đã gắn bó với anh bao năm, để quay lại Hà Nội.
Thành phố này từng là nơi anh tìm thấy sự yên bình giữa những bộn bề của cuộc sống. Những con phố cổ kính, những quán cà phê nhỏ bé nằm yên bình bên dòng sông Hồng, đã từng là nơi mà anh cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng đi.
Khi đoàn tàu dừng lại tại ga Hà Nội, bóng đêm đã bao phủ toàn thành phố, chỉ còn lại những ánh đèn vàng nhạt từ những cột đèn và cửa sổ của các ngôi nhà cũ kỹ, phản chiếu lên những con đường lát gạch đỏ, tạo nên một khung cảnh vừa u hoài, vừa quen thuộc. Bính Tâm bước xuống sân ga, một làn gió thu thoảng qua, mang theo hương vị của đất Bắc, làm sống lại trong anh những ký ức xa xôi. Anh đứng đó, để mặc gió lạnh se vào da thịt, như muốn thấm vào từng mạch máu, từng suy nghĩ, từng cảm xúc của mình.
Bính Tâm lặng lẽ hít thở không khí của Hà Nội về đêm, trước khi bước tiếp. Đôi chân anh như có ý thức riêng, tự dẫn dắt anh qua những con phố quen thuộc, nơi từng chứng kiến những bước chân của anh và những người bạn đã cùng nhau chia sẻ bao niềm vui, nỗi buồn, và những kỷ niệm không thể nào quên. Trong sâu thẳm, anh biết rằng những người bạn ấy vẫn ở đây, vẫn sống cuộc đời của họ, vẫn đang tiếp tục hành trình của mình, dù không còn bước cùng anh trên con đường này nữa.
Khi đi qua những con đường rợp bóng cây, Bính Tâm chợt dừng chân trước một quán cà phê nhỏ ven đường.
Quán cà phê ấy, nơi anh và những người bạn từng ngồi hàng giờ, trò chuyện không ngừng nghỉ, chia sẻ những câu chuyện dường như chẳng bao giờ kết thúc. Anh ngồi đó, lắng nghe tiếng lá rơi xào xạc trong gió thu, nhận ra rằng có lẽ giữa những con phố cũ kỹ này, vẫn còn những mảnh ghép của cuộc đời mà anh tưởng chừng đã đánh mất. Và cũng có lẽ, chính nơi đây, giữa lòng Hà Nội, anh sẽ tìm thấy sức mạnh để bắt đầu lại từ đầu.
Bính Tâm ngồi đó, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê nhỏ bé bên đường, tay nâng ly cà phê ấm nóng, từng ngụm cà phê đắng ngắt như dòng suy tư miên man đang chảy trong đầu anh. Anh để mặc cho những dòng cảm xúc trôi qua, lặng lẽ chiêm nghiệm về cuộc đời, về những gì đã trải qua, và về tương lai mờ mịt trước mắt.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc anh chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một âm thanh từ phía ngoài vang lên, kéo anh trở về thực tại.
Một chiếc ô tô từ từ chạy qua, rồi bất ngờ hạ cửa kính. Trong ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn đường, anh nhận ra gương mặt quen thuộc của Lan Phương. Lan Phương, với đôi mắt sắc sảo nhưng ánh lên nét dịu dàng, nở nụ cười thân thiện khi nhìn thấy anh. Cô cất tiếng hỏi, giọng nói mang theo sự quan tâm thật lòng:
"Bính Tâm, em ra Hà Nội khi nào mà không báo trước cho chị? Nếu biết sớm chị đã ra đón em rồi. Mà Bính Quang đâu, sao không đi cùng em?"
Bính Tâm thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng, đáp lại với sự thân thiết của người em lâu ngày gặp lại chị:
"Em mới ra thôi chị, không muốn làm phiền nên không báo trước. Bính Quang đang ở lại quê có chút chuyện."
Lan Phương gật đầu, đôi mắt lóe lên chút lo lắng nhưng rồi nhanh chóng dịu lại. "Vậy à, thôi lên xe đi, để chị đưa em về."
Bính Tâm lặng lẽ đứng dậy, không quên thanh toán tiền cà phê trước khi bước ra khỏi quán. Trước khi lên xe Lan Phương, anh quay lại nhìn quán cà phê lần nữa, như muốn khắc ghi vào tâm trí hình ảnh nơi này, nơi mà anh đã tìm thấy một góc bình yên giữa Hà Nội đầy náo nhiệt.
Trên xe, Lan Phương đưa anh về căn hộ mà trước đây anh từng chia sẻ với Bính Quang. Cả hai chìm trong những suy nghĩ riêng, chỉ có tiếng động cơ xe và tiếng gió rít qua ô cửa sổ. Đột nhiên, giọng nói của Lan Phương vang lên, ấm áp nhưng không giấu được sự lo lắng:
"Mẹ em khỏe hơn chưa?"
Bính Tâm quay sang nhìn Lan Phương, trong đôi mắt anh thoáng hiện lên một sự bình yên lạ kỳ. "Mẹ khỏe hơn nhiều rồi chị, cảm ơn chị đã quan tâm. Lần này em về Hà Nội cũng là để ổn định lại cuộc sống, sau khi mọi thứ ở quê đã tạm ổn.
Lan Phương khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, như nhìn thấy cả tương lai phía trước của Bính Tâm, một tương lai mà cả hai đều biết sẽ không hề dễ dàng, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với nó, với tất cả sự mạnh mẽ mà anh đã tìm thấy lại nơi đây, giữa lòng Hà Nội.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng ban mai nhẹ nhàng tràn ngập các con phố Hà Nội, Bính Tâm quay trở lại nơi làm việc của mình. Dù chỉ mới rời xa thành phố này có một tuần, anh vẫn cảm nhận được nỗi nhớ nhung da diết với nhịp sống quen thuộc của nơi đây. Tòa nhà văn phòng, nơi anh vẫn thường ngày lui tới, hiện lên trước mắt với vẻ thân thuộc đến lạ. Bước chân anh vững chãi bước qua từng bậc thềm, như thể mỗi bước đều mang anh trở lại với cuộc sống bình thường của mình.
Khi Bính Tâm bước vào văn phòng, anh ngay lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ những người bạn thân thiết. Trần Tâm với nụ cười tươi rói, Ngọc Hoàng với ánh mắt đầy quan tâm, và Bính Minh, người luôn mang trong mình vẻ điềm tĩnh nhưng lúc này cũng chẳng giấu nổi niềm vui khi thấy cậu bạn trở lại.
"Cậu mới đi có một tuần mà cảm giác như đã lâu lắm rồi," Trần Tâm lên tiếng, giọng điệu pha chút trêu chọc nhưng ánh mắt thì chân thật vô cùng.
Ngọc Hoàng cũng không kém phần hào hứng: "Không có cậu, văn phòng buồn hẳn đi. Mọi người nhớ cậu lắm đấy!"
Bính Tâm mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Anh đặt chiếc túi xách lên bàn, nhẹ nhàng mở ra và lấy ra những gói quà nhỏ được gói ghém cẩn thận. Đó là những gói nem chua, với hương vị chua ngọt hài hòa, được làm từ thịt lợn tươi, thính gạo, và gia vị truyền thống, đã được ủ chín một cách hoàn hảo. những chiếc bánh cu đơ, được làm từ mật mía, lạc, và gừng, có hương vị ngọt ngào mà đậm đà, như chính tình cảm chân thành của người dân nơi ấy.
"Đây là chút quà quê tôi mang cho mọi người," Bính Tâm nói, giọng nói pha chút tự hào. "Mong rằng mọi người sẽ thích."
Trần Tâm cầm lấy một chiếc kẹo cu đơ, ánh mắt lóe lên sự tò mò. ". Kẹo cu đơ à, tớ nghe nói nhiều rồi lần này mới được thử."
Ngọc Hoàng cầm lấy phần quà của mình, nét mặt hiện rõ sự thích thú. "Cảm ơn cậu, Bính Tâm."
Bính Minh giọng lo lắng hỏi thăm. "Mẹ cậu khỏe hơn chưa?"
Bính Tâm mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. "Mẹ mình đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người đã lo lắng."
Tiếng cười nói lại vang lên, làm cho không gian văn phòng trở nên rộn ràng hơn hẳn. Dù mới chỉ xa Hà Nội một tuần, nhưng trong những ánh mắt, nụ cười của mọi người. Bính Tâm nhận ra rằng sự gắn kết giữa họ vẫn mãi mãi bền chặt, không dễ dàng bị thời gian hay khoảng cách làm phai nhạt.
Sau một hồi nói chuyện vui vẻ, Trần Tâm đột nhiên đứng dậy, giọng nói như cắt ngang không gian đang ấm áp ấy: "Tối nay, mọi người nhớ đến nhà anh Văn Thành và chị Gia Hân nhé," anh nói, đôi mắt ánh lên một sự nghiêm túc không thường thấy. "Chúng ta sẽ tập trung ở đó, mình có một chuyện quan trọng muốn công bố."
Căn phòng lập tức trở nên yên lặng, rồi ngay sau đó, sự tò mò tràn ngập. Ngọc Hoàng nhướng mày, sự thắc mắc hiện rõ trong ánh mắt: "'Chuyện gì vậy? Sao đột ngột thế?"
Bính Minh cũng không kìm nổi sự tò mò, ngả người về phía trước như muốn nắm bắt được điều gì đó từ nét mặt của Trần Tâm: "Có chuyện gì sao? Nói luôn đi, để bọn mình đỡ phải đoán mò."
Trần Tâm mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng một điều gì đó mà Bính Tâm không thể diễn tả nổi. Nó không hẳn là niềm vui, nhưng cũng không phải là nỗi buồn, mà như ẩn chứa một nỗi niềm hay một sự chờ đợi. "Không thể nói trước được," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. "Chỉ khi tất cả đều có mặt thì mình mới tiết lộ."
Sự tò mò dâng lên trong lòng Bính Tâm, xen lẫn một chút bất an. Có lẽ đây là một tin tức lớn, nhưng liệu nó là tin tốt hay xấu? Anh không thể ngăn mình suy nghĩ về những khả năng, nhưng dù có cố gắng đến đâu, mọi thứ vẫn cứ mờ mịt, không rõ ràng. Anh nhìn về phía Trần Tâm, cố gắng đọc được điều gì đó từ cử chỉ hay ánh mắt của cậu bạn, nhưng tất cả đều vô ích.
Sau khi công việc trong ngày kết thúc, ánh chiều tà nhẹ nhàng buông xuống, đổ dài những bóng cây lên con phố
Hà Nội, Trần Tâm khẽ đứng dậy, nhắc nhở mọi người về cuộc hẹn tối nay. "Nhớ đến nhà anh Văn Thành và chị Gia Hân đúng giờ nhé," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự háo hức. "Tối nay sẽ có một chuyện rất đặc biệt."
Ngọc Hoàng nhìn anh, đôi mắt lấp lánh một chút tò mò. "Vẫn không cho biết trước sao? Cậu thật biết cách làm người khác phải suy nghĩ đấy."
Bính Tâm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trần Tâm. Anh cảm nhận được một điều gì đó khác thường, nhưng như mọi khi, Trần Tâm vẫn giữ kín mọi thứ cho đến phút cuối. "Chúng mình sẽ đến đúng giờ. Đừng có trêu đùa quá nhé," Bính Tâm nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút lo lắng khó hiểu.
Sau khi tất cả đã đồng ý, Trần Tâm bước nhanh ra khỏi văn phòng, cầm điện thoại và gọi cho Lan Phương. "Chị Phương, tối nay đến nhà anh Văn Thành và chị Gia Hân nhé, mọi người sẽ tập trung ở đó," anh nói, giọng điệu nhanh nhẹn, nhưng Lan Phương không thể nào nắm bắt được ý định thật sự của cậu em.
"Có chuyện gì vậy, Tâm? Sao đột ngột thế?" Lan Phương hỏi, giọng cô thoáng qua sự ngạc nhiên.
"Chị đến rồi sẽ biết," Trần Tâm đáp lại, nụ cười mơ hồ hiện lên trên môi anh trước khi kết thúc cuộc gọi.
Trong khi mọi người bắt đầu chuẩn bị để đến nhà Gia Hân và Văn Thành, Trần Tâm lại hướng mình đến một con đường khác. Anh vội vã bước đi, đôi chân đưa anh qua những con phố tấp nập, nơi ánh đèn đường đã bắt đầu bật sáng, chiếu xuống dòng người đông đúc. Hà Nội vào lúc này mang một vẻ đẹp vừa thân thuộc, vừa mới lạ, như thể thành phố đang chào đón một điều gì đó mới mẻ sắp diễn ra.
Trần Tâm dừng lại trước một tòa nhà nhỏ, nơi mà Huỳnh Nhi, người bạn gái anh đang đợi. Anh bước vào, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, cảm giác vừa hân hoan vừa lo lắng trộn lẫn. Huỳnh Nhi nhìn thấy anh, ánh mắt cô dịu dàng và đầy tin tưởng, làm cho mọi băn khoăn trong lòng anh tan biến. "Em đã sẵn sàng chưa?" anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Huỳnh Nhi mỉm cười, một nụ cười ấm áp nhưng không kém phần hồi hộp. "Em sẵn sàng rồi. Anh cũng vậy, đúng không?"
Trần Tâm gật đầu, nắm chặt lấy tay cô. "Tối nay, anh sẽ công khai tất cả với mọi người. Họ sẽ biết rằng anh đã tìm thấy em, người anh yêu và muốn gắn bó."
Trong lúc đó, tại nhà Văn Thành và Gia Hân, mọi người đã bắt đầu đến đông đủ. Không gian trong căn nhà ấm cúng, với ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng, làm tôn lên vẻ cổ kính nhưng không kém phần thanh lịch của ngôi nhà. Gia Hân bận rộn sắp xếp mọi thứ, trong khi Văn Thành tiếp đón các vị khách, ánh mắt không giấu nối sự chờ đợi.
"Trần Tâm nói có chuyện gì đặc biệt lắm, nhưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện," Bính Minh lên tiếng, sự tò mò hiện rõ trong giọng nói.
Ngọc Hoàng nhìn quanh, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt thân quen. Anh vội kéo tay Văn Thành hỏi nhỏ.
"Ngọc Linh không đến à anh?"
Văn Thành gật đầu, giọng nhẹ nhàng. "Cô ấy có chút việc nên không đến được em."
Và rồi, trong không khí yên bình của buổi tối, tiếng chuông cửa vang lên. Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa, nơi Trần Tâm đang đứng, nắm tay Huỳnh Nhi bước vào. Chỉ Văn Thành là hiểu chuyện gì đang xảy ra, những tiếng thì thầm ngạc nhiên vang lên khi mọi người nhận ra người bạn gái mà Trần Tâm chưa từng nhắc đến.
Trần Tâm bước vào phòng, ánh mắt anh rực lên niềm tự hào và hạnh phúc. Anh nhìn quanh, rồi nhẹ nhàng nói,
"Mình muốn giới thiệu với mọi người, đây là Huỳnh Nhi, bạn gái của mình. Từ lâu rồi, mình đã muốn cho mọi người biết, nhưng hôm nay mới là thời điểm thích hợp."
Căn phòng chìm trong yên lặng ngay sau lời giới thiệu của Trần Tâm. Ánh sáng ấm áp của những chiếc đèn lồng trên cao phủ xuống, bao trùm lấy căn nhà của Văn Thành và Gia Hân, nơi vừa được lấp đầy bởi sự ngạc nhiên pha lẫn với những nụ cười. Mọi người nhìn nhau, có chút bỡ ngỡ trong ánh mắt nhưng cũng tràn ngập sự cảm thông và chúc phúc.
Văn Thành, người hiểu rõ nhất tâm tư của Trần Tâm, bước đến trước. "Chúc mừng cậu, Tâm," anh nói, ánh mắt trìu mến hướng về cặp đôi mới bước vào. Anh vỗ nhẹ lên vai Trần Tâm như một người anh lớn, không cần nói thêm nhiều lời nhưng sự chúc phúc ấm áp ấy đã được truyền đi đầy đủ. "Huỳnh Nhi, rất vui được gặp em. Trần Tâm thường nhắc đến em với một sự kiên nhẫn đầy thương mến."
Huỳnh Nhi cúi đầu nhẹ nhàng, vẻ mặt bình thản nhưng không che giấu được niềm hạnh phúc vừa mới chớm nở.
"Em cũng mong được gặp mọi người từ lâu. Anh ấy thường kể cho em nghe về tình bạn của các anh chị, về những ngày tháng vui vẻ đã qua."
Gia Hân, với bản năng của một người chị lớn, tiến đến cầm tay Huỳnh Nhi, đôi mắt dịu dàng ánh lên vẻ yêu mến.
"Thật là một cặp đôi đẹp. Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ mọi điều."
Ngọc Hoàng, thường ngày vốn ít nói, giờ lại nở nụ cười rạng rỡ, không giấu nổi sự xúc động. "Cậu giấu giếm tài thật đấy, Tâm! Huỳnh Nhi, cậu thật may mắn. Trần Tâm là người sống có trách nhiệm và biết cách yêu thương."
Huỳnh Nhi nhìn Trần Tâm, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng tất cả tình cảm của cô. "Em biết mà," cô đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy niềm tin.
Bính Tâm, người đã lặng lẽ quan sát từ đầu, cuối cùng cũng tiến đến. "Chúc mừng cậu, Tâm. Cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy điều mà cậu xứng đáng có được." Anh quay sang Huỳnh Nhi, mỉm cười dịu dàng: "Rất vui được gặp em, Huỳnh Nhi. Anh hy vọng chúng ta sẽ là những người bạn tốt."
Bính Minh cười đùa thêm vào, nhìn Trần Tâm nói: "Vậy là hôm nay cậu lại được thưởng thức tay nghề nấu nướng của tớ rồi đấy."
Huỳnh Nhi khẽ mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ những người bạn của Trần Tâm. Cô hiểu rằng, mối quan hệ này không chỉ là giữa cô và Trần Tâm, mà còn là sự gắn kết với cả nhóm bạn của anh, những người mà anh luôn quý trọng.
Căn phòng trở nên sinh động hơn khi mọi người bắt đầu nói chuyện vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện cũ, như thể họ đang lật giở những trang sách chứa đựng quá khứ đã qua. Tiếng cười vang lên khắp nơi, những ly rượu được nâng cao, chúc mừng cho mối tình mới được công khai.
Trần Tâm, giữa bầu không khí thân thuộc này, cảm nhận sâu sắc sự bình yên mà anh đã tìm kiếm từ lâu. Cậu biết rằng, quyết định chia sẻ tình yêu của mình với mọi người không chỉ là một bước tiến quan trọng trong cuộc đời anh, mà còn là cách để xác nhận rằng tình yêu này đã thật sự lớn lên và vững vàng hơn.
Văn Thành, người bạn luôn trầm tĩnh và hiểu đời, khẽ chạm vào vai Trần Tâm, giọng nói trầm ấm vang lên giữa những tiếng cười: "Tình yêu không chỉ là niềm vui riêng, mà còn là điều cần được sẻ chia với những người thân yêu. Chúng tôi luôn ủng hộ cậu."
Trần Tâm gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh niềm xúc động và biết ơn. "Cảm ơn mọi người."
Và trong không gian nhỏ bé, ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn lồng như đang tỏa sáng cho tình bạn, tình yêu, và sự đoàn kết vững bền giữa những con người trẻ tuổi, những người mà sự chân thành và tình cảm luôn là nền tảng của cuộc sống.
Bầu trời đêm Hà Nội tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua những tán lá, mang theo chút hơi lạnh của mùa thu. Sau bữa tiệc ấm áp tại nhà Văn Thành và Gia Hân, mọi người lần lượt đứng dậy, chia tay nhau trong những cái ôm nhẹ và lời chúc ngủ ngon. Đã gần 22 giờ, ai nấy đều đã chếnh choáng vì men rượu, họ quyết định không lái xe mà cùng nhau bắt taxi trở về.
Trần Tâm, Huỳnh Nhi, Ngọc Hoàng, và những người khác đã lần lượt lên xe, ánh đèn vàng của chiếc taxi chiếu rọi một góc phố nhỏ khi nó rời đi. Bính Tâm, với bước chân loạng choạng, lại muốn kéo dài thêm khoảnh khắc này.
Anh không vội vàng rời đi, trái lại, cảm giác trong men say dường như khiến anh muốn trầm mình vào sự tĩnh lặng của đêm, để suy nghĩ lan man trong đầu anh tự do dẫn dắt.
Anh bắt đầu bước đi trên con đường nhỏ, đôi chân không còn vững chắc, nhưng trong tâm trí, những ký ức, những cảm xúc chôn giấu từ lâu dần hiện về. Anh đi qua những bóng cây rủ xuống đường, từng bước một như đang lạc vào mê cung của quá khứ. Tiếng bước chân của anh vang lên khe khẽ, hòa vào sự yên tĩnh của đêm.
Trong khi đó, Ngọc Linh đang lái xe về hướng nhà của Văn Thành và Gia Hân. Cô nhận được lời mời tham dự buổi tiệc nhưng vì công việc đột xuất nên không thể đến kịp. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cô quyết định đến chung vui với họ, nhưng đến nơi thì căn nhà đã chìm trong bóng tối, cổng đã đóng và đèn đã tắt. Cô dừng xe, lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà một lúc, cảm thấy chút tiếc nuối vì không thể tham dự. Dường như có một điều gì đó luyến tiếc, không chỉ là buổi tiệc, mà còn là một khoảnh khắc của sự gắn kết, tình bạn mà cô đã bỏ lỡ.
Khi Ngọc Linh quay xe trở về, ánh mắt cô chợt dừng lại ở một dáng hình lảo đảo, quen thuộc, đang dập dềnh trên con đường phía trước. Tim cô chợt đập mạnh, không phải vì sự bất ngờ, mà vì một cảm giác sâu kín, âm ỉ lâu nay đột nhiên trỗi dậy. Đó là Bính Tâm. Người đàn ông từng chiếm trọn trái tim cô, đã bỏ lại cô với những lời cay nghiệt, tưởng như năm năm qua đã bị chôn vùi trong lớp bụi của thời gian.
Xe dừng lại một cách vô thức. Ngọc Linh, không kịp nghĩ ngợi, bước vội về phía anh. Ánh đèn đường nhợt nhạt chiếu vào gương mặt Bính Tâm, phơi bày rõ rệt tình trạng tàn tạ của anh. Đôi mắt anh lạc lõng, vô định, như chẳng thể nhận ra ai đang tiến lại gần.
"Bính Tâm..." Ngọc Linh khẽ gọi, giọng run rẩy, mang theo cả nỗi kinh ngạc lẫn nỗi đau đã cũ. Anh quay lại, ánh mắt lạc lối và mờ đục của anh chỉ càng làm rõ thêm sự thê lương trong lòng cô.
"Ngọc Linh... là em sao?" Tiếng anh thoảng như gió thoảng, một lời thì thầm vô lực giữa bầu trời đêm.
Ngọc Linh đỡ lấy anh, cảm nhận sự nặng nề trong từng bước chân của người đàn ông trước mặt. Trái tim cô thắt lại, một nỗi xót xa không tên tràn ngập, khi cô nhận ra Bính Tâm, người từng mạnh mẽ, kiêu hãnh giờ đây chỉ còn là bóng dáng của một kẻ mỏi mệt, mất phương hướng.
Không biết anh đang sống ở đâu, Ngọc Linh quyết định đưa anh về nhà mình. Cô lặng lẽ mở cửa, như sợ làm khuấy động sự yên tĩnh mong manh của căn nhà. Ánh sáng dịu dàng trong phòng khách chiếu lên gương mặt
Bính Tâm, làm hiện rõ từng đường nét của người đàn ông mà cô từng yêu thương.
Cô dìu anh vào phòng ngủ, từng bước đi như được dẫn dắt bởi một sức mạnh vô hình nào đó. Đặt anh nằm xuống, cô cảm nhận từng hơi thở nặng nề, đầy khó nhọc của anh. Nhìn gương mặt ấy, ký ức như dòng chảy không thể ngăn cản, từng mảnh một trôi về, lấp đầy tâm trí cô.
Những buổi chiều dưới ánh nắng dịu dàng, tay trong tay, những nụ cười, những lời nói thân mật... Tất cả đã từng là hiện thực, từng là niềm hy vọng mãnh liệt về một tương lai không bao giờ đổi thay. Nhưng giờ đây, chỉ còn là quá khứ, khắc sâu trong trái tim cô, không thể xóa nhòa.
Ngọc Linh ngồi lặng yên bên cạnh Bính Tâm, nhìn anh chìm sâu vào giấc ngủ không bình yên. Những nếp nhăn khắc khổ trên gương mặt anh càng làm rõ hơn cái giá mà thời gian đã bắt anh trả. Trong đầu Ngọc Linh, từng câu hỏi không ngừng dội lên: Tại sao anh lại trở nên như thế này? Điều gì đã xảy ra trong những năm tháng mà họ xa cách? Và quan trọng nhất, cô nên làm gì với người đàn ông này, người đã từng rời bỏ cô, nhưng giờ đây lại trở về trong trạng thái hoang tàn như vậy?
Cô nhìn anh ngủ, lắng nghe tiếng thở nặng nề, đôi mắt cô dần đắm chìm trong suy tư. Bính Tâm của năm năm trước là một người khác. Một người mạnh mẽ, kiêu hãnh, luôn giữ vững quan điểm và không bao giờ chịu khuất phục. Ngọc Linh yêu anh vì điều đó, nhưng cũng chính điều đó đã khiến cô đau đớn khi anh rời đi mà không một lời giải thích. Cô đã trải qua những đêm dài trong nước mắt, tự hỏi mình đã sai ở đâu, tại sao tình yêu của họ không đủ mạnh để vượt qua những thử thách của cuộc sống.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy anh trong tình trạng này, Ngọc Linh cảm thấy một nỗi thương xót sâu sắc, một cảm giác mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ có. Tình yêu của cô dành cho anh chưa bao giờ thật sự phai nhạt, dù bị thời gian và sự chia cách vùi lấp. Nhưng tình yêu đó giờ đây không chỉ là niềm đau khổ, mà còn là sự thấu hiểu và lòng trắc ấn.
Bên ngoài, gió vẫn thổi nhẹ, mang theo hơi sương lạnh của đêm cuối hè. Ngọc Linh đứng dậy, bước ra ngoài ban công, nhìn ra bầu trời đêm mịt mù. Những ngôi sao leo lét xa xăm như minh chứng cho sự nhỏ bé và mong manh của cuộc đời con người. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong lòng mình.
Ngọc Linh biết rằng ngày mai, khi ánh sáng ban mai rọi qua cửa sổ, cô sẽ phải đối mặt với thực tại. Cô sẽ phải trò
chuyện với Bính Tâm, phải biết rõ hơn về cuộc đời của anh sau khi họ xa nhau. Liệu anh có còn muốn tiếp tục
cuộc hành trình của mình với cô, hay đây chỉ là một điểm dừng chân tạm thời trong cuộc đời đầy những ngã rẽ
không định trước?
Cô quay trở lại phòng ngủ, nhìn Bính Tâm một lần nữa. Anh vẫn nằm đó, vẻ mệt mỏi không biến mất dù trong
giấc ngủ. Ngọc Linh kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp cho anh, rồi quay về phòng mình. Đêm nay, cô sẽ không ngủ.
Cô cần thời gian để suy nghĩ, để chuẩn bị cho ngày mai, cho những câu hỏi mà cô biết mình cần phải đối mặt.
Trong đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua khe cửa và nỗi niềm của một người phụ nữ đang tìm cách vượt
qua quá khứ, để chạm đến tương lai vẫn còn mờ mịt.
Khung cảnh yên bình và lặng lẽ của ngôi làng dường như càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn và nặng nề trong lòng Bính Tâm. Anh ngước nhìn bầu trời đêm, qua khung cửa sổ, nơi những vì sao lấp lánh như những giọt nước mắt của thiên nhiên, xa xăm và lặng lẽ. Bính Tâm cảm nhận được một sự mâu thuẫn trong lòng mình: sự yên bình của thiên nhiên xung quanh lại không thể xoa dịu nỗi bất an đang lớn dần lên trong anh. Đó không chỉ là nỗi lo về tương lai, mà còn là một cảm giác trống rỗng, như thể anh đang lạc lối giữa một vùng đất xa lạ mà không biết đâu là đường về.
Bên trong căn phòng nhỏ, Bính Tâm lặng lẽ bước về phía chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi những trang giấy trắng vẫn nằm im lìm, chờ đợi những dòng chữ chưa kịp viết. Anh muốn viết, muốn giải tỏa những cảm xúc hỗn độn đang dồn nén, nhưng dường như ngòi bút không thể tuôn trào ra những gì anh thực sự muốn nói. Mọi thứ xung quanh, từ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cho đến tiếng gió rít bên ngoài, đều góp phần vào sự trầm lắng và nặng nề của không khí, khiến Bính Tâm cảm thấy như thể mình đang bị đè nặng bởi một gánh nặng vô hình.
Bính Tâm ngồi đó, đôi mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối ngoài khung cửa sổ, nhưng tâm trí anh lại quay trở về quá khứ, về những ngày đầu tiên anh đặt chân đến Thành phố Hồ Chí Minh. Thành phố ấy, với những ánh đèn rực rỡ và những con đường không bao giờ ngủ, đã cuốn anh vào một thế giới khác một thế giới của tham vọng, của những ước mơ lớn lao, nhưng cũng đầy rẫy những nỗi lo sợ và bất an.
Trong số những ký ức ấy, có một hình ảnh mà Bính Tâm không bao giờ có thế quên hình ảnh của cô, người con gái mà anh đã yêu với cả trái tim. Ngày đó, cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đầy chông gai của anh, là nguồn động lực giúp anh vượt qua những khó khăn và thử thách. Tình yêu của họ thật chân thành và nồng nàn, giống như hai tâm hồn trẻ đang tìm thấy nhau giữa một thế giới đầy biến động.
Nhưng rồi, Bính Tâm đã để nỗi sợ hãi len lỏi vào trong lòng mình, như một thứ độc tố ngấm dần qua từng suy nghĩ. Anh sợ rằng mình sẽ không thể thành công, rằng mọi nỗ lực rồi sẽ chỉ là vô ích. Và trên hết, anh sợ rằng mình không xứng đáng với tình yêu của cô. Cô, với vẻ đẹp dịu dàng và trái tim thuần khiết, dường như thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà anh cảm thấy mình không thể chạm tới.
Những đêm dài trằn trọc, những giờ phút căng thẳng và mệt mỏi trong công việc, đã dần dần làm anh trở nên lạnh lùng hơn. Từng chút một, Bính Tâm đẩy cô ra xa, không phải vì anh không còn yêu cô, mà vì anh sợ rằng mình sẽ làm cô thất vọng. Anh bắt đầu nói những lời cay nghiệt, xa lánh cô một cách tàn nhẫn, và cuối cùng, anh đã rời bỏ cô, không một lời giải thích, để lại một khoảng trống vô tận trong lòng cả hai.
Giờ đây, khi mọi thứ đã qua đi, Bính Tâm chỉ còn lại sự hối tiếc. Những gì anh lo sợ, rốt cuộc đã trở thành sự thật, nhưng không phải vì anh thất bại trong sự nghiệp, mà vì anh đã đánh mất điều quý giá nhất, người mà anh yêu nhất. Trong khoảnh khắc ấy, giữa màn đêm tĩnh lặng, Bính Tâm nhận ra rằng nỗi sợ hãi đã khiến anh trở thành tù nhân của chính mình, và cái giá phải trả cho điều đó là sự cô đơn sâu sắc mà anh đang phải chịu đựng.
Bính Tâm nhắm mắt lại, như muốn xua tan những ký ức u ám vẫn đeo bám anh từng ngày. Nhưng bóng đêm của quá khứ, dù đã cố gắng gạt bỏ, vẫn không ngừng len lỏi vào tâm trí anh, khiến anh đối mặt với những nỗi đau không thể nào xóa nhòa. Anh hiểu rằng quá khứ đã trôi qua và những gì đã mất sẽ mãi mãi chỉ là những bóng hình mờ nhạt trong ký ức. Nhưng cũng như những người khác, anh phải tiếp tục sống, phải học cách chấp nhận và vượt qua. Có một sức mạnh vô hình từ bên trong đang dần thức tỉnh, thôi thúc anh đứng dậy, trở nên mạnh mẽ hơn, dù lòng anh vẫn nặng trĩu những nỗi niềm chưa nguôi.
Vài ngày sau, Bính Tâm rời khỏi Nghệ An, mảnh đất thân thương đã gắn bó với anh bao năm, để quay lại Hà Nội.
Thành phố này từng là nơi anh tìm thấy sự yên bình giữa những bộn bề của cuộc sống. Những con phố cổ kính, những quán cà phê nhỏ bé nằm yên bình bên dòng sông Hồng, đã từng là nơi mà anh cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng đi.
Khi đoàn tàu dừng lại tại ga Hà Nội, bóng đêm đã bao phủ toàn thành phố, chỉ còn lại những ánh đèn vàng nhạt từ những cột đèn và cửa sổ của các ngôi nhà cũ kỹ, phản chiếu lên những con đường lát gạch đỏ, tạo nên một khung cảnh vừa u hoài, vừa quen thuộc. Bính Tâm bước xuống sân ga, một làn gió thu thoảng qua, mang theo hương vị của đất Bắc, làm sống lại trong anh những ký ức xa xôi. Anh đứng đó, để mặc gió lạnh se vào da thịt, như muốn thấm vào từng mạch máu, từng suy nghĩ, từng cảm xúc của mình.
Bính Tâm lặng lẽ hít thở không khí của Hà Nội về đêm, trước khi bước tiếp. Đôi chân anh như có ý thức riêng, tự dẫn dắt anh qua những con phố quen thuộc, nơi từng chứng kiến những bước chân của anh và những người bạn đã cùng nhau chia sẻ bao niềm vui, nỗi buồn, và những kỷ niệm không thể nào quên. Trong sâu thẳm, anh biết rằng những người bạn ấy vẫn ở đây, vẫn sống cuộc đời của họ, vẫn đang tiếp tục hành trình của mình, dù không còn bước cùng anh trên con đường này nữa.
Khi đi qua những con đường rợp bóng cây, Bính Tâm chợt dừng chân trước một quán cà phê nhỏ ven đường.
Quán cà phê ấy, nơi anh và những người bạn từng ngồi hàng giờ, trò chuyện không ngừng nghỉ, chia sẻ những câu chuyện dường như chẳng bao giờ kết thúc. Anh ngồi đó, lắng nghe tiếng lá rơi xào xạc trong gió thu, nhận ra rằng có lẽ giữa những con phố cũ kỹ này, vẫn còn những mảnh ghép của cuộc đời mà anh tưởng chừng đã đánh mất. Và cũng có lẽ, chính nơi đây, giữa lòng Hà Nội, anh sẽ tìm thấy sức mạnh để bắt đầu lại từ đầu.
Bính Tâm ngồi đó, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê nhỏ bé bên đường, tay nâng ly cà phê ấm nóng, từng ngụm cà phê đắng ngắt như dòng suy tư miên man đang chảy trong đầu anh. Anh để mặc cho những dòng cảm xúc trôi qua, lặng lẽ chiêm nghiệm về cuộc đời, về những gì đã trải qua, và về tương lai mờ mịt trước mắt.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc anh chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một âm thanh từ phía ngoài vang lên, kéo anh trở về thực tại.
Một chiếc ô tô từ từ chạy qua, rồi bất ngờ hạ cửa kính. Trong ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn đường, anh nhận ra gương mặt quen thuộc của Lan Phương. Lan Phương, với đôi mắt sắc sảo nhưng ánh lên nét dịu dàng, nở nụ cười thân thiện khi nhìn thấy anh. Cô cất tiếng hỏi, giọng nói mang theo sự quan tâm thật lòng:
"Bính Tâm, em ra Hà Nội khi nào mà không báo trước cho chị? Nếu biết sớm chị đã ra đón em rồi. Mà Bính Quang đâu, sao không đi cùng em?"
Bính Tâm thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng, đáp lại với sự thân thiết của người em lâu ngày gặp lại chị:
"Em mới ra thôi chị, không muốn làm phiền nên không báo trước. Bính Quang đang ở lại quê có chút chuyện."
Lan Phương gật đầu, đôi mắt lóe lên chút lo lắng nhưng rồi nhanh chóng dịu lại. "Vậy à, thôi lên xe đi, để chị đưa em về."
Bính Tâm lặng lẽ đứng dậy, không quên thanh toán tiền cà phê trước khi bước ra khỏi quán. Trước khi lên xe Lan Phương, anh quay lại nhìn quán cà phê lần nữa, như muốn khắc ghi vào tâm trí hình ảnh nơi này, nơi mà anh đã tìm thấy một góc bình yên giữa Hà Nội đầy náo nhiệt.
Trên xe, Lan Phương đưa anh về căn hộ mà trước đây anh từng chia sẻ với Bính Quang. Cả hai chìm trong những suy nghĩ riêng, chỉ có tiếng động cơ xe và tiếng gió rít qua ô cửa sổ. Đột nhiên, giọng nói của Lan Phương vang lên, ấm áp nhưng không giấu được sự lo lắng:
"Mẹ em khỏe hơn chưa?"
Bính Tâm quay sang nhìn Lan Phương, trong đôi mắt anh thoáng hiện lên một sự bình yên lạ kỳ. "Mẹ khỏe hơn nhiều rồi chị, cảm ơn chị đã quan tâm. Lần này em về Hà Nội cũng là để ổn định lại cuộc sống, sau khi mọi thứ ở quê đã tạm ổn.
Lan Phương khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, như nhìn thấy cả tương lai phía trước của Bính Tâm, một tương lai mà cả hai đều biết sẽ không hề dễ dàng, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với nó, với tất cả sự mạnh mẽ mà anh đã tìm thấy lại nơi đây, giữa lòng Hà Nội.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng ban mai nhẹ nhàng tràn ngập các con phố Hà Nội, Bính Tâm quay trở lại nơi làm việc của mình. Dù chỉ mới rời xa thành phố này có một tuần, anh vẫn cảm nhận được nỗi nhớ nhung da diết với nhịp sống quen thuộc của nơi đây. Tòa nhà văn phòng, nơi anh vẫn thường ngày lui tới, hiện lên trước mắt với vẻ thân thuộc đến lạ. Bước chân anh vững chãi bước qua từng bậc thềm, như thể mỗi bước đều mang anh trở lại với cuộc sống bình thường của mình.
Khi Bính Tâm bước vào văn phòng, anh ngay lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ những người bạn thân thiết. Trần Tâm với nụ cười tươi rói, Ngọc Hoàng với ánh mắt đầy quan tâm, và Bính Minh, người luôn mang trong mình vẻ điềm tĩnh nhưng lúc này cũng chẳng giấu nổi niềm vui khi thấy cậu bạn trở lại.
"Cậu mới đi có một tuần mà cảm giác như đã lâu lắm rồi," Trần Tâm lên tiếng, giọng điệu pha chút trêu chọc nhưng ánh mắt thì chân thật vô cùng.
Ngọc Hoàng cũng không kém phần hào hứng: "Không có cậu, văn phòng buồn hẳn đi. Mọi người nhớ cậu lắm đấy!"
Bính Tâm mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Anh đặt chiếc túi xách lên bàn, nhẹ nhàng mở ra và lấy ra những gói quà nhỏ được gói ghém cẩn thận. Đó là những gói nem chua, với hương vị chua ngọt hài hòa, được làm từ thịt lợn tươi, thính gạo, và gia vị truyền thống, đã được ủ chín một cách hoàn hảo. những chiếc bánh cu đơ, được làm từ mật mía, lạc, và gừng, có hương vị ngọt ngào mà đậm đà, như chính tình cảm chân thành của người dân nơi ấy.
"Đây là chút quà quê tôi mang cho mọi người," Bính Tâm nói, giọng nói pha chút tự hào. "Mong rằng mọi người sẽ thích."
Trần Tâm cầm lấy một chiếc kẹo cu đơ, ánh mắt lóe lên sự tò mò. ". Kẹo cu đơ à, tớ nghe nói nhiều rồi lần này mới được thử."
Ngọc Hoàng cầm lấy phần quà của mình, nét mặt hiện rõ sự thích thú. "Cảm ơn cậu, Bính Tâm."
Bính Minh giọng lo lắng hỏi thăm. "Mẹ cậu khỏe hơn chưa?"
Bính Tâm mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. "Mẹ mình đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người đã lo lắng."
Tiếng cười nói lại vang lên, làm cho không gian văn phòng trở nên rộn ràng hơn hẳn. Dù mới chỉ xa Hà Nội một tuần, nhưng trong những ánh mắt, nụ cười của mọi người. Bính Tâm nhận ra rằng sự gắn kết giữa họ vẫn mãi mãi bền chặt, không dễ dàng bị thời gian hay khoảng cách làm phai nhạt.
Sau một hồi nói chuyện vui vẻ, Trần Tâm đột nhiên đứng dậy, giọng nói như cắt ngang không gian đang ấm áp ấy: "Tối nay, mọi người nhớ đến nhà anh Văn Thành và chị Gia Hân nhé," anh nói, đôi mắt ánh lên một sự nghiêm túc không thường thấy. "Chúng ta sẽ tập trung ở đó, mình có một chuyện quan trọng muốn công bố."
Căn phòng lập tức trở nên yên lặng, rồi ngay sau đó, sự tò mò tràn ngập. Ngọc Hoàng nhướng mày, sự thắc mắc hiện rõ trong ánh mắt: "'Chuyện gì vậy? Sao đột ngột thế?"
Bính Minh cũng không kìm nổi sự tò mò, ngả người về phía trước như muốn nắm bắt được điều gì đó từ nét mặt của Trần Tâm: "Có chuyện gì sao? Nói luôn đi, để bọn mình đỡ phải đoán mò."
Trần Tâm mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng một điều gì đó mà Bính Tâm không thể diễn tả nổi. Nó không hẳn là niềm vui, nhưng cũng không phải là nỗi buồn, mà như ẩn chứa một nỗi niềm hay một sự chờ đợi. "Không thể nói trước được," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. "Chỉ khi tất cả đều có mặt thì mình mới tiết lộ."
Sự tò mò dâng lên trong lòng Bính Tâm, xen lẫn một chút bất an. Có lẽ đây là một tin tức lớn, nhưng liệu nó là tin tốt hay xấu? Anh không thể ngăn mình suy nghĩ về những khả năng, nhưng dù có cố gắng đến đâu, mọi thứ vẫn cứ mờ mịt, không rõ ràng. Anh nhìn về phía Trần Tâm, cố gắng đọc được điều gì đó từ cử chỉ hay ánh mắt của cậu bạn, nhưng tất cả đều vô ích.
Sau khi công việc trong ngày kết thúc, ánh chiều tà nhẹ nhàng buông xuống, đổ dài những bóng cây lên con phố
Hà Nội, Trần Tâm khẽ đứng dậy, nhắc nhở mọi người về cuộc hẹn tối nay. "Nhớ đến nhà anh Văn Thành và chị Gia Hân đúng giờ nhé," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự háo hức. "Tối nay sẽ có một chuyện rất đặc biệt."
Ngọc Hoàng nhìn anh, đôi mắt lấp lánh một chút tò mò. "Vẫn không cho biết trước sao? Cậu thật biết cách làm người khác phải suy nghĩ đấy."
Bính Tâm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trần Tâm. Anh cảm nhận được một điều gì đó khác thường, nhưng như mọi khi, Trần Tâm vẫn giữ kín mọi thứ cho đến phút cuối. "Chúng mình sẽ đến đúng giờ. Đừng có trêu đùa quá nhé," Bính Tâm nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút lo lắng khó hiểu.
Sau khi tất cả đã đồng ý, Trần Tâm bước nhanh ra khỏi văn phòng, cầm điện thoại và gọi cho Lan Phương. "Chị Phương, tối nay đến nhà anh Văn Thành và chị Gia Hân nhé, mọi người sẽ tập trung ở đó," anh nói, giọng điệu nhanh nhẹn, nhưng Lan Phương không thể nào nắm bắt được ý định thật sự của cậu em.
"Có chuyện gì vậy, Tâm? Sao đột ngột thế?" Lan Phương hỏi, giọng cô thoáng qua sự ngạc nhiên.
"Chị đến rồi sẽ biết," Trần Tâm đáp lại, nụ cười mơ hồ hiện lên trên môi anh trước khi kết thúc cuộc gọi.
Trong khi mọi người bắt đầu chuẩn bị để đến nhà Gia Hân và Văn Thành, Trần Tâm lại hướng mình đến một con đường khác. Anh vội vã bước đi, đôi chân đưa anh qua những con phố tấp nập, nơi ánh đèn đường đã bắt đầu bật sáng, chiếu xuống dòng người đông đúc. Hà Nội vào lúc này mang một vẻ đẹp vừa thân thuộc, vừa mới lạ, như thể thành phố đang chào đón một điều gì đó mới mẻ sắp diễn ra.
Trần Tâm dừng lại trước một tòa nhà nhỏ, nơi mà Huỳnh Nhi, người bạn gái anh đang đợi. Anh bước vào, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, cảm giác vừa hân hoan vừa lo lắng trộn lẫn. Huỳnh Nhi nhìn thấy anh, ánh mắt cô dịu dàng và đầy tin tưởng, làm cho mọi băn khoăn trong lòng anh tan biến. "Em đã sẵn sàng chưa?" anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Huỳnh Nhi mỉm cười, một nụ cười ấm áp nhưng không kém phần hồi hộp. "Em sẵn sàng rồi. Anh cũng vậy, đúng không?"
Trần Tâm gật đầu, nắm chặt lấy tay cô. "Tối nay, anh sẽ công khai tất cả với mọi người. Họ sẽ biết rằng anh đã tìm thấy em, người anh yêu và muốn gắn bó."
Trong lúc đó, tại nhà Văn Thành và Gia Hân, mọi người đã bắt đầu đến đông đủ. Không gian trong căn nhà ấm cúng, với ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng, làm tôn lên vẻ cổ kính nhưng không kém phần thanh lịch của ngôi nhà. Gia Hân bận rộn sắp xếp mọi thứ, trong khi Văn Thành tiếp đón các vị khách, ánh mắt không giấu nối sự chờ đợi.
"Trần Tâm nói có chuyện gì đặc biệt lắm, nhưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện," Bính Minh lên tiếng, sự tò mò hiện rõ trong giọng nói.
Ngọc Hoàng nhìn quanh, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt thân quen. Anh vội kéo tay Văn Thành hỏi nhỏ.
"Ngọc Linh không đến à anh?"
Văn Thành gật đầu, giọng nhẹ nhàng. "Cô ấy có chút việc nên không đến được em."
Và rồi, trong không khí yên bình của buổi tối, tiếng chuông cửa vang lên. Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa, nơi Trần Tâm đang đứng, nắm tay Huỳnh Nhi bước vào. Chỉ Văn Thành là hiểu chuyện gì đang xảy ra, những tiếng thì thầm ngạc nhiên vang lên khi mọi người nhận ra người bạn gái mà Trần Tâm chưa từng nhắc đến.
Trần Tâm bước vào phòng, ánh mắt anh rực lên niềm tự hào và hạnh phúc. Anh nhìn quanh, rồi nhẹ nhàng nói,
"Mình muốn giới thiệu với mọi người, đây là Huỳnh Nhi, bạn gái của mình. Từ lâu rồi, mình đã muốn cho mọi người biết, nhưng hôm nay mới là thời điểm thích hợp."
Căn phòng chìm trong yên lặng ngay sau lời giới thiệu của Trần Tâm. Ánh sáng ấm áp của những chiếc đèn lồng trên cao phủ xuống, bao trùm lấy căn nhà của Văn Thành và Gia Hân, nơi vừa được lấp đầy bởi sự ngạc nhiên pha lẫn với những nụ cười. Mọi người nhìn nhau, có chút bỡ ngỡ trong ánh mắt nhưng cũng tràn ngập sự cảm thông và chúc phúc.
Văn Thành, người hiểu rõ nhất tâm tư của Trần Tâm, bước đến trước. "Chúc mừng cậu, Tâm," anh nói, ánh mắt trìu mến hướng về cặp đôi mới bước vào. Anh vỗ nhẹ lên vai Trần Tâm như một người anh lớn, không cần nói thêm nhiều lời nhưng sự chúc phúc ấm áp ấy đã được truyền đi đầy đủ. "Huỳnh Nhi, rất vui được gặp em. Trần Tâm thường nhắc đến em với một sự kiên nhẫn đầy thương mến."
Huỳnh Nhi cúi đầu nhẹ nhàng, vẻ mặt bình thản nhưng không che giấu được niềm hạnh phúc vừa mới chớm nở.
"Em cũng mong được gặp mọi người từ lâu. Anh ấy thường kể cho em nghe về tình bạn của các anh chị, về những ngày tháng vui vẻ đã qua."
Gia Hân, với bản năng của một người chị lớn, tiến đến cầm tay Huỳnh Nhi, đôi mắt dịu dàng ánh lên vẻ yêu mến.
"Thật là một cặp đôi đẹp. Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ mọi điều."
Ngọc Hoàng, thường ngày vốn ít nói, giờ lại nở nụ cười rạng rỡ, không giấu nổi sự xúc động. "Cậu giấu giếm tài thật đấy, Tâm! Huỳnh Nhi, cậu thật may mắn. Trần Tâm là người sống có trách nhiệm và biết cách yêu thương."
Huỳnh Nhi nhìn Trần Tâm, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng tất cả tình cảm của cô. "Em biết mà," cô đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy niềm tin.
Bính Tâm, người đã lặng lẽ quan sát từ đầu, cuối cùng cũng tiến đến. "Chúc mừng cậu, Tâm. Cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy điều mà cậu xứng đáng có được." Anh quay sang Huỳnh Nhi, mỉm cười dịu dàng: "Rất vui được gặp em, Huỳnh Nhi. Anh hy vọng chúng ta sẽ là những người bạn tốt."
Bính Minh cười đùa thêm vào, nhìn Trần Tâm nói: "Vậy là hôm nay cậu lại được thưởng thức tay nghề nấu nướng của tớ rồi đấy."
Huỳnh Nhi khẽ mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ những người bạn của Trần Tâm. Cô hiểu rằng, mối quan hệ này không chỉ là giữa cô và Trần Tâm, mà còn là sự gắn kết với cả nhóm bạn của anh, những người mà anh luôn quý trọng.
Căn phòng trở nên sinh động hơn khi mọi người bắt đầu nói chuyện vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện cũ, như thể họ đang lật giở những trang sách chứa đựng quá khứ đã qua. Tiếng cười vang lên khắp nơi, những ly rượu được nâng cao, chúc mừng cho mối tình mới được công khai.
Trần Tâm, giữa bầu không khí thân thuộc này, cảm nhận sâu sắc sự bình yên mà anh đã tìm kiếm từ lâu. Cậu biết rằng, quyết định chia sẻ tình yêu của mình với mọi người không chỉ là một bước tiến quan trọng trong cuộc đời anh, mà còn là cách để xác nhận rằng tình yêu này đã thật sự lớn lên và vững vàng hơn.
Văn Thành, người bạn luôn trầm tĩnh và hiểu đời, khẽ chạm vào vai Trần Tâm, giọng nói trầm ấm vang lên giữa những tiếng cười: "Tình yêu không chỉ là niềm vui riêng, mà còn là điều cần được sẻ chia với những người thân yêu. Chúng tôi luôn ủng hộ cậu."
Trần Tâm gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh niềm xúc động và biết ơn. "Cảm ơn mọi người."
Và trong không gian nhỏ bé, ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn lồng như đang tỏa sáng cho tình bạn, tình yêu, và sự đoàn kết vững bền giữa những con người trẻ tuổi, những người mà sự chân thành và tình cảm luôn là nền tảng của cuộc sống.
Bầu trời đêm Hà Nội tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua những tán lá, mang theo chút hơi lạnh của mùa thu. Sau bữa tiệc ấm áp tại nhà Văn Thành và Gia Hân, mọi người lần lượt đứng dậy, chia tay nhau trong những cái ôm nhẹ và lời chúc ngủ ngon. Đã gần 22 giờ, ai nấy đều đã chếnh choáng vì men rượu, họ quyết định không lái xe mà cùng nhau bắt taxi trở về.
Trần Tâm, Huỳnh Nhi, Ngọc Hoàng, và những người khác đã lần lượt lên xe, ánh đèn vàng của chiếc taxi chiếu rọi một góc phố nhỏ khi nó rời đi. Bính Tâm, với bước chân loạng choạng, lại muốn kéo dài thêm khoảnh khắc này.
Anh không vội vàng rời đi, trái lại, cảm giác trong men say dường như khiến anh muốn trầm mình vào sự tĩnh lặng của đêm, để suy nghĩ lan man trong đầu anh tự do dẫn dắt.
Anh bắt đầu bước đi trên con đường nhỏ, đôi chân không còn vững chắc, nhưng trong tâm trí, những ký ức, những cảm xúc chôn giấu từ lâu dần hiện về. Anh đi qua những bóng cây rủ xuống đường, từng bước một như đang lạc vào mê cung của quá khứ. Tiếng bước chân của anh vang lên khe khẽ, hòa vào sự yên tĩnh của đêm.
Trong khi đó, Ngọc Linh đang lái xe về hướng nhà của Văn Thành và Gia Hân. Cô nhận được lời mời tham dự buổi tiệc nhưng vì công việc đột xuất nên không thể đến kịp. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cô quyết định đến chung vui với họ, nhưng đến nơi thì căn nhà đã chìm trong bóng tối, cổng đã đóng và đèn đã tắt. Cô dừng xe, lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà một lúc, cảm thấy chút tiếc nuối vì không thể tham dự. Dường như có một điều gì đó luyến tiếc, không chỉ là buổi tiệc, mà còn là một khoảnh khắc của sự gắn kết, tình bạn mà cô đã bỏ lỡ.
Khi Ngọc Linh quay xe trở về, ánh mắt cô chợt dừng lại ở một dáng hình lảo đảo, quen thuộc, đang dập dềnh trên con đường phía trước. Tim cô chợt đập mạnh, không phải vì sự bất ngờ, mà vì một cảm giác sâu kín, âm ỉ lâu nay đột nhiên trỗi dậy. Đó là Bính Tâm. Người đàn ông từng chiếm trọn trái tim cô, đã bỏ lại cô với những lời cay nghiệt, tưởng như năm năm qua đã bị chôn vùi trong lớp bụi của thời gian.
Xe dừng lại một cách vô thức. Ngọc Linh, không kịp nghĩ ngợi, bước vội về phía anh. Ánh đèn đường nhợt nhạt chiếu vào gương mặt Bính Tâm, phơi bày rõ rệt tình trạng tàn tạ của anh. Đôi mắt anh lạc lõng, vô định, như chẳng thể nhận ra ai đang tiến lại gần.
"Bính Tâm..." Ngọc Linh khẽ gọi, giọng run rẩy, mang theo cả nỗi kinh ngạc lẫn nỗi đau đã cũ. Anh quay lại, ánh mắt lạc lối và mờ đục của anh chỉ càng làm rõ thêm sự thê lương trong lòng cô.
"Ngọc Linh... là em sao?" Tiếng anh thoảng như gió thoảng, một lời thì thầm vô lực giữa bầu trời đêm.
Ngọc Linh đỡ lấy anh, cảm nhận sự nặng nề trong từng bước chân của người đàn ông trước mặt. Trái tim cô thắt lại, một nỗi xót xa không tên tràn ngập, khi cô nhận ra Bính Tâm, người từng mạnh mẽ, kiêu hãnh giờ đây chỉ còn là bóng dáng của một kẻ mỏi mệt, mất phương hướng.
Không biết anh đang sống ở đâu, Ngọc Linh quyết định đưa anh về nhà mình. Cô lặng lẽ mở cửa, như sợ làm khuấy động sự yên tĩnh mong manh của căn nhà. Ánh sáng dịu dàng trong phòng khách chiếu lên gương mặt
Bính Tâm, làm hiện rõ từng đường nét của người đàn ông mà cô từng yêu thương.
Cô dìu anh vào phòng ngủ, từng bước đi như được dẫn dắt bởi một sức mạnh vô hình nào đó. Đặt anh nằm xuống, cô cảm nhận từng hơi thở nặng nề, đầy khó nhọc của anh. Nhìn gương mặt ấy, ký ức như dòng chảy không thể ngăn cản, từng mảnh một trôi về, lấp đầy tâm trí cô.
Những buổi chiều dưới ánh nắng dịu dàng, tay trong tay, những nụ cười, những lời nói thân mật... Tất cả đã từng là hiện thực, từng là niềm hy vọng mãnh liệt về một tương lai không bao giờ đổi thay. Nhưng giờ đây, chỉ còn là quá khứ, khắc sâu trong trái tim cô, không thể xóa nhòa.
Ngọc Linh ngồi lặng yên bên cạnh Bính Tâm, nhìn anh chìm sâu vào giấc ngủ không bình yên. Những nếp nhăn khắc khổ trên gương mặt anh càng làm rõ hơn cái giá mà thời gian đã bắt anh trả. Trong đầu Ngọc Linh, từng câu hỏi không ngừng dội lên: Tại sao anh lại trở nên như thế này? Điều gì đã xảy ra trong những năm tháng mà họ xa cách? Và quan trọng nhất, cô nên làm gì với người đàn ông này, người đã từng rời bỏ cô, nhưng giờ đây lại trở về trong trạng thái hoang tàn như vậy?
Cô nhìn anh ngủ, lắng nghe tiếng thở nặng nề, đôi mắt cô dần đắm chìm trong suy tư. Bính Tâm của năm năm trước là một người khác. Một người mạnh mẽ, kiêu hãnh, luôn giữ vững quan điểm và không bao giờ chịu khuất phục. Ngọc Linh yêu anh vì điều đó, nhưng cũng chính điều đó đã khiến cô đau đớn khi anh rời đi mà không một lời giải thích. Cô đã trải qua những đêm dài trong nước mắt, tự hỏi mình đã sai ở đâu, tại sao tình yêu của họ không đủ mạnh để vượt qua những thử thách của cuộc sống.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy anh trong tình trạng này, Ngọc Linh cảm thấy một nỗi thương xót sâu sắc, một cảm giác mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ có. Tình yêu của cô dành cho anh chưa bao giờ thật sự phai nhạt, dù bị thời gian và sự chia cách vùi lấp. Nhưng tình yêu đó giờ đây không chỉ là niềm đau khổ, mà còn là sự thấu hiểu và lòng trắc ấn.
Bên ngoài, gió vẫn thổi nhẹ, mang theo hơi sương lạnh của đêm cuối hè. Ngọc Linh đứng dậy, bước ra ngoài ban công, nhìn ra bầu trời đêm mịt mù. Những ngôi sao leo lét xa xăm như minh chứng cho sự nhỏ bé và mong manh của cuộc đời con người. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong lòng mình.
Ngọc Linh biết rằng ngày mai, khi ánh sáng ban mai rọi qua cửa sổ, cô sẽ phải đối mặt với thực tại. Cô sẽ phải trò
chuyện với Bính Tâm, phải biết rõ hơn về cuộc đời của anh sau khi họ xa nhau. Liệu anh có còn muốn tiếp tục
cuộc hành trình của mình với cô, hay đây chỉ là một điểm dừng chân tạm thời trong cuộc đời đầy những ngã rẽ
không định trước?
Cô quay trở lại phòng ngủ, nhìn Bính Tâm một lần nữa. Anh vẫn nằm đó, vẻ mệt mỏi không biến mất dù trong
giấc ngủ. Ngọc Linh kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp cho anh, rồi quay về phòng mình. Đêm nay, cô sẽ không ngủ.
Cô cần thời gian để suy nghĩ, để chuẩn bị cho ngày mai, cho những câu hỏi mà cô biết mình cần phải đối mặt.
Trong đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua khe cửa và nỗi niềm của một người phụ nữ đang tìm cách vượt
qua quá khứ, để chạm đến tương lai vẫn còn mờ mịt.
/76
|