Một buổi chiều, khi ánh nắng cuối ngày còn vương lại chút ấm áp trên những tán cây, Trần Tâm bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà Văn Thành. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ lúng túng, dáo dác nhìn quanh như sợ bị ai đó phát hiện. Cậu khẽ gõ cửa, đôi mắt không giấu được sự căng thẳng. Khi Văn Thành vừa mở cửa, Trần Tâm liền bước vội vào, kéo tay Văn Thành ra góc khuất của căn nhà, giọng nói thấp hẳn, gần như thì thầm: "Chuyện hôm bữa em nhờ anh giúp đó, bây giờ chúng ta đi luôn đi."
Văn Thành thoáng ngạc nhiên trước sự vội vàng của Trần Tâm, nhưng chưa kịp hỏi điều gì thì đã bị cậu kéo đi.
Tuy nhiên, Gia Hân ở trong phòng khách nhìn ra với bản năng nhạy bén của một người vợ luôn lo lắng cho chồng, đã cảm nhận được điều gì đó không ổn trong dáng vẻ của Trần Tâm. Cô bước ra đứng chắn trước hai người, khi hai người có ý định rời đi đôi mắt nghiêm nghị nhìn Văn Thành, rồi quay sang Trần Tâm, giọng nói không giấu được sự quan tâm: "Đi đâu đó?"
Trần Tâm thoáng chốc lúng túng, ánh mắt cậu lướt nhanh giữa Văn Thành và Gia Hân, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu không muốn làm phiền đến Gia Hân, nhưng trong tình huống này, không thể không để cô biết. Cuối cùng, cậu hạ giọng, nửa như thú nhận, nửa như mong tìm sự an ủi: "Thật ra là em muốn làm quen với một cô gái, thế nhưng không tài nào bắt chuyện với cô ấy được, nên nhờ anh Văn Thành giúp em chút."
Văn Thành nhìn Trần Tâm với ánh mắt đồng cảm, không thể không cười thầm trước sự bối rối của cậu em. Nhưng anh cũng hiểu rằng, trong những việc tưởng như nhỏ bé như thế này, lại ẩn chứa những cảm xúc lớn lao của tuổi trẻ, sự khao khát được yêu thương và thấu hiểu. Văn Thành quay sang Gia Hân, nhẹ nhàng giải thích: "Cậu ấy đang có chút lo lắng về việc tiếp cận một cô gái ở quán cà phê, nên mới nhờ anh giúp."
Gia Hân im lặng nghe lời của Trần Tâm, ánh mắt cô dịu lại, rồi đặt bàn tay ấm áp lên vai cậu. Giọng nói của cô, nhẹ nhàng mà pha chút hài hước, cất lên: "Thật không ngờ, thiếu gia nhà họ Trần, người từng vang danh với bao mối tình, nay lại phải nhờ đến người khác giúp đỡ chuyện này."
Gia Hân dừng lại, nhìn sâu vào mắt Trần Tâm và tiếp tục: "Cậu còn không làm được, vậy tại sao anh Văn Thành lại có thể làm điều đó mà cậu lại nhờ anh ấy?"
Trần Tâm cười mỉm, nửa đùa nửa thật, đáp lời: "Em tin anh Văn Thành làm được mà, chị khó tính thế mà anh ấy còn chinh phục được, huống chi chuyện này."
Gia Hân nhíu mày, ánh mắt sắc bén trừng lên: "Mày rủ chồng chị đi giúp mày tán gái, mày giỏi thật đấy."
Văn Thành nghe thấy, bật cười, nhẹ nhàng trấn an vợ: "Anh đâu có tán gái, anh chỉ giúp kết nối hai người họ lại với nhau thôi."
Gia Hân thở dài, giọng nàng nhè nhẹ pha chút lo âu: "Thôi được rồi, đi sớm về sớm nhé, đừng có ghé nơi này nơi nọ thêm nữa."
Sau khi nhận được sự đồng ý từ Gia Hân, Văn Thành và Trần Tâm cùng nhau đến một quán cà phê mà Trần Tâm đã nhắc đến. Quán cà phê nằm trên con phố nhỏ, ẩn mình sau những tán cây xanh, mang một vẻ yên bình và cố kính, nơi thời gian dường như trôi chậm hơn so với thế giới bên ngoài. Khi bước vào trong, họ được chào đón bởi không khí ấm áp, với ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn vàng treo trên trần, tạo nên một không gian thư giãn và thoải mái. Những chiếc bàn gỗ nhỏ được sắp xếp ngăn nắp, bao quanh bởi những bức tường trang trí bằng tranh vẽ tay, gợi lên một cảm giác gần gũi và quen thuộc.
Văn Thành và Trần Tâm chọn một chiếc bàn trong góc, nơi có thể quan sát toàn bộ quán mà không bị ai chú ý.
Không gian xung quanh vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, hòa quyện với tiếng cười nói khẽ khàng của vài khách hàng đang ngồi đọc sách hay trò chuyện. Không khí của quán cà phê tỏa ra một sự thư thái, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa trong đó những câu chuyện chưa kể, những ánh mắt đợi chờ, những khao khát âm thầm.
Khi họ vừa ngồi xuống, một chàng trai phục vụ tiến lại gần. Anh ta có dáng vẻ trẻ trung, nhanh nhẹn, nụ cười luôn thường trực trên môi, như thể công việc này mang đến cho anh niềm vui nhỏ bé mỗi ngày. Nhưng Trần Tâm dường như không chú ý nhiều đến điều đó. Cậu vội kéo tay người phục vụ, hơi hạ giọng nhưng không giấu được sự lo lắng, hỏi thăm: "Anh ơi, cho em hỏi, cô gái phục vụ tên Huỳnh Nhi hôm nay có làm việc không?"
Người phục vụ nhìn Trần Tâm với chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự thân thiện: "'Có chứ, cô ấy đang ở trong quầy. Một lát nữa chắc cô ấy sẽ ra ngoài phục vụ."
Nghe vậy, Trần Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự căng thẳng vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Sau khi gọi đồ uống cho cả hai, Trần Tâm bắt đầu chú ý quan sát không gian xung quanh, đôi mắt liên tục đảo qua lại như đang tìm kiếm một điều gì đó.
Không lâu sau, một cô gái thoáng bước qua chỗ họ ngồi. Cô ấy không quá cao, dáng người mảnh mai nhưng không hề yếu đuối, mà ngược lại, toát lên một vẻ tự tin và thanh thoát. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng phía sau, để lộ khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sáng như biết nói. Trên khuôn mặt cô, sự dịu dàng hiện rõ trong từng cử chỉ, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy duyên dáng. Trang phục của cô đơn giản, nhưng với một sự tinh tế nhất định, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên, không cần đến những điều phù phiếm.
Khi cô gái lướt qua bàn họ, ánh mắt cô dường như vô tình chạm phải Trần Tâm. Như một phản xạ tự nhiên, Trần Tâm quay mặt đi nơi khác, tránh ánh nhìn của cô, trái tim cậu đập nhanh hơn, như thế sợ răng ánh mắt cô sẽ khám phá ra những cảm xúc đang sôi sục bên trong. Cậu cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi khẽ nói với Văn Thành, giọng nói nhỏ lại như một lời thú nhận: "Anh Thành, cô gái đó... chính là cô ấy."
Văn Thành ngồi im lặng, nhìn vào cậu em như thể đang cân nhắc điều gì đó sâu xa hơn. Anh đã nhận ra trong đôi mắt của Trần Tâm không chỉ là sự bối rối, mà còn là một nỗi khao khát lặng lẽ, điều mà chính Trần Tâm dường như cũng chưa thể nhận diện rõ ràng.
Huỳnh Nhi tiếp tục công việc của mình, không hề hay biết rằng có một đôi mắt đang theo dõi từng cử chỉ của cô với một sự say mê đầy thận trọng. Trần Tâm không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng ánh mắt cậu vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân nhẹ nhàng, mỗi lần cô lướt qua là mỗi lần trái tim cậu như nhảy lên một nhịp. Cậu đã từng nghĩ tình cảm này chỉ là thoáng qua, một thứ cảm xúc mơ hồ mà cậu sẽ nhanh chóng quên đi. Nhưng khi nhìn thấy Huỳnh Nhi, tất cả những lý thuyết mà cậu đã tự thuyết phục mình trong đầu dường như sụp đổ hoàn toàn.
Văn Thành, người từng trải qua những sóng gió trong tình cảm, không khó để nhận ra cậu em của mình đang đứng trước ngưỡng cửa của một điều gì đó lớn lao hơn cả bản thân cậu. Trong ánh mắt của Huỳnh Nhi, sự hiền lành và thánh thiện như phản chiếu một phần tâm hồn Trần Tâm, khiến cho cậu không chỉ bị cuốn hút mà còn cảm thấy mình cần phải bảo vệ, chăm sóc cô gái ấy.
"Cậu định làm gì tiếp theo?" Văn Thành khẽ hỏi, giọng anh trầm và ấm, như muốn kéo Trần Tâm ra khỏi sự bối rối của mình.
Trần Tâm không trả lời ngay, cậu ngồi lặng thinh một lúc, như đang cố tìm lời để diễn đạt những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Cuối cùng, cậu ngước lên nhìn Văn Thành, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mà trước đó cậu chưa từng bộc lộ: "Em không biết nữa, anh Thành. Em chỉ biết là... em muốn biết thêm về cô ấy. Không phải như những gì em đã tưởng tượng, mà là thực sự hiểu rõ hơn về cô ấy, về cuộc sống của cô ấy."
Văn Thành gật đầu, đôi môi anh nở một nụ cười nhẹ. Anh hiểu rằng, dù Trần Tâm có cố gắng che giấu hay phủ nhận điều đó, thì tình cảm của cậu dành cho Huỳnh Nhi đã vượt xa khỏi những rung động ban đầu. Đó là sự khởi đầu của một hành trình tìm hiểu, không chỉ về người con gái mà cậu yêu mến, mà còn về chính bản thân mình, một hành trình mà dù muốn hay không, cậu sẽ phải đối mặt.
"Cậu đã đi xa hơn rồi, Tâm à," Văn Thành nhẹ nhàng đáp, "Đây không còn là chuyện nhờ anh giúp xin thông tin nữa. Cậu đang đứng trước điều gì đó quan trọng hơn nhiều."
Trần Tâm lặng đi, trong lòng cậu vang lên những lời của Văn Thành như một sự thức tỉnh. Cậu không còn là cậu thanh niên chơi bời, đàn đúm. Cậu đã bắt đầu hiểu rằng, để tiến gần hơn đến Huỳnh Nhi, cậu phải có đủ dũng cảm để đối mặt với cả những khó khăn lần sự phức tạp trong cảm xúc của chính mình.
Huỳnh Nhi sau một hồi loanh quanh phục vụ những khách hàng khác, cuối cùng cũng tiến đến chỗ bàn của Trần Tâm và Văn Thành. Ánh mắt cô lướt nhanh qua cả hai người, rồi dừng lại ở Trần Tâm, một nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt cô, một nụ cười không chỉ đơn thuần là sự chào hỏi mà còn ẩn chứa chút hài hước và tinh nghịch.
Cô đã quá quen thuộc với Trần Tâm, người khách mà không ít lần đã tìm đủ mọi cách để làm quen với cô, nhưng đều bị cô từ chối một cách lịch sự nhưng dứt khoát.
Hôm nay, sự xuất hiện của Văn Thành khiến Huỳnh Nhi có chút ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mục đích của Trần Tâm khi đưa thêm người tới. Ánh mắt cô chuyển từ Trần Tâm sang Văn Thành, rồi lại quay lại Trần Tâm, như thể cô đã đoán ra ngay lập tức rằng đây là một nỗ lực khác của Trần Tâm nhằm tiếp cận cô. Nụ cười trên môi cô càng thêm rõ ràng, không chỉ là một nụ cười của sự quen thuộc mà còn là của một người hiểu rõ cuộc chơi hơn ai hết.
Trước khi Trần Tâm kịp nói điều gì, Huỳnh Nhi đã cắt ngang, giọng nói của cô mềm mại nhưng cũng không kém phần dứt khoát, như thể muốn chấm dứt câu chuyện trước khi nó kịp bắt đầu. "Lại là anh à? Em biết anh muốn nói gì rồi," cô nói, đôi mắt long lanh nhưng ẩn chứa một sự nghiêm túc, "Nhưng câu trả lời của em vẫn là không!"
Trần Tâm, như thể đã quen với sự từ chối này, chỉ biết im lặng, không giấu nổi sự thất vọng trong ánh mắt. Dù đã nhiều lần bị từ chối, cậu vẫn không thể nào quen được với cảm giác đó.
Văn Thành và Trần Tâm bước ra khỏi quán cà phê trong sự im lặng, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu qua tán lá, tạo nên những đốm sáng loang lổ trên con đường. Trần Tâm cúi đầu, ánh mắt trĩu nặng với sự thất vọng và bối rối. Anh chưa từng nghĩ rằng một cô gái như Huỳnh Nhi lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nhiều đến vậy. Trần Tâm đã quá quen với những niềm vui và những sự hứng khởi bốc đồng, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một sự thất bại nặng nề đến mức làm lay động những cảm xúc sâu thằm nhất trong lòng mình.
Văn Thành lặng lẽ quan sát, không thể không cảm thấy một nỗi buồn thoáng qua trong lòng. Anh hiểu rằng tình cảm mà Trần Tâm dành cho Huỳnh Nhi không phải là thứ tình cảm đơn thuần, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn, có thể là bước đầu tiên trên con đường trưởng thành của Trần Tâm, nhưng cũng có thể là một thử thách lớn mà cậu chưa từng đối mặt. Nhìn vào đôi mắt trầm ngâm của Trần Tâm, Văn Thành cảm nhận được sự mong manh và khát khao trong đó, và điều này khiến anh không khỏi xúc động.
"Đợi anh một chút," Văn Thành nhẹ nhàng nói, rồi quay lưng bước trở lại quán cà phê. Anh biết rằng Trần Tâm cần một cơ hội, không chỉ để theo đuổi tình cảm mà cậu dành cho Huỳnh Nhi, mà còn để hiểu rõ hơn về bản thân mình và những gì cậu thực sự muốn trong cuộc sống.
Quán cà phê giờ đây đã thưa khách hơn, không gian trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại vài người khách lặng lẽ nhâm nhi ly cà phê và đôi ba câu chuyện rời rạc. Huỳnh Nhi đang thu dọn bàn ghế, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và đôi mắt không chút lung lay khi thấy Văn Thành quay lại. Cô dường như đã đoán trước được lý do anh trở lại, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh và chờ đợi.
Văn Thành bước tới, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục: "Huỳnh Nhi, tôi biết răng cô đã đưa ra quyết định của mình và tôi tôn trọng điều đó. Nhưng tôi cũng hiểu rằng Trần Tâm thực sự quan tâm đến cô, không phải chỉ là sự bồng bột nhất thời, mà là một tình cảm chân thành và sâu sắc. Tôi không đến đây để ép buộc cô, mà chỉ muốn nói rằng đôi khi, cuộc sống cần những cơ hội để mọi người hiểu rõ nhau hơn."
Huỳnh Nhi im lặng, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Văn Thành, như muốn tìm hiểu rõ ràng ý định của anh. Văn Thành tiếp tục, với một giọng nói trầm ấm và sâu sắc, chứa đựng những triết lý mà anh đã học được qua năm tháng:
"Cuộc sống không chỉ là những quyết định cứng nhắc, mà còn là sự thấu hiểu và tha thứ. Trần Tâm còn trẻ, cậu ấy có thể chưa hiếu hết mọi điều, nhưng tôi tin rằng cô có thể là người giúp cậu ấy trưởng thành. Không phải vì cô phải làm điều đó, mà vì đôi khi, sự mềm mỏng và lòng bao dung của một người có thể thay đổi cuộc đời của người khác."
Huỳnh Nhi khẽ thở dài, cô nhận thấy những lời nói của Văn Thành chứa đựng một sự chân thành hiếm có. Cô không muốn làm tổn thương ai, nhưng cũng không muốn tự lừa dối bản thân mình. Tuy nhiên, sự thấu hiểu mà
Văn Thành vừa truyền đạt khiến cô cảm thấy do dự. Có lẽ, cô đã đánh giá Trần Tâm chỉ qua những lần gặp gỡ ngắn ngủi, và chưa thực sự nhìn nhận con người thật của cậu.
Cuối cùng, sau một khoảnh khắc im lặng, Huỳnh Nhi khẽ gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ cho anh ấy một cơ hội," cô nói, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được sự kiên định. "Nhưng chỉ là một cơ hội thôi, và anh ấy phải chứng tỏ rằng mình xứng đáng với điều đó."
Văn Thành cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Anh hiểu rằng mình không thể thay đổi tình cảm của người khác, nhưng ít nhất anh đã mở ra một cánh cửa nhỏ, nơi mà Trần Tâm có thể bước vào và chứng minh tình cảm của mình.
Ra khỏi quán cà phê, Văn Thành nhìn thấy Trần Tâm vẫn đang đứng đợi, ánh mắt cậu nhìn về phía trước với sự chờ đợi đầy lo lắng. Văn Thành bước đến, đưa mảnh giấy ghi thông tin liên lạc của Huỳnh Nhi: "Cậu có cơ hội rồi, nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng may mắn có được cơ hội lần thứ hai đâu."
Trần Tâm ngạc nhiên nhìn Văn Thành, trong lòng cảm thấy một niềm vui bất ngờ tràn ngập. Cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu, đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Và trên con đường về, hai người đàn ông bước đi, mỗi người mang trong lòng những suy nghĩ riêng, nhưng cùng chia sẻ một niềm hy vọng rằng tình yêu, dù có khó khăn đến đâu, vẫn có thể trở thành hiện thực khi được dẫn dắt bởi sự chân thành và lòng kiên trì.
Những ngày sau đó, Trần Tâm dần dành nhiều thời gian hơn tại quán cà phê nơi Huỳnh Nhi làm việc. Anh không đến đó chỉ vì tình cờ, mà là vì một sự kiên nhẫn kỳ lạ, như thể có một lực hút vô hình dẫn dắt anh quay lại, mỗi lần đều mang theo hy vọng rằng tình cảm của mình, dù chưa rõ ràng, sẽ được đón nhận. Trần Tâm không còn là một vị khách bình thường; những cuộc trò chuyện giữa anh và Huỳnh Nhi dần trở nên thân mật hơn, sâu sắc hơn, như thể họ đang từ từ bước vào một mối quan hệ mới, không rõ liệu nó sẽ dẫn đến đâu.
Huỳnh Nhi, một cô gái đã quen với sự nghiêm túc trong tình cảm, ban đầu chỉ xem những cuộc trò chuyện với
Trần Tâm là một phần của công việc. Nhưng dần dần, qua từng lời nói chân thành và sự kiên trì của anh, cô bắt đầu nhận thấy một điều gì đó khác lạ. Anh không còn là chàng trai bồng bột mà cô từng nghĩ; thay vào đó, anh hiện lên như một người thực sự muốn hiểu và trân trọng cô, với tất cả lòng kiên nhẫn và sự tôn trọng. Tâm trạng của cô bắt đầu dao động, khi cô nhận ra rằng trong anh có điều gì đó mà cô chưa từng gặp trước đây - một sự đơn giản nhưng sâu sắc, một tình cảm thuần khiết nhưng mãnh liệt.
Khi quán vắng khách, Huỳnh Nhi thường bước đến bàn của Trần Tâm, nơi anh ngồi đợi với một ly cà phê đã nguội lạnh nhưng chưa bao giờ bỏ dở. Những cuộc trò chuyện của họ kéo dài, như thể thời gian không còn ý nghĩa, và họ dần dần cảm thấy rằng mỗi lần trò chuyện đều đem lại cho họ một bước tiến vào thế giới của nhau, nơi mà niềm vui và nỗi buồn, hy vọng và lo âu, tất cả đều hòa quyện vào nhau.
Vào những buổi tối sau khi tan làm, Trần Tâm đứng chờ Huỳnh Nhi trước cửa quán, đôi khi chỉ để đưa cô về nhà, đôi khi lại để mời cô đi ăn hoặc xem phim. Những khoảng thời gian bên nhau ấy, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đã trở thành những kỷ niệm mà cả hai đều trân trọng. Trần Tâm không bao giờ vội vã hay đòi hỏi điều gì; anh chỉ lặng lẽ bên cạnh Huỳnh Nhi, chia sẻ với cô những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống.
Với mỗi buổi tối trôi qua, mối quan hệ giữa họ trở nên sâu sắc hơn, vượt qua khỏi những gặp gỡ hời hợt ban đầu.
Huỳnh Nhi dần nhận ra rằng trong Trần Tâm, cô không chỉ tìm thấy một người bạn mà còn là một người mà cô có thể tin tưởng, một chỗ dựa trong những thời điểm khó khăn nhất. Cô cảm nhận được sự chân thành từ anh, và điều đó khiến cô suy nghĩ về những gì cô từng tin rằng không thể có.
Nhưng cả hai vẫn giữ một khoảng cách thận trọng, không dám tiến xa hơn, như thể sợ rằng bất kỳ hành động nào cũng có thể phá vỡ điều kỳ diệu này. Trần Tâm hiểu rằng mối quan hệ này không thể bị ép buộc; anh cần sự kiên nhẫn và thời gian để chứng minh tình cảm của mình là thật. Và Huỳnh Nhi, với sự chín chắn của mình, không vội vàng, nhưng cô cũng dần cảm thấy rằng trái tim mình đang mở ra, đón nhận một con đường mới mẻ mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ đến.
Trong những khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn mờ ảo của phố phường và những con đường vắng lặng, hai tâm hồn trẻ đã tìm thấy một sự đồng điệu, không chỉ đơn thuần là tình yêu mới chớm nở, mà còn là sự kết nối sâu sắc, được xây dựng trên nền tảng của lòng tôn trọng, thấu hiểu và chân thành.
Khi Trần Tâm đưa Huỳnh Nhi về đến nhà vào một buổi tối, ánh đèn phố nhạt nhòa phủ lên con đường nhỏ trước cửa. Bóng tối dần bao trùm, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt từ đèn đường. Nhưng có một điều khác lạ đang chờ đợi họ.
Trước cửa nhà Huỳnh Nhi, một người đàn ông đứng đó, dáng vẻ lầm lũi nhưng không che giấu được nét cương quyết. Vừa nhìn thấy anh ta, Huỳnh Nhi lập tức khựng lại. Cô cảm thấy một cơn lạnh buốt lan tỏa từ chân lên đến tim, đôi tay khẽ run rẩy. Nhưng rồi, một ngọn lửa giận dữ nhanh chóng bùng lên trong đôi mắt cô. Người đàn ông trước mặt không ai khác chính là người bạn trai cũ đã phản bội cô, để lại trong lòng cô những vết thương khó phai.
Sự xuất hiện của anh ta như một cơn ác mộng tái hiện, nhắc nhở Huỳnh Nhi về nổi đau mà cô từng phải chịu đựng. Chính vì điều đó, cô đã không dám đón nhận tình cảm của Trần Tâm. Cô sợ trái tim mình sẽ bị tốn thương lần nữa, sợ rằng những gì cô đã xây dựng với Trần Tâm sẽ chỉ là một vở kịch đùa dai của số phận.
Người đàn ông bước lên vài bước, ánh mắt anh ta mang theo vẻ hối hận nhưng cũng đầy sự ngang tàng. Anh ta nói, giọng khẩn khoản nhưng pha lẫn sự kiên quyết, muốn níu kéo Huỳnh Nhi quay lại, muốn chuộc lỗi và sửa sai.
Nhưng Huỳnh Nhi đã quyết định, một quyết định đã được nuôi dưỡng từ lòng tự trọng và nỗi đau mà cô đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Trong khoảnh khắc đó, như có một nguồn sức mạnh vô hình thôi thúc cô hành động. Không chút do dự, Huỳnh Nhi quay sang Trần Tâm, vòng tay ôm lấy anh thật chặt, như tìm kiếm một chỗ dựa trong cơn bão tố. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, giọng nói bình thản nhưng chắc chắn: "Tôi đã có bạn trai rồi."
Câu nói đó, dường như là một lời khẳng định vừa với người đàn ông kia, vừa với chính bản thân cô. Trái tim Trần Tâm đập mạnh, một niềm vui nhỏ nhoi len lỏi trong lòng, nhưng cũng kèm theo một nỗi lo lắng không tên. Anh hiểu tình thế, hiểu rằng những gì Huỳnh Nhi vừa nói chỉ là để thoát khỏi tình huống khó xử này, nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt cô.
Không để lỡ nhịp, Trần Tâm quyết định diễn tiếp vở kịch mà Huỳnh Nhi đã khởi xướng. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi quay sang nhìn thẳng vào người đàn ông kia, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết đoán: "Để anh đưa em vào nhà nha!"
Người đàn ông kia lặng người, ánh mắt anh ta đầy thất vọng và cay đắng. Anh ta hiểu rằng mình đã mất Huỳnh Nhi, không chỉ vì một sai lầm trong quá khứ, mà còn vì trước mặt anh ta lúc này là một tình cảm mới mẻ, mạnh mẽ và chân thành hơn nhiều. Anh ta cúi đầu, lặng lẽ quay lưng bỏ đi, như một bóng ma của quá khứ bị đánh bại bởi hiện thực không thể chối bỏ.
Khi người đàn ông đó rời đi, Huỳnh Nhi vẫn ôm chặt Trần Tâm, lòng cô tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Cô biết rằng, mặc dù vừa mới diễn một vở kịch, nhưng trong sâu thằm trái tim mình, cô đã tìm thấy một điều gì đó thật sự ý nghĩa. Một sự bình yên, một chỗ dựa mà cô có thể tin tưởng và dựa vào.
Một hôm, sau khi tan làm, Trần Tâm lại đưa Huỳnh Nhi về nhà như thường lệ. Nhưng hôm nay, khi đến trước cửa nhà, Huỳnh Nhi đột ngột dừng lại, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn vàng của con phố. "Anh lên phòng em chơi một lát nhé?" cô ngập ngừng nói, như thể đang cân nhắc điều gì đó quan trọng.
Trần Tâm nhìn cô, hơi bất ngờ trước lời mời này. "Em chắc chứ?" Anh hỏi, nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Huỳnh Nhi gật đầu, đôi má hơi ửng đỏ. "Chắc mà, anh lên đi. Chỉ là một căn phòng trọ thôi, nhưng em muốn anh biết nơi em sống."
Căn phòng của Huỳnh Nhi nhỏ nhắn nhưng rất ấm cúng. Những bức tường được sơn màu sáng, không có nhiều đồ đạc, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, từ chiếc giường đơn kê sát cửa sổ cho đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh giá sách. Tất cả đều thể hiện sự tỉ mỉ và tinh tế của chủ nhân căn phòng. Trần Tâm nhìn quanh, cảm nhận được không gian thoải mái và bình yên nơi đây.
"Phòng em đẹp thật," Trần Tâm nhận xét, giọng nói không giấu được sự ngưỡng mộ. "Nhỏ nhưng rất ấm cúng."
Huỳnh Nhi cười nhẹ, cô có vẻ hài lòng với lời khen của anh. "Cảm ơn anh. Em biết nó đơn giản, nhưng em thích sự gọn gàng như vậy."
Sau khi mời Trần Tâm ngồi xuống ghế, Huỳnh Nhi thở dài một hơi mệt mỏi. "Em đi tắm một chút, cả ngày làm việc mệt quá," cô nói, ánh mắt xin lỗi nhìn Trần Tâm. "Anh đợi em một lát nhé."
"Ừ, em cứ tự nhiên," Trần Tâm gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình thản dù trong lòng cảm thấy một chút hồi hộp lạ lùng.
Huỳnh Nhi bước vào phòng tắm, để lại Trần Tâm một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Tiếng nước chảy đều đều từ phòng tắm vọng ra, tạo nên một âm thanh êm dịu trong không gian nhỏ hẹp. Trần Tâm ngồi trên chiếc ghế đơn, mắt ngắm nhìn những vật dụng cá nhân của Huỳnh Nhi, những thứ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Mọi thứ ở đây đều mang dấu ấn của cô, từ những cuốn sách xếp ngay ngắn trên giá đến chiếc gối tựa màu pastel trên giường.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra. Huỳnh Nhi bước ra ngoài, mái tóc ướt vẫn còn rủ xuống vai, làn da tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ của dầu tắm. Cô mặc một bộ trang phục đơn giản, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ, khiến Trần Tâm không thể rời mắt. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ hắt lên khiến cô trông như một bức tranh sống động, đầy sức sống nhưng cũng êm đềm như mặt nước hồ vào buổi sớm.
Khi Huỳnh Nhi bước về phía Trần Tâm, anh cảm thấy như có điều gì đó chạm đến tận sâu thẳm trong tâm hồn mình. Cảm giác ấy thật khó diễn tả, như thể anh vừa thoáng nhìn thấy một khoảnh khắc của thiên đường, nơi mọi thứ trở nên hoàn hảo và đẹp đẽ đến kỳ lạ. Trái tim Trần Tâm chợt đập mạnh hơn, một cảm giác lẫn lộn giữa niềm vui và nỗi sợ hãi. Anh biết rằng những khoảnh khắc như thế này là hiếm hoi, và anh sợ rằng chỉ cần một cử động sai lầm, tất cả sẽ tan biến như một giấc mơ.
"Anh ổn chứ?" Huỳnh Nhi khẽ hỏi, đôi mắt trong veo nhìn anh đầy vẻ quan tâm.
Trần Tâm cố gắng nở một nụ cười, nhưng trong lòng anh hiểu rằng mình đã vượt qua một ranh giới vô hình nào đó, một ranh giới mà anh không bao giờ muốn quay lại. "Anh ổn mà, chỉ là... em đẹp quá," anh thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Huỳnh Nhi đỏ mặt, quay đi nhưng không thể giấu được một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn anh," cô thì thầm, cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí, một sự gần gũi mới mẻ đang dần hiện hữu giữa hai người.
Huỳnh Nhi bước đến giường, cẩn thận lấy ra chiếc máy sấy tóc đặt trên kệ đầu giường. Cô đưa nó cho Trần Tâm, đôi mắt khẽ lấp lánh dưới ánh đèn. "Anh sấy tóc giúp em nhé," cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tin tưởng.
Trần Tâm gật đầu, nhận lấy máy sấy từ tay Huỳnh Nhi. Anh không thể ngăn trái tim mình đập nhanh hơn khi đứng gần cô đến thế, đôi tay anh khẽ run lên, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. Từng luồng gió ấm áp từ máy sấy thoảng qua mái tóc mềm mại của Huỳnh Nhi, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ của dầu gội. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Trần Tâm cảm nhận được một không khí lạ lùng, một sự gần gũi mà anh chưa từng trải qua.
Khi mái tóc đã khô, Huỳnh Nhi quay mặt lại, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào Trần Tâm, khuôn mặt cô ánh lên một vẻ thanh tú đến khó tả. Trái tim Trần Tâm như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Anh cảm thấy như bị cuốn hút bởi ánh mắt của cô, bởi mùi hương từ mái tóc cô tỏả ra. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại Huỳnh Nhi và cảm giác không thể cưỡng lại được.
Không kịp suy nghĩ, Trần Tâm cúi xuống, đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi Huỳnh Nhi trong một cái hôn bất ngờ, vừa ngọt ngào vừa run rẩy. Nhưng ngay sau đó, anh nhận ra sự đường đột của mình. Trần Tâm lập tức rời khỏi môi cô, ánh mắt đầy hối lỗi. Anh cúi đầu, giọng nói khẽ run: "Anh xin lỗi, Huỳnh Nhi... Anh không nên..."
Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, Huỳnh Nhi không hề tỏ ra giận dữ. Trái lại, cô khẽ mỉm cười, đôi mắt chứa đựng sự thấu hiểu và một cảm xúc mà anh không thể nào đoán được. Cô nhẹ nhàng kéo Trần Tâm lại gần hơn, đôi tay cô lướt nhẹ trên vai anh, và rồi cô cũng cúi xuống, trao cho anh một nụ hôn, lần này sâu lắng hơn, dịu dàng và chân thành.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả những bức tường giữa họ đều tan biến. Căn phòng nhỏ bé trở thành một thế giới riêng của họ, một nơi mà mọi lo âu và bất an đều tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa chung một nhịp đập.
Nụ hôn của họ trở nên đăm chìm hơn, như thế họ đang tìm thấy chính mình trong vòng tay của nhau.
Những phút giây trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ và tiếng tim đập vội vàng. Trần Tâm và Huỳnh Nhi chìm đắm vào nhau, trong không gian ấm cúng và lãng mạn của căn phòng. Mọi ranh giới, mọi ngại ngùng đều bị xóa nhòa, nhường chỗ cho một tình cảm sâu sắc và chân thành.
Căn phòng nhỏ ấy, dù đơn giản nhưng lúc này đây đã trở thành nơi chứng kiến sự hòa quyện của hai trái tim trẻ tuổi, một nơi mà những cảm xúc chân thật nhất được thể hiện mà không cần đến lời nói. Trong vòng tay của nhau, họ tìm thấy sự bình yên, và trong những nụ hôn nồng nàn, họ tìm thấy một thế giới chỉ dành cho hai người, một thế giới nơi tình yêu bắt đầu nở rộ.
Văn Thành thoáng ngạc nhiên trước sự vội vàng của Trần Tâm, nhưng chưa kịp hỏi điều gì thì đã bị cậu kéo đi.
Tuy nhiên, Gia Hân ở trong phòng khách nhìn ra với bản năng nhạy bén của một người vợ luôn lo lắng cho chồng, đã cảm nhận được điều gì đó không ổn trong dáng vẻ của Trần Tâm. Cô bước ra đứng chắn trước hai người, khi hai người có ý định rời đi đôi mắt nghiêm nghị nhìn Văn Thành, rồi quay sang Trần Tâm, giọng nói không giấu được sự quan tâm: "Đi đâu đó?"
Trần Tâm thoáng chốc lúng túng, ánh mắt cậu lướt nhanh giữa Văn Thành và Gia Hân, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu không muốn làm phiền đến Gia Hân, nhưng trong tình huống này, không thể không để cô biết. Cuối cùng, cậu hạ giọng, nửa như thú nhận, nửa như mong tìm sự an ủi: "Thật ra là em muốn làm quen với một cô gái, thế nhưng không tài nào bắt chuyện với cô ấy được, nên nhờ anh Văn Thành giúp em chút."
Văn Thành nhìn Trần Tâm với ánh mắt đồng cảm, không thể không cười thầm trước sự bối rối của cậu em. Nhưng anh cũng hiểu rằng, trong những việc tưởng như nhỏ bé như thế này, lại ẩn chứa những cảm xúc lớn lao của tuổi trẻ, sự khao khát được yêu thương và thấu hiểu. Văn Thành quay sang Gia Hân, nhẹ nhàng giải thích: "Cậu ấy đang có chút lo lắng về việc tiếp cận một cô gái ở quán cà phê, nên mới nhờ anh giúp."
Gia Hân im lặng nghe lời của Trần Tâm, ánh mắt cô dịu lại, rồi đặt bàn tay ấm áp lên vai cậu. Giọng nói của cô, nhẹ nhàng mà pha chút hài hước, cất lên: "Thật không ngờ, thiếu gia nhà họ Trần, người từng vang danh với bao mối tình, nay lại phải nhờ đến người khác giúp đỡ chuyện này."
Gia Hân dừng lại, nhìn sâu vào mắt Trần Tâm và tiếp tục: "Cậu còn không làm được, vậy tại sao anh Văn Thành lại có thể làm điều đó mà cậu lại nhờ anh ấy?"
Trần Tâm cười mỉm, nửa đùa nửa thật, đáp lời: "Em tin anh Văn Thành làm được mà, chị khó tính thế mà anh ấy còn chinh phục được, huống chi chuyện này."
Gia Hân nhíu mày, ánh mắt sắc bén trừng lên: "Mày rủ chồng chị đi giúp mày tán gái, mày giỏi thật đấy."
Văn Thành nghe thấy, bật cười, nhẹ nhàng trấn an vợ: "Anh đâu có tán gái, anh chỉ giúp kết nối hai người họ lại với nhau thôi."
Gia Hân thở dài, giọng nàng nhè nhẹ pha chút lo âu: "Thôi được rồi, đi sớm về sớm nhé, đừng có ghé nơi này nơi nọ thêm nữa."
Sau khi nhận được sự đồng ý từ Gia Hân, Văn Thành và Trần Tâm cùng nhau đến một quán cà phê mà Trần Tâm đã nhắc đến. Quán cà phê nằm trên con phố nhỏ, ẩn mình sau những tán cây xanh, mang một vẻ yên bình và cố kính, nơi thời gian dường như trôi chậm hơn so với thế giới bên ngoài. Khi bước vào trong, họ được chào đón bởi không khí ấm áp, với ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn vàng treo trên trần, tạo nên một không gian thư giãn và thoải mái. Những chiếc bàn gỗ nhỏ được sắp xếp ngăn nắp, bao quanh bởi những bức tường trang trí bằng tranh vẽ tay, gợi lên một cảm giác gần gũi và quen thuộc.
Văn Thành và Trần Tâm chọn một chiếc bàn trong góc, nơi có thể quan sát toàn bộ quán mà không bị ai chú ý.
Không gian xung quanh vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, hòa quyện với tiếng cười nói khẽ khàng của vài khách hàng đang ngồi đọc sách hay trò chuyện. Không khí của quán cà phê tỏa ra một sự thư thái, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa trong đó những câu chuyện chưa kể, những ánh mắt đợi chờ, những khao khát âm thầm.
Khi họ vừa ngồi xuống, một chàng trai phục vụ tiến lại gần. Anh ta có dáng vẻ trẻ trung, nhanh nhẹn, nụ cười luôn thường trực trên môi, như thể công việc này mang đến cho anh niềm vui nhỏ bé mỗi ngày. Nhưng Trần Tâm dường như không chú ý nhiều đến điều đó. Cậu vội kéo tay người phục vụ, hơi hạ giọng nhưng không giấu được sự lo lắng, hỏi thăm: "Anh ơi, cho em hỏi, cô gái phục vụ tên Huỳnh Nhi hôm nay có làm việc không?"
Người phục vụ nhìn Trần Tâm với chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự thân thiện: "'Có chứ, cô ấy đang ở trong quầy. Một lát nữa chắc cô ấy sẽ ra ngoài phục vụ."
Nghe vậy, Trần Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự căng thẳng vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Sau khi gọi đồ uống cho cả hai, Trần Tâm bắt đầu chú ý quan sát không gian xung quanh, đôi mắt liên tục đảo qua lại như đang tìm kiếm một điều gì đó.
Không lâu sau, một cô gái thoáng bước qua chỗ họ ngồi. Cô ấy không quá cao, dáng người mảnh mai nhưng không hề yếu đuối, mà ngược lại, toát lên một vẻ tự tin và thanh thoát. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng phía sau, để lộ khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sáng như biết nói. Trên khuôn mặt cô, sự dịu dàng hiện rõ trong từng cử chỉ, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy duyên dáng. Trang phục của cô đơn giản, nhưng với một sự tinh tế nhất định, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên, không cần đến những điều phù phiếm.
Khi cô gái lướt qua bàn họ, ánh mắt cô dường như vô tình chạm phải Trần Tâm. Như một phản xạ tự nhiên, Trần Tâm quay mặt đi nơi khác, tránh ánh nhìn của cô, trái tim cậu đập nhanh hơn, như thế sợ răng ánh mắt cô sẽ khám phá ra những cảm xúc đang sôi sục bên trong. Cậu cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi khẽ nói với Văn Thành, giọng nói nhỏ lại như một lời thú nhận: "Anh Thành, cô gái đó... chính là cô ấy."
Văn Thành ngồi im lặng, nhìn vào cậu em như thể đang cân nhắc điều gì đó sâu xa hơn. Anh đã nhận ra trong đôi mắt của Trần Tâm không chỉ là sự bối rối, mà còn là một nỗi khao khát lặng lẽ, điều mà chính Trần Tâm dường như cũng chưa thể nhận diện rõ ràng.
Huỳnh Nhi tiếp tục công việc của mình, không hề hay biết rằng có một đôi mắt đang theo dõi từng cử chỉ của cô với một sự say mê đầy thận trọng. Trần Tâm không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng ánh mắt cậu vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân nhẹ nhàng, mỗi lần cô lướt qua là mỗi lần trái tim cậu như nhảy lên một nhịp. Cậu đã từng nghĩ tình cảm này chỉ là thoáng qua, một thứ cảm xúc mơ hồ mà cậu sẽ nhanh chóng quên đi. Nhưng khi nhìn thấy Huỳnh Nhi, tất cả những lý thuyết mà cậu đã tự thuyết phục mình trong đầu dường như sụp đổ hoàn toàn.
Văn Thành, người từng trải qua những sóng gió trong tình cảm, không khó để nhận ra cậu em của mình đang đứng trước ngưỡng cửa của một điều gì đó lớn lao hơn cả bản thân cậu. Trong ánh mắt của Huỳnh Nhi, sự hiền lành và thánh thiện như phản chiếu một phần tâm hồn Trần Tâm, khiến cho cậu không chỉ bị cuốn hút mà còn cảm thấy mình cần phải bảo vệ, chăm sóc cô gái ấy.
"Cậu định làm gì tiếp theo?" Văn Thành khẽ hỏi, giọng anh trầm và ấm, như muốn kéo Trần Tâm ra khỏi sự bối rối của mình.
Trần Tâm không trả lời ngay, cậu ngồi lặng thinh một lúc, như đang cố tìm lời để diễn đạt những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Cuối cùng, cậu ngước lên nhìn Văn Thành, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mà trước đó cậu chưa từng bộc lộ: "Em không biết nữa, anh Thành. Em chỉ biết là... em muốn biết thêm về cô ấy. Không phải như những gì em đã tưởng tượng, mà là thực sự hiểu rõ hơn về cô ấy, về cuộc sống của cô ấy."
Văn Thành gật đầu, đôi môi anh nở một nụ cười nhẹ. Anh hiểu rằng, dù Trần Tâm có cố gắng che giấu hay phủ nhận điều đó, thì tình cảm của cậu dành cho Huỳnh Nhi đã vượt xa khỏi những rung động ban đầu. Đó là sự khởi đầu của một hành trình tìm hiểu, không chỉ về người con gái mà cậu yêu mến, mà còn về chính bản thân mình, một hành trình mà dù muốn hay không, cậu sẽ phải đối mặt.
"Cậu đã đi xa hơn rồi, Tâm à," Văn Thành nhẹ nhàng đáp, "Đây không còn là chuyện nhờ anh giúp xin thông tin nữa. Cậu đang đứng trước điều gì đó quan trọng hơn nhiều."
Trần Tâm lặng đi, trong lòng cậu vang lên những lời của Văn Thành như một sự thức tỉnh. Cậu không còn là cậu thanh niên chơi bời, đàn đúm. Cậu đã bắt đầu hiểu rằng, để tiến gần hơn đến Huỳnh Nhi, cậu phải có đủ dũng cảm để đối mặt với cả những khó khăn lần sự phức tạp trong cảm xúc của chính mình.
Huỳnh Nhi sau một hồi loanh quanh phục vụ những khách hàng khác, cuối cùng cũng tiến đến chỗ bàn của Trần Tâm và Văn Thành. Ánh mắt cô lướt nhanh qua cả hai người, rồi dừng lại ở Trần Tâm, một nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt cô, một nụ cười không chỉ đơn thuần là sự chào hỏi mà còn ẩn chứa chút hài hước và tinh nghịch.
Cô đã quá quen thuộc với Trần Tâm, người khách mà không ít lần đã tìm đủ mọi cách để làm quen với cô, nhưng đều bị cô từ chối một cách lịch sự nhưng dứt khoát.
Hôm nay, sự xuất hiện của Văn Thành khiến Huỳnh Nhi có chút ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mục đích của Trần Tâm khi đưa thêm người tới. Ánh mắt cô chuyển từ Trần Tâm sang Văn Thành, rồi lại quay lại Trần Tâm, như thể cô đã đoán ra ngay lập tức rằng đây là một nỗ lực khác của Trần Tâm nhằm tiếp cận cô. Nụ cười trên môi cô càng thêm rõ ràng, không chỉ là một nụ cười của sự quen thuộc mà còn là của một người hiểu rõ cuộc chơi hơn ai hết.
Trước khi Trần Tâm kịp nói điều gì, Huỳnh Nhi đã cắt ngang, giọng nói của cô mềm mại nhưng cũng không kém phần dứt khoát, như thể muốn chấm dứt câu chuyện trước khi nó kịp bắt đầu. "Lại là anh à? Em biết anh muốn nói gì rồi," cô nói, đôi mắt long lanh nhưng ẩn chứa một sự nghiêm túc, "Nhưng câu trả lời của em vẫn là không!"
Trần Tâm, như thể đã quen với sự từ chối này, chỉ biết im lặng, không giấu nổi sự thất vọng trong ánh mắt. Dù đã nhiều lần bị từ chối, cậu vẫn không thể nào quen được với cảm giác đó.
Văn Thành và Trần Tâm bước ra khỏi quán cà phê trong sự im lặng, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu qua tán lá, tạo nên những đốm sáng loang lổ trên con đường. Trần Tâm cúi đầu, ánh mắt trĩu nặng với sự thất vọng và bối rối. Anh chưa từng nghĩ rằng một cô gái như Huỳnh Nhi lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nhiều đến vậy. Trần Tâm đã quá quen với những niềm vui và những sự hứng khởi bốc đồng, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một sự thất bại nặng nề đến mức làm lay động những cảm xúc sâu thằm nhất trong lòng mình.
Văn Thành lặng lẽ quan sát, không thể không cảm thấy một nỗi buồn thoáng qua trong lòng. Anh hiểu rằng tình cảm mà Trần Tâm dành cho Huỳnh Nhi không phải là thứ tình cảm đơn thuần, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn, có thể là bước đầu tiên trên con đường trưởng thành của Trần Tâm, nhưng cũng có thể là một thử thách lớn mà cậu chưa từng đối mặt. Nhìn vào đôi mắt trầm ngâm của Trần Tâm, Văn Thành cảm nhận được sự mong manh và khát khao trong đó, và điều này khiến anh không khỏi xúc động.
"Đợi anh một chút," Văn Thành nhẹ nhàng nói, rồi quay lưng bước trở lại quán cà phê. Anh biết rằng Trần Tâm cần một cơ hội, không chỉ để theo đuổi tình cảm mà cậu dành cho Huỳnh Nhi, mà còn để hiểu rõ hơn về bản thân mình và những gì cậu thực sự muốn trong cuộc sống.
Quán cà phê giờ đây đã thưa khách hơn, không gian trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại vài người khách lặng lẽ nhâm nhi ly cà phê và đôi ba câu chuyện rời rạc. Huỳnh Nhi đang thu dọn bàn ghế, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và đôi mắt không chút lung lay khi thấy Văn Thành quay lại. Cô dường như đã đoán trước được lý do anh trở lại, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh và chờ đợi.
Văn Thành bước tới, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục: "Huỳnh Nhi, tôi biết răng cô đã đưa ra quyết định của mình và tôi tôn trọng điều đó. Nhưng tôi cũng hiểu rằng Trần Tâm thực sự quan tâm đến cô, không phải chỉ là sự bồng bột nhất thời, mà là một tình cảm chân thành và sâu sắc. Tôi không đến đây để ép buộc cô, mà chỉ muốn nói rằng đôi khi, cuộc sống cần những cơ hội để mọi người hiểu rõ nhau hơn."
Huỳnh Nhi im lặng, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Văn Thành, như muốn tìm hiểu rõ ràng ý định của anh. Văn Thành tiếp tục, với một giọng nói trầm ấm và sâu sắc, chứa đựng những triết lý mà anh đã học được qua năm tháng:
"Cuộc sống không chỉ là những quyết định cứng nhắc, mà còn là sự thấu hiểu và tha thứ. Trần Tâm còn trẻ, cậu ấy có thể chưa hiếu hết mọi điều, nhưng tôi tin rằng cô có thể là người giúp cậu ấy trưởng thành. Không phải vì cô phải làm điều đó, mà vì đôi khi, sự mềm mỏng và lòng bao dung của một người có thể thay đổi cuộc đời của người khác."
Huỳnh Nhi khẽ thở dài, cô nhận thấy những lời nói của Văn Thành chứa đựng một sự chân thành hiếm có. Cô không muốn làm tổn thương ai, nhưng cũng không muốn tự lừa dối bản thân mình. Tuy nhiên, sự thấu hiểu mà
Văn Thành vừa truyền đạt khiến cô cảm thấy do dự. Có lẽ, cô đã đánh giá Trần Tâm chỉ qua những lần gặp gỡ ngắn ngủi, và chưa thực sự nhìn nhận con người thật của cậu.
Cuối cùng, sau một khoảnh khắc im lặng, Huỳnh Nhi khẽ gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ cho anh ấy một cơ hội," cô nói, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được sự kiên định. "Nhưng chỉ là một cơ hội thôi, và anh ấy phải chứng tỏ rằng mình xứng đáng với điều đó."
Văn Thành cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Anh hiểu rằng mình không thể thay đổi tình cảm của người khác, nhưng ít nhất anh đã mở ra một cánh cửa nhỏ, nơi mà Trần Tâm có thể bước vào và chứng minh tình cảm của mình.
Ra khỏi quán cà phê, Văn Thành nhìn thấy Trần Tâm vẫn đang đứng đợi, ánh mắt cậu nhìn về phía trước với sự chờ đợi đầy lo lắng. Văn Thành bước đến, đưa mảnh giấy ghi thông tin liên lạc của Huỳnh Nhi: "Cậu có cơ hội rồi, nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng may mắn có được cơ hội lần thứ hai đâu."
Trần Tâm ngạc nhiên nhìn Văn Thành, trong lòng cảm thấy một niềm vui bất ngờ tràn ngập. Cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu, đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Và trên con đường về, hai người đàn ông bước đi, mỗi người mang trong lòng những suy nghĩ riêng, nhưng cùng chia sẻ một niềm hy vọng rằng tình yêu, dù có khó khăn đến đâu, vẫn có thể trở thành hiện thực khi được dẫn dắt bởi sự chân thành và lòng kiên trì.
Những ngày sau đó, Trần Tâm dần dành nhiều thời gian hơn tại quán cà phê nơi Huỳnh Nhi làm việc. Anh không đến đó chỉ vì tình cờ, mà là vì một sự kiên nhẫn kỳ lạ, như thể có một lực hút vô hình dẫn dắt anh quay lại, mỗi lần đều mang theo hy vọng rằng tình cảm của mình, dù chưa rõ ràng, sẽ được đón nhận. Trần Tâm không còn là một vị khách bình thường; những cuộc trò chuyện giữa anh và Huỳnh Nhi dần trở nên thân mật hơn, sâu sắc hơn, như thể họ đang từ từ bước vào một mối quan hệ mới, không rõ liệu nó sẽ dẫn đến đâu.
Huỳnh Nhi, một cô gái đã quen với sự nghiêm túc trong tình cảm, ban đầu chỉ xem những cuộc trò chuyện với
Trần Tâm là một phần của công việc. Nhưng dần dần, qua từng lời nói chân thành và sự kiên trì của anh, cô bắt đầu nhận thấy một điều gì đó khác lạ. Anh không còn là chàng trai bồng bột mà cô từng nghĩ; thay vào đó, anh hiện lên như một người thực sự muốn hiểu và trân trọng cô, với tất cả lòng kiên nhẫn và sự tôn trọng. Tâm trạng của cô bắt đầu dao động, khi cô nhận ra rằng trong anh có điều gì đó mà cô chưa từng gặp trước đây - một sự đơn giản nhưng sâu sắc, một tình cảm thuần khiết nhưng mãnh liệt.
Khi quán vắng khách, Huỳnh Nhi thường bước đến bàn của Trần Tâm, nơi anh ngồi đợi với một ly cà phê đã nguội lạnh nhưng chưa bao giờ bỏ dở. Những cuộc trò chuyện của họ kéo dài, như thể thời gian không còn ý nghĩa, và họ dần dần cảm thấy rằng mỗi lần trò chuyện đều đem lại cho họ một bước tiến vào thế giới của nhau, nơi mà niềm vui và nỗi buồn, hy vọng và lo âu, tất cả đều hòa quyện vào nhau.
Vào những buổi tối sau khi tan làm, Trần Tâm đứng chờ Huỳnh Nhi trước cửa quán, đôi khi chỉ để đưa cô về nhà, đôi khi lại để mời cô đi ăn hoặc xem phim. Những khoảng thời gian bên nhau ấy, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đã trở thành những kỷ niệm mà cả hai đều trân trọng. Trần Tâm không bao giờ vội vã hay đòi hỏi điều gì; anh chỉ lặng lẽ bên cạnh Huỳnh Nhi, chia sẻ với cô những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống.
Với mỗi buổi tối trôi qua, mối quan hệ giữa họ trở nên sâu sắc hơn, vượt qua khỏi những gặp gỡ hời hợt ban đầu.
Huỳnh Nhi dần nhận ra rằng trong Trần Tâm, cô không chỉ tìm thấy một người bạn mà còn là một người mà cô có thể tin tưởng, một chỗ dựa trong những thời điểm khó khăn nhất. Cô cảm nhận được sự chân thành từ anh, và điều đó khiến cô suy nghĩ về những gì cô từng tin rằng không thể có.
Nhưng cả hai vẫn giữ một khoảng cách thận trọng, không dám tiến xa hơn, như thể sợ rằng bất kỳ hành động nào cũng có thể phá vỡ điều kỳ diệu này. Trần Tâm hiểu rằng mối quan hệ này không thể bị ép buộc; anh cần sự kiên nhẫn và thời gian để chứng minh tình cảm của mình là thật. Và Huỳnh Nhi, với sự chín chắn của mình, không vội vàng, nhưng cô cũng dần cảm thấy rằng trái tim mình đang mở ra, đón nhận một con đường mới mẻ mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ đến.
Trong những khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn mờ ảo của phố phường và những con đường vắng lặng, hai tâm hồn trẻ đã tìm thấy một sự đồng điệu, không chỉ đơn thuần là tình yêu mới chớm nở, mà còn là sự kết nối sâu sắc, được xây dựng trên nền tảng của lòng tôn trọng, thấu hiểu và chân thành.
Khi Trần Tâm đưa Huỳnh Nhi về đến nhà vào một buổi tối, ánh đèn phố nhạt nhòa phủ lên con đường nhỏ trước cửa. Bóng tối dần bao trùm, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt từ đèn đường. Nhưng có một điều khác lạ đang chờ đợi họ.
Trước cửa nhà Huỳnh Nhi, một người đàn ông đứng đó, dáng vẻ lầm lũi nhưng không che giấu được nét cương quyết. Vừa nhìn thấy anh ta, Huỳnh Nhi lập tức khựng lại. Cô cảm thấy một cơn lạnh buốt lan tỏa từ chân lên đến tim, đôi tay khẽ run rẩy. Nhưng rồi, một ngọn lửa giận dữ nhanh chóng bùng lên trong đôi mắt cô. Người đàn ông trước mặt không ai khác chính là người bạn trai cũ đã phản bội cô, để lại trong lòng cô những vết thương khó phai.
Sự xuất hiện của anh ta như một cơn ác mộng tái hiện, nhắc nhở Huỳnh Nhi về nổi đau mà cô từng phải chịu đựng. Chính vì điều đó, cô đã không dám đón nhận tình cảm của Trần Tâm. Cô sợ trái tim mình sẽ bị tốn thương lần nữa, sợ rằng những gì cô đã xây dựng với Trần Tâm sẽ chỉ là một vở kịch đùa dai của số phận.
Người đàn ông bước lên vài bước, ánh mắt anh ta mang theo vẻ hối hận nhưng cũng đầy sự ngang tàng. Anh ta nói, giọng khẩn khoản nhưng pha lẫn sự kiên quyết, muốn níu kéo Huỳnh Nhi quay lại, muốn chuộc lỗi và sửa sai.
Nhưng Huỳnh Nhi đã quyết định, một quyết định đã được nuôi dưỡng từ lòng tự trọng và nỗi đau mà cô đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Trong khoảnh khắc đó, như có một nguồn sức mạnh vô hình thôi thúc cô hành động. Không chút do dự, Huỳnh Nhi quay sang Trần Tâm, vòng tay ôm lấy anh thật chặt, như tìm kiếm một chỗ dựa trong cơn bão tố. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, giọng nói bình thản nhưng chắc chắn: "Tôi đã có bạn trai rồi."
Câu nói đó, dường như là một lời khẳng định vừa với người đàn ông kia, vừa với chính bản thân cô. Trái tim Trần Tâm đập mạnh, một niềm vui nhỏ nhoi len lỏi trong lòng, nhưng cũng kèm theo một nỗi lo lắng không tên. Anh hiểu tình thế, hiểu rằng những gì Huỳnh Nhi vừa nói chỉ là để thoát khỏi tình huống khó xử này, nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt cô.
Không để lỡ nhịp, Trần Tâm quyết định diễn tiếp vở kịch mà Huỳnh Nhi đã khởi xướng. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi quay sang nhìn thẳng vào người đàn ông kia, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết đoán: "Để anh đưa em vào nhà nha!"
Người đàn ông kia lặng người, ánh mắt anh ta đầy thất vọng và cay đắng. Anh ta hiểu rằng mình đã mất Huỳnh Nhi, không chỉ vì một sai lầm trong quá khứ, mà còn vì trước mặt anh ta lúc này là một tình cảm mới mẻ, mạnh mẽ và chân thành hơn nhiều. Anh ta cúi đầu, lặng lẽ quay lưng bỏ đi, như một bóng ma của quá khứ bị đánh bại bởi hiện thực không thể chối bỏ.
Khi người đàn ông đó rời đi, Huỳnh Nhi vẫn ôm chặt Trần Tâm, lòng cô tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Cô biết rằng, mặc dù vừa mới diễn một vở kịch, nhưng trong sâu thằm trái tim mình, cô đã tìm thấy một điều gì đó thật sự ý nghĩa. Một sự bình yên, một chỗ dựa mà cô có thể tin tưởng và dựa vào.
Một hôm, sau khi tan làm, Trần Tâm lại đưa Huỳnh Nhi về nhà như thường lệ. Nhưng hôm nay, khi đến trước cửa nhà, Huỳnh Nhi đột ngột dừng lại, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn vàng của con phố. "Anh lên phòng em chơi một lát nhé?" cô ngập ngừng nói, như thể đang cân nhắc điều gì đó quan trọng.
Trần Tâm nhìn cô, hơi bất ngờ trước lời mời này. "Em chắc chứ?" Anh hỏi, nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Huỳnh Nhi gật đầu, đôi má hơi ửng đỏ. "Chắc mà, anh lên đi. Chỉ là một căn phòng trọ thôi, nhưng em muốn anh biết nơi em sống."
Căn phòng của Huỳnh Nhi nhỏ nhắn nhưng rất ấm cúng. Những bức tường được sơn màu sáng, không có nhiều đồ đạc, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, từ chiếc giường đơn kê sát cửa sổ cho đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh giá sách. Tất cả đều thể hiện sự tỉ mỉ và tinh tế của chủ nhân căn phòng. Trần Tâm nhìn quanh, cảm nhận được không gian thoải mái và bình yên nơi đây.
"Phòng em đẹp thật," Trần Tâm nhận xét, giọng nói không giấu được sự ngưỡng mộ. "Nhỏ nhưng rất ấm cúng."
Huỳnh Nhi cười nhẹ, cô có vẻ hài lòng với lời khen của anh. "Cảm ơn anh. Em biết nó đơn giản, nhưng em thích sự gọn gàng như vậy."
Sau khi mời Trần Tâm ngồi xuống ghế, Huỳnh Nhi thở dài một hơi mệt mỏi. "Em đi tắm một chút, cả ngày làm việc mệt quá," cô nói, ánh mắt xin lỗi nhìn Trần Tâm. "Anh đợi em một lát nhé."
"Ừ, em cứ tự nhiên," Trần Tâm gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình thản dù trong lòng cảm thấy một chút hồi hộp lạ lùng.
Huỳnh Nhi bước vào phòng tắm, để lại Trần Tâm một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Tiếng nước chảy đều đều từ phòng tắm vọng ra, tạo nên một âm thanh êm dịu trong không gian nhỏ hẹp. Trần Tâm ngồi trên chiếc ghế đơn, mắt ngắm nhìn những vật dụng cá nhân của Huỳnh Nhi, những thứ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Mọi thứ ở đây đều mang dấu ấn của cô, từ những cuốn sách xếp ngay ngắn trên giá đến chiếc gối tựa màu pastel trên giường.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra. Huỳnh Nhi bước ra ngoài, mái tóc ướt vẫn còn rủ xuống vai, làn da tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ của dầu tắm. Cô mặc một bộ trang phục đơn giản, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ, khiến Trần Tâm không thể rời mắt. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ hắt lên khiến cô trông như một bức tranh sống động, đầy sức sống nhưng cũng êm đềm như mặt nước hồ vào buổi sớm.
Khi Huỳnh Nhi bước về phía Trần Tâm, anh cảm thấy như có điều gì đó chạm đến tận sâu thẳm trong tâm hồn mình. Cảm giác ấy thật khó diễn tả, như thể anh vừa thoáng nhìn thấy một khoảnh khắc của thiên đường, nơi mọi thứ trở nên hoàn hảo và đẹp đẽ đến kỳ lạ. Trái tim Trần Tâm chợt đập mạnh hơn, một cảm giác lẫn lộn giữa niềm vui và nỗi sợ hãi. Anh biết rằng những khoảnh khắc như thế này là hiếm hoi, và anh sợ rằng chỉ cần một cử động sai lầm, tất cả sẽ tan biến như một giấc mơ.
"Anh ổn chứ?" Huỳnh Nhi khẽ hỏi, đôi mắt trong veo nhìn anh đầy vẻ quan tâm.
Trần Tâm cố gắng nở một nụ cười, nhưng trong lòng anh hiểu rằng mình đã vượt qua một ranh giới vô hình nào đó, một ranh giới mà anh không bao giờ muốn quay lại. "Anh ổn mà, chỉ là... em đẹp quá," anh thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Huỳnh Nhi đỏ mặt, quay đi nhưng không thể giấu được một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn anh," cô thì thầm, cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí, một sự gần gũi mới mẻ đang dần hiện hữu giữa hai người.
Huỳnh Nhi bước đến giường, cẩn thận lấy ra chiếc máy sấy tóc đặt trên kệ đầu giường. Cô đưa nó cho Trần Tâm, đôi mắt khẽ lấp lánh dưới ánh đèn. "Anh sấy tóc giúp em nhé," cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tin tưởng.
Trần Tâm gật đầu, nhận lấy máy sấy từ tay Huỳnh Nhi. Anh không thể ngăn trái tim mình đập nhanh hơn khi đứng gần cô đến thế, đôi tay anh khẽ run lên, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. Từng luồng gió ấm áp từ máy sấy thoảng qua mái tóc mềm mại của Huỳnh Nhi, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ của dầu gội. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Trần Tâm cảm nhận được một không khí lạ lùng, một sự gần gũi mà anh chưa từng trải qua.
Khi mái tóc đã khô, Huỳnh Nhi quay mặt lại, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào Trần Tâm, khuôn mặt cô ánh lên một vẻ thanh tú đến khó tả. Trái tim Trần Tâm như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Anh cảm thấy như bị cuốn hút bởi ánh mắt của cô, bởi mùi hương từ mái tóc cô tỏả ra. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại Huỳnh Nhi và cảm giác không thể cưỡng lại được.
Không kịp suy nghĩ, Trần Tâm cúi xuống, đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi Huỳnh Nhi trong một cái hôn bất ngờ, vừa ngọt ngào vừa run rẩy. Nhưng ngay sau đó, anh nhận ra sự đường đột của mình. Trần Tâm lập tức rời khỏi môi cô, ánh mắt đầy hối lỗi. Anh cúi đầu, giọng nói khẽ run: "Anh xin lỗi, Huỳnh Nhi... Anh không nên..."
Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, Huỳnh Nhi không hề tỏ ra giận dữ. Trái lại, cô khẽ mỉm cười, đôi mắt chứa đựng sự thấu hiểu và một cảm xúc mà anh không thể nào đoán được. Cô nhẹ nhàng kéo Trần Tâm lại gần hơn, đôi tay cô lướt nhẹ trên vai anh, và rồi cô cũng cúi xuống, trao cho anh một nụ hôn, lần này sâu lắng hơn, dịu dàng và chân thành.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả những bức tường giữa họ đều tan biến. Căn phòng nhỏ bé trở thành một thế giới riêng của họ, một nơi mà mọi lo âu và bất an đều tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa chung một nhịp đập.
Nụ hôn của họ trở nên đăm chìm hơn, như thế họ đang tìm thấy chính mình trong vòng tay của nhau.
Những phút giây trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ và tiếng tim đập vội vàng. Trần Tâm và Huỳnh Nhi chìm đắm vào nhau, trong không gian ấm cúng và lãng mạn của căn phòng. Mọi ranh giới, mọi ngại ngùng đều bị xóa nhòa, nhường chỗ cho một tình cảm sâu sắc và chân thành.
Căn phòng nhỏ ấy, dù đơn giản nhưng lúc này đây đã trở thành nơi chứng kiến sự hòa quyện của hai trái tim trẻ tuổi, một nơi mà những cảm xúc chân thật nhất được thể hiện mà không cần đến lời nói. Trong vòng tay của nhau, họ tìm thấy sự bình yên, và trong những nụ hôn nồng nàn, họ tìm thấy một thế giới chỉ dành cho hai người, một thế giới nơi tình yêu bắt đầu nở rộ.
/76
|