Trên quảng trường Đỏ của Mát-xcơ-va những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, phủ trắng lên những mái vòm cổ kính và những con đường lát gạch đỏ. Không gian tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chuông đồng hồ trên tháp Kremlin vang lên, gợi lên sự trang nghiêm và lịch sử huy hoàng của nơi này. Văn Thành, trong bộ áo khoác dày cộm, đứng lặng yên ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, cảm giác một nỗi cô đơn lan tỏa trong lòng giữa đô thị phồn hoa.
Buổi chiều ấy ở Mát-xcơ-va bầu trời u ám với những đám mây nặng trĩu. Cái lạnh mùa đông len lỏi vào từng góc phố, phủ lên mọi thứ một lớp sương mờ nhạt. Văn Thành, trong bộ vest tối màu, ngồi bên cửa sổ căn hộ của mình, nhìn xuống những con đường tấp nập xe cộ bên dưới. Những ngọn đèn đường dần sáng lên, phản chiếu trên mặt tuyết trắng, tạo nên khung cảnh vừa lộng lẫy vừa cô đơn.
Trong căn phòng nhỏ, ánh lửa từ lò sưởi bập bùng tỏa ra những tia sáng ấm áp, nhưng trong lòng Văn Thành vẫn có chút lạnh lẽo. Anh vừa kết thúc một công việc quan trọng, và bây giờ là thời gian hiếm hoi anh có thể thả lỏng mình. Bên cạnh anh, một tách cà phê bốc khói nghi ngút, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan sự tĩnh lặng như một chiếc búa đập vào một tảng đá vỡ ra hàng trăm mảnh. Văn Thành nhấc máy, giọng nói trầm ấm và quen thuộc của Lan Phương vọng đến, như một dòng suối mát lành chảy qua trái tim anh.
“Anh ơi, em nhớ anh quá,” cô mở đầu bằng giọng nói thân mật, chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm và tình cảm: “Hoàng, Minh về rồi phải không?”
Văn Thành khẽ cười nhạt, một nụ cười đầy chất chứa những tâm tư không thể nói thành lời: “Về rồi, em có định ra đón các cậu ấy không? Nếu em xuất hiện, chắc Ngọc Hoàng vui phải biết.”
Lan Phương đáp lại, giọng nói nhạt nhòa nhưng không kém phần lo lắng: “Em không, còn nhiều việc phải làm lắm. Với lại, hiện tại chưa thích hợp để gặp lại các cậu ấy. Nhưng em lo cho anh, ở lại một mình thế này liệu có ổn không? Bệnh cũ của anh có khi nào tái phát mà không ai biết.”
Văn Thành trấn an, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định: “Anh không sao đâu, em đừng lo. Mọi việc anh vẫn kiểm soát được. Hơn nữa, anh cũng có kế hoạch sắp xếp thời gian cho mình.”
Lan Phương vẫn chưa yên tâm, giọng cô thoáng chút lo âu: “Nhưng anh biết mà, em chỉ sợ những lúc anh mệt mỏi, bệnh cũ lại tái phát thì sao? Không ai bên cạnh chăm sóc anh.”
“Em yên tâm,” Văn Thành cố gắng giữ giọng bình thản: “Anh sẽ tự chăm sóc bản thân mình. Anh đã quen với việc này rồi, không có gì phải lo lắng đâu.”
“Thế những việc anh nhờ em, tiến triển thế nào rồi?” Văn Thành hỏi tiếp.
Lan Phương trả lời lại bằng một niềm hồ hởi không che giấu: “Như anh dự tính, mọi việc suôn sẻ cả,” cô ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục, giọng nói thoáng chút lo âu: “Mà nói cho anh nghe một chuyện, anh nên về sớm đi thôi. Gia Hân cô ấy sắp…”
“Gia Hân có chuyện gì vậy em?” Văn Thành nôn nóng, cảm nhận một cơn bão tố đang dâng lên trong lòng.
“Cô ấy… sắp kết hôn,” Lan Phương trả lời, giọng nói do dự như không muốn phá vỡ bầu không khí bình yên vốn có.
Những lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Văn Thành, khiến anh run lên, tưởng chừng như không thể cầm nổi điện thoại. Anh cố gắng bình tĩnh, dù giọng nói vẫn không thể che giấu nỗi xúc động: “Cô ấy… kết hôn… với ai?”
Lan Phương hít một hơi thật sâu rồi nói, như đang chuẩn bị cho một trận chiến: “Em đã tìm hiểu rồi, cậu cả nhà họ Triệu của tập đoàn Triệu Bảo Long, nghe nói tên là Triệu Khang gì đó.”
Văn Thành lẩm nhẩm của một người bị cuốn vào một cơn mê: “Triệu Bảo Long, cái tên nghe quen quen, à là một tập đoàn bất động sản mà trước đây bố hay nhắc đến.”
Anh thở dài, giọng nói pha lẫn sự bất lực: “Vậy khi nào kết hôn, em biết không?”
“Tháng sáu năm sau,” Lan Phương quả quyết, giọng nói đầy chắc chắn một sự thật không thể chối cãi.
Văn Thành ngạc nhiên không thể tin vào tai mình: “Trời, sao em biết được chính xác như vậy?”
Lan Phương khẽ cười, nụ cười chứa đựng biết bao sự thông minh và quyết đoán: “Tất nhiên, em mà, như anh hay nói đó, chỉ cần muốn làm thì chắc chắn sẽ có cách.”
“Được rồi, vậy nhờ em chuẩn bị dùm anh mấy thứ, ra giêng anh về,” Văn Thành nhờ vả, giọng nói như một lời hứa hẹn đầy trách nhiệm.
Lan Phương mắt sáng lên nhìn thấy tia hy vọng trong màn đêm: “Thật á, anh nói về là về đấy nhé, để em chuẩn bị.”
Văn Thành chắc chắn, giọng nói đầy kiên quyết: “Em thấy anh nói dối em bao giờ chưa?”
Lan Phương vui vẻ, như đứa trẻ con nhận được món quà mong đợi: “Vâng vâng, em biết rồi.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi nhé. Chúc em một buổi tối yên bình,” Văn Thành nói trước khi tạm biệt.
Khi cúp máy, Văn Thành như bị một cơn lốc cuốn đi, để lại anh đứng trơ trọi giữa căn phòng trống trải. Tiếng điện thoại ngừng reo, nhưng âm vang của những lời Lan Phương vừa nói vẫn vọng lại, như một bản nhạc buồn mãi mãi không thể dứt. Anh đứng im, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt.
Những kỷ niệm về Gia Hân, người con gái anh yêu thương nhất, lần lượt hiện lên trong tâm trí như những thước phim quay chậm. Từ những lần họ cười đùa dưới ánh nắng, đến những buổi tối yên bình bên nhau, tất cả như đang quay lại, nhưng lần này, chúng mang theo một nỗi đau không thể diễn tả.
Anh nhớ lại nụ cười rạng rỡ của cô, đôi mắt sáng ngời mỗi khi nhìn anh. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Cô ấy sắp kết hôn, với một người khác, một người mà anh chỉ mới nghe tên nhưng đã cảm thấy như đã đánh mất cô vĩnh viễn. Cảm giác mất mát len lỏi trong từng hơi thở, khiến anh cảm thấy ngạt thở.
Văn Thành ngồi xuống, đôi tay ôm lấy đầu, như cố gắng tìm lại sự bình tĩnh. Nhưng trái tim anh vẫn đập mạnh, như muốn vỡ tung ra. Anh từng nghĩ rằng, tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền vững, nhưng giờ đây, anh mới nhận ra rằng mọi thứ đều có thể thay đổi.
Ngoài cửa sổ, bóng tối dần bao phủ, như phản chiếu nỗi lòng nặng trĩu của anh. Văn Thành biết rằng, từ giây phút này, anh phải học cách chấp nhận và buông bỏ. Nhưng anh cũng biết, điều đó sẽ không dễ dàng. Những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, hòa lẫn với nỗi đau và tiếc nuối, tạo nên một bản hòa tấu buồn giữa đêm đen.
Buổi chiều ấy ở Mát-xcơ-va bầu trời u ám với những đám mây nặng trĩu. Cái lạnh mùa đông len lỏi vào từng góc phố, phủ lên mọi thứ một lớp sương mờ nhạt. Văn Thành, trong bộ vest tối màu, ngồi bên cửa sổ căn hộ của mình, nhìn xuống những con đường tấp nập xe cộ bên dưới. Những ngọn đèn đường dần sáng lên, phản chiếu trên mặt tuyết trắng, tạo nên khung cảnh vừa lộng lẫy vừa cô đơn.
Trong căn phòng nhỏ, ánh lửa từ lò sưởi bập bùng tỏa ra những tia sáng ấm áp, nhưng trong lòng Văn Thành vẫn có chút lạnh lẽo. Anh vừa kết thúc một công việc quan trọng, và bây giờ là thời gian hiếm hoi anh có thể thả lỏng mình. Bên cạnh anh, một tách cà phê bốc khói nghi ngút, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan sự tĩnh lặng như một chiếc búa đập vào một tảng đá vỡ ra hàng trăm mảnh. Văn Thành nhấc máy, giọng nói trầm ấm và quen thuộc của Lan Phương vọng đến, như một dòng suối mát lành chảy qua trái tim anh.
“Anh ơi, em nhớ anh quá,” cô mở đầu bằng giọng nói thân mật, chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm và tình cảm: “Hoàng, Minh về rồi phải không?”
Văn Thành khẽ cười nhạt, một nụ cười đầy chất chứa những tâm tư không thể nói thành lời: “Về rồi, em có định ra đón các cậu ấy không? Nếu em xuất hiện, chắc Ngọc Hoàng vui phải biết.”
Lan Phương đáp lại, giọng nói nhạt nhòa nhưng không kém phần lo lắng: “Em không, còn nhiều việc phải làm lắm. Với lại, hiện tại chưa thích hợp để gặp lại các cậu ấy. Nhưng em lo cho anh, ở lại một mình thế này liệu có ổn không? Bệnh cũ của anh có khi nào tái phát mà không ai biết.”
Văn Thành trấn an, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định: “Anh không sao đâu, em đừng lo. Mọi việc anh vẫn kiểm soát được. Hơn nữa, anh cũng có kế hoạch sắp xếp thời gian cho mình.”
Lan Phương vẫn chưa yên tâm, giọng cô thoáng chút lo âu: “Nhưng anh biết mà, em chỉ sợ những lúc anh mệt mỏi, bệnh cũ lại tái phát thì sao? Không ai bên cạnh chăm sóc anh.”
“Em yên tâm,” Văn Thành cố gắng giữ giọng bình thản: “Anh sẽ tự chăm sóc bản thân mình. Anh đã quen với việc này rồi, không có gì phải lo lắng đâu.”
“Thế những việc anh nhờ em, tiến triển thế nào rồi?” Văn Thành hỏi tiếp.
Lan Phương trả lời lại bằng một niềm hồ hởi không che giấu: “Như anh dự tính, mọi việc suôn sẻ cả,” cô ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục, giọng nói thoáng chút lo âu: “Mà nói cho anh nghe một chuyện, anh nên về sớm đi thôi. Gia Hân cô ấy sắp…”
“Gia Hân có chuyện gì vậy em?” Văn Thành nôn nóng, cảm nhận một cơn bão tố đang dâng lên trong lòng.
“Cô ấy… sắp kết hôn,” Lan Phương trả lời, giọng nói do dự như không muốn phá vỡ bầu không khí bình yên vốn có.
Những lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Văn Thành, khiến anh run lên, tưởng chừng như không thể cầm nổi điện thoại. Anh cố gắng bình tĩnh, dù giọng nói vẫn không thể che giấu nỗi xúc động: “Cô ấy… kết hôn… với ai?”
Lan Phương hít một hơi thật sâu rồi nói, như đang chuẩn bị cho một trận chiến: “Em đã tìm hiểu rồi, cậu cả nhà họ Triệu của tập đoàn Triệu Bảo Long, nghe nói tên là Triệu Khang gì đó.”
Văn Thành lẩm nhẩm của một người bị cuốn vào một cơn mê: “Triệu Bảo Long, cái tên nghe quen quen, à là một tập đoàn bất động sản mà trước đây bố hay nhắc đến.”
Anh thở dài, giọng nói pha lẫn sự bất lực: “Vậy khi nào kết hôn, em biết không?”
“Tháng sáu năm sau,” Lan Phương quả quyết, giọng nói đầy chắc chắn một sự thật không thể chối cãi.
Văn Thành ngạc nhiên không thể tin vào tai mình: “Trời, sao em biết được chính xác như vậy?”
Lan Phương khẽ cười, nụ cười chứa đựng biết bao sự thông minh và quyết đoán: “Tất nhiên, em mà, như anh hay nói đó, chỉ cần muốn làm thì chắc chắn sẽ có cách.”
“Được rồi, vậy nhờ em chuẩn bị dùm anh mấy thứ, ra giêng anh về,” Văn Thành nhờ vả, giọng nói như một lời hứa hẹn đầy trách nhiệm.
Lan Phương mắt sáng lên nhìn thấy tia hy vọng trong màn đêm: “Thật á, anh nói về là về đấy nhé, để em chuẩn bị.”
Văn Thành chắc chắn, giọng nói đầy kiên quyết: “Em thấy anh nói dối em bao giờ chưa?”
Lan Phương vui vẻ, như đứa trẻ con nhận được món quà mong đợi: “Vâng vâng, em biết rồi.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi nhé. Chúc em một buổi tối yên bình,” Văn Thành nói trước khi tạm biệt.
Khi cúp máy, Văn Thành như bị một cơn lốc cuốn đi, để lại anh đứng trơ trọi giữa căn phòng trống trải. Tiếng điện thoại ngừng reo, nhưng âm vang của những lời Lan Phương vừa nói vẫn vọng lại, như một bản nhạc buồn mãi mãi không thể dứt. Anh đứng im, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt.
Những kỷ niệm về Gia Hân, người con gái anh yêu thương nhất, lần lượt hiện lên trong tâm trí như những thước phim quay chậm. Từ những lần họ cười đùa dưới ánh nắng, đến những buổi tối yên bình bên nhau, tất cả như đang quay lại, nhưng lần này, chúng mang theo một nỗi đau không thể diễn tả.
Anh nhớ lại nụ cười rạng rỡ của cô, đôi mắt sáng ngời mỗi khi nhìn anh. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Cô ấy sắp kết hôn, với một người khác, một người mà anh chỉ mới nghe tên nhưng đã cảm thấy như đã đánh mất cô vĩnh viễn. Cảm giác mất mát len lỏi trong từng hơi thở, khiến anh cảm thấy ngạt thở.
Văn Thành ngồi xuống, đôi tay ôm lấy đầu, như cố gắng tìm lại sự bình tĩnh. Nhưng trái tim anh vẫn đập mạnh, như muốn vỡ tung ra. Anh từng nghĩ rằng, tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền vững, nhưng giờ đây, anh mới nhận ra rằng mọi thứ đều có thể thay đổi.
Ngoài cửa sổ, bóng tối dần bao phủ, như phản chiếu nỗi lòng nặng trĩu của anh. Văn Thành biết rằng, từ giây phút này, anh phải học cách chấp nhận và buông bỏ. Nhưng anh cũng biết, điều đó sẽ không dễ dàng. Những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, hòa lẫn với nỗi đau và tiếc nuối, tạo nên một bản hòa tấu buồn giữa đêm đen.
/76
|