Ngôi nhà số 25 phố Hàng Bài được phủ kín trong ánh nắng chiều vàng rực. Ngôi biệt thự cổ kính, nằm giữa một khu vườn xanh tươi, bao quanh bởi những cây cối rợp bóng mát. Những bông hoa đang nở rộ, tỏa hương thơm ngát, tạo nên một bức tranh yên bình và êm ả.
Con đường dẫn vào nhà được lát bằng đá cuội, uốn lượn quanh co qua những khóm hoa và cây cảnh được chăm sóc cẩn thận. Tiếng chim hót líu lo trên những tán cây cao, hòa quyện với tiếng gió xào xạc tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên, dịu dàng và êm đềm.
Bên trong ngôi nhà, phòng khách được trang trí trang nhã với những bức tranh cổ điển treo trên tường và những món đồ nội thất bằng gỗ quý. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ lớn, phản chiếu lên nền nhà lát gạch bóng loáng, tạo nên những vệt sáng lung linh. Trên bàn, những tách trà sứ trắng tinh khiết được đặt ngay ngắn, bốc lên hương thơm nhẹ nhàng của trà hoa nhài.
Gia Hân bước vào nhà, đôi chân nhẹ nhàng trên sàn gạch mát lạnh. Ánh mắt cô dừng lại ở khung cảnh quen thuộc, lòng cảm thấy một chút yên bình trước khi đối mặt với điều không thể tránh khỏi. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ vững tinh thần, và tiến vào phòng khách, nơi cha mẹ cô đang chờ đợi.
Không khí trong phòng khách chợt trở nên căng thẳng, nhưng vẫn giữ được sự trang nhã và ấm áp vốn có. Bên ngoài, những tia nắng chiều dần dịu lại, để lại một bầu trời cam vàng rực rỡ, như chuẩn bị chứng kiến một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của Gia Hân.
Ông Lý Hải Sơn nhìn Gia Hân thẳng thắn nói: “Gia Hân, chúng ta muốn nói chuyện với con về một vấn đề quan trọng. Gia đình họ Triệu đã đề nghị kết thông gia. Họ muốn con kết hôn với cậu cả nhà họ, Triệu Khang.”
Gia Hân giật mình, cảm giác như một cơn bão bất ngờ ập đến. Cô nhìn cha mẹ, ánh mắt đầy bối rối và phản đối.
“Cha mẹ, con không thể kết hôn với người mà con không yêu. Con không muốn kết hôn với Triệu Khang. Xin cha mẹ hiểu cho con.”
Bà Thu Hương dịu dàng đặt tay lên tay con gái, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Gia Hân, đây không chỉ là chuyện của riêng con. Đây là vì lợi ích của cả gia đình. Tập đoàn Triệu Bảo Long có thể giúp gia đình ta rất nhiều.”
Gia Hân cảm thấy như bị đẩy vào góc tường, trái tim cô đau nhói khi nghĩ về Gia Hào, người bạn thanh mai trúc mã của cô đã mất. Cô cắn chặt môi, giọng nói run rẩy: “Nhưng con vẫn chưa quên được Gia Hào. Con không thể…”
Ông Hải Sơn nhìn con gái, ánh mắt ông dịu đi nhưng vẫn đầy sự cương quyết. Ông thở dài, giọng nói pha lẫn nỗi đau và sự chân thành: “Gia Hân, cha biết con đau khổ vì mất Gia Hào. Nhưng người chết không thể sống lại. Con không thể níu kéo quá khứ mãi được. Con cần phải nhìn về tương lai và sống tiếp cuộc đời của mình.”
Gia Hân im lặng, lòng cô tràn ngập mâu thuẫn. Cô nhớ lại những kỷ niệm với Gia Hào, nhưng cũng hiểu rằng cha mẹ cô chỉ muốn điều tốt nhất cho cô và gia đình. Cô cảm thấy như đang đứng giữa hai con đường, một bên là quá khứ đau thương, một bên là tương lai mờ mịt.
Sau một hồi suy nghĩ, cô cuối cùng cũng thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm: “Con hiểu rồi. Nếu đây là điều tốt nhất cho gia đình, con sẽ đồng ý. Nhưng con xin cha mẹ cho con thêm thời gian để chuẩn bị tâm lý.”
Ông Hải Sơn gật đầu, ánh mắt đầy sự cảm thông và yêu thương: “Cha mẹ biết con đang phải đấu tranh rất nhiều. Nhưng con yên tâm, chúng ta sẽ luôn bên con, giúp con vượt qua mọi khó khăn.”
Bà Thu Hương ôm lấy con gái, giọng nói dịu dàng an ủi: “Mẹ biết con mạnh mẽ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Gia Hân.”
Gia Hân ngồi im lặng trên chiếc ghế bành, đôi mắt đỏ hoe và ánh lên sự mệt mỏi. Những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên đôi má cô, như những vệt sương lấp lánh trong ánh hoàng hôn. Cô cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng, vì quyết định vừa đưa ra chỉ để làm dịu đi sự căng thẳng và lo lắng của cha mẹ.
Ông Lý Hải Sơn đứng lên, đầy sự trầm tư và tình thương. Ông bước lại gần con gái, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Con đã đưa ra quyết định khó khăn, cha biết. Nhưng cha tin con sẽ làm được,” ông nói, giọng trầm ấm và an ủi.
Bà Lý Thu Hương ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn Gia Hân. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay con gái, truyền cho cô sự ủng hộ và tình thương vô bờ bến.
Ngoài kia, mặt trời đã bắt đầu lặn, bầu trời chuyển dần sang màu cam đỏ, rực rỡ và ấm áp. Những cánh chim bay về tổ, tạo nên một khung cảnh yên bình và thanh tịnh. Khu vườn bên ngoài vẫn rực rỡ sắc màu của những bông hoa đang nở rộ, tỏa hương thơm ngát, như muốn xoa dịu những tâm hồn đang nặng trĩu trong căn phòng kia.
Gia Hân đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của buổi chiều muộn. Cô quay lại nhìn cha mẹ, ánh mắt đầy sự rối bời và lo âu: “Con sẽ cố gắng hết mình,” cô nói, giọng miễn cưỡng và đầy cảm xúc.
Trong lòng Gia Hân, những nỗi lo âu và mâu thuẫn vẫn chưa nguôi, nhưng cô biết mình cần phải tạm thời chấp nhận để giữ hòa khí gia đình.
Gia Hân ngồi trong căn phòng yên tĩnh, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ làm rạng rỡ cả căn phòng. Cô cầm điện thoại trên tay, suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Lan Phương.
“Cậu dạo này thế nào? Công việc vẫn ổn chứ?” Gia Hân gõ từng chữ, lòng đầy băn khoăn và lo lắng. Cô không biết Lan Phương có thời gian gặp mình không, nhưng cô thật sự cần một người bạn để chia sẻ những suy tư trong lòng. Và trong thoáng chốc cô suy nghĩ đến Lan Phương người mà cô chỉ nói chuyện chút ít, nhưng lại cảm thấy có nét tương đồng của nhau.
Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, và chỉ vài phút sau, điện thoại của Gia Hân rung lên báo có tin nhắn mới. Cô mở ra xem, thấy dòng tin nhắn quen thuộc của Lan Phương:
“Chào Gia Hân! Công việc dạo này ổn lắm. Tớ hiện đang ở quê nhà Nghệ An thăm gia đình. Ngày mai tớ ra lại Hà Nội rồi.”
Gia Hân cảm thấy như một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Cô nhanh chóng trả lời:
“Thật tuyệt! Vậy cậu có rảnh vào chiều mai không? Tớ rất muốn gặp cậu. Chúng ta có thể gặp nhau tầm năm sáu giờ chiều tại quán cà phê Cây Đa ở phố Cổ được không?”
Chỉ vài giây sau, Lan Phương phản hồi:
“Được thôi! Tớ cũng rất muốn gặp cậu để bàn chút chuyện.”
Gia Hân nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng cuộc gặp gỡ với Lan Phương sẽ giúp cô tìm thấy sự an ủi và lời khuyên mà cô cần. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đang dần tắt, Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sẵn sàng đối mặt với ngày mai.
Lan Phương bước vào quán cà phê với nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua không gian ấm cúng được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh thanh bình. Cô thấy Gia Hân đang ngồi ở góc quán, ánh mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ. Lan Phương bước lại gần, khẽ gọi:
“Gia Hân, cậu đợi lâu chưa?”
Gia Hân quay lại, nụ cười gượng gạo trên môi: “Phương, tớ vừa tới thôi.”
Cả hai ngồi xuống, gọi đồ uống và trao đổi vài câu chuyện xã giao. Gia Hân hỏi thăm Lan Phương về quê hương Nghệ An của cô, giọng nói nhẹ nhàng pha chút tò mò.
“Phương, dạo này Nghệ An thế nào? Cậu về quê có thấy thay đổi gì không?”
Lan Phương mỉm cười, ánh mắt đầy kỷ niệm: “Nghệ An vẫn đẹp như xưa, nhưng cũng có nhiều thay đổi. Đường xá được mở rộng, mọi người sống vui vẻ hơn. Tớ cảm thấy bình yên khi về đó.”
Lan Phương nhìn vào đôi mắt u buồn của Gia Hân, hỏi nhẹ nhàng: “Cậu ổn không, Gia Hân? Tớ thấy cậu có vẻ không được vui.”
Gia Hân gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn. Sau khi người phục vụ mang đồ uống tới, Gia Hân cất giọng, nửa như muốn nói điều gì quan trọng, nửa lại như do dự.
Gia Hân thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá rơi nhẹ nhàng theo gió. “Phương à, tớ đang gặp phải một quyết định khó khăn. Cha mẹ tớ muốn tớ kết hôn với một người mà tớ không yêu.”
Lan Phương giờ cũng hiểu lý do vì sao Gia Hân lại buồn, cô tức giận hỏi: “Thì ra là vậy, sao thời giờ còn có kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy vậy chứ?”
Gia Hân gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn mơ hồ. “Tớ biết điều đó, nhưng tớ không muốn làm cha mẹ buồn lòng. Họ đã hy sinh rất nhiều cho tớ.”
Lan Phương mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Gia đình luôn quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn cả là tâm hồn của chính cậu. Tớ nhớ Lép-Tôn-xtôi từng viết rằng hạnh phúc không phụ thuộc vào của cải vật chất hay địa vị xã hội, mà từ sự hòa hợp giữa tâm hồn và lý tưởng. Cậu có nghĩ rằng, bằng việc làm hài lòng cha mẹ, cậu có thể đánh mất sự hòa hợp đó không?”
Gia Hân hít một hơi sâu, đôi vai nhỏ nhắn run lên: “Ừ, tớ không muốn chút nào. Tớ không yêu anh ta. Mọi chuyện chỉ là sự sắp đặt của gia đình, vì lợi ích kinh doanh.”
Lan Phương nắm lấy tay Gia Hân: “Gia Hân à, có một người bạn từng nói với tớ chỉ cần muốn làm, chắc chắn sẽ có cách cậu phải mạnh mẽ lên. Nếu cậu không muốn, cậu cần phải nói rõ điều đó với gia đình.”
Gia Hân lắc đầu, giọng nói pha lẫn sự bất lực và tuyệt vọng: “Nhưng Phương à, tớ không có đủ can đảm. Mọi người trong gia đình đều kỳ vọng vào tớ. Họ nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để bảo vệ tài sản và uy tín của dòng họ.”
Lan Phương cảm nhận được nỗi đau và áp lực mà Gia Hân đang phải chịu đựng. Cô nhớ lại Văn Thành và những ngày tháng khó khăn khi phải đối mặt với những quyết định quan trọng trong cuộc đời mình.
“Gia Hân, tớ hiểu cảm giác của cậu,” Lan Phương nói, giọng đầy tình cảm: “Nhưng cậu phải nghĩ đến hạnh phúc của chính mình. Đừng để những kỳ vọng của người khác làm mờ đi ước mơ và cảm xúc thật sự của cậu.”
Gia Hân cúi đầu, giọt nước mắt lăn dài trên má: “Tớ biết, nhưng tớ không biết phải làm sao để thoát khỏi cái vòng xoáy này. Tớ sợ…”
Lan Phương tiếp tục, giọng cô trầm ngâm như đang suy ngẫm về cuộc đời: “Mỗi người chúng ta đều có một con đường riêng, một hành trình mà chỉ chính mình mới hiểu rõ nhất. Như Lép-Tôn-xtôi từng viết, sự đau khổ và niềm vui đều là những phần không thể thiếu của cuộc sống. Chỉ khi chấp nhận và vượt qua chúng, chúng ta mới thực sự tìm thấy ý nghĩa và giá trị của bản thân.”
Gia Hân im lặng một lúc, suy nghĩ về lời nói của Lan Phương. “Có lẽ cậu đúng. Tớ đã luôn sống theo mong đợi của người khác mà quên mất việc lắng nghe tiếng nói của chính mình.”
Lan Phương nắm lấy tay Gia Hân: “Tớ luôn ở đây, bên cậu. Dù quyết định của cậu là gì, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu. Hãy nhớ rằng, hạnh phúc thật sự đến từ sự can đảm để sống đúng với chính mình.”
Con đường dẫn vào nhà được lát bằng đá cuội, uốn lượn quanh co qua những khóm hoa và cây cảnh được chăm sóc cẩn thận. Tiếng chim hót líu lo trên những tán cây cao, hòa quyện với tiếng gió xào xạc tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên, dịu dàng và êm đềm.
Bên trong ngôi nhà, phòng khách được trang trí trang nhã với những bức tranh cổ điển treo trên tường và những món đồ nội thất bằng gỗ quý. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ lớn, phản chiếu lên nền nhà lát gạch bóng loáng, tạo nên những vệt sáng lung linh. Trên bàn, những tách trà sứ trắng tinh khiết được đặt ngay ngắn, bốc lên hương thơm nhẹ nhàng của trà hoa nhài.
Gia Hân bước vào nhà, đôi chân nhẹ nhàng trên sàn gạch mát lạnh. Ánh mắt cô dừng lại ở khung cảnh quen thuộc, lòng cảm thấy một chút yên bình trước khi đối mặt với điều không thể tránh khỏi. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ vững tinh thần, và tiến vào phòng khách, nơi cha mẹ cô đang chờ đợi.
Không khí trong phòng khách chợt trở nên căng thẳng, nhưng vẫn giữ được sự trang nhã và ấm áp vốn có. Bên ngoài, những tia nắng chiều dần dịu lại, để lại một bầu trời cam vàng rực rỡ, như chuẩn bị chứng kiến một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của Gia Hân.
Ông Lý Hải Sơn nhìn Gia Hân thẳng thắn nói: “Gia Hân, chúng ta muốn nói chuyện với con về một vấn đề quan trọng. Gia đình họ Triệu đã đề nghị kết thông gia. Họ muốn con kết hôn với cậu cả nhà họ, Triệu Khang.”
Gia Hân giật mình, cảm giác như một cơn bão bất ngờ ập đến. Cô nhìn cha mẹ, ánh mắt đầy bối rối và phản đối.
“Cha mẹ, con không thể kết hôn với người mà con không yêu. Con không muốn kết hôn với Triệu Khang. Xin cha mẹ hiểu cho con.”
Bà Thu Hương dịu dàng đặt tay lên tay con gái, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Gia Hân, đây không chỉ là chuyện của riêng con. Đây là vì lợi ích của cả gia đình. Tập đoàn Triệu Bảo Long có thể giúp gia đình ta rất nhiều.”
Gia Hân cảm thấy như bị đẩy vào góc tường, trái tim cô đau nhói khi nghĩ về Gia Hào, người bạn thanh mai trúc mã của cô đã mất. Cô cắn chặt môi, giọng nói run rẩy: “Nhưng con vẫn chưa quên được Gia Hào. Con không thể…”
Ông Hải Sơn nhìn con gái, ánh mắt ông dịu đi nhưng vẫn đầy sự cương quyết. Ông thở dài, giọng nói pha lẫn nỗi đau và sự chân thành: “Gia Hân, cha biết con đau khổ vì mất Gia Hào. Nhưng người chết không thể sống lại. Con không thể níu kéo quá khứ mãi được. Con cần phải nhìn về tương lai và sống tiếp cuộc đời của mình.”
Gia Hân im lặng, lòng cô tràn ngập mâu thuẫn. Cô nhớ lại những kỷ niệm với Gia Hào, nhưng cũng hiểu rằng cha mẹ cô chỉ muốn điều tốt nhất cho cô và gia đình. Cô cảm thấy như đang đứng giữa hai con đường, một bên là quá khứ đau thương, một bên là tương lai mờ mịt.
Sau một hồi suy nghĩ, cô cuối cùng cũng thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm: “Con hiểu rồi. Nếu đây là điều tốt nhất cho gia đình, con sẽ đồng ý. Nhưng con xin cha mẹ cho con thêm thời gian để chuẩn bị tâm lý.”
Ông Hải Sơn gật đầu, ánh mắt đầy sự cảm thông và yêu thương: “Cha mẹ biết con đang phải đấu tranh rất nhiều. Nhưng con yên tâm, chúng ta sẽ luôn bên con, giúp con vượt qua mọi khó khăn.”
Bà Thu Hương ôm lấy con gái, giọng nói dịu dàng an ủi: “Mẹ biết con mạnh mẽ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Gia Hân.”
Gia Hân ngồi im lặng trên chiếc ghế bành, đôi mắt đỏ hoe và ánh lên sự mệt mỏi. Những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên đôi má cô, như những vệt sương lấp lánh trong ánh hoàng hôn. Cô cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng, vì quyết định vừa đưa ra chỉ để làm dịu đi sự căng thẳng và lo lắng của cha mẹ.
Ông Lý Hải Sơn đứng lên, đầy sự trầm tư và tình thương. Ông bước lại gần con gái, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Con đã đưa ra quyết định khó khăn, cha biết. Nhưng cha tin con sẽ làm được,” ông nói, giọng trầm ấm và an ủi.
Bà Lý Thu Hương ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn Gia Hân. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay con gái, truyền cho cô sự ủng hộ và tình thương vô bờ bến.
Ngoài kia, mặt trời đã bắt đầu lặn, bầu trời chuyển dần sang màu cam đỏ, rực rỡ và ấm áp. Những cánh chim bay về tổ, tạo nên một khung cảnh yên bình và thanh tịnh. Khu vườn bên ngoài vẫn rực rỡ sắc màu của những bông hoa đang nở rộ, tỏa hương thơm ngát, như muốn xoa dịu những tâm hồn đang nặng trĩu trong căn phòng kia.
Gia Hân đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của buổi chiều muộn. Cô quay lại nhìn cha mẹ, ánh mắt đầy sự rối bời và lo âu: “Con sẽ cố gắng hết mình,” cô nói, giọng miễn cưỡng và đầy cảm xúc.
Trong lòng Gia Hân, những nỗi lo âu và mâu thuẫn vẫn chưa nguôi, nhưng cô biết mình cần phải tạm thời chấp nhận để giữ hòa khí gia đình.
Gia Hân ngồi trong căn phòng yên tĩnh, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ làm rạng rỡ cả căn phòng. Cô cầm điện thoại trên tay, suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Lan Phương.
“Cậu dạo này thế nào? Công việc vẫn ổn chứ?” Gia Hân gõ từng chữ, lòng đầy băn khoăn và lo lắng. Cô không biết Lan Phương có thời gian gặp mình không, nhưng cô thật sự cần một người bạn để chia sẻ những suy tư trong lòng. Và trong thoáng chốc cô suy nghĩ đến Lan Phương người mà cô chỉ nói chuyện chút ít, nhưng lại cảm thấy có nét tương đồng của nhau.
Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, và chỉ vài phút sau, điện thoại của Gia Hân rung lên báo có tin nhắn mới. Cô mở ra xem, thấy dòng tin nhắn quen thuộc của Lan Phương:
“Chào Gia Hân! Công việc dạo này ổn lắm. Tớ hiện đang ở quê nhà Nghệ An thăm gia đình. Ngày mai tớ ra lại Hà Nội rồi.”
Gia Hân cảm thấy như một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Cô nhanh chóng trả lời:
“Thật tuyệt! Vậy cậu có rảnh vào chiều mai không? Tớ rất muốn gặp cậu. Chúng ta có thể gặp nhau tầm năm sáu giờ chiều tại quán cà phê Cây Đa ở phố Cổ được không?”
Chỉ vài giây sau, Lan Phương phản hồi:
“Được thôi! Tớ cũng rất muốn gặp cậu để bàn chút chuyện.”
Gia Hân nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng cuộc gặp gỡ với Lan Phương sẽ giúp cô tìm thấy sự an ủi và lời khuyên mà cô cần. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đang dần tắt, Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sẵn sàng đối mặt với ngày mai.
Lan Phương bước vào quán cà phê với nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua không gian ấm cúng được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh thanh bình. Cô thấy Gia Hân đang ngồi ở góc quán, ánh mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ. Lan Phương bước lại gần, khẽ gọi:
“Gia Hân, cậu đợi lâu chưa?”
Gia Hân quay lại, nụ cười gượng gạo trên môi: “Phương, tớ vừa tới thôi.”
Cả hai ngồi xuống, gọi đồ uống và trao đổi vài câu chuyện xã giao. Gia Hân hỏi thăm Lan Phương về quê hương Nghệ An của cô, giọng nói nhẹ nhàng pha chút tò mò.
“Phương, dạo này Nghệ An thế nào? Cậu về quê có thấy thay đổi gì không?”
Lan Phương mỉm cười, ánh mắt đầy kỷ niệm: “Nghệ An vẫn đẹp như xưa, nhưng cũng có nhiều thay đổi. Đường xá được mở rộng, mọi người sống vui vẻ hơn. Tớ cảm thấy bình yên khi về đó.”
Lan Phương nhìn vào đôi mắt u buồn của Gia Hân, hỏi nhẹ nhàng: “Cậu ổn không, Gia Hân? Tớ thấy cậu có vẻ không được vui.”
Gia Hân gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn. Sau khi người phục vụ mang đồ uống tới, Gia Hân cất giọng, nửa như muốn nói điều gì quan trọng, nửa lại như do dự.
Gia Hân thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá rơi nhẹ nhàng theo gió. “Phương à, tớ đang gặp phải một quyết định khó khăn. Cha mẹ tớ muốn tớ kết hôn với một người mà tớ không yêu.”
Lan Phương giờ cũng hiểu lý do vì sao Gia Hân lại buồn, cô tức giận hỏi: “Thì ra là vậy, sao thời giờ còn có kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy vậy chứ?”
Gia Hân gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn mơ hồ. “Tớ biết điều đó, nhưng tớ không muốn làm cha mẹ buồn lòng. Họ đã hy sinh rất nhiều cho tớ.”
Lan Phương mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Gia đình luôn quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn cả là tâm hồn của chính cậu. Tớ nhớ Lép-Tôn-xtôi từng viết rằng hạnh phúc không phụ thuộc vào của cải vật chất hay địa vị xã hội, mà từ sự hòa hợp giữa tâm hồn và lý tưởng. Cậu có nghĩ rằng, bằng việc làm hài lòng cha mẹ, cậu có thể đánh mất sự hòa hợp đó không?”
Gia Hân hít một hơi sâu, đôi vai nhỏ nhắn run lên: “Ừ, tớ không muốn chút nào. Tớ không yêu anh ta. Mọi chuyện chỉ là sự sắp đặt của gia đình, vì lợi ích kinh doanh.”
Lan Phương nắm lấy tay Gia Hân: “Gia Hân à, có một người bạn từng nói với tớ chỉ cần muốn làm, chắc chắn sẽ có cách cậu phải mạnh mẽ lên. Nếu cậu không muốn, cậu cần phải nói rõ điều đó với gia đình.”
Gia Hân lắc đầu, giọng nói pha lẫn sự bất lực và tuyệt vọng: “Nhưng Phương à, tớ không có đủ can đảm. Mọi người trong gia đình đều kỳ vọng vào tớ. Họ nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để bảo vệ tài sản và uy tín của dòng họ.”
Lan Phương cảm nhận được nỗi đau và áp lực mà Gia Hân đang phải chịu đựng. Cô nhớ lại Văn Thành và những ngày tháng khó khăn khi phải đối mặt với những quyết định quan trọng trong cuộc đời mình.
“Gia Hân, tớ hiểu cảm giác của cậu,” Lan Phương nói, giọng đầy tình cảm: “Nhưng cậu phải nghĩ đến hạnh phúc của chính mình. Đừng để những kỳ vọng của người khác làm mờ đi ước mơ và cảm xúc thật sự của cậu.”
Gia Hân cúi đầu, giọt nước mắt lăn dài trên má: “Tớ biết, nhưng tớ không biết phải làm sao để thoát khỏi cái vòng xoáy này. Tớ sợ…”
Lan Phương tiếp tục, giọng cô trầm ngâm như đang suy ngẫm về cuộc đời: “Mỗi người chúng ta đều có một con đường riêng, một hành trình mà chỉ chính mình mới hiểu rõ nhất. Như Lép-Tôn-xtôi từng viết, sự đau khổ và niềm vui đều là những phần không thể thiếu của cuộc sống. Chỉ khi chấp nhận và vượt qua chúng, chúng ta mới thực sự tìm thấy ý nghĩa và giá trị của bản thân.”
Gia Hân im lặng một lúc, suy nghĩ về lời nói của Lan Phương. “Có lẽ cậu đúng. Tớ đã luôn sống theo mong đợi của người khác mà quên mất việc lắng nghe tiếng nói của chính mình.”
Lan Phương nắm lấy tay Gia Hân: “Tớ luôn ở đây, bên cậu. Dù quyết định của cậu là gì, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu. Hãy nhớ rằng, hạnh phúc thật sự đến từ sự can đảm để sống đúng với chính mình.”
/76
|