Quỷ Sai

Chương 3: Tiểu Thiến và Nhàn Thục

/34


Làm cái nghề Quỷsai thật vô cùng nhàm chán, cứ đúng giờ đúng khắc xuất hiện ở địa điểmđã được báo trước, để nghênh tiếp tử hồn đã được chỉ định, thỉnh thoảng, tử hồn được chỉ định cũng có thể biến thành hai.

Tôi chán nảnnhìn hai thi thể trước mắt, nếu không phải trước đó đã nhìn thấy haingười cãi nhau ỏm tỏi, gầm gào lớn tiêng với đối phương thì tôi cứ ngỡrằng, hai người này ôm nhau tuẫn tình, bởi họ đều bị trúng độc mà chết,dù độc là do đối phương hạ thủ.

"Tại sao lại hạ độc cho đốiphương chết như vậy, sao không viết giấy ly hôn cho hai bên thoải mái?", tôi hỏi Tiểu Thiến bên cạnh. Cô nàng đến là để định hồn người chồng.

"Vì ả đàn bà này lăng loàn ngoại tình, còn gã đàn ông không muốn âm thầmmọc sừng, rồi lại trả tự do cho ả", Tiểu Thiến vô cùng chán nản dùngquạt điểm lên thi thể của gã đàn ông kia.

“Vậy sao?”

“Tớ đoán vậy”, cô nàng cười ranh mãnh.

Tiểu Thiến vốn không phải tên là Tiểu Thiến, nhưng kể từ sau khi làm Quỷsai, cô nàng đã lựa chọn cái tên Nhiếp Tiểu Thiến, với hy vọng có thểgặp được một chàng thư sinh cùng chơi trò tình yêu da diết giữa người và quỷ. Đương nhiên cách nghĩ này hoàn toàn không được Quỷ đầu đại ca đánh giá cao, thậm chí có khi còn bị huynh ấy khơi ra mà châm chọc.

Sau khi biết tôi và cô nàng có họ giống nhau, thì tình cảm giữa hai chúngtôi càng lúc càng thân thiết, mỗi lần trở về địa phủ đều đi cùng nhau,thậm chí bây giờ đi định hồn cũng như có hẹn trước vậy, ở cùng một địađiểm. Khi còn sống, ta hẳn không sao tưởng nổi rằng trong một thời gianngắn ngủi đã thân cận với một người như vậy, à không, phải nói là đồngnghiệp mới đúng, ta thậm chí còn chưa hoàn thành kỳ thực tập nữa là.

Tiểu Thiến đúng là mẫu người bốc đồng, tốc độ tìm kiếm đối tượng cũng khiếnngười ta kinh ngạc, cô nàng ở triều Minh, đang thầm yêu một người đã banăm nay, mà người bị yêu thầm kia, vừa tròn mười bảy tuổi. Cô nàng hoàntoàn không hề để tâm đến chuyện đó, "Dù gì muội đã xác định sẽ mãi dừnglại ở tuổi hai mươi lăm, thì tại sao không thể tìm một tay trẻ tuổi, dần dần đợi chàng trưởng thành cũng được mà".

Khi còn sống, năm haimươi lăm tuổi Tiểu Thiến kết hôn với chàng trai cô yêu sâu đậm, nhưnghạnh phúc cũng chỉ dừng lại ở tuổi đó, máy bay chở bọn họ đi nghỉ tuầntrăng mật bất ngờ nổ tung giữa không trung, chỉ lưu lại một đám khói lửa rực rỡ chói sáng và vô cùng diễm lệ. Để cô nàng vĩnh viễn ở lại tuổihai mươi lăm, đối với bản thân cô cũng chính là một nỗi đau không gìsánh được.

Cơ hồ mỗi tử hồn đều có một câu chuyện rung động lòngngười hoặc là nỗi nuối tiếc tươi đẹp mỹ lệ, chỉ có tôi là khác hẳn, lúcnào cũng bình bình thản thản, không chút sóng gió, thậm chí cũng chưatừng động lòng sâu sắc với bất kỳ ai, cho nên tôi khó mà thấu hiểu nổiniềm hứng trí hừng hực của cô nàng Tiểu Thiến.

Hôm đó, cô nàngđưa tôi đi thăm đối tượng mà cô ây yêu thầm. Tôi, cô ấy và một Quỷ saikhác là Nhàn Thục, cả ba ngồi ờ lầu hai của Đông Thăng tửu lâu, đợi ýtrung nhân của Tiểu Thiến đi qua.

Nhàn Thục là từ hồn đến từ thời Tống, so với tôi và Tiểu Thiến thì bảo thủ hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều giữ vẻ tao nhã của đại gia khuê tú, thậm chí còn bó cả chân nữa.Tôi hoàn toàn không tỏ ý kiến về tư tưởng phong kiến cổ hủ này của côta, dù gì thì Quỷ sai không cảm thấy đau đớn, thấy đẹp thì cứ bó thôi.Nhưng Tiểu Thiến lại cho rằng đó là một loại biến tướng tự giày vò tâmlinh của mình mà thôi, nhất định một ngày nào đó phải giải phóng cho côta mới được. Nói thì nói vậy nhưng Tiểu Thiến nỗ lực suốt cả năm trời mà vẫn chưa thành công.

Bọn tôi gọi một bàn đầy thức ăn, ba Quỷ sai góp lại có ba lượng bạc, đương nhiên là đủ dùng. May mà trong ngũ cảmcủa Quỷ sai vẫn còn tồn tại vị giác, nêu không Quỷ sai sống trên đời còn có lạc thú gì nữa, tỷ lệ nhảy việc chắc phải tăng hai trăm phần trăm.

Tôi nhấp một ngụm rượu cao lương, thật cay nồng: "Tiểu Thiến, tại sao cậu biết là thư sinh đó nhất định sẽ ở đây?”.

"Chàng là thư sinh, vào giữa tháng và đầu tháng sẽ hẹn các thư sinh khác đến đây để thưởng lãm thi từ ca phú, vô cùng tao nhã."

Tôi tủm tỉm cười, chẳng cảm thấy có gì tao nhã ở đầy cả, mà còn chợt nghĩđến những quyển tiểu thuyết xuyên không trước đây từng đọc, nếu đây làbối cảnh xuyên không, bây giờ đã đến lúc nữ chính trổ tài đọc thuộc lòng thi từ rồi đây.

"Thư sinh toàn là loại bất tài vô dụng", NhànThục điềm đạm nói, giọng nhỏ nhẹ khẽ khàng, mỗi tháng hai lần cô nàngđều bị Tiểu Thiến lôi đến đây để ngắm "trai đẹp", đương nhiên chẳng ưanổi gã thư sinh này.

Tiểu Thiến lườm bạn, rồi lại tiếp tục trông ra ngoài cửa sổ.

Không lâu sau, liền thấy ở phía đầu đường có một thư sinh mặc bạch y đanglững thững đi tới, ngoài mặt mày trắng trẻo ra tôi chẳng thấy tên đó cóđiểm đặc biệt gì khác, không gây cho người khác cảm giác chấn độngchoáng váng như các "trai đẹp" trong các thể loại truyện xuyên việt, hơn nữa trong con mắt người hiện đại, gã ta còn khá lùn, chưa đến mét bảy,mặc y phục vải gai sắc trắng, vừa cũ kỹ lại còn điểm thêm mấy miếng vá,xem ra nhà hắn cũng chẳng thuộc loại giàu sang phú quý gì.

TiểuThiến hai mắt dán chặt vào gã thư sinh, tôi cười thầm, may mà gã thưsinh đó không nhìn thấy cô nàng, chứ nếu không bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hết lần này sang lần khác thì chắc sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.

Gã thư sinh đó tiến vào tửu lâu, hội họp với mấy thư sinh khác. Bọn họ chỉ gọi trà suông nhưng lại ngồi ba hoa khoác lác đế cả nửa ngày trời. Tiểu nhị và chưởng quỹ hết sức thường đám thư sinh nghèo này nhưng cũngchẳng làm sao đuổi bọn họ đi được.

Tôi lắng nghe bọn họ ngâm ngathi từ ca phú một cách hứng thú, vốn không rành cổ văn nên mấy bài thơcon cóc của bọn họ lại khá hợp với trình độ thưởng thức của tôi. Đây làmột trò tiêu khiển của cổ nhân, chẳng khác gì người hiện đại đi hátkaraoke cả, một đám người không chuyên bon chen đi làm công việc chuyênnghiệp.

"Thất Thất, tại sao tên của cô lại là Thất Thất?", NhànThục đột nhiên hỏi tôi, với cô nàng mà nói thì tên của con gái nếu không có thị này thị nọ thì cũng phải là nhàn này thục kia, chứ dùng chữ sốđể đặt tên thì quả thực là quá sức đặc biệt.

"Liệu có phải vì cậu có dây mơ rễ má gì đó với Thẩm Lãng[1] trong Võ lâm ngoại truyệnkhông?", Tiểu Thiến cũng hỏi. Trời đã khuya, nên gã thư sinh của cô nàng cũng rời đi khá lâu rồi.

[1] Thâm Lãng và Thất Thất trong ” Võ Lâm ngoại truyện” là một cặp đôi.

"Tất nhiên là không phải", tôi đáp, "Vì tớ sinh đúng vào ngày mồng Bảy tháng Bảy".

Nhàn Thục nghe thấy vậy thì tròn mắt kinh ngạc, Tiểu Thiến dù gì cũng khá là hiểu rõ cô nàng, bèn giải thích, "Nhàn Thục, ngày mồng Bảy tháng Bảycủa thời đại bọn tớ không giống ngày mồng bảy tháng Bảy của Ngưu LangChức Nữ đâu", âm lịch và dương lịch có khác nhau mà.

Thất Thất,cái tên này nghe rất lanh lợi, chẳng giống ấn tượng của mọi người vềtôi, lâu dần, mọi người đều quen gọi tôi là "Tiểu Nhiếp", mà không phảilà "Thất Thất".

"Đến giờ rồi, ta phải đi định hồn thôi", NhànThục đứng dậy, phủi phủi bụi trên váy theo thói quen, Tiểu Thiến giả bộkhông nhìn thấy, rồi lén làm mặt quỷ với tôi.

Hôm nay tôi khôngcó hồn phải định, nên vẫn muốn ngồi nán lại một chút nữa, người qua kẻlại trên đường, trông vô cùng thú vị. Bất chợt tôi có cảm giác xa cáchvới nơi này, vì tôi không cần phải tất bật vì cuộc sống như bọn họ nữa.

Tiểu Thiến vẫy vẫy tay chào, rồi cũng rời đi trước. Đối tượng định hồn hômnay của cô nàng là cừu sát[2], nên muốn đến sớm đế xem trò vui.

[2] Cừu sát: Giết nhau vì thù hận.

Nhàn Thục ngập ngừng giây lát, quay đầu lại nhìn tôi: "Thất Thất, hôm nay cô có thể đi định hồn cùng ta được không?"

Tôi sững người, liền vội đồng ý, vì dù sao tôi cũng đang rảnh việc mà.

Cô nàng nhẹ nàng nắm tay tôi, trong chớp mắt, tôi đã vật đổi sao dời, di chuyển đế nơi khác.

Tôi nhìn xung quanh, cười phá lên.

Thảo nào phải kéo tôi đi cùng, địa điểm định hồn là kỹ viện, thật đúng là làm khó Nhàn Thục mà.

Tôi nắm chặt tay Nhàn Thục, cô nàng sử dụng pháp thuật thay một bộ namtrang cho bọn tôi, pháp lực của tôi yếu ớt đến mức đáng thương, chẳngbiết năm nào tháng nào mới đạt tới trình độ như vậy.

Tú bà trongkỹ viện bước lên chào mời, bà ta muốn nhìn mặt bắt hình dong xem bọn tôi có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn thẳng trông nghiêng gì cũng chẳng thấyrõ, chỉ có thể từ y phục mà đoán chừng bọn tôi cũng thuộc vào hàngthương nhân bình thường, nên tùy tiện mời bọn tôi ngồi vào trong góc.

Nhàn Thục mở quạt che trước mặt, cơ hồ muốn dùng quạt để xua đi sắc hồngkhông hề tồn tại trên mặt. Tôi cố nhịn cười, quan sát kỹ viện này, cóchút bừa bộn cũng có chút dung tục, không phô trương như những kỹ việnmà tôi thường thấy trên phim truyền hình, có điều cũng khá được, rất có ý vị phong trần.

Từ chối khéo hai vị cô nương mà tú bà đưa đến,hai bọn tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi một góc uống hoa tửu, tôi hỏi: "Hồn màcô phải định, ở phòng nào? Tại sao chết?", ớ kỹ viện, lẽ nào là chết vìtình?

Nhàn Thục dùng quạt chi chỉ về gian phòng phía sau: "Chínhlà phòng kia, trên đó có viết 'Yến hồng', nguyên nhân chết ta đọc khônghiểu".

Tôi theo thói quen liếc nhìn mặt quạt của cô nàng, nhưng hiện lên trước mắt tôi chỉ là một khoảng trắng tinh.

Cô nàng xoay mặt quạt lại, đọc từng câu từng chữ cho tôi nghe:

"Phạm Trung, giờ Tuất một khắc, ngày Mười lăm tháng Bảy năm thứ mười niênhiệu Vĩnh Lạc, phòng Yến hồng, lẩu Thúy Vân, Giang Đô, phủ Dương Châu,mã thượng phong[3]."

Mã thượng phong? Ngụm hoa tửu trong miệng bất ngờ phun phùn phụt.

[3] Mã Thượng phong là chỉ khi đang giao hoan thì bất ngờ tắt thở mà chết.

Tôi nên giải thích thế nào với Nhàn Thục đây, thế nào gọi là "Mã thượng phong"?

Chuyện của Nhàn Thục tôi từng nghe Tiểu Thiến nhắc qua, cô nàng xuất thântrong gia đình phú hộ giàu có, là con của vợ bé, từ nhỏ đã phải chịuđựng không ít coi thường, nhất cử nhất động nếu lỡ mắc phải sai lầm sẽphải chịu đay nghiến mắng mỏ. Năm mười sáu tuổi được hứa gả cho nhàchồng chẳng mấy khá giả, chưa đến năm mười bảy tuổi xuất giá thì đã mắcbệnh mà qua đời. Vì thế sau khi chết, cô nàng chọn dừng lại ở tuổi mườibảy, theo tôi được biết thì đây là trường họp duy nhất lựa chọn tuổi ởđịa phủ lớn hơn tuổi khi chết của mình. Cũng từ đó đến nay cô nàng vẫnchưa thể thoát khỏi được tâm trạng mong chờ xuất giá, bộ dạng thấp thỏmkhông yên, lo lắng sợ hãi, chỉ vì tư tưởng thâm căn cố đế làm một ngườivợ hoàn mỹ ở nhà chồng.

Tôi bức bối gãi gãi đầu, chợt bắt gặp ánh mắt chê trách của Nhàn Thục, có lẽ cô nàng nghĩ rằng một người phụ nữđàng hoàng thì không nên có những hành động như vậy, xem ra tôi khôngthể giải thích tường tận cái gọi là "Mã thượng phong" cho cô nàng được,rất có khả năng cô nàng sẽ bị dọa cho ngất ngay tại chỗ, quay đầu bỏchạy đầu thai ngay tức khắc.

Trong căn phòng phía sau chợt phátra tiêng hét thất thanh của một nữ nhân, áng chừng gã nam nhân kia đãchết, tôi dặn dò cô nàng: "Nhàn Thục, đợi lát nữa tôi sẽ giúp cô địnhhồn, chỉ cần cô nhắm mắt lại, ta sẽ cầm tay cô, cô chỉ cần nắm chặt quạt của mình là được. Nhớ là nhất định không được mở mắt".

Tôi kéoNhàn Thục lách qua đám người đứng nhòm ngó xung quanh, vội vàng cầm lấytay cô nàng, dùng đầu quạt gõ lên thân hình phục phịch trắng phếu của gã nam nhân, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Tuy cách làm có chút giantrá, nhưng tôi nghĩ làm vậy cũng chẳng vi phạm quy tắc gì. Đâu có ai quy định là Quỷ sai nhất định phải nhìn thi thể hoặc tử hồn mới được đâu.

Nhàn Thục và tôi cùng nhau trở về địa phủ, cô nàng về nhà nghỉ ngơi, còn tôi tinh thần đang phấn khích nên ra ngoài đi dạo, dùng cách đi nhiều nhìnnhiều để quên đi thân hình của gã béo phục phịch kia.

Đi ngang "Ngạ tử tửu lâu", tôi cúi đầu vội vàng bước qua.

Nhờ "phúc" từ cái miệng của Quỷ đẩu đại ca, chuyện tôi mua mười chiếc bánhmàn thầu cho bé gái chết đói đã được lan truyền khắp trên dưới địa phủ.Tháng trước trong một lần tình cờ trở về địa phủ, khi đi qua "Ngạ tử tửu lâu", tôi liền bị một đám tử hồn xa lạ lôi lôi kéo kéo vào bên trong,chén chú chén anh thân thân thiết thiết, khiến tôi chẳng hiểu mô tê gìcả. Trưởng quầy tửu lâu còn bảo, ông chủ có lệnh, chỉ cần tôi vào "Ngạtử tửu lâu" để tiêu phí pháp lực thì tất cả đều được miễn phí để báo đáp hành động cứu giúp người chết đói của tôi.

Đến lúc đó tôi mới biết, đi vào tửu lâu phải tiêu tốn pháp lực.

Đối với việc này, Quỷ đầu đại ca hết sức tự hào, cho rằng việc tiến cử tôilàm Quỷ sai quả là có công, vì thế cứ đến "Ngạ tử tửu lâu" hết lần nàyđến lần khác để ăn chực. Đáng tiếc là tôi vốn không phải là kẻ thíchhuyênh hoang chơi trội, huống hồ lại là kiểu nổi danh hết sức mất mặtthế này, thực sự tôi thấy hành động dùng mười chiếc bánh màn thầu cứungười, thế mà người đó vẫn chết đói thì chẳng có gì đáng ca ngợi đáng tự hào cả.

Kết quả là, tôi không thể đến "Ngạ tử quán rượu", khôngthèm vào "Thăng quan quán rượu", còn cao cấp hơn chút thì pháp lực củatôi vẫn chưa đủ, nên đành phải lựa chọn cấp bậc mà tốn pháp lực thấpnhất, chính là "Tử hồn quán rượu" hết sức hết sức bình thường, trongcách suy nghĩ của tôi, đây cũng tương đương như "quán bình dân" chốnnhân gian vậy.

Tiểu nhị của quán rượu bê đồ uống đến, vì pháp lực của quán rượu này khá thấp nên trong số đồ uống có cồn chỉ có thể lựachọn bia. Vì chẳng lo uống say nên ngược lại tôi bắt đầu cảm thây thíchloại đồ uống kích thích như rượu, có thể khiến tôi có ảo giác rằng mìnhcòn sống.

"Biết ngay là muội sẽ ở đây mà", Quỷ đầu đại ca vỗ tayvào lưng tôi, khiến người tôi chúi về phía trước, nhưng hoàn toàn khôngcảm thấy đau, cảm giác hệt như diều đứt dây vậy, phía sau huynh ây có cả Bạch Hiểu Tiểu và Thang Kỳ.

"Bọn ta chia nhau, mỗi người mộtly", Quỷ đầu đại ca căn dặn tiểu nhị, rồi quay lại trách tôi, "Muội đúng là da mặt mỏng, không dám vào 'Ngạ tử tửu gia', nếu không bọn ta đãkhông cần tốn phí pháp lực rồi".

Phía kia, Bạch Hiểu Tiểu đanggiải thích với Thang Kỳ thế nào là "chia nhau", tôi căm hận liếc Quỷ đẩu đại ca một cái, huynh còn dám nói nữa hả.

"Bọn đệ muội đều làQuỷ sai mới, chi có thể chi xài trong ‘Tử hồn tửu gia', các tửu lâu khác yêu cầu pháp lực cao quá đi", Quỷ đầu đại ca liếc ngó xung quanh, hậmhực nhấp một ngụm đồ uống, "Xí, chỉ có bia, nhớ năm xưa ta cũng phảiuống bia suông suốt ba tháng ròng".

Thang Kỳ nhấp một ngụm, vô cùng hào hứng hỏi tôi: "Thất Thất, tỷ đã trải qua cách mạng văn hóa chưa?”.

Tôi lây làm lạ liền nhìn cậu ta một cái, thật lạ lùng, cách mạng văn hóadọa lão Chu bỏ chạy, thế mà tại sao cậu ta lại hào hứng vậy chứ. Tôi lắc lắc đầu: "Chưa, lúc đó tỷ còn chưa sinh ra đời".

"Thật đángtiếc", mặt cu cậu tỏ vẻ tiêc nuối, "Nếu đệ được sinh ra ở thời đại đó,không chừng cũng là một phần tử tiên tiến dẫn đầu Hồng vệ binh[4] cũngnên"

[4] Hồng vệ binh: là hàng trăm triệu thanh thiếu niên TrungQuốc được giáo dục đến mức cuồng nhiệt, tôn sùng chủ nghĩa Mác - Lê vàtư tưởng Mao tới mức có thể xúc phạm, chửi bới, hành hạ, đày đọa, thậmchí giết chóc bất cử ai dám tỏ ra thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chínhkiến với những nội dung chính trị được Đảng cộng sản Trung Quốc giảngdạy.

Tôi chợt thấy lạnh người, ngoái đầu nhìn thấy Quỷ đầu đại ca và Bạch Hiểu Tiểu cũng tỏ bộ dạng giống hệt tôi. Quỷ đầu đại ca đã trải qua giai đoạn đại cách mạng văn hóa, lại càng nổi da gà, cảm thán tạisao thằng này lại dở hơi thế chứ.

So với Thang Kỳ, tôi cũng rất hiếu kỳ về những thứ mà Bạch Hiếu Tiểu thấy trong tương lai: "Hiểu Tiểu, tương lai thế nào?".

Cô nàng thè lưỡi: "Chỉ có một từ, lười, con người càng lúc càng lười, khoa học kỹ thuật phát triển càng lúc càng mạnh, và kết quả là ô nhiễm môitrường mỗi lúc một tai hại, làm ta bận muốn chết", xem ra chẳng có gìlạc quan.

Tôi thầm thở dài, không hỏi thêm sẽ bớt đi muộn phiền.

"Triều Minh thế nào? Trai đẹp thời cổ đại nhiều lắm phải không?", cô nàng hỏi lại.

"Không có trai đẹp", nhìn đôi mắt sáng rỡ chờ mong của cô nàng, tôi chỉ đànhcố tìm chuyện gì đó hứng thú để kể, ví dụ như, "Tử hồn mà tớ vừa định,chết vì 'Mã thượng phong”.

Thang Kỳ thảng thốt; "Đệ còn tưởng rằng 'Mã thượng phong' chỉ là truyền thuyết".

Bạch Hiểu Tiểu không kiềm chế được hào hứng: "Thật sao? Số cậu may thật".

Quỷ đầu đại ca hết sức thắc mắc; "Muội cũng gặp 'Mã thượng phong'? Lẽ nào ở giai đoạn Vĩnh Lạc triều Minh của các muội dạo này lại xuất hiện haingười cùng chết vì nguyên nhân này?".

Có vấn đề ! Tôi quay sang hỏi lại; "Hai người thì sao?".

Hắn cười khì khì nói; "Dạo gần đây, khu vực thuộc khung thời gian của cácmuội, có Quỷ sứ mới vừa lên chức, Quỷ sứ cũ đi đầu thai rồi. Quỷ sứ mớilà Tiểu Tưởng, hẳn cũng chẳng có gì khác biệt, chi là rất thích chơikhăm người khác. Muội nên biết rằng, công việc của Quỷ sứ cũng bao gồmcả phân phối cho Quỷ sai đối tượng định hồn, mấy hôm trước nghe hắn nóihắn sắp xếp một tử hồn bị chết vì 'Mã thượng phong' cho một nữ Quỷ saibảo thủ nhất".

Sắc mặt tôi hết xanh lét lại trắng nhợt, hay cho tên Tiểu Tưởng, vô tình làm liên lụy đến cả tôi.

Quỷ đầu đại ca thấy sắc mặt tôi không tốt cho lắm, thầm đoán rằng tôi lại đi lo chuyện Thiên hạ, khùng khục cười rổi bỏ đi.

Ở địa phủ này, xem ra vàng thau lẫn lộn, tử hồn loại nào cũng có, lại còn có loại thích chơi khăm người khác. Mấy ngày sau đó tôi mới biết, đâuchỉ dừng lại ở chơi khăm người khác, mà còn có cả chuyện lấy việc côngbáo thù riêng nữa.

"Tại sao Quỷ sai khác lại thanh nhàn như thế,còn ta một ngày lại phải định đến năm mươi bảy tử hồn?", tôi cầm kínhlúp, chăm chú nhìn kỹ từng chữ bé xíu hiện lên chi chít trên mặt quạt.

"Có phải cô làm chuyện gì đắc tội với Quỷ sứ không?", Nhàn Thục nhìn tôithông cảm nhưng lực bất tòng tâm, bất luận thế nào, chỉ có bản thân Quỷsai cầm quạt mới điểm được tử hồn, hoàn thành công việc định hồn.

Tôi nghiên răng nghiên lợi, tôi chỉ mới phá hỏng trò chơi khăm của hắn thôi mà, đồ tiểu nhân!

Chuyện này Tiểu Thiến cũng biết sơ sơ, chỉ đứng một bên cười thầm: "Thất Thất, may là gần đây không có đánh nhau hay ôn dịch, nếu không, cậu sẽ phảivắt giò lên cổ mà bay rồi".

Hiện giờ tình hình cũng chẳng khả quan hơn là mấy, tôi liền vung tay, biểu thị ý phải đi rồi, sau đó liền biến mất.

Năm mươi bảy tử hồn, có mười lăm chết vì bệnh, tôi đưa mắt nhìn lão thầylang dạo bên cạnh, ông ta hôm nay cũng thật đen đủi, đây là bệnh nhânthứ ba chết dưới tay ông ta trong ngày hôm nay rồi. Không, cũng khôngthể nói là chết dưới tay ông ta được, chỉ nên nói là, khi người nhà củaba tử thi kia mời ông ta đến thì bệnh nhân đã sắp thăng Thiên rồi.

Còn tôi cũng vì định hồn dồn dập thế này nên mới tình cờ biết được sự thực. Tôi dùng mũi quạt điểm lên thi thể rồi lại mở quạt ra dùng kính lúpnghiên cứu, vẫn còn một canh giờ nữa mới tới ca định hồn kế tiếp, cũngcó thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Trợ thủ của thầy lang này là mộtbé trai, nó đưa chiếc khăn sạch cho thầy lang. Ông ta lau tay, dùnggiọng điệu tiếc nuối nhất trên đời thông báo với bà vợ của người đãkhuất rằng chồng bà ta vô phương cứu chữa, đã ra đi rồi, tiêp đến làtiếng gào khóc thất thanh vang lên như thường lệ.

Một ngày địnhnăm mươi bảy hồn, tôi phát hiện dẫu lòng mình vốn mềm như bún thì naycũng trở nên cứng rắn như sắt thép rồi, đúng là phải cảm ơn bạn TiểuTưởng kia một phen.

Lặng lẽ rời khỏi đám thân quyến, Quỷ sai vốnchìm lẫn trong đám đông chẳng ai để ý, tôi lấy làm lạ là vì sao khôngtrực tiếp để Quỷ sai biến thành người tàng hình cho rồi? Dù sao, so vớitàng hình cũng chẳng có gì khác biệt. Phải nhớ để lần tiếp theo gặp Quỷđầu đại ca thảo luận vấn đề này cho ra lẽ.

Chợt cảm nhận được cóánh mắt đang chăm chú nhìn mình, tôi kinh ngạc quay đầu lại, thì ra làđứa bé trai đó, nó đang lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.

"Lần thứ ba", cậu bé đi bên cạnh tôi, mở miệng nói, "Lần thứ ba của ngày hôm nay đệ nhìn thấy tỷ, tỷ là ai?".

Cậu bé này nhất định là Thiến tài với EQ 200, một thần đồng nhìn qua lànhớ, sự tồn tại của tôi quá mờ nhạt như vậy mà cậu cũng có thể nhớ được.

Tôi mỉm cười, có thế thì sao chứ, dù sao cậu bé cũng chẳng thể nhớ đượckhuôn mặt và tên tuổi của tôi, nên tôi vờ hồi đáp: "Tỷ là Bạch TốTrinh", chính là bạch xà tinh đấy, cậu là học trò bé bỏng của tay thầylang, Hứa Tiên[5] đệ nhị, biết điều thì tránh xa tôi một chút đi.

[5] Hứa Tiên là nhân vật nam chính trong câu chuyện Bạch xà truyện - truyền thuyết dân gian cổ đại của Trung Quốc. Bạch xà truyện miêu tả câuchuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành ngươi (Bạch NươngTử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên).

“Tỷ tên là gì á?", cậu bé nghi hoặc, rõ ràng chẳng nhớ tên tôi.

Tôi đang dương dương đắc ý, cứ ỷ vào trí nhớ tốt đi, nhưng dù có tốt hơn thế cũng chẳng có tác dụng gì.

Đáng tiếc tôi đã dự liệu sai một điểm, cậu ta nhớ được một chuyện khác, tuycó chút ngập ngừng, "Tỷ có phải là vị tiểu thư cho tiểu muội của đệ ănmàn thầu trong thành Hoài An không? Đệ nhớ giọng của tỷ".

Tôichợt sững người kinh ngạc, cậu bé này chính là đứa nhỏ đó, thảo nàotrông có vẻ quen quen, sau khi tắm rửa sạch sẽ bề ngoài cũng khá là tuấn tú. Dù nhận ra cậu, nhưng để tránh phiền phức, tôi vẫn một mực phủnhận: "Tỷ không phải, tỷ không quen biết đệ”.

/34

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status