” Ngươi bớt châm chọc ta đi !” Khẩu khí của nàng cũng không nặng, dù sao nàng vẫn cố giữ được vài phần thanh minh. Nàng nâng tay lên định hất tay của Hoàng Bắc Nguyệt ra, nhưng không biết tại sao, nàng chỉ vừa vung tay lên, thân thể nhu nhược của Hoàng Bắc Nguyệt cũng theo đó mà nghiêng qua một bên.
Bọn họ vốn đang đứng cạnh mép thuyền, Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng qua liền va vào mép thuyền, thiếu chút nữa từ trên thuyền té xuống.
Một bóng người màu trắng nhất chợt lóe, bắt lấy tay nàng kéo về.
” Tiểu thư !” Đông Lăng hô to một tiếng, lập tức chạy tới, đem Hoàng Bắc Nguyệt ôm vào trong lòng, giương đôi mắt ướt sũng lên nhìn Tiêu Vận: ” Nhị tiểu thư, ngày thường ở trong phủ cũng thôi đi, bây giờ là đang ở bên ngoài a, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, ngươi ít nhất cũng phải lưu lại cho tiểu thư nhà chúng ta mấy phần mặt mũi chứ.” (Lăng tỷ, em cũng bắt đầu thích tỷ rồi đó ;) )
Lời nói này phi thường xảo diệu, chỉ mấy câu đã đem oan ức, nhường nhịn, khổ sở mà Hoàng Bắc Nguyệt phải chịu trong Trưởng công chúa phủ đều phanh phui. Trong câu nói không có một chữ nào chỉ trích Tiêu Vận nhưng vẫn khiến người ta tưởng tượng ra được, Bắc Nguyệt quận chúa cùng nha hoàn thường ngày bị Tiêu Vận bắt nạt bao nhiêu, sợ Tiêu Vận bao nhiêu.
Vốn mọi người đang có suy nghĩ rời đi, vừa nghe lời này lập tức liền đứng lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vận đã mang theo vài phần tức giận.
Tiêu Vận trợn mắt há mồm, nàng căn bản cũng không có ý định đem Hoàng Bắc Nguyệt đẩy xuống nước a. Nàng cũng không phải người ngu, nhiều người nhìn như vậy nếu nàng còn làm chuyện quá đáng như thế, sau này truyền ra ngoài thì Tiêu Vận nàng còn mặt mũi nào làm người nữa ?
Đây là cố ý ! Nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt chết tiệt này nhất định là cố ý hãm hại nàng !
” Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn hãm hại ta sao ?” Tiêu Vận hướng về phía nàng gầm lên: ” Ta căn bản không có đẩy ngươi mà, ngươi đừng có ở chỗ này giả vờ giả vịt nữa !”
” Tiêu nhị tiểu thư, nếu vừa rồi động tác của ta chậm một chút thì Bắc Nguyệt quận chúa đã té xuống rồi, nàng thật phải dùng cái giá lớn như vậy để hãm hại ngươi sao ?” Ánh mắt Phong Liên Dực luôn luôn ấm áp giờ khắc này đã trở thành một mảnh rét lạnh.
” Ta…” Dưới cái nhìn lạnh băng kia, Tiêu Vận chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, ấp úng mãi vẫn không nói được câu nào.
Không thể để Hoàng Bắc Nguyệt hãm hại mình như thế được ! Tiêu Vận vội chuyển ánh mắt về phía Tiêu Dao vương, sốt ruột cầu tình: ” Vương gia, ta thật không có làm như vậy, xin ngươi hãy tin tưởng ta đi mà.”
Tiêu Dao vương vốn nổi tiếng là người ôn nhu như ngọc nhưng giờ khắc này, trên mặt hắn chỉ còn một tầng sương lạnh.
” Tiêu nhị tiểu thư, trên thuyền bản vương không có quần áo nữ tử, ngươi bị ướt như vậy nếu để lâu sẽ dễ bị nhiễm lạnh, bổn vương sẽ sai người dùng thuyền nhỏ đưa ngươi về.”
Thanh âm thanh lãnh, trong phút chốc đã làm nội tâm của Tiêu Vận triệt để đông cứng.
” Ta trước đây có nghe nói, đám người Trưởng công chúa phủ các ngươi bởi vì Trưởng công chúa điện hạ qua đời mà trở nên vô pháp vô thiên, bắt nạt Bắc Nguyệt quận chúa đến mức nàng ngay cả cửa cũng không dám bước ra. Trước đây ta có chút không tin, bây giờ nhìn lại, ai cho các ngươi mượn lá gan lớn như vậy hả ?”
Lạc Lạc từ sau đám người bước ra ngoài, gương mặt anh tuấn của thiếu niên giờ phút này cũng có chút ngưng trọng. Hắn tuổi tuy còn nhỏ nhưng cỗ khí thế kia lại phi thường ác liệt !
Tiêu Vận tức giận đến mức ngực phập phồng liên tục. Rõ ràng mọi chuyện lúc nãy vẫn còn đang tốt đẹp, Tiêu Dao vương cứu nàng, đó chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, nào ngờ nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt chết tiệt kia từ đâu lòi ra, đem kế hoạch hoàn mỹ mà nàng sắp đặt hoàn toàn phá vỡ.
Không được, hiện tại ngàn vạn lần không thể làm ra hành động gì nữa. Kế hoạch giữa nàng và mẫu thân khổ công xây dựng không thể mất trắng như vậy được. Nàng bằng mọi giá phải có được Tẩy Tủy Đan, nàng bằng mọi giá phải gả cho Tiêu Dao vương !!!!
Bọn họ vốn đang đứng cạnh mép thuyền, Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng qua liền va vào mép thuyền, thiếu chút nữa từ trên thuyền té xuống.
Một bóng người màu trắng nhất chợt lóe, bắt lấy tay nàng kéo về.
” Tiểu thư !” Đông Lăng hô to một tiếng, lập tức chạy tới, đem Hoàng Bắc Nguyệt ôm vào trong lòng, giương đôi mắt ướt sũng lên nhìn Tiêu Vận: ” Nhị tiểu thư, ngày thường ở trong phủ cũng thôi đi, bây giờ là đang ở bên ngoài a, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, ngươi ít nhất cũng phải lưu lại cho tiểu thư nhà chúng ta mấy phần mặt mũi chứ.” (Lăng tỷ, em cũng bắt đầu thích tỷ rồi đó ;) )
Lời nói này phi thường xảo diệu, chỉ mấy câu đã đem oan ức, nhường nhịn, khổ sở mà Hoàng Bắc Nguyệt phải chịu trong Trưởng công chúa phủ đều phanh phui. Trong câu nói không có một chữ nào chỉ trích Tiêu Vận nhưng vẫn khiến người ta tưởng tượng ra được, Bắc Nguyệt quận chúa cùng nha hoàn thường ngày bị Tiêu Vận bắt nạt bao nhiêu, sợ Tiêu Vận bao nhiêu.
Vốn mọi người đang có suy nghĩ rời đi, vừa nghe lời này lập tức liền đứng lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vận đã mang theo vài phần tức giận.
Tiêu Vận trợn mắt há mồm, nàng căn bản cũng không có ý định đem Hoàng Bắc Nguyệt đẩy xuống nước a. Nàng cũng không phải người ngu, nhiều người nhìn như vậy nếu nàng còn làm chuyện quá đáng như thế, sau này truyền ra ngoài thì Tiêu Vận nàng còn mặt mũi nào làm người nữa ?
Đây là cố ý ! Nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt chết tiệt này nhất định là cố ý hãm hại nàng !
” Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn hãm hại ta sao ?” Tiêu Vận hướng về phía nàng gầm lên: ” Ta căn bản không có đẩy ngươi mà, ngươi đừng có ở chỗ này giả vờ giả vịt nữa !”
” Tiêu nhị tiểu thư, nếu vừa rồi động tác của ta chậm một chút thì Bắc Nguyệt quận chúa đã té xuống rồi, nàng thật phải dùng cái giá lớn như vậy để hãm hại ngươi sao ?” Ánh mắt Phong Liên Dực luôn luôn ấm áp giờ khắc này đã trở thành một mảnh rét lạnh.
” Ta…” Dưới cái nhìn lạnh băng kia, Tiêu Vận chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, ấp úng mãi vẫn không nói được câu nào.
Không thể để Hoàng Bắc Nguyệt hãm hại mình như thế được ! Tiêu Vận vội chuyển ánh mắt về phía Tiêu Dao vương, sốt ruột cầu tình: ” Vương gia, ta thật không có làm như vậy, xin ngươi hãy tin tưởng ta đi mà.”
Tiêu Dao vương vốn nổi tiếng là người ôn nhu như ngọc nhưng giờ khắc này, trên mặt hắn chỉ còn một tầng sương lạnh.
” Tiêu nhị tiểu thư, trên thuyền bản vương không có quần áo nữ tử, ngươi bị ướt như vậy nếu để lâu sẽ dễ bị nhiễm lạnh, bổn vương sẽ sai người dùng thuyền nhỏ đưa ngươi về.”
Thanh âm thanh lãnh, trong phút chốc đã làm nội tâm của Tiêu Vận triệt để đông cứng.
” Ta trước đây có nghe nói, đám người Trưởng công chúa phủ các ngươi bởi vì Trưởng công chúa điện hạ qua đời mà trở nên vô pháp vô thiên, bắt nạt Bắc Nguyệt quận chúa đến mức nàng ngay cả cửa cũng không dám bước ra. Trước đây ta có chút không tin, bây giờ nhìn lại, ai cho các ngươi mượn lá gan lớn như vậy hả ?”
Lạc Lạc từ sau đám người bước ra ngoài, gương mặt anh tuấn của thiếu niên giờ phút này cũng có chút ngưng trọng. Hắn tuổi tuy còn nhỏ nhưng cỗ khí thế kia lại phi thường ác liệt !
Tiêu Vận tức giận đến mức ngực phập phồng liên tục. Rõ ràng mọi chuyện lúc nãy vẫn còn đang tốt đẹp, Tiêu Dao vương cứu nàng, đó chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, nào ngờ nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt chết tiệt kia từ đâu lòi ra, đem kế hoạch hoàn mỹ mà nàng sắp đặt hoàn toàn phá vỡ.
Không được, hiện tại ngàn vạn lần không thể làm ra hành động gì nữa. Kế hoạch giữa nàng và mẫu thân khổ công xây dựng không thể mất trắng như vậy được. Nàng bằng mọi giá phải có được Tẩy Tủy Đan, nàng bằng mọi giá phải gả cho Tiêu Dao vương !!!!
/1058
|