“Thế nào, không thấy rõ sao? Có muốn bọn họ ôm tới cho nàng nhìn thử hay không?”
Hướng Quân nhàn nhạt cười một tiếng, mà bên ngoài, thật sự có hai người đi đến nhận lấy đứa nhỏ, vòng vo chốc lát liền tiến vào.
Bảo Bảo. . . . . .
Lộ Nhi khẩn trương nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ, bọn chúng có biết, rất có thể sẽ phải rời khỏi nàng không?
Hiên Vương, vì ta, chàng thật sự nguyện ý vứt bỏ con của chúng ta sao?
Ánh mắt liếc qua trên mặt hai đứa bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không mấy khác nhau, Lộ Nhi nhất thời không thể nhận ra đứa nhỏ nào là con ruột của mình!
Hướng Quân, lúc này nhìn chằm chằm nàng, Lộ Nhi biết, nàng không thể qua đó, không thể động, càng không thể nhìn chăm chú vào một đứa——
Hướng Quân khôn khéo cỡ nào, nàng biết, nàng cũng hiểu, chỉ cần một chút ánh mắt hơi đặc biệt, là hắn có thể đoán được, đứa nhỏ nào chính là con ruột của nàng.
“Aiz, thật ra lúc nàng nói, bổn vương còn chưa tin, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy, bổn vương mới hiểu được, bọn chúng a, diện mạo có điểm giống với Hiên Vương đây?”
Hướng Quân đi lên trước, đôi mắt sắc bén liếc hai đứa bé, ánh mắt vòng vo trên người hai đứa bé trong chốc lát, cười nhẹ nói:
“Đây là đứa mà Hiên Vương ôm tới ?”
Người áo đen kia gật đầu một cái, Hướng Quân thở dài nói:
“Hiên Vương ơi là Hiên Vương, ngài sẽ nghe lời như vậy sao?”
Ánh mắt nhìn về một đứa bé khác, hắn cười nhẹ nói:
“Đứa này, mới là thật a?”
Lộ Nhi nuốt nước bọt, Hướng Quân ha ha cười:
“Lộ Nhi, nàng xem, đối với đứa nhỏ nào nàng cũng lo lắng như vậy, chẳng lẽ hai đứa bé này, đều là con ruột của nàng?”
Vốn là một câu nói trêu đùa, lại làm cho gương mặt Lộ Nhi tái đi, Hướng Quân đi tới, tiến tới bên người Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Kế sách của Hiên Vương, ta hiểu, hai đứa bé đều mang đến, ta có một nửa cơ hội mang con của hai người đi, mà hai người, cũng có một nửa cơ hội giữ lại hài tử, cho nên. . . . . .”
Hướng Quân nhàn nhạt cười một tiếng, mà bên ngoài, thật sự có hai người đi đến nhận lấy đứa nhỏ, vòng vo chốc lát liền tiến vào.
Bảo Bảo. . . . . .
Lộ Nhi khẩn trương nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ, bọn chúng có biết, rất có thể sẽ phải rời khỏi nàng không?
Hiên Vương, vì ta, chàng thật sự nguyện ý vứt bỏ con của chúng ta sao?
Ánh mắt liếc qua trên mặt hai đứa bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không mấy khác nhau, Lộ Nhi nhất thời không thể nhận ra đứa nhỏ nào là con ruột của mình!
Hướng Quân, lúc này nhìn chằm chằm nàng, Lộ Nhi biết, nàng không thể qua đó, không thể động, càng không thể nhìn chăm chú vào một đứa——
Hướng Quân khôn khéo cỡ nào, nàng biết, nàng cũng hiểu, chỉ cần một chút ánh mắt hơi đặc biệt, là hắn có thể đoán được, đứa nhỏ nào chính là con ruột của nàng.
“Aiz, thật ra lúc nàng nói, bổn vương còn chưa tin, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy, bổn vương mới hiểu được, bọn chúng a, diện mạo có điểm giống với Hiên Vương đây?”
Hướng Quân đi lên trước, đôi mắt sắc bén liếc hai đứa bé, ánh mắt vòng vo trên người hai đứa bé trong chốc lát, cười nhẹ nói:
“Đây là đứa mà Hiên Vương ôm tới ?”
Người áo đen kia gật đầu một cái, Hướng Quân thở dài nói:
“Hiên Vương ơi là Hiên Vương, ngài sẽ nghe lời như vậy sao?”
Ánh mắt nhìn về một đứa bé khác, hắn cười nhẹ nói:
“Đứa này, mới là thật a?”
Lộ Nhi nuốt nước bọt, Hướng Quân ha ha cười:
“Lộ Nhi, nàng xem, đối với đứa nhỏ nào nàng cũng lo lắng như vậy, chẳng lẽ hai đứa bé này, đều là con ruột của nàng?”
Vốn là một câu nói trêu đùa, lại làm cho gương mặt Lộ Nhi tái đi, Hướng Quân đi tới, tiến tới bên người Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Kế sách của Hiên Vương, ta hiểu, hai đứa bé đều mang đến, ta có một nửa cơ hội mang con của hai người đi, mà hai người, cũng có một nửa cơ hội giữ lại hài tử, cho nên. . . . . .”
/1138
|