Giống như nàng, có khả năng, bởi vì nàng là mẹ nó!
Nhưng giống như hắn ——
Vậy đừng nói nữa, ngay cả chính hắn cũng biết nàng không phải là Lộ Châu, giữa hai người hoàn toàn trong sạch, làm sao hắn có thể cưỡng cầu đứa nhỏ giống như hắn chứ?
“Thái tử, ngài cũng biết rõ ta là ai, ngài không cảm thấy, điều kiện này thật quá mức sao?”
Đôi mi thanh tú nhăn lại, Lộ Nhi không hiểu nhìn hắn, tay cũng không tự nhiên che trên bụng, hơi run rẩy.
“Ta biết, nàng chính là Lộ Châu!”
Hướng Quân chợt đứng lên, trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn:
“Nàng tốt nhất nên nhớ rõ ràng, nếu không. . . . . .”
Nếu không cái gì? Nàng căn bản không phải là Lộ Châu, thật không biết Hướng Quân vì sao phải kiên trì như thế?
“Thái tử, ta nhớ rõ. Vậy nếu như hài tử không giống ngài?”
Nhìn bóng lưng cao ngạo sắp đi xa, Lộ Nhi chợt lấy hết dũng khí, lớn tiếng hỏi.
“Không có nếu như. . . . . .”
Hướng Quân dừng bước lại, xoay người, tà mị cười:
“Không phải của ta, chỉ có thể giết!”
Lộ Nhi rùng mình một cái, giết, ngay cả đứa nhỏ hắn sẽ không bỏ qua sao?
“Vậy ta thì sao? Có phải bất kể diện mạo đứa nhỏ thế nào, cũng sẽ giết hay không?”
Nhìn hắn xoay người, lại muốn rời đi, Lộ Nhi vịn mép bàn, hỏi băn khoăn từ trước đến giờ.
“Chính nàng nên hiểu!”
Bóng lưng cao lớn, màu trắng lạnh nhạt, rốt cục biến mất vô ảnh vô tung, nàng nên hiểu?
Hiểu cái gì? Hiểu nàng không có đường sống, chỉ có một đường chết sao?
Người ta nói Hướng Quân tàn bạo vô tình, hôm nay, nàng thật sự nhìn thấy . . . . . .
Thân thể mềm nhũn, cả người cũng ngã ngồi ở trên ghế, Hướng Quân nói rõ ràng, nàng sớm muộn gì cũng chạy không khỏi một chữ chết.
Mà con của nàng, sinh ra, chỉ có một nửa tỷ lệ là sống sót!
Nàng hi vọng diện mạo đứa nhỏ sẽ giống mình, nhưng. . . . .
Nhưng giống như hắn ——
Vậy đừng nói nữa, ngay cả chính hắn cũng biết nàng không phải là Lộ Châu, giữa hai người hoàn toàn trong sạch, làm sao hắn có thể cưỡng cầu đứa nhỏ giống như hắn chứ?
“Thái tử, ngài cũng biết rõ ta là ai, ngài không cảm thấy, điều kiện này thật quá mức sao?”
Đôi mi thanh tú nhăn lại, Lộ Nhi không hiểu nhìn hắn, tay cũng không tự nhiên che trên bụng, hơi run rẩy.
“Ta biết, nàng chính là Lộ Châu!”
Hướng Quân chợt đứng lên, trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn:
“Nàng tốt nhất nên nhớ rõ ràng, nếu không. . . . . .”
Nếu không cái gì? Nàng căn bản không phải là Lộ Châu, thật không biết Hướng Quân vì sao phải kiên trì như thế?
“Thái tử, ta nhớ rõ. Vậy nếu như hài tử không giống ngài?”
Nhìn bóng lưng cao ngạo sắp đi xa, Lộ Nhi chợt lấy hết dũng khí, lớn tiếng hỏi.
“Không có nếu như. . . . . .”
Hướng Quân dừng bước lại, xoay người, tà mị cười:
“Không phải của ta, chỉ có thể giết!”
Lộ Nhi rùng mình một cái, giết, ngay cả đứa nhỏ hắn sẽ không bỏ qua sao?
“Vậy ta thì sao? Có phải bất kể diện mạo đứa nhỏ thế nào, cũng sẽ giết hay không?”
Nhìn hắn xoay người, lại muốn rời đi, Lộ Nhi vịn mép bàn, hỏi băn khoăn từ trước đến giờ.
“Chính nàng nên hiểu!”
Bóng lưng cao lớn, màu trắng lạnh nhạt, rốt cục biến mất vô ảnh vô tung, nàng nên hiểu?
Hiểu cái gì? Hiểu nàng không có đường sống, chỉ có một đường chết sao?
Người ta nói Hướng Quân tàn bạo vô tình, hôm nay, nàng thật sự nhìn thấy . . . . . .
Thân thể mềm nhũn, cả người cũng ngã ngồi ở trên ghế, Hướng Quân nói rõ ràng, nàng sớm muộn gì cũng chạy không khỏi một chữ chết.
Mà con của nàng, sinh ra, chỉ có một nửa tỷ lệ là sống sót!
Nàng hi vọng diện mạo đứa nhỏ sẽ giống mình, nhưng. . . . .
/1138
|