“Hôm nay biểu hiện không tệ!”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, phá vỡ tĩnh lặng bên trong phòng, không cần quay đầu lại, Lộ Nhi cũng biết chủ nhân của thanh âm này là ai.
“Thì ra là ngài cũng biết?”
Đúng vậy, lúc ấy mặc dù thị nữ lui xuống, nhưng nơi này là của Hướng Quân hắn, biết những chuyện này, tuyệt đối không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
“Nghe nói!”
Hắn tới, Lộ Nhi cuống quít đứng dậy, giương mắt thì thấy hắn đã ung dung an vị, vị trí kia, lại chính là chỗ Hoàng hậu nương nương đã ngồi.
Quả nhiên là mẹ con, đến chỗ ngồi cũng giống nhau, không ngờ giống như vậy.
Lộ Nhi thầm than một tiếng, suy nghĩ xem có nên nói ra nghi ngờ của mình hay không.
“Nói như nàng, rất tốt! Hoàng hậu vẫn luôn hoài nghi đứa bé này, Lộ Châu, con của chúng ta, không thể có bất kỳ điều gì, biết không?”
Nghe câu này, Lộ Nhi chỉ cảm thấy cả người run rẩy ——
Cái gì gọi là không thể xảy ra bất kỳ điều gì, theo lời Hướng Quân, làm sao lại càng ngày càng làm cho người ta không hiểu chứ?
“Ta không hiểu ý của ngài. Ta sẽ sinh đứa bé này ra thật tốt, không cần ngài dặn dò, ta cũng vậy sẽ làm như vậy . . . . . .”
Là ý này sao?
Lộ Nhi cảm giác, Hướng Quân sẽ không đơn giản như vậy.
“Lộ Châu, nàng phải biết, ý ta không phải là như vậy. . . . . .”
Hướng Quân nhếch mày, mắt lạnh như băng nhìn Lộ Nhi, Lộ Nhi run rẩy một chút:
“Vậy ngài có ý gì?”
Muốn đứa nhỏ có bộ dáng giống như hắn sao? Xin lỗi, cái này nàng không thể làm chủ, mặc dù đứa nhỏ đang trong bụng của nàng, nhưng nàng cũng không thể quyết định diện mạo của nó.
“Hài tử tất nhiên là sẽ bình an ra đời, nó có thể giống như nàng, cũng có thể giống ta. . . . . . Lộ Châu, nàng nói đến lúc đó nếu như không giống chúng ta, ta nên làm gì bây giờ?”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, phá vỡ tĩnh lặng bên trong phòng, không cần quay đầu lại, Lộ Nhi cũng biết chủ nhân của thanh âm này là ai.
“Thì ra là ngài cũng biết?”
Đúng vậy, lúc ấy mặc dù thị nữ lui xuống, nhưng nơi này là của Hướng Quân hắn, biết những chuyện này, tuyệt đối không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
“Nghe nói!”
Hắn tới, Lộ Nhi cuống quít đứng dậy, giương mắt thì thấy hắn đã ung dung an vị, vị trí kia, lại chính là chỗ Hoàng hậu nương nương đã ngồi.
Quả nhiên là mẹ con, đến chỗ ngồi cũng giống nhau, không ngờ giống như vậy.
Lộ Nhi thầm than một tiếng, suy nghĩ xem có nên nói ra nghi ngờ của mình hay không.
“Nói như nàng, rất tốt! Hoàng hậu vẫn luôn hoài nghi đứa bé này, Lộ Châu, con của chúng ta, không thể có bất kỳ điều gì, biết không?”
Nghe câu này, Lộ Nhi chỉ cảm thấy cả người run rẩy ——
Cái gì gọi là không thể xảy ra bất kỳ điều gì, theo lời Hướng Quân, làm sao lại càng ngày càng làm cho người ta không hiểu chứ?
“Ta không hiểu ý của ngài. Ta sẽ sinh đứa bé này ra thật tốt, không cần ngài dặn dò, ta cũng vậy sẽ làm như vậy . . . . . .”
Là ý này sao?
Lộ Nhi cảm giác, Hướng Quân sẽ không đơn giản như vậy.
“Lộ Châu, nàng phải biết, ý ta không phải là như vậy. . . . . .”
Hướng Quân nhếch mày, mắt lạnh như băng nhìn Lộ Nhi, Lộ Nhi run rẩy một chút:
“Vậy ngài có ý gì?”
Muốn đứa nhỏ có bộ dáng giống như hắn sao? Xin lỗi, cái này nàng không thể làm chủ, mặc dù đứa nhỏ đang trong bụng của nàng, nhưng nàng cũng không thể quyết định diện mạo của nó.
“Hài tử tất nhiên là sẽ bình an ra đời, nó có thể giống như nàng, cũng có thể giống ta. . . . . . Lộ Châu, nàng nói đến lúc đó nếu như không giống chúng ta, ta nên làm gì bây giờ?”
/1138
|