Khóe mắt Lộ Nhi đầy ý cười, khóe miệng cũng vui vẻ vểnh lên, hai mắt Bảo Bảo ẩn tình nhìn chằm chằm nàng, hắn đã sớm nói, đầu óc của người mẹ này, rất có vấn đề!
“Này, mẹ là mẹ của con đó, con nói xem, nói một chút xem. . . . . .”
Da đầu Lộ Nhi có chút tê dại, nàng hoài nghi đứa con trai này kiếp trước làm gì, tại sao cảm giác ánh mắt này so với cha nó còn kinh khủng hơn!
“Con biết, tùy mẹ. . . . . .”
Uất hận quay đầu, Bảo Bảo tức giận, hắn thật sự không thích cái tên trẻ con này, tuyệt đối không thích!
“Bảo Bảo, tức giận?”
Lộ Nhi cũng giận tái mặt, đoán chừng nàng chính là mẫu thân không có tôn nghiêm nhất trong lịch sử đi? Lấy lòng hài tử lớn như vậy, làm cho người ta cảm thấy rất quái dị.
“Thật ra thì, tên chỉ là một danh hiệu, gọi là gì thì cũng như nhau thôi. Con là của con trai của mẹ, ít ra hiện tại là như vậy. Mẹ không biết con có quá khứ thế nào, cuộc sống trước kia ra sao. Nhưng có thể mang theo trí nhớ tới đây, đó cũng là duyên phận của chúng ta.
Con từ nhỏ bắt đầu lớn lên, mẹ chỉ hi vọng, con trai của mẹ có một tuổi thơ vui vẻ. Con bây giờ là một đứa trẻ, rất nhiều chuyện nên bỏ xuống, biết không? Chờ con trưởng thành, trên vai con sẽ có trách nhiệm thuộc về mình, đến lúc đó, cho dù con nghĩ đẩy cũng đẩy không được. Con trai, mẹ không muốn đến lúc đó con lại hối hận, đến lúc đó, con sẽ nói, tại sao lúc còn bé, mình không thử sống lại một lần nữa? Không buồn không lo vượt qua mấy năm nữa?”
Tuổi thơ, chỉ có một lần, nếu như nàng tới bên này sống lại lần nữa, nàng sẽ thoải mái vui vẻ mà chơi cho đủ . . . . . .
“Mẹ, cám ơn mẹ. . . . . .”
Ánh mắt Bảo Bảo hơi có chút ướt át, thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào, hắn thở dài nói:
“Thật ra con vẫn luôn rất hâm mộ những người hạnh phúc, chẳng qua là, con đã có thói quen, dùng cái vỏ thật dày để bảo vệ mình. . . . . .”
“Này, mẹ là mẹ của con đó, con nói xem, nói một chút xem. . . . . .”
Da đầu Lộ Nhi có chút tê dại, nàng hoài nghi đứa con trai này kiếp trước làm gì, tại sao cảm giác ánh mắt này so với cha nó còn kinh khủng hơn!
“Con biết, tùy mẹ. . . . . .”
Uất hận quay đầu, Bảo Bảo tức giận, hắn thật sự không thích cái tên trẻ con này, tuyệt đối không thích!
“Bảo Bảo, tức giận?”
Lộ Nhi cũng giận tái mặt, đoán chừng nàng chính là mẫu thân không có tôn nghiêm nhất trong lịch sử đi? Lấy lòng hài tử lớn như vậy, làm cho người ta cảm thấy rất quái dị.
“Thật ra thì, tên chỉ là một danh hiệu, gọi là gì thì cũng như nhau thôi. Con là của con trai của mẹ, ít ra hiện tại là như vậy. Mẹ không biết con có quá khứ thế nào, cuộc sống trước kia ra sao. Nhưng có thể mang theo trí nhớ tới đây, đó cũng là duyên phận của chúng ta.
Con từ nhỏ bắt đầu lớn lên, mẹ chỉ hi vọng, con trai của mẹ có một tuổi thơ vui vẻ. Con bây giờ là một đứa trẻ, rất nhiều chuyện nên bỏ xuống, biết không? Chờ con trưởng thành, trên vai con sẽ có trách nhiệm thuộc về mình, đến lúc đó, cho dù con nghĩ đẩy cũng đẩy không được. Con trai, mẹ không muốn đến lúc đó con lại hối hận, đến lúc đó, con sẽ nói, tại sao lúc còn bé, mình không thử sống lại một lần nữa? Không buồn không lo vượt qua mấy năm nữa?”
Tuổi thơ, chỉ có một lần, nếu như nàng tới bên này sống lại lần nữa, nàng sẽ thoải mái vui vẻ mà chơi cho đủ . . . . . .
“Mẹ, cám ơn mẹ. . . . . .”
Ánh mắt Bảo Bảo hơi có chút ướt át, thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào, hắn thở dài nói:
“Thật ra con vẫn luôn rất hâm mộ những người hạnh phúc, chẳng qua là, con đã có thói quen, dùng cái vỏ thật dày để bảo vệ mình. . . . . .”
/1138
|